Chương 3
Ngọc Giao
05/12/2016
Mặc Thư nghiêng
người, chống tay lên gối, cứ thế mà ngắm nhìn thiếu nữ đang say giấc
nồng. Thời gian gần đây, y thường bị chứng khó ngủ. Y hiểu rõ, đấy là
dấu hiệu của việc sức khỏe đang xuống dần do mười mấy năm ròng lao lực
hao tổn tâm trí tích tụ lại. Hoặc cũng có thể, đó là dấu hiệu của sự lão hóa. Y đang bắt đầu già đi.
Trước kia, Mặc Thư chẳng sợ già. Nhưng ... Không hiểu từ bao giờ, tuổi tác trở thành nỗi ám ảnh với y. Y căm ghét lẫn ghen tỵ với tất thảy những chàng trai trẻ tuổi. Y tự tin rằng dung mạo mình không thua bất kỳ ai, nhưng cái y không bao giờ có lại được, đó là sự thanh tân, trong trẻo của tuổi trẻ.
Phiên Vân không hiểu những điều này, nàng còn trẻ con lắm, chí ít trong mắt y chính là thế. Chính y đã làm vấy bẩn sự ngây ngô của nàng. Đây không phải lần đầu tiên y cám dỗ nàng làm việc phu thê. Ban ngày, trước mặt mọi người, họ là tỷ phu và thê muội. Đêm đến, khi thế giới chỉ còn lại hai người, Mặc Thư lại trút bỏ mặt nạ hiền lương tiết hạnh, quyến rũ muội muội của thê chủ quá cố lên giường.
Nhẹ đưa ngón tay thon dài chọc chọc vào đôi má bầu bĩnh của Phiên Vân, thấy nàng theo phản xạ lấy tay gạt đi, nhưng gạt mãi mà không được, lại nhíu mày dẩu môi, như một đứa trẻ đang giận dỗi, y bật cười, rồi lại khẽ thở dài. Nhìn về phía chiếc đồng hồ nước ở góc phòng, Mặc Thư vội đi xuống giường, mặc xiêm y vào, cẩn thận không phát ra tiếng động đánh thức Phiên Vân dậy. Mỗi buổi sáng của y đều bắt đầu từ rất sớm. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Mặc Thư đã bưng một chậu nước ấm bước vào phòng. Y nhẹ nhàng tỉ mẩn lau người cho Phiên Vân, mặc xiêm áo chỉnh tề cho nàng, đoạn mới khe khẽ gọi:
"Vân nhi, mèo lười, sắp đến giờ lên triều rồi, nhanh dậy đi..."
Phiên Vân lăn qua lộn lại mấy vòng, một hồi sau mới chịu ngồi dậy, dụi dụi mắt như con mèo mất ngủ. Mặc Thư không kiềm được, lại kéo nàng đến gần, hôn thật sâu lên trán.
Quyến luyến lâu thật lâu, Mặc Thư mới tiếc nuối thả Phiên Vân của y ra, xoa đầu nàng nói:
"Dùng bữa sáng đi rồi còn lên triều, ta đã chuẩn bị bát cháo cho nàng dưới bếp, để ta gọi người mang lên ..."
Phiên Vân kéo tay y lại, cười bảo:
"Tỷ phu, hôm nay muội đã xin phép Hoàng cô cô miễn lên triều, Phiên Vân muốn đến Thiên Lâm tự thăm phụ thân. Tỷ phu đi cùng ta chứ?"
Mặc Thư nhìn nàng, đôi mắt khẽ rủ xuống, rồi rất nhanh trở lại cong cong mềm mại như trước. Vuốt vuốt mấy lọn tóc mai trước trán nàng, y nói rất khẽ:
"Tất nhiên rồi, trước giờ có điều gì Vân nhi muốn mà Mặc Thư không cho nàng đâu?"
Phiên Vân chớp chớp đôi mắt to tròn:
"Kể cả tính mạng sao?"
Mặc Thư nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn nhẹ một cái, đoạn đặt nó ở ngực trái mình, nơi gần kề trái tim nhất.
"Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."
Phiên Vân bỗng rụt tay lại, cười hì hì nói:
"Vân nhi nói đùa thôi mà!"
Mặc Thư nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười thật ấm áp.
"Còn ta thì nói thật đấy ..."
Từ cái đêm mưa một năm trước, Lý Mặc Thư đã là của Mộc Phiên Vân. Tính mạng của y, cũng thế.
Trước kia, Mặc Thư chẳng sợ già. Nhưng ... Không hiểu từ bao giờ, tuổi tác trở thành nỗi ám ảnh với y. Y căm ghét lẫn ghen tỵ với tất thảy những chàng trai trẻ tuổi. Y tự tin rằng dung mạo mình không thua bất kỳ ai, nhưng cái y không bao giờ có lại được, đó là sự thanh tân, trong trẻo của tuổi trẻ.
Phiên Vân không hiểu những điều này, nàng còn trẻ con lắm, chí ít trong mắt y chính là thế. Chính y đã làm vấy bẩn sự ngây ngô của nàng. Đây không phải lần đầu tiên y cám dỗ nàng làm việc phu thê. Ban ngày, trước mặt mọi người, họ là tỷ phu và thê muội. Đêm đến, khi thế giới chỉ còn lại hai người, Mặc Thư lại trút bỏ mặt nạ hiền lương tiết hạnh, quyến rũ muội muội của thê chủ quá cố lên giường.
Nhẹ đưa ngón tay thon dài chọc chọc vào đôi má bầu bĩnh của Phiên Vân, thấy nàng theo phản xạ lấy tay gạt đi, nhưng gạt mãi mà không được, lại nhíu mày dẩu môi, như một đứa trẻ đang giận dỗi, y bật cười, rồi lại khẽ thở dài. Nhìn về phía chiếc đồng hồ nước ở góc phòng, Mặc Thư vội đi xuống giường, mặc xiêm y vào, cẩn thận không phát ra tiếng động đánh thức Phiên Vân dậy. Mỗi buổi sáng của y đều bắt đầu từ rất sớm. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Mặc Thư đã bưng một chậu nước ấm bước vào phòng. Y nhẹ nhàng tỉ mẩn lau người cho Phiên Vân, mặc xiêm áo chỉnh tề cho nàng, đoạn mới khe khẽ gọi:
"Vân nhi, mèo lười, sắp đến giờ lên triều rồi, nhanh dậy đi..."
Phiên Vân lăn qua lộn lại mấy vòng, một hồi sau mới chịu ngồi dậy, dụi dụi mắt như con mèo mất ngủ. Mặc Thư không kiềm được, lại kéo nàng đến gần, hôn thật sâu lên trán.
Quyến luyến lâu thật lâu, Mặc Thư mới tiếc nuối thả Phiên Vân của y ra, xoa đầu nàng nói:
"Dùng bữa sáng đi rồi còn lên triều, ta đã chuẩn bị bát cháo cho nàng dưới bếp, để ta gọi người mang lên ..."
Phiên Vân kéo tay y lại, cười bảo:
"Tỷ phu, hôm nay muội đã xin phép Hoàng cô cô miễn lên triều, Phiên Vân muốn đến Thiên Lâm tự thăm phụ thân. Tỷ phu đi cùng ta chứ?"
Mặc Thư nhìn nàng, đôi mắt khẽ rủ xuống, rồi rất nhanh trở lại cong cong mềm mại như trước. Vuốt vuốt mấy lọn tóc mai trước trán nàng, y nói rất khẽ:
"Tất nhiên rồi, trước giờ có điều gì Vân nhi muốn mà Mặc Thư không cho nàng đâu?"
Phiên Vân chớp chớp đôi mắt to tròn:
"Kể cả tính mạng sao?"
Mặc Thư nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn nhẹ một cái, đoạn đặt nó ở ngực trái mình, nơi gần kề trái tim nhất.
"Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."
Phiên Vân bỗng rụt tay lại, cười hì hì nói:
"Vân nhi nói đùa thôi mà!"
Mặc Thư nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười thật ấm áp.
"Còn ta thì nói thật đấy ..."
Từ cái đêm mưa một năm trước, Lý Mặc Thư đã là của Mộc Phiên Vân. Tính mạng của y, cũng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.