[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại
Chương 3: Nữ Phụ Thanh Lịch
Duyenhe
24/10/2021
Không gian lễ đường thật đẹp, ánh sáng cũng được sắp xếp hết sức đặc biệt. Myself được cha dắt lên lễ đường, cảm giác đi hết đoạn đường này mọi thứ sẽ kết thúc... sẽ kết thúc.
"Khoan đã" Giọng nữ rất thánh thót vang lên.
Nhất thời mọi người đều thẫn thờ, cô gái với phong cách cổ điện, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp đột nhiên lại bảo dừng. Cướp rể ư?
Dám đến nhà họ Vương cướp rể, bị điên à? Không ai ngăn cô ta lại sao?
Mọi người nhất thời đều chỉ biết ngồi nhìn hết sức khó hiểu, có người thì tò mò, lấy điện thoại ra quay. Vương Hạo Hiên nhíu mày, không biết là đang muốn làm gì nhưng không ngăn cản, ánh mắt cực kỳ cưng chiều.
"Chị theo tôi một lát."
Mọi người bắt đầu suy diễn, tiểu tam này ở đâu ra? To gan như vậy? Kéo cô dâu đi đâu? Lẽ nào muốn khoe chiến tích? Chiến tích gì? Ngủ với Vardy là mang thai rồi. Myself vô cùng khó hiểu và kinh ngạc, thế nhưng chưa kịp mở miệng đã bị lôi đi. Sau không ai ngăn cản, cô dâu bị lôi đi rồi kìa.
Ông Vương nhìn Vương Hạo Hiên như kiểu, chuyện gì?
Vương Hạo Hiên nhún vai: chịu!
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, tiểu tam kia cũng trả lại cô dâu, cô dâu như vừa khóc xong một trận, trang điểm đã nhòe hết nhưng vẫn xinh đẹp. Tiểu tam chạy lên sân khấu, gì? Muốn đánh dấu chủ quyền ư? Ai ngăn cô ta đi chứ?
"Và sau đây là đám cưới của cô Huỳnh Nhã Nhược và anh Lý Bạc Văn."
Cái gì? Đám cưới của Vincent và Myself á? Chuyện gì vừa xảy ra, không phải của Vương Hạo Hiên và Huỳnh Nhã Nhược ư? Lẽ nào họ nhìn nhầm tên trên thiệp mời. Ông Vương lại nhìn Vương Hạo Hiên, Vương Hạo Hiên lại nhún vai: Con gái của ba, ba tự ngăn cản đi chứ?
Ông Huỳnh trố mắt, cái gì vậy? Sao thành ra thế này?
May không quan tâm mọi người nghĩ gì, thong dong đi xuống. Huỳnh Đường đứng dậy muốn nói gì đó nhưng Vương Tử nhìn như bảo ông ngồi xuống đi, đừng nháo. Cái gì đang diễn ra thế này.
May ngồi nhìn móng tay của mình, cô đã gặp Kế Dương, cậu ta về rồi..
Cuối cùng cũng về rồi!
Anh, em chỉ có thể làm tới bước này thôi, còn lại anh hãy tự mình cố gắng, tự mình cố gắng đi.
---
Trời còn sớm Kế Dương thức dậy rời khỏi nhà, cậu vẫn không lái xe mà bắt taxi về nhà cũ của cậu, tự nhiên anh thấy nhớ mẹ bình thường mỗi tháng cậu sẽ về một lần bây giờ chỉ muốn ở đó không bao giờ rời đi.
Trên ngọn đời ánh bình minh dần dần hiện ra chiếu rọi lên gương mặt điềm tĩnh của cậu đầu óc cậu đã dần tỉnh táo và thư thả hơn, anh ở đây thì sao chứ bản thân cậu và anh đều không còn mối quan hệ nào ràng buộc nữa. Người kiêu ngạo như anh sao có thể chấp nhận quay lại tìm một người như cậu giữa bọn họ từ rất lâu đã có ranh giới rõ ràng vĩnh viễn không chạm vào nhau nữa.
Năm tháng gột rửa hết những gì nguyên vẹn của thế gian chỉ còn lại sự nhạt nhòa mang tên ký ức, mà ký ức thì nên được lãng quên chìm vào tĩnh mịch để bắt đầu một cuộc sống mới, một tương lai mới và tương lai của họ không có nhau.
"Là Kế Dương đó."
Nghe Laughing nói như thế, Lý Bạc Văn giật mình tìm kiếm. Không ngờ lại gặp cậu ở nơi hẻo lánh này sau bao nhiêu năm đang đứng trước một bia mộ, bia mộ trên ngọn đồi này rất nhiều vì ngọn đồi này rất đẹp có cảm giác rất gần với mặt trời. Trong buổi sớm sương mai còn đọng Kế Dương đứng đó tựa như một bức tượng, đẹp nhưng rất buồn rất cô độc mong manh như sắp tan ra biến mất khỏi thế gian này.
Vương Hạo Hiên:"Kế Dương nào?"
Thời gian ngưng đọng đầu lại đau lên từng cơn mãnh liệt
"Em xin lỗi, em phải ở lại, em sẽ không theo anh đâu, anh đừng chờ em vô ích."
Đừng chờ em vô ích...
Đừng chờ em vô ích....
"Mẹ con phải làm sao đây, mẹ cho con biết có được không?"
Phải làm sao để chị em cô có thể nguyên vẹn như xưa, phải làm sao? Làm sao để anh không hận con đây, tại sao lần nào quyền lựa chọn cũng nằm trong tay cậu chứ?
Cậu có thể buông bỏ không?..
Có thể làm ngơ không?...
"Đừng khóc." Lý Bạc Văn khoát áo cho cậu an ủi anh đã biết mẹ cô đã mất rất lâu, người ở nhà cậu là mẹ kế của câu mà thôi, có lẽ cô buồn lắm cho nên bây giờ mới trở nên cứng cỏi sỏi đá.
Kế Dương cứng đờ, không ngờ lại gặp.
Lý Bạc Văn:"Em không khóc."
Hơi bất ngờ vì Lý Bạc Văn ở đây nhưng cậu nói thật từ rất lâu cậu đã quên cách để rơi nước mắt thế nào rồi, cậu không thể khóc không biết đó là đặc ân hay sự trừng phạt nữa. Chỉ có thể đối mặt không thể nào từ chối hay trốn tránh từ lâu cậu đã học cách chấp nhận rồi.
"Sao anh lại ở đây."
Cậu đặt bó hoa xuống mộ mẹ mình nụ cười của bà vẫn hiền từ như thế bao dung như thế.
"Anh có chuyện đi cùng Laughing tới đây...và cả Hạo Hiên nữa, em bắt xe tới à hay anh đưa em về."
Hạo Hiên, bàn tay cậu nắm chặt, tầm mắt mờ dần cả đầu cũng không ngoảnh lại từ chối:"Không cần."
"Khoan đã" Giọng nữ rất thánh thót vang lên.
Nhất thời mọi người đều thẫn thờ, cô gái với phong cách cổ điện, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp đột nhiên lại bảo dừng. Cướp rể ư?
Dám đến nhà họ Vương cướp rể, bị điên à? Không ai ngăn cô ta lại sao?
Mọi người nhất thời đều chỉ biết ngồi nhìn hết sức khó hiểu, có người thì tò mò, lấy điện thoại ra quay. Vương Hạo Hiên nhíu mày, không biết là đang muốn làm gì nhưng không ngăn cản, ánh mắt cực kỳ cưng chiều.
"Chị theo tôi một lát."
Mọi người bắt đầu suy diễn, tiểu tam này ở đâu ra? To gan như vậy? Kéo cô dâu đi đâu? Lẽ nào muốn khoe chiến tích? Chiến tích gì? Ngủ với Vardy là mang thai rồi. Myself vô cùng khó hiểu và kinh ngạc, thế nhưng chưa kịp mở miệng đã bị lôi đi. Sau không ai ngăn cản, cô dâu bị lôi đi rồi kìa.
Ông Vương nhìn Vương Hạo Hiên như kiểu, chuyện gì?
Vương Hạo Hiên nhún vai: chịu!
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, tiểu tam kia cũng trả lại cô dâu, cô dâu như vừa khóc xong một trận, trang điểm đã nhòe hết nhưng vẫn xinh đẹp. Tiểu tam chạy lên sân khấu, gì? Muốn đánh dấu chủ quyền ư? Ai ngăn cô ta đi chứ?
"Và sau đây là đám cưới của cô Huỳnh Nhã Nhược và anh Lý Bạc Văn."
Cái gì? Đám cưới của Vincent và Myself á? Chuyện gì vừa xảy ra, không phải của Vương Hạo Hiên và Huỳnh Nhã Nhược ư? Lẽ nào họ nhìn nhầm tên trên thiệp mời. Ông Vương lại nhìn Vương Hạo Hiên, Vương Hạo Hiên lại nhún vai: Con gái của ba, ba tự ngăn cản đi chứ?
Ông Huỳnh trố mắt, cái gì vậy? Sao thành ra thế này?
May không quan tâm mọi người nghĩ gì, thong dong đi xuống. Huỳnh Đường đứng dậy muốn nói gì đó nhưng Vương Tử nhìn như bảo ông ngồi xuống đi, đừng nháo. Cái gì đang diễn ra thế này.
May ngồi nhìn móng tay của mình, cô đã gặp Kế Dương, cậu ta về rồi..
Cuối cùng cũng về rồi!
Anh, em chỉ có thể làm tới bước này thôi, còn lại anh hãy tự mình cố gắng, tự mình cố gắng đi.
---
Trời còn sớm Kế Dương thức dậy rời khỏi nhà, cậu vẫn không lái xe mà bắt taxi về nhà cũ của cậu, tự nhiên anh thấy nhớ mẹ bình thường mỗi tháng cậu sẽ về một lần bây giờ chỉ muốn ở đó không bao giờ rời đi.
Trên ngọn đời ánh bình minh dần dần hiện ra chiếu rọi lên gương mặt điềm tĩnh của cậu đầu óc cậu đã dần tỉnh táo và thư thả hơn, anh ở đây thì sao chứ bản thân cậu và anh đều không còn mối quan hệ nào ràng buộc nữa. Người kiêu ngạo như anh sao có thể chấp nhận quay lại tìm một người như cậu giữa bọn họ từ rất lâu đã có ranh giới rõ ràng vĩnh viễn không chạm vào nhau nữa.
Năm tháng gột rửa hết những gì nguyên vẹn của thế gian chỉ còn lại sự nhạt nhòa mang tên ký ức, mà ký ức thì nên được lãng quên chìm vào tĩnh mịch để bắt đầu một cuộc sống mới, một tương lai mới và tương lai của họ không có nhau.
"Là Kế Dương đó."
Nghe Laughing nói như thế, Lý Bạc Văn giật mình tìm kiếm. Không ngờ lại gặp cậu ở nơi hẻo lánh này sau bao nhiêu năm đang đứng trước một bia mộ, bia mộ trên ngọn đồi này rất nhiều vì ngọn đồi này rất đẹp có cảm giác rất gần với mặt trời. Trong buổi sớm sương mai còn đọng Kế Dương đứng đó tựa như một bức tượng, đẹp nhưng rất buồn rất cô độc mong manh như sắp tan ra biến mất khỏi thế gian này.
Vương Hạo Hiên:"Kế Dương nào?"
Thời gian ngưng đọng đầu lại đau lên từng cơn mãnh liệt
"Em xin lỗi, em phải ở lại, em sẽ không theo anh đâu, anh đừng chờ em vô ích."
Đừng chờ em vô ích...
Đừng chờ em vô ích....
"Mẹ con phải làm sao đây, mẹ cho con biết có được không?"
Phải làm sao để chị em cô có thể nguyên vẹn như xưa, phải làm sao? Làm sao để anh không hận con đây, tại sao lần nào quyền lựa chọn cũng nằm trong tay cậu chứ?
Cậu có thể buông bỏ không?..
Có thể làm ngơ không?...
"Đừng khóc." Lý Bạc Văn khoát áo cho cậu an ủi anh đã biết mẹ cô đã mất rất lâu, người ở nhà cậu là mẹ kế của câu mà thôi, có lẽ cô buồn lắm cho nên bây giờ mới trở nên cứng cỏi sỏi đá.
Kế Dương cứng đờ, không ngờ lại gặp.
Lý Bạc Văn:"Em không khóc."
Hơi bất ngờ vì Lý Bạc Văn ở đây nhưng cậu nói thật từ rất lâu cậu đã quên cách để rơi nước mắt thế nào rồi, cậu không thể khóc không biết đó là đặc ân hay sự trừng phạt nữa. Chỉ có thể đối mặt không thể nào từ chối hay trốn tránh từ lâu cậu đã học cách chấp nhận rồi.
"Sao anh lại ở đây."
Cậu đặt bó hoa xuống mộ mẹ mình nụ cười của bà vẫn hiền từ như thế bao dung như thế.
"Anh có chuyện đi cùng Laughing tới đây...và cả Hạo Hiên nữa, em bắt xe tới à hay anh đưa em về."
Hạo Hiên, bàn tay cậu nắm chặt, tầm mắt mờ dần cả đầu cũng không ngoảnh lại từ chối:"Không cần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.