[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 110
Tô Du Bính
23/04/2017
CHƯƠNG 110
Lồng ngực Đào Mặc phập phồng cao thấp.
Thân thể cùng suy nghĩ của y đang ở hai thế giới khác nhau. Thân thể vẫn chìm trong dư âm của sóng to gió lớn đang bay bổng không ngừng, suy nghĩ lại vẫn dừng ở một khắc môi Cố Xạ đặt lên người mình như trước.
Chút ký ức nhỏ vụn dọc theo xúc cảm để lại trên da thịt chậm rãi nảy lên trong lòng.
Hầu kết của Đào Mặc giật nhẹ một cái, cẩn thận quay đầu lại.
Cố Xạ nằm ngửa mặt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lướt theo đường cong trên gương mặt hắn trông tinh xảo lưu loát giống như tạo vật của trời cao.
Đào Mặc nhìn mà có chút ngây người.
Cố Xạ bất chợt mở mắt ra, im lặng nhìn lên đỉnh màn.
“Không ngủ được?”
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp mang theo ái muội chưa tan hết, rất khác lúc bình thường.
Bụng Đào Mặc căng cứng lại, mông không hiểu sao lại dịch vào bên trong, một trận đau đớn ập đến, mặt nhăn lại cười gượng:
“Ừm.”
Cố Xạ:
“Nghĩ về chuyện thích khách?”
Đào Mặc sửng sốt. Từ sau khi vào động phòng thì chuyện thích khách đã bị y ném lên chín tầng mây.
“Không, không có.”
“Vợ chồng Võ thị?”
“Cũng không.”
Môi Cố Xạ mím lại thành một đường chỉ, khóe môi hơi nhếch lên.
Bụng Đào Mặc chợt kêu rột rột mấy tiếng, y lúng túng:
“Thật ra thì bụng cảm thấy hơi đói rồi.”
Cố Xạ cuối cùng cũng quay đầu lại.
Trong màn rất tối.
Đào Mặc chỉ có thể dùng hình ảnh của Cố Xạ trong trí nhớ để vẽ ra hình dáng trước mắt, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mày cao cao, còn có đôi mắt luôn chiếu ra ảnh ngược của mình nữa.
Cố Xạ đột nhiên cúi người nghiêng đến đây.
Thân thể Đào Mặc lập tức cứng ngắc lại, nhưng Cố Xạ chỉ là đưa tay kéo chăn phủ lên bờ vai lộ ra của y.
“Cảm ơn.”
Đào Mặc lí nhí nói trong miệng.
Cố Xạ bất chợt ngồi dậy.
“Nếu đói bụng thì dậy đi thôi.”
“A?”
Đào Mặc nhìn Cố Xạ quay đầu lại, ánh mắt dần trở nên nóng rực thì mới phát hiện ra bởi vì hắn đứng dậy mang theo cả chăn nên toàn bộ phần ngực cùng bụng bằng phẳng trần trụi của mình đều lộ ra.
“…”
Cố Xạ khoác áo vào ra ngoài, một lúc sau, Cố Tiểu Giáp phái hai người nâng hai thùng nước ấm đi vào.Cố Xạ nói với Đào Mặc đang trốn trong chăn không chịu đi ra:
“Tắm rửa thôi.”
Đào Mặc lộ ra nửa cái đầu, muốn tìm y phục nhưng sờ soạng hồi lâu mới phát hiện y phục của mình đang nằm ở chỗ cách giường năm sáu thước – ở bên chân Cố Xạ.
Cố Xạ vẫn ung dung nhàn nhã nhìn y, không hề có ý định giúp đỡ chút nào.
Đào Mặc nuốt nước miếng túm chăn ngồi dậy, chậm rãi cử động thân thể. Ánh sáng trước mắt đột nhiên bị cản lại, y ngẩng đầu liền thấy Cố Xạ đang khom mình xuống muốn ôm y ra khỏi chăn.
Thân thể trượt một cái, Đào Mặc hoảng sợ túm lấy vạt áo của Cố Xạ.
Động tác của Cố Xạ hơi khựng lại, trên gương mặt trước giờ vẫn trong trẻo lạnh lùng hiếm có lần xuất hiện một mạt đỏ ửng.
Hai người chật vật quấn lấy nhau đến bên cạnh thùng tắm.
Một chân Đào Mặc miễn cưỡng đặt xuống đất, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Xạ.
“Ta có thể tự mình…”
Cố Xạ khom người, chậm rãi thở gấp một hơi.
Đang lúc Đào Mặc cảm thấy hắn sẽ thả mình xuống thì Cố Xạ chợt dùng sức một cái, thả y vào trong thùng gỗ.
‘Tõm’
Bọt nước bắn tung tóe.
Đầu Đào Mặc cắm xuống nước, thật vất vả mới giãy dụa ngoi lên được thì lại bắt đầu ho khan không ngừng.
Cố Xạ vỗ vỗ lưng y.
Đào Mặc xoa xoa mũi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt lộ chút vẻ xấu hổ của Cố Xạ, tuy rằng chỉ lướt qua trong một chớp mắt nhưng y chắc chắn vừa rồi mình không hề hoa mắt.
“Có cần giúp không?”
Vẻ mặt Cố Xạ khôi phục lại như thường.
Đào Mặc cuống quít lắc đầu:
“Ta có thể tự làm được.”
Cố Xạ xoay người cởi y bào đã ướt đẫm, bước lên chiếc ghế đẩu được đặt sẵn bước vào trong thùng gỗ bên cạnh. Mái tóc dài đen nhánh trượt theo cổ rơi vào trong nước, bả vai trắng nõn tựa sát vào hai sườn của thùng gỗ. Hắn dường như có chút mệt mỏi nên nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đào Mặc lén liếc nhìn, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Cố Xạ cúi người phía trên mình, thân thể cùng suy nghĩ dần dần có dấu hiệu kích động. Y cuống quít quay đầu đi cố gắng bình tâm tĩnh khí, hai tay che kín miệng, thân thể dần dần co lại từng chút một, để mặc cho nước ấm tùy ý dâng tràn qua đỉnh đầu.
Sau khi tắm rửa thì hai người dùng qua bữa tối, Cố Xạ cùng Đào Mặc quay về nha môn.
Lão Đào thấy Đào Mặc xuất hiện thì chấn động:
“Thiếu gia, vì sao ngài lại quay về đây?”
Đào Mặc đi lại có hơi không được tự nhiên, chỉ có thể chậm rãi di chuyển từng bước một, may mà có Cố Xạ đi cùng y nên cũng không để lộ quá rõ ràng.
“Ta không ngủ được nên đến đây xem tiến triển của vụ án thế nào.”
“Không ngủ được?”
Lực chú ý của lão Đào rõ ràng là tập trung ở nửa câu phía trước đó. Ông nhìn Cố Xạ như muốn tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt hắn.
Cố Xạ coi như không nhìn thấy ai, dắt Đào Mặc đi đến thư phòng.
Lão Đào ngược lại nhìn về phía Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc thiếu gia nhà mình thành thân với một nam nhân, xấu hổ đứng im tại chỗ.
Cố Tiểu Giáp thực ra lại thích ứng rất nhanh, tùy tiện vỗ vai Hách Quả Tử một cái:
“Còn không mau đi chuẩn bị nước trà.”
Sau đó còn quay sang nói với lão Đào:
“Phu nhân muốn xem tiến độ của vụ án, ông còn không đến thư phòng à?”
“…”
Cố Tiểu Giáp ung dung rời đi.
Lão Đào và Hách Quả Tử nhìn nhau, trong đầu đều đang xoay chuyển hai chữ —
Phu nhân?
Từ sau khi Huyện thái gia tiền nhiệm qua đời, phu nhân của ông ta đã bán không ít đồ đạc của huyện nha đi lấy tiền.
Khi Đào Mặc đến nhậm chức thì trong thư phòng chỉ còn lại một cái bàn cũ kĩ cùng hai chiếc ghế dựa. Mặc dù sau đó lão Đào có mua về thêm mấy thứ, nhưng đến giờ tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc bàn đọc sách, mấy chiếc ghế dựa cùng một cái giá sách, ngay cả mấy thứ như tranh chữ cũng không có.
Cố Xạ liếc mắt nhìn quanh một cái, nhíu mày. Trước kia khi hắn đến đây cũng chỉ để ý đến nước trà, bây giờ nhìn lại thì chẳng có chỗ nào vừa ý.
Đào Mặc thật ra đã quen rồi, đi thẳng đến phía sau bàn sách ngồi xuống.
Cố Tiểu Giáp vừa vào cửa thì nhìn thấy mặt nghiêng đang bất mãn của Cố Xạ, tròng mắt khẽ chuyển đã biết nguyên nhân nằm ở đâu, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, một lúc lâu sau liền thấy hắn mang theo một đống thứ gì đó ở trên xe ngựa vào đây.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn hắn kéo ghế của mình đến, trải đệm mềm lên rồi còn đắp thêm một chiếc thảm lông dê lên đùi y để giữ ấm, sau đó xoay người đặt lư hương trên bàn sách mà Kim sư gia thường dùng.
“Này…”
Đào Mặc nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ khẽ gật đầu, có vẻ đã hơi hài lòng một chút.
Cố Tiểu Giáp mở cờ trong bụng, sau đó còn bưng trà xông đến khiến Hách Quả Tử đứng hầu hạ ở bên cạnh đến cả lông mi cũng run lên.
Hách Quả Tử quay đầu nhìn chỗ khác.
Lão Đào vội ho một tiếng kéo suy nghĩ của mọi người lại:
“Như ta vừa mới nói, những thích khách này đều là mấy kẻ liều mạng trên giang hồ. Bọn chúng không biết người thuê là ai, chỉ biết người giật dây là ông chủ Chu. Ta đã phái người đi tìm hiểu về ông chủ Chu này, chắc vài ngày nữa sẽ có tin tức.”
Cố Tiểu Giáp:
“Nói không chừng chẳng có ông chủ Chu hay ông chủ Thước nào đâu, là bọn chúng bịa bừa ra thôi. Ta thấy kẻ làm chủ đứng sau màn hơn nửa chính là tên Hoàng Quảng Đức kia.”
Hách Quả Tử:
“Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Không biết từ lúc nào, bất kể là chuyện gì không tốt xảy ra thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Hoàng Quảng Đức.
Lão Đào:
“Trước mắt không có bằng chứng.”
Đào Mặc:
“Hoàng Quảng Đức này tuy rằng làm nhiều việc ác nhưng cũng không thể đổ oan cho gã.”
Y nhớ đến đề nghị vu oan lúc trước của Nhạc Lăng cùng Cố Xạ thì không khỏi liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái.
Cố Xạ đang thưởng thức trà, nhưng có thể nhìn ra được theo hàng mày nhăn lại của hắn là hương vị trà này cũng không hợp ý hắn.
Lão Đào:
“Ta đã phái người đi thu thập chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức, ít ngày nữa có thể đưa đến Đàm Dương.”
“Không cần đưa đến Đàm Dương.”
Cố Xạ chậm rãi buông chén trà.
“Đưa đến kinh thành đi.”
Lão Đào kinh ngạc nhìn hắn.
Mông Đào Mặc nhấp nhổm rồi lại nhanh chóng đặt xuống, vẻ mặt đau khổ:
“Muốn đến kinh thành tố cáo Ngự trạng sao? Nhưng mà nghe nói kiện cấp trên vượt cấp sẽ phải ăn gậy đó.”
Lão Đào, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp đều quay đầu nhìn y.
Cố Xạ:
“Đến lúc đó kêu Hách Quả Tử hoặc Cố Tiểu Giáp ra là được.”
Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp:
“…”
Đào Mặc vội nói:
“Không, việc này là do ta dựng lên, hẳn là nên để ta chịu gậy mới đúng!”
Lão Đào thấy Đào Mặc nói đến chân thành tha thiết thì ho một tiếng:
“Ta nghĩ có Cố công tử ở đây thì không phải làm đến mức như thế.”
Đào Mặc giật mình nhớ ra phụ thân của Cố Xạ chính là đương kim Cố Tướng, mặt không khỏi ửng hồng.
Lão Đào:
“Việc của thích khách và Hoàng Quảng Đức ta sẽ tiếp tục điều tra. Về phần vợ chồng Võ thị…”
Đào Mặc thấy ông lộ vẻ khó xử thì hỏi:
“Bọn họ làm sao?”
Lão Đào:
“Kim sư gia đã đưa họ quay về thôn, nhưng trên đường đi bọn họ không nói một lời, cũng không chịu khai ra sự thật.”
Đào Mặc:
“Hay là bọn họ còn có điều gì khó nói?”
Cố Tiểu Giáp:
“Theo nô tài thấy thì bọn họ chính là điêu dân! Muốn lừa gạt tống tiền Sử Thiên Sơn, ai dè Sử Thiên Sơn cũng không phải thứ gì tốt, cho nên chó cắn chó dính đầy một miệng lông.”
Hách Quả Tử:
“Chuyện này có liên quan đến Sử Thiên Sơn? Rõ ràng hắn là bên bị hại mà?”
Cố Tiểu Giáp:
“Nào biết được Sử Thiên Sơn có phải là thấy sắc mờ mắt hay không?”
Lão Đào:
“Nếu như theo cách nói của Sử Thiên Sơn thì đây chỉ là một trò chơi đùa giỡn kẻ khác mà thôi. Cửu Hoàng tử dùng vợ chồng Võ thị để trêu đùa Sử Thiên Sơn, Sử Thiên Sơn e ngại thân phận của Cửu Hoàng tử nên dù biết rõ là phía trước có hãm hại nhưng vẫn cố tình ngồi vào bẫy, nhưng trong lòng hắn còn ỷ vào có thế lực của Sử Thái sư trong triều nên không sợ hãi. Nói đi nói lại, chịu khổ chỉ có vợ chồng Võ thị và Võ cô nương đã tự sát.”
Cố Xạ:
“Khổ thì có khổ, tự sát lại chưa chắc.”
Lão Đào:
“Chẳng lẽ ngài hoài nghi Võ cô nương vẫn còn sống.”
Cố Xạ:
“Nếu như không còn sống thì vì sao vợ chồng Võ thị không giao xác của cô ta ra?”
Lão Đào và Đào Mặc liếc nhau.
Lão Đào:
“Theo ý kiến của ngài, Võ cô nương chưa chết là ý của Cửu Hoàng tử hay là ý của vợ chồng Võ thị?”
Nếu như là ý của Cửu Hoàng tử thì đã nói rõ ngay từ đầu cái chết của Võ cô nương chỉ là một trò trêu đùa không hề ảnh hưởng đến toàn cục. Nếu như là ý của vợ chồng Võ thị, như vậy từ đầu đến cuối đã cấu thành một âm mưu không hơn không kém.
Cố Xạ liếc mắt nhìn ông một cái, nói:
“Quan trọng à?”
Lão Đào ngẩn ra.
Cố Xạ:
“Ai sẽ bị thiệt?”
Lão Đào có chút đăm chiêu.
Đào Mặc ngắt lời:
“Nếu như Võ cô nương chưa chết thì vụ án này đương nhiên không thể lập, Sử Thiên Sơn vô tội được phóng thích. Trước mắt chỉ cần xem Võ cô nương đã chết hay chưa cùng với việc Sử Thiên Sơn có muốn truy cứu tội vu hãm của vợ chồng Võ thị hay không.”
Cố Xạ:
“Việc này không khó. Chỉ cần truyền ra tin tức nói đã điều tra rõ hung thủ sát hại Võ Thiến không phải Sử Thiên Sơn mà là vợ chồng Võ thị là được.”
Lão Đào:
“Liệu Võ cô nương có quay lại kinh thành cầu xin sự giúp đỡ của Cửu Hoàng tử hay không?”
Cố Xạ:
“Vậy khiến cho việc đó ngoài tầm tay với của cô ta. Truyền tiếp tin tức nói vợ chồng Võ thị ở trong lao tuyệt thực, chỉ e thời gian không còn nhiều, cô ta chắc chắn sẽ hiện thân.”
Hai mắt lão Đào sáng lên, cười nói:
“Được! Ta lập tức đi nói cho Kim sư gia.” Đăng bởi: admin
Lồng ngực Đào Mặc phập phồng cao thấp.
Thân thể cùng suy nghĩ của y đang ở hai thế giới khác nhau. Thân thể vẫn chìm trong dư âm của sóng to gió lớn đang bay bổng không ngừng, suy nghĩ lại vẫn dừng ở một khắc môi Cố Xạ đặt lên người mình như trước.
Chút ký ức nhỏ vụn dọc theo xúc cảm để lại trên da thịt chậm rãi nảy lên trong lòng.
Hầu kết của Đào Mặc giật nhẹ một cái, cẩn thận quay đầu lại.
Cố Xạ nằm ngửa mặt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lướt theo đường cong trên gương mặt hắn trông tinh xảo lưu loát giống như tạo vật của trời cao.
Đào Mặc nhìn mà có chút ngây người.
Cố Xạ bất chợt mở mắt ra, im lặng nhìn lên đỉnh màn.
“Không ngủ được?”
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp mang theo ái muội chưa tan hết, rất khác lúc bình thường.
Bụng Đào Mặc căng cứng lại, mông không hiểu sao lại dịch vào bên trong, một trận đau đớn ập đến, mặt nhăn lại cười gượng:
“Ừm.”
Cố Xạ:
“Nghĩ về chuyện thích khách?”
Đào Mặc sửng sốt. Từ sau khi vào động phòng thì chuyện thích khách đã bị y ném lên chín tầng mây.
“Không, không có.”
“Vợ chồng Võ thị?”
“Cũng không.”
Môi Cố Xạ mím lại thành một đường chỉ, khóe môi hơi nhếch lên.
Bụng Đào Mặc chợt kêu rột rột mấy tiếng, y lúng túng:
“Thật ra thì bụng cảm thấy hơi đói rồi.”
Cố Xạ cuối cùng cũng quay đầu lại.
Trong màn rất tối.
Đào Mặc chỉ có thể dùng hình ảnh của Cố Xạ trong trí nhớ để vẽ ra hình dáng trước mắt, sống mũi cao thẳng, hai hàng lông mày cao cao, còn có đôi mắt luôn chiếu ra ảnh ngược của mình nữa.
Cố Xạ đột nhiên cúi người nghiêng đến đây.
Thân thể Đào Mặc lập tức cứng ngắc lại, nhưng Cố Xạ chỉ là đưa tay kéo chăn phủ lên bờ vai lộ ra của y.
“Cảm ơn.”
Đào Mặc lí nhí nói trong miệng.
Cố Xạ bất chợt ngồi dậy.
“Nếu đói bụng thì dậy đi thôi.”
“A?”
Đào Mặc nhìn Cố Xạ quay đầu lại, ánh mắt dần trở nên nóng rực thì mới phát hiện ra bởi vì hắn đứng dậy mang theo cả chăn nên toàn bộ phần ngực cùng bụng bằng phẳng trần trụi của mình đều lộ ra.
“…”
Cố Xạ khoác áo vào ra ngoài, một lúc sau, Cố Tiểu Giáp phái hai người nâng hai thùng nước ấm đi vào.Cố Xạ nói với Đào Mặc đang trốn trong chăn không chịu đi ra:
“Tắm rửa thôi.”
Đào Mặc lộ ra nửa cái đầu, muốn tìm y phục nhưng sờ soạng hồi lâu mới phát hiện y phục của mình đang nằm ở chỗ cách giường năm sáu thước – ở bên chân Cố Xạ.
Cố Xạ vẫn ung dung nhàn nhã nhìn y, không hề có ý định giúp đỡ chút nào.
Đào Mặc nuốt nước miếng túm chăn ngồi dậy, chậm rãi cử động thân thể. Ánh sáng trước mắt đột nhiên bị cản lại, y ngẩng đầu liền thấy Cố Xạ đang khom mình xuống muốn ôm y ra khỏi chăn.
Thân thể trượt một cái, Đào Mặc hoảng sợ túm lấy vạt áo của Cố Xạ.
Động tác của Cố Xạ hơi khựng lại, trên gương mặt trước giờ vẫn trong trẻo lạnh lùng hiếm có lần xuất hiện một mạt đỏ ửng.
Hai người chật vật quấn lấy nhau đến bên cạnh thùng tắm.
Một chân Đào Mặc miễn cưỡng đặt xuống đất, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Xạ.
“Ta có thể tự mình…”
Cố Xạ khom người, chậm rãi thở gấp một hơi.
Đang lúc Đào Mặc cảm thấy hắn sẽ thả mình xuống thì Cố Xạ chợt dùng sức một cái, thả y vào trong thùng gỗ.
‘Tõm’
Bọt nước bắn tung tóe.
Đầu Đào Mặc cắm xuống nước, thật vất vả mới giãy dụa ngoi lên được thì lại bắt đầu ho khan không ngừng.
Cố Xạ vỗ vỗ lưng y.
Đào Mặc xoa xoa mũi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào gương mặt lộ chút vẻ xấu hổ của Cố Xạ, tuy rằng chỉ lướt qua trong một chớp mắt nhưng y chắc chắn vừa rồi mình không hề hoa mắt.
“Có cần giúp không?”
Vẻ mặt Cố Xạ khôi phục lại như thường.
Đào Mặc cuống quít lắc đầu:
“Ta có thể tự làm được.”
Cố Xạ xoay người cởi y bào đã ướt đẫm, bước lên chiếc ghế đẩu được đặt sẵn bước vào trong thùng gỗ bên cạnh. Mái tóc dài đen nhánh trượt theo cổ rơi vào trong nước, bả vai trắng nõn tựa sát vào hai sườn của thùng gỗ. Hắn dường như có chút mệt mỏi nên nhanh chóng nhắm mắt lại.
Đào Mặc lén liếc nhìn, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Cố Xạ cúi người phía trên mình, thân thể cùng suy nghĩ dần dần có dấu hiệu kích động. Y cuống quít quay đầu đi cố gắng bình tâm tĩnh khí, hai tay che kín miệng, thân thể dần dần co lại từng chút một, để mặc cho nước ấm tùy ý dâng tràn qua đỉnh đầu.
Sau khi tắm rửa thì hai người dùng qua bữa tối, Cố Xạ cùng Đào Mặc quay về nha môn.
Lão Đào thấy Đào Mặc xuất hiện thì chấn động:
“Thiếu gia, vì sao ngài lại quay về đây?”
Đào Mặc đi lại có hơi không được tự nhiên, chỉ có thể chậm rãi di chuyển từng bước một, may mà có Cố Xạ đi cùng y nên cũng không để lộ quá rõ ràng.
“Ta không ngủ được nên đến đây xem tiến triển của vụ án thế nào.”
“Không ngủ được?”
Lực chú ý của lão Đào rõ ràng là tập trung ở nửa câu phía trước đó. Ông nhìn Cố Xạ như muốn tìm kiếm chút dấu vết để lại trên mặt hắn.
Cố Xạ coi như không nhìn thấy ai, dắt Đào Mặc đi đến thư phòng.
Lão Đào ngược lại nhìn về phía Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc thiếu gia nhà mình thành thân với một nam nhân, xấu hổ đứng im tại chỗ.
Cố Tiểu Giáp thực ra lại thích ứng rất nhanh, tùy tiện vỗ vai Hách Quả Tử một cái:
“Còn không mau đi chuẩn bị nước trà.”
Sau đó còn quay sang nói với lão Đào:
“Phu nhân muốn xem tiến độ của vụ án, ông còn không đến thư phòng à?”
“…”
Cố Tiểu Giáp ung dung rời đi.
Lão Đào và Hách Quả Tử nhìn nhau, trong đầu đều đang xoay chuyển hai chữ —
Phu nhân?
Từ sau khi Huyện thái gia tiền nhiệm qua đời, phu nhân của ông ta đã bán không ít đồ đạc của huyện nha đi lấy tiền.
Khi Đào Mặc đến nhậm chức thì trong thư phòng chỉ còn lại một cái bàn cũ kĩ cùng hai chiếc ghế dựa. Mặc dù sau đó lão Đào có mua về thêm mấy thứ, nhưng đến giờ tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc bàn đọc sách, mấy chiếc ghế dựa cùng một cái giá sách, ngay cả mấy thứ như tranh chữ cũng không có.
Cố Xạ liếc mắt nhìn quanh một cái, nhíu mày. Trước kia khi hắn đến đây cũng chỉ để ý đến nước trà, bây giờ nhìn lại thì chẳng có chỗ nào vừa ý.
Đào Mặc thật ra đã quen rồi, đi thẳng đến phía sau bàn sách ngồi xuống.
Cố Tiểu Giáp vừa vào cửa thì nhìn thấy mặt nghiêng đang bất mãn của Cố Xạ, tròng mắt khẽ chuyển đã biết nguyên nhân nằm ở đâu, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, một lúc lâu sau liền thấy hắn mang theo một đống thứ gì đó ở trên xe ngựa vào đây.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn hắn kéo ghế của mình đến, trải đệm mềm lên rồi còn đắp thêm một chiếc thảm lông dê lên đùi y để giữ ấm, sau đó xoay người đặt lư hương trên bàn sách mà Kim sư gia thường dùng.
“Này…”
Đào Mặc nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ khẽ gật đầu, có vẻ đã hơi hài lòng một chút.
Cố Tiểu Giáp mở cờ trong bụng, sau đó còn bưng trà xông đến khiến Hách Quả Tử đứng hầu hạ ở bên cạnh đến cả lông mi cũng run lên.
Hách Quả Tử quay đầu nhìn chỗ khác.
Lão Đào vội ho một tiếng kéo suy nghĩ của mọi người lại:
“Như ta vừa mới nói, những thích khách này đều là mấy kẻ liều mạng trên giang hồ. Bọn chúng không biết người thuê là ai, chỉ biết người giật dây là ông chủ Chu. Ta đã phái người đi tìm hiểu về ông chủ Chu này, chắc vài ngày nữa sẽ có tin tức.”
Cố Tiểu Giáp:
“Nói không chừng chẳng có ông chủ Chu hay ông chủ Thước nào đâu, là bọn chúng bịa bừa ra thôi. Ta thấy kẻ làm chủ đứng sau màn hơn nửa chính là tên Hoàng Quảng Đức kia.”
Hách Quả Tử:
“Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Không biết từ lúc nào, bất kể là chuyện gì không tốt xảy ra thì người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Hoàng Quảng Đức.
Lão Đào:
“Trước mắt không có bằng chứng.”
Đào Mặc:
“Hoàng Quảng Đức này tuy rằng làm nhiều việc ác nhưng cũng không thể đổ oan cho gã.”
Y nhớ đến đề nghị vu oan lúc trước của Nhạc Lăng cùng Cố Xạ thì không khỏi liếc mắt nhìn Cố Xạ một cái.
Cố Xạ đang thưởng thức trà, nhưng có thể nhìn ra được theo hàng mày nhăn lại của hắn là hương vị trà này cũng không hợp ý hắn.
Lão Đào:
“Ta đã phái người đi thu thập chứng cứ phạm tội của Hoàng Quảng Đức, ít ngày nữa có thể đưa đến Đàm Dương.”
“Không cần đưa đến Đàm Dương.”
Cố Xạ chậm rãi buông chén trà.
“Đưa đến kinh thành đi.”
Lão Đào kinh ngạc nhìn hắn.
Mông Đào Mặc nhấp nhổm rồi lại nhanh chóng đặt xuống, vẻ mặt đau khổ:
“Muốn đến kinh thành tố cáo Ngự trạng sao? Nhưng mà nghe nói kiện cấp trên vượt cấp sẽ phải ăn gậy đó.”
Lão Đào, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp đều quay đầu nhìn y.
Cố Xạ:
“Đến lúc đó kêu Hách Quả Tử hoặc Cố Tiểu Giáp ra là được.”
Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp:
“…”
Đào Mặc vội nói:
“Không, việc này là do ta dựng lên, hẳn là nên để ta chịu gậy mới đúng!”
Lão Đào thấy Đào Mặc nói đến chân thành tha thiết thì ho một tiếng:
“Ta nghĩ có Cố công tử ở đây thì không phải làm đến mức như thế.”
Đào Mặc giật mình nhớ ra phụ thân của Cố Xạ chính là đương kim Cố Tướng, mặt không khỏi ửng hồng.
Lão Đào:
“Việc của thích khách và Hoàng Quảng Đức ta sẽ tiếp tục điều tra. Về phần vợ chồng Võ thị…”
Đào Mặc thấy ông lộ vẻ khó xử thì hỏi:
“Bọn họ làm sao?”
Lão Đào:
“Kim sư gia đã đưa họ quay về thôn, nhưng trên đường đi bọn họ không nói một lời, cũng không chịu khai ra sự thật.”
Đào Mặc:
“Hay là bọn họ còn có điều gì khó nói?”
Cố Tiểu Giáp:
“Theo nô tài thấy thì bọn họ chính là điêu dân! Muốn lừa gạt tống tiền Sử Thiên Sơn, ai dè Sử Thiên Sơn cũng không phải thứ gì tốt, cho nên chó cắn chó dính đầy một miệng lông.”
Hách Quả Tử:
“Chuyện này có liên quan đến Sử Thiên Sơn? Rõ ràng hắn là bên bị hại mà?”
Cố Tiểu Giáp:
“Nào biết được Sử Thiên Sơn có phải là thấy sắc mờ mắt hay không?”
Lão Đào:
“Nếu như theo cách nói của Sử Thiên Sơn thì đây chỉ là một trò chơi đùa giỡn kẻ khác mà thôi. Cửu Hoàng tử dùng vợ chồng Võ thị để trêu đùa Sử Thiên Sơn, Sử Thiên Sơn e ngại thân phận của Cửu Hoàng tử nên dù biết rõ là phía trước có hãm hại nhưng vẫn cố tình ngồi vào bẫy, nhưng trong lòng hắn còn ỷ vào có thế lực của Sử Thái sư trong triều nên không sợ hãi. Nói đi nói lại, chịu khổ chỉ có vợ chồng Võ thị và Võ cô nương đã tự sát.”
Cố Xạ:
“Khổ thì có khổ, tự sát lại chưa chắc.”
Lão Đào:
“Chẳng lẽ ngài hoài nghi Võ cô nương vẫn còn sống.”
Cố Xạ:
“Nếu như không còn sống thì vì sao vợ chồng Võ thị không giao xác của cô ta ra?”
Lão Đào và Đào Mặc liếc nhau.
Lão Đào:
“Theo ý kiến của ngài, Võ cô nương chưa chết là ý của Cửu Hoàng tử hay là ý của vợ chồng Võ thị?”
Nếu như là ý của Cửu Hoàng tử thì đã nói rõ ngay từ đầu cái chết của Võ cô nương chỉ là một trò trêu đùa không hề ảnh hưởng đến toàn cục. Nếu như là ý của vợ chồng Võ thị, như vậy từ đầu đến cuối đã cấu thành một âm mưu không hơn không kém.
Cố Xạ liếc mắt nhìn ông một cái, nói:
“Quan trọng à?”
Lão Đào ngẩn ra.
Cố Xạ:
“Ai sẽ bị thiệt?”
Lão Đào có chút đăm chiêu.
Đào Mặc ngắt lời:
“Nếu như Võ cô nương chưa chết thì vụ án này đương nhiên không thể lập, Sử Thiên Sơn vô tội được phóng thích. Trước mắt chỉ cần xem Võ cô nương đã chết hay chưa cùng với việc Sử Thiên Sơn có muốn truy cứu tội vu hãm của vợ chồng Võ thị hay không.”
Cố Xạ:
“Việc này không khó. Chỉ cần truyền ra tin tức nói đã điều tra rõ hung thủ sát hại Võ Thiến không phải Sử Thiên Sơn mà là vợ chồng Võ thị là được.”
Lão Đào:
“Liệu Võ cô nương có quay lại kinh thành cầu xin sự giúp đỡ của Cửu Hoàng tử hay không?”
Cố Xạ:
“Vậy khiến cho việc đó ngoài tầm tay với của cô ta. Truyền tiếp tin tức nói vợ chồng Võ thị ở trong lao tuyệt thực, chỉ e thời gian không còn nhiều, cô ta chắc chắn sẽ hiện thân.”
Hai mắt lão Đào sáng lên, cười nói:
“Được! Ta lập tức đi nói cho Kim sư gia.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.