Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 35
An Nhật Thiên
13/07/2024
“Có phải em thường xuyên nhìn lén tôi không?” Lục Chính nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm, “Mỗi khi tôi nửa tỉnh nửa mơ, tôi luôn có cảm giác có ai đó đang nhìn mình.”
Chu Hành cúi mặt, gật đầu thừa nhận: “Mỗi khi không ngủ được, em đều sẽ ngắm anh.”
Lục Chính không hỏi tiếp, chỉ giục: “Nhanh hoàn thành trò chơi ghép hình đi, vẫn còn đang tính giờ đấy.”
Chu Hành liếc nhìn Lục Chính, sau đó tiếp tục “chơi” trò chơi ghép hình trong tay. Khi chỉ còn 3 phút 18 giây trước mốc thời gian quy định, anh hoàn thành mảnh ghép cuối cùng.
“Bingo! Chúc mừng ngài đã hoàn thành trò chơi ghép hình.” Sara còn đặc biệt phun ra một loạt hiệu ứng chúc mừng rực rỡ cho hợp với bầu không khí.
“Không tồi.” Lục Chính lười biếng dang hai tay lên, “Ôm tôi về đi, chân tôi tê hết cả rồi.”
Chu Hành cúi đầu nhìn hắn thầm nghĩ, nếu mà là người khác, thì chắc chắn sẽ bị anh cười mắng cho một câu “Gì lười thế hả“. Nhưng nếu người này là Lục Chính, anh hoàn toàn sẽ không nghĩ như vậy — cho dù Lục Chính không yêu cầu thì anh cũng muốn ôm hắn đi.
Lục Chính có thể dễ dàng nhìn ra Chu Hành đang nghĩ gì từ biểu hiện của anh. Hắn nằm yên trong lồng ngực Chu Hành, ngâm nga vài nhịp điệu không tên, còn thoải mái đung đưa chân, trông có vẻ rất sung sướng.
Chu Hành trìu mến hôn hắn một cái, hỏi: “Bữa xế anh muốn ăn gì?”
“Tiramisu.”
“Được, để em đi làm cho anh ăn.”
Tiramisu là một món tráng miệng có quy trình chế biến không hề đơn giản. Kể cả khi có sự trợ giúp của máy móc thì Chu Hành cũng phải mất một lúc lâu để hoàn thành.
Lục Chính nhìn anh đi vào bếp, ung dung thong thả mở vòng tay ra, gõ gõ bàn phím ảo. Sau khi xác nhận xong mọi thứ thì ấn nút gửi văn kiện đi.
“Đinh ——”
Chu Hành đang đánh lòng trắng trứng gà bằng máy đánh trứng. Anh đánh cho tới khi lòng trắng trứng bông lên như bọt biển rồi mới tắt máy đi, dùng khăn lông lau tay rồi mở vòng tay lên xem tin nhắn.
Nhìn tên người gửi khiến mí mắt anh giật giật — Champion.
“Xin lỗi, đợt vừa rồi tôi bận việc quá, không liên lạc với cậu được. Tôi nghĩ mấy chục ngày qua chắc cũng đủ để cậu bình tĩnh trở lại để đưa ra được những quyết định đúng đắn. Mười ngày sau hẹn gặp lại cậu ở Viện nghiên cứu số 4, đó là lúc bắt đầu tiến hành việc cải tạo cơ thể của cậu. Đương nhiên, trong mười ngày này, cậu vẫn có quyền đổi ý. Chỉ cần cậu đồng ý hoàn trả toàn bộ số tiền mà tôi đã bỏ ra, tôi thậm chí có thể bỏ qua khoản phí vi phạm hợp đồng. Rất mong nhận được hồi âm từ cậu. [emoji mặt cười].”
Chu Hành tắt hình chiếu trên vòng tay, mở vòi nước xấp một ít lên mặt, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.
Nhưng sự sợ hãi, tức giận và mất mát lại bao phủ ở trong lòng anh. Anh thậm chí còn muốn hủy bỏ cái thỏa thuận chết tiệt kia với Vi Trạch — anh vô cùng muốn được ở bên cạnh Lục Chính, những ngày này với anh như một giấc mơ, khiến anh đắm chìm trong đó.
Anh cắn cắn môi, mùi máu tanh buộc anh bình tĩnh lại. Anh lại mở vòi nước lên, lần này anh lựa chọn trực tiếp vùi đầu vào dòng nước đang chảy, dùng dòng nước lạnh ngắt dập tắt ngọn lửa trong lòng.
- -
“Sao tóc em lại ướt thế kia?” Lục Chính vừa cầm nĩa chọc miếng bánh kem vừa hỏi Chu Hành.
“Nhiệt độ trong phòng bếp hơi cao nên em rửa qua mặt bằng nước lạnh.”
“Lần sau cứ trực tiếp gọi Sara, nó sẽ kịp thời điều chỉnh nhiệt độ, còn nếu không được thì ít nhất em cũng phải chỉnh nước ấm lên một chút đã chứ.”
Chu Hành có hơi hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ nói: “Lần sau em sẽ nhớ.”
Lục Chính cũng không truy hỏi gì nữa, chờ ăn xong bữa xế hắn lại ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu cành cạch gõ bàn phím.
Chu Hành lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, nhỏ giọng gọi: “Sara.”
“Vâng Chu tiên sinh, tôi đây.” Sara cũng rất phối hợp với anh, đáp lại một cách thỏ thẻ.
“Có phải cậu đã nhìn thấy những gì tôi làm trong bếp không?”
“Đương nhiên rồi ——” Sarah trịnh trọng trả lời.
“Cậu có thể......?”
“Cậu vừa mới rửa mặt xong.” Sarah ngắt lời anh, nói, “Nếu như Lục tiên sinh hỏi đến, tôi cũng sẽ chỉ nói như vậy.”
“Cảm ơn cậu, Sara.” Chu Hành thở phào nhẹ nhõm. Nói đến cũng kỳ, anh đối với Sara có một cảm giác thân thiết và tin tưởng mù quáng, thậm chí anh còn thấy Sara đáng tin hơn cả Lục Chính.
“Không cần khách khí. Trạng thái cảm xúc ổn định của ngài giúp ích rất lớn cho bệnh tình của Lục tiên sinh, tình trạng của ngài ấy bây giờ không thể tiếp nhận thêm bất cứ kích thích nào.” Sara máy móc đáp lại anh.
Có lẽ là do quá áp lực, vậy nên Chu Hành không nhịn được hỏi xin ý kiến của Sara: “Cậu cũng biết quan hệ giữa tôi và Lục tiên sinh rồi đấy, tôi nhất định sẽ khiến anh ấy buồn, nhưng tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
“Rất xin lỗi nhưng tôi cũng không thể đưa ra bất cứ kiến nghị nào cho ngài.” Sara đè nén cả ngàn giải pháp xuất hiện trong chương trình lập trình của nó xuống và lựa chọn một đáp án tốt nhất, “Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một con AI, cũng không phải người.”
“Tôi đúng là điên thật rồi....” Chu Hành suy sụp dựa vào tường, vò đầu bứt tai.
“Lục tiên sinh rất quan tâm đến ngài, ngài ấy có thể vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì, có lẽ... ngài có thể lựa chọn nhờ ngài ấy giúp.” Sara từ từ khuyên nhủ anh.
“Tôi không thể làm vậy, Sara. Tôi không thể yêu cầu anh ấy trả cho tôi một đống tiền chỉ vì anh ấy thích tôi được.”
“Ngài ấy tình nguyện......”
“Nhưng mà tôi không muốn.” Chu Hành cao giọng, sau đó lại nhanh chóng đè thấp giọng xuống, “Tôi không muốn anh ấy tốn một mớ tiền để giải quyết đống rắc rối do bạn trai cũ của tôi gây ra.”
Sara cảm thấy sự bất lực của Chu Hành cũng giống như sự bất lực của nó khi phải đối mặt với những rắc rối do Lục Chính gây ra, nó chỉ có thể nói: “Được rồi, có vẻ như ngài đã đưa ra quyết định cho riêng mình.”
“Giúp tôi giấu anh ấy......”
“Dạ? Ý ngài là gì?”
“Chắc còn phải cách một khoảng thời gian nữa tôi mới hoàn toàn rời khỏi đây. Nếu như anh ấy có phát hiện ra điểm gì bất thường của tôi, xin hãy giúp tôi gạt ảnh.”
“Nhưng mà tôi là AI của Lục Chính. Trên nguyên tắc, tôi không nên giấu giếm.....”
“Sara,“ nét mặt của Chu Hành càng thêm kiên định, “Tôi hy vọng có thể giảm thiểu những tổn thương mà Lục Chính phải chịu đến mức thấp nhất, cậu có thể giúp tôi gạt anh ấy không?
“Được, tôi đồng ý với ngài. Đến giờ tôi phải đi nấu thuốc cho tiên sinh rồi, nói chuyện sau đi.”
Chu Hành dựa vào vách tường, một lúc lâu sau anh đứng dậy lau mặt, kiềm chế cảm xúc đi tìm Lục Chính.
- -
“Trước mắt Chu tiên sinh đang muốn giấu ngài chuyện đó.”
“Không phải ngươi vừa mới đáp ứng với Chu Hành sẽ không nói gì với ta sao.” Lục Chính gõ bàn phím, điều chỉnh chương trình đầu não, “Sao lại lật lọng rồi?”
“Không ai quy định AI thì không thể nói dối.” Sara tăng nhiệt độ phòng lên hai độ. “Quy tắc hành động đầu tiên của tôi là không bao giờ phản bội ngài và luôn đặt lợi ích của ngài lên hàng đầu.”
“Chậc, ngươi còn có thể lươn lẹo thế cơ à.”
“Nguồn cơ sở dữ liệu chính của tôi là ngài, ngài có thể nói ra những lời như vậy thì tôi cũng có thể.”
“Tại sao Chu Hành lại tin ngươi vậy nhỉ? Em ấy thậm chí còn chẳng ỷ lại vào ta.”
“Có lẽ là bởi vì, Chu tiên sinh thích ngài, không muốn lộ ra mặt không hoàn hảo của mình ở trước mặt ngài.”
Chu Hành cúi mặt, gật đầu thừa nhận: “Mỗi khi không ngủ được, em đều sẽ ngắm anh.”
Lục Chính không hỏi tiếp, chỉ giục: “Nhanh hoàn thành trò chơi ghép hình đi, vẫn còn đang tính giờ đấy.”
Chu Hành liếc nhìn Lục Chính, sau đó tiếp tục “chơi” trò chơi ghép hình trong tay. Khi chỉ còn 3 phút 18 giây trước mốc thời gian quy định, anh hoàn thành mảnh ghép cuối cùng.
“Bingo! Chúc mừng ngài đã hoàn thành trò chơi ghép hình.” Sara còn đặc biệt phun ra một loạt hiệu ứng chúc mừng rực rỡ cho hợp với bầu không khí.
“Không tồi.” Lục Chính lười biếng dang hai tay lên, “Ôm tôi về đi, chân tôi tê hết cả rồi.”
Chu Hành cúi đầu nhìn hắn thầm nghĩ, nếu mà là người khác, thì chắc chắn sẽ bị anh cười mắng cho một câu “Gì lười thế hả“. Nhưng nếu người này là Lục Chính, anh hoàn toàn sẽ không nghĩ như vậy — cho dù Lục Chính không yêu cầu thì anh cũng muốn ôm hắn đi.
Lục Chính có thể dễ dàng nhìn ra Chu Hành đang nghĩ gì từ biểu hiện của anh. Hắn nằm yên trong lồng ngực Chu Hành, ngâm nga vài nhịp điệu không tên, còn thoải mái đung đưa chân, trông có vẻ rất sung sướng.
Chu Hành trìu mến hôn hắn một cái, hỏi: “Bữa xế anh muốn ăn gì?”
“Tiramisu.”
“Được, để em đi làm cho anh ăn.”
Tiramisu là một món tráng miệng có quy trình chế biến không hề đơn giản. Kể cả khi có sự trợ giúp của máy móc thì Chu Hành cũng phải mất một lúc lâu để hoàn thành.
Lục Chính nhìn anh đi vào bếp, ung dung thong thả mở vòng tay ra, gõ gõ bàn phím ảo. Sau khi xác nhận xong mọi thứ thì ấn nút gửi văn kiện đi.
“Đinh ——”
Chu Hành đang đánh lòng trắng trứng gà bằng máy đánh trứng. Anh đánh cho tới khi lòng trắng trứng bông lên như bọt biển rồi mới tắt máy đi, dùng khăn lông lau tay rồi mở vòng tay lên xem tin nhắn.
Nhìn tên người gửi khiến mí mắt anh giật giật — Champion.
“Xin lỗi, đợt vừa rồi tôi bận việc quá, không liên lạc với cậu được. Tôi nghĩ mấy chục ngày qua chắc cũng đủ để cậu bình tĩnh trở lại để đưa ra được những quyết định đúng đắn. Mười ngày sau hẹn gặp lại cậu ở Viện nghiên cứu số 4, đó là lúc bắt đầu tiến hành việc cải tạo cơ thể của cậu. Đương nhiên, trong mười ngày này, cậu vẫn có quyền đổi ý. Chỉ cần cậu đồng ý hoàn trả toàn bộ số tiền mà tôi đã bỏ ra, tôi thậm chí có thể bỏ qua khoản phí vi phạm hợp đồng. Rất mong nhận được hồi âm từ cậu. [emoji mặt cười].”
Chu Hành tắt hình chiếu trên vòng tay, mở vòi nước xấp một ít lên mặt, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.
Nhưng sự sợ hãi, tức giận và mất mát lại bao phủ ở trong lòng anh. Anh thậm chí còn muốn hủy bỏ cái thỏa thuận chết tiệt kia với Vi Trạch — anh vô cùng muốn được ở bên cạnh Lục Chính, những ngày này với anh như một giấc mơ, khiến anh đắm chìm trong đó.
Anh cắn cắn môi, mùi máu tanh buộc anh bình tĩnh lại. Anh lại mở vòi nước lên, lần này anh lựa chọn trực tiếp vùi đầu vào dòng nước đang chảy, dùng dòng nước lạnh ngắt dập tắt ngọn lửa trong lòng.
- -
“Sao tóc em lại ướt thế kia?” Lục Chính vừa cầm nĩa chọc miếng bánh kem vừa hỏi Chu Hành.
“Nhiệt độ trong phòng bếp hơi cao nên em rửa qua mặt bằng nước lạnh.”
“Lần sau cứ trực tiếp gọi Sara, nó sẽ kịp thời điều chỉnh nhiệt độ, còn nếu không được thì ít nhất em cũng phải chỉnh nước ấm lên một chút đã chứ.”
Chu Hành có hơi hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ nói: “Lần sau em sẽ nhớ.”
Lục Chính cũng không truy hỏi gì nữa, chờ ăn xong bữa xế hắn lại ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu cành cạch gõ bàn phím.
Chu Hành lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc, nhỏ giọng gọi: “Sara.”
“Vâng Chu tiên sinh, tôi đây.” Sara cũng rất phối hợp với anh, đáp lại một cách thỏ thẻ.
“Có phải cậu đã nhìn thấy những gì tôi làm trong bếp không?”
“Đương nhiên rồi ——” Sarah trịnh trọng trả lời.
“Cậu có thể......?”
“Cậu vừa mới rửa mặt xong.” Sarah ngắt lời anh, nói, “Nếu như Lục tiên sinh hỏi đến, tôi cũng sẽ chỉ nói như vậy.”
“Cảm ơn cậu, Sara.” Chu Hành thở phào nhẹ nhõm. Nói đến cũng kỳ, anh đối với Sara có một cảm giác thân thiết và tin tưởng mù quáng, thậm chí anh còn thấy Sara đáng tin hơn cả Lục Chính.
“Không cần khách khí. Trạng thái cảm xúc ổn định của ngài giúp ích rất lớn cho bệnh tình của Lục tiên sinh, tình trạng của ngài ấy bây giờ không thể tiếp nhận thêm bất cứ kích thích nào.” Sara máy móc đáp lại anh.
Có lẽ là do quá áp lực, vậy nên Chu Hành không nhịn được hỏi xin ý kiến của Sara: “Cậu cũng biết quan hệ giữa tôi và Lục tiên sinh rồi đấy, tôi nhất định sẽ khiến anh ấy buồn, nhưng tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
“Rất xin lỗi nhưng tôi cũng không thể đưa ra bất cứ kiến nghị nào cho ngài.” Sara đè nén cả ngàn giải pháp xuất hiện trong chương trình lập trình của nó xuống và lựa chọn một đáp án tốt nhất, “Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một con AI, cũng không phải người.”
“Tôi đúng là điên thật rồi....” Chu Hành suy sụp dựa vào tường, vò đầu bứt tai.
“Lục tiên sinh rất quan tâm đến ngài, ngài ấy có thể vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì, có lẽ... ngài có thể lựa chọn nhờ ngài ấy giúp.” Sara từ từ khuyên nhủ anh.
“Tôi không thể làm vậy, Sara. Tôi không thể yêu cầu anh ấy trả cho tôi một đống tiền chỉ vì anh ấy thích tôi được.”
“Ngài ấy tình nguyện......”
“Nhưng mà tôi không muốn.” Chu Hành cao giọng, sau đó lại nhanh chóng đè thấp giọng xuống, “Tôi không muốn anh ấy tốn một mớ tiền để giải quyết đống rắc rối do bạn trai cũ của tôi gây ra.”
Sara cảm thấy sự bất lực của Chu Hành cũng giống như sự bất lực của nó khi phải đối mặt với những rắc rối do Lục Chính gây ra, nó chỉ có thể nói: “Được rồi, có vẻ như ngài đã đưa ra quyết định cho riêng mình.”
“Giúp tôi giấu anh ấy......”
“Dạ? Ý ngài là gì?”
“Chắc còn phải cách một khoảng thời gian nữa tôi mới hoàn toàn rời khỏi đây. Nếu như anh ấy có phát hiện ra điểm gì bất thường của tôi, xin hãy giúp tôi gạt ảnh.”
“Nhưng mà tôi là AI của Lục Chính. Trên nguyên tắc, tôi không nên giấu giếm.....”
“Sara,“ nét mặt của Chu Hành càng thêm kiên định, “Tôi hy vọng có thể giảm thiểu những tổn thương mà Lục Chính phải chịu đến mức thấp nhất, cậu có thể giúp tôi gạt anh ấy không?
“Được, tôi đồng ý với ngài. Đến giờ tôi phải đi nấu thuốc cho tiên sinh rồi, nói chuyện sau đi.”
Chu Hành dựa vào vách tường, một lúc lâu sau anh đứng dậy lau mặt, kiềm chế cảm xúc đi tìm Lục Chính.
- -
“Trước mắt Chu tiên sinh đang muốn giấu ngài chuyện đó.”
“Không phải ngươi vừa mới đáp ứng với Chu Hành sẽ không nói gì với ta sao.” Lục Chính gõ bàn phím, điều chỉnh chương trình đầu não, “Sao lại lật lọng rồi?”
“Không ai quy định AI thì không thể nói dối.” Sara tăng nhiệt độ phòng lên hai độ. “Quy tắc hành động đầu tiên của tôi là không bao giờ phản bội ngài và luôn đặt lợi ích của ngài lên hàng đầu.”
“Chậc, ngươi còn có thể lươn lẹo thế cơ à.”
“Nguồn cơ sở dữ liệu chính của tôi là ngài, ngài có thể nói ra những lời như vậy thì tôi cũng có thể.”
“Tại sao Chu Hành lại tin ngươi vậy nhỉ? Em ấy thậm chí còn chẳng ỷ lại vào ta.”
“Có lẽ là bởi vì, Chu tiên sinh thích ngài, không muốn lộ ra mặt không hoàn hảo của mình ở trước mặt ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.