Hiểu Châu Bùi Thất

Chương 5

Tg Hoa Lý

21/12/2024

Hắn quay đầu định tiếp tục sải bước, nhưng ngoảnh lại thấy ta đang vất vả kéo theo tà váy dài đuổi theo phía sau, cuối cùng cũng nhận ra sự bất tiện của ta, bèn mím môi, siết chặt đường quai hàm cương nghị, bước chân cũng chậm lại.

Ta vội vàng nắm bắt cơ hội đuổi kịp hắn.

Đến lúc bước qua yên ngựa, hắn đang định bước lên, bỗng như nhớ ra điều gì đó, liếc nhìn ta rồi do dự đưa tay ra.

Ta đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, khác hẳn với những nam nhân mà ta từng gặp.

Đến gần hơn, ta càng ngửi thấy rõ ràng mùi hương của rượu mạnh và gỗ đàn hương cũng không thể che lấp được... hương xạ hương thoang thoảng trên người hắn.

Ta hít thở dồn dập, cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn bước qua yên ngựa, nhưng dưới chân lại lơ đễnh bị váy vấp ngã, ngay sau đó ngã vào một vòng tay rắn chắc.

Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy chiếc cằm cao thẳng của Bùi Diệu ngay trước mắt, chóp mũi ta chỉ cần tiến lên một chút nữa thôi là chạm vào yết hầu hắn rồi rồi.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã dùng sức đỡ ta đứng thẳng dậy, để lại một câu "Đi đường cẩn thận" rồi lại tiếp tục sải bước đi, không hề quay đầu lại.

Ta thở dài một tiếng.

Vị phu quân này của ta, tuy tuấn tú phi phàm, nhưng dường như chẳng có chút hảo cảm nào với ta.

Cũng phải thôi, ngay cả ta cũng biết mình vì mưu đồ của cô mẫu mà lấy hôn nhân ra để lôi kéo Bùi gia.

Bùi gia bị ta kéo lên thuyền giặc một cách đường hoàng như vậy, trong lòng sao có thể không có chút bất bình.



Cho đến khi bái kiến công công bà mẫu, ngồi trên giường trong màn tân hôn, lòng ta vẫn không thể bình tĩnh được.

Trước mắt ta toàn là hình ảnh đôi mắt xanh thẳm như biển cả của Bùi Diệu, trên tay vẫn còn lưu luyến cảm giác rắn chắc của cánh tay hắn dưới lớp lụa mỏng, chóp mũi như vẫn còn vương vấn hơi thở nồng nàn của hắn...

Tráng hán mặt xanh nanh vàng sao?

Hừ, lũ tiểu nha đầu lắm chuyện.

Ta đang ngẩn ngơ, cắn môi nhịn cười, thì A Ảnh hốt hoảng chạy vào, vội vàng bẩm báo: "Tiểu thư, không xong rồi, Thành Quốc Công đích thân mở một bức họa do Thôi Cửu Lang tặng ra, nhưng mà... nhưng mà..."

Nghe vậy, ta đã cảm thấy bất an, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Nhưng mà làm sao?"

"Nhưng mà, trên đó, ngoài đại danh của Thôi Cửu Lang, còn... còn đề cả tên của tiểu thư..."

Gương mặt ta vừa rồi còn nóng bừng, bỗng chốc đã lạnh ngắt.

Việc ta từng si mê Thôi Cửu Lang, cả kinh thành đều biết, chắc hẳn mọi người trong phủ Thành Quốc Công cũng rõ.

Chỉ là hôn sự này của ta là do Hoàng thượng ban, Hoàng hậu đứng ra làm mai, thể diện của ta cũng chính là thể diện của Hoàng hậu, nên bọn họ vẫn sẽ giữ thể diện, giả vờ như không biết chuyện này.

Nhưng Thôi Cửu Lang bây giờ lại ngang nhiên vạch trần mọi chuyện ra trước mặt mọi người, đặt tên của ta cùng với tên hắn cạnh nhau trên tranh, chẳng khác nào trực tiếp xé toạc mặt mũi của ta.

"Thôi Cửu Lang nói thế nào?"



"Hắn nói... hắn nói mấy bức họa hắn tặng, màu sắc đều do tiểu thư tự tay pha chế, hắn không dám nhận công lao, đặc biệt đưa đến đây để làm quà mừng."

Chuyện thiếu nam thiếu nữ thanh mai trúc mã cùng nhau vẽ tranh đã không tiện nói với người ngoài, huống hồ một tiểu thư khuê các lại cam tâm tình nguyện pha màu mài mực, làm những việc như nô tỳ, càng khiến người ta mất mặt.

Nhưng những chuyện ngu ngốc này đều là ta làm trước đây, ta có thể phủ nhận, nhưng ai mà không biết được bao nhiêu phần sự thật chứ?

Ngày tân hôn của ta, hắn lại gửi đến "món quà lớn" như vậy, Thôi Cửu Lang này, tâm địa thật độc ác.

Nhưng hắn làm như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Phải rồi.

Ban đầu, Bệ hạ gạt bỏ mọi lời can ngăn để lập cô mẫu ta làm Hoàng hậu, Thôi gia đó, chẳng phải là một trong số những kẻ phản đối hay sao?

Nay cô mẫu đã lên ngôi Hoàng hậu, bọn họ sợ sau này người sẽ thanh trừng, đương nhiên cũng sợ Hạ gia chúng ta lớn mạnh.

Trước đây, ta một lòng một dạ với Thôi Cửu, trong mắt ngoài tình cảm ngây thơ của đôi lứa ra chẳng còn gì khác, hắn ta chắc chắn cho rằng ta rất ngốc nghếch, rất dễ lừa gạt.

Nào ngờ đâu, những kẻ si tình trên thế gian này, một khi đã buông bỏ chấp niệm, không còn tự lừa dối bản thân, thì cái đầu óc đã bỏ đi kia tự khắc sẽ trở về đúng chỗ.

Ta bỗng nhiên đứng dậy, phá cửa xông ra.

Tiểu tư bên cạnh Thành quốc công lúc này đang giơ một bức tranh sơn thủy xanh lục, vài vị trọng thần triều đình tụ tập một bên bàn luận về bức tranh, miệng nói toàn là nét bút, cách phối màu, nhưng trong mắt lại khó giấu được vẻ chế giễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hiểu Châu Bùi Thất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook