Chương 5
Ngọc Giao
06/12/2016
Khi Phiên Vân đang
nằm gối lên đùi Mặc Thư nhàn nhã đọc sách, xe ngựa bỗng dưng dừng lại.
Vì quá đột ngột, cả xe rung lắc mạnh, mắt thấy Mặc Thư sắp bị ngã vào
thanh gỗ ở phía sau, Phiên Vân theo phản xạ lập tức bật dậy, ôm lấy y để che chắn. Đợi chấn động qua đi, Mặc Thư đầu tiên là lo lắng kiểm tra
xem Phiên Vân có bị va trúng chỗ nào không, sau đó mới ý thức được nàng
vừa bảo vệ cho mình, trong lòng bỗng ngọt ngào như ướp mật.
Không để Mặc Thư kịp ân ái thân mật với Phiên Vân của y, bên ngoài đã vang lên một tiếng thét hùng hồn:
"Lý Mặc Thư, mau nộp mạng!"
Phiên Vân giật mình vén rèm quan sát, thấy đoàn người của mình đang bị bao vây bởi một toán người áo đen che kín mặt. Lần này đi thăm phụ thân nên nàng không mang theo nhiều người, tuy Mộc gia quân đều anh dũng thiện chiến, nhưng hai quyền khó địch lại sáu tay, tình thế không mấy khả quan.
Buông rèm xuống, Phiên Vân trầm tư nghĩ ngợi. Sao có thể như thế? Rõ ràng nàng đã ...
"Vân nhi yên tâm, nếu chỉ một đám ô hợp cũng có thể lấy được mạng Mặc Thư thì Mặc Thư đã vong mạng từ mười mấy năm trước rồi." Lý Mặc Thư bình tĩnh nắm lấy tay nàng, mỉm cười dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Rầm một tiếng, xe ngựa bị xẻ ra thành bốn mảnh. Phiên Vân nhanh như chớp ôm lấy Mặc Thư bay ra cách đó một khoảng xa. Một đám thích khách xông lên, Phiên Vân tuốt kiếm, Mộc gia kiếm pháp nhanh gọn chuẩn xác, chỉ thấy mỗi khi đường kiếm sắc lạnh lóe lên là có một kẻ gục xuống. Nhưng lợi thế của đối phương là quá đông, trong khi toán này đang đối phó với nàng thì những tên khác nhắm vào Mặc Thư. Từ bé đến lớn, cái mà y học chỉ là cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa, đối diện với lưỡi đao ánh kiếm khó tránh khỏi lúng túng. Phiên Vân vội vàng phá vòng vây đến cứu y. Nhưng, trong đầu nàng chợt vang lên một thanh âm ...
"Vân nhi, nhất định phải thay tỷ tỷ báo thù!"
Có một khắc đó, Phiên Vân đã dừng tay lại. Phải rồi, nàng không thể ra tay với y. Nhưng đám người này có thể thay nàng! Nàng chỉ việc khoanh tay vờ như không thấy mà thôi!
Lý Mặc Thư bị đám thích khách dồn đến bên mép vực. Y dùng hai tay bảo vệ bụng mình, đưa mắt nhìn về phía Phiên Vân.
Nàng đứng yên, hai tay buông thõng. Đám thích khách lén nhìn nàng, rồi lại nhìn Mặc Thư, có chút không biết làm sao.
Nàng quyết định ... bỏ rơi y.
Mặc Thư chua chát cười. Cuối cùng ... vẫn là như thế. Từ đầu chí cuối, vẫn là tự y đánh giá quá cao giá trị của mình, tự chuốc lấy khổ. Nếu sớm biết, y thà không dựng lên vở kịch thử lòng này, tự dối mình cho xong ... Sự thật quá trần trụi, quá khốc liệt, quá sức ... không thể chịu được ...
Bỗng nhiên, hai mắt Mặc Thư bỗng hoa cả lên, đầu óc quay cuồng, y mất thăng bằng, trượt chân té ngã.
Phía sau là vực sâu.
Mặc Thư hoảng sợ nhận ra điều này, nhưng đành bất lực, chỉ kịp vòng tay che chắn phần bụng.
Phiên Vân nhìn theo, chợt giật mình.
"Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."
"Mặc Thư nghe nói, khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai thì đứa bé sinh ra sẽ rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định sẽ là một tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết không, khi bé nàng rất đáng yêu, nho nhỏ, tròn tròn, mềm mềm, tựa như một nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt một chú mèo con bị bắt nạt ..."
Phiên Vân không rõ thứ gì đã điều khiển mình. Khi nàng lấy lại lí trí, thì đã thấy bản thân đang rơi xuống đáy vực bằng một tốc độ khủng khiếp.
Nàng đã cứu Lý Mặc Thư.
Nàng đã cứu kẻ thù của mình. Không chút do dự.
Y đã được cứu, còn nàng thì mất đà lao thẳng xuống vực.
Phiên Vân khẽ nhắm mắt chờ đợi cái chết đến gần, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
... Mẫu thân, tỷ tỷ, Phiên Vân xin lỗi ...
... Cuối cùng, Phiên Vân vẫn ... không thể giết được kẻ thù.
Vì kẻ thù ấy, không phải ở bên cạnh, mà là ...
... Ở trong tim Phiên Vân.
Không để Mặc Thư kịp ân ái thân mật với Phiên Vân của y, bên ngoài đã vang lên một tiếng thét hùng hồn:
"Lý Mặc Thư, mau nộp mạng!"
Phiên Vân giật mình vén rèm quan sát, thấy đoàn người của mình đang bị bao vây bởi một toán người áo đen che kín mặt. Lần này đi thăm phụ thân nên nàng không mang theo nhiều người, tuy Mộc gia quân đều anh dũng thiện chiến, nhưng hai quyền khó địch lại sáu tay, tình thế không mấy khả quan.
Buông rèm xuống, Phiên Vân trầm tư nghĩ ngợi. Sao có thể như thế? Rõ ràng nàng đã ...
"Vân nhi yên tâm, nếu chỉ một đám ô hợp cũng có thể lấy được mạng Mặc Thư thì Mặc Thư đã vong mạng từ mười mấy năm trước rồi." Lý Mặc Thư bình tĩnh nắm lấy tay nàng, mỉm cười dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Rầm một tiếng, xe ngựa bị xẻ ra thành bốn mảnh. Phiên Vân nhanh như chớp ôm lấy Mặc Thư bay ra cách đó một khoảng xa. Một đám thích khách xông lên, Phiên Vân tuốt kiếm, Mộc gia kiếm pháp nhanh gọn chuẩn xác, chỉ thấy mỗi khi đường kiếm sắc lạnh lóe lên là có một kẻ gục xuống. Nhưng lợi thế của đối phương là quá đông, trong khi toán này đang đối phó với nàng thì những tên khác nhắm vào Mặc Thư. Từ bé đến lớn, cái mà y học chỉ là cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa, đối diện với lưỡi đao ánh kiếm khó tránh khỏi lúng túng. Phiên Vân vội vàng phá vòng vây đến cứu y. Nhưng, trong đầu nàng chợt vang lên một thanh âm ...
"Vân nhi, nhất định phải thay tỷ tỷ báo thù!"
Có một khắc đó, Phiên Vân đã dừng tay lại. Phải rồi, nàng không thể ra tay với y. Nhưng đám người này có thể thay nàng! Nàng chỉ việc khoanh tay vờ như không thấy mà thôi!
Lý Mặc Thư bị đám thích khách dồn đến bên mép vực. Y dùng hai tay bảo vệ bụng mình, đưa mắt nhìn về phía Phiên Vân.
Nàng đứng yên, hai tay buông thõng. Đám thích khách lén nhìn nàng, rồi lại nhìn Mặc Thư, có chút không biết làm sao.
Nàng quyết định ... bỏ rơi y.
Mặc Thư chua chát cười. Cuối cùng ... vẫn là như thế. Từ đầu chí cuối, vẫn là tự y đánh giá quá cao giá trị của mình, tự chuốc lấy khổ. Nếu sớm biết, y thà không dựng lên vở kịch thử lòng này, tự dối mình cho xong ... Sự thật quá trần trụi, quá khốc liệt, quá sức ... không thể chịu được ...
Bỗng nhiên, hai mắt Mặc Thư bỗng hoa cả lên, đầu óc quay cuồng, y mất thăng bằng, trượt chân té ngã.
Phía sau là vực sâu.
Mặc Thư hoảng sợ nhận ra điều này, nhưng đành bất lực, chỉ kịp vòng tay che chắn phần bụng.
Phiên Vân nhìn theo, chợt giật mình.
"Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."
"Mặc Thư nghe nói, khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai thì đứa bé sinh ra sẽ rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định sẽ là một tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết không, khi bé nàng rất đáng yêu, nho nhỏ, tròn tròn, mềm mềm, tựa như một nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt một chú mèo con bị bắt nạt ..."
Phiên Vân không rõ thứ gì đã điều khiển mình. Khi nàng lấy lại lí trí, thì đã thấy bản thân đang rơi xuống đáy vực bằng một tốc độ khủng khiếp.
Nàng đã cứu Lý Mặc Thư.
Nàng đã cứu kẻ thù của mình. Không chút do dự.
Y đã được cứu, còn nàng thì mất đà lao thẳng xuống vực.
Phiên Vân khẽ nhắm mắt chờ đợi cái chết đến gần, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
... Mẫu thân, tỷ tỷ, Phiên Vân xin lỗi ...
... Cuối cùng, Phiên Vân vẫn ... không thể giết được kẻ thù.
Vì kẻ thù ấy, không phải ở bên cạnh, mà là ...
... Ở trong tim Phiên Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.