Chương 8: Biến cố bất ngờ ( Trung )
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Hạ Lan Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn bà Ngô, trên khuôn mặt hai người cùng lộ ra thần sắc vui mừng.
Thật tốt, ở trong cái nhà này cũng không phải ai cũng vô tình vô nghĩa! Ít nhất đệ đệ này vẫn còn niệm chút tình thân. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn gật đầu: "Ta đi đây."
Bà Ngô chạy nhanh xoay người đi mở cửa, "Cạch" ổ khóa được mở ra, Bà Ngô tháo ổ khóa, kéo mở cửa ra. Hạ Lan Tử Kỳ hưng phấn tựa như chim nhỏ sắp sổ lòng. Nhưng, khi cửa vừa đẩy ra, cảnh tượng bên ngoài khiến cả ba lập tức sững người lại, ngây ngốc đứng nhìn.
Chỉ thấy trước mắt, lão gia ở phía trước, Đại di nương, Nhị di nương ở hai bên, phía sau còn có hơn mười gia đinh, đứng chặn hết cả cửa.
Tất nhiên chính là ở đây chờ nàng rồi! Còn đầy đủ hết như vậy, xem ra bọn họ đối với nàng sớm đã đề phòng! Thấy tình cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ vốn dĩ tâm trạng đang hưng phấn, nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng hiểu rõ, lần này chạy không thoát rồi!
Lão gia nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bằng vẻ mặt giận dữ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nhìn thẳng ông, không hề có nửa phần sợ hãi. Sau khi giằng co một lúc lâu, lão gia tức giận nói : "Tử Kỳ, ngày mai là thành thân rồi, con chuẩn bị đi đâu?"
"Thành thân cái gì? Các người cho rằng con không biết gì sao? Hôn sự này vốn không phải định ra cho con, dựa vào cái gì mà muốn con gả đi?" Tuy rằng mọi người trong phủ gạt nàng. Nhưng ngày nàng về nhà, đã nghe trộm được bọn hạ nhân nói ra sự thật, cho nên đã sớm biết việc này.
Âm mưu bị vạch trần, lão gia sắc mặt lập tức tái đi, dựng râu trợn mắt nói: "Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự đều do cha mẹ quyết định. Không cần nói nhiều, ta nói ngươi gả, ngươi phải gả!"
Ai mà không biết Tề tứ công tử là người ngốc! Cho nên người muốn đẩy Hạ Lan Tử Kỳ vào hố lửa chính là phụ thân nàng, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Trong đêm tối, không khí trở nên vô cùng áp lực. Chỉ có bọn gia đinh cầm mấy cây đuốc trong tay, thỉnh thoảng truyền ra tiếng "Đùng" rất nhỏ. Lão gia đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt dạng dày sương gió đầy vẻ tức giận, ánh lửa bập bùng soi một bên mặt lão chợp chờn không rõ sáng tối, càng khiến khuôn mặt ấy trở nên đáng sợ.
Nữ nhi này nuôi ở trên núi, bề ngoài nhìn có vẻ nhu nhược, không thể ngờ lại là một người rất có chính kiến! Nhưng tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Trong mắt lão gia, nữ nhân phải biết tam tòng tứ đức, cho nên bây giờ nữ nhi này muốn cãi lại lão, thì thật đúng là đang khiêu chiến với quyền uy của người phụ thân này. Huống hồ hôn sự này nàng nhất định phải gả, cho nên cuối cùng lão cũng phá vỡ không khí im lặng, ra lệnh: "Người đâu! Bắt nhị tiểu thư lại cho ta!"
"Dừng tay!" Hạ Lan Vân Dũng đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, một lời nói ra khiến mọi người bất ngờ.
Nhị di nương nhìn thấy con trai cũng ở đây, hơn nữa lại muốn xen vào việc của người khác! Thần sắc không khỏi đại biến, nhanh chóng dậm chân một cái: "Dũng nhi, con thân mang thương tích còn không ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì? Còn không mau quay về cho ta!"
Đại di nương ôm ngực, ở bên cạnh khinh "Hừ" nói : "Nhị muội nha! Vân Dũng chắc không phải là đang giúp nhị tiểu thư bỏ trốn chứ?"
Nhị di nương thấy thần sắc lão gia bất cứ lúc nào cũng có thể nỗi giận, mà Đại di nương lại còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, lập tức căm tức trừng mắt lườm Đại di nương một cái! Quay đầu thấy Hạ Lan Vân Dũng còn đứng tại chỗ không chịu rời đi, quát: "Dũng nhi, con không mau trở về phòng đi, còn đứng ở trong đó làm cái gì?"
Vốn dĩ, Hạ Lan Vân Dũng không thích xen vào việc của người khác . Nhưng nhị tỷ đã cứu hắn, hiện tại hắn vì nghĩa diệt thân, đối với lời của mẫu thân ngoảnh mặt làm ngơ, bước lên bừng bừng tức giận, nói: "Cha, phải gả cho Tề tứ công tử vốn là đại tỷ, dựa vào cái gì mà khi Tề tứ công tử trở nên ngu ngốc lại để cho nhị tỷ gả đi thay? Chẳng lẽ thấy đại nương mất đi rồi, nhị tỷ không có người che chở, các người liền khi dễ tỷ ấy sao?"
Lão gia bị tức đến đen cả mặt, cả người phát run. Đại di nương lại cắn chặt môi dưới, nghiến răng phẫn hận!
Nhưng vừa tức giận lại vừa khó xử nhất chính là Nhị di nương, sắc mặt bà tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt: "Đứa nhỏ này, con điên rồi sao? Sao có thể nói năng bậy bạ như vậy?"
Hạ Lan Vân Dũng vẻ mặt hiên ngang, lẫm liệt: "Con có nói bậy sao? Những gì con nói có thật hay không, trong lòng các người tự hiểu rõ!"
"Phản, phản rồi, hôm nay tất cả đều phản rồi!" Lão gia giống như bị người bên đường lột sạch quần áo, nổi giận đùng đùng, giống như núi lửa bộc phát, điên cuồng quát to: "Người đâu! Bắt thiếu gia, nhị tiểu thư lại cho ta!"
Nhị di nương kinh hãi, lập tức giữ chặt ống tay áo lão gia: "Lão gia, Dũng nhi tuổi trẻ không hiểu chuyện, trên người nó còn có vết thương, ông tạm tha cho nó lần này đi!"
Lão gia hung tợn đá bà một cái, lớn tiếng trách mắng: "Nhìn nhi tử tốt bà nuôi dạy đi! Lại dám bất kính với ta như thế! Trong mắt nó, còn có người cha này sao?"
Nhị di nương thụt lùi hai bước, sắc mặt xanh mét, nói không nên lời.
Hai tỷ đệ Hạ Lan Tử Kỳ bị gia đinh bắt lấy, Đại di nương bấy giờ mới để ý thấy bà Ngô đang núp ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ liền đi lên chỉ tay vào bà: "Lão gia ngươi xem, lúc trước thiếp thân đã nói phải đuổi bà già này đi, nhưng lão gia niệm tình bà ta chiếu cố đại tỷ nhiều năm nhân từ giữ bà ta lại, không ngờ bà ta lại phá hỏng đại sự của lão gia, giúp nhị tiểu thư chạy trốn!"
Đại di nương trừng mắt, lộ ra vẻ mặt chanh chua: "Loại người ăn cây táo, rào cây sung như bà ta, giữ lại có ích gì? Theo thiếp thân thấy, vẫn nên nghiêm khắc dạy dỗ một trận, đuổi ra khỏi phủ thôi!"
Mặc dù Đại di nương không nói, lão gia đã tận mắt nhìn thấy bà Ngô mở cửa cho Hạ Lan Tử Kỳ, cũng sẽ không tha bà Ngô: "Người đâu! Bắt bà Ngô lại, đánh bà ta hai mươi trượng cho ta!"
Thấy bà Ngô bị gia đình bắt lấy, đè xuống đất chuẩn bị đánh, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng sợ hãi. Cho dù là nam nhân khỏe mạnh, bị đánh hai mươi trượng cũng phải nằm sấp dưỡng thương cả tháng trời, huống hồ bà Ngô đã gần năm mươi tuổi, làm sao có thể chịu được hai mươi trượng? Vội vàng hô một tiếng: "Dừng tay!"
Lão gia trầm xuống, vẻ mặt âm tàn : "Ngày mai, ngươi phải thành thân rồi, phụ thân không trừng phạt được ngươi! Bất quá bà Ngô này cả gan làm loạn, dám giúp ngươi đào hôn, phụ thân không trừng phạt được ngươi, chẳng lẽ cũng không trừng phạt được bà ta sao?" Lão gia ngẩng đầu đối với mấy gã gia đinh kia, nói : "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Đánh cho ta!"
"Cha dám động đến một cọng tóc của bà ấy, thì đừng nghĩ con sẽ gả cho Tề tứ công tử!" Ai đối xử với Hạ Lan Tử Kỳ tốt thì nàng sẽ luôn ghi ở trong lòng. Bà Ngô là người tốt, cả đời chăm sóc mẫu thân, hiện tại lại mạo hiểm giúp nàng, nàng không muốn vì vậy mà liên lụy bà Ngô bị đánh? Hạ Lan Tử Kỳ nóng vội, uy hiếp quát lên.
Lão gia bị tức đến choáng váng, cái gì cũng không nghe lọt vào tai, ngón tay chỉ vào Hạ Lan Tử Kỳ: "Tóm lại, ngươi không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải lấy!"
Hạ Lan Tử Kỳ không hề sợ hãi, lông mày nhướng lên, lạnh lùng lên tiếng: "Ai nói , cha có tin bây giờ con cắn lưỡi tự sát, đi gặp mẫu thân hay không?"
"Ai đừng đừng!" Đại di nương vội vàng ngăn cản, đồng thời lôi kéo ống tay áo lão gia, ý bảo lão gia đừng nói nữa, sau đó vẻ mặt hiền lành: "Nhị tiểu thư, lời nói vừa rồi của con có phải ý là chỉ cần chúng ta không đánh Bà Ngô, con sẽ ngoan ngoãn gả cho Tề tứ công tử đúng không?"
"Đúng" Hạ Lan Tử Kỳ không chút do dự trả lời.
Thật tốt, ở trong cái nhà này cũng không phải ai cũng vô tình vô nghĩa! Ít nhất đệ đệ này vẫn còn niệm chút tình thân. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn gật đầu: "Ta đi đây."
Bà Ngô chạy nhanh xoay người đi mở cửa, "Cạch" ổ khóa được mở ra, Bà Ngô tháo ổ khóa, kéo mở cửa ra. Hạ Lan Tử Kỳ hưng phấn tựa như chim nhỏ sắp sổ lòng. Nhưng, khi cửa vừa đẩy ra, cảnh tượng bên ngoài khiến cả ba lập tức sững người lại, ngây ngốc đứng nhìn.
Chỉ thấy trước mắt, lão gia ở phía trước, Đại di nương, Nhị di nương ở hai bên, phía sau còn có hơn mười gia đinh, đứng chặn hết cả cửa.
Tất nhiên chính là ở đây chờ nàng rồi! Còn đầy đủ hết như vậy, xem ra bọn họ đối với nàng sớm đã đề phòng! Thấy tình cảnh này, Hạ Lan Tử Kỳ vốn dĩ tâm trạng đang hưng phấn, nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng hiểu rõ, lần này chạy không thoát rồi!
Lão gia nhìn Hạ Lan Tử Kỳ bằng vẻ mặt giận dữ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nhìn thẳng ông, không hề có nửa phần sợ hãi. Sau khi giằng co một lúc lâu, lão gia tức giận nói : "Tử Kỳ, ngày mai là thành thân rồi, con chuẩn bị đi đâu?"
"Thành thân cái gì? Các người cho rằng con không biết gì sao? Hôn sự này vốn không phải định ra cho con, dựa vào cái gì mà muốn con gả đi?" Tuy rằng mọi người trong phủ gạt nàng. Nhưng ngày nàng về nhà, đã nghe trộm được bọn hạ nhân nói ra sự thật, cho nên đã sớm biết việc này.
Âm mưu bị vạch trần, lão gia sắc mặt lập tức tái đi, dựng râu trợn mắt nói: "Từ xưa đến nay hôn nhân đại sự đều do cha mẹ quyết định. Không cần nói nhiều, ta nói ngươi gả, ngươi phải gả!"
Ai mà không biết Tề tứ công tử là người ngốc! Cho nên người muốn đẩy Hạ Lan Tử Kỳ vào hố lửa chính là phụ thân nàng, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Trong đêm tối, không khí trở nên vô cùng áp lực. Chỉ có bọn gia đinh cầm mấy cây đuốc trong tay, thỉnh thoảng truyền ra tiếng "Đùng" rất nhỏ. Lão gia đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt dạng dày sương gió đầy vẻ tức giận, ánh lửa bập bùng soi một bên mặt lão chợp chờn không rõ sáng tối, càng khiến khuôn mặt ấy trở nên đáng sợ.
Nữ nhi này nuôi ở trên núi, bề ngoài nhìn có vẻ nhu nhược, không thể ngờ lại là một người rất có chính kiến! Nhưng tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Trong mắt lão gia, nữ nhân phải biết tam tòng tứ đức, cho nên bây giờ nữ nhi này muốn cãi lại lão, thì thật đúng là đang khiêu chiến với quyền uy của người phụ thân này. Huống hồ hôn sự này nàng nhất định phải gả, cho nên cuối cùng lão cũng phá vỡ không khí im lặng, ra lệnh: "Người đâu! Bắt nhị tiểu thư lại cho ta!"
"Dừng tay!" Hạ Lan Vân Dũng đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, một lời nói ra khiến mọi người bất ngờ.
Nhị di nương nhìn thấy con trai cũng ở đây, hơn nữa lại muốn xen vào việc của người khác! Thần sắc không khỏi đại biến, nhanh chóng dậm chân một cái: "Dũng nhi, con thân mang thương tích còn không ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, chạy đến đây xem náo nhiệt làm gì? Còn không mau quay về cho ta!"
Đại di nương ôm ngực, ở bên cạnh khinh "Hừ" nói : "Nhị muội nha! Vân Dũng chắc không phải là đang giúp nhị tiểu thư bỏ trốn chứ?"
Nhị di nương thấy thần sắc lão gia bất cứ lúc nào cũng có thể nỗi giận, mà Đại di nương lại còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, lập tức căm tức trừng mắt lườm Đại di nương một cái! Quay đầu thấy Hạ Lan Vân Dũng còn đứng tại chỗ không chịu rời đi, quát: "Dũng nhi, con không mau trở về phòng đi, còn đứng ở trong đó làm cái gì?"
Vốn dĩ, Hạ Lan Vân Dũng không thích xen vào việc của người khác . Nhưng nhị tỷ đã cứu hắn, hiện tại hắn vì nghĩa diệt thân, đối với lời của mẫu thân ngoảnh mặt làm ngơ, bước lên bừng bừng tức giận, nói: "Cha, phải gả cho Tề tứ công tử vốn là đại tỷ, dựa vào cái gì mà khi Tề tứ công tử trở nên ngu ngốc lại để cho nhị tỷ gả đi thay? Chẳng lẽ thấy đại nương mất đi rồi, nhị tỷ không có người che chở, các người liền khi dễ tỷ ấy sao?"
Lão gia bị tức đến đen cả mặt, cả người phát run. Đại di nương lại cắn chặt môi dưới, nghiến răng phẫn hận!
Nhưng vừa tức giận lại vừa khó xử nhất chính là Nhị di nương, sắc mặt bà tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt: "Đứa nhỏ này, con điên rồi sao? Sao có thể nói năng bậy bạ như vậy?"
Hạ Lan Vân Dũng vẻ mặt hiên ngang, lẫm liệt: "Con có nói bậy sao? Những gì con nói có thật hay không, trong lòng các người tự hiểu rõ!"
"Phản, phản rồi, hôm nay tất cả đều phản rồi!" Lão gia giống như bị người bên đường lột sạch quần áo, nổi giận đùng đùng, giống như núi lửa bộc phát, điên cuồng quát to: "Người đâu! Bắt thiếu gia, nhị tiểu thư lại cho ta!"
Nhị di nương kinh hãi, lập tức giữ chặt ống tay áo lão gia: "Lão gia, Dũng nhi tuổi trẻ không hiểu chuyện, trên người nó còn có vết thương, ông tạm tha cho nó lần này đi!"
Lão gia hung tợn đá bà một cái, lớn tiếng trách mắng: "Nhìn nhi tử tốt bà nuôi dạy đi! Lại dám bất kính với ta như thế! Trong mắt nó, còn có người cha này sao?"
Nhị di nương thụt lùi hai bước, sắc mặt xanh mét, nói không nên lời.
Hai tỷ đệ Hạ Lan Tử Kỳ bị gia đinh bắt lấy, Đại di nương bấy giờ mới để ý thấy bà Ngô đang núp ở một bên, vẻ mặt hoảng sợ liền đi lên chỉ tay vào bà: "Lão gia ngươi xem, lúc trước thiếp thân đã nói phải đuổi bà già này đi, nhưng lão gia niệm tình bà ta chiếu cố đại tỷ nhiều năm nhân từ giữ bà ta lại, không ngờ bà ta lại phá hỏng đại sự của lão gia, giúp nhị tiểu thư chạy trốn!"
Đại di nương trừng mắt, lộ ra vẻ mặt chanh chua: "Loại người ăn cây táo, rào cây sung như bà ta, giữ lại có ích gì? Theo thiếp thân thấy, vẫn nên nghiêm khắc dạy dỗ một trận, đuổi ra khỏi phủ thôi!"
Mặc dù Đại di nương không nói, lão gia đã tận mắt nhìn thấy bà Ngô mở cửa cho Hạ Lan Tử Kỳ, cũng sẽ không tha bà Ngô: "Người đâu! Bắt bà Ngô lại, đánh bà ta hai mươi trượng cho ta!"
Thấy bà Ngô bị gia đình bắt lấy, đè xuống đất chuẩn bị đánh, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng sợ hãi. Cho dù là nam nhân khỏe mạnh, bị đánh hai mươi trượng cũng phải nằm sấp dưỡng thương cả tháng trời, huống hồ bà Ngô đã gần năm mươi tuổi, làm sao có thể chịu được hai mươi trượng? Vội vàng hô một tiếng: "Dừng tay!"
Lão gia trầm xuống, vẻ mặt âm tàn : "Ngày mai, ngươi phải thành thân rồi, phụ thân không trừng phạt được ngươi! Bất quá bà Ngô này cả gan làm loạn, dám giúp ngươi đào hôn, phụ thân không trừng phạt được ngươi, chẳng lẽ cũng không trừng phạt được bà ta sao?" Lão gia ngẩng đầu đối với mấy gã gia đinh kia, nói : "Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Đánh cho ta!"
"Cha dám động đến một cọng tóc của bà ấy, thì đừng nghĩ con sẽ gả cho Tề tứ công tử!" Ai đối xử với Hạ Lan Tử Kỳ tốt thì nàng sẽ luôn ghi ở trong lòng. Bà Ngô là người tốt, cả đời chăm sóc mẫu thân, hiện tại lại mạo hiểm giúp nàng, nàng không muốn vì vậy mà liên lụy bà Ngô bị đánh? Hạ Lan Tử Kỳ nóng vội, uy hiếp quát lên.
Lão gia bị tức đến choáng váng, cái gì cũng không nghe lọt vào tai, ngón tay chỉ vào Hạ Lan Tử Kỳ: "Tóm lại, ngươi không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải lấy!"
Hạ Lan Tử Kỳ không hề sợ hãi, lông mày nhướng lên, lạnh lùng lên tiếng: "Ai nói , cha có tin bây giờ con cắn lưỡi tự sát, đi gặp mẫu thân hay không?"
"Ai đừng đừng!" Đại di nương vội vàng ngăn cản, đồng thời lôi kéo ống tay áo lão gia, ý bảo lão gia đừng nói nữa, sau đó vẻ mặt hiền lành: "Nhị tiểu thư, lời nói vừa rồi của con có phải ý là chỉ cần chúng ta không đánh Bà Ngô, con sẽ ngoan ngoãn gả cho Tề tứ công tử đúng không?"
"Đúng" Hạ Lan Tử Kỳ không chút do dự trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.