Hỉ Tương Phùng

Chương 120: Người nào đó nổi cơn

Thuỷ Nguyệt Minh Châu

18/01/2017

“Nhưng ta đã có người trong lòng rồi.”

Tề Nhan Thần đáp rõ ràng: “Ta không ngại.”

Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ: “Sao đệ phải khổ như vậy chứ? Ở trong lòng ta đệ cũng chỉ là một tiểu thúc.”

“Xin nàng tỉnh táo một chút, đừng phủ nhận ta nhanh chóng như vậy! Ta không phải là tiểu thúc của nàng, không phải!” Tề Nhan Thần có chút kích động, nắm lấy bả vai của nàng lắc lắc.

Thân thể Hạ Lan Tử Kỳ vốn vẫn còn chưa khỏe, vừa rồi lại phải chạy một quãng đường dài khiến thân thể của nàng dần mất lực, lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy suy yếu trời đất quay cuồng, nếu không phải dựa vào nghị lực để chống đỡ thì có khi đã té xỉu rồi.

Phát hiện thể lực nàng sắp không chống đỡ nổi nửa, vẻ mặt uể oải, Tề Nhan Thần lập tức ngừng lại, vẻ mặt thân thiết: “Tử Kỳ, nàng làm sao vậy? Thuốc ta đưa cho nàng chẳng lẽ nàng không uống sao?”

Hạ Lan Tử Kỳ đứng vững thân mình, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Đệ không phải không biết loại thuốc kia có công dụng cải tử hoàn sinh phải không? Ta chỉ bị có chút bệnh nhỏ mà uống nó, chẳng phải rất lãng phí ư? Huống hồ, thuốc quý như vậy ta không thể nhận.”

Nghe thấy như vậy Tề Nhan Thần có chút bất ngờ: “Quả nhiên kiến thức không tầm thường, nàng như vậy lại biết đó là Hồi Xuân Đan!”

Hồi Xuân Đan là sư phụ nàng đặc chế, nàng đương nhiên biết rõ. Điều khiến nàng thắc mắc duy nhất là tại sao sư phụ lại đưa thuốc quý như vậy cho hắn?

Nhưng ở trước mặt Tề Nhan Thần, nàng không thể để bại lộ thân phận của mình, vì thế đưa hai tay lên sờ quanh người, lúc này mới phát hiện không mang Hồi Xuân Đan: “Ý tốt của đệ ta xin nhận trong lòng, còn Hồi Xuân Đan ngày mai ta sẽ trả lại cho đệ.”

“Tử Kỳ, nàng đừng sòng phẳng với ta như vậy có được không?” Tề Nhan Thần rõ ràng có chút mất mát.

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn thái độ rất thành thật: “Thứ ta nợ đệ còn rất nhiều, ta ckhông biết làm sao mới trả hết được. Cho nên bất luận thế nào cũng không thể nhận!”

Nàng vừa dứt lời, Tề Nhan Thần sự dụng khí thế nhanh như chớp ôm lấy mặt nàng, nhanh chóng hôn lên môi nàng. Trong phút chốc, đầu nàng trở nên trống rỗng, không đợi nàng kịp phản ứng Tề Nhan Thần đã muốn buông nàng ra, trên mặt lộ nụ cười phóng đãng không kềm chế được: “Như vậy chúng ta không còn ai nợ ai nữa!”

Không thể ngờ Tề Nhan Thần vẻ ngoài nho nhã lại có một mặt phóng túng như vậy, trong lúc người ta không chuẩn bị làm ra cái hành động cưỡng hôn, điều này làm Hạ Lan Tử Kỳ chịu đả kích rất lớn, phẫn nộ trừng mắt lườm hắn, cắn chặt môi đưa tay lên giáng cho hắn một cái tát.

Kỳ thật, với năng lực của Tề Nhan Thần hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn lại không hề trốn tránh mà cắn răng chịu đựng, sau đó cầm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ, sợ nàng đau nên nhẹ nhàng xoa nắn cho nàng, dùng ánh mắt vô cùng cưng chiều nhìn nàng: “Đừng trách ta, muốn trách thì trách vì ta thích nàng quá nhiều. . . . . .”

Cái tư thế dịu dàng thân mật kia khiến Hạ Lan Tử Kỳ thật sự chống đỡ không được, lúc này đưa tay rút về: “Chúng ta không thích hợp, xin đệ sau này đừng dây dưa với ta nữa!” Dứt lời quay đầu, chạy trối chết!

“Không thử làm sao mà biết không thích hợp?” Tề Nhan Thần nhìn về phía bóng lưng của nàng lớn tiếng hứa hẹn: “Cho dù hôm nay nàng cự quyết ta, ta cũng sẽ không buông tay, ta sẽ chờ nàng chấp nhận ta, nhất định sẽ chờ!”

Tề Nhan Thần năm ngón tay phải mở ra, trên tay vận khí, bỗng nhiên đẩy một cái lên thân cây. Dải lụa trắng trên thân cây đột nhiên bung ra, vô cùng nhiều đom đóm trong đó đồng lọt bay hết lên trời.

Hạ Lan Tử Kỳ không thể thuyết phục được Tề Nhan Thần, cho nên thầm nghĩ phải nhanh chút thoát khỏi nơi thị phi này, đoạn tình cảm rối rắm kia thật sự khiến nàng không thể nào thở nổi.



Rẽ vào một khúc quanh, chạy đến chỗ không nhìn thấy Tề Nhan Thần nữa. Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới che ngực dừng lại, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng đêm mênh mông có vô số ánh sáng nho nhỏ vụt bay lên trời, nhẹ nhàng bồng bềnh che kín tàng lá cây, chợt lóe lên rồi từ từ trôi vào trong khoảng không.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đom đóm như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẹp như thế. Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng biết Tề Nhan Thần là người tốt, cũng biết Tề Nhan Thần rất vĩ đại, có điều tim của nàng rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người. . . . . . Hạ Lan Tử Kỳ bất lực quay đầu lại, chậm rãi đi về.

Mặc dù không có cơ hội hỏi Tề Nhan Thần rốt cuộc làm sao biết được bí mật của mình, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, nàng nhớ ra có một lần, nàng đang cùng Tề Dật Phàm bàn luận ở trong phòng thì sau đó phát hiện ngoài phòng có người, kết quả Tề Dật Phàm khi chạy ra không đuổi kịp. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy người ở bên ngoài nghe lén hẳn là Tề Nhan Thần .

. . . . . .

Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ vẫn luốn né tránh việc đối mặt với Tề Dật Phàm khiến hắn luôn không có cơ hội giải thích, sau khi suy đi tính lại cuối cùng quyết định dùng ph[]ngt hức gửi thư để nói rõ tất cả.

Đó là một buổi đầu giờ chiều đầy nắng, Hạ Lan Tử Kỳ ngồi ở trong phòng của mình, hỏi gã gia đinh trước mặt: “Tứ thiếu gia phái ngươi đên đây có chuyện gì?”

Gã gia đinh lấy từ trong áo ra một phong thư, cẩn thận dùng hai tay dâng lên “Tứ thiếu phu nhân, đây là thư mà tứ thiếu gia muốn nô tài đưa cho người.”

Hạ Lan Tử Kỳ tiếp nhận lá thư này, phát hiện thư kia rất dày chắc là chứa nhiều cảm xúc lắm đây. Không biết hắn viết những thứ gì ở bên trong? Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì hắn có thể viết cái gì chứ? Còn không phải là biện hộ cho bản thân ư, chắc chắn là khuyên mình nên bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, cho dù là hắn có chịu nhận lỗi đi nữa thì tất thảy cũng chẳng thể vãn hồi được nữa.

Hạ Lan Tử Kỳ vẫn chưa thể đối mặt với việc này, nàng lạnh lùng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người nhét lại lá thư vào tay gã gia đinh: “Trở về nói với tứ thiếu gia, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn, bảo hắn đừng uổng phí tâm tư nữa!”

Lời nói của Hạ Lan Tử Kỳ khiến gã gia đinh rất tò mò, hắn cầm mảnh giấy vụn kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, không kịp có phản ứng gì.

“Lời của tứ thiếu phu nhân nói ngươi còn chưa rõ sao? Còn thất thần ở đấy làm gì? Còn không mau quay về đi?” bà Ngô thấy hắn đứng thất thần ở đó, không khỏi lên tiếng khiển trách.

“Vâng” gã gia đinh hoàn hồn, ôm lấy bức thư bị xé nát, quay đầu chạy ra ngoài.

Bên trong thư phòng, Tề Dật Phàm thấy gã gia đình ủ rũ quay lại, đã biết sự tình không ổn: “Thế nào? Có gặp thiếu phu nhân không? Đã đưa thư đến chưa?”

Gã gia đình vẻ mặt ngượng nghịu, khi cất tiếng nói không giấu được sự lo lắng: “Có gặp được, nhưng mà. . . . . .”

“Nhưng mà làm sao?” Tề Dật Phàm giật mình một cái, lập tức mặt trầm xuống.

“Nhưng mà. . . . . .” Gã gia đinh hình như không dám nói, vì thế chậm rãi dưa cánh tay đang giấu sau lưng đưa ra.

Tề Dật Phàm cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay gã gia đinh là một đống giấy vụn, không thể nghi ngờ đây chính là thư hắn viết cho Hạ Lan Tử Kỳ.

Phong thư này Tề Dật Phàm đã suy nghĩ đến hơn nửa đêm để viết, sửa đi sửa lại mấy lần, cuối cùng cũng tạm thấy ổn để đưa cho gã gia đinh giao đến chỗ Hạ Lan Tử Kỳ.

Hắn vốn trong lòng tràn ngập hy vọng, cảm thấy chỉ cần Hạ Lan Tử Kỳ xem thư thì cho dù có không tha thứ cho mình đi nữa thì cũng sẽ giải trừ được luôn những hiểu lầm, nhưng chẳng ngờ được là ngay cả thư người ta cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái đã xé bỏ luôn rồi! Hơn nữa, gã gia đinh còn tận mắt nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ xé thư của mình, điều này làm cho hắn đúng là chẳng còn mặt mũi nào!



“Hừ! Ta cho nàng mặt mũi thế mà nàng càng lúc càng vô pháp vô thiên rồi!” Tề Dật Phàm mấy hôm nay đã rất bực bội, đến hôm nay rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa đột nhiên tay nắm chặt lại thành quyền vung lên.

Gã gia đinh chỉ cảm thấy mu bàn tay đau đớn, hai tay không tự chủ được giương lên phía trước, nắm giấy vụn trong lòng bàn tay vung lên không trung, đợi đến khi hắn từ trong trạng thái hóa đá tỉnh lại thì bên trong thư phòng chỉ còn mình hắn đang đứng trời trồng, Tề Dật Phàm đã chẳng còn thấy bóng dáng, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được tứ thiếu gia nổi giận nên nhất định là đi tìm tứ thiếu phu nhân tính toán nợ nần rồi!

Gã gia đinh ở trong lòng âm thầm cảm thấy mình may mắn! Đi tìm tứ thiêu phu nhân tranh cãi là tốt nhất, nếu giận cá chém thớt trong lòng không vui lại đổ hết lên đầu hắn thì đúng là quá xui xẻo!

. . . . . .

Sau khi đuổi gã gia đinh đưa thư đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ một mình buồn bã ngồi uống trà, bà Ngô thấy nàng tâm trạng không vui, liền đề nghị: “Tứ thiếu phu nhân, hôm nay khí trời tốt, hay là lão nô cùng cô đến hồ cho cá ăn đi?”

Nghĩ đến những con cá bơi lội tung tăng kia, Hạ Lan Tử Kỳ tâm tình thấy tốt hơn một chút, vì thế gật đầu đồng ý.

Chủ tớ hai người họ vừa mới đi tới cửa, đã thấy mấy gã gia đinh gác cửa lo lắng đi theo phía sau Tề Dật Phàm, vẻ mặt đau khổ và khó xử muốn ngăn lại nhưng cũng không dám ngăn, cố gắng năn nỉ: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân nói thân thể phu nhân không khoẻ, không muốn để ai quấy rầy. . . . . . Ngài có chuyện gì, hay là để nô tài đi vào báo trước một tiếng?”

“Câm mồm!” Tề Dật Phàm phẫn nộ đứng lại: “Ở Thủy Tiên Các nàng là chủ hay ta là chủ? Nếu các ngươi không muốn mất bát cơm, thì chút xa ra cho ta!”

Kỳ thật, bởi vì khi Hạ Lan Tử Kỳ gả vào thì Tề Dật Phàm cơ thể không được khỏe, cho nên nàng luôn là người làm chủ trong viện. Cho đến khi Tề Dật Phàm khỏi bệnh rồi, nhưng vì chiều chuộng nàng cho nên những chuyện trong viện vẫn là do nàng quản hắn chẳng hỏi đến. Bởi vậy, đám nô tài trong viện này vẫn luôn quen miệng nghe theo lời Hạ Lan Tử Kỳ.

Lúc này, thấy tứ thiếu gia thật sự nổi giẩn rồi! Mà gã gia đinh này cũng biết sợ, một đám xúm xít lại chạy hết đi, sợ chọc giận hắn thì bát cơm khó mà giữ được!

Đuổi hết mấy tên theo đuôi, Tề Dật Phàm ngẩng đầu thù thấy Hạ Lan Tử Kỳ sắp ra khỏi cửa, hắn nổi giận đùng đùng xông lên phía trước cản lại, chắn đường: “Cô muốn đi đâu?”

“Ai cần ngươi lo!” Lần này gặp lại hắn, hình như trông hắn đã tiều tụy đi rất nhiều! Hạ Lan Tử Kỳ vẫn chưa thể quên được, nhìn thấy hắn trong lòng lại nổi giận, đẩy tay hắn, muốn đi.

Sợ tổn thương nhưng lại luôn vô tình chịu tổn thương, Tề Dật Phàm không kiềm chế được nữa, hôm nay hắn sẽ phải đem toàn bộ mọi chuyện nói ra hết một lần, nếu không hắn sẽ chết mất.

Tề Dật Phàm đưa tay giữ chặt nàng lại, quay đầu nói: “Cô chờ một chút, ta có lời muốn nói với cô!”

“Ta không muốn nghe!” Hạ Lan Tử Kỳ có ý muốn giãy những không thoát được.

“Hôm nay cho dù cô không muốn nghe, ta cũng phải giải thích cho cô hiểu hết mọi chuyện!” Tề Dật Phàm kéo nàng vào trong phòng, nói với bà Ngô: “Bà Ngô, chỗ này không có chuyện của bà, bà mau ra ngoài đi!”

“Hả. . . . . .” Gặp Tề Dật Phàm bộ dạng hung hăng thế này, bà Ngô trong lòng không yên! Sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với Hạ Lan Tử Kỳ, cho nên do dự.

Biết bà Ngô luôn đối với Hạ Lan Tử Kỳ trung thành và tận tâm, Tề Dật Phàm buông lỏng nàng ra, xoay người không chút khách khí đẩy bà Ngô ra, nhưng mà sợ bà Ngô sẽ làm ầm ĩ ngoài cửa nên Tề Dật Phàm cao giọng nói: “Ta chỉ muốn nói với Tử Kỳ vài chuyện, sẽ không làm nàng bị thương, bà Ngô cứ yên tâm đi.”

Nếu tứ thiếu gia đã nói như vậy rồi, bà Ngô cho dù có không muốn cũng không thể ở ngoài cửa phòng vợ chồng son nhà người ta nghe lén được, đành phải đi đến một chỗ cách đó xa xa nhưng cũng không dám rời khỏi tòa nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Tương Phùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook