Chương 17
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Bùi Diệu cứng người, vội vàng che màn trướng lại, cau mày suỵt một tiếng, tay nắm chặt dây buộc màn, một lúc lâu sau mới nói: "Vẫn chưa phải lúc."
Đêm tân hôn không chịu đến, bây giờ cũng không phải lúc, vậy khi nào mới là lúc?
Ta kéo chặt y phục, ôm lấy người lăn sang một bên nhắm mắt dưỡng thần, lười nói chuyện với hắn.
Thấy ta không để ý đến mình, hắn lại ngồi sát bên cạnh ta, im lặng một lúc, rồi mới kéo tay áo ta: "Khuê danh của nàng, là gọi là Hiểu Châu phải không?"
Ta ừ một tiếng, không mở mắt.
"Có tên gọi ở nhà không?"
Ta khựng lại: "Sao chàng lại hỏi vậy?"
Bùi Diệu có chút giật mình vì giọng điệu không vui của ta: "Không thể nói sao?"
Ta quay đầu đi không thèm nhìn hắn: "Tên gọi ở nhà của ta là Trệ Nhi." (Trệ là lợn sề á)
Cứ cười đi, cứ cười thoải mái đi, tên của ta gọi tới gọi lui, đều không thoát khỏi liên quan đến con heo.
Cha mẹ lúc đầu thấy ta là đứa trẻ sinh non, sợ khó nuôi, nên đặt tên xấu, sau này đến cả tên thật cũng gọi là "Tiểu Trư", có thể nói là từ nhỏ đã bị cười đến lớn.
"Vậy tên giả nàng dùng khi ra ngoài là gì?"
Bùi Diệu vậy mà không cười, vẫn tiếp tục hỏi.
Ta len lén quay đầu nhìn chàng một cái, rồi lại nhanh chóng quay về: "Mộ Dung Châu."
Tổ tiên ta vốn có chút huyết thống Tiên Ti, giả làm người Mộ Dung Tiên Ti sa cơ thất thế, cũng không phải là quá giả.
Bùi Diệu cười cười: "Nàng sinh ra tròn trịa như ngọc, gọi là Châu Châu rất hay, sau này khi ra ngoài ta sẽ gọi nàng như vậy."
Tròn trịa như ngọc?
Chàng nói ta tròn trịa như ngọc?
Ta có béo đến thế sao?
Hơn nữa "tròn trịa như ngọc" có phải dùng như vậy đâu?
Đúng là không có văn hóa!
Ta tức giận đến mức bật dậy, đang định tìm thứ gì đó ném vào mặt hắn, thì ngoài trướng bỗng ồn ào.
Là lũ người Đông Các kia, đã trở về.
Bọn người Đông Các ở ngoài gọi Bùi Diệu, hắn lười biếng đứng dậy, vừa vén rèm, vừa cài lại cúc áo vốn đã chặt cứng: "Chuyện gì vậy?"
Lũ người Đông Các ba người năm người say khướt ôm ấp kỹ nữ: "Ra ngoài uống rượu!"
Ta thấy thời cơ giả làm liệt nữ đã đến, bèn mò lấy bội đao của hắn trên giường, rút ra "xoảng" một tiếng, hét lớn "Ta g.i.ế.c ngươi", rồi c.h.é.m về phía hắn.
Như có mắt sau lưng, Bùi Diệu giật lấy con d.a.o từ tay ta mà không quay đầu lại.
Cổ tay hắn khẽ xoay, con d.a.o liền rơi xuống đất. Hắn giơ tay ôm chặt, kẹp cả người ta dưới cánh tay, cúi đầu nhìn gương mặt đầy căm hận và thê thảm của ta, mỉm cười rồi nhéo nhẹ má ta: "Con mèo rừng hoang dã thật."
Ta giận dữ vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô ích, ngược lại còn khiến phần lớn da thịt ở cổ áo lộ ra, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua.
Đám người Đông Các nhìn thấy dấu vết trên cổ ta liền điên cuồng cười lớn, ánh mắt đầy tà ý nhìn chằm chằm vào ta, không ngừng tán dương "Hạ Diên" quả là bậc thầy chinh phục nữ nhân.
Bùi Diệu trên mặt tuy lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng miệng lại không hùa theo, chỉ từ tốn chỉnh lại cổ áo cho ta. Đôi mắt hắn phản chiếu ánh đêm, tựa như một biển sâu lặng yên, vẻ mặt như ngọc rõ ràng đang nở một nụ cười mơ hồ, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Hắn trầm giọng nói: "Châu Châu, nếu còn nghịch ngợm nữa, gia e rằng sẽ không tha cho nàng đâu."
Trong khoảnh khắc ấy, ta thực sự bị dọa sợ, cả người như bị sét đánh, lập tức ngừng giãy giụa. Chỉ cảm thấy rằng, một khi hắn đã nhập vai "A Sử Na Hạ Diên," thì dường như đã hoàn toàn biến thành một con người khác, không còn là Bùi Diệu văn nhã, lịch thiệp mà ta từng quen biết nữa.
Cứ như thế, ta với vẻ mặt hoảng sợ, cả người thê thảm, bị hắn ôm vào lều của mấy tên Đông Các.
Trong lều lớn đốt lò than, ấm áp dễ chịu. Mấy tên Đông Các bị hơi rượu hun đến ngây ngất, mặt đỏ bừng, cùng nhau ca hát, lắc lư đầu trông thật khoái hoạt.
Mấy kỹ nữ ở giữa lều vừa hát vừa múa những bài hát ta nghe không hiểu.
Giọng hát tuy ngọt ngào, nhưng vũ đạo có chút vụng về, không thể sánh bằng các nàng Bồ Tát Man ở tửu quán Trường An.
Thấy Bùi Diệu dẫn ta vào chỗ ngồi, đám người Đông Các liền ồn ào bảo ta cũng lên nhảy múa.
Ta nào biết nhảy!
Từ nhỏ ta đã vụng về, cưỡi ngựa cũng chỉ miễn cưỡng học được, nhảy múa thật sự không được.
Bùi Diệu lại ung dung nói: "Đừng náo loạn nữa, Châu Châu nhà ta là cô nương nhà lành, sao biết mấy thứ đó."
Lũ người Đông Các cười lớn đầy ẩn ý: "Hạ Diên làm sao biết được?"
Bùi Diệu lộ ra vẻ mặt "các ngươi hiểu mà", khẽ nói: "Gà con."
Tên Đông Các kia vỗ bàn đứng dậy, giả vờ tức giận: "Tên chó này, đúng là số đỏ! Nhanh, tự phạt ba chén!"
Đêm tân hôn không chịu đến, bây giờ cũng không phải lúc, vậy khi nào mới là lúc?
Ta kéo chặt y phục, ôm lấy người lăn sang một bên nhắm mắt dưỡng thần, lười nói chuyện với hắn.
Thấy ta không để ý đến mình, hắn lại ngồi sát bên cạnh ta, im lặng một lúc, rồi mới kéo tay áo ta: "Khuê danh của nàng, là gọi là Hiểu Châu phải không?"
Ta ừ một tiếng, không mở mắt.
"Có tên gọi ở nhà không?"
Ta khựng lại: "Sao chàng lại hỏi vậy?"
Bùi Diệu có chút giật mình vì giọng điệu không vui của ta: "Không thể nói sao?"
Ta quay đầu đi không thèm nhìn hắn: "Tên gọi ở nhà của ta là Trệ Nhi." (Trệ là lợn sề á)
Cứ cười đi, cứ cười thoải mái đi, tên của ta gọi tới gọi lui, đều không thoát khỏi liên quan đến con heo.
Cha mẹ lúc đầu thấy ta là đứa trẻ sinh non, sợ khó nuôi, nên đặt tên xấu, sau này đến cả tên thật cũng gọi là "Tiểu Trư", có thể nói là từ nhỏ đã bị cười đến lớn.
"Vậy tên giả nàng dùng khi ra ngoài là gì?"
Bùi Diệu vậy mà không cười, vẫn tiếp tục hỏi.
Ta len lén quay đầu nhìn chàng một cái, rồi lại nhanh chóng quay về: "Mộ Dung Châu."
Tổ tiên ta vốn có chút huyết thống Tiên Ti, giả làm người Mộ Dung Tiên Ti sa cơ thất thế, cũng không phải là quá giả.
Bùi Diệu cười cười: "Nàng sinh ra tròn trịa như ngọc, gọi là Châu Châu rất hay, sau này khi ra ngoài ta sẽ gọi nàng như vậy."
Tròn trịa như ngọc?
Chàng nói ta tròn trịa như ngọc?
Ta có béo đến thế sao?
Hơn nữa "tròn trịa như ngọc" có phải dùng như vậy đâu?
Đúng là không có văn hóa!
Ta tức giận đến mức bật dậy, đang định tìm thứ gì đó ném vào mặt hắn, thì ngoài trướng bỗng ồn ào.
Là lũ người Đông Các kia, đã trở về.
Bọn người Đông Các ở ngoài gọi Bùi Diệu, hắn lười biếng đứng dậy, vừa vén rèm, vừa cài lại cúc áo vốn đã chặt cứng: "Chuyện gì vậy?"
Lũ người Đông Các ba người năm người say khướt ôm ấp kỹ nữ: "Ra ngoài uống rượu!"
Ta thấy thời cơ giả làm liệt nữ đã đến, bèn mò lấy bội đao của hắn trên giường, rút ra "xoảng" một tiếng, hét lớn "Ta g.i.ế.c ngươi", rồi c.h.é.m về phía hắn.
Như có mắt sau lưng, Bùi Diệu giật lấy con d.a.o từ tay ta mà không quay đầu lại.
Cổ tay hắn khẽ xoay, con d.a.o liền rơi xuống đất. Hắn giơ tay ôm chặt, kẹp cả người ta dưới cánh tay, cúi đầu nhìn gương mặt đầy căm hận và thê thảm của ta, mỉm cười rồi nhéo nhẹ má ta: "Con mèo rừng hoang dã thật."
Ta giận dữ vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô ích, ngược lại còn khiến phần lớn da thịt ở cổ áo lộ ra, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua.
Đám người Đông Các nhìn thấy dấu vết trên cổ ta liền điên cuồng cười lớn, ánh mắt đầy tà ý nhìn chằm chằm vào ta, không ngừng tán dương "Hạ Diên" quả là bậc thầy chinh phục nữ nhân.
Bùi Diệu trên mặt tuy lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng miệng lại không hùa theo, chỉ từ tốn chỉnh lại cổ áo cho ta. Đôi mắt hắn phản chiếu ánh đêm, tựa như một biển sâu lặng yên, vẻ mặt như ngọc rõ ràng đang nở một nụ cười mơ hồ, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Hắn trầm giọng nói: "Châu Châu, nếu còn nghịch ngợm nữa, gia e rằng sẽ không tha cho nàng đâu."
Trong khoảnh khắc ấy, ta thực sự bị dọa sợ, cả người như bị sét đánh, lập tức ngừng giãy giụa. Chỉ cảm thấy rằng, một khi hắn đã nhập vai "A Sử Na Hạ Diên," thì dường như đã hoàn toàn biến thành một con người khác, không còn là Bùi Diệu văn nhã, lịch thiệp mà ta từng quen biết nữa.
Cứ như thế, ta với vẻ mặt hoảng sợ, cả người thê thảm, bị hắn ôm vào lều của mấy tên Đông Các.
Trong lều lớn đốt lò than, ấm áp dễ chịu. Mấy tên Đông Các bị hơi rượu hun đến ngây ngất, mặt đỏ bừng, cùng nhau ca hát, lắc lư đầu trông thật khoái hoạt.
Mấy kỹ nữ ở giữa lều vừa hát vừa múa những bài hát ta nghe không hiểu.
Giọng hát tuy ngọt ngào, nhưng vũ đạo có chút vụng về, không thể sánh bằng các nàng Bồ Tát Man ở tửu quán Trường An.
Thấy Bùi Diệu dẫn ta vào chỗ ngồi, đám người Đông Các liền ồn ào bảo ta cũng lên nhảy múa.
Ta nào biết nhảy!
Từ nhỏ ta đã vụng về, cưỡi ngựa cũng chỉ miễn cưỡng học được, nhảy múa thật sự không được.
Bùi Diệu lại ung dung nói: "Đừng náo loạn nữa, Châu Châu nhà ta là cô nương nhà lành, sao biết mấy thứ đó."
Lũ người Đông Các cười lớn đầy ẩn ý: "Hạ Diên làm sao biết được?"
Bùi Diệu lộ ra vẻ mặt "các ngươi hiểu mà", khẽ nói: "Gà con."
Tên Đông Các kia vỗ bàn đứng dậy, giả vờ tức giận: "Tên chó này, đúng là số đỏ! Nhanh, tự phạt ba chén!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.