Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 36
An Nhật Thiên
13/07/2024
Lục Chính không đồng tình với cách nói của Sara, nhưng hắn cũng không tìm cách bác bỏ. Chờ đến khi Chu Hành quay lại, hắn vẫn nói chuyện phiếm và nắm tay Chu Hành một cách vô cùng tự nhiên, như thể hắn chẳng biết cái gì.
Ngày hôm sau Chu Hành muốn ra ngoài, lý do là muốn quay về nhà cũ lấy vài thứ đồ cần thiết. Lục Chính đồng ý cho anh ra ngoài, còn hỏi anh có cần tài xế đi cùng không.
Chu Hành lắc đầu, vác balo rời đi.
“Ngài không sợ ngài ấy cứ thế mà đi sao?” Sara dùng cánh robot đẩy chén thuốc tới trước mặt Lục Chính.
“Em ấy vẫn còn luyến tiếc ta mà,“ Lục Chính nhìn chằm chằm chén thuốc ba giây, cuối cùng vẫn phải cau mày cầm chén thuốc lên một hơi uống cạn, “Loại thuốc này đắng thật đấy Sara.”
“Nếu cải tiến phần hương vị sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu hiệu quả của thuốc, vậy nên nhịn một chút đi.”
“Kính ngữ của ngươi đâu rồi hả?”
“Tôi tưởng ngài thích tôi xưng hô như vậy hơn chứ, tiên sinh.”
Khóe môi Lục Chính giật giật một cái, chuyển chủ đề: “Trông chừng Chu Hành cho cẩn thận, đừng để cho em ấy bị thương.”
“Vâng.”
“Ngươi nói xem em ấy muốn đi đâu nhi?”
“Hẳn là ngài đã đoán được.”
“Làm sao mà ta đoán được cơ chứ.”
“Đúng như ngài dự đoán, Chu tiên sinh đang muốn đến một khu trung tâm thương mại gần đây để lựa cho ngài một món quà.”
“Ồ.” Lục Chính trông như chẳng có chút hứng thú nào, nhưng ngón tay lại không ngừng gõ lên mặt bàn gỗ — mà cái động tác nhỏ này ở trong cơ sở dữ liệu của Sara, có nghĩa là tâm trạng của hắn đang rất tốt.
“Kế hoạch cải tạo cơ thể của Chu Hành thế nào rồi?”
“Đã có rồi,“ Sara bật hình chiếu của vòng tay, bắt đầu phát dữ liệu cơ thể của Chu Hành cùng kế hoạch của Viện nghiên cứu số 4. “Có hai phương án, một là cải tạo qua ba lần tiêm, mỗi lần một mũi; hai là cải tạo một lần duy nhất với sự hỗ trợ của việc phẫu thuật. Hai phương án này đều có ưu nhược điểm riêng, bên Viện nghiên cứu nhờ ngài quyết định.”
“Chọn tiêm 3 mũi đi.” Lục Chính ngáp một cái, một giọt nước mắt lấp lánh chảy ra từ khóe mắt hắn, “Ta cũng không nỡ phá vỡ khoảng thời gian yên bình như bây giờ. Nếu như có thể thêm trì hoãn vài ngày thì ta muốn trì hoãn một chút.”
—— vậy thì ngài muốn cái gì mà lại chính tay phá vỡ sự yên bình ấy cơ chứ?
Sarah thầm “chế nhạo” hắn một câu, rồi lại dùng âm thanh máy móc trả lời: “Vâng thưa tiên sinh.”
- -
Đã rất lâu rồi Chu Hành không ra ngoài, cũng may mạng lưới Liên minh phát triển tốt, anh tìm được trạm dừng xe buýt một cách suôn sẻ rồi đến một trung tâm mua sắm có tiếng ở gần đó.
Thời điểm chia tay coi như đã được đề ra, Chu Hành muốn chọn cho Lục Chính một món quà, coi như để cảm ơn hắn khoảng thời gian này luôn giúp đỡ anh, đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của hai người.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa và cửa hàng gấu bông, anh còn thầm nghĩ: hoa này còn không rực rỡ bằng hoa trong vườn nhà Lục Chính, những con gấu bông này còn thua xa sự sống động của “Đại Hắc” ở nhà. Chu Hành đột nhiên phản ứng lại, tiền mua quà thì anh có, nhưng mà chỉ sợ là chẳng có món đồ nào có chất lượng tốt như đồ hắn sử dụng hằng ngày.
Chu Hành nhìn số dư tài khoản của mình thêm một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi đi thẳng lên tầng ba. Vừa nãy khi nhìn bản đồ các tầng của TTTM, anh đã phát hiện ra bên kia có một gian hàng khuy măng sét nổi tiếng, với số tiền trong tài khoản thì miễn cưỡng anh cũng có thể mua được, và quan trọng nhất là Lục Chính cũng có thể sử dụng món quà này.
Chu Hành bước vào gian hàng khuy măng sét, nhân viên trong cửa tiệm rất nhẹ nhàng, lịch sự ra tiếp đón. Chu Hàng cùng nhân viên thảo luận vài câu, anh rất từ tốn miêu tả đơn giản kiểu khuy mình muốn, nhân viên bán hàng cũng lựa lời hỏi hạn mức phù hợp rồi đề cử cho anh ba lựa chọn.
Chu Hành vừa nhìn đã ưng ý kiểu dáng của chiếc khuy áo nằm ngoài cùng bên trái, cũng là loại đắt nhất. Nếu mua chiếc khuy măng sét này chắc chắn sẽ ngốn hết của anh 98% số tiền có trong tài khoản.
“Giúp tôi gói chiếc này lại.”
“Vâng, mời ngài ra quầy thu ngân thanh toán.”
Tâm trạng của Chu Hành rất tốt, đi đến quầy thu ngân, vừa mới ngẩng đầu lên đã chạm mặt Vi Trạch.
Vi Trạch cũng không phải đi một mình đến đây mà còn dẫn theo một người đàn ông nữa. Khi cậu ta vừa đụng phải ánh mắt của Chu Hành thì lập tức trở nên căng thẳng.
Chu Hành không nói năng gì bước nhanh đến quầy thu ngân thanh toán và ký tên, chờ đến khi anh lấy được đồ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện Vi Trạch tiến lại đây.
“Anh cũng tới mua khuy cài áo sao?” Vi Trạch cất giọng khô khan hỏi.
Chu Hành cố tình liếc mắt nhìn người đàn ông đi cùng Vi Trạch, hỏi: “Bạn trai cậu ạ?”
“Anh ấy không phải......”
“Chào cậu, tôi là hôn phu của Vi Trạch.” Người đàn ông kia vô cùng tự nhiên vòng tay qua ôm lấy eo Vi Trạch, thoải mái tuyên bố chủ quyền, “À nhân tiện, em ấy đang mang thai.”
Chu Hành nghe xong tin này chẳng hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí anh cũng chẳng thấy buồn bực gì hết. Anh nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Vi Trạch, rồi lại nhìn cậu ta. Lý trí bảo anh phải nói một tiếng “Chúc mừng”, nhưng anh thực sự không đủ kiên nhẫn để làm vậy, mà bản thân anh cũng không nghĩ rằng Vi Trạch sẽ mong chờ một câu chúc mừng từ anh. Vì vậy anh chỉ gật gật đầu tránh sang một bên, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
“Chu Hành ——” Vi Trạch nhịn không được kêu tên Chu Hành, nhưng khi chạm ánh mắt Chu Hành thêm một lần nữa thì cậu ta chợt nhận ra bản thân không biết phải nói gì.
Chu Hành nắm chặt gói quà trong tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hỏi cậu một câu: “Vậy là giờ cậu có tiền để trả rồi đúng không?”
Sắc mặt của Vi Trạch trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cậu ta thốt không nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi gặp được một người và tôi rất thích người ấy.” Chu Hành nhếch môi, bình tĩnh nói, “Tôi rất muốn ở bên cạnh người ấy. Vi Trạch, cậu có thể giúp tôi không?”
“Sao anh lại có thể yêu người khác?!” Vi Trạch như muốn xông lại chỗ anh, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh ôm chặt eo.
“Việc này không liên quan gì đến cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có thể hoàn tiền hợp đồng, hủy bỏ hiệp định, để tôi có thể ở bên người tôi thích hay không.”
Vi Trạch khống chế cảm xúc của bản thân, dù giận đến phát run nhưng lại phải cố gượng cười. Cậu ta cũng không thể nói linh tinh cái gì mà “Anh thích em, em thích anh, cả hai ta cũng từng ở bên nhau” được, vì vậy cậu ta quyết định tung ra một đòn sát thủ: “Chu Hành, nhưng mà em từng cứu anh.”
Chu Hành lắc lắc đầu, không biết nên phản bác cái gì, nhưng anh vẫn nói: “Từ trước đến nay tôi đối với cậu chưa từng vong ơn bội nghĩa, việc đã đồng ý với cậu tôi cũng sẽ không đổi ý, cho dù cậu vẫn luôn lừa dối tôi.”
Cục đá treo trong lòng Vi Trạch rớt xuống phân nửa, nhưng cậu ta lại nghe Chu Hành nói tiếp: “Tuy nhiên lòng tham cùng sự vô liêm sỉ này của cậu thật khiến tôi ấn tượng. Nếu sớm biết như thế, thì tôi tình nguyện rơi quách từ trên tầng hai xuống cho rồi, còn hơn phải nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ cậu.”
“Vi Trạch, tôi rất hối hận vì đã gặp phải cậu.”
Nói xong những lời này, Chu Hành lướt qua Vi Trạch, lập tức rời khỏi gian hàng khuy cài áo. Vi Trạch vẫn đứng yên tại chỗ, môi không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới khôi phục được chức năng ngôn ngữ.
“Cậu ta là bạn trai cũ của em hả?” Bạn trai Vi Trạch hỏi, “Em còn nợ cậu ta bao nhiêu tiền? Sau khi chúng ta kết hôn, sẽ không tiếp tục phải trả nợ nữa chứ?”
“Không liên quan tới anh,“ Vi Trạch hít một hơi thật sâu, “Nếu anh còn muốn đứa trẻ này thì tốt nhất câm miệng lại.”
Người đàn ông kia không nói chuyện nữa, nở một nụ cười châm chọc.
Ngày hôm sau Chu Hành muốn ra ngoài, lý do là muốn quay về nhà cũ lấy vài thứ đồ cần thiết. Lục Chính đồng ý cho anh ra ngoài, còn hỏi anh có cần tài xế đi cùng không.
Chu Hành lắc đầu, vác balo rời đi.
“Ngài không sợ ngài ấy cứ thế mà đi sao?” Sara dùng cánh robot đẩy chén thuốc tới trước mặt Lục Chính.
“Em ấy vẫn còn luyến tiếc ta mà,“ Lục Chính nhìn chằm chằm chén thuốc ba giây, cuối cùng vẫn phải cau mày cầm chén thuốc lên một hơi uống cạn, “Loại thuốc này đắng thật đấy Sara.”
“Nếu cải tiến phần hương vị sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu hiệu quả của thuốc, vậy nên nhịn một chút đi.”
“Kính ngữ của ngươi đâu rồi hả?”
“Tôi tưởng ngài thích tôi xưng hô như vậy hơn chứ, tiên sinh.”
Khóe môi Lục Chính giật giật một cái, chuyển chủ đề: “Trông chừng Chu Hành cho cẩn thận, đừng để cho em ấy bị thương.”
“Vâng.”
“Ngươi nói xem em ấy muốn đi đâu nhi?”
“Hẳn là ngài đã đoán được.”
“Làm sao mà ta đoán được cơ chứ.”
“Đúng như ngài dự đoán, Chu tiên sinh đang muốn đến một khu trung tâm thương mại gần đây để lựa cho ngài một món quà.”
“Ồ.” Lục Chính trông như chẳng có chút hứng thú nào, nhưng ngón tay lại không ngừng gõ lên mặt bàn gỗ — mà cái động tác nhỏ này ở trong cơ sở dữ liệu của Sara, có nghĩa là tâm trạng của hắn đang rất tốt.
“Kế hoạch cải tạo cơ thể của Chu Hành thế nào rồi?”
“Đã có rồi,“ Sara bật hình chiếu của vòng tay, bắt đầu phát dữ liệu cơ thể của Chu Hành cùng kế hoạch của Viện nghiên cứu số 4. “Có hai phương án, một là cải tạo qua ba lần tiêm, mỗi lần một mũi; hai là cải tạo một lần duy nhất với sự hỗ trợ của việc phẫu thuật. Hai phương án này đều có ưu nhược điểm riêng, bên Viện nghiên cứu nhờ ngài quyết định.”
“Chọn tiêm 3 mũi đi.” Lục Chính ngáp một cái, một giọt nước mắt lấp lánh chảy ra từ khóe mắt hắn, “Ta cũng không nỡ phá vỡ khoảng thời gian yên bình như bây giờ. Nếu như có thể thêm trì hoãn vài ngày thì ta muốn trì hoãn một chút.”
—— vậy thì ngài muốn cái gì mà lại chính tay phá vỡ sự yên bình ấy cơ chứ?
Sarah thầm “chế nhạo” hắn một câu, rồi lại dùng âm thanh máy móc trả lời: “Vâng thưa tiên sinh.”
- -
Đã rất lâu rồi Chu Hành không ra ngoài, cũng may mạng lưới Liên minh phát triển tốt, anh tìm được trạm dừng xe buýt một cách suôn sẻ rồi đến một trung tâm mua sắm có tiếng ở gần đó.
Thời điểm chia tay coi như đã được đề ra, Chu Hành muốn chọn cho Lục Chính một món quà, coi như để cảm ơn hắn khoảng thời gian này luôn giúp đỡ anh, đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của hai người.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa và cửa hàng gấu bông, anh còn thầm nghĩ: hoa này còn không rực rỡ bằng hoa trong vườn nhà Lục Chính, những con gấu bông này còn thua xa sự sống động của “Đại Hắc” ở nhà. Chu Hành đột nhiên phản ứng lại, tiền mua quà thì anh có, nhưng mà chỉ sợ là chẳng có món đồ nào có chất lượng tốt như đồ hắn sử dụng hằng ngày.
Chu Hành nhìn số dư tài khoản của mình thêm một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi đi thẳng lên tầng ba. Vừa nãy khi nhìn bản đồ các tầng của TTTM, anh đã phát hiện ra bên kia có một gian hàng khuy măng sét nổi tiếng, với số tiền trong tài khoản thì miễn cưỡng anh cũng có thể mua được, và quan trọng nhất là Lục Chính cũng có thể sử dụng món quà này.
Chu Hành bước vào gian hàng khuy măng sét, nhân viên trong cửa tiệm rất nhẹ nhàng, lịch sự ra tiếp đón. Chu Hàng cùng nhân viên thảo luận vài câu, anh rất từ tốn miêu tả đơn giản kiểu khuy mình muốn, nhân viên bán hàng cũng lựa lời hỏi hạn mức phù hợp rồi đề cử cho anh ba lựa chọn.
Chu Hành vừa nhìn đã ưng ý kiểu dáng của chiếc khuy áo nằm ngoài cùng bên trái, cũng là loại đắt nhất. Nếu mua chiếc khuy măng sét này chắc chắn sẽ ngốn hết của anh 98% số tiền có trong tài khoản.
“Giúp tôi gói chiếc này lại.”
“Vâng, mời ngài ra quầy thu ngân thanh toán.”
Tâm trạng của Chu Hành rất tốt, đi đến quầy thu ngân, vừa mới ngẩng đầu lên đã chạm mặt Vi Trạch.
Vi Trạch cũng không phải đi một mình đến đây mà còn dẫn theo một người đàn ông nữa. Khi cậu ta vừa đụng phải ánh mắt của Chu Hành thì lập tức trở nên căng thẳng.
Chu Hành không nói năng gì bước nhanh đến quầy thu ngân thanh toán và ký tên, chờ đến khi anh lấy được đồ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện Vi Trạch tiến lại đây.
“Anh cũng tới mua khuy cài áo sao?” Vi Trạch cất giọng khô khan hỏi.
Chu Hành cố tình liếc mắt nhìn người đàn ông đi cùng Vi Trạch, hỏi: “Bạn trai cậu ạ?”
“Anh ấy không phải......”
“Chào cậu, tôi là hôn phu của Vi Trạch.” Người đàn ông kia vô cùng tự nhiên vòng tay qua ôm lấy eo Vi Trạch, thoải mái tuyên bố chủ quyền, “À nhân tiện, em ấy đang mang thai.”
Chu Hành nghe xong tin này chẳng hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí anh cũng chẳng thấy buồn bực gì hết. Anh nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Vi Trạch, rồi lại nhìn cậu ta. Lý trí bảo anh phải nói một tiếng “Chúc mừng”, nhưng anh thực sự không đủ kiên nhẫn để làm vậy, mà bản thân anh cũng không nghĩ rằng Vi Trạch sẽ mong chờ một câu chúc mừng từ anh. Vì vậy anh chỉ gật gật đầu tránh sang một bên, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
“Chu Hành ——” Vi Trạch nhịn không được kêu tên Chu Hành, nhưng khi chạm ánh mắt Chu Hành thêm một lần nữa thì cậu ta chợt nhận ra bản thân không biết phải nói gì.
Chu Hành nắm chặt gói quà trong tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hỏi cậu một câu: “Vậy là giờ cậu có tiền để trả rồi đúng không?”
Sắc mặt của Vi Trạch trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cậu ta thốt không nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi gặp được một người và tôi rất thích người ấy.” Chu Hành nhếch môi, bình tĩnh nói, “Tôi rất muốn ở bên cạnh người ấy. Vi Trạch, cậu có thể giúp tôi không?”
“Sao anh lại có thể yêu người khác?!” Vi Trạch như muốn xông lại chỗ anh, nhưng lại bị người đàn ông bên cạnh ôm chặt eo.
“Việc này không liên quan gì đến cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có thể hoàn tiền hợp đồng, hủy bỏ hiệp định, để tôi có thể ở bên người tôi thích hay không.”
Vi Trạch khống chế cảm xúc của bản thân, dù giận đến phát run nhưng lại phải cố gượng cười. Cậu ta cũng không thể nói linh tinh cái gì mà “Anh thích em, em thích anh, cả hai ta cũng từng ở bên nhau” được, vì vậy cậu ta quyết định tung ra một đòn sát thủ: “Chu Hành, nhưng mà em từng cứu anh.”
Chu Hành lắc lắc đầu, không biết nên phản bác cái gì, nhưng anh vẫn nói: “Từ trước đến nay tôi đối với cậu chưa từng vong ơn bội nghĩa, việc đã đồng ý với cậu tôi cũng sẽ không đổi ý, cho dù cậu vẫn luôn lừa dối tôi.”
Cục đá treo trong lòng Vi Trạch rớt xuống phân nửa, nhưng cậu ta lại nghe Chu Hành nói tiếp: “Tuy nhiên lòng tham cùng sự vô liêm sỉ này của cậu thật khiến tôi ấn tượng. Nếu sớm biết như thế, thì tôi tình nguyện rơi quách từ trên tầng hai xuống cho rồi, còn hơn phải nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ cậu.”
“Vi Trạch, tôi rất hối hận vì đã gặp phải cậu.”
Nói xong những lời này, Chu Hành lướt qua Vi Trạch, lập tức rời khỏi gian hàng khuy cài áo. Vi Trạch vẫn đứng yên tại chỗ, môi không ngừng run rẩy, một lúc lâu sau mới khôi phục được chức năng ngôn ngữ.
“Cậu ta là bạn trai cũ của em hả?” Bạn trai Vi Trạch hỏi, “Em còn nợ cậu ta bao nhiêu tiền? Sau khi chúng ta kết hôn, sẽ không tiếp tục phải trả nợ nữa chứ?”
“Không liên quan tới anh,“ Vi Trạch hít một hơi thật sâu, “Nếu anh còn muốn đứa trẻ này thì tốt nhất câm miệng lại.”
Người đàn ông kia không nói chuyện nữa, nở một nụ cười châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.