Chương 20: Bình định
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
26/11/2016
Phu nhân chỉ đến một đôi vợ chồng trẻ: “Đây là nhị ca của con Tề Tường Thụy cùng nhị tẩu Liễu thị.”
Có thể thấy nam tử kia thân mình hơi có vẻ gầy yếu, nhưng trời sinh anh tuấn tiêu sái. Mà nữ tử ở bên cạnh hắn, môi hồng răng trắng, lông mày như vẽ. Hai người thoạt nhìn đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Hạ Lan Tử Kỳ nhanh nhẹn cúi người: “Bái kiến Nhị ca Nhị tẩu!”
Tề Tường Thụy gật đầu, Liễu thị khoát tay vội vàng cười nói: “Về sau đều là người một nhà, đệ muội* không cần đa lễ.”
*đệ muội: Em dâu
Phu nhân lại lần lượt chỉ vào nam tử ngồi kế Tề Tường Thụy: “Đó là Tam ca của con Tề Thiên Vũ.”
Tề Thiên Vũ kia cốt cách thanh bạch, làn da trắng nõn, môi mỏng hơi mím, toàn thân khiến cho người khác cảm thấy khí chất của một vị thư sinh không màng danh lợi. Hạ Lan Tử Kỳ cũng cúi người hành lễ với hắn. Chỉ là không thấy hắn có thê tử ngồi bên cạnh, không biết là chưa cưới vợ hay là thê tử thân thể không khỏe nên không tới. Trong lòng tuy rằng đầy thắc mắc, nhưng nàng cũng không có lắm miệng hỏi.
Phu nhân lúc này lại nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Con còn có hai đại cô*, hai tiểu cô*. Đại tỷ Tề Duyệt Cầm gả vào trong cung, nay là Thục phi. Nhị tỷ Tề Thủy Dao đã gả cho Trấn quốc tướng quân Tiêu Nhiên làm vợ.”
Hạ Lan Tử Kỳ rắm rối gật đầu, thầm nghĩ: nhà ngươi sao lại nhiều thân thích như vậy! Làm giới thiệu mãi không xong, nàng lại không thể sốt ruột đành phải kiên trì tiếp tục nghe.
Phu nhân hướng hai tiểu cô nương giống nhau như hai giọt nước đứng ở phía dưới, ngoắc tay nói: “Hiểu Huyên, Như Tuyết mau tới đây chào Tứ tẩu.”
Hai cái cô nương vừa mới tiến lên phía trước, còn chưa kịp chào đã nghe bên cạnh “Ầm” một tiếng vang lên, khiến mọi người trong phòng hoảng sợ.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người kinh hãi thét chói tai: “Không xong rồi, Tứ di nương té xỉu!”
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, một nữ tử một thân váy áo thêu hoa mới ngã xuống đất.
Bởi vì đây là lễ kính trà chào hỏi, có phu nhân ở đây nhóm di nương không có vị thế gì, cho nên các nàng hẳn là sẽ được giới thiệu cuối cùng, tất cả đều đứng ở bên cạnh. Ai biết, lúc này Tứ di nương đột nhiên té xỉu .
Bấy giờ, Đại di nương cùng Nhị di nương vội vàng đem Tứ di nương nâng đứng dậy. Không đợi phu nhân chạy tới, Hầu gia đã một bước vọt đến ôm lấy Tứ di nương, vuốt gương mặt của nàng: “Uyển Nhu, tỉnh, mau tỉnh lại!”
Lão thái gia thấy xảy ra chuyện không may cũng đứng ngồi không yên, được nữ tử bên người giúp đỡ, đứng dậy đi tới: “Uyển Nhu té xỉu cũng không phải lần một lần hai rồi, không phải nó bị thiếu máu sao? Bồi bổ lâu như vậy, tại sao thân thể vẫn không có chút nào khởi sắc vậy? Mau đi mời Trịnh lang trung đến, bảo ông ta nhìn qua một cái xem sao.”
Lão thái gia vừa mở miệng, liền có gã sai vặt chạy nhanh như bay ra ngoài.
Lúc này, bởi vì Tứ di nương té xỉu trong phòng trở nên hỗn loạn, phu nhân nói với nữ tử bên người lão thái gia: “Cẩm Nguyệt, nơi này có ta cùng Hầu gia giải quyết là được rồi, ngươi mau dìu lão gia về nghỉ ngơi đi!”
“Cũng được, Uyển Nhu tỉnh phái người thông báo lão thái gia một tiếng, đỡ phiền lão nhân gia lo lắng.” Cẩm Nguyệt nói xong, kéo cánh tay lão thái gia đi ra ngoài.
Phu nhân quay đầu hướng Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Tiểu Kỳ! Hôm nay trà cũng đã đều kính xong rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ rõ chiếu cố Dật Phàm cho tốt.”
Hạ Lan Tử Kỳ giống như không nghe thấy, đột nhiên ngồi xổm xuống vạch mí mắt của Tứ di nương lên, lại quan sát hàm răng cùng móng tay của nàng.
Thấy hành động của nàng quái dị, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đồng loạt rơi xuống trên người nàng, tân nương đang làm cái trò gì vậy? Hay là nàng đang xem bệnh sao?
“Tiểu Kỳ, con đang làm cái gì vậy?” Phu nhân thấy nàng không để lời của mình, có chút không vui.
Hạ Lan Tử Kỳ buông tay Tứ di nương ra, nói một câu dọa người: “Di nương không phải thiếu máu, có thể là trúng độc rồi!”
“Cái gì? Trúng độc?” Hầu gia nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt khó tin. Mọi người cũng là đều hít một hơi khí lạnh, này nếu là bệnh cũ tái phát thì không có gì nhưng nếu nói là là trúng độc thì khó tránh khỏi có chút không thể tưởng tượng được.
“Tiểu Kỳ, muội nhầm rồi! Lang trung đã xem qua, nói Tứ di nương té xỉu là bệnh cũ tái phát, không phải là trúng độc gì hết!” Người lên tiếng là Nhị tẩu Liễu thị.
Lương y như từ mẫu, cứu sống mạng người là bổn phận của Hạ Lan Tử Kỳ. Hiện tại giải thích nhiều cũng vô dụng, bọn họ không hiểu y thuật nói cũng vô ích. Hạ Lan Tử Kỳ đành phải bảo : “Nếu muốn biết Tứ di nương trúng độc hay là thiếu máu, đem tóc mở ra, là thấy rõ một hai.”
“Một khi đã như vậy, mở ra xem một chút đi!” Hầu gia đã nói, Hạ Lan Tử Kỳ không còn cố kỵ, đưa tay tháo cái trâm cài trên đầu Tứ di nương xuống, trâm hoa vừa tháo liền mở được búi tóc của nàng.
Đem tóc của nàng rũ xuống phía sau, Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận đẩy tóc của nàng ra, ở trên da đầu tìm kiếm cái gì đó. Bỗng nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ kêu lên: “Mọi người mau nhìn xem, trên này có một đường vạch đen!”
Mọi người trợn mắt, quả nhiên vạch mái tóc đen ra, trên da đầu tuyết trắng có một đường vạch đen dài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đều kinh ngạc.
“Con dâu, rốt cuộc chuyện này là sao?” Hầu gia thiếu kiên nhẫn, hỏi Hạ Lan Tử Kỳ.
“Tứ di nương trúng độc rất sâu lại hôn mê lâu, có thể hít thở không thông mà dẫn đến nguy hiểm chết người. Để con đem Tứ di nương cứu tỉnh lại đã, đợi lát nữa con sẽ giải thích với cha.” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, để cho Hầu gia liền đem Tứ di nương đặt ngang trên mặt đất, đưa tay lấy ra ngân châm từ trong búi tóc.
Mọi người lại lần nữa mở to mắt, chẳng ai ngờ rằng này tân nương tử giấu ở trong búi tóc ngân châm, điều này thật bất khả tư nghị!
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đâm một châm lên mi tâm của Tứ di nương rồi nhẹ nhàng xoay xoay. Sau đó, lại ở trên đỉnh đầu nàng đâm thêm một châm, tiện thể bắt đầu bấm lên khắp người.
Tứ di nương khôi phục ý thức, khẽ “Ưm” một tiếng, thở hắt ra một hơi dài, từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi, mau nhìn xem! Tứ di nương tỉnh rồi!” Mọi người vui mừng khôn xiết, bình thường khi Tứ di nương hôn mê, cho dù có lang trung kê đơn thuốc cũng phải đến hơn nửa ngày mới tỉnh lại. Không thể ngờ được Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có đâm có mấy cây châm liền tỉnh lại rồi, thật quá thần kì!
“Hầu. . . . . . Hầu gia. . . . . .” Tứ di nương tỉnh, câu đầu tiên gọi là Hầu gia.
“Uyển Nhu, nàng lại ngất xỉu nhưng không sao rồi! Là Tử Kỳ đã cứu nàng.” Hầu gia nâng dậy, đem nàng ôm vào trong lòng.
Phu nhân nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người: “Tử Kỳ, vừa rồi con nói Tứ di nương trúng độc phải không? Sao lại như vậy? Tứ di nương trúng độc gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Tứ di nương trúng một loại độc tên là Phệ Hồn thảo.”
“Phệ Hồn thảo? Tên nghe lạ thật, sao trước đây chưa từng được nghe qua?” Một nữ tử xinh đẹp mặc quần lụa mỏng màu hạnh lên tiếng. Vừa rồi phu nhân gọi nàng là Hiểu Huyên cũng là tiểu cô của Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ giải thích cho mọi người hiểu: “Phệ Hồn thảo là một loại cỏ độc, sinh trưởng ở khu vực biên cương, cực kỳ hiếm gặp. Nếu trúng loài cỏ độc này, sẽ rất dễ rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa mỗi một lần hôn mê sẽ lại ảnh hưởng có hại đến thân thể. Mà mỗi lần hôn mê thời gian cũng sẽ càng lúc càng lâu hơn.”
“Vậy Trịnh lang trung chẳng phải đã chuẩn đoán sai cho Tứ di nương sao?” Đại di nương sợ hãi thốt lên.
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật sau khi trúng loại độc này, bệnh trạng sẽ có biểu hiện phần lớn giống với bệnh thiếu máu. Nếu lang trung không phát hiện được loại độc này liền chẩn thành bệnh thiếu máu là chuyện rất bình thường.”
Tứ di nương sau khi nghe xong lời Hạ Lan Tử Kỳ nói…, tận bây giờ mới biết thì ra mình không phải bị thiếu máu mà là trúng độc! Nàng nắm chặt tay Hầu gia, lắp bắp đáng thương nói : “Hầu gia, có người muốn hại thiếp thân! Hầu gia, người phải làm chủ cho thiếp!” Vừa nói vừa khóc nức nở.
“Là ai? Là ai đã hạ độc Uyển Nhu?” Hầu gia nộ khí đằng đằng quát to.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời.
“Hầu gia, Trịnh lang trung đến rồi.” Sau tiếng thống báo, Trịnh lang trung đeo hòm thuốc, đầu đầy mồ hôi, hấp tấp chạy vào.
Mọi khi, bệnh của Tứ di nương đều là do ông ta xem, giờ đi vào lại thấy Tứ di nương tỉnh, nhất thời dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc: “Tứ di nương không phải hôn mê à? Sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy?”
Hầu gia lúc này đang không có chỗ trút, buông Tứ di nương ra, đến cho Trịnh lang trung hai cái bạt tai “chát, chát”, đánh mạnh đến mức khóe miệng Trịnh lang trung hộc máu, phải nhìn chằm chằm Hầu gia một lúc mới thất kinh thốt lên: “Hầu, Hầu gia. . . . . .”
“Ngươi là đồ lang băm, dám xem bệnh sai cho Tứ di nương! Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi!” Hầu gia một tay đẩy ngã ông ta.
“Chẩn sai, không thể như vậy!” Trịnh lang trung không hiểu vì sao lại bị đẩy.
Hầu gia vẻ mặt lo lắng, mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Không thể nào sao? Tứ di nương trúng độc Phệ Hồn thảo ngươi cũng nhìn không ra được, giữ người lại trong phủ để làm cái gì hả?”
Trịnh lang trung “Bùm” một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, nói lớn: “Hầu gia bớt giận! Bệnh trạng Tứ di nương rõ ràng là thiếu máu, không có khả năng trúng độc? Hầu gia, ngài nói Tứ di nương trúng độc Phệ Hồn thảo? Nô tài mạo muội hỏi một câu, Phệ Hồn thảo là cái gì? Nô tài tại sao chưa từng nghe nói đến?”
Có thể thấy nam tử kia thân mình hơi có vẻ gầy yếu, nhưng trời sinh anh tuấn tiêu sái. Mà nữ tử ở bên cạnh hắn, môi hồng răng trắng, lông mày như vẽ. Hai người thoạt nhìn đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Hạ Lan Tử Kỳ nhanh nhẹn cúi người: “Bái kiến Nhị ca Nhị tẩu!”
Tề Tường Thụy gật đầu, Liễu thị khoát tay vội vàng cười nói: “Về sau đều là người một nhà, đệ muội* không cần đa lễ.”
*đệ muội: Em dâu
Phu nhân lại lần lượt chỉ vào nam tử ngồi kế Tề Tường Thụy: “Đó là Tam ca của con Tề Thiên Vũ.”
Tề Thiên Vũ kia cốt cách thanh bạch, làn da trắng nõn, môi mỏng hơi mím, toàn thân khiến cho người khác cảm thấy khí chất của một vị thư sinh không màng danh lợi. Hạ Lan Tử Kỳ cũng cúi người hành lễ với hắn. Chỉ là không thấy hắn có thê tử ngồi bên cạnh, không biết là chưa cưới vợ hay là thê tử thân thể không khỏe nên không tới. Trong lòng tuy rằng đầy thắc mắc, nhưng nàng cũng không có lắm miệng hỏi.
Phu nhân lúc này lại nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Con còn có hai đại cô*, hai tiểu cô*. Đại tỷ Tề Duyệt Cầm gả vào trong cung, nay là Thục phi. Nhị tỷ Tề Thủy Dao đã gả cho Trấn quốc tướng quân Tiêu Nhiên làm vợ.”
Hạ Lan Tử Kỳ rắm rối gật đầu, thầm nghĩ: nhà ngươi sao lại nhiều thân thích như vậy! Làm giới thiệu mãi không xong, nàng lại không thể sốt ruột đành phải kiên trì tiếp tục nghe.
Phu nhân hướng hai tiểu cô nương giống nhau như hai giọt nước đứng ở phía dưới, ngoắc tay nói: “Hiểu Huyên, Như Tuyết mau tới đây chào Tứ tẩu.”
Hai cái cô nương vừa mới tiến lên phía trước, còn chưa kịp chào đã nghe bên cạnh “Ầm” một tiếng vang lên, khiến mọi người trong phòng hoảng sợ.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người kinh hãi thét chói tai: “Không xong rồi, Tứ di nương té xỉu!”
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, một nữ tử một thân váy áo thêu hoa mới ngã xuống đất.
Bởi vì đây là lễ kính trà chào hỏi, có phu nhân ở đây nhóm di nương không có vị thế gì, cho nên các nàng hẳn là sẽ được giới thiệu cuối cùng, tất cả đều đứng ở bên cạnh. Ai biết, lúc này Tứ di nương đột nhiên té xỉu .
Bấy giờ, Đại di nương cùng Nhị di nương vội vàng đem Tứ di nương nâng đứng dậy. Không đợi phu nhân chạy tới, Hầu gia đã một bước vọt đến ôm lấy Tứ di nương, vuốt gương mặt của nàng: “Uyển Nhu, tỉnh, mau tỉnh lại!”
Lão thái gia thấy xảy ra chuyện không may cũng đứng ngồi không yên, được nữ tử bên người giúp đỡ, đứng dậy đi tới: “Uyển Nhu té xỉu cũng không phải lần một lần hai rồi, không phải nó bị thiếu máu sao? Bồi bổ lâu như vậy, tại sao thân thể vẫn không có chút nào khởi sắc vậy? Mau đi mời Trịnh lang trung đến, bảo ông ta nhìn qua một cái xem sao.”
Lão thái gia vừa mở miệng, liền có gã sai vặt chạy nhanh như bay ra ngoài.
Lúc này, bởi vì Tứ di nương té xỉu trong phòng trở nên hỗn loạn, phu nhân nói với nữ tử bên người lão thái gia: “Cẩm Nguyệt, nơi này có ta cùng Hầu gia giải quyết là được rồi, ngươi mau dìu lão gia về nghỉ ngơi đi!”
“Cũng được, Uyển Nhu tỉnh phái người thông báo lão thái gia một tiếng, đỡ phiền lão nhân gia lo lắng.” Cẩm Nguyệt nói xong, kéo cánh tay lão thái gia đi ra ngoài.
Phu nhân quay đầu hướng Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Tiểu Kỳ! Hôm nay trà cũng đã đều kính xong rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi! Nhớ rõ chiếu cố Dật Phàm cho tốt.”
Hạ Lan Tử Kỳ giống như không nghe thấy, đột nhiên ngồi xổm xuống vạch mí mắt của Tứ di nương lên, lại quan sát hàm răng cùng móng tay của nàng.
Thấy hành động của nàng quái dị, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đồng loạt rơi xuống trên người nàng, tân nương đang làm cái trò gì vậy? Hay là nàng đang xem bệnh sao?
“Tiểu Kỳ, con đang làm cái gì vậy?” Phu nhân thấy nàng không để lời của mình, có chút không vui.
Hạ Lan Tử Kỳ buông tay Tứ di nương ra, nói một câu dọa người: “Di nương không phải thiếu máu, có thể là trúng độc rồi!”
“Cái gì? Trúng độc?” Hầu gia nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, vẻ mặt khó tin. Mọi người cũng là đều hít một hơi khí lạnh, này nếu là bệnh cũ tái phát thì không có gì nhưng nếu nói là là trúng độc thì khó tránh khỏi có chút không thể tưởng tượng được.
“Tiểu Kỳ, muội nhầm rồi! Lang trung đã xem qua, nói Tứ di nương té xỉu là bệnh cũ tái phát, không phải là trúng độc gì hết!” Người lên tiếng là Nhị tẩu Liễu thị.
Lương y như từ mẫu, cứu sống mạng người là bổn phận của Hạ Lan Tử Kỳ. Hiện tại giải thích nhiều cũng vô dụng, bọn họ không hiểu y thuật nói cũng vô ích. Hạ Lan Tử Kỳ đành phải bảo : “Nếu muốn biết Tứ di nương trúng độc hay là thiếu máu, đem tóc mở ra, là thấy rõ một hai.”
“Một khi đã như vậy, mở ra xem một chút đi!” Hầu gia đã nói, Hạ Lan Tử Kỳ không còn cố kỵ, đưa tay tháo cái trâm cài trên đầu Tứ di nương xuống, trâm hoa vừa tháo liền mở được búi tóc của nàng.
Đem tóc của nàng rũ xuống phía sau, Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận đẩy tóc của nàng ra, ở trên da đầu tìm kiếm cái gì đó. Bỗng nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ kêu lên: “Mọi người mau nhìn xem, trên này có một đường vạch đen!”
Mọi người trợn mắt, quả nhiên vạch mái tóc đen ra, trên da đầu tuyết trắng có một đường vạch đen dài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đều kinh ngạc.
“Con dâu, rốt cuộc chuyện này là sao?” Hầu gia thiếu kiên nhẫn, hỏi Hạ Lan Tử Kỳ.
“Tứ di nương trúng độc rất sâu lại hôn mê lâu, có thể hít thở không thông mà dẫn đến nguy hiểm chết người. Để con đem Tứ di nương cứu tỉnh lại đã, đợi lát nữa con sẽ giải thích với cha.” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, để cho Hầu gia liền đem Tứ di nương đặt ngang trên mặt đất, đưa tay lấy ra ngân châm từ trong búi tóc.
Mọi người lại lần nữa mở to mắt, chẳng ai ngờ rằng này tân nương tử giấu ở trong búi tóc ngân châm, điều này thật bất khả tư nghị!
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ đâm một châm lên mi tâm của Tứ di nương rồi nhẹ nhàng xoay xoay. Sau đó, lại ở trên đỉnh đầu nàng đâm thêm một châm, tiện thể bắt đầu bấm lên khắp người.
Tứ di nương khôi phục ý thức, khẽ “Ưm” một tiếng, thở hắt ra một hơi dài, từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi, mau nhìn xem! Tứ di nương tỉnh rồi!” Mọi người vui mừng khôn xiết, bình thường khi Tứ di nương hôn mê, cho dù có lang trung kê đơn thuốc cũng phải đến hơn nửa ngày mới tỉnh lại. Không thể ngờ được Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có đâm có mấy cây châm liền tỉnh lại rồi, thật quá thần kì!
“Hầu. . . . . . Hầu gia. . . . . .” Tứ di nương tỉnh, câu đầu tiên gọi là Hầu gia.
“Uyển Nhu, nàng lại ngất xỉu nhưng không sao rồi! Là Tử Kỳ đã cứu nàng.” Hầu gia nâng dậy, đem nàng ôm vào trong lòng.
Phu nhân nhìn Hạ Lan Tử Kỳ, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người: “Tử Kỳ, vừa rồi con nói Tứ di nương trúng độc phải không? Sao lại như vậy? Tứ di nương trúng độc gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Tứ di nương trúng một loại độc tên là Phệ Hồn thảo.”
“Phệ Hồn thảo? Tên nghe lạ thật, sao trước đây chưa từng được nghe qua?” Một nữ tử xinh đẹp mặc quần lụa mỏng màu hạnh lên tiếng. Vừa rồi phu nhân gọi nàng là Hiểu Huyên cũng là tiểu cô của Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ giải thích cho mọi người hiểu: “Phệ Hồn thảo là một loại cỏ độc, sinh trưởng ở khu vực biên cương, cực kỳ hiếm gặp. Nếu trúng loài cỏ độc này, sẽ rất dễ rơi vào trạng thái hôn mê, hơn nữa mỗi một lần hôn mê sẽ lại ảnh hưởng có hại đến thân thể. Mà mỗi lần hôn mê thời gian cũng sẽ càng lúc càng lâu hơn.”
“Vậy Trịnh lang trung chẳng phải đã chuẩn đoán sai cho Tứ di nương sao?” Đại di nương sợ hãi thốt lên.
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật sau khi trúng loại độc này, bệnh trạng sẽ có biểu hiện phần lớn giống với bệnh thiếu máu. Nếu lang trung không phát hiện được loại độc này liền chẩn thành bệnh thiếu máu là chuyện rất bình thường.”
Tứ di nương sau khi nghe xong lời Hạ Lan Tử Kỳ nói…, tận bây giờ mới biết thì ra mình không phải bị thiếu máu mà là trúng độc! Nàng nắm chặt tay Hầu gia, lắp bắp đáng thương nói : “Hầu gia, có người muốn hại thiếp thân! Hầu gia, người phải làm chủ cho thiếp!” Vừa nói vừa khóc nức nở.
“Là ai? Là ai đã hạ độc Uyển Nhu?” Hầu gia nộ khí đằng đằng quát to.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời.
“Hầu gia, Trịnh lang trung đến rồi.” Sau tiếng thống báo, Trịnh lang trung đeo hòm thuốc, đầu đầy mồ hôi, hấp tấp chạy vào.
Mọi khi, bệnh của Tứ di nương đều là do ông ta xem, giờ đi vào lại thấy Tứ di nương tỉnh, nhất thời dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc: “Tứ di nương không phải hôn mê à? Sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy?”
Hầu gia lúc này đang không có chỗ trút, buông Tứ di nương ra, đến cho Trịnh lang trung hai cái bạt tai “chát, chát”, đánh mạnh đến mức khóe miệng Trịnh lang trung hộc máu, phải nhìn chằm chằm Hầu gia một lúc mới thất kinh thốt lên: “Hầu, Hầu gia. . . . . .”
“Ngươi là đồ lang băm, dám xem bệnh sai cho Tứ di nương! Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi!” Hầu gia một tay đẩy ngã ông ta.
“Chẩn sai, không thể như vậy!” Trịnh lang trung không hiểu vì sao lại bị đẩy.
Hầu gia vẻ mặt lo lắng, mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Không thể nào sao? Tứ di nương trúng độc Phệ Hồn thảo ngươi cũng nhìn không ra được, giữ người lại trong phủ để làm cái gì hả?”
Trịnh lang trung “Bùm” một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, nói lớn: “Hầu gia bớt giận! Bệnh trạng Tứ di nương rõ ràng là thiếu máu, không có khả năng trúng độc? Hầu gia, ngài nói Tứ di nương trúng độc Phệ Hồn thảo? Nô tài mạo muội hỏi một câu, Phệ Hồn thảo là cái gì? Nô tài tại sao chưa từng nghe nói đến?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.