Chương 18
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Bùi Diệu ra vẻ muốn dàn xếp ổn thỏa, xua tay bảo bọn họ ngồi xuống, rồi cầm chén rượu lên, cảnh giác nói: "Chỉ ba chén này thôi, sau đó các ngươi không được làm ồn nữa."
Lũ người Đông Các chẳng để ý đến lời hắn: "Cứ uống là được, bớt lắm lời!"
Bùi Diệu cười bất đắc dĩ, ừng ực uống cạn ba chén rượu.
Nhìn Bùi Diệu lão luyện như vậy, ta thấy trong miệng chua chát, thầm nghĩ có lẽ hắn chỉ vì sống lâu ở biên ải nên không quen thuộc với quy củ nội trạch Trung Nguyên, chứ sao có thể là người chưa trải sự đời được?
Chỉ là ta tự mình đoán mò mà thôi.
Ta đang cúi đầu nghịch tóc, trước mặt bỗng xuất hiện một miếng thịt nướng.
Người Đông Các dùng lò than nướng thịt nai, thêm lá thơm, chấm gia vị mà ăn, mùi thơm giòn tan kia thật hấp dẫn.
Ta đẩy Bùi Diệu, ra hiệu hắn đừng đút cho ta, nhưng hắn vẫn kiên trì giơ tay, dùng mũi đao xiên thịt ý bảo ta ăn.
Không còn cách nào khác, ta đành mở miệng định cắn, nhưng hắn đột ngột rút đao lại, rồi quay đầu về phía ta. Miệng ta vốn định cắn miếng thịt, bất ngờ lại chạm vào môi hắn.
Ta kinh ngạc đến ngây người, đang định đẩy hắn ra thì hắn đã buông ta ra, rồi nhét vào miệng ta đang há hốc vì kinh ngạc một miếng thịt.
Thấy ta mặt mũi ngơ ngác, hắn cười lớn, một tay ôm lấy vai ta, ghé sát lại.
Gương mặt yêu nghiệt kia cũng vì hơi rượu mà ửng hồng: "Hầu hạ gia cho tốt, không thiếu phần nàng rượu ngon, thịt ngọt đâu."
Lũ người Đông Các thấy hắn biết cách chơi, cười đến điên cuồng, vỗ tay khen hay, rồi lần lượt xuống sàn nhảy múa.
Cứ nhảy đến đâu là lại ôm ấp với nữ kỹ ở đó, động tác càng lúc càng khó coi.
Các kỹ nữ lần lượt đến từng chỗ ngồi, thấy trong đám người chỉ có Bùi Diệu là tuấn tú nhất, lại chỉ lo ôm ta uống rượu, nên đều đến bắt chuyện với hắn.
Nhưng người nào cũng nói tiếng Đông Các, hiển nhiên không biết tiếng Hán giống mấy tên quý tộc Đông Các kia.
Bùi Diệu có lẽ không hiểu tiếng Đông Các nên không đáp lời, cũng chẳng hề động lòng.
Phần lớn kỹ nữ đều cảm thấy nhàm chán, lại đến tìm niềm vui bên những tên Đông Các khác.
Chỉ có một ả, hẳn là ả đẹp nhất trong số họ, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo, mặc một bộ áo sa đen, cách ăn mặc rất khác với những kỹ nữ khác.
Tuy đã được tên Đông Các có địa vị cao nhất ôm trong lòng, nhưng đôi mắt ả ta lại nhìn chằm chằm Bùi Diệu.
Một bàn chân trần từ dưới gầm bàn vươn ra, muốn câu lấy chân Bùi Diệu.
Ta bỗng thấy một cỗ lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, liền hắt thẳng chén rượu qua, làm ướt sũng bàn chân đang vươn ra của ả ta.
Ả kỹ nữ kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng rụt chân về.
Những người xung quanh cũng giật mình, sau đó vỗ bàn cười như điên: "Ha ha ha ha, nhìn tiểu nương tử này kìa, vừa rồi còn ra vẻ trinh tiết liệt nữ, giờ lại ghen tuông rồi!"
Ta lúc này mới nhớ ra vai diễn của mình, xấu hổ muốn chết, hất tay áo bỏ đi.
Nhưng thân thể còn chưa đứng thẳng, đã bị Bùi Diệu mạnh mẽ kéo về ôm vào lòng, giữ chặt gáy hôn mạnh mẽ.
Ta ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng khi được hắn buông ra, ta cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, vội vùi đầu vào lòng hắn.
Bùi Diệu ôm ta cười lớn, vô cùng sảng khoái.
Phía sau bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng của một tên Đông Các: "Nữ nhân này, thật to gan! Sau này công chúa vào cửa, ngươi cũng dám ghen tuông như vậy sao?"
Bùi Diệu ngẩn ra, sau đó cười nói: "Lời không thể nói bừa, công chúa là gả cho Khả Hãn, ta chỉ đến đón dâu thôi."
Tên Đông Các cười lớn: "Cha c.h.ế.t con kế vị, Khả Hãn... năm nay cũng đã năm mươi sáu tuổi rồi?"
Bùi Diệu đột nhiên rút đao bên hông: "Khả Hãn của ta, há lại để các ngươi nguyền rủa sau lưng?"
Mấy tên Đông Các trông có vẻ say mèm bỗng chốc tỉnh táo lại, cũng rút đao ra, đối đầu với Bùi Diệu.
Tên Đông Các dẫn đầu, trên đầu gắn lông chim dài nhất và tươi sáng nhất, vẻ mặt cũng bình tĩnh nhất.
Hắn thản nhiên cười gạt bội đao của Bùi Diệu sang một bên, cười tủm tỉm đi tới, ghé sát lại gần, cười nói: "Hạ Diên, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Bùi Diệu nheo mắt lại.
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý thu đao.
Những người xung quanh cũng chậm rãi cất đao.
Sau đó, Bùi Diệu và tên Đông Các kia khoác vai nhau rời đi.
Hai thân vệ ăn mặc kiểu người Đột Quyết đến đón ta, đưa ta về lều của Bùi Diệu.
Sau khi về lều, thừa dịp mọi người không chú ý, ta lại len lén chuồn ra ngoài, chạy đến rìa doanh trại, nhìn thấy thành quách ở phía xa xa.
Thành kia không lớn, nhưng tường thành lại rất cao.
Lũ người Đông Các chẳng để ý đến lời hắn: "Cứ uống là được, bớt lắm lời!"
Bùi Diệu cười bất đắc dĩ, ừng ực uống cạn ba chén rượu.
Nhìn Bùi Diệu lão luyện như vậy, ta thấy trong miệng chua chát, thầm nghĩ có lẽ hắn chỉ vì sống lâu ở biên ải nên không quen thuộc với quy củ nội trạch Trung Nguyên, chứ sao có thể là người chưa trải sự đời được?
Chỉ là ta tự mình đoán mò mà thôi.
Ta đang cúi đầu nghịch tóc, trước mặt bỗng xuất hiện một miếng thịt nướng.
Người Đông Các dùng lò than nướng thịt nai, thêm lá thơm, chấm gia vị mà ăn, mùi thơm giòn tan kia thật hấp dẫn.
Ta đẩy Bùi Diệu, ra hiệu hắn đừng đút cho ta, nhưng hắn vẫn kiên trì giơ tay, dùng mũi đao xiên thịt ý bảo ta ăn.
Không còn cách nào khác, ta đành mở miệng định cắn, nhưng hắn đột ngột rút đao lại, rồi quay đầu về phía ta. Miệng ta vốn định cắn miếng thịt, bất ngờ lại chạm vào môi hắn.
Ta kinh ngạc đến ngây người, đang định đẩy hắn ra thì hắn đã buông ta ra, rồi nhét vào miệng ta đang há hốc vì kinh ngạc một miếng thịt.
Thấy ta mặt mũi ngơ ngác, hắn cười lớn, một tay ôm lấy vai ta, ghé sát lại.
Gương mặt yêu nghiệt kia cũng vì hơi rượu mà ửng hồng: "Hầu hạ gia cho tốt, không thiếu phần nàng rượu ngon, thịt ngọt đâu."
Lũ người Đông Các thấy hắn biết cách chơi, cười đến điên cuồng, vỗ tay khen hay, rồi lần lượt xuống sàn nhảy múa.
Cứ nhảy đến đâu là lại ôm ấp với nữ kỹ ở đó, động tác càng lúc càng khó coi.
Các kỹ nữ lần lượt đến từng chỗ ngồi, thấy trong đám người chỉ có Bùi Diệu là tuấn tú nhất, lại chỉ lo ôm ta uống rượu, nên đều đến bắt chuyện với hắn.
Nhưng người nào cũng nói tiếng Đông Các, hiển nhiên không biết tiếng Hán giống mấy tên quý tộc Đông Các kia.
Bùi Diệu có lẽ không hiểu tiếng Đông Các nên không đáp lời, cũng chẳng hề động lòng.
Phần lớn kỹ nữ đều cảm thấy nhàm chán, lại đến tìm niềm vui bên những tên Đông Các khác.
Chỉ có một ả, hẳn là ả đẹp nhất trong số họ, trên mặt mang vẻ kiêu ngạo, mặc một bộ áo sa đen, cách ăn mặc rất khác với những kỹ nữ khác.
Tuy đã được tên Đông Các có địa vị cao nhất ôm trong lòng, nhưng đôi mắt ả ta lại nhìn chằm chằm Bùi Diệu.
Một bàn chân trần từ dưới gầm bàn vươn ra, muốn câu lấy chân Bùi Diệu.
Ta bỗng thấy một cỗ lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, liền hắt thẳng chén rượu qua, làm ướt sũng bàn chân đang vươn ra của ả ta.
Ả kỹ nữ kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng rụt chân về.
Những người xung quanh cũng giật mình, sau đó vỗ bàn cười như điên: "Ha ha ha ha, nhìn tiểu nương tử này kìa, vừa rồi còn ra vẻ trinh tiết liệt nữ, giờ lại ghen tuông rồi!"
Ta lúc này mới nhớ ra vai diễn của mình, xấu hổ muốn chết, hất tay áo bỏ đi.
Nhưng thân thể còn chưa đứng thẳng, đã bị Bùi Diệu mạnh mẽ kéo về ôm vào lòng, giữ chặt gáy hôn mạnh mẽ.
Ta ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng khi được hắn buông ra, ta cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, vội vùi đầu vào lòng hắn.
Bùi Diệu ôm ta cười lớn, vô cùng sảng khoái.
Phía sau bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng của một tên Đông Các: "Nữ nhân này, thật to gan! Sau này công chúa vào cửa, ngươi cũng dám ghen tuông như vậy sao?"
Bùi Diệu ngẩn ra, sau đó cười nói: "Lời không thể nói bừa, công chúa là gả cho Khả Hãn, ta chỉ đến đón dâu thôi."
Tên Đông Các cười lớn: "Cha c.h.ế.t con kế vị, Khả Hãn... năm nay cũng đã năm mươi sáu tuổi rồi?"
Bùi Diệu đột nhiên rút đao bên hông: "Khả Hãn của ta, há lại để các ngươi nguyền rủa sau lưng?"
Mấy tên Đông Các trông có vẻ say mèm bỗng chốc tỉnh táo lại, cũng rút đao ra, đối đầu với Bùi Diệu.
Tên Đông Các dẫn đầu, trên đầu gắn lông chim dài nhất và tươi sáng nhất, vẻ mặt cũng bình tĩnh nhất.
Hắn thản nhiên cười gạt bội đao của Bùi Diệu sang một bên, cười tủm tỉm đi tới, ghé sát lại gần, cười nói: "Hạ Diên, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Bùi Diệu nheo mắt lại.
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý thu đao.
Những người xung quanh cũng chậm rãi cất đao.
Sau đó, Bùi Diệu và tên Đông Các kia khoác vai nhau rời đi.
Hai thân vệ ăn mặc kiểu người Đột Quyết đến đón ta, đưa ta về lều của Bùi Diệu.
Sau khi về lều, thừa dịp mọi người không chú ý, ta lại len lén chuồn ra ngoài, chạy đến rìa doanh trại, nhìn thấy thành quách ở phía xa xa.
Thành kia không lớn, nhưng tường thành lại rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.