[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại
Chương 4: Truy Sát
Duyenhe
24/10/2021
Nói một hồi Kế Dương đành lên xe, vì Lý Bạc Văn nói khu rừng dưới núi đang mưa, gọi taxi đến không được. Kế Dương lên xe ngồi ghế sau chỉ đeo tai nghe được một lát đi đến khúc cua nhỏ đường hẻm vắng tanh! Phía sau vang lên tiếng xe hơi nổ máy đang lao rất nhanh. Dù không ngẩng đầu nhưng cậu biết anh không nhìn cậu cái nào..
Bốn người ngồi trên xe phía sau tìm cách bám sát cho xe tăng tốc lao đến, Laughing nhíu mày đạp ga nhanh chóng rời khỏi khúc cua, bất ngờ tăng tốc Kế Dương hơi giật mình khó hiểu qua gương chiếu hậu thấy vẻ khó chịu của Laughing.
"Đoàngggg."
Một tiếng súng nổ ra cực lớn bắn về phía xe này Laughing thấp giọng mắng một tiếng quay đầu nhìn phía phát ra tiếng súng nhưng chỉ nhìn thấy phía trước có sáu thanh niên ngồi trên ba xe Honda đang lướt chầm chậm trên đường trông họ bình thản như không có việc gì xảy ra. Phía trước đám người đó có một chiếc xe hơi đang tăng tốc.
Dẫn đầu ba xe chở sáu thanh niên. Những ánh mắt giao nhau, sáu gương mặt lạ hoắc đầy nét cô hồn thoáng qua trong tầm nhìn của Laughing anh nhanh chóng hiện ra trong đầu ra kẻ đứng sau. Đáng ngại hơn là gã ngồi phía sau còn có Kế Dương. Từng phát đạn tiến tới có viên còn bắn vào kiếng xe.
Kế Dương cả kinh cứng cả người
Vương Hạo Hiên kiềm chế bản thân trong tay áo đang cất giấu vật gì cồm cộm bên trong chiếc áo gió sẫm màu của mình. Một khẩu súng lạnh ngắt
Xe phía sau đang cố vượt lên bắn thêm vài phát súng về phía họ Lý Bạc Văn hết cách "Kế Dương nằm xuống."
Mất mấy giây cậu mới phản ứng mà nằm xuống.
Khẩu lệnh phát ra cùng lúc với hành động Vương Hạo Hiên đưa tay ra ngoài bắn thêm trả hai phát đạn.
Sau đó bất thần chồm lên đi ra phía sau xe bắn súng chặn đầu bọn người kia.
Nhanh như chớp, Lý Bạc Văn rút súng khống chế hai trên xe máy đang tiến lên sự việc diễn biến quá nhanh và bất ngờ khiến cả hai tên không kịp phản ứng bị bắn trúng ngã xuống đường.
Đến khi hiểu ra, một tên phóng chạy thục mạng lao về phía trước , còn hai tên đi xe phía sau cũng lách khỏi vòng vây đồng bọn phía sau rú ga vọt thẳng lên . Bằng động tác thuần thục, Laughing vẫn phóng với tốc độ cực nhanh.
Chiếc xe nuốt nhanh khoảng đường, chưa đầy 30 mét đã thấy có xe lao tới.
"Laughing đến khúc quanh phía trước mở mui xe tôi sẽ giải quyết đám người này."
Vương Hạo Hiên vừa phát ra tiếng nói , Laughing chợt rùng mình khi nhìn thấy Vương Hạo Hiên lấy dưới ghế mang lên một hiện khẩu AK.
"Cậu định hạ bọn chúng trong tình trạng xe dằn xóc thế này ư? ."
Đáp lại chỉ là sự im lặng.
Trong tình huống hiểm nghèo, Laughing nhanh trí đạp số lùi tông thẳng xe anh vào xe của hai đối tượng, đang cố muốn vượt lên với khẩu súng trên tay người và xe do bất ngờ cùng ngã đánh rầm xuống đường. Andrew lanh lẹ quẹo qua khúc cua kia, nhưng anh chợt cảm thấy đau nhói bên bắp chân phải. Có lẽ cú va chạm mạnh vừa rồi đã làm anh bị chấn thương.
Chỉ vài giây sau, họ đã tiến vào sâu trong khúc cua, Vương Hạo Hiên gác một chân lên thành xe phía sau để khẩu súng yên vị trên đầu gối mình thật vững, đoạn đường hẹp tất cả các xe đều xếp thành một hàng để chạy, chiếc xe hơi vẫn ở trước dàn xe máy không để xe máy lao lên đầu nữa. Kẻ trên xe hai bên đều thò tay ra với khẩu súng đầy đạn.
"Một, hai, ba ."
Mui xe dần mở ra chỉ vừa hé ra, một tiếng đoàn đã xé toạc không khí mà lao ra.
"Đoàng!"
Viên đạn bay nhanh đến mức không kịp để ai nhìn thấy nó nó đã đâm vào xe bọn họ, chiếc xe lớn trục trặc dừng lại có người bị thương máu chảy đầm đìa. Các xe nhỏ bất ngờ bị đâm vào nhau, cản lại một chỗ không thể di chuyển. Vương Hạo Hiên không bất đắc dĩ không giết người đó là quy tắc của cậu ta tình hình khá hơn.
Laughing liền nhanh chóng phóng xe nhanh hơn.
Lý Bạc Văn thu khẩu súng bỏ xuống chân chợt thấy ghế sau hơi ướt cúi đầu chỉ thấy máu đang chảy dọc xuống:"Kế Dương? ."
"Laughing đến bệnh viện Kế Dương bị thương rồi."
"Cậu điên à đi đường này thì có bay cũng không đến bệnh viện kịp."
Qua kiếng chiếu hậu thấy sắc mặt Kế Dương không tệ lắm lý trí còn giữ khá tốt nhưng đoạn đường này càng đi càng vắng nếu không quay đầu lại thì sẽ đi đến rừng đấy mà bây giờ làm sao quay đầu.
"Ai cầm tay lái tôi gắp viên đạn ra."
Đầu đạn đâm qua xe đã cản lực ít nhiều nên Kế Dương mới không quá nghiêm trọng nhân lúc này sơ cứu vẫn kịp. Gắp đạn trên xe người khác thì không nói nhưng đây là Kế Dương, cậu không phải là người luôn phải sống trong hoàn cảnh cái chết rình rập chưa bao giờ lâm vào tình huống thập tử nhất sinh không đi vào chỗ chết sao cậu chịu nổi.
"Nhanh lên cậu chần chừ thì tôi không đảm bảo được gì đâu."
Laughing có kinh nghiệm xử lý mấy trường hợp đạn bắn chinh chiến bao nhiêu năm những vết thương này đã nhìn đến quen mắt trên người lúc nào cũng có chuẩn bị một số thứ cho trường hợp khẩn cấp. Chỉ cần không nằm trong nội khoa cảm mạo gì đó cậu xử lý được tất người như bọn họ khả năng chịu đựng tốt không biết Kế Dương có chịu nổi hay không?
Trao đổi tay lái được làm rất nhanh, phía sau có hai chiếc xe máy lách được đuổi theo, cách xa một quãng đường thấy họ như đang có thêm người. Laughing xé áo Kế Dương ra giờ phút này còn giữ gìn gì nữa nhìn lướt qua vết thương trên bả vai lại nhìn xuống đồ nghề của mình.
Laughing thấp giọng rủa một tiếng:
"Khốn, không có thuốc tê."
"Không cần tôi chịu được."
Laughing gật đầu trước giờ có vài trường hợp bị thương nhưng không đủ thuốc tê cũng đành chịu chẳng qua Kế Dương là trường hợp đặc biệt nên Laughing sợ cậu chịu không nổi mà không chịu nổi cũng phải chịu không gắp ra thì càng nguy hiểm hơn sẽ ảnh hưởng đến nhiều mặt.
Dù Kế Dương nói có thể thế nhưng Laughing vẫn rất căng thẳng, căng thẳng hơn đang chiến đấu ở đầu đạn nữa. Vương Hạo Hiên tuy tay lái xuất chúng hơn hẳn Laughing nhưng giờ phút này khá căng thẳng giữ lái xe vững trên đoạn đường dằn xóc vẫn cố giữ xe không động mạnh để Laughing có thể xử lý vết thương thật tốt. Tay anh ướt mồ hôi bọn người chết tiệt này chọn lúc nào không chọn.
Kế Dương mím môi cúi đầu nhìn chân mình, người cậu đôi lúc run lên khe khẽ:"Thế nào?."
Laughing chú ý từng chút một phản ứng từ đầu, tay cầm dao của cậu trở nên cứng ngắc cắt vào da thịt sao không đau được.
"Tôi muốn nghe nhạc."
Laughing "..."
Thôi kệ phân tâm sẽ đỡ đau hơn, Laughing giúp cậu nhặt tai nghe đeo lên tai, vành tay cậu nóng hổi.
"Cậu chạy nhanh chút đi, địa hình phía trước là rừng nhưng khá phẳng không có đá, dễ xử lý đầu đạn hơn."
Ngồi trời bắt đầu tối sầm vì sắp mưa, Vương Hạo Hiên lo đi đường rừng sẽ càng tối hơn nhưng không còn cách nào khác đạp ga chạy nhanh hơn.
Vào đường rừng Laughing bắt đầu tiếp tụi chuyên tâm xử lý đầu đạn.
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh?."
Trong xe chỉ có tiếng hát nho nhỏ của Kế Dương trong trẻo như suối nhưng cũng rất mờ ảo không thật cứ như đó là thanh âm vọng lại từ quá khứ xa xôi không thể nắm giữa, là thứ đã mắt đi ở vực sâu tối tăm.
Trong không gian chỉ toàn là bóng tối giữa một vườn hoa lớn có một người đang ôm đàn ghi ta giọng yếu ớt mỏng manh tan dần trong gió. Dung mạo đó không còn nhạt nhòa mà trở nên rõ ràng, cậu rất đẹp nhưng buồn quá trên môi không một nụ cười như lạnh lùng băng giá xem thường thế nhân. nhưng trong khoảnh khắc co lại như bông hoa tuyết bị vùi dập dưới bùn nhơ...
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh? ."
Giọng hát cậu hòa trong gió đôi vai gầy khẽ run lên bị bóng đêm dần nuốt chửng gần đó có người đang thưởng thức, tay anh ta cầm ly rượu ánh mắt say mê không thể thoát khỏi.
"Hạo Hiên, cậu đâm vào gốc cây bây giờ."
Lý Bạc Văn mà không cảm thấy kì quái nhìn lên thì coi như xong rồi, đầu đạn rơi xuống tạo ra âm thanh thật êm tai Laughing cuối cùng cũng có thể thở phào an tâm, băng bó lại cho Kế Dương giữ vết thương không chảy máu quá nhiều.
"Đi một đoạn nữa thì có đường xuống núi, tôi sẽ gọi người đến đón chúng ta."
Tốt xấu gì cũng đến bệnh viện cho đủ điều kiện chữa trị Laughing nhìn Kế Dương nhắm mắt tựa như đã ngủ nhưng thật chất cậu ta vẫn thức, vẫn nén đau từ vết thương.
Laughing và Lý Bạc Văn không nhịn được nhìn người đang lái xe một cái.
Xe phía sau vẫn lùng sục trong đường rừng không còn là hai xe mà đã thêm vào chiếc, toàn là xe máy bình thường không rõ ý đồ của chúng là gì...
Bốn người ngồi trên xe phía sau tìm cách bám sát cho xe tăng tốc lao đến, Laughing nhíu mày đạp ga nhanh chóng rời khỏi khúc cua, bất ngờ tăng tốc Kế Dương hơi giật mình khó hiểu qua gương chiếu hậu thấy vẻ khó chịu của Laughing.
"Đoàngggg."
Một tiếng súng nổ ra cực lớn bắn về phía xe này Laughing thấp giọng mắng một tiếng quay đầu nhìn phía phát ra tiếng súng nhưng chỉ nhìn thấy phía trước có sáu thanh niên ngồi trên ba xe Honda đang lướt chầm chậm trên đường trông họ bình thản như không có việc gì xảy ra. Phía trước đám người đó có một chiếc xe hơi đang tăng tốc.
Dẫn đầu ba xe chở sáu thanh niên. Những ánh mắt giao nhau, sáu gương mặt lạ hoắc đầy nét cô hồn thoáng qua trong tầm nhìn của Laughing anh nhanh chóng hiện ra trong đầu ra kẻ đứng sau. Đáng ngại hơn là gã ngồi phía sau còn có Kế Dương. Từng phát đạn tiến tới có viên còn bắn vào kiếng xe.
Kế Dương cả kinh cứng cả người
Vương Hạo Hiên kiềm chế bản thân trong tay áo đang cất giấu vật gì cồm cộm bên trong chiếc áo gió sẫm màu của mình. Một khẩu súng lạnh ngắt
Xe phía sau đang cố vượt lên bắn thêm vài phát súng về phía họ Lý Bạc Văn hết cách "Kế Dương nằm xuống."
Mất mấy giây cậu mới phản ứng mà nằm xuống.
Khẩu lệnh phát ra cùng lúc với hành động Vương Hạo Hiên đưa tay ra ngoài bắn thêm trả hai phát đạn.
Sau đó bất thần chồm lên đi ra phía sau xe bắn súng chặn đầu bọn người kia.
Nhanh như chớp, Lý Bạc Văn rút súng khống chế hai trên xe máy đang tiến lên sự việc diễn biến quá nhanh và bất ngờ khiến cả hai tên không kịp phản ứng bị bắn trúng ngã xuống đường.
Đến khi hiểu ra, một tên phóng chạy thục mạng lao về phía trước , còn hai tên đi xe phía sau cũng lách khỏi vòng vây đồng bọn phía sau rú ga vọt thẳng lên . Bằng động tác thuần thục, Laughing vẫn phóng với tốc độ cực nhanh.
Chiếc xe nuốt nhanh khoảng đường, chưa đầy 30 mét đã thấy có xe lao tới.
"Laughing đến khúc quanh phía trước mở mui xe tôi sẽ giải quyết đám người này."
Vương Hạo Hiên vừa phát ra tiếng nói , Laughing chợt rùng mình khi nhìn thấy Vương Hạo Hiên lấy dưới ghế mang lên một hiện khẩu AK.
"Cậu định hạ bọn chúng trong tình trạng xe dằn xóc thế này ư? ."
Đáp lại chỉ là sự im lặng.
Trong tình huống hiểm nghèo, Laughing nhanh trí đạp số lùi tông thẳng xe anh vào xe của hai đối tượng, đang cố muốn vượt lên với khẩu súng trên tay người và xe do bất ngờ cùng ngã đánh rầm xuống đường. Andrew lanh lẹ quẹo qua khúc cua kia, nhưng anh chợt cảm thấy đau nhói bên bắp chân phải. Có lẽ cú va chạm mạnh vừa rồi đã làm anh bị chấn thương.
Chỉ vài giây sau, họ đã tiến vào sâu trong khúc cua, Vương Hạo Hiên gác một chân lên thành xe phía sau để khẩu súng yên vị trên đầu gối mình thật vững, đoạn đường hẹp tất cả các xe đều xếp thành một hàng để chạy, chiếc xe hơi vẫn ở trước dàn xe máy không để xe máy lao lên đầu nữa. Kẻ trên xe hai bên đều thò tay ra với khẩu súng đầy đạn.
"Một, hai, ba ."
Mui xe dần mở ra chỉ vừa hé ra, một tiếng đoàn đã xé toạc không khí mà lao ra.
"Đoàng!"
Viên đạn bay nhanh đến mức không kịp để ai nhìn thấy nó nó đã đâm vào xe bọn họ, chiếc xe lớn trục trặc dừng lại có người bị thương máu chảy đầm đìa. Các xe nhỏ bất ngờ bị đâm vào nhau, cản lại một chỗ không thể di chuyển. Vương Hạo Hiên không bất đắc dĩ không giết người đó là quy tắc của cậu ta tình hình khá hơn.
Laughing liền nhanh chóng phóng xe nhanh hơn.
Lý Bạc Văn thu khẩu súng bỏ xuống chân chợt thấy ghế sau hơi ướt cúi đầu chỉ thấy máu đang chảy dọc xuống:"Kế Dương? ."
"Laughing đến bệnh viện Kế Dương bị thương rồi."
"Cậu điên à đi đường này thì có bay cũng không đến bệnh viện kịp."
Qua kiếng chiếu hậu thấy sắc mặt Kế Dương không tệ lắm lý trí còn giữ khá tốt nhưng đoạn đường này càng đi càng vắng nếu không quay đầu lại thì sẽ đi đến rừng đấy mà bây giờ làm sao quay đầu.
"Ai cầm tay lái tôi gắp viên đạn ra."
Đầu đạn đâm qua xe đã cản lực ít nhiều nên Kế Dương mới không quá nghiêm trọng nhân lúc này sơ cứu vẫn kịp. Gắp đạn trên xe người khác thì không nói nhưng đây là Kế Dương, cậu không phải là người luôn phải sống trong hoàn cảnh cái chết rình rập chưa bao giờ lâm vào tình huống thập tử nhất sinh không đi vào chỗ chết sao cậu chịu nổi.
"Nhanh lên cậu chần chừ thì tôi không đảm bảo được gì đâu."
Laughing có kinh nghiệm xử lý mấy trường hợp đạn bắn chinh chiến bao nhiêu năm những vết thương này đã nhìn đến quen mắt trên người lúc nào cũng có chuẩn bị một số thứ cho trường hợp khẩn cấp. Chỉ cần không nằm trong nội khoa cảm mạo gì đó cậu xử lý được tất người như bọn họ khả năng chịu đựng tốt không biết Kế Dương có chịu nổi hay không?
Trao đổi tay lái được làm rất nhanh, phía sau có hai chiếc xe máy lách được đuổi theo, cách xa một quãng đường thấy họ như đang có thêm người. Laughing xé áo Kế Dương ra giờ phút này còn giữ gìn gì nữa nhìn lướt qua vết thương trên bả vai lại nhìn xuống đồ nghề của mình.
Laughing thấp giọng rủa một tiếng:
"Khốn, không có thuốc tê."
"Không cần tôi chịu được."
Laughing gật đầu trước giờ có vài trường hợp bị thương nhưng không đủ thuốc tê cũng đành chịu chẳng qua Kế Dương là trường hợp đặc biệt nên Laughing sợ cậu chịu không nổi mà không chịu nổi cũng phải chịu không gắp ra thì càng nguy hiểm hơn sẽ ảnh hưởng đến nhiều mặt.
Dù Kế Dương nói có thể thế nhưng Laughing vẫn rất căng thẳng, căng thẳng hơn đang chiến đấu ở đầu đạn nữa. Vương Hạo Hiên tuy tay lái xuất chúng hơn hẳn Laughing nhưng giờ phút này khá căng thẳng giữ lái xe vững trên đoạn đường dằn xóc vẫn cố giữ xe không động mạnh để Laughing có thể xử lý vết thương thật tốt. Tay anh ướt mồ hôi bọn người chết tiệt này chọn lúc nào không chọn.
Kế Dương mím môi cúi đầu nhìn chân mình, người cậu đôi lúc run lên khe khẽ:"Thế nào?."
Laughing chú ý từng chút một phản ứng từ đầu, tay cầm dao của cậu trở nên cứng ngắc cắt vào da thịt sao không đau được.
"Tôi muốn nghe nhạc."
Laughing "..."
Thôi kệ phân tâm sẽ đỡ đau hơn, Laughing giúp cậu nhặt tai nghe đeo lên tai, vành tay cậu nóng hổi.
"Cậu chạy nhanh chút đi, địa hình phía trước là rừng nhưng khá phẳng không có đá, dễ xử lý đầu đạn hơn."
Ngồi trời bắt đầu tối sầm vì sắp mưa, Vương Hạo Hiên lo đi đường rừng sẽ càng tối hơn nhưng không còn cách nào khác đạp ga chạy nhanh hơn.
Vào đường rừng Laughing bắt đầu tiếp tụi chuyên tâm xử lý đầu đạn.
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh?."
Trong xe chỉ có tiếng hát nho nhỏ của Kế Dương trong trẻo như suối nhưng cũng rất mờ ảo không thật cứ như đó là thanh âm vọng lại từ quá khứ xa xôi không thể nắm giữa, là thứ đã mắt đi ở vực sâu tối tăm.
Trong không gian chỉ toàn là bóng tối giữa một vườn hoa lớn có một người đang ôm đàn ghi ta giọng yếu ớt mỏng manh tan dần trong gió. Dung mạo đó không còn nhạt nhòa mà trở nên rõ ràng, cậu rất đẹp nhưng buồn quá trên môi không một nụ cười như lạnh lùng băng giá xem thường thế nhân. nhưng trong khoảnh khắc co lại như bông hoa tuyết bị vùi dập dưới bùn nhơ...
"Hạt mưa tí tách rơi, hạt mưa rơi ướt áo anh và em, nhưng không sao, sau cơn mưa trời lại sáng, phải không anh?, phải không anh? ."
Giọng hát cậu hòa trong gió đôi vai gầy khẽ run lên bị bóng đêm dần nuốt chửng gần đó có người đang thưởng thức, tay anh ta cầm ly rượu ánh mắt say mê không thể thoát khỏi.
"Hạo Hiên, cậu đâm vào gốc cây bây giờ."
Lý Bạc Văn mà không cảm thấy kì quái nhìn lên thì coi như xong rồi, đầu đạn rơi xuống tạo ra âm thanh thật êm tai Laughing cuối cùng cũng có thể thở phào an tâm, băng bó lại cho Kế Dương giữ vết thương không chảy máu quá nhiều.
"Đi một đoạn nữa thì có đường xuống núi, tôi sẽ gọi người đến đón chúng ta."
Tốt xấu gì cũng đến bệnh viện cho đủ điều kiện chữa trị Laughing nhìn Kế Dương nhắm mắt tựa như đã ngủ nhưng thật chất cậu ta vẫn thức, vẫn nén đau từ vết thương.
Laughing và Lý Bạc Văn không nhịn được nhìn người đang lái xe một cái.
Xe phía sau vẫn lùng sục trong đường rừng không còn là hai xe mà đã thêm vào chiếc, toàn là xe máy bình thường không rõ ý đồ của chúng là gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.