[Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Chương 6: Phép Thử Tình Yêu (2)

Duyenhe

24/10/2021

Mặc dù đối tượng là người nào đó không phải Lạc Lạc khiến Sầm Cảnh khá là thất vọng. Tuy nhiên vẫn hết sức nhiệt tình chỉ giáo, nghe theo lời Sầm Cảnh mấy ngày nay Kế Dương cố hết sức giảm thiểu số lần gặp mặt Hạo Hiên, chủ yếu để phối hợp với sự phát triển của tin đồn, đồng thời cũng tránh cho Kế Dương lỡ lời lộ kế hoạch.

Chính vì sự chỉ dẫn nhiệt tình của Sầm Cảnh mà một lần nữa Kế Dương bị Quách Thừa mắng một trận nhớ đời.

Chuyện là thế này, Sầm Cảnh nói nếu người kia gọi tới thì nhất định không nghe, off hết tất cả liên lạc để người ta lo lắng. Kế Dương gật đầu như búa bổ, chủ nhật được nghỉ ở nhà Sầm Cảnh ăn no rửng mỡ, anh ta gọi tới, để tránh cảm xúc của mình làm ảnh hưởng Kế Dương ngắt điện thoại sau đó quăng trong phòng ở ngoài xem tivi

Cũng ngày hôm đó cả phòng gọi cậu 147 cuộc gọi nhỡ, nhóm chat réo cậu nộp báo cáo kéo dài như sông hoàng hà. Trong đó Quách Thừa chỉ gọi cậu chỉ có một cuộc thôi, anh ta luôn không bao giờ làm chuyện dư thừa. Kế Dương quên mất mình chưa nộp báo cáo, vốn là hôm đó chỉ có mấy người họ đi làm để họp thôi, tất cả người khác đều được nghỉ giữa cuộc họp họ tìm không thấy báo cáo của cậu cho nên...

Chết mất thôi!!!!!

Tuy cậu không liên lạc với Hạo Hiên nhưng hai người vẫn gặp mặt ở công ty, giờ nghỉ trưa mọi người đang nghi vấn có phải cậu lo đi chơi với mỹ nhân mà không thèm trả lời sếp Quách hay không? Vốn Kế Dương định giải thích nhưng thấy anh đi tới đành ngậm miệng tỏ vẻ :mọi người đừng nói nữa ngại chết, ngại chết.

Vì để tin đồn càng lan xa buổi trưa Kế Dương luôn là người chủ động hỏi mọi người ăn gì để có thể xuống dưới mua đồ, trong mắt mọi người đó là hành động thể hiện tình yêu nồng cháy đến sắp khét của họ. Chuyện này lan đến mức anh Bạc Văn tôn chỉ khi đi làm là, không biết, không nghe không hỏi cũng đã tường tận chuyện Kế Dương đang muốn tán tỉnh cô nàng dưới tầng. Tuy nhiên cũng vì chuyện này mà tạo ra làn sóng phẫn nộ trong công ty khi thánh chỉ từ trên ban xuống.

Quách Thừa:"Yêu đương nhảm nhí, sau này công ty cấm yêu đương."

Những người yêu đương trong công ty phẫn nộ, mà những người không được yêu đương cũng phẫn nộ, vì công việc bận rộn khiến họ không tìm được người yêu, số lượng nam nữ chênh lệch đã khiến họ đau lòng, nay cả bước một chân còn chưa bước được đã bị cấm, cả mơ tưởng cũng không được.

Kế Dương trở thành tội đồ!!!

Đã thế còn họa vô đơn chí.

Buổi chiều Kế Dương vừa mua sữa đậu nành vừa đứng đợi Sầm Cảnh ở ngoài. Đột nhiên có một đám người từ xa nhìn cậu như là ánh mắt như máy bay truy kích của Mỹ cậu đi đâu họ nhìn theo đó, một người nói với một người cao lớn to con gấp đôi cậu, cơ bắp vạm vỡ, mắt mâu lại như đại bàng:"Đại ca, nó đòi tán tỉnh chị dâu đó."

Kế Dương "..."

Linh tính nhắc nhở Kế Dương biết nguy hiểm đang tới lập tức bỏ chạy!!!!

Kế Dương không biết mình chạy qua mấy con phố, đến khi không thấy mấy người kia thì hoàn toàn kiệt sức ngồi bên một góc tường mà thở. Nguy hiểm quá đi!

Vì sợ bỏ lỡ tin nhắn nào từ công ty lần nữa nên Kế Dương chọn nhạc chuông vô cùng lớn. Là tin nhắn của Hạo Hiên bảo cậu về trọ...

Hehehe ít nhất còn vớt vát được xíu.

Khi Kế Dương về tới đã thấy đồ đạc của mình bị xách ra ngoài. Vương Hạo Hiên:"Cậu đã có tình yêu mới rồi, chuyện của chúng ta cậu coi như chưa từng có đi."

"Em không chịu, em không chịu...là bọn người trong công ty anh vu oan cho em." nói xong câu này Kế Dương thầm xin lỗi họ trong lòng, không phải cậu cố ý đâu.

Anh không cho cậu cơ hội giải thích:"Thôi đi, cậu cứ tiếp tục yêu đương của cậu nhà tôi trang trí xong rồi tôi cũng nên về thôi."

Kế Dương "..." anh cũng đi luôn à? Vậy họ không thể làm hàng xóm với nhau luôn à? Lần này chữa lợn lành thành lợn què rồi.

"Không phải, không phải tất cả là do Sầm Cảnh bày ra là tại anh ấy không phải tại em." Sầm Cảnh anh rất tốt nhưng em rất tiếc:"Là anh ấy bảo em làm khiến anh ghen, em là bị anh ta dụ dỗ em vô tội."

Vừa nói xong câu này cậu thấy Sầm Cảnh đi tới, anh ta ôm túi đồ hình như đang giúp anh dọn nhà, lúc này nhìn hai người bằng ánh mắt kinh dị.

Đầu Kế Dương bựt bựt mấy tiếng, anh ta đã nghe gì chưa.

Vương Hạo Hiên quay đầu sang Sầm Cảnh nói:"Kế Dương nói cậu xúi giục cậu ta tán tỉnh em gái dưới lầu, khiến cậu ta bị bạn trai em ấy rượt đang trách cậu đây này.. "

Kế Dương "..." thật muốn giết chết anh, nhưng bây giờ ló đầu ra cậu sẽ bị Sầm Cảnh giết trước. Nhưng mà khoan đã..

"Lúc nãy anh nhìn thấy tại sao để em bị rượt lâu như vậy hả?"

Sầm Cảnh ngửi thấy mùi mờ ám.

"Tôi không nhìn thấy."

Cậu không tin:"Không thấy sao anh biết...?"

"Vì tôi.. " Anh ghé sát tai cậu thì thầm:"Đã đem tin này đồn cho đàn em anh ta biết... lúc chiều không thấy cậu đợi Sầm Cảnh còn có thể là gì nữa.. "

Đừng ai ngăn cản, cậu sẽ giết anh, cậu sẽ giết chết đồ khốn khiếp này.

Sầm Cảnh "..." đột nhiên anh ta hét lên lại quăng đồ bỏ chạy, Kế Dương thầm nghĩ lần này anh mà đoán sai thì nên mang não đi lập trình lại. Vì anh ta đã rời đi nên Kế Dương rất nhiệt tình phụ anh đem đồ vào nhà mới, âm mưu của cậu thể hiện quá rõ rồi, đến khi đến nơi cậu sẽ ở lì ở đó không chịu về.

Thật trùng hợp, nhà anh ấy cách nhà Sầm Cảnh chỉ một con đường. Lúc cậu đến còn thấy Sầm Cảnh nhìn cậu bằng ánh mắt nạp đầy đạn. Kế Dương có nhà mới liền bỏ nhà siêu siêu đẹp của Sầm Cảnh qua một bên, đi quanh nhà dòm ngó một lát. Cậu nhất định sẽ mọc rễ ở đây, nhất quyết không đi. Vương Hạo Hiên hình như cũng không có ý định đuổi người:"Người giúp việc ít nhất hai tuần nữa mới tới."

Ý tứ của anh quá rõ cậu muốn giả ngơ cũng không được, mà ánh mắt anh nheo lại như bảo: nếu cậu lắc đầu tôi nhất định ném cậu ra đường.

Kế Dương lần này khá hơn ngủ ở phòng khách chăn ga gối đệm đầy đủ vô cùng ấm áp nhưng lại không cùng phòng với anh thì cả cơ hội bò lên giường cũng không được. Đây là câu chuyện vui hay buồn đây???

Trời nhá nhem một chút, anh ôm laptop làm việc còn cậu thì xem phim bên cạnh, ngoài tiếng tivi ra không có bất cứ âm thanh nào khác cả. Anh không chơi game cậu cũng treo máy luyện dược bầu không khí có chút huyền diệu. Cặp đôi trên phim đang diễn một hồi mặn nồng không khí có chút mờ ám cậu lén nhìn người bên cạnh một cái, người ta không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt vô cùng nghiêm túc tối ưu dung lượng game.

Cậu tiến lại gần anh từng chút một, yêu đương đúng là khiến người ta tim đập chân run.

Một chút...

Một chút rồi một chút...

Vương Hạo Hiên ý thức được không khí bên cạnh có chút nóng lên quay đầu lại nhưng chưa kịp né đã bị người kia nhào lên:"Đi xuống."

"Không xuống." ấm quá đi có thể ôm như gấu thì tốt quá!

"Hay là vầy, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu xuống trước đi."

Kế Dương ngửi thấy mùi của sự nghiêm túc và đầy căng thẳng liền lật đật leo xuống ngồi ngăn ngắn. Vương Hạo Hiên để laptop qua một bên:"Tôi có thể hỏi cậu, rốt cuộc người cậu thích là ai không?" Đây là chuyện rất quan trọng, không có câu trả lời, anh không thể mở lòng được.

Kế Dương nhất thời có chút bất ngờ cười tủm tỉm:"Em đã nói là giả rồi mà" Kế Dương ôm cánh tay anh:"Anh để ý à?"

"Ý tôi là: tôi và V cậu có nhận ra ai là ai không? Cậu có xác định được bản thân cậu thích thật sự là ai không?" ngữ khí của anh nhàn nhạt, đôi mắt lành lạnh thăm thẳm như đêm không ánh trăng nhiều năm như vậy anh vẫn day dứt không quên.

Kế Dương có chút ngưng lại:"Đương nhiên là anh."

"Cậu chắc chứ?" không khí loãng ra từng chút một hơi lạnh không biết từ đâu xua đuổi cái lạnh mùa hè ập đến.

Lần ở bệnh viện V kéo cậu một cái, hơi thở anh ta rất xa lạ lúc đó cậu cho rằng do bản thân đau lòng biết anh không thuộc về cậu nên cậu mới thấy như thế. Cả lúc ở cầu thang đó, V lướt qua cậu anh ta không phải là người trong kí ức của cậu anh ta khác lạ vô cùng chính xác là một con người khác không phải giống như nữa....

Đó là bất cẩn của cậu.

Có thể trước đó cậu không biết hai người họ giống nhau, nhưng cậu chắc nếu hai người đó đứng trước cậu lần nữa cậu có thể nhận ra anh.

Cho nên...

"Em chắc chắn." em chắn chắc không phải V thuộc về Diêu Tương Tương chuyển đối tượng sang anh:"Em nhất định không phải vì sự ích kỷ của bản thân mà tổn thương anh"

Vậy sao? Nhưng em đã tổn thương tôi rồi, nhiều khi tôi tự hỏi sao em lại xuất hiện trong cuộc đời tôi. Kế Dương tôi không biết nên nói em vô tâm hay vô tình nữa. Không gian bao trùm trong sự im lặng khốn cùng, hình như có cái gì đó đang chạy trốn trong sợ hãi, không ngừng chạy trong đêm đen, không rõ hình dạng nhưng làm lòng người hốt hoảng, dù cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi bóng tối.

"Được rồi, tôi chỉ cần câu trả lời này thôi."

***

Hôm mà cậu uống say ôm chặt lấy anh, tâm tư anh rối như tơ vò, cụp mắt nhìn cậu hồi lâu không lên tiếng, cơn gió mùa hạ không đủ khiến lòng người dễ chịu thế nhưng trông thấy gương mặt say ngủ ấy, cảm xúc bỗng bình yên trở lại. Thật ra, ký ức về khuôn mặt này vẫn rất rõ ràng, thậm chí anh nhớ từng vẻ mặt của cậu, từng câu nói, cảm giác lưu luyến ngày xưa.

Anh đã nói rồi: Anh là một người không dễ quên, chỉ cần muốn nhớ, anh sẽ không quên..



Ngày gặp cậu ở trường, anh giật mình muốn tách cậu ra lập tức, lúc lên xe cảm giác đứng cạnh cậu vẫn gần trong gang tấc cảm giác vẫn không hề thay đổi, thế nhưng thậm chí anh còn không có dũng khí quay đầu lại nhìn.

Người từng yêu một thời nay gặp lại nhớ nhưng chẳng thể nói.

Dưới tán cây năm ấy.

Đời này kiếp này, yêu em dài lâu.

Ở ngôi trường đó, tán cây đó đã không còn nữa.

Trong men say cậu thì thầm:"Anh Hạo Hiên."

"Hả?"

Trong lòng cậu thật sự rất tiếc nuối, không cam lòng hoặc có thể nói vẫn không chịu buông bỏ, vì không buông bỏ anh nên mới cảm thấy nuối tiếc:"Tại sao khi đó chúng ta lại chia tay?"

....

"Anh tàn nhẫn bỏ em lại, không bao giờ quay trở lại nữa, em tìm anh rất lâu, rất lâu nhưng anh lại chẳng thèm quan tâm tới em."

....

"Anh đã từng yêu em chưa?"

....

"Có từng chưa?"

Dưới tán cây...

Ánh nắng rực rỡ, một người đã đi một người ở lại.

Anh chưa bao giờ, chưa bao giờ quên...

Nhưng cậu không còn nhớ nữa.

"Xin lỗi, là lỗi của tôi."

****

"Anh cũng yêu em." cuối cùng cũng có được câu trả lời mà cậu muốn thế nhưng ngày hôm nay, trong thời khắc không tưởng này, trong phòng rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng

"Hình như em sắp nhớ ra cái gì rồi."

Hạo Hiên:"Quên nó đi, đừng nhớ nữa."

Bình lặng như thế, giống như trải qua từng tháng từng năm không rõ là qua bao lâu. Sáng hôm sau Kế Dương rất mặt dày cùng Hạo Hiên đi nhờ xe Sầm Cảnh, một nguồn thông tin cho cậu biết Sầm Cảnh thích lái xe, mỗi ngày đều hận không thể xách xe ra ngoài, ai cần gì chỉ cần gọi một tiếng cậu ta nhất định sẽ tới chở đi. Cho nên anh ta không phải tài xế Taxi mà là tài xế của trường, của công ty từ xưa đến giờ.

Hôm nay cậu ta nhìn cậu bằng ánh mắt rất... à mà thôi bỏ qua cậu ta đi.

Lúc đến công ty nghe nói phòng Test game có người chuyển từ công ty tổng tới, anh ta đi học ở Anh mới về nghe đâu rất đẹp trai không ít người ló đầu ra chào đón trai đẹp. Vì có người trong lòng nên Kế Dương không thèm để ý, ở phòng Ý Tưởng viết một đoạn hội thoại yêu đương ngọt đến sâu răng.

Người mới này quả nhiên là hàng y như quảng cáo, hàng thật giá thật khiến người ta thèm chảy nước miếng nhưng nghĩ đến nhân vật cực phẩm này sắp bị chôn vùi trong địa ngục của phòng Test game khiến người ta phải đau xót. Anh ta đến trễ hơn một tiếng, Quách Thừa có vẻ không vui không đón nữa mà ở luôn trong phòng Test game, những người trong phòng thấy sếp không ra cũng không ra. Trong lòng cũng khá bất mãn với anh chàng xa xôi nào đó về mà không ý thức thời gian, hẳn là muốn ra oai với họ.

Aubrey đến cũng là giờ nghỉ trưa, anh ta đi phòng test game nở nụ cười hết sức hòa ái:"Mọi người có muốn ăn bánh ngọt uống trà chiều không? Chiều nay tôi mời."

Quách Thừa không có trong phòng.

Có người đáp:"Tôi không thích ăn đồ ngọt."

Aubrey lại hỏi thêm một lần nữa, mới có thêm vài người trả lời không cần hoặc bận để từ chối.

Rõ ràng là đã biết sự thật bị mọi người bài xích Aubrey không biết nên nói gì hôm nay cậu chưa chính thức vào làm, máy bay lại bị delay hai tiếng mới bay. Vốn là định đến sớm đi xem xung quanh nhưng giờ xem ra không ai chào đón cả. Lúc đi qua phòng trà..

"Haiz, uống trà kiểu Anh gì chứ anh ta nhất định sẽ bị Cuồng Băng xé xác, tôi phải tránh xa kẻo bị liên lụy."

"Người ta từ Anh về mà lại, không cùng đẳng cấp với bọn mình. Giới hạn của anh Cuồng Băng chỉ nằm trong 15 phút thôi đấy! Làm hại bọn mình đứng chờ anh ta.. "

"Nghe nói chiều nay mở tiệc đón người mới, chiều nay chúng ta đi ăn lẩu cay cho cay chết anh ta."

"Không biết anh ta ở Anh lâu thế còn biết ăn lẩu cay không nữa. Chứ tôi thấy chiều nay anh Cuồng Băng nhất định thét ra lửa, nhìn bộ dạng anh ta không ưa được, tự nhiên có người giám sát sau này không thể tự do nữa rồi."

Anh ta lại rẽ hướng khác, tự mình đi tham quan một vòng cũng không ai cản, có có người nhắc anh ta đừng vào phòng điều hành là được. Khoảng chừng 3 giờ chiều khi mọi người đang ăn bánh ngọt uống trà sữa, anh ta chỉ đi ngang cười một cái rồi thôi.

Kế Dương lúc đó cũng có mặt thấy anh ta quen quen.

Trong lúc mọi người đang chuyện trò rôm rả thì thì Aubrey lại trở về lần nữa, cầm theo rất nhiều suất mì.

Lúc ra trở về phòng làm việc, đập vào mắt Quách Thừa là cảnh tượng sau: Mấy nhân viên bộ phận test game mặt mày nhăn nhó nuốt từng nuốt từng sợi mì đỏ tươi nhuốm đầy ớt, mùi cay xộc lên tận óc bên ngoài còn thấy nồng rốt cuộc là bỏ bao nhiêu ớt bột vào bên trong. Một người cao ráo đứng bên cạnh Quách Thừa thấy nửa mặt anh ta sáng bừng liên tục góp lời, hỏi thăm có vừa ý không, có muốn ăn nữa không, anh ta còn rất nhiều, cười tươi như cảnh sắc mùa xuân.

"Anh là...."

Aubrey quay đầu lại nhìn Quách Thừa:"Aubrey Uông, Uông Trác Thành tôi đã gặp anh ở Thượng Hải."

Quách Thừa không có ấn tượng với người này như anh ta đã nói nhưng vẫn giơ tay bắt tay lại anh ta: "Kirs Quách, Quách Thừa."

Hiện giờ khắp văn phòng công ty liền truyền tai nhau một lời cảnh cáo như thế này: Ai mà làm việc không chăm chỉ, phạm sai sót tôi sẽ ném anh ta qua phòng Test game!

Một Cuồng Băng nóng nảy như núi lửa, giờ thêm một Aubrey khó nuốt nữa, nơi đó từ địa ngục biến thành nơi tồi tệ hơn cả địa ngục! Kế Dương chính là mượn cớ đưa đồ chạy lên phòng anh đem tin tức truyền đạt cho anh biết miệng hỏi:"So về cấp vị Aubrey và Cuồng Băng cao hơn?"

Nghe đồn khả năng bóng gió của Aubrey không tệ, xem ra Cuồng Băng có đối thủ rồi hahaha. Nghe nói màn chào hỏi của hai người sau đó vô cùng hoành tráng tiếc là cậu không có mặt để xem.

"Aubrey nếu mang chức vị ở MSM xuống thì có thể quyền hạn sẽ ngang V. Tuy nhiên anh ta được phân đến đây thì ngang với Cuồng Băng."

Kế Dương xoa cằm:"Khác nào bị cắt chức đâu chứ hèn gì tính khí không hảo. Em đã gặp anh ta ở Thượng Hải lúc đó anh ta không giống bây giờ nho nhã lễ độ. Ùmm đúng là phong cách của những người ở trên cao có khác thích chơi trò giả dân thường đi thám thính." anh ta chính là người viết chữ xấu ơi là xấu hôm đó.

"Nghe nói anh ta muốn chuyển công tác, tức là tự muốn đến nhưng mà công việc anh ta chỉ là giám sát thôi không thể xen vào quá nhiều. Tức là đi ra đi vô mà vẫn có lương!"

Cái này Kế Dương không hiểu chỉ cảm thấy anh ta sung sướng quá chừng:"Em không nơi này có công ty tổng nữa đấy, em còn tưởng là của nhà anh nghĩ mình vớ được hũ gạo rồi chứ."

Vương Hạo Hiên quẹt quẹt kí tên lên hồ sơ của cậu mang tới, sau đó ngẩn đầu tốt bụng mách nhỏ cậu:"Nhà Quách Thừa rất giàu, em có thể qua vớ anh ta."

Kế Dương giơ tay xin thề:"Đặc ân tốt như vậy em xin nhường cho người khác."

"Cuồng Băng ở trường là người như thế nào?" Kế Dương không nhịn được tò mò anh ta đẹp trai sáng sủa lại có tương lai ngoài tính khí hơi khó nhằn ra thì cái gì cũng tốt. Không biết ở trường có ai theo đuổi không mà giờ thì không thấy bóng dáng nào con người thì khô khan hết chỗ nói.

"Rất nổi tiếng."

"Cái này em nghe anh K và anh Ngôn từng nói rồi."

"Điều đó chứng tỏ đó là toàn bộ ấn tượng của tất cả mọi người với cậu ta."

"Anh ta từng có bạn gái chưa?" Liệu có ai chịu nổi một người không bao giờ giãn chân mày ra như anh ta hay không? Một ngày 24h nghe anh ta cằn nhằn hết 16h rồi, 8 tiếng còn lại là do anh ta bận đánh code và ngủ.

"Không rõ, trong ấn tượng của tôi cậu ta lúc đó chỉ là sư huynh thôi không quan tâm lắm. Em hỏi Bạc Văn đi không chừng anh ta biết"



Kế Dương biết anh chả thèm quan tâm ai đâu, cậu bám theo anh suốt cơ mà. Nhưng mà...

"Anh vừa nói gì?"

"Em đi hỏi anh Văn đi." Vương Hạo Hiên kiên nhẫn đáp lại

"Không phải cái đó, Cuồng Băng còn lớn tuổi hơn anh á?" Kế Dương sốc toàn tập:"Nhìn không ra đó em tưởng anh ta nhỏ hơn anh chứ? Trông anh ta...."

Vương Hạo Hiên ngẩng đầu:"Anh ta thế nào?"

"Anh ta...." Kế Dương ngoan ngoãn ngậm miệng cậu sốc thật chứ bộ.

Đột nhiên Vương Hạo Hiên thay đổi chủ đề:"Tôi sinh năm bao nhiêu?"

Còn hỏi nữa, lẽ nào cậu theo đuổi anh lâu như vậy không biết anh sinh năm bao nhiêu? Hay là anh ghen rồi, thấy cậu quan tâm Cuồng Băng hơn anh, hết sức tự tin cậu đáp:"1992."

"Được rồi em ra ngoài đi." anh khẽ nói, không hiểu sao cậu thấy anh không vui lắm. Kế Dương ôm tài liệu ra khỏi phòng đi một lúc càng đi càng thấy hoang mang thấy Sầm Cảnh đang rót nước nóng pha cafe liền hỏi:" Anh Hạo Hiên sinh năm bao nhiêu?"

Sầm Cảnh nhìn cậu với vẻ mặt buồn cười:"Em sao vậy, có chuyện gì nữa à?"

"Trả lời em."

"Hạo Hiên sinh năm 1995."

Kế Dương:"Thật không? Anh không lừa em chứ?"

"Thật, anh lừa em làm gì? Biến anh ta thành em của em chắc? Nếu thế anh đã nói anh ta sinh năm 2000 rồi." Sầm Cảnh vừa pha vừa cafe vừa thì thầm:"Giờ anh mới nhớ ra có một bánh Sừng Dê hay lên Weibo Hạo Hiên bình luận, anh còn lên nói chuyện với em đấy."

Kế Dương không rõ anh ta nói gì mấp máy môi:"Thế V sinh năm mấy?" V và Hạo Hiên giống nhau chỉ 90% thôi hai người đó cũng không phải sinh đôi.

Sầm Cảnh đáp:"1992."

Kế Dương chạy ra ngoài Sầm Cảnh thấy thật khó hiểu.

___

Buổi chiều Quách Thừa ôm các tài liệu liên quan đi bình thường Quách Thừa sẽ đi một mình nhưng lần này thì có cả Aubrey nữa.

Hai người lái xe đến chỗ Kyn được mời vào phòng hội nghị, chỉ có điều thời gian chờ đợi không phải là ngắn. Với một người quý trọng thời gian như Quách Thừa anh ta bắt đầu sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ vui buồn hiện rõ ra mặt. Lại ngẩng đầu nhìn Aubrey đang lướt điện thoại...

Cuối cùng, dưới sự hộ tống của một đám người, giám đốc bộ phận kỹ thuật của họ mới lững thững bước vào ông ta chừng 50 tuổi đầu hói bụng bia, mặt ngẩn cao đôi mắt thâm trầm nhất thời không biết dùng từ gì hình dung. Hai người đứng dậy ông Trương giới thiệu:"Đây là giám đốc phòng Kỹ Thuật của King Rok - Sigourney Tôn."

"Chào giám đốc Tôn, tôi là Quách Thừa."

"Chào giám đốc Tôn, tôi là Uông Trác Thành."

"V Không đến à?" Hình như rất ít thấy anh ta xuất hiện:"Rốt cuộc công ty cậu điều hành kiểu gì mà một bộ phận tới hai giám đốc vậy?"

Uông Trác Thành im lặng.

Với giọng điệu xem thường của ông ta Quách Thừa chọn cách im lặng:"Anh ta từ MSM tới."

Kyn lặp tức vô thẳng vấn đề:"Phần game của các người liên tục xảy ra vấn đề, chúng tôi thật sự không thể hài lòng."

Quách Thừa:"Đây đúng là trách nhiệm của bên chúng tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra những vấn đề này."

"Vậy thì, giám đốc Quách không phản đối trước yêu cầu của chúng tôi đúng không? Trước hết phải bồi thường thiệt hại."

"Vấn đề này thì đương nhiên rồi." Rất vui vẻ đồng ý.

"Thứ hai, hợp đồng tiếp theo không cần ký kết nữa."

"Không thành vấn đề."

Uông Trác Thành "..." rốt cuộc anh ta có phải đến đây đàm phán hay không?

Giám đốc Tôn có chút bất ngờ, cũng chính vì biểu hiện này lại xét về lời nói và hành động, phát hiện ra vị giám đốc họ Tôn này cố tình muốn gây chuyện mà tính của anh bạn họ Quách này lại chẳng muốn day dưa với ông ta. Uông Trác Thành tạm thời không nắm được tình hình đôi bên muốn cái gì, quyết định làm thích giả im lặng. Giám đốc Tôn như chờ anh ta nói gì đó nhưng anh ta im như thóc càng khiến không khí có chút kỳ lạ.

Quách Thừa đưa bản chấm dứt hợp đồng chuẩn bị sẵn cho ông ta:"Như thế rất tốt, chúng ta đã đi đến được thống nhất chung rồi. phần mềm chúng tôi vẫn có thể cung cấp cho các công ty đang cần, không tồn tại vấn đề gì."

Giám đốc Tôn cau mày:"Hủy hợp đồng sẽ gây thiệt hại đến tiếng tăm của công ty các người trong ngành, huống hồ các người chỉ là những người trẻ tuổi phát triển ở một chi nhánh mà thôi."

"Quý công ty quan tâm chúng tôi quá rồi, về phần tiếng tăm thì việc quý công ty chọn chúng tôi hợp tác không phải đã là một câu trả lời rồi sao?"Quách Thừa ngưng một chút rồi nói tiếp:"Vấn đề nằm ở đâu các người tự biết, nếu phần game có vấn đề chúng tôi nhất định sẽ gánh trách nhiệm toàn phần. Nhưng tôi nghe nói lần trước Sầm Cảnh và Hạo Hiên đến phát hiện máy móc của các người có vấn đề, không phải cũ mà là cố ý đưa vào hệ điều hành không tương thích. Nếu tôi nhớ không lầm, máy móc không được sửa chữa trong vòng 24h thì trách nhiệm do người mua máy gánh chịu không biết chuyện này sếp của mấy người có biết chưa?"

Chuyện này Sầm Cảnh giấu, nếu không Quách Thừa mới để Sầm Cảnh đến sửa họ đâu phải là nhân viên hỗ trợ kỹ thuật mà gọi thì đến lúc không cần thì đổ trách nhiệm lên đầu?

"Có vẻ cậu hiểu rõ công ty tôi quá, thật bội phục." giọng điệu rất thản nhiên, giống như lời Quách Thừa nói chưa chắc đúng, họ chỉ đáp cho có vẻ lịch sự mà thôi:"Lần này chấm dứt hợp đồng cậu có hỏi V chưa?"

Lại là V, Uông Trác Thành chưa gặp anh ta, nhân vật huyền bí như truyền thuyết kia. Anh ta điều hành ở đây mà cứ thích ở ẩn rất có phong cách của sếp lớn à nha.

Quách Thừa:"Tôi tự quyết định được."

"Cậu chắc chứ? Tôi thấy cậu tuổi đời trẻ đúng là háo thắng."

Uông Trác Thành nhìn anh ta cực thích làm thính giả im lặng.

"Xét về góc độ công ty, MSM - C và King Rok đều là chi nhánh, cùng cạnh tranh trên thị trường phát triển game, tức là bên đều có vị thế ngang nhau. Xét về góc độ cá nhân, tôi năm 24 tuổi là một trong những người đồng sáng lập MSM - C, cho hỏi năm 24 tuổi ông là ai? Cho tới bây giờ ông là ai?" Quách Thừa ghét nhất là người ta mang tuổi đời ra chèn ép cậu ta đấy, tuy nói MSM - C là chi nhánh nhưng công ty tổng chỉ cho họ một cái tên thôi, những thứ còn lại đều là do họ tạo ra.

"Cậu!!...."

Uông Trác Thành ở bên cạnh vẻ mặt có chút kì quái, không biết đang nhẫn nhịn cái gì ngũ quan có chút lộn xộn. Giám đốc Tôn nhìn anh ta nhưng anh ta không nói gì cả chơi với cơ mặt mình. Đến khi ra khỏi công ty anh ta mới ôm xe gập người không ngừng đánh đấm..

Quách Thừa:"Không giải quyết được thì tôi sẽ chịu trách nhiệm có liên quan gì anh mà anh khóc."

Uông Trác Thành:"Tôi đang cười."

Nói rồi anh ta lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Quách Thừa "..."

Trên xe, Quách Thừa quay sang anh ta:"Có thể ngưng cười được chưa?"

Uông Trác Thành vẫn biểu cảm kinh dị đó.

Quách Thừa không thèm để ý nữa buồn bực nhấn chân ga vọt lên phía trước. Uông Trác Thành dần dần bình thường:"Hợp đồng hủy rồi tôi còn tưởng cậu chỉ đánh phủ đầu họ thôi chứ?" Rốt cuộc tính khí người này thế nào anh không hiểu, mà công ty này có rất nhiều người kì quái.

"Anh muốn ký sao không lên tiếng?"

"Tôi không có kinh nghiệm." Uông Trác Thành sờ mũi

"Ba năm trước khi còn đang là một trưởng phòng bộ phận của anh ba quý liên tiếp giành được vị trí đầu bảng về doanh thu về mảng game này lẽ nào chỉ do may mắn?"

"Cậu biết?"

"Công ty tổng gửi người xuống đương nhiên tôi phải xem qua không ổn thì trực tiếp trả về." Hiện giờ còn có chuyện cần phải xử lý đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Hiên Dương] Nhớ Một Người Không Thể Nói Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook