[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại
Chương 5: Đào Thoát
Duyenhe
24/10/2021
Trời đã mưa một lúc Lý Bạc Văn mở cửa xe, đỡ Kế Dương ra ngoài chỉ nghe cậu hỏi:"Các anh đã xong rồi đúng không? ."
Lý Bạc Văn gật đầu:"Vậy tôi an tâm rồi."
Sau đó cậu ngất đi. Laughing nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, đợi đến xong mọi việc mới yên tâm ngất đi ư?, cậu cũng lợi hại quá rồi, không biết bây giờ Hạo Hiên đã làm thế nào?
Đường xuống núi dốc hơn đoạn đường lúc anh lên đây, Vương Hạo Hiên tay cầm lái xe anh bắt đầu lạng lách giữa đoạn đường hẹp qua kiếng chiếu hậu có thể thấy đám người kia vẫn đang đuổi theo vòng vây khép chặt hai chiếc xe bắt đầu kẹp hai bên nã súng. Anh kiên nhẫn lái xe mắt nhìn đường rồi nhìn kiếng chiếu hậu xe lao một đường thẳng trời càng lúc càng nặng hạt mưa, các tay lái phía sau dần bị cản trở tầm nhìn đoạn đường tiếp nhiều cua nối nhau không dứt nếu tiếp tục sẽ để xổng mất người. Vì thế họ càng điên cuồng rầm rú lao lên.
Anh bắt đầu qua con cua đầu tiên, liếc người ở trong gương chiếu hậu, thò tay ra bắn mấy phát liền, vỏ đạn rơi bị lấp bởi tiếng súng nổ. Ngắm bắn chính là tranh thủ lúc đối phương không chú ý, đột nhiên tấn công súng ngắn tuy không phải sở trường của anh nhưng cũng không đến mức sở đoản vẫn có thể nhìn qua gương mà xử lý kẻ thù.
Thật sự mà nói lúc này hành động của anh lúc trước thế nào cậu không nhớ chỉ biết bọn này từ khi cậu tỉnh lại luôn bám theo cậu tấn công. Thân thế của anh vì thế càng ngày càng trở nên rõ ràng. Anh là tay súng giỏi nhưng không phải một nhà tâm lý, điều đó làm anh lo lắng, chính vì lo lắng mà anh một tay súng bắn tỉa thầm lặng đã mất đi điều quan trọng nhất: bí mật không thể tiết lộ.
Lúc đổi xe không phải người của anh không chặn được bọn họ mà anh muốn tự mình ra tay, có lẽ trước kia anh cũng không phải người lương thiện.
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh?."
Trong kí ức của anh đã có bóng dáng của người nào đó nhưng không sao nhìn rõ.
Đây chính là trò chơi của anh và bọn người đó, hoàn hảo nhất chính là sự chiến thắng từ trong cõi chết, mà cái chết cũng là sự hy sinh kích thích nhất trên thế giới này. Các trò chơi nhu leo núi, nhảy dù, lặn sâu, xe đạp mạo hiểm đều không thể sánh với nó một đoạn đường đua một tay súng.
Anh không sốt ruột anh đang suy nghĩ cho chuyện tiếp theo, anh không thích thủ sẵn kế hoạch mọi chuyện anh làm đều xuất hiện trong lúc nguy cấp, anh càng không nôn nóng bóp cò súng muốn vờn với bọn họ một chút, bọn họ cũng có ý định đó với anh, lúc nãy đã có người báo với anh, đá quý vận chuyển xảy ra vấn đề.
Anh lặng im lách từng góc cua chỉ im im nhìn vào gương chờ mục tiêu mình muốn xuất xuất hiện trong tầm mắt họ muốn giữ chân anh vậy anh sẽ từ từ chơi với họ.
Kẻ thù nhanh chóng xuất hiện rồi lại biến mất không biết có ý gì, anh đang chờ họ sơ hở.
Khi đó chỉ cần một phát đạn để kết liễu con mồi không tốn quá nhiều sức.
Cuối cùng cơ hội đã xuất hiện.
Đó là một lối đi bị phá bên dưới vách đá độ dốc hình thành một góc chín mươi độ chỉ còn không tới 1km là ra đường chính, anh mỉm cười.
Bọn người đuổi theo đã hung hăng bám lấy họ biết ra đường chính không phải lợi thế của họ. Càng đuổi càng hăng gần như dí được đuôi xe thì chiếc xe xoay 280 độ ép họ va xuống lan can đường có xe mất lái mà rơi xuống dưới núi. Trong giây phút ngắn ngủi nghe từng phát đạn cực nhanh tiếng xe gồ lên rồi lặng thinh.
Kế Dương hôn mê hơn một ngày điện thoại nhiều cuộc gọi nhỡ nhưng không tiện để họ bắt máy, Laughing tắt định vị khóa cả nguồn để tránh người cậu tìm đến thì rắc rối.
Laughing nhìn người trên giường bệnh một cái rồi tập trung nói điện thoại anh nói rất nhỏ lại đứng bên ngoài chủ yếu là trả lời thay Hạo Hiên thôi. Đến khi cúp máy đi vào mới nghe giọng nói của Kế Dương:"Đó là cuộc sống của các anh."
Vì tôn trọng nhau cậu luôn không hỏi anh về công việc hay gia đình đến khi chuyện lần này xuất hiện cậu mới hiểu nó không đơn giản giống như cuộc sống của cậu của những người bình thường.
"Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Laughing nhìn cậu trong phòng không có ai, Lý Bạc Văn đã ra ngoài mua một ít đồ ăn, tới bữa cậu ta đều rời đi mua vì sợ cậu tỉnh dậy bất ngờ sẽ đói.
"Kế Dương em đang nghĩ gì? ."
Laughing đang nghĩ đến tình huống xấu nhất, người này rất kì lạ luôn mang cho anh cảm giác bài xích, nếu như cần thiết anh sẽ xử lý cậu luôn tại đây. Mặc kệ Hạo Hiên có điên hay không anh cũng sẽ làm.
"Tôi không nghĩ gì cả chỉ là sau này rất khó đi chung đường."
Laughing hiểu không ai muốn dấn thân vào nguy hiểm chuyện lần này liên lụy Kế Dương không ít cậu không bài xích đã may mắn lắm rồi. Thế nhưng... Laughing trầm ngâm nhìn người đang nằm ở đó trong mắt cậu là sự bi ai nhất thế gian..
"Kế Dương! Cậu có thật lòng yêu Hạo Hiên bao giờ chưa?"
Lý Bạc Văn gật đầu:"Vậy tôi an tâm rồi."
Sau đó cậu ngất đi. Laughing nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, đợi đến xong mọi việc mới yên tâm ngất đi ư?, cậu cũng lợi hại quá rồi, không biết bây giờ Hạo Hiên đã làm thế nào?
Đường xuống núi dốc hơn đoạn đường lúc anh lên đây, Vương Hạo Hiên tay cầm lái xe anh bắt đầu lạng lách giữa đoạn đường hẹp qua kiếng chiếu hậu có thể thấy đám người kia vẫn đang đuổi theo vòng vây khép chặt hai chiếc xe bắt đầu kẹp hai bên nã súng. Anh kiên nhẫn lái xe mắt nhìn đường rồi nhìn kiếng chiếu hậu xe lao một đường thẳng trời càng lúc càng nặng hạt mưa, các tay lái phía sau dần bị cản trở tầm nhìn đoạn đường tiếp nhiều cua nối nhau không dứt nếu tiếp tục sẽ để xổng mất người. Vì thế họ càng điên cuồng rầm rú lao lên.
Anh bắt đầu qua con cua đầu tiên, liếc người ở trong gương chiếu hậu, thò tay ra bắn mấy phát liền, vỏ đạn rơi bị lấp bởi tiếng súng nổ. Ngắm bắn chính là tranh thủ lúc đối phương không chú ý, đột nhiên tấn công súng ngắn tuy không phải sở trường của anh nhưng cũng không đến mức sở đoản vẫn có thể nhìn qua gương mà xử lý kẻ thù.
Thật sự mà nói lúc này hành động của anh lúc trước thế nào cậu không nhớ chỉ biết bọn này từ khi cậu tỉnh lại luôn bám theo cậu tấn công. Thân thế của anh vì thế càng ngày càng trở nên rõ ràng. Anh là tay súng giỏi nhưng không phải một nhà tâm lý, điều đó làm anh lo lắng, chính vì lo lắng mà anh một tay súng bắn tỉa thầm lặng đã mất đi điều quan trọng nhất: bí mật không thể tiết lộ.
Lúc đổi xe không phải người của anh không chặn được bọn họ mà anh muốn tự mình ra tay, có lẽ trước kia anh cũng không phải người lương thiện.
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh?."
Trong kí ức của anh đã có bóng dáng của người nào đó nhưng không sao nhìn rõ.
Đây chính là trò chơi của anh và bọn người đó, hoàn hảo nhất chính là sự chiến thắng từ trong cõi chết, mà cái chết cũng là sự hy sinh kích thích nhất trên thế giới này. Các trò chơi nhu leo núi, nhảy dù, lặn sâu, xe đạp mạo hiểm đều không thể sánh với nó một đoạn đường đua một tay súng.
Anh không sốt ruột anh đang suy nghĩ cho chuyện tiếp theo, anh không thích thủ sẵn kế hoạch mọi chuyện anh làm đều xuất hiện trong lúc nguy cấp, anh càng không nôn nóng bóp cò súng muốn vờn với bọn họ một chút, bọn họ cũng có ý định đó với anh, lúc nãy đã có người báo với anh, đá quý vận chuyển xảy ra vấn đề.
Anh lặng im lách từng góc cua chỉ im im nhìn vào gương chờ mục tiêu mình muốn xuất xuất hiện trong tầm mắt họ muốn giữ chân anh vậy anh sẽ từ từ chơi với họ.
Kẻ thù nhanh chóng xuất hiện rồi lại biến mất không biết có ý gì, anh đang chờ họ sơ hở.
Khi đó chỉ cần một phát đạn để kết liễu con mồi không tốn quá nhiều sức.
Cuối cùng cơ hội đã xuất hiện.
Đó là một lối đi bị phá bên dưới vách đá độ dốc hình thành một góc chín mươi độ chỉ còn không tới 1km là ra đường chính, anh mỉm cười.
Bọn người đuổi theo đã hung hăng bám lấy họ biết ra đường chính không phải lợi thế của họ. Càng đuổi càng hăng gần như dí được đuôi xe thì chiếc xe xoay 280 độ ép họ va xuống lan can đường có xe mất lái mà rơi xuống dưới núi. Trong giây phút ngắn ngủi nghe từng phát đạn cực nhanh tiếng xe gồ lên rồi lặng thinh.
Kế Dương hôn mê hơn một ngày điện thoại nhiều cuộc gọi nhỡ nhưng không tiện để họ bắt máy, Laughing tắt định vị khóa cả nguồn để tránh người cậu tìm đến thì rắc rối.
Laughing nhìn người trên giường bệnh một cái rồi tập trung nói điện thoại anh nói rất nhỏ lại đứng bên ngoài chủ yếu là trả lời thay Hạo Hiên thôi. Đến khi cúp máy đi vào mới nghe giọng nói của Kế Dương:"Đó là cuộc sống của các anh."
Vì tôn trọng nhau cậu luôn không hỏi anh về công việc hay gia đình đến khi chuyện lần này xuất hiện cậu mới hiểu nó không đơn giản giống như cuộc sống của cậu của những người bình thường.
"Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt."
Laughing nhìn cậu trong phòng không có ai, Lý Bạc Văn đã ra ngoài mua một ít đồ ăn, tới bữa cậu ta đều rời đi mua vì sợ cậu tỉnh dậy bất ngờ sẽ đói.
"Kế Dương em đang nghĩ gì? ."
Laughing đang nghĩ đến tình huống xấu nhất, người này rất kì lạ luôn mang cho anh cảm giác bài xích, nếu như cần thiết anh sẽ xử lý cậu luôn tại đây. Mặc kệ Hạo Hiên có điên hay không anh cũng sẽ làm.
"Tôi không nghĩ gì cả chỉ là sau này rất khó đi chung đường."
Laughing hiểu không ai muốn dấn thân vào nguy hiểm chuyện lần này liên lụy Kế Dương không ít cậu không bài xích đã may mắn lắm rồi. Thế nhưng... Laughing trầm ngâm nhìn người đang nằm ở đó trong mắt cậu là sự bi ai nhất thế gian..
"Kế Dương! Cậu có thật lòng yêu Hạo Hiên bao giờ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.