Hỉ Tương Phùng

Chương 21: Công lực nhà ngươi còn chưa đủ đâu, tiểu tử ngốc.

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

26/11/2016

Hầu gia nhìn về phía Hạ Lan Tử Kỳ: “Con dâu, con nói cho hắn! Để hắn tâm phục khẩu phục!”

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Trịnh lang trung lớn tuổi như vậy có chút không đành lòng. Nhưng dù sao y thuật là ngành học cẩn trọng, không chấp nhận được một chút qua loa nào, phải hiểu rằng chẩn sai cũng có thể hại chết mạng người.Vì thế lên tiếng: “Trịnh lang trung, Phệ Hồn thảo là một loại độc thảo, mỗi lần độc tính phát tác sẽ khiến cho bệnh nhân hôn mê. Đến cuối cùng, sẽ ở trong trạng thái hôn mê mà chết đi. Bởi vì bệnh trạng của nó cùng với bệnh thiếu máu giống nhau, cho nên nếu không hiểu rõ loại độc này, tương đối dễ chẩn sai.”

Trịnh lang trung có thể ở lại Hầu phủ, cũng không phải là không có chút y thuật nào. Lúc này, thấy người phản bác lại hắn là tứ thiếu phu nhân mới cưới vào cửa, nhìn còn trẻ như vậy lại dám vung tay múa chân với y thuật của mình, trong lòng cảm thấy không phục: “Dựa vào đâu nói Tứ di nương là trúng độc Phệ Hồn thảo?”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Điều này rất đơn giản, dấu hiệu để phân biệt trúng độc Phệ Hồn thảo rõ ràng nhất chính là ở trên đỉnh đầu có một đường chỉ màu đen. Nếu ông không tin, có thể tự mình đến đây nhìn.” Hạ Lan Tử Kỳ đẩy tóc Tứ di nương tóc ra, lộ rõ đường chỉ đen kia.

Đường chỉ đen này là dấu hiệu điển hình của việc trúng độc! Bởi vì ở chỗ ít nhìn thấy nên bình thường khó phát hiện được.

Việc bày ra trước mắt, Trịnh lang trung á khẩu không trả lời được, sắc mặt dần dần ảm đạm, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn quỳ gối ở dưới chân Hạ Lan Tử Kỳ, tâm phục khẩu phục: “Thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, lão phu làm nghề y nửa đời người, thậm chí ngay cả Phệ Hồn thảo cũng không nhận ra! Tứ thiếu phu nhân y thuật cao siêu, lão phu thật sự là hổ thẹn! Xin nhận của lão phu một lạy!”

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người có người giỏi hơn, trời có trời cao hơn (tương đương với câu: “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”)

Thuật nghiệp nào cũng có chuyên môn, thông thường người làm nghề y có thể am hiểu một hai khoa cũng đã không tệ rồi, không ai có khả năng tinh thông mọi thứ! Bởi vì thời điểm Hạ Lan Tử Kỳ ở Minh Nguyệt am, chuyên nghiên cứu độc thảo dược, cho nên ở phương diện này nàng hiểu rất rõ.

“Ai, ông không cần như thế!” Hạ Lan Tử Kỳ vừa muốn đưa tay ngăn lại, ông ta đã quỳ xuống bái.

Sau khi cúi đầu bái một bái với Hạ Lan Tử Kỳ, Trịnh lang trung quay đầu quỳ rạp xuống trước mặt Hầu gia: “Hầu gia, nô tài tài sơ học thiển, y thuật không tinh, đúng là đã chẩn bệnh sai cho Tứ di nương rồi! Nô tài đáng chết, thỉnh Hầu gia trách phạt!”

Tam di nương lúc này nói chen vào, liếc mắt nhìn Đại di nương, ám chỉ nói: “Thật sự là ông chẩn sai sao, hay là bị ai sai bảo, cố ý không nói thật ám hại Tứ di nương?”

Đại di nương nhìn thấy ánh mắt Tam di nương, âm thầm cắn chặt răng. Nhưng nàng không ngốc, người ta không có chỉ mặt gọi tên, nàng cũng sẽ không chủ động thò đầu ra, vì thế vẫn ẩn nhẫn.

Trịnh lang trung lúc này thần sắc đại biến, ám hại Tứ di nương là tội lớn đến mức nào? Mồ hôi to như hạt đầu từ trên trán lăn xuống, vội vàng cúi đầu: “Hầu gia, nô tài oan uổng quá! Nô tài thật sự không biết độc Phệ Hồn thảo, nô tài không có bị ai sai khiến, đây là chẩn sai! Hầu gia nếu không tin, nô tài có thể thề với trời!”

“Không cần!” Hầu gia lạnh lùng ngắt lời.

Việc này không thể đơn giản là chẩn sai được! Sự thật hiển nhiên là có người âm thầm ám hại Tứ di nương! Phải hiểu rằng Tứ di nương chính là tiểu thiếp mà Hầu gia sủng ái nhất, hôm nay nếu không phải tân nương nhìn ra vấn đề, sợ là Tứ di nương không lâu nữa sẽ chết không rõ ràng!

Đã xảy ra chuyện như vậy, có thể nào không khiến Hầu gia giận dữ cho được? Nhịn không được quát to: “Người đâu! Trước tiên đem tên lang băm này ra ngoài đánh hai mươi đại bản, sau đó nhốt vào sài phòng, đợi xử lý!”

“Hầu gia, nô tài bị oan. . . . . . Hầu gia. . . . . .”

Trịnh lang trung bị hộ vệ Hầu phủ kéo đi, Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh trầm lặng đem hết thảy thu vào trong mắt, trong lòng có chút cảm thán! Nhìn Tam di nương nói lời ám chỉ, mặc dù không nói rõ nhưng bằng một cái liếc mắt nhỏ, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nhìn ra nàng ta hoài nghi việc này là do Đại di nương làm!

Đã sớm nghe nói trong gia đình hào môn thường có lục đục. Đây mới là ngày hôm sau nàng vào cửa, không ngờ nhanh như vậy đã được thưởng thức! Nhưng mà điều này cũng không liên quan gì tới nàng, hiện tại cần phải suy nghĩ một lát nữa rời khỏi đại sảnh phải làm sao mới có thể truyền tin cho Hoa Tranh mà không bị phát hiện.

Lúc này, ánh mắt của mọi người cũng đều hướng hết về phía nàng, cảm giác mọi ánh nhìn đều rất khác xưa, khiến Hạ Lan Tử Kỳ có chút không thích ứng được.

“Tử Kỳ, con là thiên kim tiểu thư cửa lớn không ra cửa sau không bước, sao lại biết y thuật?” Phu nhân hỏi thay mọi người lên tiếng hỏi.

Biết là khó tránh bị hỏi đến vấn đề này, Hạ Lan Tử Kỳ đã sớm nghĩ ra lí do: “Thưa mẹ chồng, lúc nhỏ Tử Kỳ tận mắt đứa nhỏ của hạ nhân trong phủ sau khi nhiễm bệnh thì thống khổ chết đi. Cho nên từ khi đó, Tử Kỳ đã nghĩ học y thuật, giải trừ thống khổ cho mọi người. Sau đó, Tử Kỳ bám lấy phụ thân cầu thỉnh danh y dạy con y thuật, rồi lại đọc rất nhiều dược thư. Không dám nói tinh thông mọi thứ nhưng những bệnh nhỏ thông thường vẫn có thể chẩn được.”

Phu nhân mừng rỡ, đột nhiên nhìn Hầu gia vui vẻ nói : “Con dâu này còn biết y thuật! Xem ra Dật Phàm nhà chúng ta thật đúng là nhặt được bảo vật rồi!”



Hầu gia từ đầu vẫn đang nhíu chặt mày, cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng mỉm cười một chút, vội vàng nói: “Tử Kỳ, độc mà Tứ di nương trúng, con có thể giải được không?”

Hạ Lan Tử Kỳ vươn ngón trỏ gãi gãi trán, độc này nàng hẳn có thể giải. Nhưng mà, nếu nàng giải được độc cho Tứ di nương rồi lại vô hình trung sẽ đắc tội với người âm thầm hại nàng ấy.

Có điều mạng người quan trọng, nàng nếu không giải nhanh Tứ di nương sợ là khó bảo toàn tính mạng. Cho nên tuy có chút do dự, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp: “Cha chồng, con có thể giải được độc này nhưng phải nói bà Ngô lấy túi châm của con đem đến đây.”

Nghe thấy có thể giải, Hầu gia vui mừng nhướng mày, quay đầu nói với gã nô bộc: “Đi gọi bà Ngô lấy túi châm của tứ thiếu phu nhân đem đến Tố Đông Uyển đi.” Sau đó lại gọi hai nha đầu tới giúp đưa Tứ di nương về Tố Đông Uyển của nàng ấy.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Hạ Lan Tử Kỳ bình tĩnh tìm huyệt, thi châm. Một lát sau tay, chân cùng đỉnh đầu Tứ di nương, đã bị đâm hơn mười cái châm.

Nhị di nương nhìn Tứ di nương, nhăn mũi hỏi: “Tứ muội bị đâm nhiều châm như vậy, nhất định sẽ rất đau?”

Hầu gia ở một bên nhìn, vẻ mặt cũng xót thương.

“Cảm giác giống như bị muỗi cắn thôi, không đau đâu!” Tứ di nương nhìn Hạ Lan Tử Kỳ cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

“Thật sao? Nhưng mà thấy cả người muội nhìn như con nhím rồi, thật dọa người.” Nhị di nương ngáp một cái, kịch hay đã hết chẳng còn gì thú vị để xem, nhưng thấy Hầu gia cùng phu nhân đều ở đó về trước thì không tốt, cho nên đành phải chán nản đứng đó.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân “thình thịch”, mọi người vừa quay đầu đã thấy tứ thiếu gia hấp tấp chạy vào, nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở bên giường lập tức chạy tới giữ chắt kéo ra phía cửa, vừa kéo vừa nói: “Tử Kỳ, ta tìm được cô rồi. Ta dẫn cô đi xem đầu đen đại tướng quân, đi, nhanh đi nào!”

“Dật Phàm, Tử Kỳ đang xem bệnh cho Tứ di nương, con đừng quấy nhiễu!” Hầu gia lên tiếng quát lớn.

“Xem bệnh cái gì, con muốn nàng chơi với con!” Tứ thiếu gia vẫn như cũ lôi Hạ Lan Tử Kỳ không buông tay.

“Đứng lại!” Hầu gia gấp gáp muốn Hạ Lan Tử Kỳ xem bệnh cho tiểu thiếp của hắn, cho nên ngữ khí có chút nặng. Thanh âm không lớn nhưng uy lực dọa người, khiến cho Tứ thiếu gia bị dọa đến run rẩy, theo bản năng buông cánh tay Hạ Lan Tử Kỳ ra.

Nhị di nương ở bên cạnh đệm lời: “Vợ của cậu hiện tại không rảnh, muốn chơi thì tìm nha đầu Liên Kiều bên người cậu mà chơi đi!”

Thấy Tứ thiếu gia rụt cổ lại bày ra bộ dáng sợ hãi, Hạ Lan Tử Kỳ kia tính tình trượng nghĩa bảo vệ cái yếu bùng phát! Tốt xấu gì trên danh nghĩa trong phủ hắn cũng là trượng phu của nàng, cha hắn trách cứ hắn Hạ Lan Tử Kỳ không thể nói gì, nhưng Nhị di nương đang làm gì đây? Nàng ta cũng có quyền trách cứ thiếu gia sao? Thấy không có ai nói Nhị di nương, Hạ Lan Tử Kỳ rất là khó chịu!

Có thể giải thích nguyên nhân là do Tứ thiêu gia bị ngốc nên tất cả mọi người không đem hắn vào trong mắt. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng căm giận, quay đầu nhẹ nhàng đúng mực nói với Tứ thiếu gia: “Dật Phàm nghe lời, ra ngoài chơi trước đi, lát nữa ta giúp Tứ di nương chữa khỏi bệnh, nhất định sẽ đi tìm chàng.”

Tứ thiếu gia ngây ngốc cười nói: “Ta ở chỗ này chờ cô.”

“Cũng được! Chỉ cần chàng không quấy rầy là được rồi.”

Hạ Lan Tử Kỳ bước đến bên giường, lấy châm từ trong túi ra vừa muốn tiếp tục đã nghe tứ thiếu gia hoảng sợ kêu lên: “Đừng đâm ta, đừng đâm ta!”

Hạ Lan Tử Kỳ vừa quay đầu lại, đã thấy hắn núp ở góc tường, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ như nhìn thấy quỷ.

Không hiểu hắn vì sao đột nhiên lại phản ứng như vậy, phu nhân tiến đến kéo hắn dậy, nghi ngờ nói: “Dật Phàm, con làm sao vậy?”

Thấy được mọi người để ý, tứ thiếu gia bắt đầu kể xấu: “Nàng tối hôm qua lấy kim đâm con! Buổi sáng còn dùng dao nhỏ làm đứt ngón tay con nữa, cùng dùng vải. . . . . .”

Chữ “vải” còn chưa có nói ra, Hạ Lan Tử Kỳ biết không ổn rồi, vội vàng mở miệng ngăn lại: “Dật Phàm, nói dối buổi tối sẽ biến thành sói đó!”

“Ta không có nói dối, không tin mọi người xem, tay của ta bị đứt!” Hắn đưa tay ra phía trước, mọi người vừa nhìn quả nhiên có miệng vết thương.



Vừa rồi Hạ Lan Tử Kỳ còn thấy thương hắn, không nghĩ tới người này trong nháy mắt quay lại bán đứng mình. Nàng tức đến hòng luôn rồi, trừng mắt lườm hắn một cái, thầm nghĩ: dám không nghe lời, xem buổi tối ta xử lí ngươi như thế nào!

Hạ Lan Tử Kỳ sợ hắn ở trong phòng hồ ngôn loạn ngữ nói đến tận cùng mọi chuyện. Mà trên người hắn còn có lỗ kim do nàng châm, cái này không thể giải thích nổi, chẳng lẽ lại nói hắn tự đâm sao? Vì thế nhanh chóng nói với Hầu gia: “Cha chồng, tay Dật Phàm không phải con rạch, là tự chàng ấy nghịch dao nên đã vô ý làm đứt. Hơn nữa con cũng không có đâm chàng, hi vọng cha chồng đừng nghe hắn nói bậy.”

Hạ Lan Tử Kỳ thấy tứ thiếu gia còn muốn phản bác, vội vàng đổi chủ đề: “Cha chồng, bệnh của Tứ di nương không kéo dài được cha xem trước hết thể để cho tứ thiếu gia đừng quấy rầy nữa được không? Có chuyện gì chờ khi chữa xong cho di nương rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau, thế nào ạ?”

Con dâu có thể đem tiểu thiếp ông yêu nhất chữa khỏi, Hầu gia dĩ nhiên đối với Hạ Lan Tử Kỳ xem trọng. Hơn nữa hiện tại ông muốn dùng người ta, sao lại có thể không tin tưởng? Huống hồ, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn rất có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, lại còn là thiên kim của Lễ bộ Thị lang. Nữ tử được dạy dỗ nghiêm cẩn như vậy không thể làm ra những chuyện như con trai ông nói được!

Hầu gia nghĩ như vậy, lớn tiếng nói: “Người đau, đưa tứ thiếu gia trở về!”

Vì thế, mặc kệ tứ thiếu gia có nguyện ý hay không, bọn nô tài không cần trình bày nhiều đã đem hắn mang ra ngoài.

Vừa ra đến trước cửa, tứ thiếu gia quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái thật sâu. Hạ Lan Tử Kỳ khóe miệng mang theo ý cười, nhướng lông mày thị uy: Tiểu tử! Muốn làm khó ta, công lực còn chưa đủ đâu! Chờ xem ta sẽ giáo huấn người thế nào!

. . . . . .

Quỷ gây chuyện bị đuổi đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ tiếp tục thi châm cho Tứ di nương, thời gian ước chừng nửa chén trà nhỏ. Một cái gã sai vặt đi vào tiểu viện, đúng lúc nhắc nhở: “Hầu gia, buổi trưa hôm nay có hẹn Vệ đô đốc ở quán trà Hồng Tường, hiện tại đã đến giờ hẹn, ngài xem. . . . . .”

“À! Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, đã chờ ở cửa.”

Tứ di nương nghe xong, lập tức thúc giục: “Hầu gia là người lấy chữ tín làm trọng, đã có hẹn cùng người ta thì không thể tới trễ giờ. Thiếp thân ở đây đã có tứ thiếu phu nhân chiếu cố! Ngài mau đi đi!”

Tứ di nương luôn luôn khéo hiểu lòng người, đây là điểm Hầu gia thích nhất ở nàng, đưa tay giúp nàng vén tóc mai trên trán, ôn nhu nói: “Được, ta đây đi, chờ ta trở về sẽ lại đến thăm nàng.”

Hầu gia quay đầu nhìn phu nhân: “Uyển Nhu nhờ bà để tâm đến chút nữa. Còn nữa, nhất định phải tìm ra hung thủ ám hại Uyển Nhu!”

“Dạ! Lão gia yên tâm đi đi! Việc của Uyển Nhu ta sẽ để tâm tới, nhất định sẽ cho lão gia một câu trả lời thuyết phục vừa ý.” Phu nhân thần sắc thản nhiên, dẫn dắt đám di nương cúi người cung tiễn Hầu gia xuất môn.

Hầu gia vừa đi, nhóm di nương cũng đều không muốn ở lại nữa. Tam di nương mở đầu trước: “Phu nhân, thiếp thân nguyệt sự đến thắt lưng đau nhức, muốn trở về nằm nghỉ một lát.”

Cả ngày nàng đều bận rộn rồi, phu nhân xem xét liếc mắt nhìn nàng một cái: “Vậy ngươi đi đi!”

“Ai nha! Con mèo của thiếp thân sáng hôm nay muốn đẻ con, lúc này chắc là đã đẻ xong rồi. Phu nhân, thiếp trở về nhìn nó một cái!”

Nhị di nương vừa dứt lời, Đại di nương nhanh chóng tiếp lời: “Phu nhân, thiếp thân cũng vừa mới nhớ ra, ngày hôm qua đã đáp ứng sáng nay dạy cho Nhị thiếu phu nhân thêu hoa. Sợ là cô ấy đã chờ thiếp ở Nghênh Xuân hoa uyển rồi, thiếp thân cũng phải quay về!”

“Đi đi! Các ngươi đều đi đi!” Phu nhân không kiên nhẫn khoát tay. Nhóm di nương nhanh như chớp rời khỏi phòng, quay về các viện của mình.

“Hầu gia không ở đây, cả đám đó đến giả bộ cũng không thèm nữa rồi.” Phu nhân đi đến bên giường: “Nhưng mà thế cũng tốt, bọn họ đi về cho yên tĩnh! Đúng rồi, thế nào? Đầu ngươi còn choáng váng không?”

Tứ di nương cười ôn hòa : “Đa tạ phu nhân quan tâm, không hôn mê cảm giác tốt hơn nhiều.” Hơi hạ thấp người: “Thiếp thân hiện tại có tứ thiếu phu nhân chữa trị, còn có bọn hạ nhân chiếu cố. Phu nhân cứ việc yên tâm, người cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”

Phu nhân cũng không nói thêm nữa, gật đầu nói: “Cũng tốt! Vậy thì có việc gì phái người nói cho ta biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook