[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Chương 5: Phép Thử Tình Yêu (1)

Duyenhe

24/10/2021

Kế Dương ở phòng Ý Tưởng cảm thấy mọi người nhìn mình là lạ, mà cả những người đi đưa văn kiện cũng nhìn cậu hết sức bất thường chắc chắn là vì chuyện cậu hỏi trên nhóm chat hôm qua. Lúc đó vội quá nên không nghĩ nhiều như vậy.

Dù sao cũng có được thứ mà bản thân mong muốn, cảm thấy rất vui vẻ không để ý đến họ. Thế nhưng niềm vui của Kế Dương nhanh chóng kết thúc bởi vì mối quan hệ của họ còn nhạt hơn cả nước ốc, hầu như còn trở nên nhạt nhẽo hơn cả trước, thời gian anh bận rộn nhiều hơn, gặp nhau ít mà anh còn thường xuyên không về nhà. Có về cũng không nói được mấy câu, anh không online game, cậu cũng không online, đến giờ anh vẫn không biết cậu là Bánh Sừng Dê. Cho nên mỗi lần anh chơi game cậu đều núp một góc online nhưng giờ thì không núp được rồi. 

Kế Dương mang theo tâm trạng lềnh bềnh này add những người có thể hỏi thăm ra vào một nhóm riêng, trừ anh, V, diệt tuyệt sư thái ở tầng trên, bà la sát ở phòng bên,v...v..v rồi cả núi lửa kia nữa. Cậu tìm một hồi không phát hiện núi lửa kia ở trong nhóm xem ra anh ta không thích tán dóc lắm. Mấy ngày nay cậu cẩn thận nghĩ lại, có gì đó không đúng, bầu không khí chán ngắt này là do ai gây ra, cậu vẫn nhiệt tình bám lấy anh như trước nhưng anh lại như que củi khô không có chút phản ứng hóa học nào cả. 

Chẳng lẽ cũng vì kinh nghiệm yêu đương không đủ? Làm gì có bề ngoài không tệ, tài năng không thiếu, trong xã hội mê trai đẹp ngày nay, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái lẫn chàng trai tình nguyện làm thiêu thân lao đầu vào lửa như cậu.

Cho nên cậu quyết định lên đây cầu tư vấn.

Kế Dương: Mọi người ơi.

Vincent Lý: Lại điều tra ai nữa à? 

Eric Sầm: Em gan thật.

Hạ Chí: Thôi mà !!

Mạnh Tinh Sở: Em thật can đảm.

Từ Ngôn: Thôi em!

Đã sang nhóm khác rồi sao mọi người không có vẻ gì là hóng hớt gì cả vậy? Lẽ nào dân công nghệ điều không có tâm hồn 'tìm hiểu' các mối quan hệ mới mẻ này? Tuy nhiên Kế Dương biết bầu không khí ngượng ngùng sẽ không kéo dài lâu đâu!

Kế Dương: Làm sao để biết đối phương có tình cảm với mình không?

Đây là chủ đề nóng hổi đấy, không tin mọi người không ai quan tâm. 

Sự thật chứng minh, không ai quan tâm thật... 

Màn hình im lặng rất lâu. Không ai đáp lại..

Kế Dương: Mọi người.

Rõ ràng là còn sáng sao không ai đáp lời cậu vậy, thật tổn thương. 

Kế Dương: Xác định mối quan hệ yêu đương rồi nhưng đối phương vẫn không muốn nói chuyện với mình thì sao?

Cậu sẽ hỏi đến khi có người trả lời thì thôi.

Màn hình vẫn không có tiến triển.

Kế Dương: Gặp mặt nhau sáng tối nhưng không nói với nhau lời nào thì có phải có vấn đề gì không?? 

Vốn dĩ Kế Dương lúc hỏi câu này thấy rất bình thường, thế nhưng Eric Sầm lại gửi một loạt hình hoảng hốt cực độ

Eric Sầm: *ghi âm*Cậu...cậu... hai người.. 

Kế Dương ngưng đọng chừng mấy giây lắng nghe đi nghe lại cũng không biết anh ta muốn truyền tải ý gì?

Vincent Lý: Hai người sống chung rồi à? Thế thì nghiêm trọng đấy.

Lần này thì Kế Dương đã biết vấn đề này nằm ở đâu rồi, Sầm Cảnh biết cậu ở cùng Vương Hạo Hiên cho nên mới phản ứng như thế, Kế Dương hận không thể đập đầu mình vào tường. 

Kirs Quách đã rời khỏi.

Kế Dương ngơ ngác, sao anh ta rời đi thế nhỉ? Cậu nhàm chán quá à? Anh ta vừa đi thì hiện lên một đống người soạn tin nhắn. 

Hạ Chí: *phù* Em gan thật lên đây nói nhảm mà dám thêm anh Cuồng Băng vào

Kế Dương: Có đâu.

Cậu né anh ta còn không kịp.

Mộng Tinh Sở: Chắc Kế Dương thêm nhầm anh ấy vào..

Kế Dương: Lẽ nào Kirs Quách là???? 

Biểu tượng soạn tin nhắn ngày càng nhiều..thi nhau *gật đầu* đồng ý.

Kế Dương: Anh ta không phải họ Nạp Tháp sao?

Mọi người "...."

Eric Sầm: Anh đã nói với em là người ta gọi là Nạp Tháp Cuồng Băng mà. Có nói đó là tên thật anh ta đâu? Anh ta tên Quách Thừa. 

Kế Dương "..."

Thôi xong, thôi xong rồi... Cậu va phải núi lửa rồi. 

Hạ Chí: Xinh không? Bạn gái cậu xinh không? 

Mộng Tinh Sở: Bao lâu rồi, anh 30 rồi còn chưa có mối tình ra hồn.

Kul Chung: Tuổi trẻ bây giờ hay thật...là cô ấy theo đuổi cậu hay cậu theo đuổi cô ấy... 

Đến vấn đề ai theo đuổi ai, các chuyên gia không đợi cậu kịp trả lời đã thi nhau phân tích vấn đề này. Thậm chí còn tranh luận vô cùng gay gắt chia thành ba phe.

Một bên là: Kế Dương theo đuổi cô ấy trước nhưng cô ấy làm lơ cậu chứng tỏ cô ấy đã tìm được người tốt hơn.

Một bên là: Cô ấy theo đuổi Kế Dương trước, nhưng có được rồi lại thấy nhàm chán. Thường thì phụ nữ quá chủ động sẽ bị đàn ông xem thường mà cái này rơi vào trường hợp ngược lại, không có kinh nghiệm tạm thời không có khai thác mang tính đột phá gì thêm.

Một bên là:"Cô ta không thích cậu từ đầu."

Kế Dương vốn muốn bổ sung thêm thông tin: Nếu không phải cô ấy mà là anh ấy thì sao? 

Hạ Chí: Ối, anh Cuồng Băng gọi lên nhóm.

Kế Dương cũng thấy nhóm có người gọi, không biết có nghe chửi không đây. Cuồng Băng gửi thông báo lên ngày may chọn ra hai người cùng anh ta đến Thượng Hải. 

Không ai trong nhóm xung phong bước ra đi cùng anh ta. Rõ ràng là chỉ nhìn màn hình thôi mà Kế Dương thấy vô cùng hồi hợp, trái tim muốn nhảy ra ngoài luôn thầm cậu nguyện xem ai đó nhảy đầu gió gánh trách nhiệm nặng nề đi cùng anh ta. Nhưng mà cậu còn chưa hết hai tháng thực tập chắc không tới lượt mình đâu nhỉ?

Kirs Quách: Không có ai? 

Vencent Lý: Làm gì làm bỏ tôi ra giùm cái.

Kirs Quách:"Không có phần cậu đâu, né qua một bên"

Kent Xia: Tôi còn đồ họa hoa khôi và kinh thành chưa hoàn thành.

Mộng Tinh Sở: Tôi đang phụ giúp ưu hóa không thể đi.

Kelly Sầm: Em còn mấy bản thị hiếu thị trường chưa phân tích. 

Kirs Quách: Mấy chuyện này tôi đã giao cho mọi người từ lâu rồi, mọi người còn chưa hoàn thành à?

Im phăng phắc... 

Kirs Quách: Lo tụ tập tán dóc phải không?

Mọi người vẫn im lặng. Kế Dương bắt đầu thấy không ổn, dự cảm bất an ập tới vừa định âm thầm trốn mất thì... 

Kirs Quách: Cái người suốt ngày lo yêu đương đó cậu đi với tôi... 

Không!!!!!!!!!!!

Cái này là Kế Dương gào ngoài đời, không cậu không muốn đi cùng anh ta, mấy ngày ở phòng Test game đã khiến cậu điên cả đầu rồi, cậu không muốn chịu đả kích từ anh ta nữa. Kế Dương nhào đến người đang gõ máy tính bên cửa sổ kia:"Anh em không muốn đi, em không muốn đi đâu."

"Có thể không đi... "

Mắt cậu lóe sáng

"Nghỉ việc là được"

"Chẳng lẽ anh không có bất cứ cảm giác lưu luyến gì với em à, em đến Thượng Hải sẽ phải xa anh đó."

"Khoảng cách tạo nên cái đẹp." anh đáp

"Vô tình vô nghĩa, em không muốn đi với anh ta." Hình như còn thiếu một người:"Hay anh đi cùng với em nhé."

"Tôi rất bận, cho dù không bận cũng không đi." anh thản nhiên

Kế Dương thật muốn đạp anh ta một phát....

Lúc nhìn lại mạng hình điện thoại thấy Kirs Quách gọi cậu thêm lần nữa, sau đó mọi người thi nhau gọi cậu lên. Cậu nhìn nick anh ta xám lại thầm đau khổ, chết rồi anh ta gọi mà lơ anh ta, anh ta sẽ bẻ cổ mình, sẽ bẻ cổ mình.

Tóm lại đội hình ra đi theo anh ta là cậu và K. Thánh chỉ đã tuyên bố không rút lại, ngày ra đi Kế Dương nước mắt như mưa buồn không tả xiếc nhưng vừa mở cửa cậu nghe anh gọi tên cậu:"Kế Dương."

Cậu tràn ngập kỳ vọng, quay đầu, dịu dàng nói:"Chuyện gì vậy?"

Chỉ cần anh nói một tiếng cậu nhất định có thể ở lại.

Vương Hạo Hiên nói:"Nếu lần này không thể thông qua bị đuổi thì tôi sẽ không có trách nhiệm với cái gọi là 'đãi ngộ công ty' mà cho cậu ở lại đâu."



Rõ ràng là đi ra chiến trường sống chết chưa biết mà còn chịu đả kích tinh thần nghiêm trọng nữa. Khốn nạn nhà anh!!!! 

***

Kế Dương đến công ty rồi mới lên xe cùng anh ta, mọi người nhìn thấy đều lưu luyến nhìn cậu, thật ra cậu biết họ đang mừng chết đi được đấy. Cậu không quên trước khi đi Sầm Cảnh có phổ cập kiến thức cho cậu. Có một nam sinh viên năm thứ ba vì được anh ta huấn luyện quá đam mê Test Game viết Code, đã nghĩ học, hiện nay đã trở thành khách quen của khoa tâm thần điên điên dại. Xuống ngày đối diện với bức tường, gõ gõ lướt lướt gì đó. 

Lại có một cặp yêu nhau, sau khi đi cùng anh ta bị đã kích nặng nề về tinh thần, nghiêm cấm qua lại thân thiết. Bị anh ta mắng không dám mắng lại dồn nén trong lòng đâm ra trút giận lên đối phương, đã chia tay thề không quay lại công ty nữa. 

Và rất nhiều rất nhiều lý do khác...mà phòng Test Game luôn thiếu nhân lực phải đi bắt người từ phòng khác sang. 

Kế Dương ngồi trên xe lấy điện thoại nhắn tin cho anh:"Nếu em bị anh ta ép đến điên thì sao?"

Vương Hạo Hiên đáp:"Nên báo với người nhà chọn bệnh viện tâm thần tốt một chút."

Bất hạnh, đây chính là bất hạnh. 

Những cơn nắng gay gắt mùa hè rốt cuộc đã tới đỉnh điểm, nóng rát. Nhưng trong khí trời như vậy, Kế Dương và K lại phải ngồi dưới ánh mặt trời, vào giữa trưa ở ngoài công ty tổng của công ty đối tác ở Thượng Hải.

Chuyện là như này Cuồng... à anh Quách nhà ta vừa đến thì đã được kéo đi lên phòng, vẻ mặt cả hai người đó nhìn nhau rất không vui. Cuồng... à Quách Thừa mới sắp xếp để họ ở dưới phòng chờ. Nơi này có ghế ngồi có máy lạnh có nước uống, có thể nói là thiên đường. Thế nhưng lúc Kế Dương sắp ngủ gật thì một chị thư kí vô cùng xinh đẹp, quyến rũ đưa họ một xấp hồ sơ giấy báo gì đó nhờ họ ra ngoài chào đón thực tập sinh đến cast kịch quảng cáo game. 

Chuyện này thì liên quan gì đến họ, họ có phải người công ty đâu? Kế Dương quay đầu nhìn K, vẻ mặt K như cũng nghĩ giống cậu nhưng không dám nói gì. 

Tân sinh viên nhập học, tình cảm vô hạn, nhiệt huyết vô cùng, đây là sức lao động miễn phí và là cây hái ra tiền tốt nhất, nên những việc cast game này đa số là thu hút những sinh viên kia. Đương nhiên chỉ là vai phụ, vai chính hẳn là nhân vật nổi tiếng nào đó rồi. Ai đời công ty lớn như thế lại đi tìm những sinh viên không ai biết mặt quảng cáo game, lẽ nào thổi một làng gió mới cho thị trường sao? Lại còn thiếu nhân lực đến mức mượn người từ nơi khác đến. 

Cho nên hiện giờ họ đang ở sân giao giữa hai tòa nhà chính phụ hình vuông này mà chờ người. Tình cảnh như vậy, ai không biết còn tưởng đi nhầm vào trụ sở chính của công ty bán hàng đa cấp ấy chứ, không thể phủ nhận là người đến đông thật.

Trời thì nóng, gió thổi qua đến bỏng tay luôn giống như là bị trần qua nước sôi vậy, K mở chai nước tu hết một nữa nhưng mặt vẫn đỏ không hạ nổi:"Tôm nhỏ, họ cố ý đúng không?"

Tôm nhỏ? Là nói cậu đúng không? Nhìn lại màn hình điện thoại thấy mặt đỏ như tôm luộc:"Không biết nữa, có thể là thiếu người."

K nhỏ giọng nói:"Người vừa nãy đón tiếp chúng ta đó, là sư huynh của anh Cuồng Băng á." Hình như trong công ty đều là những thành viên trẻ, quen biết nhau từ trước rồi hợp thành một thể, còn rất mới, chính vì mới nên cậu mới nộp đơn vì khả năng bản thân không cao. Ở đây rất ít người gọi nhau bằng chức danh, như Giám đốc thị trường, giám đốc tài chính, giám đốc vận hành... Toàn gọi tên nhau. Trường hợp này chính là ví dụ ở công ty có thể đôi khi sẽ gọi, nhưng chỉ cần ra khỏi là cởi bỏ, lúc đi tiệc lần trước cũng thế. 

"Sư huynh? Thấy không thân lắm." Lúc nãy hai người đều tỏ ra xa lạ với đối phương.

"Tôi là sư đệ cùng trường nên biết, lúc trước hai người đó ở trường từng có thời gian cạnh tranh đồ án công nghệ vô cùng gay gắt để xem ai là người đại diện trường đi thi giải thành phố."

Kế Dương tò mò, tranh thủ những người kia đang điền thông tin mà hóng hớt:"Kết quả?"

K thần bí hỏi lại:"Cậu đón xem."

Kế Dương nhớ lại bộ dạng Quách Thừa lúc đó:"Vị sư huynh kia." 

K phủi tay:"Là anh Cuồng Băng."

Kế Dương có chút thất vọng vì đón sai hoặc là cậu thật muốn đạp Quách Thừa một cái trả thù chuyện phòng Test Game bị anh ta dày vò, trù ẻo anh ta. 

"Nhưng mà, lúc đó em gái anh Cuồng Băng là bạn gái của vị sư huynh kia, sau đó thì cô ấy bị bỏ rơi không biết ai ác ý đăng trên diễn đàn trường là anh Cuồng Băng lợi dụng quan hệ yêu đương của họ, bảo em gái sao chép bản code của người kia."

Kế Dương nhíu mày:"Anh ấy không phải người như vậy." Đây là lời thật lòng

K cũng nghĩ như vậy. 

Bỗng có người vỗ mạnh lên bàn một cái ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu trai trẻ ngũ quan tuấn tú đoan chính, kiểu người thể thao da màu lúa mạch khỏe mạnh, lông mi vừa đen vừa dày góc cạnh đến nổi vừa nhìn đã biết là ngay thẳng, nóng nảy. 

"Tôi đến báo danh." Cậu trai nói.

"Điền lý lịch trước đi."

Chừng một lát anh ta lại chạy đến:"Điền xong rồi"Thái độ kiêu ngạo, giọng điệu mất kiên nhẫn. 

Kế Dương nhìn tờ lý lịch, lại đưa cho anh ta tờ khác:"Có thể ghi ngay ngắn rõ ràng chút không?"

Thật ra do chữ cậu xấu quá nên tôi đọc không được. Ý Kế Dương chính xác là như vậy... 

Anh ta cầm tờ giấy lại đi điền một lần nữa, lần này lại còn xấu hơn lần trước. Kế Dương lại đưa anh ta tờ giấy khác... 

Anh ta bất mãn:"Tôi đến trước."

Sau đó đoàn người phía sau điền xong bắt đầu chen lấn hỗn loạn:"Tôi đến trước, tôi đến trước."

Giữa trưa họ gào thét inh ỏi, đã mệt mỏi càng thêm mệt mỏi hơn. 

Đột nhiên có một cánh tay đập xuống bàn:"Ở đây không cast nữa."

Là Quách Thừa. 

"Vì sao?" Lông mày những người trước mắt dựng thẳng lên.

"Bởi vì, ở đây đã hết vai bình thường, mà nơi này không có định thêm vai tâm thần gào thét cho nên nếu các vị muốn cast vai la hét ầm ĩ, nổi điên cào loạn, thì hãy mau biến đi nơi khác. Chúng tôi không có nghĩa vụ trấn an tinh thần cuồng loạn bất định của các người."

Mọi người "..."

Kế Dương "..." đột nhiên có ý nghĩ ở công ty ai trấn an mỗi khi anh ta nổi điên đây??? 

K "..."

Anh ta nhấn mạnh:"Một nơi người mình quản không nổi mà còn muốn quản người của người khác nếu là tôi, cả được mời đến tôi cũng không đến..."

Lời này hình như không phải nói cho cậu, K và những người đi cast nghe.

"Nhân lực chỗ tôi làm việc tính lương đàng hoàng, phiền quý công ty thanh toán giùm cho. Nếu không....?" ánh mắt anh ta nhìn vị sư huynh kia không hề thiện cảm. 

"Chỉ là những người khác đang bận rộn nên mới.... "

"Mặt anh dày như bê tông cả cây còn mọc không nổi nói sao tôi tin lời anh. Cả công ty lớn như vậy mà còn thiếu nhân lực thì đừng hoạt động nữa" Đưa tay cầm đống giấy nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà xé nát tờ giấy đăng ký kia, giấy bay tán loạn, những người đi cast lại được dịp gào thét trong điên loạn. 

Đó là một cỗ sát khí rất dày, ngay cả cậu và K đã trốn qua một góc vẫn cảm nhận được nó đang ồ ạt đánh về phía mình như biển cả vỗ vào bờ đi đến đâu sỏi đá nứt ra đến đấy. Dưới ánh nắng giữa trưa, bóng lưng của anh cao lớn, vững chắc như kim cương ánh mắt không giống như thường ngày có lửa mà giống như giếng thâm sâu vô cùng. Nghe nói chuyện là do vị sư huynh kia tự ý làm, khi cấp trên biết được còn nghe Quách Thừa bóng gió vài câu.

Chính vì không nói thẳng nên không thể bắt bẻ. Kế Dương không biết anh ta còn biết nói bóng gió đấy. 

Hôm đó họ về luôn, thật không tin được họ đã bay rất lâu, nghỉ ngơi không tới hai tiếng là phải đến đây, giờ lại bay về. Nghe nói hợp đồng không ký kết nữa lại bị giáo huấn vì không có chủ kiến, thảm đến không thể thảm hơn. 

Không ký kết, thế thì V sẽ giải quyết chuyện này ra sao đây?? 

"Đến bây giờ tôi có chứng minh được với bản thân mình, lý do chọn tôi vẫn kiên trì ở lại phòng Test Game không phải vì tiền lương, mà vì sếp của tôi quá ngầu, tôi không phải là một người nông cạn!!!" đây là câu nói kết luận của K sau khi kể lại mọi việc hết sức khoa trương vừa rồi. Kèm theo đó là tiếng vỗ tay của Kế Dương. 

Vương Hạo Hiên đi qua nghe thế nói:"Chữ 'vẫn' này nói lên quá nhiều vấn đề xem ra cậu đã đắn đo rất nhiều lần. Những lần trước quyết định ở lại đều là do sếp của cậu mắng quá ngầu à...?"

Mọi người được dịp phì cười.

"Chuyện lần này có gây ra ảnh hưởng gì không?"

Đây là câu đầu tiên sau khi Kế Dương về nhà nhìn anh nấu ăn mà hỏi thăm.

"Nếu là tôi, tôi cũng không đồng ý ký kết" Vương Hạo Hiên vừa nói vừa cắt rau:"Thật ra tính tình có chút nóng nảy thật nhưng là người biết nghĩ cho tổng thể, người kia che bản demo game nhưng lại không đưa ra được chút sơ hở hay vấn đề nào. Dùng ý kiến cá nhân bác bỏ công sức của người khác, mà bản game này là do toàn độ làm ra, Cuồng Băng có thể nhịn nhưng không có nghĩa là mọi người để mọi người chịu thiệt thòi."

Ngay từ đầu Quách Thừa đã biết người bên kia là ai rồi. 

Kế Dương ôm gối:"Anh ấy ngầu quá đi."

Trong bếp chỉ có tiếng cắt thái nhẹ nhàng chừng năm phút Kế Dương bất mãn:"Em đang khen đó."

Vương Hạo Hiên:"Tôi cũng thấy vậy"

Kế Dương "..." ai cần câu đồng tình của anh:"Em khen người khác trước mặt anh mà anh một chút cũng không phải ứng là sao?"

Vương Hạo Hiên đem đồ ăn đi xào dùng sự im lặng đáp trả. 

Kế Dương thật muốn đánh chết anh, ý định này của cậu lặp tức được thực hiện bởi trong game anh đang treo máy, nhân vật đứng yên một chỗ. Kế Dương liền cho anh mấy đạp ngã nhào.

[Công Tử Liên Thành]: ???

[Nạp Tháp Cuồng Băng]: Tạo phản à?

[Nam Cung Cảnh]: Kế Dương, là em đúng không?? 

Kế Dương "..."

[Bánh Sừng Dê]: Không phải?

[Công Tử Liên Thành]: Em phải nói là 'Kế Dương là ai?' mới đúng, không nên trả lời là 'không phải'!!!

Kế Dương "..." một câu đã bị lộ rồi.

[Bánh Sừng Dê]: Ha ha là em đây! Sao anh biết.

[Nam Cung Cảnh]: Ai lại khi không đá người ta chứ không sợ bị đánh lại à?, trừ phi biết rõ đối phương đang treo máy *Cười nham hiểm*

Treo máy để luyện vũ khí, các game thủ nhìn vào không biết là đang làm gì đâu. Cho nên... 

Kế Dương trừng mắt với nhân vật anh ta. 



[Công Tử Liên Thành]: Tôi nhớ Kế Dương đang ở cùng với bạn gái mà...? 

Kế Dương lập tức out game ôm gối trong hoang mang đồ ăn được bày ra Kế Dương cũng ăn trong lo sợ và hoang mang cùng cực. Một lát sau Vương Hạo Hiên quay lại máy tính rồi quay lại nhìn cậu... 

Kế Dương:"Không phải em cố ý... "

Vương Hạo Hiên đọc tin nhắn loạn xạ trên màn hình một lúc nói:"Họ nói cậu đang quen em gái tôi."

"Hả?" Kế Dương ngớ người chạy lại xem, bọn người này thật không có đầu óc, thật không biết suy diễn gì cả. 

[W]: Phòng cậu ta ở kế bên, do không có tiền trả trọ nên mới ở nhà tôi không chịu đi.

Kế Dương bóp cổ anh, ai cho anh thành thật như thế hả???

Giọng điệu có chút thất vọng, còn tưởng...[Nam Cung Cảnh]: Thế à?

Anh né móng vuốt của cậu đáp[W]: Đúng vậy, tiền lương vẫn nên phát sớm một chút. 

Do đi Thượng Hải, tiền lương cậu chưa nhận nữa. Nhưng anh nói vậy là có ý gì, cậu phải bóp chết anh:"Anh đã nói nếu em không bị Cuồng Băng đuổi sẽ cho em ở lại."

"Tôi nói, nếu bị cậu ta đuổi tôi sẽ không cho cậu ở lại, không có nói nếu không bị đuổi cậu sẽ được ở lại! Hai vấn đề này khác nhau. Cậu học văn mà không biết phân tích sao??? "

"Đồ khốn, đồ khốn nhà anh!!!!"

"Rồi sao?" Anh hỏi.

"Vì vậy em muốn ăn anh!" Nói xong, nhe răng cắn vai anh cắn vai rồi vẫn chưa hết giận, tiếp tục cắn cánh tay.

"Rốt cuộc cậu tuổi gì?"

Cậu trừng mắt với anh ta đã cắn cũng đã cắn rồi, vậy không cần khách khí mà hôn lên.

"Nếu cậu đủ thông minh thì nhanh xuống khỏi người tôi." Tuy bình tĩnh nhưng giọng anh có vẻ cảnh cáo.

"Nếu em không chịu thì sao?" 

"Vậy... Tôi nghĩ, cậu sẽ hối hận." Giọng nói có vẻ càng thêm nguy hiểm

"Vậy sao" Kế Dương thờ ơ lên tiếng.

Năm giây sau Kế Dương bị nhét qua cửa sổ.... 

"Đồ khốn nhà anh, mở cửa ra cho em!!!!!!!"

Thế nhưng cửa chính hay cửa sổ đều bị đóng kín, cậu gào đến nổi xung quanh đều bước ra nhìn với gương mặt tức giận. 

Kế Dương mở nhóm chat trong lúc kích động..

Kế Dương:Vương Hạo Hiên là đồ khốn.

Kế Dương: Đồ khốn nhà anh ta đuổi em ra rồi.

Sau đó thu hồi không kịp. 

Vô số biểu tượng đổ mồ hôi lạnh được gửi qua. Kế Dương hận không thể đập đầu mình vào tường.

Có người không rõ sự tình: "..."

Mộng Tinh Sở: Kế Dương, em ổn không? 

Hạ Chí: Mới đi với anh Cuồng Băng có mấy ngày...*đau khổ, hoang mang, kinh dị*

Kent Xia: Cậu còn chưa cho tôi lấy hình mẫu làm hoa khôi đấy. 

Vincent Lý: Chỉ là tụt cấp thôi mà.

Hả? Kế Dương ngớ người, chuyện này liên quan gì lẽ nào????? Nhân vật game của cậu chắc bị anh làm thảm rồi. 

Eric Sầm: Thôi sang nhà anh.

Nhóm chat bắt đầu gửi những biểu tượng cùng vẻ mặt rất không trong sáng qua.

----- 

Sầm Cảnh rất không khách khí mà cho một đáp án:"Điều này chứng minh người kia không công nhận em."

Dù anh ta không rõ lắm người kia là ai nhưng qua lời kể của Kế Dương đã rút ra kết luận như thế:" Em không quan tâm đến người ta, nhưng người ta không quan tâm đến em thì cũng phí công. Người cho đi quá nhiều nhất định là người đau khổ nhất..."

Kế Dương bi ai.

Sầm Cảnh là một quân sư vô cùng nhiệt tình và chân thành giúp đỡ:"Đối với những thứ chắc chắn thuộc về mình, con người thường không quá trân trọng, vì vậy cậu nhất định phải xây dựng nên một tình huống khiến người ta cảm thấy có nguy cơ mất em để người ta ý thức được em rất quan trọng, ví dụ ai đó theo đuổi em, hay em theo đuổi ai đó."

"Nhưng em không có ai theo đuổi" Kế Dương rất thành thật:"Còn em theo đuổi người khác thì bỏ đi... "

Sầm Cảnh:"Như vậy mà không có... "

Kế Dương nhìn ga giường phòng khách anh ta...

"Thế thì ngụy tạo, anh cho em mượn chị Lạc Lạc."

Nhắc đến người này mới nhớ:"Sao lần trước anh nói chị Lạc Lạc là bạn gái anh Hạo Hiên hả?" đồ lừa đảo thiện cảm về anh ta ngay lập tức tụt xuống âm. 

Thấy ánh mắt Kế Dương có dao, người kia vội giải thích:"Trước giờ luôn như vậy vì cậu ta người theo đuổi quá nhiều nên mượn danh chị ấy đuổi người. Nếu em hỏi ra thì chị Lạc Lạc là bạn gái mấy người trong công ty lận đấy hahaha. Chỉ cần có người hỏi ai trong công ty có bạn gái chưa thì nhất định là chị ấy."

Kế Dương "..."

"Thật ra anh gả bán chị ấy không ít lần không không lần nào thành công cả, vốn là định nhân lúc người kia cần người giả danh đẩy qua để gạo nấu thành cơm nhưng lần nào cũng thất bại.. "

Kế Dương "..."

Nếu cậu là Sầm Lạc Lạc cậu sẽ đánh chết đứa em họ trời đánh này, chị họ cho người ta dùng miễn phí như thế đó hả còn mang danh em tốt gả bán chị mình nữa.

"Không được, quá quen không phải sẽ bại lộ sao?"

Sầm Cảnh sờ cằm, nói thế cũng không sai đi phải tìm một gương mặt mới để dùng mới được. Nhưng trong công ty thì nữ ít hơn nam, chênh lệch rồi mà họ còn có bạn trai nữa. 

"Chị bán đồ ăn dưới văn phòng thì sao?" đó là con của chủ văn phòng dưới tầng trệt, nhỏ nhắn lại còn xinh xắn nữa, không chừng vài này Kế Dương sẽ quên mất người kia ấy chứ:"Nhưng mà những vấn đề này không quá trớn được, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Kế Dương gật đầu.

Lúc đó, tất cả thành viên mới của công ty đang ở dưới tầng trệt vừa ăn vừa nói nhiệt huyết như những thành viên của trại tâm thần. Kế Dương thì ngược lại im lặng vừa ăn cơm vừa ngắm cô gái kia, khoảng chừng ba ngày như thế, mọi người cũng nhận ra bất thường,có người hỏi:"Kế Dương, cậu nhìn gì mà chăm chú thế."

"Em đang nhìn cô ấy, thật sự rất xinh đẹp."

Mọi người ồ một tiếng kinh thiên động địa, nhưng thật không may hôm nay Quách Thừa bớt việc xuống đây ăn cơm, anh ta ngồi bên cạnh anh Bạc Văn cách họ một bàn dưới ánh mắt của anh ta mọi người dần dần trở nên trật tự, âm thầm lên tiếng:"Đẹp thì đẹp nhưng khó cua lắm."

"Nhưng em rất thích chị ấy, người ta nói mưa dầm thấm lâu mà... ngày nào em cũng đến hỏi thăm chị ấy nhất định có thể.... "

Sầm Cảnh dần thấy không đúng...

Mọi người với những chuyện yêu đương của người khác thường rất quan tâm, cho nên không cần nghĩ ngợi đã giơ hai tay ủng hộ.. 

"Nhưng đây là bí mật nhé."

Quần chúng vội vàng gật đầu, nhưng chỉ trong chốc lát đã lan khắp công ty. 

Lúc lên làm Sầm Cảnh mang bộ mặt hình sự lôi Kế Dương ra một góc:"Em có chuyện gì giấu anh phải không?"

Kế Dương chọn im lặng là vàng. 

"Người mà em theo đuổi ở công ty... " vốn là tưởng là cùng trường với Kế Dương nhưng hôm nay cậu ấy lại nói với người ở công ty biết.

Vẫn là im lặng là vàng... 

"Lần trước em hỏi anh bạn gái của Hạo Hiên là ai? Anh nói là Lạc Lạc hình như phản ứng của em không tốt lắm"

Im lặng là kim cương.. 

"Có phải trước đó Hạo Hiên nói bạn gái cậu ấy là Lạc Lạc nên em mới cắn cậu ta không?"

Im lặng là châu báu.. 

"Thì ra em đang theo đuổi chị tôi."

Kế Dương "..." Hả??? 

"Trời ơi!!Sao không nói sớm để tôi ship qua cho nhanh...nếu biết là chị ấy thì ngay từ đầu đã không cần vắt óc bày kế rồi... " ánh mắt Sầm Cảnh lóe sáng, hận không thể đem Sầm Lạc Lạc mang đóng hộp đem đến tận tay cho Kế Dương:"Em đó giữa bọn họ là giả em cần gì kích động đến mức lên nhóm chửi cậu ta như thế" may là nhóm riêng do Kế Dương tạo nếu những người khó ở kia mà biết...

Dưới suy luận tài tình đến hết hồn của anh ta Kế Dương quay đầu bỏ chạy.

___

(Thông báo: Sắp có một nhân vật hiền lành, siêu cấp dễ thương moe moe xuất hiện, à không người đã xuất hiện rồi, các bạn có nhận ra không?)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook