Chương 119: Tỏ tình
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
18/01/2017
Loại thuốc quý hiếm thế này, sao hắn lại có thể cam tâm đưa cho mình
được? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng cũng giật mình, ý thức được việc không có
công thì không nhận thưởng, hơn nữa trong các loại nợ thì nợ tình là khó trả nhất! Đây mặc dù là thứ tốt, nhưng nàng vẫn bỏ lại viên thuốc vào
trong bìn nhỏ: “Bà Ngô, bà đem thuốc này trả lại cho Lục thiếu gia đi.”
Ngô mụ sửng sốt một lúc, không nhận thuốc ngay: “Tứ thiếu phu nhân, thuốc này có cái gì không thích hợp sao? Chúng ta cứ như thé mà trả lại liệu Lục thiếu gia có không vui không?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có gì, thuốc này quá quý giá. Con không nhận được.”
“Được rồi! Lão nô sẽ đem thứ này trả lại.” bà Ngô tuy rằng cảm thấy có chút khó xử, nhưng vẫn cầm lấy lọ thuốc rồi xoay người rời đi.
Hạ Lan Tử Kỳ nằm nhắm mắt trong chốc lát, bà Ngô đã rất nhanh chóng quay về, vẻ mặt biểu lộ đã làm hỏng việc: “Tứ thiếu phu nhân, Lục thiếu gia không cầm.” Nói xong đưa tay trả lại cái bình sứ.
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn bà: “Lục thiếu gia nói như thế nào?”
Bà Ngô bẩm báo rành mạch: “Lục thiếu gia nói từ trước đến nay những thứ cậu ấy đã đem cho ra thì sẽ không lấy lại, nếu cô không cần thì có thể ném đi!”
Vật trân quý thế này nếu ném đi thì thật đáng tiếc, Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn ăn, đành phải đưa tay nhận lấy bình sứ: “Lục thiếu gia này đúng là tùy hứng! Được rồi! Thuốc này con giữ lại trước, sau này sẽ nghĩ ra cách trả lại cho hắn.”
. . . . . .
Nửa đêm canh ba, ánh trăng tuy rằng sáng ngời, nhưng đáng tiếc bầu trời lại đầy mây u ám, dưới bóng đêm mông lung như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ lặng lẽ trốn khỏi Thủy Tiên Các đi đến khu rừng trúc bí ẩn.
Tránh được đám vệ binh tuần đêm, Hạ Lan Tử Kỳ rất thuận lợi xuyên qua hoa viên, đi đến phía trước ngoài rừng trúc.
Nàng ngẩng đầu, đêm hè nhẹ nhàng khoan khoái, gió nhè nhẹ thổi lướt qua khu rừng, lá trúc chạm vào nhau truyền đến từng đợt tiếng động, thanh âm này truyền vào trong tai của nàng, khiến cả người càng thêm lo sợ bất an .
Tiến vào rừng trúc, không biết sẽ phải đối mặt với tình huống gì. Tuy rằng nàng cũng biết một mình đi vào thì rất nguy hiểm , nhưng mà bây giờ bím tóc của nàng đã lọt vào tay người kia, không đến thì phải làm sao? Trốn tránh không phải là biện pháp tốt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt cho nên dù có sợ hãi, nàng vẫn phải lấy hết dũng khí đi tới.
Hít sâu, thở một hơi, đã làm xong nghênh hết các thủ tục chuẩn bị tinh thần, Hạ Lan Tử Kỳ hai tay nắm thật chặt khăn tay, cứ như kẻ trộm cảnh giác đi vào rừng trúc.
Ánh sáng trong rừng trúc u tối hơn bên ngoài rất nhiều, mỗi một cây tre phải to cỡ bằng cái bát ăn cơm, lẳng lặng đứng yên một chỗ, dáng đấy gầy guộc thôn dài kia, khiến người ta thấy trang nghiêm vô cùng.
Hạ Lan Tử Kỳ vừa tiến lên phía trước vừa nhìn trái phải xung quanh, nhưng mà nàng đã đi thẳng đến giữa rừng trúc rồi cũng vẫn chưa thấy nửa bóng người, tâm trạng của nàng không khỏi trở nên lo lắng, do dự một lúc, vẫn quyết định hô lên một tiếng: “Có ai không?” Nhưng mà, nàng chờ thêm một lúc nữa vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Hạ Lan Tử Kỳ lại cao giọng hô thêm hai tiếng, kết quả vẫn khiến nàng thất vọng. Chẳng những không có ai đáp lại nàng, mà đến ngay cả con dế mèn to ở trong bụi cỏ cũng bị tiếng hô dọa sợ đến không dám lên tiếng .
Người kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Vì sao mình thì đến đúng hẹn còn đối phương lại không hiện thân? Một thân một mình đứng ở trong rừng trúc to như vậy, nếu nói không sợ thì là gạt người, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này cảm thấy cây cỏ xung quanh đều có đao có kiếm. Lo lắng cứng người lại đứng ở trong rừng một chốc, bởi vì nàng có phần nhiều không xác định được người chọc phá mình là ai nên có chút sợ hãi, vì thế quyết định không đợi nữa, cứ đi về trước rồi nói sau.
Nhưng nàng vừa mới xoay người, thì bất ngờ phát hiện đứng ở không xa phía sau có một bóng người, đang đứng lặng yên nhìn nàng.
“A. . . . . .” Hạ Lan Tử Kỳ kinh hoàng lùi lại hai bước, sau khi định thần lại nhìn kĩ thì không khỏi bịt miệng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi đi đến, ngạc nhiên nói: “Lục, Lục thiếu gia! Là đệ hẹn ta tới?”
Tề Nhan Thần kỳ thật đã đến đây từ sớm, nhưng mà, lần gặp lại này đối với anh có ý nghĩa trọng đại, hắn vốn dĩ tràn ngập tự tin nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ thì trong lòng vẫn thấy bấp bênh, nhưng mắt đã thấy người chuẩn bị đi vì thế lúc này mới chịu hiện.
“Xin lỗi, ta không phải cố ý dọa tẩu!” Tề Nhan Thần nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân thật tốt, đi chậm rãi từng bước một đi đến.
“Ngươi đứng lại!” Thấy hắn muốn tiếp cận, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng giơ tay ngăn lại: “Nói đi! Ngươi hẹn ta ra đây có mục đích gì?”
Nhưng mà điều nàng không ngờ là, Tề Nhan Thần lại chẳng hề dừng lại mà cứ vội vàng bước đi phía trước, kéo lấy tay nàng rồi nhanh chóng .
“Này! Ngươi muốn làm gì?” Hành động của hắn dọa Hạ Lan Tử Kỳ nhảy dựng lên, nhưng mà Tề Nhan Thần chạy nhanh quá, nhanh đến mức nàng không giãy dụa kịp.
Nhanh chóng nàng đã bị Tề Nhan Thần kéo chạy ra khỏi rừng trúc, lúc này, chợt có một đội tuần tra đêm đang đi đến gần, Tề Nhan Thần vội vàng kéo nàng trốn sau một bụi cây.
Hạ Lan Tử Kỳ mượn cơ hội này dùng sức giãy dụa, nhưng tay nàng lại bị Tề Nhan Thần cầm thật chặt, mặc cho nàng có giãy dụa như thé nào cũng không thoát.
“Tề Nhan Thần, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng mồ hôi đầy đầu.
“Lát nữa tẩu sẽ biết!” Đợi đoàn vệ binh tuần tra đi rồi, Tề Nhan Thần lại tiếp tục kéo nàng chạy về phía trước.
Không biết Tề Nhan Thần rốt cuộc muốn làm cái gì, mà nàng cũng sợ bị người khác phát hiện thế nên lúc này nàng không cần nói cũng biết lo lắng thế nào.
Rất nhanh chóng Tề Nhan Thần dẫn theo nàng rẽ trái rẽ phải, rồi ngừng lại ở dưới gốc cây ngô đồng yên tĩnh. Đó là gốc cây vừa già vừa lớn nhất Tề phủ, tán cây vươn ra như một cái ô lớn, tỏa ra khắp xung quanh che bớt đi ánh trăng sáng tỏ.
Thấy hắn dừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ giật tay khỏi hắn, che ngực, thở hổn hển từng hơi một, vừa định ngồi xổm xuống thì đã lại bị Tề Nhan Thần nắm lấy tay nàng, đưa cho nàng xem một vật: “Tẩu nhìn xem đây là cái gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nhìn thì chỉ thấy có một vật gì đó hình giọt nước, từ trên cây thả xuống dưới, treo ở giữa không trung, nhìn thì trong suốt lung linh như thủy tinh.
Hạ Lan Tử Kỳ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
“Là một viên đá thủy tinh.”
Không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, Hạ Lan Tử Kỳ nhướng mày: “Ngươi muốn ta xem cái này để làm gì?”
Tề Nhan Thần khóe môi khẽ nhếch, nụ cười thản nhiên kia của ta có ý sâu xa: “Tẩu dùng tay cầm lấy đi.”
“Làm gì?” Có chút sợ run.
Thấy nàng không phối hợp, Tề Nhan Thần đành phải kéo tay nàng qua, lấy đá thủy tinh đặt vào trong tay nàng, sau đó dùng bàn tay to lớn của mình bao phủ lây tay nhỏ bé của nàng, dùng sức kéo xuống.
“Phần phật”
Nghe thấy chỗ thân cây phát ra âm thanh khác thường, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn lại.
Chớp mắt một luồng sáng dịu dàng từ dưới gốc cây tối om phát ra, chỉ thấy trên cành cây cao nửa thước đột nhiên xuất hiện năm chữ to đang phát sáng “Tử Kỳ ta thích nàng”.
Dòng chữ kia sắp thẳng hàng trên cành cây, không ngừng tỏa ra ánh sáng trắng muốt khiến bóng tối bị xua đi ít nhiều, ánh sáng kia phản chiếu khuôn mặt Hạ Lan Tử Kỳ đang đỏ hồng.
Tình cảnh này, mỹ lệ như trong chuyện đồng thoại vậy. Nhìn cái người kia … ánh sáng phảng phất, nỗi khiếp sợ và kinh ngạc khiến trái tim Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên đập vọt lên mạnh mẽ.
Nàng vẫn luôn nghĩ Tề Nhan Thần tuy rằng phong lưu phóng túng, nhưng mình là chị dâu của hắn thì hắn cũng chỉ chiếu cố hơn thôi chứ sẽ không làm ra loại chuyện quá phận nào. Nhưng thật sự không ngờ được hắn sẽ dùng cách thức này để tỏ tình với mình. Có điều sao mấy cái chữ kia lại sáng lên thế! Nàng định thần lại nhìn thật kĩ, có vô số đóm đóm bị bắt để bên trong tấm lụa, gom lại hết ở trên những cành cây khô xếp thành chữ, chính vì vậy mà mới sáng được.
Mà lúc nãy không phát hiện ra vốn là vì Tề Nhan Thần trước đó dùng mành dày che kín khắp cây một cách cẩn thận. Hạ Lan Tử Kỳ kéo xuống viên đá thủy tinh hình giọt nước, vừa vặn khai mở cơ quan, mành được kéo lên và chữ hiện ra trước mắt bọn họ.
Không biết để bắt được chỗ đom đóm này phải tốn đến bao nhiêu công sức? Vì thổ lộ, mà tốn đến ngần này tâm tư nghĩ ra chiêu mạnh thế này thật sự là không dễ dàng gì, muốn nói không cảm động chút nào thì là giả dối, nhưng mà nàng cũng rất tỉnh táo biết rõ rằng bọn họ không có khả năng, vì thế kinh ngạc nhìn hắn: “Lục đệ, ngươi đây là. . . . . .”
“Đây là những lời ta vẫn luôn muốn nói với nàng.” Tề Nhan Thần nhìn nàng, ngữ điệu từ trước đến chưa bao giờ dịu dàng đến như vậy.
“Làm bậy!” Hạ Lan Tử Kỳ gạt tay hắn ra, xoay người rời đi! Lại bị Tề Nhan Thần kéo lại, hai tay nắm vai của nàng, vô cùng trịnh trọng nói: “Nàng cho rằng ta là trẻ con sao? Đừng quên, ta còn lớn hơn nàng mấy tuổi! Lần này ta thực sự là thật tâm thật ý, ta thích nàng, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, nàng cũng là người trong lòng đầu tiên của ta. Có điều ông trời trêu ngươi, ta có thể nào cũng chẳng ngờ được nàng lại gả cho Tứ ca!”
“Nếu biết ta đã gả cho Tứ ca ngươi thì sao ngươi lại vẫn còn làm cái chuyện này?” Hạ Lan Tử Kỳ không vui nhìn hắn: “Lục đệ, chính đệ đã nói đệ không phải là trẻ con, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, người biết rõ hơn ai hết đúng không?”
“Đương nhiên, nếu nàng thật sự là Tứ tẩu của ta thì ta sẽ chẳng dám như vậy, nhưng mà. . . . . .” Tề Nhan Thần kéo nàng đến gần hơn, nắm đầu vai thật chặt: “Nhưng mà nàng không phải là Tứ tẩu của ta, nàng và Tứ ca ta chẳng qua cũng chỉ là quan hệ hợp tác, thỏa mãn nhu cầu thôi! Ta biết, chờ nàng giúp Tứ ca ta làm xong việc thì nàng sẽ rời khỏi huynh ấy! Đã có câu ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ cho nên, nàng đã không phải là người của Tứ ca thì tại sao ta lại không được phép theo đuổi nàng?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn lại hắn: “Thì ra đệ đã biết cả rồi, nhưng cho dù vậy đệ cũng không thể theo đuổi ta được.”
“Vì sao?” Tề Nhan Thần sắc mặt trầm xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên nói: “Bởi vì ta đã có người ta thích, chẳng lẽ đệ không biết?”
Tề Nhan Thần đương nhiên biết, nếu không ban ngày trên tờ giấy cũng chẳng đề tên Hoa Tranh: “Đúng, ta biết, nhưng mà chẳng vấn đề gì, không phải hai người vẫn chưa thành thân sao? Chỉ cần chưa thành thân, ta vẫn sẽ có cơ hội.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị kia, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vạn phần không yên, bả vai bắt đầu giãy dụa: “Đệ không cần phải như vậy, giữa chúng ta vốn khống thể!”
“Ai nói không thể? Tử Kỳ, ta không có yêu cầu gì khác, ta chỉ muốn nàng cho ta một lần được cạnh tranh công bằng.” Kỳ thật, từ lần trước trong lúc vô tình nghe được câu nói của Hạ Lan Tử Kỳ với Tề Dật Phàm, nhiệt huyết trong lòng Tề Nhan Thần rục rịch sôi trào. Cho nên, lần này hắn hẹn Hạ Lan Tử Kỳ ra đây chính là vì mục đích này.
Ngô mụ sửng sốt một lúc, không nhận thuốc ngay: “Tứ thiếu phu nhân, thuốc này có cái gì không thích hợp sao? Chúng ta cứ như thé mà trả lại liệu Lục thiếu gia có không vui không?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có gì, thuốc này quá quý giá. Con không nhận được.”
“Được rồi! Lão nô sẽ đem thứ này trả lại.” bà Ngô tuy rằng cảm thấy có chút khó xử, nhưng vẫn cầm lấy lọ thuốc rồi xoay người rời đi.
Hạ Lan Tử Kỳ nằm nhắm mắt trong chốc lát, bà Ngô đã rất nhanh chóng quay về, vẻ mặt biểu lộ đã làm hỏng việc: “Tứ thiếu phu nhân, Lục thiếu gia không cầm.” Nói xong đưa tay trả lại cái bình sứ.
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn bà: “Lục thiếu gia nói như thế nào?”
Bà Ngô bẩm báo rành mạch: “Lục thiếu gia nói từ trước đến nay những thứ cậu ấy đã đem cho ra thì sẽ không lấy lại, nếu cô không cần thì có thể ném đi!”
Vật trân quý thế này nếu ném đi thì thật đáng tiếc, Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn ăn, đành phải đưa tay nhận lấy bình sứ: “Lục thiếu gia này đúng là tùy hứng! Được rồi! Thuốc này con giữ lại trước, sau này sẽ nghĩ ra cách trả lại cho hắn.”
. . . . . .
Nửa đêm canh ba, ánh trăng tuy rằng sáng ngời, nhưng đáng tiếc bầu trời lại đầy mây u ám, dưới bóng đêm mông lung như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ lặng lẽ trốn khỏi Thủy Tiên Các đi đến khu rừng trúc bí ẩn.
Tránh được đám vệ binh tuần đêm, Hạ Lan Tử Kỳ rất thuận lợi xuyên qua hoa viên, đi đến phía trước ngoài rừng trúc.
Nàng ngẩng đầu, đêm hè nhẹ nhàng khoan khoái, gió nhè nhẹ thổi lướt qua khu rừng, lá trúc chạm vào nhau truyền đến từng đợt tiếng động, thanh âm này truyền vào trong tai của nàng, khiến cả người càng thêm lo sợ bất an .
Tiến vào rừng trúc, không biết sẽ phải đối mặt với tình huống gì. Tuy rằng nàng cũng biết một mình đi vào thì rất nguy hiểm , nhưng mà bây giờ bím tóc của nàng đã lọt vào tay người kia, không đến thì phải làm sao? Trốn tránh không phải là biện pháp tốt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt cho nên dù có sợ hãi, nàng vẫn phải lấy hết dũng khí đi tới.
Hít sâu, thở một hơi, đã làm xong nghênh hết các thủ tục chuẩn bị tinh thần, Hạ Lan Tử Kỳ hai tay nắm thật chặt khăn tay, cứ như kẻ trộm cảnh giác đi vào rừng trúc.
Ánh sáng trong rừng trúc u tối hơn bên ngoài rất nhiều, mỗi một cây tre phải to cỡ bằng cái bát ăn cơm, lẳng lặng đứng yên một chỗ, dáng đấy gầy guộc thôn dài kia, khiến người ta thấy trang nghiêm vô cùng.
Hạ Lan Tử Kỳ vừa tiến lên phía trước vừa nhìn trái phải xung quanh, nhưng mà nàng đã đi thẳng đến giữa rừng trúc rồi cũng vẫn chưa thấy nửa bóng người, tâm trạng của nàng không khỏi trở nên lo lắng, do dự một lúc, vẫn quyết định hô lên một tiếng: “Có ai không?” Nhưng mà, nàng chờ thêm một lúc nữa vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Hạ Lan Tử Kỳ lại cao giọng hô thêm hai tiếng, kết quả vẫn khiến nàng thất vọng. Chẳng những không có ai đáp lại nàng, mà đến ngay cả con dế mèn to ở trong bụi cỏ cũng bị tiếng hô dọa sợ đến không dám lên tiếng .
Người kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Vì sao mình thì đến đúng hẹn còn đối phương lại không hiện thân? Một thân một mình đứng ở trong rừng trúc to như vậy, nếu nói không sợ thì là gạt người, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này cảm thấy cây cỏ xung quanh đều có đao có kiếm. Lo lắng cứng người lại đứng ở trong rừng một chốc, bởi vì nàng có phần nhiều không xác định được người chọc phá mình là ai nên có chút sợ hãi, vì thế quyết định không đợi nữa, cứ đi về trước rồi nói sau.
Nhưng nàng vừa mới xoay người, thì bất ngờ phát hiện đứng ở không xa phía sau có một bóng người, đang đứng lặng yên nhìn nàng.
“A. . . . . .” Hạ Lan Tử Kỳ kinh hoàng lùi lại hai bước, sau khi định thần lại nhìn kĩ thì không khỏi bịt miệng lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi đi đến, ngạc nhiên nói: “Lục, Lục thiếu gia! Là đệ hẹn ta tới?”
Tề Nhan Thần kỳ thật đã đến đây từ sớm, nhưng mà, lần gặp lại này đối với anh có ý nghĩa trọng đại, hắn vốn dĩ tràn ngập tự tin nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ thì trong lòng vẫn thấy bấp bênh, nhưng mắt đã thấy người chuẩn bị đi vì thế lúc này mới chịu hiện.
“Xin lỗi, ta không phải cố ý dọa tẩu!” Tề Nhan Thần nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân thật tốt, đi chậm rãi từng bước một đi đến.
“Ngươi đứng lại!” Thấy hắn muốn tiếp cận, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng giơ tay ngăn lại: “Nói đi! Ngươi hẹn ta ra đây có mục đích gì?”
Nhưng mà điều nàng không ngờ là, Tề Nhan Thần lại chẳng hề dừng lại mà cứ vội vàng bước đi phía trước, kéo lấy tay nàng rồi nhanh chóng .
“Này! Ngươi muốn làm gì?” Hành động của hắn dọa Hạ Lan Tử Kỳ nhảy dựng lên, nhưng mà Tề Nhan Thần chạy nhanh quá, nhanh đến mức nàng không giãy dụa kịp.
Nhanh chóng nàng đã bị Tề Nhan Thần kéo chạy ra khỏi rừng trúc, lúc này, chợt có một đội tuần tra đêm đang đi đến gần, Tề Nhan Thần vội vàng kéo nàng trốn sau một bụi cây.
Hạ Lan Tử Kỳ mượn cơ hội này dùng sức giãy dụa, nhưng tay nàng lại bị Tề Nhan Thần cầm thật chặt, mặc cho nàng có giãy dụa như thé nào cũng không thoát.
“Tề Nhan Thần, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng mồ hôi đầy đầu.
“Lát nữa tẩu sẽ biết!” Đợi đoàn vệ binh tuần tra đi rồi, Tề Nhan Thần lại tiếp tục kéo nàng chạy về phía trước.
Không biết Tề Nhan Thần rốt cuộc muốn làm cái gì, mà nàng cũng sợ bị người khác phát hiện thế nên lúc này nàng không cần nói cũng biết lo lắng thế nào.
Rất nhanh chóng Tề Nhan Thần dẫn theo nàng rẽ trái rẽ phải, rồi ngừng lại ở dưới gốc cây ngô đồng yên tĩnh. Đó là gốc cây vừa già vừa lớn nhất Tề phủ, tán cây vươn ra như một cái ô lớn, tỏa ra khắp xung quanh che bớt đi ánh trăng sáng tỏ.
Thấy hắn dừng lại, Hạ Lan Tử Kỳ giật tay khỏi hắn, che ngực, thở hổn hển từng hơi một, vừa định ngồi xổm xuống thì đã lại bị Tề Nhan Thần nắm lấy tay nàng, đưa cho nàng xem một vật: “Tẩu nhìn xem đây là cái gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nhìn thì chỉ thấy có một vật gì đó hình giọt nước, từ trên cây thả xuống dưới, treo ở giữa không trung, nhìn thì trong suốt lung linh như thủy tinh.
Hạ Lan Tử Kỳ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
“Là một viên đá thủy tinh.”
Không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, Hạ Lan Tử Kỳ nhướng mày: “Ngươi muốn ta xem cái này để làm gì?”
Tề Nhan Thần khóe môi khẽ nhếch, nụ cười thản nhiên kia của ta có ý sâu xa: “Tẩu dùng tay cầm lấy đi.”
“Làm gì?” Có chút sợ run.
Thấy nàng không phối hợp, Tề Nhan Thần đành phải kéo tay nàng qua, lấy đá thủy tinh đặt vào trong tay nàng, sau đó dùng bàn tay to lớn của mình bao phủ lây tay nhỏ bé của nàng, dùng sức kéo xuống.
“Phần phật”
Nghe thấy chỗ thân cây phát ra âm thanh khác thường, Hạ Lan Tử Kỳ quay đầu nhìn lại.
Chớp mắt một luồng sáng dịu dàng từ dưới gốc cây tối om phát ra, chỉ thấy trên cành cây cao nửa thước đột nhiên xuất hiện năm chữ to đang phát sáng “Tử Kỳ ta thích nàng”.
Dòng chữ kia sắp thẳng hàng trên cành cây, không ngừng tỏa ra ánh sáng trắng muốt khiến bóng tối bị xua đi ít nhiều, ánh sáng kia phản chiếu khuôn mặt Hạ Lan Tử Kỳ đang đỏ hồng.
Tình cảnh này, mỹ lệ như trong chuyện đồng thoại vậy. Nhìn cái người kia … ánh sáng phảng phất, nỗi khiếp sợ và kinh ngạc khiến trái tim Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên đập vọt lên mạnh mẽ.
Nàng vẫn luôn nghĩ Tề Nhan Thần tuy rằng phong lưu phóng túng, nhưng mình là chị dâu của hắn thì hắn cũng chỉ chiếu cố hơn thôi chứ sẽ không làm ra loại chuyện quá phận nào. Nhưng thật sự không ngờ được hắn sẽ dùng cách thức này để tỏ tình với mình. Có điều sao mấy cái chữ kia lại sáng lên thế! Nàng định thần lại nhìn thật kĩ, có vô số đóm đóm bị bắt để bên trong tấm lụa, gom lại hết ở trên những cành cây khô xếp thành chữ, chính vì vậy mà mới sáng được.
Mà lúc nãy không phát hiện ra vốn là vì Tề Nhan Thần trước đó dùng mành dày che kín khắp cây một cách cẩn thận. Hạ Lan Tử Kỳ kéo xuống viên đá thủy tinh hình giọt nước, vừa vặn khai mở cơ quan, mành được kéo lên và chữ hiện ra trước mắt bọn họ.
Không biết để bắt được chỗ đom đóm này phải tốn đến bao nhiêu công sức? Vì thổ lộ, mà tốn đến ngần này tâm tư nghĩ ra chiêu mạnh thế này thật sự là không dễ dàng gì, muốn nói không cảm động chút nào thì là giả dối, nhưng mà nàng cũng rất tỉnh táo biết rõ rằng bọn họ không có khả năng, vì thế kinh ngạc nhìn hắn: “Lục đệ, ngươi đây là. . . . . .”
“Đây là những lời ta vẫn luôn muốn nói với nàng.” Tề Nhan Thần nhìn nàng, ngữ điệu từ trước đến chưa bao giờ dịu dàng đến như vậy.
“Làm bậy!” Hạ Lan Tử Kỳ gạt tay hắn ra, xoay người rời đi! Lại bị Tề Nhan Thần kéo lại, hai tay nắm vai của nàng, vô cùng trịnh trọng nói: “Nàng cho rằng ta là trẻ con sao? Đừng quên, ta còn lớn hơn nàng mấy tuổi! Lần này ta thực sự là thật tâm thật ý, ta thích nàng, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích, nàng cũng là người trong lòng đầu tiên của ta. Có điều ông trời trêu ngươi, ta có thể nào cũng chẳng ngờ được nàng lại gả cho Tứ ca!”
“Nếu biết ta đã gả cho Tứ ca ngươi thì sao ngươi lại vẫn còn làm cái chuyện này?” Hạ Lan Tử Kỳ không vui nhìn hắn: “Lục đệ, chính đệ đã nói đệ không phải là trẻ con, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, người biết rõ hơn ai hết đúng không?”
“Đương nhiên, nếu nàng thật sự là Tứ tẩu của ta thì ta sẽ chẳng dám như vậy, nhưng mà. . . . . .” Tề Nhan Thần kéo nàng đến gần hơn, nắm đầu vai thật chặt: “Nhưng mà nàng không phải là Tứ tẩu của ta, nàng và Tứ ca ta chẳng qua cũng chỉ là quan hệ hợp tác, thỏa mãn nhu cầu thôi! Ta biết, chờ nàng giúp Tứ ca ta làm xong việc thì nàng sẽ rời khỏi huynh ấy! Đã có câu ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ cho nên, nàng đã không phải là người của Tứ ca thì tại sao ta lại không được phép theo đuổi nàng?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn lại hắn: “Thì ra đệ đã biết cả rồi, nhưng cho dù vậy đệ cũng không thể theo đuổi ta được.”
“Vì sao?” Tề Nhan Thần sắc mặt trầm xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ thản nhiên nói: “Bởi vì ta đã có người ta thích, chẳng lẽ đệ không biết?”
Tề Nhan Thần đương nhiên biết, nếu không ban ngày trên tờ giấy cũng chẳng đề tên Hoa Tranh: “Đúng, ta biết, nhưng mà chẳng vấn đề gì, không phải hai người vẫn chưa thành thân sao? Chỉ cần chưa thành thân, ta vẫn sẽ có cơ hội.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị kia, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vạn phần không yên, bả vai bắt đầu giãy dụa: “Đệ không cần phải như vậy, giữa chúng ta vốn khống thể!”
“Ai nói không thể? Tử Kỳ, ta không có yêu cầu gì khác, ta chỉ muốn nàng cho ta một lần được cạnh tranh công bằng.” Kỳ thật, từ lần trước trong lúc vô tình nghe được câu nói của Hạ Lan Tử Kỳ với Tề Dật Phàm, nhiệt huyết trong lòng Tề Nhan Thần rục rịch sôi trào. Cho nên, lần này hắn hẹn Hạ Lan Tử Kỳ ra đây chính là vì mục đích này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.