Chương 9: Biến cố bất ngờ ( Hạ )
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Kỳ thật, nàng hiểu hôm nay dù có nói gì cũng đều chạy không thoát.
Vì không muốn liên lụy đến Bà Ngô, nàng chỉ có thể lấy điều kiện này đổi lấy sự an toàn cho bà Ngô.
Đại di nương quay đầu, ghé vào bên tai lão gia, rỉ tai vài câu. Lão gia tựa hồ bị thuyết phục, không có nói gì nữa, xem như đã chấp nhận. Đại di nương lúc này mới giơ tay, nói: "Tốt, chỉ cần con không ầm ỹ không làm khó mọi người, ngoan ngoãn gả vào Tề gia, chúng ta có thể nể mặt con, tạm tha cho Bà Ngô."
Hạ Lan Tử Kỳ biết chỉ cần nàng không còn ở nhà nữa, Đại di nương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Bà Ngô, vì thế cò kè ra giá: "Có điều, ngày mai con gả đi rồi, bên cạnh không có người chăm sóc, cho nên con muốn đem Bà Ngô cùng đến Tề gia!"
Đại di nương quay đầu nhìn lão gia: "Thiếp thấy chuyện này cũng không khó khăn gì, lão gia, ông nói đúng không?" Dù sao Bà Ngô cũng như cái gai trong mắt bà ta, đem đi theo, bớt cho bà ta thêm lo lắng.
Nữ nhi xuất giá có chút yêu cầu nhỏ như vậy, kẻ làm cha không thể không đáp ứng. Hơn nữa nếu mọi chuyện thuận lợi..., lão gia còn có thể trông cậy vào thế lực nhà chồng nữ nhi sau này! Vì thế vui vẻ đáp ứng: "Được, ngày mai sẽ để cho Bà Ngô đi theo con về Tề gia."
Hạ Lan Tử Kỳ lại bị giam vào Cẩm Nguyệt Hiên, lão gia đề phòng nàng lại bỏ trốn, phái gia đinh ở ngoài cửa canh gác. Đề phòng nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, phái nha hoàn ở bên trong phòng trông coi.
Ngày ấy trong thư, Hoa Tranh đã viết rõ ràng, có chuyện quan trọng cùng nàng thương lượng, hẹn rằng không gặp không về. Mắt thấy đã qua canh ba, Hạ Lan Tử Kỳ lại không thể đến như đã hẹn, thật sự là sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui.
Bởi vì lão gia đã ra nghiêm lệnh, việc đêm nay ai dám nói ra nửa chữ, sẽ đều bị đuổi ra khỏi phủ. Cho nên, ngoại trừ người nhà cùng mấy gã gia đình, nhóm nha hoàn không ở trong nội viện cũng đều không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nha hoàn phụ trách trông coi nàng, không biết nhị tiểu thư này là người như thế nào? Một đám hai mắt nhìn nhau, trong lòng hồ nghi, cũng không dám nhiều lời gì.
Đi lòng vòng được một lát, Hạ Lan Tử Kỳ thoáng nhìn đám nha hoàn trong phòng, đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng. Hạ Lan Tử Kỳ đang tâm tình buồn bực, đứng lại quát: "Nhìn cái gì vậy? Các ngươi không cần nhìn ta, ta không chết được, đều đi ra ngoài hết cho ta!"
Đám nha hoàn trong phòng hoảng sợ vội vàng cúi thấp đầu xuống, trong đó có một đại a đầu thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư, cầu xin cô thương xót tụi nô tỳ! Nếu tụi nô tỳ đi ra ngoài, lão gia sẽ không tha cho tụi nô tỳ !"
Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng, tức giận vung tay áo, đặt mông ngồi lên trên giường, đá giầy xuống đất, đặt mạnh người lên giường.
Tính kế, tính tới tính lui, nhưng cuối cùng vẫn phải gả, hay là đây là số mệnh sao? Hạ Lan Tử Kỳ ôm gối mềm, cuộn người trên giường, trong lòng giận dữ. Chẳng lẽ mệnh của mình là mệnh chịu khổ, cả đời sống trong uất ức? Hạ Lan Tử Kỳ một mực không tin vào số mệnh! Cho dù là số mệnh nàng có như vậy, nàng cũng muốn nghịch thiên cải mệnh!
Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ vì hạnh phúc của mình mà cố gắng phấn đấu! Trước mắt, có người nhà như vậy, nàng đã không còn hy vọng xa vời gì về thân tình. Cho nên, mục tiêu duy nhất đáng giá để nàng cố gắng phấn đấu, chỉ có tình yêu, nàng sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Trên đường đến Tề gia ngày mai, e rằng chính là cơ hội cuối cùng của nàng. Cho nên, cơ hội này nàng nhất định phải nắm chắc.
Trong lòng có chuyện, muốn ngủ cũng ngủ không được, Hạ Lan Tử Kỳ biết Hoa Tranh không chờ được mình, không chừng đang rất lo lắng. Nhưng mà bây giờ, nàng ngay cả cơ hội báo tin cho chàng cũng không có. Nàng mở lớn mắt, nỗi lòng hỗn độn, thức đến khi trời sáng, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Đại di nương dẫn người đến chải tóc cho nàng, dùng sợi tơ thực hiện "Tục chải tóc" [1], cạo đi lớp lông tơ mỏng trên mặt. Mặc y phục, đội vào mũ phượng, trùm hỉ khăn, đợi kiệu hoa dâu đến đón.
[1] Tục chải tóc: hay còn gọi là “tục bới tóc”, theo phong tục xưa của người Trung Hoa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mătặt
"Đùng đùng đùng" tiếng pháo nổ giòn giã vang vọng bên tai. Ngay sau đó, ngoài cửa một trận ồn ào, náo nhiệt. Hạ Lan Tử Kỳ lập tức trở nên khẩn trương, nàng biết, đội đón dâu đã đến đây.
Lúc này, Đại di nương cùng Nhị di nương mang theo hỉ bà đi đến, hỉ bà vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ trên khuôn mặt trang điểm đậm, tràn ngập vui mừng tươi cười: "Nhị tiểu thư thật sự là tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần! Xem này bộ dáng nhỏ nhắn này,nếu gả vào Hầu phủ, chắc chắn sẽ không có nữ nhân nào sánh bằng được!"
Đại di nương nhìn chằm chằm hỉ bà, thản nhiên cười: "Hỉ bà, bà cũng thật khéo nói!"
"Đâu có! Hầu phủ Nhị thiếu gia, tam thiếu gia đều là ta làm mai, những người khác không nói, nhưng hai người kia chắc chắn dung mạo không thể sánh được với Nhị tiểu thư!" Hỉ bà vung khăn lụa hồng: "Ôi! Xem đầu óc ta này! Mải nói mãi, không thể chậm trễ giờ lành bái đường, thỉnh nhị tiểu thư mau nhanh lên kiệu hoa đi!"
Nhị di nương hỏi: "Giờ nào bái đường, vì sao phải gấp như vậy?"
Hỉ bà vội vàng giải thích: "Đón dâu không thể đi đường tắt! Chúng ta trở về không thể đi theo đường Du trấn, phải đi vòng qua Kim Môn của Bắc Lăng trấn cho nên đường đi sẽ bị kéo dài."
"Ồ! Vậy mau lên, chúng ta mau đưa nhị tiểu thư lên kiệu hoa đi!" Nhị di nương vừa dứt lời, không đợi hỉ bà bước đến dìu Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Tử Kỳ liền lớn tiếng kêu lên: "Khoan đã!"
Hỉ bà sửng sốt, đứng tại chỗ, nhìn Đại di nương.
Đã đến giờ lên kiệu rồi, Đại di nương thật đúng là lại phát sinh thêm chuyện gì, đi lên nhẹ nhàng hỏi thăm: "Nhị tiểu thư, con còn có chuyện gì, nói đi!"
Hạ Lan Tử Kỳ phụng phịu, nói nhanh ý muốn: "Con muốn để cho Bà Ngô đưa con lên kiệu hoa!" Nàng vừa nói mới phát hiện, cả đêm tức giận, cổ họng của nàng bị viêm rồi, nói ra tiếng khàn khàn khó nghe.
"Ách. . . . . ." Đại di nương dừng một chút, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, vô cùng thân thiết vỗ vỗ lên tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Không thành vấn đề, con chờ chút, Đại di nương kêu người gọi bà Ngô đến cho con."
Hạ Lan Tử Kỳ bị bà ta nắm lấy tay, cả người nổi da gà, nhanh chóng rụt tay về.
Trước mặt hỉ bà, Đại di nương hết sức khó xử, trong lòng căm tức nhưng lúc này lại phải dỗ dành Hạ Lan Tử Kỳ lên kiệu hoa, nên không thể phát tiết.
Hỉ bà không nghĩ tới, cô nương này cũng rất có cá tính. Xem ra, không hề chào đón Đại di nương này.
Bà Ngô rảo bước vào đến cửa, thấy Hạ Lan Tử Kỳ một thân hỉ phục, trong lòng đau xót, khóe mắt bất tri bất giác đã ươn ướt. Bà Ngô biết, Hạ Lan Tử Kỳ không hề nguyện ý gả , hiện tại phải đồng ý thành thân, là do không muốn bà bị lão gia trách phạt!
"Nhị tiểu thư!" Bà Ngô nghẹn ngào hô một tiếng.
Thấy Bà Ngô bình an, lại thấy bà rửa mặt chải đầu chỉnh tề, mặc quần áo mới tinh. Hạ Lan Tử Kỳ yên tâm hơn. Nhìn vẻ mặt Bà Ngô đầy áy náy, Hạ Lan Tử Kỳ cố ra vẻ thoải mái cười cười: "Bà Ngô, bà đưa con lên kiệu hoa đi!"
Đại di nương quay đầu, ghé vào bên tai lão gia, rỉ tai vài câu. Lão gia tựa hồ bị thuyết phục, không có nói gì nữa, xem như đã chấp nhận. Đại di nương lúc này mới giơ tay, nói: "Tốt, chỉ cần con không ầm ỹ không làm khó mọi người, ngoan ngoãn gả vào Tề gia, chúng ta có thể nể mặt con, tạm tha cho Bà Ngô."
Hạ Lan Tử Kỳ biết chỉ cần nàng không còn ở nhà nữa, Đại di nương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Bà Ngô, vì thế cò kè ra giá: "Có điều, ngày mai con gả đi rồi, bên cạnh không có người chăm sóc, cho nên con muốn đem Bà Ngô cùng đến Tề gia!"
Đại di nương quay đầu nhìn lão gia: "Thiếp thấy chuyện này cũng không khó khăn gì, lão gia, ông nói đúng không?" Dù sao Bà Ngô cũng như cái gai trong mắt bà ta, đem đi theo, bớt cho bà ta thêm lo lắng.
Nữ nhi xuất giá có chút yêu cầu nhỏ như vậy, kẻ làm cha không thể không đáp ứng. Hơn nữa nếu mọi chuyện thuận lợi..., lão gia còn có thể trông cậy vào thế lực nhà chồng nữ nhi sau này! Vì thế vui vẻ đáp ứng: "Được, ngày mai sẽ để cho Bà Ngô đi theo con về Tề gia."
Hạ Lan Tử Kỳ lại bị giam vào Cẩm Nguyệt Hiên, lão gia đề phòng nàng lại bỏ trốn, phái gia đinh ở ngoài cửa canh gác. Đề phòng nàng thà chết chứ không chịu khuất phục, phái nha hoàn ở bên trong phòng trông coi.
Ngày ấy trong thư, Hoa Tranh đã viết rõ ràng, có chuyện quan trọng cùng nàng thương lượng, hẹn rằng không gặp không về. Mắt thấy đã qua canh ba, Hạ Lan Tử Kỳ lại không thể đến như đã hẹn, thật sự là sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui.
Bởi vì lão gia đã ra nghiêm lệnh, việc đêm nay ai dám nói ra nửa chữ, sẽ đều bị đuổi ra khỏi phủ. Cho nên, ngoại trừ người nhà cùng mấy gã gia đình, nhóm nha hoàn không ở trong nội viện cũng đều không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nha hoàn phụ trách trông coi nàng, không biết nhị tiểu thư này là người như thế nào? Một đám hai mắt nhìn nhau, trong lòng hồ nghi, cũng không dám nhiều lời gì.
Đi lòng vòng được một lát, Hạ Lan Tử Kỳ thoáng nhìn đám nha hoàn trong phòng, đều dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng. Hạ Lan Tử Kỳ đang tâm tình buồn bực, đứng lại quát: "Nhìn cái gì vậy? Các ngươi không cần nhìn ta, ta không chết được, đều đi ra ngoài hết cho ta!"
Đám nha hoàn trong phòng hoảng sợ vội vàng cúi thấp đầu xuống, trong đó có một đại a đầu thấp giọng nói: "Nhị tiểu thư, cầu xin cô thương xót tụi nô tỳ! Nếu tụi nô tỳ đi ra ngoài, lão gia sẽ không tha cho tụi nô tỳ !"
Hạ Lan Tử Kỳ cắn răng, tức giận vung tay áo, đặt mông ngồi lên trên giường, đá giầy xuống đất, đặt mạnh người lên giường.
Tính kế, tính tới tính lui, nhưng cuối cùng vẫn phải gả, hay là đây là số mệnh sao? Hạ Lan Tử Kỳ ôm gối mềm, cuộn người trên giường, trong lòng giận dữ. Chẳng lẽ mệnh của mình là mệnh chịu khổ, cả đời sống trong uất ức? Hạ Lan Tử Kỳ một mực không tin vào số mệnh! Cho dù là số mệnh nàng có như vậy, nàng cũng muốn nghịch thiên cải mệnh!
Chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ vì hạnh phúc của mình mà cố gắng phấn đấu! Trước mắt, có người nhà như vậy, nàng đã không còn hy vọng xa vời gì về thân tình. Cho nên, mục tiêu duy nhất đáng giá để nàng cố gắng phấn đấu, chỉ có tình yêu, nàng sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Trên đường đến Tề gia ngày mai, e rằng chính là cơ hội cuối cùng của nàng. Cho nên, cơ hội này nàng nhất định phải nắm chắc.
Trong lòng có chuyện, muốn ngủ cũng ngủ không được, Hạ Lan Tử Kỳ biết Hoa Tranh không chờ được mình, không chừng đang rất lo lắng. Nhưng mà bây giờ, nàng ngay cả cơ hội báo tin cho chàng cũng không có. Nàng mở lớn mắt, nỗi lòng hỗn độn, thức đến khi trời sáng, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Đại di nương dẫn người đến chải tóc cho nàng, dùng sợi tơ thực hiện "Tục chải tóc" [1], cạo đi lớp lông tơ mỏng trên mặt. Mặc y phục, đội vào mũ phượng, trùm hỉ khăn, đợi kiệu hoa dâu đến đón.
[1] Tục chải tóc: hay còn gọi là “tục bới tóc”, theo phong tục xưa của người Trung Hoa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mătặt
"Đùng đùng đùng" tiếng pháo nổ giòn giã vang vọng bên tai. Ngay sau đó, ngoài cửa một trận ồn ào, náo nhiệt. Hạ Lan Tử Kỳ lập tức trở nên khẩn trương, nàng biết, đội đón dâu đã đến đây.
Lúc này, Đại di nương cùng Nhị di nương mang theo hỉ bà đi đến, hỉ bà vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ trên khuôn mặt trang điểm đậm, tràn ngập vui mừng tươi cười: "Nhị tiểu thư thật sự là tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần! Xem này bộ dáng nhỏ nhắn này,nếu gả vào Hầu phủ, chắc chắn sẽ không có nữ nhân nào sánh bằng được!"
Đại di nương nhìn chằm chằm hỉ bà, thản nhiên cười: "Hỉ bà, bà cũng thật khéo nói!"
"Đâu có! Hầu phủ Nhị thiếu gia, tam thiếu gia đều là ta làm mai, những người khác không nói, nhưng hai người kia chắc chắn dung mạo không thể sánh được với Nhị tiểu thư!" Hỉ bà vung khăn lụa hồng: "Ôi! Xem đầu óc ta này! Mải nói mãi, không thể chậm trễ giờ lành bái đường, thỉnh nhị tiểu thư mau nhanh lên kiệu hoa đi!"
Nhị di nương hỏi: "Giờ nào bái đường, vì sao phải gấp như vậy?"
Hỉ bà vội vàng giải thích: "Đón dâu không thể đi đường tắt! Chúng ta trở về không thể đi theo đường Du trấn, phải đi vòng qua Kim Môn của Bắc Lăng trấn cho nên đường đi sẽ bị kéo dài."
"Ồ! Vậy mau lên, chúng ta mau đưa nhị tiểu thư lên kiệu hoa đi!" Nhị di nương vừa dứt lời, không đợi hỉ bà bước đến dìu Hạ Lan Tử Kỳ, Hạ Lan Tử Kỳ liền lớn tiếng kêu lên: "Khoan đã!"
Hỉ bà sửng sốt, đứng tại chỗ, nhìn Đại di nương.
Đã đến giờ lên kiệu rồi, Đại di nương thật đúng là lại phát sinh thêm chuyện gì, đi lên nhẹ nhàng hỏi thăm: "Nhị tiểu thư, con còn có chuyện gì, nói đi!"
Hạ Lan Tử Kỳ phụng phịu, nói nhanh ý muốn: "Con muốn để cho Bà Ngô đưa con lên kiệu hoa!" Nàng vừa nói mới phát hiện, cả đêm tức giận, cổ họng của nàng bị viêm rồi, nói ra tiếng khàn khàn khó nghe.
"Ách. . . . . ." Đại di nương dừng một chút, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, vô cùng thân thiết vỗ vỗ lên tay Hạ Lan Tử Kỳ: "Không thành vấn đề, con chờ chút, Đại di nương kêu người gọi bà Ngô đến cho con."
Hạ Lan Tử Kỳ bị bà ta nắm lấy tay, cả người nổi da gà, nhanh chóng rụt tay về.
Trước mặt hỉ bà, Đại di nương hết sức khó xử, trong lòng căm tức nhưng lúc này lại phải dỗ dành Hạ Lan Tử Kỳ lên kiệu hoa, nên không thể phát tiết.
Hỉ bà không nghĩ tới, cô nương này cũng rất có cá tính. Xem ra, không hề chào đón Đại di nương này.
Bà Ngô rảo bước vào đến cửa, thấy Hạ Lan Tử Kỳ một thân hỉ phục, trong lòng đau xót, khóe mắt bất tri bất giác đã ươn ướt. Bà Ngô biết, Hạ Lan Tử Kỳ không hề nguyện ý gả , hiện tại phải đồng ý thành thân, là do không muốn bà bị lão gia trách phạt!
"Nhị tiểu thư!" Bà Ngô nghẹn ngào hô một tiếng.
Thấy Bà Ngô bình an, lại thấy bà rửa mặt chải đầu chỉnh tề, mặc quần áo mới tinh. Hạ Lan Tử Kỳ yên tâm hơn. Nhìn vẻ mặt Bà Ngô đầy áy náy, Hạ Lan Tử Kỳ cố ra vẻ thoải mái cười cười: "Bà Ngô, bà đưa con lên kiệu hoa đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.