Chương 118: Xảy ra chuyện lạ
Thuỷ Nguyệt Minh Châu
18/01/2017
Phùng thiếp dừng tay lại nhưng không buông xuống, vạn phần quyến rũ
nói: “Thiếp thân chiếu cố phu quân là việc thiên kinh địa nghĩa[1], dù sao thiếp thân cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, để thiếp hầu hạ thiếu gia đi!”
“Ta nói cô bỏ tay ra, chẳng lẽ cô nghe không hiểu?” Tề Dật Phàm không chút khó khăn túm được tay nàng, nhìn chằm chằm, lạnh giọng nói: “Phùng Huệ Lan, đừng quên những lời ta từng nói với cô! Nếu như cô không biết an phận, đến lúc đó người phải chịu thiệt chính là cô! Hừ!” Nói xong, dùng sức gạt bỏ tay nàng ra.
Phùng thiếp đương nhiên hiểu được ý sâu xa trong lời hắn nói, vội vàng lui về sau hai bước, tay đã bị hắn nắm đến đau đớn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, trong lòng cũng thấy khổ sở, tràn ngập sự không cam lòng cùng xấu hổ và giận dữ.
Kỳ thật, nàng mặc dù biết trái tim Tề Dật Phàm không hề đặt trên người nàng, nhưng bởi vì yêu nên nàng vẫn luôn muốn chiếm được trái tim Tề Dật Phàm, nhưng tình huống này đã nói rõ ra một sự thật rằng cho dù có làm cách nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể đi vào trái tim Tề Dật Phàm, cảm giác thất bại bị phóng đại lên, khiến nàng chịu không ít đả kích.
Nhưng mà, nàng biết rõ tình cảnh của bản thân, nhanh chóng đem hết những cảm xúc bất mãn che giấu đi, nhẹ nhàng cúi người, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tứ thiếu gia đừng nổi giận! Thiếp thân cũng không có tứ gì khác, người yên tâm, thiếp sẽ nhớ kĩ lời đã hứa.”
Tề Dật Phàm trầm mặt xuống, không ngần ngại khoát tay với nàng, nàng đành phải xìu mặt lui ra ngoài.
Phùng thiếp vừa mới đi, Tôn thiếp dẫn theo một nha hoàn từ chỗ vách phòng lắc mình như tên trộm đi ra, nàng đứng ở tại chỗ trầm tư một lúc rồi dùng ánh mắt ý bảo tiểu nha đầu đi vào.
Tiểu nha đầu trong tay bưng một khay hoa quả, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: “Tôn thiếp, người không vào đi sao?”
Mục đích của Tôn thiếp và Phùng thiếp giống nhau, biết Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới náo loạn một trận, đêm nay sẽ không đến chỗ Hạ Lan Tử Kỳ, cho nên muốn đến nịnh nọt hi vọng Tề Dật Phàm có thể vào nghỉ ngơi trong phòng bọn họ.
Nhưng mà, Tôn thiếp thấy Phùng thiếp đã đụng phải đinh, rồi lại thấy Tề Dật Phàm tâm tình có vẻ không tốt, bây giờ bản thân mình đi vào chỉ sợ sẽ gặp phải họa khôn lường, cho nên người giảo hoạt như nàng chắc chắn sẽ không bao giờ vào, để tiểu nha hoàn .
Phùng thiếp chạy ra không có đóng cửa lại, tiểu nha đầu bưng hoa quả đứng ở cửa, nhẹ giọng thông báo: “Tứ thiếu gia, nô tỳ theo lời dặn của Tôn thiếp đem đến cho ngài ít trái cây tươi.”
Thấy vừa mới tiễn một ôn thần, lại gặp người không vừa mắt, Tề Dật Phàm trong lòng khó chịu, giọng nói có chút không khách khí: “Không cần, đem về cho nàng ấy ăn!”
Tiểu nha đầu cũng không hề đi, cúi đầu, kiên trì nói: “Những hoa quả này đè là do Tôn thiếp lựa chọn tỉ mỉ rồi, cố ý dặn nô tỳ phải đưa đến đây. Nếu nô tỳ lại mang về, Tôn thiếp nhất định sẽ rất đau lòng, khổ sở. Tứ thiếu gia, coi như nể mặt tấm chân tình của Tôn thiếp, ngài hãy nhận lấy đi!”
Tề Dật Phàm ngẩng đầu nhìn nàng, không muốn để nàng khó xử nên tùy tiện nói: “Vậy để vào đây đi!”
“Vâng” thấy Tề Dật Phàm đã đồng ý, tiếng nói của tiểu nha đầu lộ ra vài phần vui vẻ, nhanh chóng tiến lên đem mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn, rồi lui về phía cửa, xoay người rời đi.
Trong mâm là hoa quả mới rửa, còn vương vài giọt nước trong suốt, cho dù nhìn qua ngon đến nhỏ dãi nhưng Tề Dật Phàm tâm trạng không tốt, nào có tâm tình ăn trái cây?
Hắn lại xem thư của Hạ Lan Tử Kỳ một lần nữa, cuối cùng quyết định cất đi, không muốn quấy nhiễu Hạ Lan Tử Kỳ cũng không định đến phòng ngủ của đám tiểu thiếp, vì thế chỉ có thể chấp nhận ngủ lại một mình trong thư phòng đêm nay vậy.
. . . . . .
Trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tuy rằng thân thể Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn rất yếu, nhưng tinh thần đã hoàn toàn khôi phục. Có điều, nàng vẫn còn cảm thấy thân thể không khỏe nên không tiếp khách, lại càng không gặp Tề Dật Phàm, giấu mình ở trong phòng để gặm nhấm nỗi buồn.
Bởi vì chuyện của nàng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, cứ như vậy, ai cũng cứ bàn tán xôn xao. Nhưng mà bà Ngô nghĩ đến cảm xúc của nàng nên không nói những lời đồn đại bên ngoài cho nàng biết, sợ nàng thêm buồn phiền.
Buổi chiều, Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới nằm ở trên giường, đang chuẩn bị ngủ trưa thì chợt thấy một cái gì đó vèo một cái bay vào trong phòng, rơi xuống bên giường của nàng.
Nàng đưa tay nhặt vật đó lên, thì ra là một cục bạc vụn, nhưng mà bao lấy bên ngoài cục bạc đó là một tờ giấy, hơn nữa trên giấy còn có chữ.
Nàng bỏ bạc lên gối rồi nằm xuống mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết: Canh ba đêm nay, hoa viên trong rừng trúc, không gặp không về.
Ai vậy? Có chuyện gì không thể giáp mặt nói, lại hẹn mình gặp ở hoa viên? Hạ Lan Tử Kỳ dời mắt nhìn xuống lạc khoản[1], trong phút chốc trái tim suýt nữa ngừng đập! Từ trên giường ngồi bật dậy.
Hoa Tranh, lạc khoản lại là Hoa Tranh? Có phải mình nhìn nhầm rồi không? Không thể, không thể nào, sao lại là chàng được? Hạ Lan Tử Kỳ đem tờ giấy đưa lên trước mắt, dùng ngón tay cái cái chữ kia, một chút cũng không sai nàng không hề hoa mắt, lạc khoản thật sự là của Hoa Tranh.
Hạ Lan Tử Kỳ không biết nên hình dung như thế nào tâm tình nàng bây giờ, kinh ngạc, lo lắng, khẩn trương, tất cả đều hỗn loạn dồn vào. Ngày hôm qua nàng vừa mới viết thư cho Hoa Tranh, lẽ ra, chàng phải dùng bồ câu đưa tin mang thư đến cho mình mới đúng chứ? Hơn nữa, Hoa Tranh cũng không biết mình gả vào Tề phủ, sao có thể biết chính xác gian phòng của mình mà ném vào tờ giấy cơ chứ?
Không đúng, thư này là giá, đây không phải là thư Hoa Tranh gửi cho nàng.
Nghĩ tới điểm này, Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nhìn lại, quả nhiên, chữ viết kia căn bản không phải là Hoa Tranh. Nàng hít một hơi khí lạnh, trong lòng không khỏi thì thầm: nếu không phải là Hoa Tranh, như vậy người hẹn gặp mình này là ai? Mục đích là gì?
Hạ Lan Tử Kỳ ngẫm nghĩ trong chốc lát, trong lòng bỗng nhiên giật nảy, người này nếu đã biết Hoa Tranh thì chứng minh hắn đã biết quan hệ giữa mình và Hoa Tranh rồi, vậy không phải là hắn muốn dùng việc này để uy hiếp mình chứ?
Nằm ở trên giường, bởi vì có chuyện trong lòng nên Hạ Lan Tử Kỳ lăn qua lộn lại ngủ không yên, không biết đối phương sao lại biết được việc này. Miễn cưỡng nằm nửa canh giờ, nàng liền từ trên giường ngồi dậy, cân nhắc mãi cuối cùng cũng quyết định tối sẽ đến gặp xem thế nào.
Lúc này, bà Ngô bưng đen một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn đem vào: “Tứ thiếu phu nhân, sao cô đã dậy rồi? Lang trung đã nói rồi cô phải nghỉ ngơi thật nhiều thật nhiều, thân thể mới nhanh chóng hồi phục!” bà Ngô đem dưa hấu bỏ lên bàn, tiến lên muốn đỡ nàng nằm xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay chặn lại: “Con ngủ ngon đủ rồi, bà Ngô lấy cho con một miếng dưa hấu đi!”
Dưa hấu đi vào trong bùng vừa ngọt giòn lại mát lạnh, cơn tức nháy mắt giảm không ít, đồng thời cũng tinh thần cũng khá lên.
“Bà Ngô cũng ăn đi.” Hạ Lan Tử Kỳ mở miệng nhường.
“Đừng vội, cô xem cái này trước đi.” Bà Ngô nói xong lấy từ trong áo ra một bình sứ nhỏ màu tím, đưa tới.
Cầm cái bình nhỏ kia, Hạ Lan Tử Kỳ có chút thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Bà Ngô không nhanh không chậm nói: “Đây là ích khí hoàn.”
“Ở đâu ra?”
“Lục thiếu gia đưa.” Bà Ngô đem mọi chuyện kể ra hết một lượt.
Thì ra, lúc bà Ngô trên đường từ phòng bếp bưng một đĩa dưa hấu cho Hạ Lan Tử Kỳ về thì gặp Tề Nhan Thần.
Bà Ngô đang bưng dưa hấu chủ động nhường đường cho Tề Nhan Thần, nhưng không ngờ Tề nhan Thần tiến đến cũng không hỏi là mang cho ai, trực tiếp đưa tay cầm từ trong mâm lên một miếng dưa hấu: “Hôm nay thật là nóng quá! Ừ, dưa hấu này không tồi!”
Hắn là chủ, bà Ngô là bộc, cho nên bà cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ chờ hắn ăn xong rồi sẽ rời đi, mình lại đi tiếp.
Tề Nhan Thần sau khi cắn hai miếng đem thịt dưa nuốt xuống, sau khi khi bĩu một mỗi cái nhả mấy hột dưa ra thì thuận miệng hỏi: “Tứ thiếu phu nhân nhà ngươi hết bệnh chưa?”
“Dạ bẩm Lục thiếu gia…, tứ thiếu phu nhân tuy rằng đã tỉnh, nhưng thân mình vẫn còn suy yếu.”
“Ồ, ta đây không thể ăn không dưa hấu của ngươi mà không trả tiền được, cho ngươi cái này, ngươi cầm về cho tứ thiếu phu nhân ăn đi!” Tề Nhan Thần nói xong từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu tím, đưa cho bà Ngô.
“Đây là cái gì?” bà Ngô nghi hoặc hỏi.
“Cái này gọi là Ích khí hoàn, đối với việc hồi phục thân thể sau bệnh rất có hiệu quả.”
