Hiền Thần Nan Vi

Chương 72: Thân phận Vũ Văn

Mục Bạch

23/11/2017

Kim quốc, biệt quán Hoàng gia

Trên giường trên mặt Mặc Dạ không còn huyết sắc, thái y cắt đi đuôi tên quá dài, đang dùng thuốc gây tê làm gây tê cuối cùng.

Nữ Đế Kim quốc ngồi ở đại sảnh bên ngoài, nôn nóng chờ đợi kết quả của thái y, thời gian dài lâu mà chậm chạp. Do lo lắng cho Nữ Đế, Công Tôn Thác chỉ vào nhìn một hồi liền lại vội vàng đi ra, cầm tay Nữ Đế, cùng nhau chờ đợi.

Bọn họ vừa mới đuổi tới, sau khi nghe nói chuyện Hứa Từ bị bắt rồi được cứu, hai người lập tức bỏ hết tất cả chuyện trên đỉnh đầu, trước tiên nhanh chóng đuổi tới.

May mắn hữu kinh vô hiểm, bọn họ không có gì thương tổn, chỉ hi vọng Mặc Dạ đừng xảy ra chuyện.

Ngẫm lại nếu Hứa Từ bị bắt giữ, vậy thật là hậu quả không dám tưởng tượng. Thái tử nếu xảy ra chuyện, vậy giữa Kim quốc cùng Đại Diệu quốc chỉ sợ cũng không tránh khỏi xung đột vũ trang, đến lúc đó khói thuốc súng không ngừng, lan đến nhiều nhất vẫn là con dân của mình.

Nữ Đế Kim quốc là trời của Kim quốc, vua của Kim quốc, nàng đầu tiên tự nhiên là vì con dân Kim quốc mà suy nghĩ.

Thời gian từng chút từng chút qua, Bạch thái y đã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, lúc này mới cầm lấy dao, cẩn thận cắt đi mũi tên không vào chỗ thịt thối, cẩn thận lấy mũi tên ra. Bạch thái y khuôn mặt tái nhợt, gầy trơ xương như cối. Năm tuổi ba mươi liền là đại phu mà không ai ở Kim quốc có thể so bì.

Hắn mười lăm tuổi ra khỏi Dược Vương cốc, mười sáu tuổi thì dùng một kỳ dược liền thoải mái mà giải quyết ôn dịch, từ đó một lần thành danh.

Người Kim quốc thường nói, Kim quốc có ba báu vật, khu mỏ, Nữ Đế cùng Bạch Y.

Bạch Y trong đây, nói liền là Bạch thái y —— Bạch Thu.

Nhưng hai năm này không biết thế nào, hứng thú của Bạch Thu liền bắt đầu có chút kỳ quái.

Hắn cả ngày oa ở trong hiệu thuốc của mình, say mê với đan dược Kim Thạch, ngoại trừ tự mình ra ngoài hái thuốc, ngay cả lĩnh dược cũng đều là để dược đồng đến. Đại môn không ra nhị môn không người, quả thực là muốn mọc nấm, sắc mặt vốn liền không khỏe mạnh càng thêm tái nhợt, trên người càng gầy y như bộ xương khô.

Nữ Đế Kim quốc vừa nghe Mặc Dạ xảy ra chuyện, không nói hai lời liền kéo Bạch thái y đang đắm chìm trong nghiên cứu lại đây.

Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ thấy Bạch thái y động tác thành thạo lấy mũi tên mang theo gai ra, Mặc Dạ còn đang hô hấp trầm ổn, một chút cũng không cảm thấy đau đớn, lúc này mới song song thở dài một hơi.

Bạch Thu đặt mũi tên lên vải trắng, dùng tay áo vẫy tùy tiện lau lau mồ hôi lạnh trên trán, rửa sạch tay thoa dược cùng bao băng vải lên cho Mặc Dạ, lúc này mới thở ra một hơi nói: “Được rồi, chăm sóc hắn cho tốt, kỵ thịt kỵ cay kỵ lạnh, uống nhiều canh xương. Còn có bình dược này, sớm tối một lần, một ngày hai lần đắp ở miệng vết thương. Ta hội lại mở một bản thuốc, cũng là sớm tối hai lần, bó thuốc sử dụng sau này.”

Một hơi nói xong, Bạch Thu lại cúi đầu cẩn thận nghĩ nghĩ, xác định không còn gì muốn nói, lúc này mới lại nói, “Ân, chính là thế, không còn gì khác, theo lời ta, bảy ngày sau là có thể rất tốt, hành động không ngại.”

Hứa Từ gật gật đầu, thi lễ, “Đa tạ Bạch thái y tương trợ, thật vô cùng cảm kích.”

Bạch Thu vội vàng trở về nghiên cứu dược Kim Thạch, tùy tiện khoát tay, “Không vướng bận không vướng bận, nếu không còn chuyện, tại hạ liền cáo từ.” Dứt lời cũng không quay đầu lại, liền vác hòm thuốc bẩm báo Nữ Đế rồi vội vàng rời đi.



Vết thương của Mặc Dạ nếu không nguy hiểm đến sinh mệnh, vậy còn lại chính là phải cùng Lạc Thiên Tuyết hảo hảo tính sổ, vừa nãy bọn họ dùng một chút máu của Lạc Thiên Tuyết, giải kịch độc của Mặc Dạ, sau đó liền không để ý tới Lạc Thiên Tuyết (*).



(*) Chỗ này tác giả ghi là Mặc Dạ, nhưng ta thấy không đúng lắm nên tự tiện đổi lại thành Lạc Thiên Tuyết nhé.

Bây giờ hai người không có thời gian, tiễn bước Nữ Đế cùng Công Tôn Thác, lúc này mới sóng vai đi đến chỗ ở của Lạc Thiên Tuyết.

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết đang dọn dẹp hành lý.

Y lãnh tình, không có nghĩa là vô tình. Lý Hạo Sâm cứu y, bọn họ lại do mình mà rơi vào nguy hiểm, mình đã là vô nghĩa. Nếu tiếp tục lưu lại, bọn họ nhất định sẽ bị lan đến gần, vậy mình liền thật sự là vô tình vô nghĩa.

Cửa phòng khép hờ, Lý Hạo Sâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng liền mở ra, vào mắt liền là tư thế Lạc Thiên Tuyết cầm lấy kiếm muốn đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lý Hạo Sâm rùng mình, hỏi.

“Hại chư vị vào trong nguy hiểm, tại hạ thật hổ thẹn.” Lạc Thiên Tuyết liền ôm quyền, “Ta còn phải nhanh chóng rời đi, miễn cho các ngươi lại bị thương.”

“Ngươi muốn đi chúng ta không ngăn cản, nhưng ngươi không thể liền đi như vậy. Tiểu Từ vì ngươi mà suýt nữa bị bắt, Mặc Dạ vì ngươi mà suýt nữa toi mạng, ngươi không muốn báo thù, nhưng ta lại không thể ngồi nhìn người của ta bị người xâu xé, bị người ức hiếp mà không làm gì.” Lý Hạo Sâm khép lại cửa nói, “Bút nợ này, Lý Hạo Sâm ta chắc chắn sẽ tìm Vũ Văn Thiên Thành kia cùng Lý Hạo Thịnh tính rõ. Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với chúng ta, liền nói cho chúng ta biết, Vũ Văn Thiên Thành vì sao lại tận hết sức lực đuổi giết ngươi như thế.”

Lạc Thiên Tuyết sóng mắt lưu chuyển, không cần nghĩ ngợi nói: “Có thể có liên quan với thân thế của ta… Ta vốn là người Nguyệt quốc, từ nhỏ chính là cô nhi, được sư phụ ta Phá Diệt lão nhân thu dưỡng lớn lên. Vào hai năm trước, bang sát thủ này trống rỗng xuất hiện, đuổi giết ta cả trái đất.”

“Vì tránh né mấy người đó đuổi giết, ta liền đến Kim quốc. Kim quốc bế quan khóa quan, lại không lui tới với nước ngoài, trốn ở đây coi như an toàn. Trước khi đi sư phụ từng gọi ta đến trước mặt, nói cho ta bí mật che dấu nhiều năm.”

Lạc Thiên Tuyết đặt xuống bao phục, xốc lên vạt áo lộ ra da thịt trên vai.

Y dùng nội lực dùng lực chà xát vài cái, trên da thịt vốn trơn bóng không tỳ vết dần dần hiện ra một con dấu này đỏ hình trăng khuyết, “Hai mươi năm trước, gia tộc Hồng Nguyệt hiển hách trong võ lâm của Nguyệt quốc nhất thời toàn bộ bị mất mạng trong một đêm, một trăm bốn mươi bảy miệng người, không một người còn sống. Mà ta, chính là một người may mắn chạy thoát.”

“Năm đó ta mới sinh ra, trời sinh ngũ thể bất cần, đi đứng khó khăn, mẫu thân liền đưa ta còn trong tã lót đến chỗ của Phá Diệt lão nhân, bởi vậy tránh thoát một kiếp. Sư phụ sợ ta báo thù, cũng không nói cho ta chân tướng. Nhưng sau khi hai năm trước bắt đầu có người đuổi giết ta, sư phụ hoài nghi là đám người hai mươi năm trước, liền nói chân tướng cho ta, hi vọng ta có thể tạm thời lưu lại bên người ông tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng ta đi ý đã quyết, như vậy liền rời đi đi tới Kim quốc.”

Hứa Từ tiếp lời nói: “Hai mươi năm trước, Vũ Văn Thiên Thành hẳn là cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đi? Từ hiện tại xem ra, hắn hẳn là có chuyện không trách khỏi quan hệ với gia tộc Hồng Nguyệt hai mươi năm trước.”

Lạc Thiên Tuyết ‘Ân’, một tiếng, “Cho nên ta hai năm này vẫn đang điều tra hắn, cũng tra ra vài thứ. Ở hắn trên người, ta cũng phát hiện cái bớt này, con dấu chuyên thuộc về gia tộc Hồng Nguyệt!”

Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ nghe vậy đột nhiên chấn động, song song mở to hai mắt lộ ra biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối.

Hứa Từ lắp bắp đạo: “Ý của ngươi là… Vũ Văn Thiên Thành, là huyết mạch của gia tộc Hồng Nguyệt?”

Lạc Thiên Tuyết tuy rằng chần chờ một lát, nhưng cuối cùng vẫn nhăn mi gật gật đầu, “Từ chuyện ta điều tra trước mắt đến xem, hẳn là như vậy không sai.”

“Vì thế ta lại chậm rãi điều tra gia tộc Hồng Nguyệt, sau đó ta phát hiện, ba mươi lăm năm trước gia tộc Hồng Nguyệt sinh ra một bé gái, độ tuổi giống như Vũ Văn Thiên Thành, liền ngay cả tháng ra đời cũng gần như giống nhau. Vũ Văn Thiên Thành là sinh tháng sáu, mà bé gái nghe nói là sinh tháng bảy. Các ngươi đoán, bé gái, có phải có khả năng là công chúa của hoàng thất Nguyệt quốc hay không?”

Hứa Từ nuốt một ngụm nước miếng, “Cho nên Vũ Văn Thiên Thành mới muốn giết người diệt khẩu, đem gia tộc Hồng Nguyệt nhổ cỏ tận gốc, bởi vì hắn sợ hãi chuyện hắn không phải hoàng tử bị bại lộ?! Khó trách Vũ Văn Thiên Thành giống như nổi điên muốn giết ngươi!”

“Ha ha, ” Lạc Thiên Tuyết xả ra một mạt cười lạnh, “Còn không biết ai sẽ chết trước, máu tươi của hơn một trăm người gia tộc Hồng Nguyệt, dù sao cũng phải có người đến trả lại.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Lý Hạo Sâm trầm giọng hỏi.



“Ta xưa nay không thích lui tới với người trong quan trường, đặc biệt là người hoàng thất, đương nhiên các ngươi là ngoại lệ.” Lạc Thiên Tuyết nói, “Bản thân ta bây giờ bị thương nặng, công lực giảm mạnh, nếu là thời kỳ toàn thịnh của ta, nhất định có thể lấy đi cái đầu chó của Vũ Văn Thiên Thành. Cho nên ta muốn tìm một chỗ chữa thương trước, chờ sau khi thương thế lành lại thì tìm hắn tính sổ.”

Lý Hạo Sâm lắc đầu, “Ngươi không thích cùng quyền quý giao tiếp ta hiểu, nhưng nếu ngươi muốn chân chính chèn ép được Vũ Văn Thiên Thành, ta lại có một kế, ngươi nghe kĩ, nếu đồng ý, lại tính toán nữa cũng không muộn.”

Vừa lên chính là loại khí thế giương cung bạt kiếm này, thẳng đến bây giờ Hứa Từ mới ý thức được tiến vào lâu như vậy, ba người vẫn còn đang đứng nói chuyện, không khỏi có chút buồn cười.

Hứa Từ dáng con dâu nhỏ nhanh chóng nhanh nhẹn dọn bàn, từ phía sau đẩy Lý Hạo Sâm ngồi xuống, “Đến đến đến, ngồi xuống rồi nói, ta đi khóa cửa, tinh giáp ám vệ đều ở bên cạnh bảo vệ, sẽ không có tai vách mạch rừng.”

Lạc Thiên Tuyết nhìn bao phục mở ra trên giường, lại nhìn hai người vẻ mặt bình tĩnh ngồi pha trà đổ nước, nhất thời dở khóc dở cười, đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư uống trà.

Y đặt mông ngồi ở trên ghế, bất đắc dĩ bóp trán nói, “Ngươi nói xem.”

Nhìn Lạc Thiên Tuyết bây giờ còn có chút tuổi trẻ, Hứa Từ cũng cảm thấy rất là thần kỳ. Năm đó cậu thông qua Tử Nhàn quen biết y, một thân nữ trang, quyến rũ lộng lẫy.

Phần đông đều là xử sự không sợ hãi, hơn nữa bình thường xảy ra chuyện thường xuyên không có nguyên tắc, làm việc theo tư tưởng.

Mà y hiện tại, tuy rằng đã là một thân võ nghệ cao cường không ai có thể địch, nhưng còn có chút ngây ngô, giơ tay nhấc chân cũng không nhiều mị thái như vậy, quả nhiên vẫn là còn trẻ.

Cũng không biết Tử Nhàn bây giờ ở núi Trường Bạch như thế nào, đã hai năm rồi không nhìn thấy nó.

Bên kia Lý Hạo Sâm nhấp miếng trà, liền bắt đầu nói, “Vũ Văn Thiên Thành chết, cũng chỉ là chết. Lúc đó sau khi hắn chết, ngươi cũng sống không được. Vì báo thù cho hoàng tử sủng ái nhất của mình, hoàng đế Nguyệt quốc(*) nhất định sẽ không để yên, các ngươi ở sâu trong võ lâm, nhưng cũng bị quản chế bởi triều đình bên trên. Đến lúc đó không chỉ là ngươi, ngay cả sư phụ ngươi cũng sẽ bị lan đến, ngươi nhẫn tâm sao?”

(*) Ở đây tác giả để là Kim quốc, mình đọc thấy sai sai vì Kim quốc không có liên quan gì cả nên mới đổi thành Nguyệt quốc. Bắt đầu từ dòng này tác giả đầu ghi lầm Nguyệt quốc thành Kim quốc cả, nên mình cũng xin mạng phép đổi thành Nguyệt quốc luôn nhé.

Lạc Thiên Tuyết nghe vậy cả người chấn động, ngẩn ra nói, “Nhưng mà ta trong khoảnh khắc liền rời đi, hẳn là sẽ không lưu lại dấu vết.”

Hứa Từ bĩu môi, “Chính ngươi cũng nói hẳn là, thì sao có thể sẽ không tý sơ hở.”

“Ách, đây ngược lại cũng đúng, vậy các ngươi nói nên làm sao đây.”

“Không bằng liền để bọn họ tự mình chó cắn chó, miệng đầy lông. Ngươi nếu hoài nghi Vũ Văn Thiên Thành là người gia tộc Hồng Nguyệt, thì phải biết người khác không hoài nghi.”

“Ta đề nghị ngươi bốn phía tuyên dương chuyện Vũ Văn Thiên Thành là con mồ côi của gia tộc Hồng Nguyệt, liền nói mẫu phi của hắn vì ổn định địa vị, trộm Long chuyển Phượng, li miêu đổi công chúa! Mặc kệ có xác định hay không, chuyện này cũng phải thêm mắm thêm muối nói ra, nói càng chi tiết, càng ly kỳ càng tốt.”

“Vũ Văn Thiên Thành vô cùng kiêu căng, ở Nguyệt quốc lại càng không coi ai ra gì. Trong hoàng thất sớm đã có người không nhìn được hắn, tỷ như thái tử bị hắn ép tới không thở nổi kia…”

“Bọn họ sớm đã bị Vũ Văn Thiên Thành đưa vào đường cùng, không còn đường có thể đi. Mấy người đó nếu một khi nắm được thóp của hắn, nhất định sẽ ra sức đánh trả. Còn có hoàng đế Nguyệt quốc, xưa nay nhát gan đa nghi, chỉ cần ông ta tín nhiệm Vũ Văn Thiên Thành xuất hiện một vết rách nho nhỏ, vậy chỉ biết càng lúc càng lớn. Đặc biệt là khi mọi người đều nói hắn là đồ hoang, ông ta càng đứng ngồi không yên.”

“Nếu từ Kim quốc truyền ra là con hoang, vậy hắn chính là tội nhân của toàn Nguyệt quốc! Loại tội danh này hắn không đảm đương nổi, chỉ cần có loại tiếng gió cùng đầu mối này, lại thêm một chứng cớ, chính là cái bớt Hồng Nguyệt kia, như vậy Vũ Văn Thiên Thành nhất định sẽ dần dần mất đi thực quyền.”

“Đến lúc đó, ngươi muốn giết hắn như thế nào liền giết hắn như thế đó, ai còn sẽ để ý hắn. Nhưng lại có khả năng ngươi còn chưa giết chết hắn, liền đã sớm có người giúp ngươi động tay trước rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hiền Thần Nan Vi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook