Chương 4
Tg Hoa Lý
21/12/2024
Ta không có ý định báo thù bà, mà cảm thấy nên nương tựa vào bà, trong chốn Trường An thị phi này, nơi mà những gia tộc quyền quý có thể sụp đổ chỉ trong chớp mắt, ta phải cố gắng tranh thủ một tia sinh cơ cho mình, cho cả Hạ gia.
Ta biết trong viện này có người của cô mẫu, chỉ mong rằng hành động vừa rồi của ta có thể đến tai bà ấy.
Ngày ta thành thân, Thôi Cửu Lang cũng được mời đến dự.
Trong lúc giúp tân lang phá cửa, hắn ứng khẩu làm ra những bài thơ tuyệt tác, khiến các vị tiểu thư canh cửa đều bị phong thái tuấn tú làm cho mê mẩn, chẳng mấy chốc đã mở cửa cho tân lang bước vào.
Các huynh đệ của ta không phục, liền cầm gậy ra chắn đường.
Tân lang Bùi Diệu một thân một mình tiến lên, bảy tám cây gậy bị hắn cuộn lại thành một đống, chỉ cần giơ tay lên một cái đã đoạt lấy toàn bộ.
Các huynh đệ thấy vậy, trong nháy mắt đã bị tước hết vũ khí, liền la hét om sòm xông vào đánh, nào ngờ bị Bùi Thất Lang tiện tay hất văng ra, cứ thế xoay vòng vòng như con quay rồi ngã chồng lên nhau.
Trong chốc lát, khắp cả vườn đều là tiếng thét kinh ngạc của các tiểu thư khuê các cùng tiếng hò reo cổ vũ của mọi người.
Trước đây đã từng nghe nói Bùi Thất Lang sống lâu năm ở biên ải, cưỡi ngựa b.ắ.n cung thành thạo, sức khỏe hơn người, nay được chứng kiến trận thế này mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.
Các tỷ muội được cử đi dò la tin tức chạy về thì thầm vào tai ta, nói rằng Bùi Thất Lang đúng là một gã khổng lồ lực lưỡng như gấu, ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng, nắm đ.ấ.m to như cái bát, mỗi cú đ.ấ.m có thể hạ gục một người, có thể đánh cho tất cả những người có mặt ở đây tan xương nát thịt.
Hắn còn có một đôi mắt xanh biếc, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Các tỷ muội xúm lại trêu ghẹo, than thở rằng ta như một đóa hoa tươi lại sắp bị cắm vào bãi phân trâu, đêm động phòng hoa chúc chẳng khác nào trâu rừng đè nát mẫu đơn, không biết ta có chịu đựng nổi hay không.
Nhưng ta lại xem Bùi Thất Lang như cọng rơm cứu mạng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Trâu rừng thì đã sao?
Vẫn tốt hơn gả cho tên Thôi Cửu Lang vẻ ngoài đạo mạo, tốt hơn là phải vào cung chịu c.h.ế.t bởi chén rượu độc.
Tân lang đến rồi, ta lấy quạt che mặt, được cha cõng lên kiệu hoa.
Ta chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng chàng, không hề to lớn như lời các tỷ muội miêu tả, dung mạo ra sao thì không nhìn rõ.
Khi ta xuống kiệu hoa, sắp được tân lang cõng vào phủ Thành Quốc Công, nhìn thấy thiếu niên trước mặt với mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt xanh thẳm tuyệt đẹp, ta sững sờ.
Đây là ai vậy? Chẳng phải các tỷ muội nói hắn là gã mặt xanh nanh vàng, lực lưỡng như gấu sao?
Người này tuy có đường nét gương mặt góc cạnh, nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, diễm lệ vô song.
Dù vậy, khí chất kiên cường mạnh mẽ toát ra từ hắn lại khiến hắn không hề nữ tính chút nào.
Đôi mắt xanh thăm thẳm như biển cả, khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ rực lộng lẫy, nhưng vẫn không thể che lấp được dung mạo tuyệt trần.
Ta kinh ngạc đến mức quên cả thở, cứ thế quên mất việc đưa tay cho hắn nắm lấy.
Thấy ta ngây người, hắn khẽ cụp mi, bàn tay đã đưa ra lại rụt về, rồi đột ngột xoay người, quay lưng lại phía ta, khom người xuống.
Ta vừa mới vịn lên lưng hắn còn chưa kịp ngồi vững, hắn đã đứng dậy.
Trong cơn hoảng sợ, ta vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Bước chân hắn khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi.
Lúc bước qua cửa, vượt qua chậu lửa, ta định đưa tay ra kéo hắn lại, nhưng hắn bước rất nhanh, không hề quay đầu lại mà cứ thế sải bước về phía trước.
Vóc dáng hắn cao hơn ta nửa cái đầu, đôi chân dài thoăn thoắt như gió.
Ta muốn đuổi theo hắn, vội vàng kéo váy chạy nhanh.
Nhưng ta vừa đi nhanh, A Ảnh ở phía sau không kịp theo, tay đang vịn váy ta cũng buông ra, thấy ta sắp ngã vào chậu lửa.
A Ảnh hét lên một tiếng thất thanh, Bùi Thất Lang liền lập tức quay đầu lại, hai tay nhanh như chớp đỡ lấy nách ta, nhấc bổng ta lên rồi "bay" ra ngoài hai bước.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại tà váy, chỉ thấy nó cuộn lên thành từng lớp sóng mềm mại, uyển chuyển lướt qua ngọn lửa vàng rực, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, rồi chậm rãi đáp xuống tấm thảm đỏ.
Khách khứa hò reo vang dội như sấm dậy, nhưng ta lại cảm thấy thế giới xung quanh thật tĩnh lặng, mọi âm thanh ồn ào dường như đều ở rất xa.
Vừa chạm đất, tim ta vẫn còn đập liên hồi, hắn lại vội vàng buông tay ra như thể bị bỏng, còn xoa xoa đầu ngón tay.
Ta biết trong viện này có người của cô mẫu, chỉ mong rằng hành động vừa rồi của ta có thể đến tai bà ấy.
Ngày ta thành thân, Thôi Cửu Lang cũng được mời đến dự.
Trong lúc giúp tân lang phá cửa, hắn ứng khẩu làm ra những bài thơ tuyệt tác, khiến các vị tiểu thư canh cửa đều bị phong thái tuấn tú làm cho mê mẩn, chẳng mấy chốc đã mở cửa cho tân lang bước vào.
Các huynh đệ của ta không phục, liền cầm gậy ra chắn đường.
Tân lang Bùi Diệu một thân một mình tiến lên, bảy tám cây gậy bị hắn cuộn lại thành một đống, chỉ cần giơ tay lên một cái đã đoạt lấy toàn bộ.
Các huynh đệ thấy vậy, trong nháy mắt đã bị tước hết vũ khí, liền la hét om sòm xông vào đánh, nào ngờ bị Bùi Thất Lang tiện tay hất văng ra, cứ thế xoay vòng vòng như con quay rồi ngã chồng lên nhau.
Trong chốc lát, khắp cả vườn đều là tiếng thét kinh ngạc của các tiểu thư khuê các cùng tiếng hò reo cổ vũ của mọi người.
Trước đây đã từng nghe nói Bùi Thất Lang sống lâu năm ở biên ải, cưỡi ngựa b.ắ.n cung thành thạo, sức khỏe hơn người, nay được chứng kiến trận thế này mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.
Các tỷ muội được cử đi dò la tin tức chạy về thì thầm vào tai ta, nói rằng Bùi Thất Lang đúng là một gã khổng lồ lực lưỡng như gấu, ba đầu sáu tay, mặt xanh nanh vàng, nắm đ.ấ.m to như cái bát, mỗi cú đ.ấ.m có thể hạ gục một người, có thể đánh cho tất cả những người có mặt ở đây tan xương nát thịt.
Hắn còn có một đôi mắt xanh biếc, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Các tỷ muội xúm lại trêu ghẹo, than thở rằng ta như một đóa hoa tươi lại sắp bị cắm vào bãi phân trâu, đêm động phòng hoa chúc chẳng khác nào trâu rừng đè nát mẫu đơn, không biết ta có chịu đựng nổi hay không.
Nhưng ta lại xem Bùi Thất Lang như cọng rơm cứu mạng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Trâu rừng thì đã sao?
Vẫn tốt hơn gả cho tên Thôi Cửu Lang vẻ ngoài đạo mạo, tốt hơn là phải vào cung chịu c.h.ế.t bởi chén rượu độc.
Tân lang đến rồi, ta lấy quạt che mặt, được cha cõng lên kiệu hoa.
Ta chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng chàng, không hề to lớn như lời các tỷ muội miêu tả, dung mạo ra sao thì không nhìn rõ.
Khi ta xuống kiệu hoa, sắp được tân lang cõng vào phủ Thành Quốc Công, nhìn thấy thiếu niên trước mặt với mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt xanh thẳm tuyệt đẹp, ta sững sờ.
Đây là ai vậy? Chẳng phải các tỷ muội nói hắn là gã mặt xanh nanh vàng, lực lưỡng như gấu sao?
Người này tuy có đường nét gương mặt góc cạnh, nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, diễm lệ vô song.
Dù vậy, khí chất kiên cường mạnh mẽ toát ra từ hắn lại khiến hắn không hề nữ tính chút nào.
Đôi mắt xanh thăm thẳm như biển cả, khoác trên mình bộ hỷ phục đỏ rực lộng lẫy, nhưng vẫn không thể che lấp được dung mạo tuyệt trần.
Ta kinh ngạc đến mức quên cả thở, cứ thế quên mất việc đưa tay cho hắn nắm lấy.
Thấy ta ngây người, hắn khẽ cụp mi, bàn tay đã đưa ra lại rụt về, rồi đột ngột xoay người, quay lưng lại phía ta, khom người xuống.
Ta vừa mới vịn lên lưng hắn còn chưa kịp ngồi vững, hắn đã đứng dậy.
Trong cơn hoảng sợ, ta vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Bước chân hắn khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước đi.
Lúc bước qua cửa, vượt qua chậu lửa, ta định đưa tay ra kéo hắn lại, nhưng hắn bước rất nhanh, không hề quay đầu lại mà cứ thế sải bước về phía trước.
Vóc dáng hắn cao hơn ta nửa cái đầu, đôi chân dài thoăn thoắt như gió.
Ta muốn đuổi theo hắn, vội vàng kéo váy chạy nhanh.
Nhưng ta vừa đi nhanh, A Ảnh ở phía sau không kịp theo, tay đang vịn váy ta cũng buông ra, thấy ta sắp ngã vào chậu lửa.
A Ảnh hét lên một tiếng thất thanh, Bùi Thất Lang liền lập tức quay đầu lại, hai tay nhanh như chớp đỡ lấy nách ta, nhấc bổng ta lên rồi "bay" ra ngoài hai bước.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại tà váy, chỉ thấy nó cuộn lên thành từng lớp sóng mềm mại, uyển chuyển lướt qua ngọn lửa vàng rực, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, rồi chậm rãi đáp xuống tấm thảm đỏ.
Khách khứa hò reo vang dội như sấm dậy, nhưng ta lại cảm thấy thế giới xung quanh thật tĩnh lặng, mọi âm thanh ồn ào dường như đều ở rất xa.
Vừa chạm đất, tim ta vẫn còn đập liên hồi, hắn lại vội vàng buông tay ra như thể bị bỏng, còn xoa xoa đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.