Chương 88: THÂN PHẬN THI THỂ [3]
Khuyển Thần Khuyển Khuyển
12/10/2018
Cố Đan Nguyên im lặng ngồi trên sopha phòng nghỉ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn
mặt đang say ngủ của con gái. Bởi vì khóc nhiều mà mắt chị sưng đỏ, lúc
nói chuyện mang giọng mũi rất nặng. Cảnh Táp rót cho chị một tách café
nóng.
“Cảm ơn!” Chị không uống ngay mà ôm tách café bằng hai tay như thể đang dùng để sưởi ấm.
Đối với người phụ nữ vừa mất chồng, cả người chị đều cảm thấy rất lạnh lẽo.
Lâm Mặc cùng Táo Chấn chia nhau ngồi đối diện chị
“Lúc nãy chị nói cô bé không phải con ruột của Chu Tân, chị có thể giải thích rõ hơn được không?” Dù Lâm Mặc vẫn cẩn thận lựa lời, khuôn mặt lại chẳng có một chút biểu cảm nào, y hết người máy.
Khi những tình tiết của vụ án vẫn chưa sáng tỏ thì cuộc sống cá nhân của người chết cũng là một đầu mối, không thể bỏ qua bất cứ tin tức gì.
Cố Đan Quyên chăm chú nhìn hơi nóng bốc lên từ miệng tách café, mặc nó xông đỏ mắt mình, cứ nghĩ đến cái chết thảm thiết của Chu Tân là chị không thể nào cầm được nước mắt.
Cảnh Táp lặng lẽ đưa khăn giấy cho chị, “Chị cứ từ từ, không cần phải vội. Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì ngày mai chúng ta nói sau cũng được.”
Chị lắc đầu, chậm giọt nước trên khóe mắt, “Tôi không sao, mọi người muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”
Lâm Mặc vẫn không thay đổi biểu cảm, hỏi lại những câu ban nãy.
Lần này Cố Đan Quyên không trốn tránh, chậm rãi nói: “Thật ra, tôi cũng không biết bố đứa bé là ai.”
Lâm Mặc nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Đan Quyên sắc bén thêm vài phần.
“Là thật, tôi không có lừa mọi người.” Chị sụt sịt một cái rồi tiếp: “Năm 18 tuổi tôi có yêu một người đàn ông, gã không phải là kẻ tốt lành gì. Những lời ngon ngọt ban đều chỉ để lừa gạt tôi mà thôi. Khi đó còn trẻ không biết gì, tôi lại coi đó là tình yêu đích thực, thế nhưng một tháng sau đó thì y đã lộ bộ mặt thật, bắt tôi đi đón khách.”
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Nhất định mọi người đang nghĩ, vì sao tôi không cầu cứu với bố mẹ, hoặc là báo cảnh sát?” Chị nở nụ cười trào phúng, “Bởi vì mẹ cũng như tôi, đều là gái làng chơi, tôi cũng không biết bố mình là ai. Sau khi sinh tôi, bà ấy liền vứt tôi cho ông bà ngoại ở quê, tôi được bà ngoại nuôi lớn. Năm tôi 14 tuổi, bà ngoại bị trúng gió qua đời, sau đó mẹ đón tôi lên thành phố. Thế nhưng bà ấy cũng không quan tâm tới tôi, chỉ là nuôi để tôi không chết đói mà thôi. Sau đó tôi bắt đầu trốn học, lăn lộn xã hội, trở thành một đứa con gái nổi loạn điển hình. Khi tôi 18 tuổi, mẹ tôi đã chết trong KTV vì uống quá nhiều rượu.”
Cảnh Táp càng nghe càng sợ hãi, Cố Đan Quyên nhìn qua không có chút nào giống người phụ nữ trải qua phong trần.
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, vừa xinh đẹp lại nho nhã, hai mắt long lanh, hàng lông mày thanh tú mỏng và dài. Tuổi đã ba mươi nhưng trông Cố Đan Quyên như mới vừa hai lăm, rất trẻ, khuôn mặt mang vẻ dịu dàng thùy mị, con người toát vẻ nho nhã thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng nhã nhặn. Chị mặc một chiếc đầm liền thân màu lam nhạt, ngồi quy củ tư thế, mang dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm điển hình.
Lâm Mặc lại hỏi: “Chị quen biết Chu Tân như thế nào?”
“Bốn năm trước khi tôi phát hiện mình mang thai nên muốn lừa tiền một tên khách. Kết quả không lừa được tiền mà còn bị làm nhục trước mặt mọi người, nhất thời nghĩ quẩn tự tử bằng khí gas. Có điều không thành công mà ngược lại còn gây ra hỏa hoạn, anh ấy lúc đó là nhân viên cứu hỏa tới dập lửa.
Tào Chấn kinh ngạc, “Chu Tân là nhân viên cứu hỏa?”
Thân là nhân viên cứu hóa mà lại khi chết lại thành một cái xác bị thiêu cháy, điều này quả thật có chút châm chọc.
Cố Đan Quyên gật đầu, “Vâng! Hơn thế anh ấy còn là một nhân viên cứu hỏa ưu tú, mọi người có thể tới đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S điều tra, anh ấy là phó đội trưởng trung đội một.”
Tào Chấn nhìn thấy Cảnh Táp lập tức rời khỏi phòng họp.
“Vậy vì sao chị lại kết hôn với nạn nhân?” Lâm Mặc tiếp tục hỏi, chắc chắn anh sẽ không tin cái cớ ‘Vì báo đáp ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp’ cũ rích.
Cố Đan Quyên nhìn thoáng chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Tôi nói anh ấy là người tốt, tốt đến mức cho dù có bị người ta lừa, anh ấy cũng không tức giận. Khi đó nhà bị cháy, tôi bị sặc khói nên được đưa tới bệnh viện, trên người vừa không có tiền lại còn mang thai. Vì nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn ghi là tự sát không thành, nên anh ấy đã tới bệnh viện thăm tôi. Thế là tôi lừa Chu Tân, nói dối rằng rằng mình bị bạn trai cũ bỏ, nhưng vẫn muốn một mình sinh con. Thật ra lúc đó tôi chỉ muốn lừa để kiếm chút tiền…”. Đột nhiên chị nhìn về bé Vũ, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt đang ngủ say của con gái, “Khi ấy tôi hoàn toàn không muốn sinh đứa con này, định bụng lấy được tiền sẽ đi phá thai. Thế nhưng ngày nào Chu Tân cũng tới thăm tôi, không chỉ đưa tiền, tặng hoa quả, cho đồ ăn mà còn giúp tôi tìm việc làm.”
Lâm Mặc lạnh lùng nói: “Cho nên chị liền yêu anh ấy?”
Cố Đan Quyên lắc đầu, “Với tôi khi đó mà nói, đàn ông đều là một lũ tồi, tiếp cận hay lấy lòng cậu đều vì có mục đích cả.” Chị dừng một chút, đột nhiên nói, “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Tào Chấn chuyển gạt tàn tới trước mặt chị, “Chị cứ tự nhiên!”
Chị rút ra một bao thuốc lá từ túi xách bên người. Bao thuốc còn chưa bóc giấy bóng, lúc xé giấy gói, hai tay đều run. Đến khi rút được điếu thuốc ra thì chị lại không châm lửa mà chỉ chăm chú nhìn một lúc lâu rồi lại cất thuốc vào, cười khổ nói, “Anh ấy không thích tôi hút thuốc.”
Nói xong nước mắt lại rơi, “Tôi không hiểu, tại sao lại có kẻ muốn giết một người chính trực như anh ấy. Mọi người biết không, mỗi lần nhìn thấy trên đường có mẩu thuốc lá còn đang bốc khói là anh đều nhặt, dụi tắt rồi ném vào thùng rác, hy sinh ngày nghỉ tới các trường tiểu học, trung học trong thành phố để dạy học sinh các cách phòng cháy chữa cháy, tất cả người già mẹ góa con côi trong khu xóm đều được anh chăm sóc giúp đỡ, giúp họ cắt tóc, kỳ lưng, còn đưa họ tới công việc tản bộ, một người như vậy, tại sao lại có kẻ muốn giết anh ấy!”
“Vậy anh ấy có xích mích, thù hằn với ai không?”
Chị vẫn lắc đầu, “Bất kể ở đội phòng cháy chữa cháy hay trong khu xóm của chúng tôi, chỉ cần nhắc đến tên anh ấy thì ai mà không bật tay cái khen ngợi! Kết thù chuốc oán? Không, anh ấy không thể kết thù chuốc oán với ai được. Chu Tân là một người hiền lành, nếu không cũng không bị tôi lừa đến chạy vòng quanh như thế! Cho dù sau này biết đã bị tôi lừa nhưng anh cũng không trách. Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giống như anh ấy, đối xử tối với mọi người mà không cần báo đáp, anh đối xử với tôi càng tốt hơn. Tôi vẫn cho rằng mục đích của Chu Tân là muốn lên giường với mình, nhưng không phải, dù tôi cởi sạch đưa tới cửa thì anh ấy cũng không có suy nghĩ lệch lạc. Ngược lại tôi càng ngày càng không thể thiếu anh ấy, khi đó mang thai bé Vũ, cuộc sống rất thoải mái, cảm thấy con gái lớn lên từng ngày trong bụng mình, càng ngày tôi càng không nỡ bỏ nó. Tới lúc được năm tháng phải đi phẫu thuật bỏ đứa bé, bác sĩ nói tiểu cầu của tôi quá thấp, bình thường không được chăm sóc bồi dưỡng đầy đủ nên nếu phá thai sẽ rất nguy hiểm, còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng, đề nghị tốt nhất là sinh ra.”
Chị lặng lẽ kể lại, đôi mắt đong đầy nước nhưng lại chứa nét cười, “Sau khi anh ấy biết chuyện liền hỏi tôi có muốn kết hôn với anh ấy không, anh ấy cưng chiều bé Vũ như con gái ruột của mình. Với tôi lúc đó mà nói, anh ấy chính là ánh sáng của cuộc đời mình, vừa sáng ngời vừa ấm áp, thế nên đã đồng ý. Lúc bé Vũ ra đời, tôi bị mất máu rất nhiều, không thể hoạt động trong thời gian ở cữ. Chính anh ấy đã thức đêm không ngủ lo cho tôi và bé Vũ, chăm sóc chúng tôi thật khỏe mạnh, cuối cùng lại để bản thân ngã bệnh. Các cậu nói một người như vậy, tại sao lại có kẻ giết anh ấy được!”
Nói xong lời cuối cùng, chị kích động, nước mắt rơi như mưa, “Tại sao lại giết anh ấy, đến cùng anh ấy đã làm chuyện gì mà lại giết anh ấy bằng cách tàn nhẫn đến vậy. Vì sao lại không giết tôi, trước giờ tôi không phải là người tốt, vì sao chứ! Không phải đã nói người tốt sẽ được bình an một kiếp, không phải đã nói người tốt sẽ có phúc trọn đời sao, vì cứu người mà cả người anh ấy toàn vết thương như thế, ông trời không có mắt!”
Chị gào thét, chửi rủa, hai mắt đỏ lên rất dữ tợn. Chu Thấm Vũ bên cạnh tỉnh giấc, thấy mẹ như vậy thì giật mình hoảng sợ, “Mẹ ơi…”
Cố Đan Quyên nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của bé thì không cầm được nước mắt, “Cái tên Thấm Vũ này cũng là do anh ấy đặt, nói rằng nhiều nước một chút mới tốt, sau này nhất định có thể gặp dữ hóa lành…”
“Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng khóc nữa!” Cô bé ba tuổi Chu Thấm Vũ nhanh nhẹn bò dậy, dùng đôi tay mũm mĩm ôm cánh tay mẹ, “Chờ bố về, con sẽ bảo bố mua cho mẹ bánh bông lan phô mai mà mẹ thích nhất.” Bé vụng về lau những giọt nước mắt trên mặt mẹ, lại không biết những lời mình nói khiến mẹ càng khóc nhiều hơn.
Cố Đan Quyên ôm lấy cô bé, khóc đến run cả người, “Bé Vũ… Bé Vũ…” Chị không biết phải nói sao với con rằng người bố mà bé yêu nhất đã chết, đã không thể trở về nữa rồi.
Hai mẹ con ôm nhau khóc to khiến Lâm Mặc và Táo Chấn không thể hỏi tiếp, đành phải tạm thời kết thúc, cho người đưa hai mẹ con tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi một chút.
Cảnh Táp cầm một xấp tài liệu đi vào phòng nghỉ, “Đây là hồ sơ của Chu Tân, mọi người có thể xem qua một chút!”
Khi hai người cầm tài liệu lật đọc, Cảnh Táp thuật lại: “Chu Tân, 32 tuổi, năm 22 tuổi gia nhập đội phong cháy chữa cháy thành phố S. Trong 10 năm, bốn lần đạt huân chương lao động hạng ba, hai lần đạt huân chương lao động hạng hai, bảy năm liên tục được phong làm đội viên ưu tú của đội phòng cháy chữa cháy, là một trong mười tám đội viên phòng cháy mũi nhọn của thành phố S. Năm năm trước, vì cứu một em bé sáu tháng tuổi mà nạn nhân đã đưa đứa bé vào cầu thang thoát hiểm, dùng thân thể chặn ngoài cửa để ngăn ngọn lửa suốt mười phút, khiến một diện tích lớn trên lưng bị bỏng cấp độ ba, phải nằm viện gần hai tháng. Hai năm trước lại vì cứu một bà lão hơn tám mươi tuổi mà bị xà nhà rơi xuống đè gãy xương đùi. Ngoài ra, nửa năm trước đường cao tốc nội thành gặp sự cố, xe cứu viện không tới kịp, nạn nhân liền dùng tay không nâng tấm thép đè lên động mạch của người bị thương lên, giữ vững trong suốt hai mươi phút không buông tay, cuối cùng bị gãy ba ngón tay.
Những lời Cảnh Táp nói đều được ghi rõ trên hồ sơ, từng sự kiện, từng việc một, vô cùng tường tận. Còn có một số việc nhỏ, ví như trong khu trung cư có người không cẩn thận để em bé hai tuổi trong nhà, khiến bé vô ý rơi xuống từ của sổ, ngã sấp xuống hiên che mưa trên tầng năm, bởi vì là kiến trúc kiểu cũ, không thể đặt được đệm khí mà cũng khó leo lên. Bé gái sợ quá lăn xuống, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Chu Tân liền nhào qua dùng tay tiếp được em bé. Kết quả bé gái hoàn toàn lành lặn, còn Chu Tân lúc nhảy xuống, trọng lực dồn lên cánh tay dẫn đến nứt xương.
Mọi người đều biết nhân viên chữa cháy là bộ đội linh hoạt nhất trong thành phố, không chỉ có nhiệm vụ cứu hỏa và cứu hộ mà còn tham gia các công tác cứu viện khác, ví như cứu viện giao thông, hỗ trợ xe cứu thương, đuổi động vật hoang dã, loại bỏ những rủi ro an toàn, kiểm tra nguồn nước của công ty nước máy, thậm chí gặp mèo hoang chui vào trong động cơ ô tô cũng có thể gọi 119 xin sự giúp đỡ của đội phòng cháy chữa cháy.
Bọn họ gần như là vạn năng, mà sự vạn năng này không đơn giản chỉ là lòng dũng cảm, cũng không đơn giản là dập lửa, mà còn cần có tố chất tâm lý thật cứng cỏi.
Ngoan cường, mạnh mẽ, không ngại hy sinh, chẳng sợ mệt nhọc, liên tục tác chiến chính là tác phong chiến đấu của đội phòng cháy chữa cháy.
Nếu nói tới anh hùng trong thành phố, tuyệt đối không ai có thể vượt qua được các thành viên đội phòng cháy chữa cháy.
Mà có nhân viên phòng cháy chữa cháy có chiến công hiển hách như Chu Tân, quả chính là anh hùng của anh hùng.
Một người như vây, vì sao lại bị giết?
Đang lúc Tào Chấn và Lâm Mặc nghĩ mãi không ra, Cảnh Táp lại nói, “Tôi vừa gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S, bọn họ hỏi bao giờ có thể đưa di thể của Chu Tân về?”
“Vụ án còn đang như lọt vào sương mù, chỉ sợ còn phải giữ lại thi thể một thời gian.”
“Đúng rồi, đội phong cháy chữa cháy hẳn là phải có mẫu DNA của đội viên, em có nói bọn họ cấp cho không?” Đây là để một khi nhân viên chữa cháy hy sinh vì nhiệm vụ, không thể phân biệt được di thể có thể đối chiếu DNA.”
Cảnh Táp gật đầu, “Bọn họ lập tức sẽ phái người đưa tới.”
“Trước tiên chúng ta cứ xác nhận DNA rồi nói sau. Mặt khác, dựa theo hồ sơ, trên thân thể Chu Tân có nhiều vết thương, cần xét nghiệm tử thi lần nữa mới được.”
Tào Chấn rất quen thuộc quá trình này, cảnh sát nhất định phải chắc chắn không xác nhận sai thân phận người chết mới có thể triển khai phá án và bắt giam.
Lâm Mặc lại nói, “Còn tình huống của nạn nhân ở chỗ anh thì thế nào?” Ý anh hỏi tới xác chết cháy ở thành phố S.
“Người chết tên là Hình Hiểu Lỗi, 32 tuổi, giới tính nam, trình độ trung học, hoàn toàn ngược lại với Chu Tân, là một kẻ côn đồ có nhiều tiền án. Năm 16 tuổi trộm cắp bị bắt vào trại giáo dưỡng, 18 tuổi gây sự ẩu đả đánh bị thương hai người nên bị phạt giáo dục lao động một năm, 20 tuổi vào tù vì tội ăn cắp, 23 tuổi được thả ra ngoài, ổn định một thời gian thì tới năm 25 tuổi lại bị phán năm năm tù do trộm cắp tài vụ công ty. 30 tuổi ra tù không nghề nghiệp, lang thang khắp nơi, làm việc tay chân, từng giữ xe ở quán ăn, nhưng không làm cái gì lâu dài. Những ai có biết nạn nhân đề biết nạn nhân đều nói, hắn ta là một kẻ khốn nạn. Năm ngoái nạn nhân vừa tìm được công việc bảo vệ ở một nhà kho, nơi xảy ra án mạng cũng chính là ở trong nhà kho này. Bởi vì trước giờ không được sử dụng, chủ nhà kho liền thuê gã về canh giữ không cho mấy kẻ lang thang đi vào. Hình Hiểu Lỗi xem nơi đó như nhà của mình, ăn uống ngủ nghỉ bên trong, 1200 tệ tiền lương mỗi tháng đều bị đem đi mua rượu. Nạn nhân là một kẻ nghiện rượu điển hình,trong báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói nạn nhân bị thiêu chết sau khi say rượu. Bởi vì nhà kho vắng vẻ, lại không có người sử dụng, nạn nhân chết được 8 ngày thì chủ nhà kho mới phát hiện. Cũng vì chủ kho hàng muốn bán nhà kho, sau khi đi kiểm tra mới phát hiện ra, chứ không thì có lẽ đến giờ cũng chẳng ai hay biết gì?”
“Sau khi say rượu?” Ánh mắt Lâm Mặc tối sầm lại, “Túc là nạn nhân bị thiêu sống sau khi say rượu đến mê man bất tỉnh?”
“Không sai!”
Lâm Mặc lại hỏi: “Nạn nhân có những mối quan hệ như thế nào?”
“Đều là những kẻ cặn bã trong xã hội, chúng tôi cũng đã điều tra theo hướng này, không loại trừ khả năng bị báo thù. Căn cứ vài tư liệu trước mắt, Hình Hiểu Lỗi là người thành phố X, trước 13 tuổi thì sống ở thôn Hổ Núi ở núi Đại Hắc. 13 tuổi theo bố mẹ tới thành phố S, sau này bố mẹ ly hôn, mỗi người có gia đình riêng của mình thì nạn nhân sinh hoạt lần lượt tại hai nhà, có một em trai cùng cha khác mẹ và một người em gái cùng mẹ khác cha. Chúng tôi cũng đã hỏi thăm, kể rằng từ khi nạn nhân vào tù năm 20 tuổi thì người trong nhà chưa từng gặp lại anh ta nữa. Bố mẹ cũng không chào đón, lâu rồi không liên lạc.”
“Sư huynh!” Đột nhiên Cảnh Táp hoảng hốt chỉ vào lí lịch của Chu Tân rồi kêu lên, “Chu Tân cũng là người thành phố X, hồi bé cũng từng ở vùng phụ cận núi Đại Hắc.”
Tào Chấn và Lâm Mặc cùng biến sắc, nhìn lại lý lịch trong tay Cảnh Táp.
Trên đó viết Chu Tân là người của thôn Hổ Núi núi Đại Hắc thành phố S, năm 13 tuổi bố mẹ thuyên chuyển công tác tới thành phố S nên anh ta cũng chuyển tới cùng.
“Trùng hợp vậy sai?” Tào Chấn kinh ngạc nói.
Năm Hình Hiểu Lỗi 13 tuổi cũng theo bố mẹ tới thành phố S, cũng là người thôn Hổ Núi núi Đại Hắc thành phố X.
Lâm Mặc nói: “Có lẽ đây là một đầu mối rất quan trọng.”
Hai người đều lớn lên ở thôn Hổ Núi cũng có nghĩa là hai người họ có quen biết.
“Tôi lập tức phái người tới thôn Hổ Núi núi Đại Hắc…” Anh bỗng cau mày, “Có điều núi Đại Hắc giải tỏa nên rất nhiều người dân ở thôn Hổ Núi đã di dời, muốn điều tra sẽ hơi khó khăn.”
Nhưng cho dù khó cũng phải điều tra, vất vả lắm mới có một đầu mối thế này, không thể cứ vậy mà bỏ qua được.
Chờ Lâm Mặc rời khỏi, Tào Chấn nhìn qua Cảnh Táp, chọc ngón tay vào trán cô, “Anh hỏi em, Đoan Mộc đâu rồi? Không phải em nói hai người cùng đi cắm trại dã ngoại à?”
Cảnh Táp bày vẻ đau khổ, giơ tay lên để anh nhìn thấy lòng bàn tay trầy trụa của mình, “Anh xem, cái này là do đuổi theo cậu ấy đó. Cứ nghĩ đến chuyện này em lại muốn khóc…”
Lúc ấy đột nhiên Khang Hi hạ lệnh nhổ trại quay về thành phố S, nhanh đến múc cô không trở tay kịp, đến khi phản ứng lại thì xe đã xuất phát cô đành phải chạy đuổi theo, đường núi dốc nên không để ý bị ngã, ngẩng đầu thì thấy Khang Hi đang cực kì đắc ý vẫy tay bai bai mình, mặc cô kêu gào thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Đúng là điển hình cho việc qua cầu rút ván, theo đuổi được Hiểu Hiểu thì anh hết thích cô rồi.
“Em còn mặt mũi nói với anh hả, anh phân phó qua điện thoại với em thế nào!”
Cảnh Táp cúi đầu, ậm ừ nói: “Vụ án này rất kì lạ, chỉ sợ không có cô ấy chúng ta không thể phá án được.”
“Vậy em còn ở đây làm gì? Không tranh thủ quay về thành phố S, đưa người tới đây cho anh.”
Cảnh Táp hoảng sợ lắc đầu, “Không được, không được, anh không biết Khang Hi đáng sợ tới mức nào đâu!”
“Không phải em rất thần tượng cậu ta à? Không phải em nói cậu ta là nam thần của mình à? Không phải em từng nói cậu ta là một người mười phân vẹn mười ư?” Tất cả mọi người trong cục công an đều biết cô là fan não tàn của Khang Hi, nếu có ai trong đội cảnh sát nói xấu Khang Hi thì Cảnh Táp lập tức đi tìm để tranh luận cho bằng được.
Trán Cảnh Táp rịn mồ hôi, “Em… Em… chỉ mê hình tượng trên màn ảnh của anh ấy thôi.”
Màn ảnh so với thực tế khác biệt quá lớn, trên màn ảnh Khang Hi là nam thần, còn trong hiện thực lại là một kẻ hung thần. Lúc Cảnh Táp đuổi theo xe, nụ cười lạnh trên mặt Khang Hi khiến 300 sợi lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên, da dẻ run rần rần.
Lạnh lùng u ám kinh khủng, cứ như là bị thứ quỷ yêu nào nhập vào người.
Tào Chấn cũng từng lãnh giáo sự đáng sợ của Khang Hi. Lần đầu tiên gặp đã gài anh ăn cay một bữa, ký ức tới giờ vẫn còn mới nguyên.
Chỉ cần bên cạnh Đoan Mộc Hiểu Hiểu có vị thần giữ cửa thế này thì e là bọn họ muốn tiếp cận cũng khó khăn, chuyện phải suy nghĩ thật kĩ để tìm một biện pháp nào đó mới được.
Tào Chấn nói, “Được rồi, chờ Lâm Mặc tra được tin tức rồi tính tiếp. Thời gian cũng không còn sớm nữa, em mau trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Táp cười hì hì, “Em chờ anh nói câu này mãi, hôm nay em đã khốn khổ lắm rồi!” Chưa tính chuyện chạy khắp núi, gào khàn cả họng, lại còn phỉa chơi cùng Chu Thấm Vũ cả tiếng đồng hồ, xương cốt mỏi nhừ.
“Nhìn chút tiền dồ của em này, nhanh về ngủ đi, ngày mai cùng Lâm Mặc tới núi Đại Hắc một lần nữa.”
“Đã rõ!” Cảnh Táp vẫy tay, sau đó tự bóp vai nói, “Sư huynh, em có thể dùng tiền công tác để đi spa được không?” Tiền công tác của cảnh sát khi ăn uống ngủ nghỉ ở khách sạn đều sẽ được thanh toán.
Tào Chấn cốc đầu cô một cái thật vang, “Tự trả tiền!”
Cô bĩu môi ai ui một tiếng, tỏ ra tội nghiệp đi ra ngoài.
Sau khi Cảnh Táp rời đi không lâu thì Lâm Mặc đã quay lại. Thấy Tào Chấn vẫn đang đọc hồ sơ, anh ta nói: “Đây là địa bàn thành phố X, anh không cần tận tâm hơn cả đội trưởng là tôi đâu.”
Tào Chấn cười nói: “Dù sao cũng không ngủ được.”
“Có muốn uống một chén không!”
Đây là một lời mời rất quý giá, nếu để người khác biết Lâm Mặc chủ động mời người khác uống rượu, chỉ sợ ngày mai tất cả nhân viên cảnh sát thành phố X sẽ bị mù –vì quá kinh sợ mà tròng mắt rớt xuống đất.
Tào Chấn gấp lại hồ sơ, sảng khoái đáp: “Được rồi, như cũ, rượu xái (*)!”
(*) Rượu xái: Rượu nước thứ hai (Hàm lượng cồn 60%-70%)
Lâm Mặc hừ lạnh: “Bia!”
Tào Chấn kiên trì nói: “Rượu xái, lạc rang.”
“Bia, lạc rang!”
“Vậy tôi uống rượu xái còn cậu uống bia!”
Lâm Mặc: “…”
***
Rạng sáng hôm sau, Tòa Chấn, Lâm Mặc và Cảnh Táp cùng nhau lên núi Đại Hắc, Cố Đan Quyên cũng đi cùng. Vì đã xác định được danh tính của Chu Tân, nhân viên quản lý khu dã ngoại có thể kiểm tra tư liệu đăng ký, tra ra địa điểm cắm trại của Chu Tân. Có thể chỗ đó sẽ lưu di vật của nạn nhân cần Cố Đan Quyên tới phân biệt, xác nhận.
Sáng sớm trên núi Đại Hắc, không khí trong lành, mây mù cùng sương sớm hòa vào nhau, núi non trùng điệp, cây cối xanh biếc. Xe cảnh sát đi dọc một con đường men theo sườn núi lên trên, tới khu vực mà nhân viên công tác chỉ dẫn.
Nhân viên khu cắm trại ngồi ở ghế phụ lái, chỉ về phía trước, “Đây chính là nơi mà anh Chu cắm trại, lần nào anh ấy tới cũng chọn chỗ này.”
Cảnh Táp nhìn cảnh vật xung quanh qua khung cửa sổ, không có gì đặc biệt, khắp nơi đều là cây cối, mênh mông một màu xanh.
Lâm Mặc lái xe đi thêm một đoạn, đường núi phía trước càng ngày càng hẹp và dốc, anh đành phải dừng xe.
Sau khi mọi người xuống xe thì đi thêm một đoạn đường nhỏ, chưa tới nơi thì đã thấy một chiếc lều vải kiểu dáng đơn giản, màu cam ở đằng xa. Cố Đan Quyên vừa nhìn là đã nhận ra đó là lều của Chu Tân ngay, vì có lần chị và bé Vũ đi công viên trò chơi đã rút thăm trúng thưởng chính cái lều này.
Trừ cái lều vải thì bên cạnh còn có cái lò nấu được bắc bằng đá, trên mặt đất có đặt nồi niêu xoong chảo. Trên lò có một cành cây gỗ bắc ngang, treo một cái ấm sắt nhỏ, có lẽ dùng để đun nước. Vật dụng tùy thân của Chu Tân rất đơn giản, mấy gói mì ăn liền, một ít thịt và chút hoa quả. Thua kém nhóm cắm trại của Khang Hi và Cảnh Táp một trời một vực.
Bên cạnh bếp nấu có hai thùng, nhìn qua là có thể nhận ra một cái đựng nước một cái đựng rác. Có lẽ do ảnh hưởng từ công việc làm nhân viên chữa cháy nên trong thùng rác lại đựng rất nhiều nước, có lẽ là để dập lửa.
Cố Đan Quyên tìm thấy ba lô của Chu Tân trong lều vải, ôm vào ngực một hồi lâu mới chịu đưa cho Lâm Mặc.
Lâm Mặc mở ra thấy không có gì đặc biệt, bên trong ngoại trừ ví tiền, đồng hồ thì còn có đồ dùng rửa mặt và quần áo để thay đổi.
Ngược lại Cảnh Táp phát phát hiện ra điều bất thường, “Sư huynh, qua đây xem!”
Tào Chấn nghe nói liền đi tới, “Có gì à?”
Cô mò ra được một thứ từ đống rác trong thùng, “Sư huynh, đây là cái gì?”
“Nhang?”
Đó là mấy cây nhang đã cháy hết, loại nhang dùng để thắp, cúng bái!
“Sao lại có nhang?”
Nghi vấn của Cảnh Táp cũng là nghi vấn của Tào Chấn, lần đầu anh thấy có người lại mang nhang đi cắm trại.
“Tào Chấn, anh qua đây một chút!”
Tào Chấn quay đầu nhìn về phía Lâm Mặc, “Phát hiện cái gì à?”
Anh bước tới, đưới chân Lâm Mặc là một đống tro, hơi ướt. Anh dùng chân quét thì thấy có ánh bạc lấp lánh trong đám tro tàn. Đây không phải tro bình thường mà là tro giấy thiếc.
Tào Chấn ngây người.
Chưa nói tới có nhang mà ở đây còn có cả giấy thiếc nữa, đó không phải là tiền vàng sao? Vàng mã đốt cho người chết được làm từ giấy thiếc.
“Sư huynh!” Cảnh Táp vẫy Tào Chấn rồi cầm một thứ gì đó chạy tới, “Sư huynh, anh nhìn xem, là bát hương.”
Trong tay cô là một bát hương nhỏ, loại dùng để cắm nhang khi cúng bái, kiểu đáng đơn giản, loại lư hương thì dùng.
Nhang, giấy thiếc dùng để làm vàng mã, bát hương…
Có thể dùng làm gì?
Lâm Mặc nói: “Nạn nhân tới đây để cúng bái.”
“Cúng bái ai?”
Cảnh Táp đáp: “Hay là bố mẹ? Chảng phải nạn nhân lớn lên ở núi Đại Hắc sao?”
Cố Đan Quyên nghe thấy cũng ngẩn người, nhưng chị lập tức khẳng định, “Không thể nào, bố mẹ anh ấy đều được an táng ở nghĩa trang núi Thiên Mã, khu Tùng Giang thành phố S rồi, tiết thanh minh năm nào chúng tôi đều tới đó tảo mộ.”
“Vậy thì điều này quá kỳ lạ rồi?” Đâu chỉ kỳ lạ, chính là không thể tưởng tượng.
Tào Chấn nhìn qua cậu nhân viên, “Nằm nào anh Chu cũng tới đây?”
“Đúng vậy, năm nào cũng tới, lần nào tới đây cũng chọn địa điểm này.”
Lâm Mặc híp mắt, nói với Cố Đan Quyên, “Chị từng tới nơi này chưa?”
Cố Đan Quyên lắc đầu, “Mỗi năm anh ấy đều tới nơi này cắm trại, tôi cũng biết, muốn đi cùng nhưng anh ấy đều không đông ý, nói rằng tôi không chịu được cực khổ mà bé Vũ vẫn còn nhỏ, lên núi không an toàn. Tôi chỉ cho rằng vì anh ấy là nhân viên chữa cháy, gặp nhiều tai nạn thảm khốc nên cần một nơi giảm áp lực.”
Phương thức này được rất nhiều người có công việc nguy hiểm lựa chọn để giải tỏa áp lực, leo núi, hít thở không khí thiên nhiên, cũng không mấy kì lạ.
Nhưng mang vàng mã tới nơi cắm trại thì mới là quá kì lạ.
Vì sao?
Đây là điều nghi vấn đầu tiên!
“Cảm ơn!” Chị không uống ngay mà ôm tách café bằng hai tay như thể đang dùng để sưởi ấm.
Đối với người phụ nữ vừa mất chồng, cả người chị đều cảm thấy rất lạnh lẽo.
Lâm Mặc cùng Táo Chấn chia nhau ngồi đối diện chị
“Lúc nãy chị nói cô bé không phải con ruột của Chu Tân, chị có thể giải thích rõ hơn được không?” Dù Lâm Mặc vẫn cẩn thận lựa lời, khuôn mặt lại chẳng có một chút biểu cảm nào, y hết người máy.
Khi những tình tiết của vụ án vẫn chưa sáng tỏ thì cuộc sống cá nhân của người chết cũng là một đầu mối, không thể bỏ qua bất cứ tin tức gì.
Cố Đan Quyên chăm chú nhìn hơi nóng bốc lên từ miệng tách café, mặc nó xông đỏ mắt mình, cứ nghĩ đến cái chết thảm thiết của Chu Tân là chị không thể nào cầm được nước mắt.
Cảnh Táp lặng lẽ đưa khăn giấy cho chị, “Chị cứ từ từ, không cần phải vội. Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì ngày mai chúng ta nói sau cũng được.”
Chị lắc đầu, chậm giọt nước trên khóe mắt, “Tôi không sao, mọi người muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”
Lâm Mặc vẫn không thay đổi biểu cảm, hỏi lại những câu ban nãy.
Lần này Cố Đan Quyên không trốn tránh, chậm rãi nói: “Thật ra, tôi cũng không biết bố đứa bé là ai.”
Lâm Mặc nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Đan Quyên sắc bén thêm vài phần.
“Là thật, tôi không có lừa mọi người.” Chị sụt sịt một cái rồi tiếp: “Năm 18 tuổi tôi có yêu một người đàn ông, gã không phải là kẻ tốt lành gì. Những lời ngon ngọt ban đều chỉ để lừa gạt tôi mà thôi. Khi đó còn trẻ không biết gì, tôi lại coi đó là tình yêu đích thực, thế nhưng một tháng sau đó thì y đã lộ bộ mặt thật, bắt tôi đi đón khách.”
Đáp án này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Nhất định mọi người đang nghĩ, vì sao tôi không cầu cứu với bố mẹ, hoặc là báo cảnh sát?” Chị nở nụ cười trào phúng, “Bởi vì mẹ cũng như tôi, đều là gái làng chơi, tôi cũng không biết bố mình là ai. Sau khi sinh tôi, bà ấy liền vứt tôi cho ông bà ngoại ở quê, tôi được bà ngoại nuôi lớn. Năm tôi 14 tuổi, bà ngoại bị trúng gió qua đời, sau đó mẹ đón tôi lên thành phố. Thế nhưng bà ấy cũng không quan tâm tới tôi, chỉ là nuôi để tôi không chết đói mà thôi. Sau đó tôi bắt đầu trốn học, lăn lộn xã hội, trở thành một đứa con gái nổi loạn điển hình. Khi tôi 18 tuổi, mẹ tôi đã chết trong KTV vì uống quá nhiều rượu.”
Cảnh Táp càng nghe càng sợ hãi, Cố Đan Quyên nhìn qua không có chút nào giống người phụ nữ trải qua phong trần.
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, vừa xinh đẹp lại nho nhã, hai mắt long lanh, hàng lông mày thanh tú mỏng và dài. Tuổi đã ba mươi nhưng trông Cố Đan Quyên như mới vừa hai lăm, rất trẻ, khuôn mặt mang vẻ dịu dàng thùy mị, con người toát vẻ nho nhã thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng nhã nhặn. Chị mặc một chiếc đầm liền thân màu lam nhạt, ngồi quy củ tư thế, mang dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm điển hình.
Lâm Mặc lại hỏi: “Chị quen biết Chu Tân như thế nào?”
“Bốn năm trước khi tôi phát hiện mình mang thai nên muốn lừa tiền một tên khách. Kết quả không lừa được tiền mà còn bị làm nhục trước mặt mọi người, nhất thời nghĩ quẩn tự tử bằng khí gas. Có điều không thành công mà ngược lại còn gây ra hỏa hoạn, anh ấy lúc đó là nhân viên cứu hỏa tới dập lửa.
Tào Chấn kinh ngạc, “Chu Tân là nhân viên cứu hỏa?”
Thân là nhân viên cứu hóa mà lại khi chết lại thành một cái xác bị thiêu cháy, điều này quả thật có chút châm chọc.
Cố Đan Quyên gật đầu, “Vâng! Hơn thế anh ấy còn là một nhân viên cứu hỏa ưu tú, mọi người có thể tới đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S điều tra, anh ấy là phó đội trưởng trung đội một.”
Tào Chấn nhìn thấy Cảnh Táp lập tức rời khỏi phòng họp.
“Vậy vì sao chị lại kết hôn với nạn nhân?” Lâm Mặc tiếp tục hỏi, chắc chắn anh sẽ không tin cái cớ ‘Vì báo đáp ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp’ cũ rích.
Cố Đan Quyên nhìn thoáng chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Tôi nói anh ấy là người tốt, tốt đến mức cho dù có bị người ta lừa, anh ấy cũng không tức giận. Khi đó nhà bị cháy, tôi bị sặc khói nên được đưa tới bệnh viện, trên người vừa không có tiền lại còn mang thai. Vì nguyên nhân dẫn tới hỏa hoạn ghi là tự sát không thành, nên anh ấy đã tới bệnh viện thăm tôi. Thế là tôi lừa Chu Tân, nói dối rằng rằng mình bị bạn trai cũ bỏ, nhưng vẫn muốn một mình sinh con. Thật ra lúc đó tôi chỉ muốn lừa để kiếm chút tiền…”. Đột nhiên chị nhìn về bé Vũ, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt đang ngủ say của con gái, “Khi ấy tôi hoàn toàn không muốn sinh đứa con này, định bụng lấy được tiền sẽ đi phá thai. Thế nhưng ngày nào Chu Tân cũng tới thăm tôi, không chỉ đưa tiền, tặng hoa quả, cho đồ ăn mà còn giúp tôi tìm việc làm.”
Lâm Mặc lạnh lùng nói: “Cho nên chị liền yêu anh ấy?”
Cố Đan Quyên lắc đầu, “Với tôi khi đó mà nói, đàn ông đều là một lũ tồi, tiếp cận hay lấy lòng cậu đều vì có mục đích cả.” Chị dừng một chút, đột nhiên nói, “Tôi có thể hút điếu thuốc không?”
Tào Chấn chuyển gạt tàn tới trước mặt chị, “Chị cứ tự nhiên!”
Chị rút ra một bao thuốc lá từ túi xách bên người. Bao thuốc còn chưa bóc giấy bóng, lúc xé giấy gói, hai tay đều run. Đến khi rút được điếu thuốc ra thì chị lại không châm lửa mà chỉ chăm chú nhìn một lúc lâu rồi lại cất thuốc vào, cười khổ nói, “Anh ấy không thích tôi hút thuốc.”
Nói xong nước mắt lại rơi, “Tôi không hiểu, tại sao lại có kẻ muốn giết một người chính trực như anh ấy. Mọi người biết không, mỗi lần nhìn thấy trên đường có mẩu thuốc lá còn đang bốc khói là anh đều nhặt, dụi tắt rồi ném vào thùng rác, hy sinh ngày nghỉ tới các trường tiểu học, trung học trong thành phố để dạy học sinh các cách phòng cháy chữa cháy, tất cả người già mẹ góa con côi trong khu xóm đều được anh chăm sóc giúp đỡ, giúp họ cắt tóc, kỳ lưng, còn đưa họ tới công việc tản bộ, một người như vậy, tại sao lại có kẻ muốn giết anh ấy!”
“Vậy anh ấy có xích mích, thù hằn với ai không?”
Chị vẫn lắc đầu, “Bất kể ở đội phòng cháy chữa cháy hay trong khu xóm của chúng tôi, chỉ cần nhắc đến tên anh ấy thì ai mà không bật tay cái khen ngợi! Kết thù chuốc oán? Không, anh ấy không thể kết thù chuốc oán với ai được. Chu Tân là một người hiền lành, nếu không cũng không bị tôi lừa đến chạy vòng quanh như thế! Cho dù sau này biết đã bị tôi lừa nhưng anh cũng không trách. Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào giống như anh ấy, đối xử tối với mọi người mà không cần báo đáp, anh đối xử với tôi càng tốt hơn. Tôi vẫn cho rằng mục đích của Chu Tân là muốn lên giường với mình, nhưng không phải, dù tôi cởi sạch đưa tới cửa thì anh ấy cũng không có suy nghĩ lệch lạc. Ngược lại tôi càng ngày càng không thể thiếu anh ấy, khi đó mang thai bé Vũ, cuộc sống rất thoải mái, cảm thấy con gái lớn lên từng ngày trong bụng mình, càng ngày tôi càng không nỡ bỏ nó. Tới lúc được năm tháng phải đi phẫu thuật bỏ đứa bé, bác sĩ nói tiểu cầu của tôi quá thấp, bình thường không được chăm sóc bồi dưỡng đầy đủ nên nếu phá thai sẽ rất nguy hiểm, còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng, đề nghị tốt nhất là sinh ra.”
Chị lặng lẽ kể lại, đôi mắt đong đầy nước nhưng lại chứa nét cười, “Sau khi anh ấy biết chuyện liền hỏi tôi có muốn kết hôn với anh ấy không, anh ấy cưng chiều bé Vũ như con gái ruột của mình. Với tôi lúc đó mà nói, anh ấy chính là ánh sáng của cuộc đời mình, vừa sáng ngời vừa ấm áp, thế nên đã đồng ý. Lúc bé Vũ ra đời, tôi bị mất máu rất nhiều, không thể hoạt động trong thời gian ở cữ. Chính anh ấy đã thức đêm không ngủ lo cho tôi và bé Vũ, chăm sóc chúng tôi thật khỏe mạnh, cuối cùng lại để bản thân ngã bệnh. Các cậu nói một người như vậy, tại sao lại có kẻ giết anh ấy được!”
Nói xong lời cuối cùng, chị kích động, nước mắt rơi như mưa, “Tại sao lại giết anh ấy, đến cùng anh ấy đã làm chuyện gì mà lại giết anh ấy bằng cách tàn nhẫn đến vậy. Vì sao lại không giết tôi, trước giờ tôi không phải là người tốt, vì sao chứ! Không phải đã nói người tốt sẽ được bình an một kiếp, không phải đã nói người tốt sẽ có phúc trọn đời sao, vì cứu người mà cả người anh ấy toàn vết thương như thế, ông trời không có mắt!”
Chị gào thét, chửi rủa, hai mắt đỏ lên rất dữ tợn. Chu Thấm Vũ bên cạnh tỉnh giấc, thấy mẹ như vậy thì giật mình hoảng sợ, “Mẹ ơi…”
Cố Đan Quyên nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của bé thì không cầm được nước mắt, “Cái tên Thấm Vũ này cũng là do anh ấy đặt, nói rằng nhiều nước một chút mới tốt, sau này nhất định có thể gặp dữ hóa lành…”
“Mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, mẹ đừng khóc nữa!” Cô bé ba tuổi Chu Thấm Vũ nhanh nhẹn bò dậy, dùng đôi tay mũm mĩm ôm cánh tay mẹ, “Chờ bố về, con sẽ bảo bố mua cho mẹ bánh bông lan phô mai mà mẹ thích nhất.” Bé vụng về lau những giọt nước mắt trên mặt mẹ, lại không biết những lời mình nói khiến mẹ càng khóc nhiều hơn.
Cố Đan Quyên ôm lấy cô bé, khóc đến run cả người, “Bé Vũ… Bé Vũ…” Chị không biết phải nói sao với con rằng người bố mà bé yêu nhất đã chết, đã không thể trở về nữa rồi.
Hai mẹ con ôm nhau khóc to khiến Lâm Mặc và Táo Chấn không thể hỏi tiếp, đành phải tạm thời kết thúc, cho người đưa hai mẹ con tới khách sạn gần đó nghỉ ngơi một chút.
Cảnh Táp cầm một xấp tài liệu đi vào phòng nghỉ, “Đây là hồ sơ của Chu Tân, mọi người có thể xem qua một chút!”
Khi hai người cầm tài liệu lật đọc, Cảnh Táp thuật lại: “Chu Tân, 32 tuổi, năm 22 tuổi gia nhập đội phong cháy chữa cháy thành phố S. Trong 10 năm, bốn lần đạt huân chương lao động hạng ba, hai lần đạt huân chương lao động hạng hai, bảy năm liên tục được phong làm đội viên ưu tú của đội phòng cháy chữa cháy, là một trong mười tám đội viên phòng cháy mũi nhọn của thành phố S. Năm năm trước, vì cứu một em bé sáu tháng tuổi mà nạn nhân đã đưa đứa bé vào cầu thang thoát hiểm, dùng thân thể chặn ngoài cửa để ngăn ngọn lửa suốt mười phút, khiến một diện tích lớn trên lưng bị bỏng cấp độ ba, phải nằm viện gần hai tháng. Hai năm trước lại vì cứu một bà lão hơn tám mươi tuổi mà bị xà nhà rơi xuống đè gãy xương đùi. Ngoài ra, nửa năm trước đường cao tốc nội thành gặp sự cố, xe cứu viện không tới kịp, nạn nhân liền dùng tay không nâng tấm thép đè lên động mạch của người bị thương lên, giữ vững trong suốt hai mươi phút không buông tay, cuối cùng bị gãy ba ngón tay.
Những lời Cảnh Táp nói đều được ghi rõ trên hồ sơ, từng sự kiện, từng việc một, vô cùng tường tận. Còn có một số việc nhỏ, ví như trong khu trung cư có người không cẩn thận để em bé hai tuổi trong nhà, khiến bé vô ý rơi xuống từ của sổ, ngã sấp xuống hiên che mưa trên tầng năm, bởi vì là kiến trúc kiểu cũ, không thể đặt được đệm khí mà cũng khó leo lên. Bé gái sợ quá lăn xuống, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Chu Tân liền nhào qua dùng tay tiếp được em bé. Kết quả bé gái hoàn toàn lành lặn, còn Chu Tân lúc nhảy xuống, trọng lực dồn lên cánh tay dẫn đến nứt xương.
Mọi người đều biết nhân viên chữa cháy là bộ đội linh hoạt nhất trong thành phố, không chỉ có nhiệm vụ cứu hỏa và cứu hộ mà còn tham gia các công tác cứu viện khác, ví như cứu viện giao thông, hỗ trợ xe cứu thương, đuổi động vật hoang dã, loại bỏ những rủi ro an toàn, kiểm tra nguồn nước của công ty nước máy, thậm chí gặp mèo hoang chui vào trong động cơ ô tô cũng có thể gọi 119 xin sự giúp đỡ của đội phòng cháy chữa cháy.
Bọn họ gần như là vạn năng, mà sự vạn năng này không đơn giản chỉ là lòng dũng cảm, cũng không đơn giản là dập lửa, mà còn cần có tố chất tâm lý thật cứng cỏi.
Ngoan cường, mạnh mẽ, không ngại hy sinh, chẳng sợ mệt nhọc, liên tục tác chiến chính là tác phong chiến đấu của đội phòng cháy chữa cháy.
Nếu nói tới anh hùng trong thành phố, tuyệt đối không ai có thể vượt qua được các thành viên đội phòng cháy chữa cháy.
Mà có nhân viên phòng cháy chữa cháy có chiến công hiển hách như Chu Tân, quả chính là anh hùng của anh hùng.
Một người như vây, vì sao lại bị giết?
Đang lúc Tào Chấn và Lâm Mặc nghĩ mãi không ra, Cảnh Táp lại nói, “Tôi vừa gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy Giang Thành của thành phố S, bọn họ hỏi bao giờ có thể đưa di thể của Chu Tân về?”
“Vụ án còn đang như lọt vào sương mù, chỉ sợ còn phải giữ lại thi thể một thời gian.”
“Đúng rồi, đội phong cháy chữa cháy hẳn là phải có mẫu DNA của đội viên, em có nói bọn họ cấp cho không?” Đây là để một khi nhân viên chữa cháy hy sinh vì nhiệm vụ, không thể phân biệt được di thể có thể đối chiếu DNA.”
Cảnh Táp gật đầu, “Bọn họ lập tức sẽ phái người đưa tới.”
“Trước tiên chúng ta cứ xác nhận DNA rồi nói sau. Mặt khác, dựa theo hồ sơ, trên thân thể Chu Tân có nhiều vết thương, cần xét nghiệm tử thi lần nữa mới được.”
Tào Chấn rất quen thuộc quá trình này, cảnh sát nhất định phải chắc chắn không xác nhận sai thân phận người chết mới có thể triển khai phá án và bắt giam.
Lâm Mặc lại nói, “Còn tình huống của nạn nhân ở chỗ anh thì thế nào?” Ý anh hỏi tới xác chết cháy ở thành phố S.
“Người chết tên là Hình Hiểu Lỗi, 32 tuổi, giới tính nam, trình độ trung học, hoàn toàn ngược lại với Chu Tân, là một kẻ côn đồ có nhiều tiền án. Năm 16 tuổi trộm cắp bị bắt vào trại giáo dưỡng, 18 tuổi gây sự ẩu đả đánh bị thương hai người nên bị phạt giáo dục lao động một năm, 20 tuổi vào tù vì tội ăn cắp, 23 tuổi được thả ra ngoài, ổn định một thời gian thì tới năm 25 tuổi lại bị phán năm năm tù do trộm cắp tài vụ công ty. 30 tuổi ra tù không nghề nghiệp, lang thang khắp nơi, làm việc tay chân, từng giữ xe ở quán ăn, nhưng không làm cái gì lâu dài. Những ai có biết nạn nhân đề biết nạn nhân đều nói, hắn ta là một kẻ khốn nạn. Năm ngoái nạn nhân vừa tìm được công việc bảo vệ ở một nhà kho, nơi xảy ra án mạng cũng chính là ở trong nhà kho này. Bởi vì trước giờ không được sử dụng, chủ nhà kho liền thuê gã về canh giữ không cho mấy kẻ lang thang đi vào. Hình Hiểu Lỗi xem nơi đó như nhà của mình, ăn uống ngủ nghỉ bên trong, 1200 tệ tiền lương mỗi tháng đều bị đem đi mua rượu. Nạn nhân là một kẻ nghiện rượu điển hình,trong báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói nạn nhân bị thiêu chết sau khi say rượu. Bởi vì nhà kho vắng vẻ, lại không có người sử dụng, nạn nhân chết được 8 ngày thì chủ nhà kho mới phát hiện. Cũng vì chủ kho hàng muốn bán nhà kho, sau khi đi kiểm tra mới phát hiện ra, chứ không thì có lẽ đến giờ cũng chẳng ai hay biết gì?”
“Sau khi say rượu?” Ánh mắt Lâm Mặc tối sầm lại, “Túc là nạn nhân bị thiêu sống sau khi say rượu đến mê man bất tỉnh?”
“Không sai!”
Lâm Mặc lại hỏi: “Nạn nhân có những mối quan hệ như thế nào?”
“Đều là những kẻ cặn bã trong xã hội, chúng tôi cũng đã điều tra theo hướng này, không loại trừ khả năng bị báo thù. Căn cứ vài tư liệu trước mắt, Hình Hiểu Lỗi là người thành phố X, trước 13 tuổi thì sống ở thôn Hổ Núi ở núi Đại Hắc. 13 tuổi theo bố mẹ tới thành phố S, sau này bố mẹ ly hôn, mỗi người có gia đình riêng của mình thì nạn nhân sinh hoạt lần lượt tại hai nhà, có một em trai cùng cha khác mẹ và một người em gái cùng mẹ khác cha. Chúng tôi cũng đã hỏi thăm, kể rằng từ khi nạn nhân vào tù năm 20 tuổi thì người trong nhà chưa từng gặp lại anh ta nữa. Bố mẹ cũng không chào đón, lâu rồi không liên lạc.”
“Sư huynh!” Đột nhiên Cảnh Táp hoảng hốt chỉ vào lí lịch của Chu Tân rồi kêu lên, “Chu Tân cũng là người thành phố X, hồi bé cũng từng ở vùng phụ cận núi Đại Hắc.”
Tào Chấn và Lâm Mặc cùng biến sắc, nhìn lại lý lịch trong tay Cảnh Táp.
Trên đó viết Chu Tân là người của thôn Hổ Núi núi Đại Hắc thành phố S, năm 13 tuổi bố mẹ thuyên chuyển công tác tới thành phố S nên anh ta cũng chuyển tới cùng.
“Trùng hợp vậy sai?” Tào Chấn kinh ngạc nói.
Năm Hình Hiểu Lỗi 13 tuổi cũng theo bố mẹ tới thành phố S, cũng là người thôn Hổ Núi núi Đại Hắc thành phố X.
Lâm Mặc nói: “Có lẽ đây là một đầu mối rất quan trọng.”
Hai người đều lớn lên ở thôn Hổ Núi cũng có nghĩa là hai người họ có quen biết.
“Tôi lập tức phái người tới thôn Hổ Núi núi Đại Hắc…” Anh bỗng cau mày, “Có điều núi Đại Hắc giải tỏa nên rất nhiều người dân ở thôn Hổ Núi đã di dời, muốn điều tra sẽ hơi khó khăn.”
Nhưng cho dù khó cũng phải điều tra, vất vả lắm mới có một đầu mối thế này, không thể cứ vậy mà bỏ qua được.
Chờ Lâm Mặc rời khỏi, Tào Chấn nhìn qua Cảnh Táp, chọc ngón tay vào trán cô, “Anh hỏi em, Đoan Mộc đâu rồi? Không phải em nói hai người cùng đi cắm trại dã ngoại à?”
Cảnh Táp bày vẻ đau khổ, giơ tay lên để anh nhìn thấy lòng bàn tay trầy trụa của mình, “Anh xem, cái này là do đuổi theo cậu ấy đó. Cứ nghĩ đến chuyện này em lại muốn khóc…”
Lúc ấy đột nhiên Khang Hi hạ lệnh nhổ trại quay về thành phố S, nhanh đến múc cô không trở tay kịp, đến khi phản ứng lại thì xe đã xuất phát cô đành phải chạy đuổi theo, đường núi dốc nên không để ý bị ngã, ngẩng đầu thì thấy Khang Hi đang cực kì đắc ý vẫy tay bai bai mình, mặc cô kêu gào thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Đúng là điển hình cho việc qua cầu rút ván, theo đuổi được Hiểu Hiểu thì anh hết thích cô rồi.
“Em còn mặt mũi nói với anh hả, anh phân phó qua điện thoại với em thế nào!”
Cảnh Táp cúi đầu, ậm ừ nói: “Vụ án này rất kì lạ, chỉ sợ không có cô ấy chúng ta không thể phá án được.”
“Vậy em còn ở đây làm gì? Không tranh thủ quay về thành phố S, đưa người tới đây cho anh.”
Cảnh Táp hoảng sợ lắc đầu, “Không được, không được, anh không biết Khang Hi đáng sợ tới mức nào đâu!”
“Không phải em rất thần tượng cậu ta à? Không phải em nói cậu ta là nam thần của mình à? Không phải em từng nói cậu ta là một người mười phân vẹn mười ư?” Tất cả mọi người trong cục công an đều biết cô là fan não tàn của Khang Hi, nếu có ai trong đội cảnh sát nói xấu Khang Hi thì Cảnh Táp lập tức đi tìm để tranh luận cho bằng được.
Trán Cảnh Táp rịn mồ hôi, “Em… Em… chỉ mê hình tượng trên màn ảnh của anh ấy thôi.”
Màn ảnh so với thực tế khác biệt quá lớn, trên màn ảnh Khang Hi là nam thần, còn trong hiện thực lại là một kẻ hung thần. Lúc Cảnh Táp đuổi theo xe, nụ cười lạnh trên mặt Khang Hi khiến 300 sợi lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên, da dẻ run rần rần.
Lạnh lùng u ám kinh khủng, cứ như là bị thứ quỷ yêu nào nhập vào người.
Tào Chấn cũng từng lãnh giáo sự đáng sợ của Khang Hi. Lần đầu tiên gặp đã gài anh ăn cay một bữa, ký ức tới giờ vẫn còn mới nguyên.
Chỉ cần bên cạnh Đoan Mộc Hiểu Hiểu có vị thần giữ cửa thế này thì e là bọn họ muốn tiếp cận cũng khó khăn, chuyện phải suy nghĩ thật kĩ để tìm một biện pháp nào đó mới được.
Tào Chấn nói, “Được rồi, chờ Lâm Mặc tra được tin tức rồi tính tiếp. Thời gian cũng không còn sớm nữa, em mau trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Táp cười hì hì, “Em chờ anh nói câu này mãi, hôm nay em đã khốn khổ lắm rồi!” Chưa tính chuyện chạy khắp núi, gào khàn cả họng, lại còn phỉa chơi cùng Chu Thấm Vũ cả tiếng đồng hồ, xương cốt mỏi nhừ.
“Nhìn chút tiền dồ của em này, nhanh về ngủ đi, ngày mai cùng Lâm Mặc tới núi Đại Hắc một lần nữa.”
“Đã rõ!” Cảnh Táp vẫy tay, sau đó tự bóp vai nói, “Sư huynh, em có thể dùng tiền công tác để đi spa được không?” Tiền công tác của cảnh sát khi ăn uống ngủ nghỉ ở khách sạn đều sẽ được thanh toán.
Tào Chấn cốc đầu cô một cái thật vang, “Tự trả tiền!”
Cô bĩu môi ai ui một tiếng, tỏ ra tội nghiệp đi ra ngoài.
Sau khi Cảnh Táp rời đi không lâu thì Lâm Mặc đã quay lại. Thấy Tào Chấn vẫn đang đọc hồ sơ, anh ta nói: “Đây là địa bàn thành phố X, anh không cần tận tâm hơn cả đội trưởng là tôi đâu.”
Tào Chấn cười nói: “Dù sao cũng không ngủ được.”
“Có muốn uống một chén không!”
Đây là một lời mời rất quý giá, nếu để người khác biết Lâm Mặc chủ động mời người khác uống rượu, chỉ sợ ngày mai tất cả nhân viên cảnh sát thành phố X sẽ bị mù –vì quá kinh sợ mà tròng mắt rớt xuống đất.
Tào Chấn gấp lại hồ sơ, sảng khoái đáp: “Được rồi, như cũ, rượu xái (*)!”
(*) Rượu xái: Rượu nước thứ hai (Hàm lượng cồn 60%-70%)
Lâm Mặc hừ lạnh: “Bia!”
Tào Chấn kiên trì nói: “Rượu xái, lạc rang.”
“Bia, lạc rang!”
“Vậy tôi uống rượu xái còn cậu uống bia!”
Lâm Mặc: “…”
***
Rạng sáng hôm sau, Tòa Chấn, Lâm Mặc và Cảnh Táp cùng nhau lên núi Đại Hắc, Cố Đan Quyên cũng đi cùng. Vì đã xác định được danh tính của Chu Tân, nhân viên quản lý khu dã ngoại có thể kiểm tra tư liệu đăng ký, tra ra địa điểm cắm trại của Chu Tân. Có thể chỗ đó sẽ lưu di vật của nạn nhân cần Cố Đan Quyên tới phân biệt, xác nhận.
Sáng sớm trên núi Đại Hắc, không khí trong lành, mây mù cùng sương sớm hòa vào nhau, núi non trùng điệp, cây cối xanh biếc. Xe cảnh sát đi dọc một con đường men theo sườn núi lên trên, tới khu vực mà nhân viên công tác chỉ dẫn.
Nhân viên khu cắm trại ngồi ở ghế phụ lái, chỉ về phía trước, “Đây chính là nơi mà anh Chu cắm trại, lần nào anh ấy tới cũng chọn chỗ này.”
Cảnh Táp nhìn cảnh vật xung quanh qua khung cửa sổ, không có gì đặc biệt, khắp nơi đều là cây cối, mênh mông một màu xanh.
Lâm Mặc lái xe đi thêm một đoạn, đường núi phía trước càng ngày càng hẹp và dốc, anh đành phải dừng xe.
Sau khi mọi người xuống xe thì đi thêm một đoạn đường nhỏ, chưa tới nơi thì đã thấy một chiếc lều vải kiểu dáng đơn giản, màu cam ở đằng xa. Cố Đan Quyên vừa nhìn là đã nhận ra đó là lều của Chu Tân ngay, vì có lần chị và bé Vũ đi công viên trò chơi đã rút thăm trúng thưởng chính cái lều này.
Trừ cái lều vải thì bên cạnh còn có cái lò nấu được bắc bằng đá, trên mặt đất có đặt nồi niêu xoong chảo. Trên lò có một cành cây gỗ bắc ngang, treo một cái ấm sắt nhỏ, có lẽ dùng để đun nước. Vật dụng tùy thân của Chu Tân rất đơn giản, mấy gói mì ăn liền, một ít thịt và chút hoa quả. Thua kém nhóm cắm trại của Khang Hi và Cảnh Táp một trời một vực.
Bên cạnh bếp nấu có hai thùng, nhìn qua là có thể nhận ra một cái đựng nước một cái đựng rác. Có lẽ do ảnh hưởng từ công việc làm nhân viên chữa cháy nên trong thùng rác lại đựng rất nhiều nước, có lẽ là để dập lửa.
Cố Đan Quyên tìm thấy ba lô của Chu Tân trong lều vải, ôm vào ngực một hồi lâu mới chịu đưa cho Lâm Mặc.
Lâm Mặc mở ra thấy không có gì đặc biệt, bên trong ngoại trừ ví tiền, đồng hồ thì còn có đồ dùng rửa mặt và quần áo để thay đổi.
Ngược lại Cảnh Táp phát phát hiện ra điều bất thường, “Sư huynh, qua đây xem!”
Tào Chấn nghe nói liền đi tới, “Có gì à?”
Cô mò ra được một thứ từ đống rác trong thùng, “Sư huynh, đây là cái gì?”
“Nhang?”
Đó là mấy cây nhang đã cháy hết, loại nhang dùng để thắp, cúng bái!
“Sao lại có nhang?”
Nghi vấn của Cảnh Táp cũng là nghi vấn của Tào Chấn, lần đầu anh thấy có người lại mang nhang đi cắm trại.
“Tào Chấn, anh qua đây một chút!”
Tào Chấn quay đầu nhìn về phía Lâm Mặc, “Phát hiện cái gì à?”
Anh bước tới, đưới chân Lâm Mặc là một đống tro, hơi ướt. Anh dùng chân quét thì thấy có ánh bạc lấp lánh trong đám tro tàn. Đây không phải tro bình thường mà là tro giấy thiếc.
Tào Chấn ngây người.
Chưa nói tới có nhang mà ở đây còn có cả giấy thiếc nữa, đó không phải là tiền vàng sao? Vàng mã đốt cho người chết được làm từ giấy thiếc.
“Sư huynh!” Cảnh Táp vẫy Tào Chấn rồi cầm một thứ gì đó chạy tới, “Sư huynh, anh nhìn xem, là bát hương.”
Trong tay cô là một bát hương nhỏ, loại dùng để cắm nhang khi cúng bái, kiểu đáng đơn giản, loại lư hương thì dùng.
Nhang, giấy thiếc dùng để làm vàng mã, bát hương…
Có thể dùng làm gì?
Lâm Mặc nói: “Nạn nhân tới đây để cúng bái.”
“Cúng bái ai?”
Cảnh Táp đáp: “Hay là bố mẹ? Chảng phải nạn nhân lớn lên ở núi Đại Hắc sao?”
Cố Đan Quyên nghe thấy cũng ngẩn người, nhưng chị lập tức khẳng định, “Không thể nào, bố mẹ anh ấy đều được an táng ở nghĩa trang núi Thiên Mã, khu Tùng Giang thành phố S rồi, tiết thanh minh năm nào chúng tôi đều tới đó tảo mộ.”
“Vậy thì điều này quá kỳ lạ rồi?” Đâu chỉ kỳ lạ, chính là không thể tưởng tượng.
Tào Chấn nhìn qua cậu nhân viên, “Nằm nào anh Chu cũng tới đây?”
“Đúng vậy, năm nào cũng tới, lần nào tới đây cũng chọn địa điểm này.”
Lâm Mặc híp mắt, nói với Cố Đan Quyên, “Chị từng tới nơi này chưa?”
Cố Đan Quyên lắc đầu, “Mỗi năm anh ấy đều tới nơi này cắm trại, tôi cũng biết, muốn đi cùng nhưng anh ấy đều không đông ý, nói rằng tôi không chịu được cực khổ mà bé Vũ vẫn còn nhỏ, lên núi không an toàn. Tôi chỉ cho rằng vì anh ấy là nhân viên chữa cháy, gặp nhiều tai nạn thảm khốc nên cần một nơi giảm áp lực.”
Phương thức này được rất nhiều người có công việc nguy hiểm lựa chọn để giải tỏa áp lực, leo núi, hít thở không khí thiên nhiên, cũng không mấy kì lạ.
Nhưng mang vàng mã tới nơi cắm trại thì mới là quá kì lạ.
Vì sao?
Đây là điều nghi vấn đầu tiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.