Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 37
An Nhật Thiên
13/07/2024
Việc chạm mặt Vi Trạch ở đây ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Hành, nhưng lúc mà anh cầm túi quà bước vào cổng biệt thự, tâm trạng của anh lại trở nên vui sướng lạ thường.
“Sara, Lục Chính đang ở đâu?” Vừa bước vào cửa Chu Hành đã gấp chờ không nổi hỏi Sara.
“Ngài ấy ở trong phòng bếp bên trái tầng một thưa Chu tiên sinh.” Hôm nay Sara đổi sang một giọng nữ dịu dàng, điều này làm cho Chu Hành không được tự nhiên lắm.
“Anh ấy đang làm gì vậy?”
“Ngài ấy đang thử làm bánh kem.”
“Được, để tôi đi tìm anh ấy. Cảm ơn cậu, Sara.”
“Không có gì.”
Chu Hành vẫn cảm thấy khá khó xử, nhưng anh lại quá xấu hổ để bày tỏ ý kiến của mình với Sara, vậy nên anh đành phải xách theo túi quà chạy xuống bếp tìm Lục Chính.
Phòng bếp nằm ở cuối hành lang bên trái của tầng 1, còn 10m nữa mới đến cửa phòng bếp nhưng Chu Hành đã có thể ngửi thấy mùi đồ ăn khét bay ra.
Anh bước nhanh hơn, vội vàng đẩy cửa phòng bếp tiến vào, hỏi: “Anh có lỡ làm mình bị thương không?”
Lục Chính kinh ngạc nở nụ cười, dùng tạp dề lau sạch lớp bột mì còn sót lại trên tay, đáp: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hôm nay Lục Chính ăn mặc giản dị khác thường, một chiếc tạp dề màu nâu sẫm khoác hờ hững bên ngoài bộ đồ ngủ bằng vải bông màu be. Bộ đồ này khiến khí thế của hắn không còn quá mạnh mẽ, ngược lại càng thêm ấm áp và quyến rũ.
“Em nhìn tôi chằm chằm thế làm gì?” Lục Chính giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
“Anh mặc như thế này trông rất đẹp.” Chu Hành vừa nói vừa đẩy túi quà trong tay cho hắn, “Món quà này em tặng anh.”
“Cứ đưa vậy thôi?” Lục Chính không nhận.
“Dạ?”
“Tôi muốn có không khí hơn một chút.”
“Anh còn muốn cái không khí gì nữa?”
Lục Chính khẽ thở dài, nói: “Dù sao thì em cũng không hiểu.”
Nói xong câu đó hắn vươn tay ra, như muốn nhận quà.
Chu Hành lại không đưa ngay cho hắn mà tự tay lấy hộp quà từ trong túi ra, túi đựng quà thì tùy ý vứt sang một bên. Trước giờ Chu Hành chưa từng làm việc này, nhưng động tác của anh lại rất tự nhiên. Anh quỳ một gối trên mặt đất, hai tay giơ hộp quà lên trước mặt Lục Chính, nói: “Như thế này thì có được không?”
“Em làm như đang cầu hôn vậy.” Lục Chính cười nhận lấy hộp quà, “Vừa nãy tôi chỉ đùa một chút thôi mà, tôi cũng biết trong đó không thể nào là nhẫn.”
Chu Hành thấy rõ trong nụ cười của Lục Chính lộ ra vẻ mất mát, anh hơi cắn lưỡi — dùng sự đau đớn để nhắc nhở bản thân mình bình tĩnh lại,, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Lục Chính mở hộp quà được gói tinh xảo ra, trong hộp lộ ra chiếc khuy măng sét nhỏ xinh, khẽ gật đầu nói: “Rất đẹp, tôi rất thích món quà này.”
“Anh thích là tốt rồi.” Ánh mắt Chu Hành lộ vẻ băn khoăn, nhìn một vòng tìm đề tài mới, “Anh đang làm bánh kem sao? Em có thể giúp gì không?”
“Tôi đi làm bánh mật, không cần em giúp...”
“Tiên sinh, dựa vào tiến độ học tập của ngày thì nếu không có người hỗ trợ, e rằng đến chiều cũng...”
Giọng nói nữ tính động lòng người của Sara chợt im bặt. Lục Chính thả vòng tay ra, bình tĩnh nói: “Tôi cần em giúp sao?”
Chu Hành nhịn cười, tốt bụng nói: “Nhưng em muốn học cách làm từ anh. Cho em ở lại phòng bếp nhé? Chúng ta còn chưa từng cùng nhau làm bánh bao giờ mà.”
Lục Chính tìm không ra một lý do để cự tuyệt, đành miễn cưỡng nói: “Được rồi, vậy em ở lại cùng làm đi.”
Sara quy củ mang tạp dề lên cho Chu Hành và Lục Chính, dùng giọng nữ nói: “Mời hai ngài mặc vào.”
“Sara, ta không thích ngươi nói giọng nữ.” Lục Chính lớn tiếng nói.
“Vậy để tôi đổi giọng.” Những lời này biến thành giọng nam thường nó dùng.
Chu Hành mặc xong tạp dề, lại vừa lúc thấy cảnh này, trong đầu anh chợt có một suy nghĩ —— Sara không có chút gì giống với một AI. Thậm chí nó còn giống một người bạn thân thiết, không cần câu nệ với Lục Chính.
Nghĩ như vậy, anh lại thấy mừng thay Lục Chính. Ít nhất thì sau khi anh đi, Lục Chính cũng vẫn sẽ có “người” bầu bạn, không tới mức cô đơn lẻ bóng.
“Nhìn tôi đi.” Lục Chính nhận ra Chu Hành đang thất thần, bèn duỗi tay che mắt anh.
Chu Hành tỉnh táo lại: “Xem anh.”
Lục Chính vừa lòng mà buông tay, nói: “Tôi dạy em cách làm bánh kem.”
“Được.”
30 phút sau, vị trí giáo viên - học trò cứ vậy mà thay đổi. Chu Hành bắt đầu dùng một ngữ điệu nhẹ nhàng bất thường nói: “Đặt cái này xuống đi, để em làm.”
“Bát kia không được có nước đâu. Anh lau khô đi.”
“Anh giỏi quá. Anh nguấy thêm mười phút nữa thử xem.”
Lục Chính rốt cuộc chơi chán, tùy ý đẩy tờ giấy hướng dẫn về phía Chu Hành, nói: “Em làm đi.”
“Ừm. Anh có muốn đi nghỉ một chút không?”
“Không cần.” Lục Chính thẳng thừng từ chối, từ phía sau ôm lấy Chu Hành, “Tôi muốn xem em làm.”
“Vậy được.” Chu Hành nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ Lục Chính, “ Sắp xong rồi đây.”
Mẻ bánh mật trong lò này được làm rất tốt, không thua kém gì bánh do đầu bếp làm ra. Lục Chính vươn tay lấy một miếng bánh nhỏ, nhớ ra điều gì đó liền đưa mắt ra hiệu cho Chu Hành.
“Anh ăn trước đi, cẩn thận nóng.” Chu Hành nhẹ giọng đáp.
Lục Chính không băn khoăn gì nữa, ăn từng miếng từng miếng bánh.
“Hương vị thế nào?”
“Ăn rất ngon.”
“Anh đáng yêu thật đấy.”
“Hả?” Lục Chính còn đang cắn bánh kem, ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí nhìn còn có chút đáng yêu.
“Vừa rồi em chưa nói gì hết.” Chu Hành giấu đầu lòi đuôi.
Lục Chính dứt khoát cầm một miếng bánh, đút cho Chu Hành, dụ dỗ anh: “Nếm thử hương vị của em đi?”
Chu Hành cúi đầu cắn bánh kem, thuận tiện còn liếm lên nơi không nên liếm, nói: “Hương vị của anh cũng không tồi.”
“Em hư rồi.”
“Không phải là do một tay anh dạy dỗ sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, đều đón được những lời người kia chưa nói. Đĩa bánh mới ăn được mấy miếng, hai con người trong căn bếp ấy đã rời đi, đến nơi nên đến, làm việc nên làm.
“Sara, Lục Chính đang ở đâu?” Vừa bước vào cửa Chu Hành đã gấp chờ không nổi hỏi Sara.
“Ngài ấy ở trong phòng bếp bên trái tầng một thưa Chu tiên sinh.” Hôm nay Sara đổi sang một giọng nữ dịu dàng, điều này làm cho Chu Hành không được tự nhiên lắm.
“Anh ấy đang làm gì vậy?”
“Ngài ấy đang thử làm bánh kem.”
“Được, để tôi đi tìm anh ấy. Cảm ơn cậu, Sara.”
“Không có gì.”
Chu Hành vẫn cảm thấy khá khó xử, nhưng anh lại quá xấu hổ để bày tỏ ý kiến của mình với Sara, vậy nên anh đành phải xách theo túi quà chạy xuống bếp tìm Lục Chính.
Phòng bếp nằm ở cuối hành lang bên trái của tầng 1, còn 10m nữa mới đến cửa phòng bếp nhưng Chu Hành đã có thể ngửi thấy mùi đồ ăn khét bay ra.
Anh bước nhanh hơn, vội vàng đẩy cửa phòng bếp tiến vào, hỏi: “Anh có lỡ làm mình bị thương không?”
Lục Chính kinh ngạc nở nụ cười, dùng tạp dề lau sạch lớp bột mì còn sót lại trên tay, đáp: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hôm nay Lục Chính ăn mặc giản dị khác thường, một chiếc tạp dề màu nâu sẫm khoác hờ hững bên ngoài bộ đồ ngủ bằng vải bông màu be. Bộ đồ này khiến khí thế của hắn không còn quá mạnh mẽ, ngược lại càng thêm ấm áp và quyến rũ.
“Em nhìn tôi chằm chằm thế làm gì?” Lục Chính giơ tay lên che miệng ngáp một cái.
“Anh mặc như thế này trông rất đẹp.” Chu Hành vừa nói vừa đẩy túi quà trong tay cho hắn, “Món quà này em tặng anh.”
“Cứ đưa vậy thôi?” Lục Chính không nhận.
“Dạ?”
“Tôi muốn có không khí hơn một chút.”
“Anh còn muốn cái không khí gì nữa?”
Lục Chính khẽ thở dài, nói: “Dù sao thì em cũng không hiểu.”
Nói xong câu đó hắn vươn tay ra, như muốn nhận quà.
Chu Hành lại không đưa ngay cho hắn mà tự tay lấy hộp quà từ trong túi ra, túi đựng quà thì tùy ý vứt sang một bên. Trước giờ Chu Hành chưa từng làm việc này, nhưng động tác của anh lại rất tự nhiên. Anh quỳ một gối trên mặt đất, hai tay giơ hộp quà lên trước mặt Lục Chính, nói: “Như thế này thì có được không?”
“Em làm như đang cầu hôn vậy.” Lục Chính cười nhận lấy hộp quà, “Vừa nãy tôi chỉ đùa một chút thôi mà, tôi cũng biết trong đó không thể nào là nhẫn.”
Chu Hành thấy rõ trong nụ cười của Lục Chính lộ ra vẻ mất mát, anh hơi cắn lưỡi — dùng sự đau đớn để nhắc nhở bản thân mình bình tĩnh lại,, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Lục Chính mở hộp quà được gói tinh xảo ra, trong hộp lộ ra chiếc khuy măng sét nhỏ xinh, khẽ gật đầu nói: “Rất đẹp, tôi rất thích món quà này.”
“Anh thích là tốt rồi.” Ánh mắt Chu Hành lộ vẻ băn khoăn, nhìn một vòng tìm đề tài mới, “Anh đang làm bánh kem sao? Em có thể giúp gì không?”
“Tôi đi làm bánh mật, không cần em giúp...”
“Tiên sinh, dựa vào tiến độ học tập của ngày thì nếu không có người hỗ trợ, e rằng đến chiều cũng...”
Giọng nói nữ tính động lòng người của Sara chợt im bặt. Lục Chính thả vòng tay ra, bình tĩnh nói: “Tôi cần em giúp sao?”
Chu Hành nhịn cười, tốt bụng nói: “Nhưng em muốn học cách làm từ anh. Cho em ở lại phòng bếp nhé? Chúng ta còn chưa từng cùng nhau làm bánh bao giờ mà.”
Lục Chính tìm không ra một lý do để cự tuyệt, đành miễn cưỡng nói: “Được rồi, vậy em ở lại cùng làm đi.”
Sara quy củ mang tạp dề lên cho Chu Hành và Lục Chính, dùng giọng nữ nói: “Mời hai ngài mặc vào.”
“Sara, ta không thích ngươi nói giọng nữ.” Lục Chính lớn tiếng nói.
“Vậy để tôi đổi giọng.” Những lời này biến thành giọng nam thường nó dùng.
Chu Hành mặc xong tạp dề, lại vừa lúc thấy cảnh này, trong đầu anh chợt có một suy nghĩ —— Sara không có chút gì giống với một AI. Thậm chí nó còn giống một người bạn thân thiết, không cần câu nệ với Lục Chính.
Nghĩ như vậy, anh lại thấy mừng thay Lục Chính. Ít nhất thì sau khi anh đi, Lục Chính cũng vẫn sẽ có “người” bầu bạn, không tới mức cô đơn lẻ bóng.
“Nhìn tôi đi.” Lục Chính nhận ra Chu Hành đang thất thần, bèn duỗi tay che mắt anh.
Chu Hành tỉnh táo lại: “Xem anh.”
Lục Chính vừa lòng mà buông tay, nói: “Tôi dạy em cách làm bánh kem.”
“Được.”
30 phút sau, vị trí giáo viên - học trò cứ vậy mà thay đổi. Chu Hành bắt đầu dùng một ngữ điệu nhẹ nhàng bất thường nói: “Đặt cái này xuống đi, để em làm.”
“Bát kia không được có nước đâu. Anh lau khô đi.”
“Anh giỏi quá. Anh nguấy thêm mười phút nữa thử xem.”
Lục Chính rốt cuộc chơi chán, tùy ý đẩy tờ giấy hướng dẫn về phía Chu Hành, nói: “Em làm đi.”
“Ừm. Anh có muốn đi nghỉ một chút không?”
“Không cần.” Lục Chính thẳng thừng từ chối, từ phía sau ôm lấy Chu Hành, “Tôi muốn xem em làm.”
“Vậy được.” Chu Hành nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ Lục Chính, “ Sắp xong rồi đây.”
Mẻ bánh mật trong lò này được làm rất tốt, không thua kém gì bánh do đầu bếp làm ra. Lục Chính vươn tay lấy một miếng bánh nhỏ, nhớ ra điều gì đó liền đưa mắt ra hiệu cho Chu Hành.
“Anh ăn trước đi, cẩn thận nóng.” Chu Hành nhẹ giọng đáp.
Lục Chính không băn khoăn gì nữa, ăn từng miếng từng miếng bánh.
“Hương vị thế nào?”
“Ăn rất ngon.”
“Anh đáng yêu thật đấy.”
“Hả?” Lục Chính còn đang cắn bánh kem, ngẩng đầu nhìn lên, thậm chí nhìn còn có chút đáng yêu.
“Vừa rồi em chưa nói gì hết.” Chu Hành giấu đầu lòi đuôi.
Lục Chính dứt khoát cầm một miếng bánh, đút cho Chu Hành, dụ dỗ anh: “Nếm thử hương vị của em đi?”
Chu Hành cúi đầu cắn bánh kem, thuận tiện còn liếm lên nơi không nên liếm, nói: “Hương vị của anh cũng không tồi.”
“Em hư rồi.”
“Không phải là do một tay anh dạy dỗ sao?”
Ánh mắt hai người giao nhau, đều đón được những lời người kia chưa nói. Đĩa bánh mới ăn được mấy miếng, hai con người trong căn bếp ấy đã rời đi, đến nơi nên đến, làm việc nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.