Chương 4
Ngọc Giao
05/12/2016
Vân nhi ...
Tỷ tỷ!
Vân nhi ...
Mẫu thân!
Báo thù ...
Đừng bỏ Phiên Vân một mình!
... Người hại ta là ...
Là ai?
Là ...
________
"Vân nhi ... Vân nhi ... Dậy đi ... Vân nhi ..."
Phiên Vân giật mình choàng mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt cảnh vật nhòe đi, một lúc sau mới dần dần rõ nét lại.
Là Lý Mặc Thư.
Chỉ thấy trước mắt nàng là khuôn mặt dịu dàng hơn cả gió xuân của Lý Mặc Thư. Y rót một cốc trà ấm cho nàng, lo lắng hỏi:
"Vân nhi, lại gặp ác mộng sao? Uống một cốc trà an thần đi."
Phiên Vân nhận lấy, nhấp một ngụm. Đó là Thiết Quan Âm mà nàng yêu thích. Mặc Thư luôn luôn hiểu rõ nàng như thế, còn hơn chính nàng nữa. Đôi khi, điều này làm Phiên Vân thấy sợ.
Đợi nàng uống trà xong, Mặc Thư choàng tay ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, đoạn lại dịu giọng dỗ:
"Chỉ là cơn ác mộng thôi, mộng không thể thành thực được, đừng lo lắng quá ..."
"Ta vừa mơ thấy tỷ tỷ."
Lý Mặc Thư mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
"Là do Vân nhi nghĩ nhiều thôi."
" ... Còn có mẫu thân nữa. Tỷ tỷ rất giận dữ, mẫu thân thì không muốn nhìn mặt ta. Họ đều mắng ta ... Mắng ta vô dụng, kẻ thù ở ngay bên cạnh mình mà không làm gì được ..." Phiên Vân chầm chậm kể lại giấc mơ, giọng đều đều như thể đang nói chuyện của người khác.
Mặc Thư ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Nàng đừng tự trách mình, địa vị của người đó hiện tại không ai có thể đối đầu, chuyện quan trọng trước mắt là giữ gìn sức khỏe, lo nghĩ nhiều không tốt ..."
Phiên Vân ngẩng đầu, dùng đôi mắt to trong vắt như mặt hồ thu nhìn thẳng vào y, hỏi:
"Người hại mẫu thân và tỷ tỷ ta, thật sự là hoàng cô cô?"
Mặc Thư mân mê mép áo của nàng, khẽ nói:
"Không phải ta đã nói với Vân nhi nhiều lần rồi sao? Vì sao hôm nay lại hỏi chuyện này?"
Ngừng một chút, y tủm tỉm nhìn nàng:
"Chúng ta đừng nói những việc không vui này nữa, hay là nói về chuyện khác đi ... Chẳng hạn như, con của chúng ta, sẽ là nam hay nữ, sẽ trông như thế nào?"
Phiên Vân giật mình quay lại nhìn y. Mặc Thư cầm lấy tay nàng, nhè nhẹ đặt lên bụng mình, mỉm cười thì thầm nói tiếp:
"Mặc Thư nghe nói, khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai thì đứa bé sinh ra sẽ rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định sẽ là một tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết không, khi bé nàng rất đáng yêu, nho nhỏ, tròn tròn, mềm mềm, tựa như một nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt một chú mèo con bị bắt nạt ..."
Vẻ mặt hạnh phúc, ý cười ấm áp đong đầy mắt y lúc nói ra những câu này đột nhiên khiến Phiên Vân cảm thấy rất chói mắt. Nàng rủ mắt xuống. Trong ống tay áo rộng thùng thình, lưỡi dao bén ngót sắc lạnh đã rút ra quá nửa lại lẳng lặng bị tra vào vỏ.
Khóe môi Mặc Thư khẽ cong lên.
Y biết, mình đã thắng.
Cũng như rất nhiều đêm trước đó, sau những lần ân ái mặn nồng, mũi kiếm lạnh lẽo đã gần chạm đến thịt da y, lại đột ngột chuyển hướng.
Cho nên mới nói, Phiên Vân của y, đứa bé này ... Thật sự rất ngây thơ. Nàng luôn nghĩ rằng bản thân đã lừa được y, qua mặt được y. Nhưng sự thật, đó là do y ngầm cho phép nàng lừa mình, qua mặt mình, thậm chí ... giết mình. Tất nhiên, y đã tính trước rằng, nàng chắc chắn sẽ không làm thế.
Vì...
Nàng cũng yêu y. Cho dù, chỉ một chút, một chút thôi. Đối với một người xem trọng tình nghĩa, một chút yêu nho nhỏ ấy, cũng đủ để y lợi dụng nó kiềm chế cái mối hận to, giữ nàng lại bên mình.
Và, y đã thắng.
Thoạt nhìn, Mặc Thư luôn thắng trong ván cờ này. Nhưng kỳ thực, y đã thua ngay từ đầu trận. Vì ... y yêu trước, yêu nhiều hơn, yêu sâu đậm hơn.
Y đau đớn mà yêu. Đó là liều thuốc độc bọc đường, là gai nhọn dưới đóa hồng thơm hương. Y biết. Nhưng vẫn chọn nếm thử vị ngọt cay đắng ấy, và đâm gai hoa hồng vào tim.
Giống như muôn đời nay, thiêu thân vẫn lao đầu vào lửa. Con người vẫn nguyện chết vì yêu.
Kể cả, đó có là kẻ tàn độc đến đâu.
Tỷ tỷ!
Vân nhi ...
Mẫu thân!
Báo thù ...
Đừng bỏ Phiên Vân một mình!
... Người hại ta là ...
Là ai?
Là ...
________
"Vân nhi ... Vân nhi ... Dậy đi ... Vân nhi ..."
Phiên Vân giật mình choàng mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt cảnh vật nhòe đi, một lúc sau mới dần dần rõ nét lại.
Là Lý Mặc Thư.
Chỉ thấy trước mắt nàng là khuôn mặt dịu dàng hơn cả gió xuân của Lý Mặc Thư. Y rót một cốc trà ấm cho nàng, lo lắng hỏi:
"Vân nhi, lại gặp ác mộng sao? Uống một cốc trà an thần đi."
Phiên Vân nhận lấy, nhấp một ngụm. Đó là Thiết Quan Âm mà nàng yêu thích. Mặc Thư luôn luôn hiểu rõ nàng như thế, còn hơn chính nàng nữa. Đôi khi, điều này làm Phiên Vân thấy sợ.
Đợi nàng uống trà xong, Mặc Thư choàng tay ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, đoạn lại dịu giọng dỗ:
"Chỉ là cơn ác mộng thôi, mộng không thể thành thực được, đừng lo lắng quá ..."
"Ta vừa mơ thấy tỷ tỷ."
Lý Mặc Thư mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
"Là do Vân nhi nghĩ nhiều thôi."
" ... Còn có mẫu thân nữa. Tỷ tỷ rất giận dữ, mẫu thân thì không muốn nhìn mặt ta. Họ đều mắng ta ... Mắng ta vô dụng, kẻ thù ở ngay bên cạnh mình mà không làm gì được ..." Phiên Vân chầm chậm kể lại giấc mơ, giọng đều đều như thể đang nói chuyện của người khác.
Mặc Thư ôm nàng chặt hơn, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Nàng đừng tự trách mình, địa vị của người đó hiện tại không ai có thể đối đầu, chuyện quan trọng trước mắt là giữ gìn sức khỏe, lo nghĩ nhiều không tốt ..."
Phiên Vân ngẩng đầu, dùng đôi mắt to trong vắt như mặt hồ thu nhìn thẳng vào y, hỏi:
"Người hại mẫu thân và tỷ tỷ ta, thật sự là hoàng cô cô?"
Mặc Thư mân mê mép áo của nàng, khẽ nói:
"Không phải ta đã nói với Vân nhi nhiều lần rồi sao? Vì sao hôm nay lại hỏi chuyện này?"
Ngừng một chút, y tủm tỉm nhìn nàng:
"Chúng ta đừng nói những việc không vui này nữa, hay là nói về chuyện khác đi ... Chẳng hạn như, con của chúng ta, sẽ là nam hay nữ, sẽ trông như thế nào?"
Phiên Vân giật mình quay lại nhìn y. Mặc Thư cầm lấy tay nàng, nhè nhẹ đặt lên bụng mình, mỉm cười thì thầm nói tiếp:
"Mặc Thư nghe nói, khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai thì đứa bé sinh ra sẽ rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định sẽ là một tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết không, khi bé nàng rất đáng yêu, nho nhỏ, tròn tròn, mềm mềm, tựa như một nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt một chú mèo con bị bắt nạt ..."
Vẻ mặt hạnh phúc, ý cười ấm áp đong đầy mắt y lúc nói ra những câu này đột nhiên khiến Phiên Vân cảm thấy rất chói mắt. Nàng rủ mắt xuống. Trong ống tay áo rộng thùng thình, lưỡi dao bén ngót sắc lạnh đã rút ra quá nửa lại lẳng lặng bị tra vào vỏ.
Khóe môi Mặc Thư khẽ cong lên.
Y biết, mình đã thắng.
Cũng như rất nhiều đêm trước đó, sau những lần ân ái mặn nồng, mũi kiếm lạnh lẽo đã gần chạm đến thịt da y, lại đột ngột chuyển hướng.
Cho nên mới nói, Phiên Vân của y, đứa bé này ... Thật sự rất ngây thơ. Nàng luôn nghĩ rằng bản thân đã lừa được y, qua mặt được y. Nhưng sự thật, đó là do y ngầm cho phép nàng lừa mình, qua mặt mình, thậm chí ... giết mình. Tất nhiên, y đã tính trước rằng, nàng chắc chắn sẽ không làm thế.
Vì...
Nàng cũng yêu y. Cho dù, chỉ một chút, một chút thôi. Đối với một người xem trọng tình nghĩa, một chút yêu nho nhỏ ấy, cũng đủ để y lợi dụng nó kiềm chế cái mối hận to, giữ nàng lại bên mình.
Và, y đã thắng.
Thoạt nhìn, Mặc Thư luôn thắng trong ván cờ này. Nhưng kỳ thực, y đã thua ngay từ đầu trận. Vì ... y yêu trước, yêu nhiều hơn, yêu sâu đậm hơn.
Y đau đớn mà yêu. Đó là liều thuốc độc bọc đường, là gai nhọn dưới đóa hồng thơm hương. Y biết. Nhưng vẫn chọn nếm thử vị ngọt cay đắng ấy, và đâm gai hoa hồng vào tim.
Giống như muôn đời nay, thiêu thân vẫn lao đầu vào lửa. Con người vẫn nguyện chết vì yêu.
Kể cả, đó có là kẻ tàn độc đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.