Chương 71: Thái tử tới cứu
Mục Bạch
23/11/2017
Hứa Từ bí hiểm cười: “Ngươi có thể không tin, nhưng ngươi phải nghe ta nói xong, bằng không ngươi nhất định sẽ hối hận.”
“Ngươi chỉ là đang kéo dài thời gian, ” Vũ Văn Thiên Thành cười nhạo, “Lại muốn nói mấy chuyện quái lực loạn thần gì.”
“Vũ Văn điện hạ, ngài là người thông minh, ta nói thật hay giả, ngài hẳn là tranh luận rõ ràng thấu đáo.” Hứa Từ thẳng eo, nói, “Ta đích xác là đang kéo dài thời gian, nhưng ngươi hẳn cũng nhìn ra được, lời ta nói không phải giả dối, thật sự không muốn biết tương lai của mình sao?”
Vũ Văn Thiên Thành lạnh lùng nhìn mắt Hứa Từ, trong mắt cậu trắng đen rõ ràng, một mảnh trấn tĩnh, hoàn toàn không có bị bắt giữ được kinh hãi nên có, “Hứa Từ, ngươi thật sự chỉ mười lăm tuổi thôi sao?”
Hứa Từ nghiêng đầu lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Không, ta không chỉ là mười lăm tuổi, ta lập tức liền mười sáu tuổi.”
“Ta có thể không cho ngươi qua được sinh nhật mười sáu tuổi, ” Vũ Văn Thiên Thành chà chà tay, lạnh nhạt nói, “Ngươi nói đi, ta thật muốn nghe xem, ngươi nói về tương lai của ta.”
“Trong tương lai mấy năm sau, sẽ có một nữ tử tên là Hứa Tử Dĩnh, mang một thứ tên là ‘Hỏa dược’ đi tìm Lý Hạo Thịnh, Lý Hạo Thịnh mượn loại hỏa dược này, cùng ngoại công Phí Viễn Chinh Phí đại nhân của hắn cùng nhau nhét Đại Diệu quốc vào trong túi, Hoàng Thượng bị tàn hại đến chết, thái tử điện hạ bị sung quân biên cương, cả đời tuổi già cô độc.”
“Sau khi Lý Hạo Thịnh xưng đế, còn chưa hài lòng, hắn lại dựa vào loại hỏa dược này, chinh chiến chung quanh, không qua mấy năm, Nguyệt quốc các ngươi cũng bị hắn thôn tính, mà ngươi, Vũ Văn hoàng tử, từ đầu đến cuối, còn chưa kịp đi lên đế vị, Nguyệt quốc liền diệt vong!”
Vũ Văn Thiên Thành cười nhạo ha ha một tiếng, “Nhất phái nói bậy, còn tưởng rằng ngươi có thể nói ra truyện cười gì, quả thực là nói xằng nói bậy.”
“Ngươi có thể không tin, cũng có thể hiện tại liền giết ta.” Hứa Từ mâu quang chợt lóe, chậm rãi lui về phía sau một bước, “Nhưng sau này ngươi có thể đi tìm nữ tử này, xem xem nàng quả thực có phát minh ‘Hỏa dược’ hay không, nữ tử này trên danh nghĩa mà nói, nên là muội muội của ta, sau khi chuyện của Hứa Trường Tông bại lộ, mẫu thân nàng liền mang theo Hứa Tử Dĩnh trộm chạy đi, người của ta sau này tra được, các nàng gần đây xuất hiện ở tộc Vu Thần gần Nam Cương.”
“Ngươi nói đây là thật, vậy ngươi ngược lại nói xem, hỏa dược là vật gì?” Vũ Văn Thiên Thành nhăn mi, cái từ hỏa dược này chưa nghe qua bao giờ.
“Hỏa dược hỏa dược, tên như ý nghĩa, dược dùng lửa châm, vật ấy dùng một vật phẩm viên cầu màu đen, đốt ngòi nổ, liền có thể nổ tung. Hỏa dược vô cùng uy lực, có thể nháy mắt bắn bay mấy đại hán trưởng thành, đúng là vật đáng sợ.” Hứa Từ lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, “Hứa Từ tự biết hôm nay không còn hi vọng sống, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở đại nhân, Hứa Tử Dĩnh giống như mẫu thân nàng, vì tư lợi, không có nhân tính gì đáng nói, chỉ cần ngươi cho nàng đủ lợi ích, nàng liền có thể vì ngươi sở dụng. Đương nhiên phản bội cũng thế, nếu người bên ngoài cho nàng vượt qua phần của ngươi, cũng sẽ không chút lưu tình nào mà phản bội ngươi.”
“Nàng là muội muội ngươi, ngươi cứ như vậy đánh giá nàng?”
“Ha ha, chính vì nàng là muội muội ta, ta mới có thể nhìn thấu tính cách của nàng, may mà trước khi chết nói rõ cho Vũ Văn điện hạ, ta còn muốn nhắc nhở điện hạ một tiếng, ” Hứa Từ cười cười, đột nhiên chỉ ra sau, “Cứu binh của ta đến đây.”
Vũ Văn Thiên Thành sửng sốt, chợt quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có cỏ dại màu xanh cùng cây cối xanh um tươi tốt trước mắt, nào có bóng người gì.
Trong nháy mắt Vũ Văn Thiên Thành xoay người, Hứa Từ đột nhiên thoát đi, dồn sức chạy về sau.
Vũ Văn Thiên Thành cắn răng, vốn tưởng rằng bắt được một thiếu niên nho nhỏ không biết võ công, xuất động năm mươi người đã là dùng người tài không đúng chỗ. Hơn nữa năm mươi người này chỉ là vì đối phó ba mươi ám vệ kia mà thôi, cũng không phải vì bắt giữ Hứa Từ, nhưng không nghĩ tới, ngược lại là Hứa Từ này thỏ khôn có ba hang, mấy lần đều bị cậu chạy thoát.
Kế hoạch ban đầu hẳn là bắt Hứa Từ trước, lại dùng Hứa Từ khiến cho Lý Hạo Sâm cùng Lạc Thiên Tuyết đến, chờ họ đến địa điểm xác định, một trăm sát thủ vây ở chung quanh liền dốc toàn bộ lực lượng, chém giết họ.
Nhưng hôm nay chỉ bắt một Hứa Từ, liền phế đi nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, thật là mở đầu bất lợi! Nếu không thể dùng cho mình, vậy liền đi tìm chết đi.
Vũ Văn Thiên Thành giận dữ, cổ tay khẽ vung, liền có một mũi nhọn lạnh lẽo từ trong cổ tay áo nhanh chóng bắn ra.
Mắt thấy Hứa Từ chạy càng ngày càng xa liền bị ám khí này bắn trúng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo hắc ảnh phút chốc từ trên đầu Vũ Văn Thiên Thành xẹt qua, tựa như quỷ mị, bổ nhào Hứa Từ xuống đất, khó khăn tránh khỏi mũi tên lạnh kia.
Hứa Từ quay đầu, vui mừng: “Mặc Dạ, là ngươi.”
Mặc Dạ gật gật đầu, khiêng Hứa Từ ở đầu vai mình, “Đi, thái tử ở bên dưới chờ.”
Hứa Từ sửng sốt, “Bên dưới?”
Mặc Dạ nơi nào còn lo nói chuyện, hắn khiêng lên Hứa Từ liền bay đi cũng như xẹt qua lúc nãy, mấy thân ảnh phía sau đuổi theo không buông, nhưng khinh công của Mặc Dạ tuyệt nhất thiên hạ, không phải người bên ngoài có thể đuổi theo. Cứ như vậy, Mặc Dạ vừa bỏ ra một nhóm người, liền có một sóng hắc y nhân khác sớm mai phục ở hai bên lại lần nữa theo sát phía sau, ám khí bay vụt không ngừng.
Mặc Dạ tránh trái tránh phải, tránh thoát mai phục hết đợt này đến đợt khác, cho đến khi bay đến trước một chỗ vách đá.
Hứa Từ nhìn chằm chằm vách núi dốc đứng này, dưới vách núi là nước sông chảy xiết.
Hứa Từ nuốt một hơi, chỉ vào dưới vách núi này hỏi, “Ngươi đừng nói cho ta thái tử điện hạ ở phía dưới này chờ ta?”
Mặc Dạ gật gật đầu, “Phải, nhảy xuống đi.” Hắn nói liền muốn ném Hứa Từ từ trên vách núi xuống.
Hứa Từ kinh hãi, vội bắt lấy tay áo Mặc Dạ, “Khoan khoan khoan khoan…”
Hứa Từ khóc không ra nước mắt, cậu kiếp trước đường đường là Hứa thừa tướng quan bái nhất phẩm, kiếp này là Hứa Tiển Mã tuổi trẻ tài cao, nhưng mà cậu mẹ nó sợ độ cao a!
Mặc Dạ đang định mang theo Hứa Từ xuống hơi hơi ngạc nhiên, “Hứa Tiển Mã, ngươi làm sao vậy?”
Hứa Từ nắm chặt lấy tay áo Mặc Dạ, thanh âm run rẩy nói: “Ta… Ta mẹ nó sợ độ cao a!”
“Ách…” Trên mặt Mặc Dạ lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.
Hứa Tiển Mã có thể một mình đối mặt với năm mươi người đuổi giết, có thể bình tĩnh châm đạn tín hiệu cũng kéo họ đến cứu viện, có thể cùng Vũ Văn Thiên Thành quỷ quyệt khó lường đàm phán, cư nhiên sợ độ cao?
Thật là truyện cười động trời được không?!
“Hứa Tiển Mã, ” Mặc Dạ bỗng dưng kéo xuống mặt mũi, chỉ vào dưới thác nước, “Bây giờ thái tử đang đứng trong dòng nước chảy xiết kia, ngẩng đầu chặt chẽ nhìn hướng đi của ngươi trên núi, ngươi lại nói ngươi sợ độ cao?” Đầu óc có hố đi?
Vừa nghe thái tử điện hạ ở trong nước chờ, liền quát to một tiếng, “Ngươi là nói thái tử đang ngâm trong nước?!”
Mặc Dạ gật gật đầu, xem như trả lời.
“Vậy làm sao được, dòng nước ở đây hung mãnh chảy xiết như thế, dù cho võ công nghị lực tốt thì con người cũng chịu không nổi từ lâu a.” Hứa Từ vội la lên, quay đầu lại nhìn Mặc Dạ vẫn như cũ không có động tác nào, tức giận vỗ mạnh lưng hắn, “Mặc Dạ đại nhân, còn chờ cái gì, mau nhảy.”
Mặc Dạ: “…”
Vũ Văn Thiên Thành cưỡi ngựa, cùng sát thủ phái ra đồng loạt ở phía sau dốc sức đuổi theo, cho đến khi đuổi tới chỗ vách núi, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh nhảy xuống…
Dưới vách núi, tốc độ rơi xuống nhanh chóng làm Hứa Từ chịu không nổi la to, dòng khí khủng bố phảng phất như thôn phệ tất cả ác long, tiếng gió gào thét bén nhọn làm Hứa Từ có loại cảm giác ngay sau đó liền muốn đâm rách màng tai.
Cậu nhanh chóng nhắm mắt, không dám mở nửa phần.
Đột nhiên, Mặc Dạ đem đầu cậu ôm ở trong lòng mình. Ngay sau đó, áp suất nước cực lớn va chạm đánh tới, bọn họ đã rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt đè ép đánh tới, Hứa Từ liền cảm thấy trên người nhẹ hơn, thì ra Mặc Dạ bị áp suốt nước đập vào, đã là ép buộc buông lỏng tay, buông ra Hứa Từ.
Trong nháy mắt Hứa Từ bị quăng ra, một cánh tay ấm áp cường tráng ôm chặt cậu ở trong lòng mình, miệng đối miệng vượt qua một hơi.
Cảm giác quen thuộc ôn hòa hiền hậu xúc cùng với hương vị tanh ngọt mặn chát đồng loạt tiến vào trong miệng, là thái tử điện hạ!
Hứa Từ mở mạnh mắt ra, chính là Lý Hạo Sâm nửa ngày không gặp. Lý Hạo Sâm cong mi hướng Hứa Từ lộ ra một nụ cười trấn an, liền chỉ chỉ Mặc Dạ phía sau Hứa Từ, Hứa Từ nhìn lại, nhất thời kinh hãi.
Trách chi vừa nãy trong miệng lại có hương vị tanh ngọt, thì ra Mặc Dạ bị ám khí bắn trúng.
Cùng Lý Hạo Sâm đưa mắt nhìn nhau, Hứa Từ gật gật đầu, đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hai người đồng loạt bơi đến chỗ Mặc Dạ sắp hôn mê, một người kéo một cánh tay của hắn, mượn dòng nước, dưới bọt biển nước đập ra xuôi dòng mà xuống.
Trên vách núi, Vũ Văn Thiên Thành nắm chặt lấy cung tiễn trong tay, cờ kém một chiêu, cả bàn đều thua!
Chỉ vì xem nhẹ Hứa Từ, kế hoạch mưu sách này đã không thể dùng. Lý Hạo Sâm vốn chính là thêm vào, nếu bọn họ chạy đi, vậy liền đặt qua một bên trước, nhưng Lạc Thiên Tuyết, bắt buộc phải chết.
…
Trên vai Mặc Dạ cắm một cây cung tiễn thật dài, hắn bây giờ sắc mặt trắng bệch, thần chí không rõ, đã sắp hôn mê.
Lý Hạo Sâm xốc lên mí mắt hắn nhìn nhìn, lại cẩn thận chăm chú nhìn thần sắc của hắn cùng miệng vết thương phía sau lưng, “Trên tên có độc, chúng ta mau trở về.”
Bọn họ bơi tới hạ lưu, một chiếc xe ngựa đang ở nơi đó im lặng chờ. Lý Hạo Sâm chỉ huy Hứa Từ cùng nhau kéo Mặc Dạ lên xe ngựa, “Đây là xe ngựa tiếp ứng chúng ta.”
Hứa Từ gật gật đầu, liền cùng nhau nhanh chóng vào xe ngựa, người lái xe cũng là một thành viên của tinh giáp ám ảnh, nhìn thấy thủ lĩnh thân bị thương nặng, không dám chần chờ, bọn họ vừa mới lên ngựa, liền điều khiển xe ngựa như gió nhanh chóng rời đi.
“Mặc kệ đây là độc gì, có một người, tuyệt đối có thể giải, ” Hứa Từ nhìn Mặc Dạ càng ngày càng suy yếu, cắn cắn môi, trong lòng tràn ngập lòng biết ơn.
Lý Hạo Sâm cũng rất là lo lắng tình hình bị thương của Mặc Dạ, kể từ khi hắn quen biết Mặc Dạ, hắn còn chưa bị thương nặng như vậy qua, “Là ai?”
“Lạc Thiên Tuyết! Máu trên người hắn có thể giải trăm độc, có thể giải cho bản thân, cũng có thể giải cho người khác.” Hứa Từ nói, “Sau khi trở về chúng ta liền lấy chút máu của hắn, tới cứu Mặc Dạ!”
Đây là cậu cơ bản đã có thể khẳng định, là từ Lạc Thiên Tuyết mà dựng lên, nếu vì y mà lên, liền phải trả giá chút phí bảo hộ cùng chi phí.
Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Được.” Mặc kệ máu của y có thể nhận trăm độc hay không, phàm là có một tia hi vọng, hắn cũng muốn thử một lần, Mặc Dạ dù sao cũng là vì bảo vệ Hứa Từ mới bị thương.
“Ngươi chỉ là đang kéo dài thời gian, ” Vũ Văn Thiên Thành cười nhạo, “Lại muốn nói mấy chuyện quái lực loạn thần gì.”
“Vũ Văn điện hạ, ngài là người thông minh, ta nói thật hay giả, ngài hẳn là tranh luận rõ ràng thấu đáo.” Hứa Từ thẳng eo, nói, “Ta đích xác là đang kéo dài thời gian, nhưng ngươi hẳn cũng nhìn ra được, lời ta nói không phải giả dối, thật sự không muốn biết tương lai của mình sao?”
Vũ Văn Thiên Thành lạnh lùng nhìn mắt Hứa Từ, trong mắt cậu trắng đen rõ ràng, một mảnh trấn tĩnh, hoàn toàn không có bị bắt giữ được kinh hãi nên có, “Hứa Từ, ngươi thật sự chỉ mười lăm tuổi thôi sao?”
Hứa Từ nghiêng đầu lộ ra một nụ cười ngây thơ, “Không, ta không chỉ là mười lăm tuổi, ta lập tức liền mười sáu tuổi.”
“Ta có thể không cho ngươi qua được sinh nhật mười sáu tuổi, ” Vũ Văn Thiên Thành chà chà tay, lạnh nhạt nói, “Ngươi nói đi, ta thật muốn nghe xem, ngươi nói về tương lai của ta.”
“Trong tương lai mấy năm sau, sẽ có một nữ tử tên là Hứa Tử Dĩnh, mang một thứ tên là ‘Hỏa dược’ đi tìm Lý Hạo Thịnh, Lý Hạo Thịnh mượn loại hỏa dược này, cùng ngoại công Phí Viễn Chinh Phí đại nhân của hắn cùng nhau nhét Đại Diệu quốc vào trong túi, Hoàng Thượng bị tàn hại đến chết, thái tử điện hạ bị sung quân biên cương, cả đời tuổi già cô độc.”
“Sau khi Lý Hạo Thịnh xưng đế, còn chưa hài lòng, hắn lại dựa vào loại hỏa dược này, chinh chiến chung quanh, không qua mấy năm, Nguyệt quốc các ngươi cũng bị hắn thôn tính, mà ngươi, Vũ Văn hoàng tử, từ đầu đến cuối, còn chưa kịp đi lên đế vị, Nguyệt quốc liền diệt vong!”
Vũ Văn Thiên Thành cười nhạo ha ha một tiếng, “Nhất phái nói bậy, còn tưởng rằng ngươi có thể nói ra truyện cười gì, quả thực là nói xằng nói bậy.”
“Ngươi có thể không tin, cũng có thể hiện tại liền giết ta.” Hứa Từ mâu quang chợt lóe, chậm rãi lui về phía sau một bước, “Nhưng sau này ngươi có thể đi tìm nữ tử này, xem xem nàng quả thực có phát minh ‘Hỏa dược’ hay không, nữ tử này trên danh nghĩa mà nói, nên là muội muội của ta, sau khi chuyện của Hứa Trường Tông bại lộ, mẫu thân nàng liền mang theo Hứa Tử Dĩnh trộm chạy đi, người của ta sau này tra được, các nàng gần đây xuất hiện ở tộc Vu Thần gần Nam Cương.”
“Ngươi nói đây là thật, vậy ngươi ngược lại nói xem, hỏa dược là vật gì?” Vũ Văn Thiên Thành nhăn mi, cái từ hỏa dược này chưa nghe qua bao giờ.
“Hỏa dược hỏa dược, tên như ý nghĩa, dược dùng lửa châm, vật ấy dùng một vật phẩm viên cầu màu đen, đốt ngòi nổ, liền có thể nổ tung. Hỏa dược vô cùng uy lực, có thể nháy mắt bắn bay mấy đại hán trưởng thành, đúng là vật đáng sợ.” Hứa Từ lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, “Hứa Từ tự biết hôm nay không còn hi vọng sống, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở đại nhân, Hứa Tử Dĩnh giống như mẫu thân nàng, vì tư lợi, không có nhân tính gì đáng nói, chỉ cần ngươi cho nàng đủ lợi ích, nàng liền có thể vì ngươi sở dụng. Đương nhiên phản bội cũng thế, nếu người bên ngoài cho nàng vượt qua phần của ngươi, cũng sẽ không chút lưu tình nào mà phản bội ngươi.”
“Nàng là muội muội ngươi, ngươi cứ như vậy đánh giá nàng?”
“Ha ha, chính vì nàng là muội muội ta, ta mới có thể nhìn thấu tính cách của nàng, may mà trước khi chết nói rõ cho Vũ Văn điện hạ, ta còn muốn nhắc nhở điện hạ một tiếng, ” Hứa Từ cười cười, đột nhiên chỉ ra sau, “Cứu binh của ta đến đây.”
Vũ Văn Thiên Thành sửng sốt, chợt quay đầu nhìn lại, phía sau chỉ có cỏ dại màu xanh cùng cây cối xanh um tươi tốt trước mắt, nào có bóng người gì.
Trong nháy mắt Vũ Văn Thiên Thành xoay người, Hứa Từ đột nhiên thoát đi, dồn sức chạy về sau.
Vũ Văn Thiên Thành cắn răng, vốn tưởng rằng bắt được một thiếu niên nho nhỏ không biết võ công, xuất động năm mươi người đã là dùng người tài không đúng chỗ. Hơn nữa năm mươi người này chỉ là vì đối phó ba mươi ám vệ kia mà thôi, cũng không phải vì bắt giữ Hứa Từ, nhưng không nghĩ tới, ngược lại là Hứa Từ này thỏ khôn có ba hang, mấy lần đều bị cậu chạy thoát.
Kế hoạch ban đầu hẳn là bắt Hứa Từ trước, lại dùng Hứa Từ khiến cho Lý Hạo Sâm cùng Lạc Thiên Tuyết đến, chờ họ đến địa điểm xác định, một trăm sát thủ vây ở chung quanh liền dốc toàn bộ lực lượng, chém giết họ.
Nhưng hôm nay chỉ bắt một Hứa Từ, liền phế đi nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, thật là mở đầu bất lợi! Nếu không thể dùng cho mình, vậy liền đi tìm chết đi.
Vũ Văn Thiên Thành giận dữ, cổ tay khẽ vung, liền có một mũi nhọn lạnh lẽo từ trong cổ tay áo nhanh chóng bắn ra.
Mắt thấy Hứa Từ chạy càng ngày càng xa liền bị ám khí này bắn trúng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo hắc ảnh phút chốc từ trên đầu Vũ Văn Thiên Thành xẹt qua, tựa như quỷ mị, bổ nhào Hứa Từ xuống đất, khó khăn tránh khỏi mũi tên lạnh kia.
Hứa Từ quay đầu, vui mừng: “Mặc Dạ, là ngươi.”
Mặc Dạ gật gật đầu, khiêng Hứa Từ ở đầu vai mình, “Đi, thái tử ở bên dưới chờ.”
Hứa Từ sửng sốt, “Bên dưới?”
Mặc Dạ nơi nào còn lo nói chuyện, hắn khiêng lên Hứa Từ liền bay đi cũng như xẹt qua lúc nãy, mấy thân ảnh phía sau đuổi theo không buông, nhưng khinh công của Mặc Dạ tuyệt nhất thiên hạ, không phải người bên ngoài có thể đuổi theo. Cứ như vậy, Mặc Dạ vừa bỏ ra một nhóm người, liền có một sóng hắc y nhân khác sớm mai phục ở hai bên lại lần nữa theo sát phía sau, ám khí bay vụt không ngừng.
Mặc Dạ tránh trái tránh phải, tránh thoát mai phục hết đợt này đến đợt khác, cho đến khi bay đến trước một chỗ vách đá.
Hứa Từ nhìn chằm chằm vách núi dốc đứng này, dưới vách núi là nước sông chảy xiết.
Hứa Từ nuốt một hơi, chỉ vào dưới vách núi này hỏi, “Ngươi đừng nói cho ta thái tử điện hạ ở phía dưới này chờ ta?”
Mặc Dạ gật gật đầu, “Phải, nhảy xuống đi.” Hắn nói liền muốn ném Hứa Từ từ trên vách núi xuống.
Hứa Từ kinh hãi, vội bắt lấy tay áo Mặc Dạ, “Khoan khoan khoan khoan…”
Hứa Từ khóc không ra nước mắt, cậu kiếp trước đường đường là Hứa thừa tướng quan bái nhất phẩm, kiếp này là Hứa Tiển Mã tuổi trẻ tài cao, nhưng mà cậu mẹ nó sợ độ cao a!
Mặc Dạ đang định mang theo Hứa Từ xuống hơi hơi ngạc nhiên, “Hứa Tiển Mã, ngươi làm sao vậy?”
Hứa Từ nắm chặt lấy tay áo Mặc Dạ, thanh âm run rẩy nói: “Ta… Ta mẹ nó sợ độ cao a!”
“Ách…” Trên mặt Mặc Dạ lộ ra vẻ mặt không hiểu ra sao.
Hứa Tiển Mã có thể một mình đối mặt với năm mươi người đuổi giết, có thể bình tĩnh châm đạn tín hiệu cũng kéo họ đến cứu viện, có thể cùng Vũ Văn Thiên Thành quỷ quyệt khó lường đàm phán, cư nhiên sợ độ cao?
Thật là truyện cười động trời được không?!
“Hứa Tiển Mã, ” Mặc Dạ bỗng dưng kéo xuống mặt mũi, chỉ vào dưới thác nước, “Bây giờ thái tử đang đứng trong dòng nước chảy xiết kia, ngẩng đầu chặt chẽ nhìn hướng đi của ngươi trên núi, ngươi lại nói ngươi sợ độ cao?” Đầu óc có hố đi?
Vừa nghe thái tử điện hạ ở trong nước chờ, liền quát to một tiếng, “Ngươi là nói thái tử đang ngâm trong nước?!”
Mặc Dạ gật gật đầu, xem như trả lời.
“Vậy làm sao được, dòng nước ở đây hung mãnh chảy xiết như thế, dù cho võ công nghị lực tốt thì con người cũng chịu không nổi từ lâu a.” Hứa Từ vội la lên, quay đầu lại nhìn Mặc Dạ vẫn như cũ không có động tác nào, tức giận vỗ mạnh lưng hắn, “Mặc Dạ đại nhân, còn chờ cái gì, mau nhảy.”
Mặc Dạ: “…”
Vũ Văn Thiên Thành cưỡi ngựa, cùng sát thủ phái ra đồng loạt ở phía sau dốc sức đuổi theo, cho đến khi đuổi tới chỗ vách núi, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh nhảy xuống…
Dưới vách núi, tốc độ rơi xuống nhanh chóng làm Hứa Từ chịu không nổi la to, dòng khí khủng bố phảng phất như thôn phệ tất cả ác long, tiếng gió gào thét bén nhọn làm Hứa Từ có loại cảm giác ngay sau đó liền muốn đâm rách màng tai.
Cậu nhanh chóng nhắm mắt, không dám mở nửa phần.
Đột nhiên, Mặc Dạ đem đầu cậu ôm ở trong lòng mình. Ngay sau đó, áp suất nước cực lớn va chạm đánh tới, bọn họ đã rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt đè ép đánh tới, Hứa Từ liền cảm thấy trên người nhẹ hơn, thì ra Mặc Dạ bị áp suốt nước đập vào, đã là ép buộc buông lỏng tay, buông ra Hứa Từ.
Trong nháy mắt Hứa Từ bị quăng ra, một cánh tay ấm áp cường tráng ôm chặt cậu ở trong lòng mình, miệng đối miệng vượt qua một hơi.
Cảm giác quen thuộc ôn hòa hiền hậu xúc cùng với hương vị tanh ngọt mặn chát đồng loạt tiến vào trong miệng, là thái tử điện hạ!
Hứa Từ mở mạnh mắt ra, chính là Lý Hạo Sâm nửa ngày không gặp. Lý Hạo Sâm cong mi hướng Hứa Từ lộ ra một nụ cười trấn an, liền chỉ chỉ Mặc Dạ phía sau Hứa Từ, Hứa Từ nhìn lại, nhất thời kinh hãi.
Trách chi vừa nãy trong miệng lại có hương vị tanh ngọt, thì ra Mặc Dạ bị ám khí bắn trúng.
Cùng Lý Hạo Sâm đưa mắt nhìn nhau, Hứa Từ gật gật đầu, đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
Hai người đồng loạt bơi đến chỗ Mặc Dạ sắp hôn mê, một người kéo một cánh tay của hắn, mượn dòng nước, dưới bọt biển nước đập ra xuôi dòng mà xuống.
Trên vách núi, Vũ Văn Thiên Thành nắm chặt lấy cung tiễn trong tay, cờ kém một chiêu, cả bàn đều thua!
Chỉ vì xem nhẹ Hứa Từ, kế hoạch mưu sách này đã không thể dùng. Lý Hạo Sâm vốn chính là thêm vào, nếu bọn họ chạy đi, vậy liền đặt qua một bên trước, nhưng Lạc Thiên Tuyết, bắt buộc phải chết.
…
Trên vai Mặc Dạ cắm một cây cung tiễn thật dài, hắn bây giờ sắc mặt trắng bệch, thần chí không rõ, đã sắp hôn mê.
Lý Hạo Sâm xốc lên mí mắt hắn nhìn nhìn, lại cẩn thận chăm chú nhìn thần sắc của hắn cùng miệng vết thương phía sau lưng, “Trên tên có độc, chúng ta mau trở về.”
Bọn họ bơi tới hạ lưu, một chiếc xe ngựa đang ở nơi đó im lặng chờ. Lý Hạo Sâm chỉ huy Hứa Từ cùng nhau kéo Mặc Dạ lên xe ngựa, “Đây là xe ngựa tiếp ứng chúng ta.”
Hứa Từ gật gật đầu, liền cùng nhau nhanh chóng vào xe ngựa, người lái xe cũng là một thành viên của tinh giáp ám ảnh, nhìn thấy thủ lĩnh thân bị thương nặng, không dám chần chờ, bọn họ vừa mới lên ngựa, liền điều khiển xe ngựa như gió nhanh chóng rời đi.
“Mặc kệ đây là độc gì, có một người, tuyệt đối có thể giải, ” Hứa Từ nhìn Mặc Dạ càng ngày càng suy yếu, cắn cắn môi, trong lòng tràn ngập lòng biết ơn.
Lý Hạo Sâm cũng rất là lo lắng tình hình bị thương của Mặc Dạ, kể từ khi hắn quen biết Mặc Dạ, hắn còn chưa bị thương nặng như vậy qua, “Là ai?”
“Lạc Thiên Tuyết! Máu trên người hắn có thể giải trăm độc, có thể giải cho bản thân, cũng có thể giải cho người khác.” Hứa Từ nói, “Sau khi trở về chúng ta liền lấy chút máu của hắn, tới cứu Mặc Dạ!”
Đây là cậu cơ bản đã có thể khẳng định, là từ Lạc Thiên Tuyết mà dựng lên, nếu vì y mà lên, liền phải trả giá chút phí bảo hộ cùng chi phí.
Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Được.” Mặc kệ máu của y có thể nhận trăm độc hay không, phàm là có một tia hi vọng, hắn cũng muốn thử một lần, Mặc Dạ dù sao cũng là vì bảo vệ Hứa Từ mới bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.