Chương 19
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Phía ngoài thành đen kịt toàn là lều rách của người tị nạn.
Ta đang âm thầm ghi nhớ cảnh tượng nơi đây, thì phía sau bỗng truyền đến tiếng quát tháo giận dữ.
Quân lính canh gác nhìn thấy ta, liền xông lên đuổi đi.
Ta co cẳng chạy, bọn họ ở phía sau thong thả đuổi theo, có chút ý tứ trêu đùa như mèo vờn chuột.
Ta chạy quanh co gần như một vòng quanh doanh trại, chạy đến thở hổn hển, cuối cùng đụng phải một lồng n.g.ự.c cứng rắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bùi Diệu sắc mặt tối sầm, một tay túm tóc ta, lạnh lùng nói: "Muốn chạy đi đâu, Châu Châu bé nhỏ của ta?"
Ta làm ra vẻ xấu hổ muốn chết, vừa đ.ấ.m vừa đá hắn, nhưng lại bị hắn đột ngột vác lên vai, sải bước đi.
Vừa bị hắn ném vào lều, ta liền thành thạo kêu la thảm thiết.
Nhưng ta đang kêu hăng say, thì biểu cảm của Bùi Diệu bỗng trở nên méo mó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn nhịn không được cười, ghé vào tai ta hỏi: "Châu Châu, có phải nàng kêu sớm quá rồi không? Thời gian cởi y phục cũng không đủ."
Ta đột nhiên im bặt, mặt đỏ như lửa đốt, sau đó bị hắn cù cho một trận, vừa khóc vừa cười.
Qua một lúc lâu, hắn buông ta ra, lại tiếp tục "chuyện ấy", vừa làm vừa hỏi ta: "Xung quanh đã dò la kỹ chưa?"
Ta gật đầu, miệng vừa kêu "ai da ai da", tay từ trong n.g.ự.c lấy ra một mảnh giấy nhỏ, dùng que than mang theo bên người vài nét phác họa ra hình dáng doanh trại, đánh dấu phương hướng, lại khoanh vùng những kho lương, vọng gác, bố trí quân lực đã thấy.
Bùi Diệu trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, lén giơ ngón tay cái với ta, sau đó cố ý thở dốc rồi dùng sức hô lên một tiếng: "Châu Châu của ta, giỏi lắm."
Ta tức giận đ.ấ.m hắn một cái, rồi cũng cù hắn.
Hai người lại lăn thành một đoàn, cuối cùng đều mặt đỏ như máu, sau cùng mặc y phục dày ôm nhau ngủ.
Trước khi ngủ, Bùi Diệu nói cho ta biết, ban ngày hắn cùng với tên Đông Các dẫn đầu kia —— cháu trai của quyền thần Đông Các Uyên Cái Tô Văn là Uyên Nam Đôn bí mật mưu đồ tạo phản.
Uyên Nam Đôn có ý định soán ngôi đoạt vị, Bùi Diệu cũng bày tỏ mình có lòng bất trung với Khả Hãn, dự định liên kết khởi binh.
"A Sử Na Hạ Diên" sẽ phái binh giúp Uyên Nam Đôn chiếm Thiên Nhạc trước, sau đó Uyên Nam Đôn sẽ xuất binh giúp hắn g.i.ế.c Khả Hãn.
Kế hoạch tiếp theo trong âm mưu của bọn họ là lợi dụng cơ hội đưa Khả Hãn vào Thiên Nhạc để cưới công chúa Đông Các, nhân cơ hội này mà nổi dậy.
Ban đêm, hình như có người vén rèm lều lẻn vào, nhưng ta mở mắt ra, lại không thấy ai.
Bùi Diệu rất cảnh giác, gọi một tiếng "Tam Bính", đối phương vội vàng đáp lại, ta cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy một hàm răng trắng như lưỡI liềm.
Phải nói rằng, răng của Tam Bính thật sự rất trắng.
Bùi Diệu bảo hắn ghé tai lại gần, dặn dò vài câu, đưa bản đồ đơn giản ta vẽ cho hắn, rồi lại để hắn đi.
Rạng sáng hôm sau, bản vẽ đã được Tam Bính lén lấy về.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may nó vào trong áo.
Mấy ngày tiếp theo, hai chúng ta ngày nào cũng diễn trò yêu hận triền miên.
Người Đông Các trong doanh trại đều coi việc xem hai ta ngươi đuổi ta chạy như một trò giải trí, tấm tắc khen lạ, say sưa thích thú.
Chỉ có một tên người hầu của Uyên Nam Đôn là khác biệt.
Người này dường như thật sự tin vào màn kịch ta diễn, còn tặng ta kim châu, khuyên ta nhân cơ hội "A Sử Na Hạ Diên" tiến vào Thiên Nhạc thì mau chạy trốn.
Một hôm, ta đang ở trong lều của Bùi Diệu len lén viết viết vẽ vẽ, thì rèm lều bỗng bị vén lên, có người ném một túi vải vào.
Ta nhặt túi vải lên xem, bên trong lại đựng mấy viên kim châu.
Ta cất kỹ bút mực, vén rèm lều, chỉ thấy bóng lưng cao lớn của một nam tử.
Hắn ăn mặc giản dị, nhưng toát ra khí độ phi phàm.
Ta rất tò mò về mục đích của người này, bèn gọi hắn lại.
Hắn quay đầu, ta nhận ra hắn là người hầu của Uyên Nam Đôn, liền hỏi hắn là ai, vì sao lại tặng ta kim châu.
Thấy xung quanh không có ai, hắn quay trở lại, nói hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Uyên Nam Đôn, thấy ta đáng thương nên muốn giúp đỡ.
Ta không khỏi giật mình.
Ở Trung Nguyên, thứ tử tuy không tôn quý bằng trưởng tử, nhưng làm gì có ai phải làm người hầu cho trưởng tử?
Thấy ta kinh ngạc, hắn cười khổ, nói rằng luật pháp Đông Các không phải là "Mẹ quý nhờ con", mà là "Con thấp hèn giống mẹ".
Cha hắn tuy là quyền thần, nhưng mẹ chỉ là một nữ nô, cho nên bản thân hắn cũng phải làm người hầu.
Thứ tử không thể thành thân với con gái nhà quyền quý, cả đời thấp hèn.
Ta bèn thăm dò, nói rằng ta nghe nói người Đột Quyết không phải như vậy, họ chỉ đề cao kẻ mạnh.
Ta đang âm thầm ghi nhớ cảnh tượng nơi đây, thì phía sau bỗng truyền đến tiếng quát tháo giận dữ.
Quân lính canh gác nhìn thấy ta, liền xông lên đuổi đi.
Ta co cẳng chạy, bọn họ ở phía sau thong thả đuổi theo, có chút ý tứ trêu đùa như mèo vờn chuột.
Ta chạy quanh co gần như một vòng quanh doanh trại, chạy đến thở hổn hển, cuối cùng đụng phải một lồng n.g.ự.c cứng rắn.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bùi Diệu sắc mặt tối sầm, một tay túm tóc ta, lạnh lùng nói: "Muốn chạy đi đâu, Châu Châu bé nhỏ của ta?"
Ta làm ra vẻ xấu hổ muốn chết, vừa đ.ấ.m vừa đá hắn, nhưng lại bị hắn đột ngột vác lên vai, sải bước đi.
Vừa bị hắn ném vào lều, ta liền thành thạo kêu la thảm thiết.
Nhưng ta đang kêu hăng say, thì biểu cảm của Bùi Diệu bỗng trở nên méo mó.
Một lúc sau, cuối cùng hắn nhịn không được cười, ghé vào tai ta hỏi: "Châu Châu, có phải nàng kêu sớm quá rồi không? Thời gian cởi y phục cũng không đủ."
Ta đột nhiên im bặt, mặt đỏ như lửa đốt, sau đó bị hắn cù cho một trận, vừa khóc vừa cười.
Qua một lúc lâu, hắn buông ta ra, lại tiếp tục "chuyện ấy", vừa làm vừa hỏi ta: "Xung quanh đã dò la kỹ chưa?"
Ta gật đầu, miệng vừa kêu "ai da ai da", tay từ trong n.g.ự.c lấy ra một mảnh giấy nhỏ, dùng que than mang theo bên người vài nét phác họa ra hình dáng doanh trại, đánh dấu phương hướng, lại khoanh vùng những kho lương, vọng gác, bố trí quân lực đã thấy.
Bùi Diệu trên mặt lộ vẻ kinh hỉ, lén giơ ngón tay cái với ta, sau đó cố ý thở dốc rồi dùng sức hô lên một tiếng: "Châu Châu của ta, giỏi lắm."
Ta tức giận đ.ấ.m hắn một cái, rồi cũng cù hắn.
Hai người lại lăn thành một đoàn, cuối cùng đều mặt đỏ như máu, sau cùng mặc y phục dày ôm nhau ngủ.
Trước khi ngủ, Bùi Diệu nói cho ta biết, ban ngày hắn cùng với tên Đông Các dẫn đầu kia —— cháu trai của quyền thần Đông Các Uyên Cái Tô Văn là Uyên Nam Đôn bí mật mưu đồ tạo phản.
Uyên Nam Đôn có ý định soán ngôi đoạt vị, Bùi Diệu cũng bày tỏ mình có lòng bất trung với Khả Hãn, dự định liên kết khởi binh.
"A Sử Na Hạ Diên" sẽ phái binh giúp Uyên Nam Đôn chiếm Thiên Nhạc trước, sau đó Uyên Nam Đôn sẽ xuất binh giúp hắn g.i.ế.c Khả Hãn.
Kế hoạch tiếp theo trong âm mưu của bọn họ là lợi dụng cơ hội đưa Khả Hãn vào Thiên Nhạc để cưới công chúa Đông Các, nhân cơ hội này mà nổi dậy.
Ban đêm, hình như có người vén rèm lều lẻn vào, nhưng ta mở mắt ra, lại không thấy ai.
Bùi Diệu rất cảnh giác, gọi một tiếng "Tam Bính", đối phương vội vàng đáp lại, ta cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy một hàm răng trắng như lưỡI liềm.
Phải nói rằng, răng của Tam Bính thật sự rất trắng.
Bùi Diệu bảo hắn ghé tai lại gần, dặn dò vài câu, đưa bản đồ đơn giản ta vẽ cho hắn, rồi lại để hắn đi.
Rạng sáng hôm sau, bản vẽ đã được Tam Bính lén lấy về.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may nó vào trong áo.
Mấy ngày tiếp theo, hai chúng ta ngày nào cũng diễn trò yêu hận triền miên.
Người Đông Các trong doanh trại đều coi việc xem hai ta ngươi đuổi ta chạy như một trò giải trí, tấm tắc khen lạ, say sưa thích thú.
Chỉ có một tên người hầu của Uyên Nam Đôn là khác biệt.
Người này dường như thật sự tin vào màn kịch ta diễn, còn tặng ta kim châu, khuyên ta nhân cơ hội "A Sử Na Hạ Diên" tiến vào Thiên Nhạc thì mau chạy trốn.
Một hôm, ta đang ở trong lều của Bùi Diệu len lén viết viết vẽ vẽ, thì rèm lều bỗng bị vén lên, có người ném một túi vải vào.
Ta nhặt túi vải lên xem, bên trong lại đựng mấy viên kim châu.
Ta cất kỹ bút mực, vén rèm lều, chỉ thấy bóng lưng cao lớn của một nam tử.
Hắn ăn mặc giản dị, nhưng toát ra khí độ phi phàm.
Ta rất tò mò về mục đích của người này, bèn gọi hắn lại.
Hắn quay đầu, ta nhận ra hắn là người hầu của Uyên Nam Đôn, liền hỏi hắn là ai, vì sao lại tặng ta kim châu.
Thấy xung quanh không có ai, hắn quay trở lại, nói hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Uyên Nam Đôn, thấy ta đáng thương nên muốn giúp đỡ.
Ta không khỏi giật mình.
Ở Trung Nguyên, thứ tử tuy không tôn quý bằng trưởng tử, nhưng làm gì có ai phải làm người hầu cho trưởng tử?
Thấy ta kinh ngạc, hắn cười khổ, nói rằng luật pháp Đông Các không phải là "Mẹ quý nhờ con", mà là "Con thấp hèn giống mẹ".
Cha hắn tuy là quyền thần, nhưng mẹ chỉ là một nữ nô, cho nên bản thân hắn cũng phải làm người hầu.
Thứ tử không thể thành thân với con gái nhà quyền quý, cả đời thấp hèn.
Ta bèn thăm dò, nói rằng ta nghe nói người Đột Quyết không phải như vậy, họ chỉ đề cao kẻ mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.