Chương 3
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Ta thở dài một tiếng.
Trước đây ta hồ đồ, làm đủ mọi chuyện như một con "chó liếm", nhưng người bên cạnh ta, có ai hiểu rõ?
Ta tự nhận mình thấp kém, coi Thôi Cửu cao vời vợi, chẳng phải cũng là vì bên cạnh có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy sao?
Phàm là cha huynh sáng suốt, sao có thể nhìn con gái mình dắt ngựa mài mực cho người khác mà không ngăn cản, coi như chuyện bình thường?
Nhớ lại cái c.h.ế.t của hai người bọn họ trong mộng, lòng ta mệt mỏi vô cùng.
Thấy ta không hề lay động, cũng chẳng thuận theo lời họ, đại ca tức giận quát: "Con nha đầu này, thật là ngu muội! Cô mẫu muốn lấy lòng Bùi gia, can hệ gì đến muội, lại cứ nhất quyết muốn gả cho một tên nô lệ Thổ Phồn không công danh, không tước vị! Thà làm thiếp của Thôi Cửu Lang, còn hơn gả cho hắn làm thê, muội lại cam tâm hạ tiện, thật là hồ đồ!"
Ta suýt chút nữa bị hắn chọc cười: "Huynh trưởng lại dám khinh thường gia thế của phủ Thành Quốc Công sao? Thành Quốc Công cùng Thái Tổ dấy binh, giành được thiên hạ trên lưng ngựa, con cháu vì nước mà trấn giữ biên cương, cũng lập nên chiến công hiển hách. Mẹ của Bùi Thất Lang là công chúa Thổ Phồn, bản thân hắn cũng có tài năng hơn người, tiền đồ vô lượng, ta nguyện ý gả cho hắn, có gì là tự cam hạ tiện?"
Nhị ca hất tay áo: "Hừ! Đồ tiện tỳ, lòng dạ như nước! Hôm trước còn đi mài mực cho Thôi Cửu Lang, hôm nay đã thề non hẹn biển muốn gả cho kẻ khác! Muội cứ chờ đấy, nghe nói tên Bùi Thất lang kia là một gã râu ria xồm xoàm, sức vóc như gấu, ngày sau muội hầu hạ có chút sơ suất, hắn đánh gãy chân muội, muội đừng có mà bò về nhà mẹ đẻ khóc lóc!"
Nghĩ đến vị tẩu tẩu quanh năm mặt mũi bầm tím, ta hừ lạnh một tiếng: "Kẻ nào có bản lĩnh cái thế, ắt hẳn tung hoành ngang dọc trên chiến trường, cần gì phải ra oai với nữ nhân con trẻ? Chỉ có kẻ bất tài vô dụng, ngoài mặt chẳng kiếm được chút danh dự nào, mới về nhà trút giận lên thê tử, giống như loài cua ở nhờ, chỉ dám hoành hành trong hang."
Nhị ca nổi trận lôi đình, nắm chặt hai tay, quát lớn: "Muội nói thêm một câu nữa thử xem?"
Ta xoay người vào phòng, hắn ta tưởng ta sợ hãi, liền nghênh ngang đến trước cửa phòng ta, ầm ĩ đòi ta phải tạ lỗi.
Ta trở về phòng, rút phắt thanh bảo kiếm treo trong phòng dùng để trừ tà ra, mũi kiếm hướng thẳng về phía trước, xông ra ngoài.
Nhị ca thấy ta cầm kiếm xông ra, sợ đến mặt mày tái mét, vừa lùi lại né tránh, vừa tức giận quát: "Muội điên rồi, lại dám vung kiếm với huynh trưởng!"
Đại ca cũng cau mày khó chịu: "Tam Nương, mau dừng tay, muội còn coi cha huynh ruột thịt ra gì không?"
Ta lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi chỉ biết chọi gà đua ngựa, vô tài vô đức, được cô mẫu bao bọc, lại chẳng nhớ đến ơn đức của người, trước mặt thế gia thì khúm núm hèn mọn, trước mặt công thần thì ngông cuồng vô lễ. Dựa vào chút quyền lực nhỏ nhoi trong tay, ức h.i.ế.p nam nữ, làm điều tàn ác. Gia môn Hạ gia sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay hai người, chi bằng hôm nay ta c.h.é.m các ngươi trước, còn hơn để mặc các ngươi liên lụy người khác!"
Nhị ca khinh bỉ nhổ một tiếng: "Hai ta là người nối dõi tông đường Hạ gia, còn muội một đứa con gái sắp gả đi, có tư cách gì mà phán xét gia môn Hạ gia?"
Ta cười lạnh: "Cả Hạ gia giàu sang phú quý, đều là nhờ con gái gả đi. Là cô mẫu, là ta, là các tỷ muội dùng thân phận mình đổi lấy, mới cho các ngươi cơ hội ngồi mát ăn bát vàng. Nếu không, cái nhà này, sớm đã bị các ngươi phá sạch rồi, còn nói gì đến nối dõi tông đường, còn nói gì đến gia môn!"
Chuyện ồn ào của chúng ta cuối cùng cũng kinh động đến cha.
Cha bước vào sân, thấy ta tay cầm kiếm đối diện với hai huynh trưởng, kinh ngạc thốt lên: "Tam Nương, vì cớ sự gì mà con lại làm ra nông nỗi này?"
Ta thu kiếm lại, đôi mắt đỏ hoe: "Cha, huynh trưởng sỉ nhục con, còn mắng vị hôn phu của con là tên nô lệ Thổ Phồn!"
Cha ta tuy bất mãn, lại luôn trước mặt cô mẫu thì cung kính vâng lời, sau lưng thì luôn làm trái ý bà, nhưng dù sao tuổi tác cũng cao, hiểu chuyện hơn hai người huynh ngốc nghếch kia, bèn ra lệnh đánh mỗi người năm mươi trượng rồi đuổi đi, sau đó quay sang trách mắng ta vài câu cho có lệ, đúng là cách xử sự qua loa thường thấy của ông.
Ta trở về phòng, ngồi thẫn thờ trên giường, hồi tưởng lại mọi chuyện trong giấc mộng.
Cô mẫu g.i.ế.c ta, ta có hận không?
Nói là hận, chi bằng nói là sợ hãi.
Bà ấy có thể làm chủ Trung cung, ắt hẳn thủ đoạn tàn nhẫn không thiếu, một khi đã tuyệt vọng với nhà mẹ đẻ, ắt sẽ giáng xuống tai họa không thể lường.
Trước đây ta hồ đồ, làm đủ mọi chuyện như một con "chó liếm", nhưng người bên cạnh ta, có ai hiểu rõ?
Ta tự nhận mình thấp kém, coi Thôi Cửu cao vời vợi, chẳng phải cũng là vì bên cạnh có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy sao?
Phàm là cha huynh sáng suốt, sao có thể nhìn con gái mình dắt ngựa mài mực cho người khác mà không ngăn cản, coi như chuyện bình thường?
Nhớ lại cái c.h.ế.t của hai người bọn họ trong mộng, lòng ta mệt mỏi vô cùng.
Thấy ta không hề lay động, cũng chẳng thuận theo lời họ, đại ca tức giận quát: "Con nha đầu này, thật là ngu muội! Cô mẫu muốn lấy lòng Bùi gia, can hệ gì đến muội, lại cứ nhất quyết muốn gả cho một tên nô lệ Thổ Phồn không công danh, không tước vị! Thà làm thiếp của Thôi Cửu Lang, còn hơn gả cho hắn làm thê, muội lại cam tâm hạ tiện, thật là hồ đồ!"
Ta suýt chút nữa bị hắn chọc cười: "Huynh trưởng lại dám khinh thường gia thế của phủ Thành Quốc Công sao? Thành Quốc Công cùng Thái Tổ dấy binh, giành được thiên hạ trên lưng ngựa, con cháu vì nước mà trấn giữ biên cương, cũng lập nên chiến công hiển hách. Mẹ của Bùi Thất Lang là công chúa Thổ Phồn, bản thân hắn cũng có tài năng hơn người, tiền đồ vô lượng, ta nguyện ý gả cho hắn, có gì là tự cam hạ tiện?"
Nhị ca hất tay áo: "Hừ! Đồ tiện tỳ, lòng dạ như nước! Hôm trước còn đi mài mực cho Thôi Cửu Lang, hôm nay đã thề non hẹn biển muốn gả cho kẻ khác! Muội cứ chờ đấy, nghe nói tên Bùi Thất lang kia là một gã râu ria xồm xoàm, sức vóc như gấu, ngày sau muội hầu hạ có chút sơ suất, hắn đánh gãy chân muội, muội đừng có mà bò về nhà mẹ đẻ khóc lóc!"
Nghĩ đến vị tẩu tẩu quanh năm mặt mũi bầm tím, ta hừ lạnh một tiếng: "Kẻ nào có bản lĩnh cái thế, ắt hẳn tung hoành ngang dọc trên chiến trường, cần gì phải ra oai với nữ nhân con trẻ? Chỉ có kẻ bất tài vô dụng, ngoài mặt chẳng kiếm được chút danh dự nào, mới về nhà trút giận lên thê tử, giống như loài cua ở nhờ, chỉ dám hoành hành trong hang."
Nhị ca nổi trận lôi đình, nắm chặt hai tay, quát lớn: "Muội nói thêm một câu nữa thử xem?"
Ta xoay người vào phòng, hắn ta tưởng ta sợ hãi, liền nghênh ngang đến trước cửa phòng ta, ầm ĩ đòi ta phải tạ lỗi.
Ta trở về phòng, rút phắt thanh bảo kiếm treo trong phòng dùng để trừ tà ra, mũi kiếm hướng thẳng về phía trước, xông ra ngoài.
Nhị ca thấy ta cầm kiếm xông ra, sợ đến mặt mày tái mét, vừa lùi lại né tránh, vừa tức giận quát: "Muội điên rồi, lại dám vung kiếm với huynh trưởng!"
Đại ca cũng cau mày khó chịu: "Tam Nương, mau dừng tay, muội còn coi cha huynh ruột thịt ra gì không?"
Ta lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi chỉ biết chọi gà đua ngựa, vô tài vô đức, được cô mẫu bao bọc, lại chẳng nhớ đến ơn đức của người, trước mặt thế gia thì khúm núm hèn mọn, trước mặt công thần thì ngông cuồng vô lễ. Dựa vào chút quyền lực nhỏ nhoi trong tay, ức h.i.ế.p nam nữ, làm điều tàn ác. Gia môn Hạ gia sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay hai người, chi bằng hôm nay ta c.h.é.m các ngươi trước, còn hơn để mặc các ngươi liên lụy người khác!"
Nhị ca khinh bỉ nhổ một tiếng: "Hai ta là người nối dõi tông đường Hạ gia, còn muội một đứa con gái sắp gả đi, có tư cách gì mà phán xét gia môn Hạ gia?"
Ta cười lạnh: "Cả Hạ gia giàu sang phú quý, đều là nhờ con gái gả đi. Là cô mẫu, là ta, là các tỷ muội dùng thân phận mình đổi lấy, mới cho các ngươi cơ hội ngồi mát ăn bát vàng. Nếu không, cái nhà này, sớm đã bị các ngươi phá sạch rồi, còn nói gì đến nối dõi tông đường, còn nói gì đến gia môn!"
Chuyện ồn ào của chúng ta cuối cùng cũng kinh động đến cha.
Cha bước vào sân, thấy ta tay cầm kiếm đối diện với hai huynh trưởng, kinh ngạc thốt lên: "Tam Nương, vì cớ sự gì mà con lại làm ra nông nỗi này?"
Ta thu kiếm lại, đôi mắt đỏ hoe: "Cha, huynh trưởng sỉ nhục con, còn mắng vị hôn phu của con là tên nô lệ Thổ Phồn!"
Cha ta tuy bất mãn, lại luôn trước mặt cô mẫu thì cung kính vâng lời, sau lưng thì luôn làm trái ý bà, nhưng dù sao tuổi tác cũng cao, hiểu chuyện hơn hai người huynh ngốc nghếch kia, bèn ra lệnh đánh mỗi người năm mươi trượng rồi đuổi đi, sau đó quay sang trách mắng ta vài câu cho có lệ, đúng là cách xử sự qua loa thường thấy của ông.
Ta trở về phòng, ngồi thẫn thờ trên giường, hồi tưởng lại mọi chuyện trong giấc mộng.
Cô mẫu g.i.ế.c ta, ta có hận không?
Nói là hận, chi bằng nói là sợ hãi.
Bà ấy có thể làm chủ Trung cung, ắt hẳn thủ đoạn tàn nhẫn không thiếu, một khi đã tuyệt vọng với nhà mẹ đẻ, ắt sẽ giáng xuống tai họa không thể lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.