Thấy thứ này rất hiếm quý, bà Ngô cảm thấy không thể làm chủ thay Hạ Lan Tử Kỳ nhận lấy được. Tề Nhan Thần hình như đã nhìn thấu tâm tư của bà, không khách khí nói: “Đây là của một vị bằng hữu tặng cho ta, ở chỗ ta còn có hai chai nữa! Cũng không thể coi là thứ gì quý hiếm được. Đúng rồi, người lúc về thì hỏi thăm Tứ tẩu giúp ta, ta còn có việc phải đi trước!”
Cứ như vậy, bà Ngô đem Ích khí hoàn mang về.
Nghe xong lời bà Ngô kể lại, Hạ Lan Tử Kỳ là người thông minh đương nhiên hiểu rõ là Tề Nhan Thần ngại không mốn đưa trực tiếp nên cố ý bà ra trò này, qua tay bà Ngo đem thuốc đến đây, chuyện lần này đúng là phải dụng tâm nhiều rồi.
Hạ Lan Tử Kỳ là thầy thuốc, đối với các loại thuốc vẫn luôn rất nhạy cảm, cho nên khi nghe nói Ích khí hoàn này đối với việc phục hồi sau bệnh rất hiệu quả, liền sinh ra lòng hiếu kỳ.
Nàng đem bình sứ mở ra, đổ ra lòng bàn tay thì chỉ đổ được một viên thuốc màu nâu. Hạ Lan Tử Kỳ đem viên thuốc cầm lên ngửi ngửi, trong lòng hết sức kinh ngạc, vội vàng nói với bà Ngô: “Mau, đem cái hòm thuốc của con đến đây!”
Nhận được hòm thuốc, nàng lấy ra từ bên trong một cái bình sứ, cũng từ trong bình sứ một viên thuốc. So sánh với nhau một chút, rồi lại ngửi ngửi mùi vị của từng viên, lúc này mới xác định thứ mà Tề Nhan Thần đưa cho nàng không phải là Ích khí hoàn, mà là Hồi Xuân Đan mà sư phụ nàng Huệ Châu sư thái đặc biệt chế tạo.
Trong Hồi Xuân đan này có một vị thuốc quý tên là Lân Phấn, là một loại phấn dính trên vảy cánh của con Phượng điệp đực, bởi vì này loại bướm này chỉ sinh trưởng theo mùa ở trên núi. Mà ngọn núi kia lại là rừng mưa nhiệt đới, ở ngoài có khí ẩm, bên trong có lang sói, côn trùng, hổ báo, nếu đi vào núi mười người thì chuyện chỉ còn một người sống sót cũng chẳng lạ gì, cho nên muốn có được phấn của Phượng điệp đực thật sự nói là khó như lên trời cũng chẳng sai, tuyệt phẩm như thế này đúng là ngàn vàng khó mua!
Năm đó, sư phụ của Hạ Lan Tử Kỳ là Huệ Châu sư thái từng đã cứu một tướng quân, mà trong nhà vị tướng quân kia có một tiêu bản của Phượng điệp, của người phúc ta, tướng quân để đền ơn đã đem tiêu bản Phượng điệp tặng cho Huệ Châu sư thái.
Sau đó Huệ Châu sư thái lại dùng phấn trong vảy trên cánh bước, chế ra ba viên Hồi Xuân Đan. Bởi vì phi thường quý giá cho nên bà vẫn luôn xem là bảo bối mà cấn giữ rất cẩn thận. Cho đến tận khi đêm trước ngày Hạ Lan Tử Kỳ xuất giá, lúc này mới lấy ra một viên cho đồ đệ, cũng nói cho nàng biết, viên thuốc này trước khi người hấp hối nếu cho uống thì có thể cải tử hoàn sinh, đối với việc khôi phục bệnh thể thì tong mười hai canh giờ sẽ thấy công hiệu, cho nên nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được dùng nó.
Hạ Lan Tử Kỳ không thể ngờ được Tề nhan Thần lại có được một viên Hồi Xuân Đan! Vì thế có chút thắc mắc: viên Hồi Xuân Đan này của hắn là lấy ở đâu ra? Là sư phụ cho hắn ? Hay là hắn đã lấy trộm?
“Ta nói cô bỏ tay ra, chẳng lẽ cô nghe không hiểu?” Tề Dật Phàm không chút khó khăn túm được tay nàng, nhìn chằm chằm, lạnh giọng nói: “Phùng Huệ Lan, đừng quên những lời ta từng nói với cô! Nếu như cô không biết an phận, đến lúc đó người phải chịu thiệt chính là cô! Hừ!” Nói xong, dùng sức gạt bỏ tay nàng ra.
Phùng thiếp đương nhiên hiểu được ý sâu xa trong lời hắn nói, vội vàng lui về sau hai bước, tay đã bị hắn nắm đến đau đớn đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tề Dật Phàm, trong lòng cũng thấy khổ sở, tràn ngập sự không cam lòng cùng xấu hổ và giận dữ.
Kỳ thật, nàng mặc dù biết trái tim Tề Dật Phàm không hề đặt trên người nàng, nhưng bởi vì yêu nên nàng vẫn luôn muốn chiếm được trái tim Tề Dật Phàm, nhưng tình huống này đã nói rõ ra một sự thật rằng cho dù có làm cách nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể đi vào trái tim Tề Dật Phàm, cảm giác thất bại bị phóng đại lên, khiến nàng chịu không ít đả kích.
Nhưng mà, nàng biết rõ tình cảnh của bản thân, nhanh chóng đem hết những cảm xúc bất mãn che giấu đi, nhẹ nhàng cúi người, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tứ thiếu gia đừng nổi giận! Thiếp thân cũng không có tứ gì khác, người yên tâm, thiếp sẽ nhớ kĩ lời đã hứa.”
Tề Dật Phàm trầm mặt xuống, không ngần ngại khoát tay với nàng, nàng đành phải xìu mặt lui ra ngoài.
Phùng thiếp vừa mới đi, Tôn thiếp dẫn theo một nha hoàn từ chỗ vách phòng lắc mình như tên trộm đi ra, nàng đứng ở tại chỗ trầm tư một lúc rồi dùng ánh mắt ý bảo tiểu nha đầu đi vào.
Tiểu nha đầu trong tay bưng một khay hoa quả, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: “Tôn thiếp, người không vào đi sao?”
Mục đích của Tôn thiếp và Phùng thiếp giống nhau, biết Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới náo loạn một trận, đêm nay sẽ không đến chỗ Hạ Lan Tử Kỳ, cho nên muốn đến nịnh nọt hi vọng Tề Dật Phàm có thể vào nghỉ ngơi trong phòng bọn họ.
Nhưng mà, Tôn thiếp thấy Phùng thiếp đã đụng phải đinh, rồi lại thấy Tề Dật Phàm tâm tình có vẻ không tốt, bây giờ bản thân mình đi vào chỉ sợ sẽ gặp phải họa khôn lường, cho nên người giảo hoạt như nàng chắc chắn sẽ không bao giờ vào, để tiểu nha hoàn .
Phùng thiếp chạy ra không có đóng cửa lại, tiểu nha đầu bưng hoa quả đứng ở cửa, nhẹ giọng thông báo: “Tứ thiếu gia, nô tỳ theo lời dặn của Tôn thiếp đem đến cho ngài ít trái cây tươi.”
Thấy vừa mới tiễn một ôn thần, lại gặp người không vừa mắt, Tề Dật Phàm trong lòng khó chịu, giọng nói có chút không khách khí: “Không cần, đem về cho nàng ấy ăn!”
Tiểu nha đầu cũng không hề đi, cúi đầu, kiên trì nói: “Những hoa quả này đè là do Tôn thiếp lựa chọn tỉ mỉ rồi, cố ý dặn nô tỳ phải đưa đến đây. Nếu nô tỳ lại mang về, Tôn thiếp nhất định sẽ rất đau lòng, khổ sở. Tứ thiếu gia, coi như nể mặt tấm chân tình của Tôn thiếp, ngài hãy nhận lấy đi!”
Tề Dật Phàm ngẩng đầu nhìn nàng, không muốn để nàng khó xử nên tùy tiện nói: “Vậy để vào đây đi!”
“Vâng” thấy Tề Dật Phàm đã đồng ý, tiếng nói của tiểu nha đầu lộ ra vài phần vui vẻ, nhanh chóng tiến lên đem mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn, rồi lui về phía cửa, xoay người rời đi.
Trong mâm là hoa quả mới rửa, còn vương vài giọt nước trong suốt, cho dù nhìn qua ngon đến nhỏ dãi nhưng Tề Dật Phàm tâm trạng không tốt, nào có tâm tình ăn trái cây?
Hắn lại xem thư của Hạ Lan Tử Kỳ một lần nữa, cuối cùng quyết định cất đi, không muốn quấy nhiễu Hạ Lan Tử Kỳ cũng không định đến phòng ngủ của đám tiểu thiếp, vì thế chỉ có thể chấp nhận ngủ lại một mình trong thư phòng đêm nay vậy.
. . . . . .
Trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tuy rằng thân thể Hạ Lan Tử Kỳ vẫn còn rất yếu, nhưng tinh thần đã hoàn toàn khôi phục. Có điều, nàng vẫn còn cảm thấy thân thể không khỏe nên không tiếp khách, lại càng không gặp Tề Dật Phàm, giấu mình ở trong phòng để gặm nhấm nỗi buồn.
Bởi vì chuyện của nàng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, cứ như vậy, ai cũng cứ bàn tán xôn xao. Nhưng mà bà Ngô nghĩ đến cảm xúc của nàng nên không nói những lời đồn đại bên ngoài cho nàng biết, sợ nàng thêm buồn phiền.
Buổi chiều, Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới nằm ở trên giường, đang chuẩn bị ngủ trưa thì chợt thấy một cái gì đó vèo một cái bay vào trong phòng, rơi xuống bên giường của nàng.
Nàng đưa tay nhặt vật đó lên, thì ra là một cục bạc vụn, nhưng mà bao lấy bên ngoài cục bạc đó là một tờ giấy, hơn nữa trên giấy còn có chữ.
Nàng bỏ bạc lên gối rồi nằm xuống mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết: Canh ba đêm nay, hoa viên trong rừng trúc, không gặp không về.
Ai vậy? Có chuyện gì không thể giáp mặt nói, lại hẹn mình gặp ở hoa viên? Hạ Lan Tử Kỳ dời mắt nhìn xuống lạc khoản[1], trong phút chốc trái tim suýt nữa ngừng đập! Từ trên giường ngồi bật dậy.
Hoa Tranh, lạc khoản lại là Hoa Tranh? Có phải mình nhìn nhầm rồi không? Không thể, không thể nào, sao lại là chàng được? Hạ Lan Tử Kỳ đem tờ giấy đưa lên trước mắt, dùng ngón tay cái cái chữ kia, một chút cũng không sai nàng không hề hoa mắt, lạc khoản thật sự là của Hoa Tranh.
Hạ Lan Tử Kỳ không biết nên hình dung như thế nào tâm tình nàng bây giờ, kinh ngạc, lo lắng, khẩn trương, tất cả đều hỗn loạn dồn vào. Ngày hôm qua nàng vừa mới viết thư cho Hoa Tranh, lẽ ra, chàng phải dùng bồ câu đưa tin mang thư đến cho mình mới đúng chứ? Hơn nữa, Hoa Tranh cũng không biết mình gả vào Tề phủ, sao có thể biết chính xác gian phòng của mình mà ném vào tờ giấy cơ chứ?
Không đúng, thư này là giá, đây không phải là thư Hoa Tranh gửi cho nàng.
Nghĩ tới điểm này, Hạ Lan Tử Kỳ cẩn thận nhìn lại, quả nhiên, chữ viết kia căn bản không phải là Hoa Tranh. Nàng hít một hơi khí lạnh, trong lòng không khỏi thì thầm: nếu không phải là Hoa Tranh, như vậy người hẹn gặp mình này là ai? Mục đích là gì?
Hạ Lan Tử Kỳ ngẫm nghĩ trong chốc lát, trong lòng bỗng nhiên giật nảy, người này nếu đã biết Hoa Tranh thì chứng minh hắn đã biết quan hệ giữa mình và Hoa Tranh rồi, vậy không phải là hắn muốn dùng việc này để uy hiếp mình chứ?
Nằm ở trên giường, bởi vì có chuyện trong lòng nên Hạ Lan Tử Kỳ lăn qua lộn lại ngủ không yên, không biết đối phương sao lại biết được việc này. Miễn cưỡng nằm nửa canh giờ, nàng liền từ trên giường ngồi dậy, cân nhắc mãi cuối cùng cũng quyết định tối sẽ đến gặp xem thế nào.
Lúc này, bà Ngô bưng đen một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn đem vào: “Tứ thiếu phu nhân, sao cô đã dậy rồi? Lang trung đã nói rồi cô phải nghỉ ngơi thật nhiều thật nhiều, thân thể mới nhanh chóng hồi phục!” bà Ngô đem dưa hấu bỏ lên bàn, tiến lên muốn đỡ nàng nằm xuống.
Hạ Lan Tử Kỳ khoát tay chặn lại: “Con ngủ ngon đủ rồi, bà Ngô lấy cho con một miếng dưa hấu đi!”
Dưa hấu đi vào trong bùng vừa ngọt giòn lại mát lạnh, cơn tức nháy mắt giảm không ít, đồng thời cũng tinh thần cũng khá lên.
“Bà Ngô cũng ăn đi.” Hạ Lan Tử Kỳ mở miệng nhường.
“Đừng vội, cô xem cái này trước đi.” Bà Ngô nói xong lấy từ trong áo ra một bình sứ nhỏ màu tím, đưa tới.
Cầm cái bình nhỏ kia, Hạ Lan Tử Kỳ có chút thắc mắc: “Đây là cái gì?”
Bà Ngô không nhanh không chậm nói: “Đây là ích khí hoàn.”
“Ở đâu ra?”
“Lục thiếu gia đưa.” Bà Ngô đem mọi chuyện kể ra hết một lượt.
Thì ra, lúc bà Ngô trên đường từ phòng bếp bưng một đĩa dưa hấu cho Hạ Lan Tử Kỳ về thì gặp Tề Nhan Thần.
Bà Ngô đang bưng dưa hấu chủ động nhường đường cho Tề Nhan Thần, nhưng không ngờ Tề nhan Thần tiến đến cũng không hỏi là mang cho ai, trực tiếp đưa tay cầm từ trong mâm lên một miếng dưa hấu: “Hôm nay thật là nóng quá! Ừ, dưa hấu này không tồi!”
Hắn là chủ, bà Ngô là bộc, cho nên bà cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ chờ hắn ăn xong rồi sẽ rời đi, mình lại đi tiếp.
Tề Nhan Thần sau khi cắn hai miếng đem thịt dưa nuốt xuống, sau khi khi bĩu một mỗi cái nhả mấy hột dưa ra thì thuận miệng hỏi: “Tứ thiếu phu nhân nhà ngươi hết bệnh chưa?”
“Dạ bẩm Lục thiếu gia…, tứ thiếu phu nhân tuy rằng đã tỉnh, nhưng thân mình vẫn còn suy yếu.”
“Ồ, ta đây không thể ăn không dưa hấu của ngươi mà không trả tiền được, cho ngươi cái này, ngươi cầm về cho tứ thiếu phu nhân ăn đi!” Tề Nhan Thần nói xong từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu tím, đưa cho bà Ngô.
“Đây là cái gì?” bà Ngô nghi hoặc hỏi.
“Cái này gọi là Ích khí hoàn, đối với việc hồi phục thân thể sau bệnh rất có hiệu quả.”
Thấy thứ này rất hiếm quý, bà Ngô cảm thấy không thể làm chủ thay Hạ Lan Tử Kỳ nhận lấy được. Tề Nhan Thần hình như đã nhìn thấu tâm tư của bà, không khách khí nói: “Đây là của một vị bằng hữu tặng cho ta, ở chỗ ta còn có hai chai nữa! Cũng không thể coi là thứ gì quý hiếm được. Đúng rồi, người lúc về thì hỏi thăm Tứ tẩu giúp ta, ta còn có việc phải đi trước!”
Cứ như vậy, bà Ngô đem Ích khí hoàn mang về.
Nghe xong lời bà Ngô kể lại, Hạ Lan Tử Kỳ là người thông minh đương nhiên hiểu rõ là Tề Nhan Thần ngại không mốn đưa trực tiếp nên cố ý bà ra trò này, qua tay bà Ngo đem thuốc đến đây, chuyện lần này đúng là phải dụng tâm nhiều rồi.
Hạ Lan Tử Kỳ là thầy thuốc, đối với các loại thuốc vẫn luôn rất nhạy cảm, cho nên khi nghe nói Ích khí hoàn này đối với việc phục hồi sau bệnh rất hiệu quả, liền sinh ra lòng hiếu kỳ.
Nàng đem bình sứ mở ra, đổ ra lòng bàn tay thì chỉ đổ được một viên thuốc màu nâu. Hạ Lan Tử Kỳ đem viên thuốc cầm lên ngửi ngửi, trong lòng hết sức kinh ngạc, vội vàng nói với bà Ngô: “Mau, đem cái hòm thuốc của con đến đây!”
Nhận được hòm thuốc, nàng lấy ra từ bên trong một cái bình sứ, cũng từ trong bình sứ một viên thuốc. So sánh với nhau một chút, rồi lại ngửi ngửi mùi vị của từng viên, lúc này mới xác định thứ mà Tề Nhan Thần đưa cho nàng không phải là Ích khí hoàn, mà là Hồi Xuân Đan mà sư phụ nàng Huệ Châu sư thái đặc biệt chế tạo.
Trong Hồi Xuân đan này có một vị thuốc quý tên là Lân Phấn, là một loại phấn dính trên vảy cánh của con Phượng điệp đực, bởi vì này loại bướm này chỉ sinh trưởng theo mùa ở trên núi. Mà ngọn núi kia lại là rừng mưa nhiệt đới, ở ngoài có khí ẩm, bên trong có lang sói, côn trùng, hổ báo, nếu đi vào núi mười người thì chuyện chỉ còn một người sống sót cũng chẳng lạ gì, cho nên muốn có được phấn của Phượng điệp đực thật sự nói là khó như lên trời cũng chẳng sai, tuyệt phẩm như thế này đúng là ngàn vàng khó mua!
Năm đó, sư phụ của Hạ Lan Tử Kỳ là Huệ Châu sư thái từng đã cứu một tướng quân, mà trong nhà vị tướng quân kia có một tiêu bản của Phượng điệp, của người phúc ta, tướng quân để đền ơn đã đem tiêu bản Phượng điệp tặng cho Huệ Châu sư thái.
Sau đó Huệ Châu sư thái lại dùng phấn trong vảy trên cánh bước, chế ra ba viên Hồi Xuân Đan. Bởi vì phi thường quý giá cho nên bà vẫn luôn xem là bảo bối mà cấn giữ rất cẩn thận. Cho đến tận khi đêm trước ngày Hạ Lan Tử Kỳ xuất giá, lúc này mới lấy ra một viên cho đồ đệ, cũng nói cho nàng biết, viên thuốc này trước khi người hấp hối nếu cho uống thì có thể cải tử hoàn sinh, đối với việc khôi phục bệnh thể thì tong mười hai canh giờ sẽ thấy công hiệu, cho nên nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì không được dùng nó.
Hạ Lan Tử Kỳ không thể ngờ được Tề nhan Thần lại có được một viên Hồi Xuân Đan! Vì thế có chút thắc mắc: viên Hồi Xuân Đan này của hắn là lấy ở đâu ra? Là sư phụ cho hắn ? Hay là hắn đã lấy trộm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.