Chương 89: TRÔI NƯỚC TỚI
Khuyển Thần Khuyển Khuyển
12/10/2018
Thành phố S, hoàng hôn.
Trong những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà, khi ráng chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, thành phố mới bắt đầu trở nên náo nhiệt. Nơi này khác xa với núi Đại Hắc, mỗi khi màn đem buông xuống thì toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhất là trong mấy ngày lễ quốc khánh, những ánh đèn neon đầy màu sắc tụ lại một vùng, phát ra ánh sáng rực rỡ, mặt hồ phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, từng gợn sóng khẽ gợn trong gió đêm nhìn đẹp vô vùng. Ấy nhưng với những người đã thấy cảnh xa hoa sung túc ở đây nhiều rồi, bỗng có cảm giác hơi ngấy vì thừa mứa, không thể so sánh được sự yên tĩnh nơi núi rừng, và vẻ đẹp tinh khôi mà bầu trời sao mênh mông mang lại.
Trong phòng VIP của khách sạn Túy Huy Hoàng, sơn hào hải vị đã được mang lên đầy đủ, ở trong núi mấy ngày, ngoại trừ cái chân dê lần trước thì chưa được ăn miếng thịt nào, ngoại trừ Khang Hi, Hiểu Hiểu, Vệ Bảo, những người còn lại đều đang ứa nước miếng, chỉ chực chờ nhân viên phục vụ bày đồ ăn xong đi ra khỏi cửa, bọn họ lập tức ăn như hổ như sói, miệng toàn dầu.
An Hủy ăn liều mạng nhất, cô từng nghe Cảnh Táp kể rồi, Khang Hi từng mời cô ấy ăn ở đây, không hổ là khách sạn xa hoa nhất thành phố S, ngon cực kì.
Khang Hi nói anh sẽ mời bữa nào, bọn họ cứ chọn món đắt nào cũng được. Hiếm khi thấy anh thế này, đương nhiên bọn họ không khách sáo.
“Vẫn còn giận?” Khang Hi lột vỏ tôm, lột vỏ xong là liền bỏ vào bát của Hiểu Hiểu. Vì chuyện Cảnh Táp mà từ khi xuống xe tới giờ cô vẫn không nói chuyện với anh gì cả.
Hiểu Hiểu thả lại tôm vào bát của anh, gắp một miếng thịt bò nướng, ăn một mình mặc kệ Khang Hi.
“Hiểu Hiểu, em đã đồng ý với anh rồi, cho dù thế nào chăng nữa thì cũng gây chiến tranh lạnh.”
“Ai nói?” cô không nhớ mình đã từng hứa hẹn như vậy, “Có bản lĩnh anh mang bản ghi âm ra đây.” Cô không tin là anh mang ra được.
Anh lại gắp lại con tôm vào bát cô, giọng không mặn không nhạt, “Không có bản ghi âm. Vì lúc em hứa, điện thoại đang tính giờ …” Anh dừng một chút, nháy mắt với cô một cái, “Em hiểu mà!”
Hiểu Hiểu lập tức đỏ mặt, quả thật là đã hiểu, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Điện thoại của anh chỉ tính giờ trong một tình huống duy nhất, đó là khi Khang Hi đang muốn tăng thời gian ấy ấy trung bình của mình.
Có lẽ sợ cô chưa đủ xấu hổ, anh đọc vanh vách những lời mà Hiểu Hiểu đã hứa hẹn: “Một, không sử dụng vũ lực với anh. Hai, tức giận cãi nhau không đực chiến tranh lạnh. Ba, lúc cầu xin tha thứ phải gọi anh là Vạn Tuế Gia. Bốn, mỗi ngày làm tình ít nhất…” Anh đột nhiên hít vào một hơi, cắn răng chịu đựng nhìn xuống chân của mình.
Hiểu Hiểu đang lấy chân đạp mạnh chân anh, lại còn dùng sức nghiến.
“Hiều Hiểu, cái này là sử dụng vũ lực …”
“Anh còn dám nói!” Cô lại dùng sức thêm, mặt đỏ sắp bốc cháy.
Những lời hứa hẹn này, là lúc cô cô bị anh lăn qua lăn lại tới mức không chịu nổi nữa, muốn anh mau kết thúc nên mới đồng ý, có mấy điều chưa nghe rõ mà cô cũng đã hứa đại rồi.
Cô xấu hổ giận dữ nói: “Không tính!”
Khang Hi mặt dày mày dạn bảo, “Mặc kệ là trong tình huống nào, lời hứa là lời hứa, sao lại có thể không tính? Nếu không… Tối nay lại thêm một điều, ví như điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết?”
Anh vuốt cằm, bày ra vẻ đang rất mong chờ, mắt nhìn cô lóe sáng, cực kì nham hiểm đen tối, gắp con tôm trong bát cô lên nói, “Mau, ăn nhiều một chút, em cần có sức khỏe.”
Cô đỏ mặt véo mạnh eo anh một cái.
Anh cười kêu đau, “Đánh là thương, mắng là yêu, mặc dù đây là danh ngôn chí lý nhưng em ra tay nhẹ một chút thôi chứ!”
Trong lúc hai người đang sến sùa như vậy, những người xung quanh đều nhìn thấy hết, có điều làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục vùi đầu ăn như điên.
Chờ cơm nước xong xuôi, mặt Hiểu Hiểu đã đỏ tới nỗi không nhìn ra màu da ban đầu, còn mắt mày Khang Hi thì sáng rỡ, cứ như là say thuốc.
Vệ Bảo nhấn chuông gọi phục vụ, phục vụ liền đẩy cửa vào.
“Tính tiền!”
“Vâng, ngài Vệ, xin chờ một lát.”
Một lát sau, phục vụ liền cầm hóa đơn vào, “Lần này ngài Vệ lần này kí sổ hay thanh toán tiền mặt?”
Vệ Bảo chỉ chỉ Khang Hi, ý là tính tiền với anh.
Khang Hi nhận hóa đơn liếc nhìn, không thấy anh rút tiền thanh toán, ngược lại kêu nhân viên phục vụ ra ngoài trước.
Mọi người không hiểu, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?
Chờ nhân viên phục vụ đi ra, anh chậm rãi lôi điện thoại, mở một tin tức giải trí đưa cho Vệ Bảo xem.
Trên đó viết, gần đây có hộ gia đình ở Phúc Để phát hiện một anh chàng giao hàng trông rất giống Khang Hi, mặc đồng phục giao hàng online của Vệ Thị, còn chụp một tấm hình. Vì chụp gấp nên hơi mờ, nhưng sau khi đăng lên Weibo, rất nhiều cư dân mạng nhận định rằng dáng dấp anh shipper này giống Khang Hi đến bảy phần, thế là có ngay hai vạn lượt chia sẻ. Sau sự kiện này, lại có một gia đình khác ở Phúc Để, lúc dọn album ảnh trong điện thoại phát hiện bức ảnh chụp người giao hàng trong thang máy, bức ảnh được chụp hồi tháng năm. Người này muốn chụp tấm áp phích của Khang Hi trong thang máy, không có ý định chụp cậu trai này vào, nhưng vừa khéo thế nào khi so sánh với Khang Hi trong tấm poster thì quả thật càng nhìn càng thấy giống, càng xác nhận sự việc không phải tin đồn. Thế là rất nhiều fan của Khang Hi đã lên cửa hàng online của của Vệ thị để đặt mua, mong chờ có thể gặp được chàng trai giống Khang Hi tới giao hàng.
Cuối bài còn thêm một câu, nhờ vậy mà doanh thu cửa hàng online của Vệ thị tăng gấp ba lần.
Sự thật thì chàng trai giao hàng ấy chính là Khang Hi, những lúc anh ra ngoài mua điểm tâm cho Hiểu Hiểu hoặc là mua đồ ăn vặt mà cô thích sẽ mặc trang phục giao hàng online của Vệ thị, sau đó hóa trang một chút che giấu tướng mạo. Cách này được Vưu Giai dạy cho, ngay từ lần đầu tới nhà Hiểu Hiểu anh đã ăn mặc như vậy để tránh tai mắt.
Không ngờ lại bị người ta chụp ảnh, may mà đã hóa trang nên mới không bị mọi người coi là Khang Hi thật.
Mà tấm ảnh bị chụp hồi tháng năm đó cũng là lần đầu tiên anh tới nhà Hiểu Hiểu.
Gần đây Vệ Bảo ở khu cắm trại suốt, quả thật hoàn toàn không biết chuyện này, cũng vì cậu đã dặn dò thư ký không muốn làm việc trong thời gian đi cắm ngoại nên thư ký cũng không thông báo chuyện này cho anh.
Anh nhìn Khang Hi, “Cậu biết chuyện này từ lúc nào?”
Khang Hi nhún vui không đáp, trực tiếp đặt hóa đơn trước mặt Vệ Bảo.
Vệ Bảo liền hiểu, cái gì mà mời khách ăn cơm chứ, anh vốn đã sớm biết chuyện này. Khang Hi có tài khoản weibo, nhất định là được fan hâm mộ sẽ chia sẻ cho xem.
Đây chính là đã có âm mưu từ sớm!
Muốn tên này nguyện ý mời ăn một bữa cơm thì đúng là khó cmn khăn quá. Cho dù anh có đãi tiệc bạn bè thì cũng đòi nhận tiền mừng cho được, mà tiền mừng cũng phải đủ cho Khang Hi đãi thêm mười mấy bàn tiệc khác mới chịu.
Còn trường hợp của Cảnh Táp là do anh cam tâm tình nguyện mời nhưng mục đích là để moi thông tin của Hoàng hậu nương nương, cuối cùng vì sự kiện ‘Gian phu’, anh không chịu nổi đả kích quá lơn nên bỏ đi trước, cuối cùng vẫn vẫn là Vệ Bảo trả tiền đó thôi.
Giờ phút này, đúng là Vệ Bảo hơi không tình nguyện.
Dựa vào đâu chứ!?
Khang Hi hừ nói, “Doanh thu tăng gấp ba lần không nói, cứ coi như là trùng hợp, nhưng cậu đừng quên công ty của cậu cũng không có nhân viên giao hàng này, bây giờ mọi người đều mong chờ, qua mà một thời gian mà không có ai được nhân viên này giao hàng, cậu đoán sự việc sẽ thế nào?”
Vệ Bảo chảy mồ hơi, thế thì trang mua sắm online của Vệ thị sẽ bị san bằng chứ sao.
Khang Hi lại nói: “Tôi có một quảng cáo nhưng vì sản phẩm đó bị đặt vấn đề về chất lượng, mất đi tư cách xuất hiện trên thị trường nên bị hủy bỏ, thành ra cũng đang rảnh, cậu có muốn tôi giúp một tay không? Có điều phải tính tiền à nha. Coi như bữa cơm này là tiền đặt cọc nhé?”
Vệ Bảo chấp nhận thẻ tín dụng ra, ngiến răng nghiến lợi nói: “Tính tiền!”
Dứt lời, nhân viên phục vụ liền tiến vào.
“Chờ một chút!” Khang Hi đột nhiên nói.
Nhân viên phục vụ sửng sốt.
“Gói cho tôi ba hộp huyết yến, hai hộp bánh ngọt tơ vàng, gói thêm ba phần cỏ băng, ngoài ra còn có hai chiếc chân giò hun khói Kim Hoa cao cấp.” Anh nhìn về phía Hiểu Hiểu, “Em còn muốn gì không? Mau nói để cho Vệ Bảo tính tiền cả thể.”
Hiểu Hiểu: “…”
Cô không địch nổi anh là chuyện thường, bởi vì căn bản không có ai có thể đối phó được anh.
Người ngoài hành tinh vẫn đen tối hơn người trái đất!
**
Sau khi kết thúc bữa tiệc, mọi người liền ai về nhà nấy. Hiểu Hiểu muốn đưa An Hủy về nhà lại bị Khang Hi ngăn cản, trực tiếp đạp Kế Hiểu Nam thế mạng.
Kế Hiểu Nam đau khổ, vẫn phải làm tài xế tới phút cuối.
Khi về nhà, Hiểu Hiểu thấy anh nhét bao lớn bao nhỏ lên xe mà xe là do tiểu Trần mang tới, cũng bởi không tiện chạy nhà xe di động trong thành phố. Cô không nhịn được liền hỏi, “Anh tiết kiệm như vậy làm gì?” Lúc mua nội y với bao cao su, anh hào phóng lắm cơ mà.
“Nuôi em chứ sao.” Anh mở cửa sau cho Nếp và Vừng lên xe, lúc ăn cơm tụi nó được gửi dưới vườn hoa của khách sạn, được cho ăn no nê ở dưới rồi.
“Em cũng có tiêu tiền gì đâu?” Hơn nữa cô cũng không cần anh nuôi.
“Còn con gái chúng ta thì sao? Em xem, tã lót, sữa bột, đồ chơi, váy công chúa, học hành, không phải đều cần tiền sao?”
Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, “Con gái ở đâu ra!?”
Anh lên xe, cười nói: “Cái này còn phải hỏi à, chờ anh tặng cho.”
“Không biết xấu hổ!”
“Mấy loại chuyện sinh con dưỡng này chính là sản phẩm của không biết xấu hổ!”
Hiểu Hiểu nói không lại anh, đỏ mặt thắt dây an toàn, “Lái xe!”
“Được, lái xe!” Anh xoay vô lăng, lái thẳng về Phúc Để.
Về bãi đỗ xe Phúc Để, hai người xách bao lớn bao nhỏ xuống xe, cứ như vừa đi mua sắm đồ tết về, đi vào thang máy VIP, Khang Hi không nhịn được lại muốn hôn cô.
Nụ hôn đó rất mãnh liệt, rất triền miên.
Trương Hựu Thành đứng hút thuốc ở đầu cầu thang. Ông tới do sự phó thác của Tào Chấn. Vừa dập tắt điếu thuốc thang máy liền mở ra, thấy đôi nam nữ đang hôn nhau tới bốc lửa, nếu hôn nữa chắc là sẽ cởi hết quần áo ra đó.
Hai con chó lớn ở sau khiến ông giật hết cả mình, nhưng tụi nó lại rất yên lặng ngồi trong thang máy, không kêu cũng không sủa.
Ánh đèn trong hành lang hơi tối khiến ông nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy người trẻ bây giờ không biết kiêng kỵ gì cả.
Vừa nghĩ như vậy, nương theo ánh đèn trong thang máy, chợt phát hiện cô gái bị hôn tới mức thở dốc trong thang máy thân hình có chút giống Đoan Mộc, nhìn lại lần nữa, quả nhiên là cô.
Thấy hai người còn muốn hôn tiếp, ông đành ôngg giọng lên tiếng.
Tiếng ôngg giọng này đã đánh thức Hiểu Hiểu, cô quay đầu nhìn thấy là Trương Hựu Thành, liền đẩy mạnh Khang Hi ra.
Khang Hi nhất thời không chú ý, trực tiếp ngã vào trong tháng máy, bốn chân chổng lên trời, một đống đồ đạc bị anh đặt dưới chân, lúc ngã xuống không cẩn thận ấn phải nút đi xuống.
Không chờ anh đứng lên thì thang máy đã khép cửa đi xuống.
Hiểu Hiểu xấu hổ không rảnh quan tâm anh, đỏ mặt nhìn Trương Hựu Thành, lắp bắp, “Sao, sao… chú lại ở đây?”
Trương Hựu Thành cười khan một tiếng, “Đội trưởng Tào kêu chú tới.” Ông rút từ tập công văn ra một chồng hồ sơ, “Cậu ấy kêu chú đưa cháu cái này.”
“Cái gì?”
“Chúng tôi vừa phát hiện một thi thể chết cháy trong kho hàng trên đường Nam Hiếu…”
Cô đã nghe Cảnh Táp nói qua về việc này, cô vốn tò mò về vụ án nên cũng không từ chối, nhận lấy tư liệu.
“Chú đi đây, cháu xem kĩ một chút, nếu phát hiện gì nhớ gọi điện cho Tào Chấn.”
Hiểu Hiểu gật đầu.
Trương Hựu Thành lại liếc nhìn cái thang máy có Khang Hi đang ngã ở trong, cười cong mắt.
Tuổi trẻ thật tốt!
Chờ ông rời đi, Khang Hi mới ngồi đi lên.
Cửa vừa mở thấy Hiểu Hiểu đang cầm một xấp tài liệu liền hỏi: “Ông già kia là ai?”
“Chú Trương của cục công an!”
Khang Hi nhíu mày, “Đêm hôm khuya khoắt thế này ông ta tới làm gì?”
“Đưa tài liệu cho em.”
Lông mày anh liền nhíu lại thành một đường, “Hiểu Hiểu, chúng ta đã nói rõ ràng.”
Cô tức giận nói, “Chỉ là đọc tài liệu thôi, không tới núi Đại Hắc!”
Anh lập tức giãn lông mày, “Cái này còn tạm được!”
Hai người đem đồ trong thang máy ra xách về nhà, Vừng với Nếp nhìn chằm chằm hai cái chân giò hun khói Kim Hoa, mãi tới khi Khang Hi cất lên nóc tủ bếp thì tụi nó mới bỏ cuộc.
Tắm rửa xong, (đương nhiên là tắm chung), tắm đã rồi lăn giường.
Khang Hi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, chờ tới lúc Hiểu Hiểu hoàn toàn tỉnh táo đã hoàn toàn không nhớ rõ những gì liên quan đến ‘Điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết’ nào hết, chỉ cảm thấy thắt lưng ê ẩm.
Đến khi anh đòi thêm lần nữa, cô liền trùm kín chăn, đỏ mặt, lý trí nói, “Loại chuyện này một tuần hai lần là được rồi, tương đối khỏe mạnh!”
Cô đã nói chuyện này với anh từ lâu.
Nếu mà buông thả quá độ là không tốt cho cơ thể!
Khang Hi mất hứng nói, “Em một tuần chỉ ăn hai bữa cơm liệu có được không?”
Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Hai cái này sao mà so sánh được?”
“Sao không thể so sánh? Đều là nhu cầu sinh lý!” Khang Hi tiếp tục nói, “Nếu thân thích của em tới ghé thăm, anh phải nhịn ăn một tuần, nếu phải quay phim mà em không tới thăm anh lại càng phải nhịn lâu, tính một năm chả được mấy lần đâu!”
Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, “Dù vậy thì anh cũng không thể ngày nào cũng đòi… Cứ như máy bay chiến đấu lại còn không phân biệt sớm tối.”
“Tổng cộng một năm cũng không được bao nhiêu lần mà em cũng không thể cho anh ăn cho no, ăn cho xong? Anh cũng đâu cần ăn no quá đâu?”
Hiểu Hiểu cảm thấy biện luận với Khang Hi về vấn đề thỏa mãn còn tốn nhiều nơ ron hơn cả khi phá án.
“Không thèm nghe anh nói nữa…” Cô xoay người tính đi ngủ.
Khang Hi ngả ngớn sán tới bên tai cô, “Vậy hai đứa mình lại ăn bữa khuya nhé?”
Hiểu Hiểu: “…”
Anh lại bắt đầu đưa ra ý kiến để được ăn no.
Khang Hi thôi vào tai cô, tay cũng không chịu yên, “Anh có mua còng tay bằng lông, là màu tím em thích nhất, chúng ta thử một chút? Không phải em thích phá án sao?”
Anh có rất nhiều tò mò chuyện chuyện này, ham học tới không biết mệt.
Hiểu Hiểu không ngờ anh lại hăng hái tới vậy, thậm chí còn dùng tới mấy món đồ chơi tình dục này nữa.
“Thay đổi khẩu vị mọt chút, giúp vợ chồng hài hòa!” Anh nói tới đàng hoàng trịnh trọng.
“Sao anh không mua luôn roi về?” Cô rất muốn quất chết anh.
Khang Hi ra vẻ giật mình, “Hiểu Hiểu, thì ra là em ưa thích mấy kiểu kích thích như vậy, em cho anh suy nghĩ lại, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu như em thật muốn, anh cũng cố gắng làm…”
Hiểu Hiểu tàn nhẫn đá một cái, trực tiếp đạp anh lăn xuống đất.
Khang Hi cười hì hì bò trở lại, ôm cô hôn mạnh, “Đừng giận, lần sau anh nhất định sẽ mua!”
“Anh còn nói!”
Đối với sự nhiệt tình của anh, đúng là cô vừa sung sướng, nhưng cũng khổ không tả nổi.
“Bố anh còn để mẹ mang thai anh năm 41 tuổi, anh phải mạnh hơn ông ấy mới được. Có điều em yên tâm, anh cũng không đần như ông ấy, tự mình tìm khổ! Một đứa con là được. Nhịn một lần nửa năm cũng đủ thảm rồi, thêm một lần nữa chẳng phải là tự ngược à.”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao tự nhiên hôm nay anh lại nói chuyện con cái vậy nè?
“Hiểu Hiểu…” Anh ôm cô vào trong ngực, “Ra tết anh muốn dẫn em đi Thụy Sĩ…”
Cô sửng sốt, “Lại du lịch?”
Cô có tâm bệnh sợ pháo hoa, không hề dễ chữa, chắc chắn mấy ngày tết là ác mộng của cô. Có lẽ anh muốn đưa cô sang nước ngoài để tránh đi, dù sao luật lệ bắn pháo bông ở Thụy Sĩ rất nghiêm.
“Gặp bố mẹ anh!” Đương nhiên một phần nguyên nhân cũng là để giúp cô tránh pháo hoa.
Cô lại sửng sốt, cảm thấy hơi mông lung.
Anh thở dài nói, “Yêu nhau cũng lâu như vậy rồi…”
Lâu cái gì mà lâu, mới được một tháng thiếu ba ngày, hình như giờ mà gặp phụ huynh là hơi sớm. Cũng không phải không nguyện ý, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị xong.
Cô thành thật nói: “Em… Em còn chưa chuẩn bị xong.”
“Không cần chuẩn bị, em yên tâm, em có thể trực tiếp bỏ qua bố anh, cho dù anh có muốn cưới đầu heo ông ấy cũng thấy không vấn đề gì. Còn về mẹ anh, em lại càng yên tâm hơn, bà ấy rất ngốc…”
Hiểu Hiểu toát mồ hôi, mẹ ruột sinh ra anh mà anh dám nói bà ấy ngốc à.
“Có điều, hai người cũng hơi giống nhau đó.”
Cô nhíu mày, “Em không ngốc!”
Anh nở nụ cười xấu xa, “Anh không có nói đầu óc, anh nói là…” anh luôn tay vào trong chăn, xoa bánh bao thịt của cô, “Chỗ này!”
“Khang Hi!”
Cô xấu hổ đỏ mặt kêu lên, lại bị anh một hơi nuốt hết, không thể kháng cự.
Tới lúc giường rung lên, Hiểu Hiểu thở hổn hển chống lên ngực của anh, “Anh có nghe thấy tiếng gì không…”
Anh còn đang ở bên trong cô, ngoài tiếng hít thở của cô ra nào còn nghe được gì nữa, “Không có…”
“Không đúng, thật sự có tiếng gì đó…”
Khang Hi phiền muộn nói, “hơn nửa đêm chắc là Nếp đang mài răng!”
Nói đến Nếp, hao người đồng thời run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng động kì là, hình như Vừng đang cào cửa.
Hai người lập tức mặc quần áo xuống gường, mở cửa. Vừng vừa thấy hai người lập tức sủa to, còn cào móng vuốt lên sàn nhà, bộ dạng nôn nóng, quay người liền chạy về phía Nếp.
Hiểu Hiểu vọt ngay tới bên cạnh ổ của Nếp, thấy chân sau của nó ướt đẫm, đau đớn thở hổn hển, trông có vẻ cực kì khó chịu. Nó rên ư ử mấy tiếng, tựa như dùng hết sức lực để ngẩng đầu lên, thế nhưng lại kiệt sức ngã xuống ổ. Nó dùng lưỡi để tự liếm bên dưới của mình, sau đó lại rên ư ử tiếp, trông rất đau đớn.
“Khang Hi, Nếp sắp sinh rồi!”
“Đáng lẽ phải còn một tuần mới đúng!” Thai kỳ của chó là 68 ngày, vẫn chưa tới ngày sinh.
Hiểu Hiểu sốt ruột nói, “Có lẽ do đi cắm trại dã ngoại nên nó mệt, làm sao bây giờ? Hình như là nó không tự sinh được.”
Vừng ở bên cạnh nôn nóng đi lòng vòng, Nếp lại ư ử vài tiếng, ngày càng đau đớn.
“Đúng là con bé ngốc, ngay cả con mình mà cũng không tự sinh được.” Khang Hi cũng sốt ruột đi vòng quanh, đầu tiên di chuyển ổ chó ra, dựa theo chỉ bảo của bác sỹ thú y trong lần kiểm tra vừa rồi để đấm bóp, massage bụng Nếp.
Chưa massage xong, vừa mới đè lên thì Nếp đã rú lên thảm thiết.
Đột nhiên bên dưới nó phun một chất lỏng nóng hổi ra, bắn lên mặt Hiểu Hiểu. Cô đưa tay lên sờ, sền sệt nóng hổi, còn có mùi máu tanh.
Là máu!
Hiểu Hiểu tái mặt: “Khang Hi, Nếp khó sinh!”
“Anh lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện!” Anh xông vào phòng ngủ lấy điện thoại.
Lúc này tình huống của Nếp ngày càng tệ, lúc thì kêu sủa, lúc sau lại thở hổn hển.
“Hiểu Hiểu, mặc quần áo, chúng ta đưa Nếp đi viện!”
“Được!”
Cô chạy nhanh vào phòng rửa mặt, lau sạch sẽ máu trên mặt rồi tìm đại một bộ quần áo mặc vào.
Khang Hi cẩn thận ôm Nếp vào lòng rồi chạy ra cửa, Vừng vội vàng đuổi theo.
Đến nhà để xe, Hiểu Hiểu mở cửa xe sau Khang Hi liền đặt Nếp vào, Vừng cũng nhảy lên xe.
Khang Hi ngồi phía trước lái xe, Hiểu ngồi ghế sau liên tục quan sát động tĩnh của Nếp.
“Nếp không sao đâu, ngoan, lát nữa là tới bệnh viện rồi.”
Đột nhiên Nếp sủa liên tục, dường như là vô cùng đau đớn, máu cũng chảy không ngừng.
Hiểu Hiểu lập tức vỗ đầu gối ghế lái, “Khang Hi lái nhanh lên!”
Khang Hi đạp mạnh chân ga, chiếc xe Audi xám bạc lao vút đi như viên đạn xuyên thẳng qua con đường yên tĩnh.
Y tá của bệnh viện thú y đã đứng chờ ở cửa, vừa nhìn lấy xe tới lập tức đẩy cáng cứu thương Ra, sau khi chuyển Nếp lên cáng cứu thương, mọi người lập tức mang cáng chạy tới phòng phẫu thuật. Trên đường, Khang Hi muốn xoa Nếp nhưng lại bị hai chân sau dính đầy máu của nó dọa sợ.
Nếp được anh nuôi từ nhỏ, đương nhiên có rất nhiều tình cảm.
“Con gái ngoan, đừng sợ, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.” Anh xoa đầu của nó, hôn lên trán nó một cái.
Vì đau nên suýt nữa Nếp cắn anh một cái. Thấy nó sủa liên tục, anh rất đau lòng, mắt tối sầm lườm Vừng đang sủa gâu gâu.
Vừng bị anh trừng đến cụp đầu, ngồi chồm hổm một chỗ không dám động đậy.
Hai người đưa thẳng Nếp tới phòng bệnh, Nếp như sắp chết tới nơi, không kêu nữa, Khang Hi sốt ruột không chịu được, chỉ thấy cáng cứu thương ướt đẫm, máu đang nhỏ từng giọt xuống đất.
Nếp được đưa vào phòng giải phẫu, bọn họ không được vào, phải chờ ở bên ngoài.
Đèn giải phẫu sáng lên, đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện không bóng người, sự yên tĩnh vắng lặng ấy khiến thời gian chờ đợi càng trở nên giày vò hơn.
Khang Hi nhìn xuống bàn tay dính đầy máu của Nếp, trong đầu nhớ tới từng kỷ niệm của mình với Nếp. Lúc nó mới ra đời chỉ bé như con chuột, làn da màu đỏ nhìn qua như trong suốt, bởi vì Bánh Bao (Mẹ của Nếp) không thích cho bú, anh đành phải dùng ống nhỏ từng giọt từng giọt sữa cho nó ăn thay bú sữa mẹ, chờ tới lúc nó mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là anh, buổi tối nhất định phải ngủ trên người anh, nếu không sẽ sủa không ngừng.
Lúc nó bắt đầu ăn đồ cứng, tha cái bát ăn của mình vung vãi lung tung, sau đó cũng vậy đuôi chạy theo ăn.
Lần đầu tiên chơi trò ném bắt, nó không tìm thấy bóng, nằm rạp trên đất không chịu dậy, mỗi khi anh quay phim về nhà, lúc nào người đầu tiên chào đón anh là Nếp.
Suốt ba năm, nó lớn lên trở một nàng chó có bộ lông bóng mượt, ham ăn, nghịch ngợm, thích làm nũng, xấu tính là vậy nhưng cũng do anh chiều mà ra.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Nếp nằm trên cáng cứu thương một cách kiệt sức như vậy.
Tuổi thọ của chó rất ngắn, anh cũng biết điều này.
‘Con có thể có nhiều con chó trong cuộc sống của mình, nhưng con là duy nhất trong cuộc đời của con chó’, đây là lời mà khi còn bé mẹ hay nói với anh, anh cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng, tuyệt đối không thể nào ngắn ngủi như vậy.
Tay anh lạnh ngắt, sợ bác sĩ đi ra nói không cứu được Nếp.
Nếu như không cứu được nó… Anh vừa nghĩ là hai mắt đã đỏ hoe …
Thì anh sẽ lái đâm sập cả nhà bọn họ!! (Danh ngôn của Khang Duật, kế thừa hoàn hảo). (*lời tác giả)
Hiểu Hiểu vươn bàn tay ấm áp của mình tới, anh ngẩng đầu thấy mắt của cô cũng đỏ hoe. Khang Hi lập tức ôm lấy, dồn tất cả trọng lượng cơ thể lên người cô, “Hiểu Hiểu…”
Lúc này anh vừa nhát gan vừa yếu đuối, chỉ có thể dựa vào chút ấm áp cô mang tới cho anh.
Không biết qua bao lâu, hai người dựa sát vào nhau chờ đợi kết quả.
Bổng nhiên đèn phòng phẫu thuật tắt, hai người lập tức đứng lên, đi về cửa phòng phẫu thuật.
Cửa mở, bác sỹ thú y trong bộ đồng phục màu lam cởi khẩu trang, cười nói: “Phẫu thuật rất thành công!”
Hai người vui mừng, đồng thanh nói: “Là con trai hay con gái?”
“Con trai! Cún con rất lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy một chú chó mới sinh mà lớn như thế!” Bác sỹ miêu tả kích thước.
Trên cơ bản chó con mới ra đời chỉ to bằng con chuột, con của Nếp rõ ràng to hơn nhiều.
Khó trách Nếp khó sinh, chính là do nó ăn quá nhiều.
“Hiện tại Nếp thế nào?”
“Vết thương đã được khâu lại, tuy nhiên nó bị mất khá nhiều máu nên bây giờ còn đang truyền máu, đúng rồi, hai người hình như còn một con chó…”
Khang Hi lập tức túm Vừng sang, “Nếu không đủ máu thì lấy của nó!”
Máu của chó không giống loài người phân chia nhóm máu, có thể truyền trực tiếp cho nhau.
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn đang lo lắng kho máu không đủ…”
Vừng đáng thương bị y tá mang đi, Khang Hi còn ở phía sau dặn dò, “Lấy nhiều máu một chút, thằng lỏi đó phải được dạy dỗ một chút mới được!”
Nếp được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc tê còn chưa hết tác dụng nên vẫn lấy lại sức. Thấy hô hấp của nó đều đều Khang Hi mới chính thức thở dài một hơi, anh đột nhiên ôm lấy Hiểu Hiểu.
“Sao vậy?” Đừng nói là khóc nhé.
“Hiểu Hiểu, chúng ta đừng sinh con…” Chó sinh còn khổ sở như vậy, nguy hiểm như vậy, anh không muốn Hiểu Hiểu phải chịu những khổ sở này.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lỡ như khó sinh thì phải làm sao… Anh không dám tưởng tượng nữa.
Hiểu Hiểu: “…”
Sức liên tưởng của anh cũng quá phong phú rồi.
Thế là, một tiểu ác ma kế thừa huyết thống ưu việt của bố mẹ ra đời.
Tên của nó là Trôi Nước.
Đúng vậy, chủ nhân tương lai của nó chính là đại ác ma.
Trong những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà, khi ráng chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, thành phố mới bắt đầu trở nên náo nhiệt. Nơi này khác xa với núi Đại Hắc, mỗi khi màn đem buông xuống thì toàn bộ thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhất là trong mấy ngày lễ quốc khánh, những ánh đèn neon đầy màu sắc tụ lại một vùng, phát ra ánh sáng rực rỡ, mặt hồ phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, từng gợn sóng khẽ gợn trong gió đêm nhìn đẹp vô vùng. Ấy nhưng với những người đã thấy cảnh xa hoa sung túc ở đây nhiều rồi, bỗng có cảm giác hơi ngấy vì thừa mứa, không thể so sánh được sự yên tĩnh nơi núi rừng, và vẻ đẹp tinh khôi mà bầu trời sao mênh mông mang lại.
Trong phòng VIP của khách sạn Túy Huy Hoàng, sơn hào hải vị đã được mang lên đầy đủ, ở trong núi mấy ngày, ngoại trừ cái chân dê lần trước thì chưa được ăn miếng thịt nào, ngoại trừ Khang Hi, Hiểu Hiểu, Vệ Bảo, những người còn lại đều đang ứa nước miếng, chỉ chực chờ nhân viên phục vụ bày đồ ăn xong đi ra khỏi cửa, bọn họ lập tức ăn như hổ như sói, miệng toàn dầu.
An Hủy ăn liều mạng nhất, cô từng nghe Cảnh Táp kể rồi, Khang Hi từng mời cô ấy ăn ở đây, không hổ là khách sạn xa hoa nhất thành phố S, ngon cực kì.
Khang Hi nói anh sẽ mời bữa nào, bọn họ cứ chọn món đắt nào cũng được. Hiếm khi thấy anh thế này, đương nhiên bọn họ không khách sáo.
“Vẫn còn giận?” Khang Hi lột vỏ tôm, lột vỏ xong là liền bỏ vào bát của Hiểu Hiểu. Vì chuyện Cảnh Táp mà từ khi xuống xe tới giờ cô vẫn không nói chuyện với anh gì cả.
Hiểu Hiểu thả lại tôm vào bát của anh, gắp một miếng thịt bò nướng, ăn một mình mặc kệ Khang Hi.
“Hiểu Hiểu, em đã đồng ý với anh rồi, cho dù thế nào chăng nữa thì cũng gây chiến tranh lạnh.”
“Ai nói?” cô không nhớ mình đã từng hứa hẹn như vậy, “Có bản lĩnh anh mang bản ghi âm ra đây.” Cô không tin là anh mang ra được.
Anh lại gắp lại con tôm vào bát cô, giọng không mặn không nhạt, “Không có bản ghi âm. Vì lúc em hứa, điện thoại đang tính giờ …” Anh dừng một chút, nháy mắt với cô một cái, “Em hiểu mà!”
Hiểu Hiểu lập tức đỏ mặt, quả thật là đã hiểu, xấu hổ tới mức hận không có cái lỗ nào để chui vào.
Điện thoại của anh chỉ tính giờ trong một tình huống duy nhất, đó là khi Khang Hi đang muốn tăng thời gian ấy ấy trung bình của mình.
Có lẽ sợ cô chưa đủ xấu hổ, anh đọc vanh vách những lời mà Hiểu Hiểu đã hứa hẹn: “Một, không sử dụng vũ lực với anh. Hai, tức giận cãi nhau không đực chiến tranh lạnh. Ba, lúc cầu xin tha thứ phải gọi anh là Vạn Tuế Gia. Bốn, mỗi ngày làm tình ít nhất…” Anh đột nhiên hít vào một hơi, cắn răng chịu đựng nhìn xuống chân của mình.
Hiểu Hiểu đang lấy chân đạp mạnh chân anh, lại còn dùng sức nghiến.
“Hiều Hiểu, cái này là sử dụng vũ lực …”
“Anh còn dám nói!” Cô lại dùng sức thêm, mặt đỏ sắp bốc cháy.
Những lời hứa hẹn này, là lúc cô cô bị anh lăn qua lăn lại tới mức không chịu nổi nữa, muốn anh mau kết thúc nên mới đồng ý, có mấy điều chưa nghe rõ mà cô cũng đã hứa đại rồi.
Cô xấu hổ giận dữ nói: “Không tính!”
Khang Hi mặt dày mày dạn bảo, “Mặc kệ là trong tình huống nào, lời hứa là lời hứa, sao lại có thể không tính? Nếu không… Tối nay lại thêm một điều, ví như điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết?”
Anh vuốt cằm, bày ra vẻ đang rất mong chờ, mắt nhìn cô lóe sáng, cực kì nham hiểm đen tối, gắp con tôm trong bát cô lên nói, “Mau, ăn nhiều một chút, em cần có sức khỏe.”
Cô đỏ mặt véo mạnh eo anh một cái.
Anh cười kêu đau, “Đánh là thương, mắng là yêu, mặc dù đây là danh ngôn chí lý nhưng em ra tay nhẹ một chút thôi chứ!”
Trong lúc hai người đang sến sùa như vậy, những người xung quanh đều nhìn thấy hết, có điều làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục vùi đầu ăn như điên.
Chờ cơm nước xong xuôi, mặt Hiểu Hiểu đã đỏ tới nỗi không nhìn ra màu da ban đầu, còn mắt mày Khang Hi thì sáng rỡ, cứ như là say thuốc.
Vệ Bảo nhấn chuông gọi phục vụ, phục vụ liền đẩy cửa vào.
“Tính tiền!”
“Vâng, ngài Vệ, xin chờ một lát.”
Một lát sau, phục vụ liền cầm hóa đơn vào, “Lần này ngài Vệ lần này kí sổ hay thanh toán tiền mặt?”
Vệ Bảo chỉ chỉ Khang Hi, ý là tính tiền với anh.
Khang Hi nhận hóa đơn liếc nhìn, không thấy anh rút tiền thanh toán, ngược lại kêu nhân viên phục vụ ra ngoài trước.
Mọi người không hiểu, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?
Chờ nhân viên phục vụ đi ra, anh chậm rãi lôi điện thoại, mở một tin tức giải trí đưa cho Vệ Bảo xem.
Trên đó viết, gần đây có hộ gia đình ở Phúc Để phát hiện một anh chàng giao hàng trông rất giống Khang Hi, mặc đồng phục giao hàng online của Vệ Thị, còn chụp một tấm hình. Vì chụp gấp nên hơi mờ, nhưng sau khi đăng lên Weibo, rất nhiều cư dân mạng nhận định rằng dáng dấp anh shipper này giống Khang Hi đến bảy phần, thế là có ngay hai vạn lượt chia sẻ. Sau sự kiện này, lại có một gia đình khác ở Phúc Để, lúc dọn album ảnh trong điện thoại phát hiện bức ảnh chụp người giao hàng trong thang máy, bức ảnh được chụp hồi tháng năm. Người này muốn chụp tấm áp phích của Khang Hi trong thang máy, không có ý định chụp cậu trai này vào, nhưng vừa khéo thế nào khi so sánh với Khang Hi trong tấm poster thì quả thật càng nhìn càng thấy giống, càng xác nhận sự việc không phải tin đồn. Thế là rất nhiều fan của Khang Hi đã lên cửa hàng online của của Vệ thị để đặt mua, mong chờ có thể gặp được chàng trai giống Khang Hi tới giao hàng.
Cuối bài còn thêm một câu, nhờ vậy mà doanh thu cửa hàng online của Vệ thị tăng gấp ba lần.
Sự thật thì chàng trai giao hàng ấy chính là Khang Hi, những lúc anh ra ngoài mua điểm tâm cho Hiểu Hiểu hoặc là mua đồ ăn vặt mà cô thích sẽ mặc trang phục giao hàng online của Vệ thị, sau đó hóa trang một chút che giấu tướng mạo. Cách này được Vưu Giai dạy cho, ngay từ lần đầu tới nhà Hiểu Hiểu anh đã ăn mặc như vậy để tránh tai mắt.
Không ngờ lại bị người ta chụp ảnh, may mà đã hóa trang nên mới không bị mọi người coi là Khang Hi thật.
Mà tấm ảnh bị chụp hồi tháng năm đó cũng là lần đầu tiên anh tới nhà Hiểu Hiểu.
Gần đây Vệ Bảo ở khu cắm trại suốt, quả thật hoàn toàn không biết chuyện này, cũng vì cậu đã dặn dò thư ký không muốn làm việc trong thời gian đi cắm ngoại nên thư ký cũng không thông báo chuyện này cho anh.
Anh nhìn Khang Hi, “Cậu biết chuyện này từ lúc nào?”
Khang Hi nhún vui không đáp, trực tiếp đặt hóa đơn trước mặt Vệ Bảo.
Vệ Bảo liền hiểu, cái gì mà mời khách ăn cơm chứ, anh vốn đã sớm biết chuyện này. Khang Hi có tài khoản weibo, nhất định là được fan hâm mộ sẽ chia sẻ cho xem.
Đây chính là đã có âm mưu từ sớm!
Muốn tên này nguyện ý mời ăn một bữa cơm thì đúng là khó cmn khăn quá. Cho dù anh có đãi tiệc bạn bè thì cũng đòi nhận tiền mừng cho được, mà tiền mừng cũng phải đủ cho Khang Hi đãi thêm mười mấy bàn tiệc khác mới chịu.
Còn trường hợp của Cảnh Táp là do anh cam tâm tình nguyện mời nhưng mục đích là để moi thông tin của Hoàng hậu nương nương, cuối cùng vì sự kiện ‘Gian phu’, anh không chịu nổi đả kích quá lơn nên bỏ đi trước, cuối cùng vẫn vẫn là Vệ Bảo trả tiền đó thôi.
Giờ phút này, đúng là Vệ Bảo hơi không tình nguyện.
Dựa vào đâu chứ!?
Khang Hi hừ nói, “Doanh thu tăng gấp ba lần không nói, cứ coi như là trùng hợp, nhưng cậu đừng quên công ty của cậu cũng không có nhân viên giao hàng này, bây giờ mọi người đều mong chờ, qua mà một thời gian mà không có ai được nhân viên này giao hàng, cậu đoán sự việc sẽ thế nào?”
Vệ Bảo chảy mồ hơi, thế thì trang mua sắm online của Vệ thị sẽ bị san bằng chứ sao.
Khang Hi lại nói: “Tôi có một quảng cáo nhưng vì sản phẩm đó bị đặt vấn đề về chất lượng, mất đi tư cách xuất hiện trên thị trường nên bị hủy bỏ, thành ra cũng đang rảnh, cậu có muốn tôi giúp một tay không? Có điều phải tính tiền à nha. Coi như bữa cơm này là tiền đặt cọc nhé?”
Vệ Bảo chấp nhận thẻ tín dụng ra, ngiến răng nghiến lợi nói: “Tính tiền!”
Dứt lời, nhân viên phục vụ liền tiến vào.
“Chờ một chút!” Khang Hi đột nhiên nói.
Nhân viên phục vụ sửng sốt.
“Gói cho tôi ba hộp huyết yến, hai hộp bánh ngọt tơ vàng, gói thêm ba phần cỏ băng, ngoài ra còn có hai chiếc chân giò hun khói Kim Hoa cao cấp.” Anh nhìn về phía Hiểu Hiểu, “Em còn muốn gì không? Mau nói để cho Vệ Bảo tính tiền cả thể.”
Hiểu Hiểu: “…”
Cô không địch nổi anh là chuyện thường, bởi vì căn bản không có ai có thể đối phó được anh.
Người ngoài hành tinh vẫn đen tối hơn người trái đất!
**
Sau khi kết thúc bữa tiệc, mọi người liền ai về nhà nấy. Hiểu Hiểu muốn đưa An Hủy về nhà lại bị Khang Hi ngăn cản, trực tiếp đạp Kế Hiểu Nam thế mạng.
Kế Hiểu Nam đau khổ, vẫn phải làm tài xế tới phút cuối.
Khi về nhà, Hiểu Hiểu thấy anh nhét bao lớn bao nhỏ lên xe mà xe là do tiểu Trần mang tới, cũng bởi không tiện chạy nhà xe di động trong thành phố. Cô không nhịn được liền hỏi, “Anh tiết kiệm như vậy làm gì?” Lúc mua nội y với bao cao su, anh hào phóng lắm cơ mà.
“Nuôi em chứ sao.” Anh mở cửa sau cho Nếp và Vừng lên xe, lúc ăn cơm tụi nó được gửi dưới vườn hoa của khách sạn, được cho ăn no nê ở dưới rồi.
“Em cũng có tiêu tiền gì đâu?” Hơn nữa cô cũng không cần anh nuôi.
“Còn con gái chúng ta thì sao? Em xem, tã lót, sữa bột, đồ chơi, váy công chúa, học hành, không phải đều cần tiền sao?”
Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, “Con gái ở đâu ra!?”
Anh lên xe, cười nói: “Cái này còn phải hỏi à, chờ anh tặng cho.”
“Không biết xấu hổ!”
“Mấy loại chuyện sinh con dưỡng này chính là sản phẩm của không biết xấu hổ!”
Hiểu Hiểu nói không lại anh, đỏ mặt thắt dây an toàn, “Lái xe!”
“Được, lái xe!” Anh xoay vô lăng, lái thẳng về Phúc Để.
Về bãi đỗ xe Phúc Để, hai người xách bao lớn bao nhỏ xuống xe, cứ như vừa đi mua sắm đồ tết về, đi vào thang máy VIP, Khang Hi không nhịn được lại muốn hôn cô.
Nụ hôn đó rất mãnh liệt, rất triền miên.
Trương Hựu Thành đứng hút thuốc ở đầu cầu thang. Ông tới do sự phó thác của Tào Chấn. Vừa dập tắt điếu thuốc thang máy liền mở ra, thấy đôi nam nữ đang hôn nhau tới bốc lửa, nếu hôn nữa chắc là sẽ cởi hết quần áo ra đó.
Hai con chó lớn ở sau khiến ông giật hết cả mình, nhưng tụi nó lại rất yên lặng ngồi trong thang máy, không kêu cũng không sủa.
Ánh đèn trong hành lang hơi tối khiến ông nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy người trẻ bây giờ không biết kiêng kỵ gì cả.
Vừa nghĩ như vậy, nương theo ánh đèn trong thang máy, chợt phát hiện cô gái bị hôn tới mức thở dốc trong thang máy thân hình có chút giống Đoan Mộc, nhìn lại lần nữa, quả nhiên là cô.
Thấy hai người còn muốn hôn tiếp, ông đành ôngg giọng lên tiếng.
Tiếng ôngg giọng này đã đánh thức Hiểu Hiểu, cô quay đầu nhìn thấy là Trương Hựu Thành, liền đẩy mạnh Khang Hi ra.
Khang Hi nhất thời không chú ý, trực tiếp ngã vào trong tháng máy, bốn chân chổng lên trời, một đống đồ đạc bị anh đặt dưới chân, lúc ngã xuống không cẩn thận ấn phải nút đi xuống.
Không chờ anh đứng lên thì thang máy đã khép cửa đi xuống.
Hiểu Hiểu xấu hổ không rảnh quan tâm anh, đỏ mặt nhìn Trương Hựu Thành, lắp bắp, “Sao, sao… chú lại ở đây?”
Trương Hựu Thành cười khan một tiếng, “Đội trưởng Tào kêu chú tới.” Ông rút từ tập công văn ra một chồng hồ sơ, “Cậu ấy kêu chú đưa cháu cái này.”
“Cái gì?”
“Chúng tôi vừa phát hiện một thi thể chết cháy trong kho hàng trên đường Nam Hiếu…”
Cô đã nghe Cảnh Táp nói qua về việc này, cô vốn tò mò về vụ án nên cũng không từ chối, nhận lấy tư liệu.
“Chú đi đây, cháu xem kĩ một chút, nếu phát hiện gì nhớ gọi điện cho Tào Chấn.”
Hiểu Hiểu gật đầu.
Trương Hựu Thành lại liếc nhìn cái thang máy có Khang Hi đang ngã ở trong, cười cong mắt.
Tuổi trẻ thật tốt!
Chờ ông rời đi, Khang Hi mới ngồi đi lên.
Cửa vừa mở thấy Hiểu Hiểu đang cầm một xấp tài liệu liền hỏi: “Ông già kia là ai?”
“Chú Trương của cục công an!”
Khang Hi nhíu mày, “Đêm hôm khuya khoắt thế này ông ta tới làm gì?”
“Đưa tài liệu cho em.”
Lông mày anh liền nhíu lại thành một đường, “Hiểu Hiểu, chúng ta đã nói rõ ràng.”
Cô tức giận nói, “Chỉ là đọc tài liệu thôi, không tới núi Đại Hắc!”
Anh lập tức giãn lông mày, “Cái này còn tạm được!”
Hai người đem đồ trong thang máy ra xách về nhà, Vừng với Nếp nhìn chằm chằm hai cái chân giò hun khói Kim Hoa, mãi tới khi Khang Hi cất lên nóc tủ bếp thì tụi nó mới bỏ cuộc.
Tắm rửa xong, (đương nhiên là tắm chung), tắm đã rồi lăn giường.
Khang Hi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, chờ tới lúc Hiểu Hiểu hoàn toàn tỉnh táo đã hoàn toàn không nhớ rõ những gì liên quan đến ‘Điều lệ xử phạt nếu không tuân thủ cam kết’ nào hết, chỉ cảm thấy thắt lưng ê ẩm.
Đến khi anh đòi thêm lần nữa, cô liền trùm kín chăn, đỏ mặt, lý trí nói, “Loại chuyện này một tuần hai lần là được rồi, tương đối khỏe mạnh!”
Cô đã nói chuyện này với anh từ lâu.
Nếu mà buông thả quá độ là không tốt cho cơ thể!
Khang Hi mất hứng nói, “Em một tuần chỉ ăn hai bữa cơm liệu có được không?”
Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Hai cái này sao mà so sánh được?”
“Sao không thể so sánh? Đều là nhu cầu sinh lý!” Khang Hi tiếp tục nói, “Nếu thân thích của em tới ghé thăm, anh phải nhịn ăn một tuần, nếu phải quay phim mà em không tới thăm anh lại càng phải nhịn lâu, tính một năm chả được mấy lần đâu!”
Hiểu Hiểu đỏ mặt nói, “Dù vậy thì anh cũng không thể ngày nào cũng đòi… Cứ như máy bay chiến đấu lại còn không phân biệt sớm tối.”
“Tổng cộng một năm cũng không được bao nhiêu lần mà em cũng không thể cho anh ăn cho no, ăn cho xong? Anh cũng đâu cần ăn no quá đâu?”
Hiểu Hiểu cảm thấy biện luận với Khang Hi về vấn đề thỏa mãn còn tốn nhiều nơ ron hơn cả khi phá án.
“Không thèm nghe anh nói nữa…” Cô xoay người tính đi ngủ.
Khang Hi ngả ngớn sán tới bên tai cô, “Vậy hai đứa mình lại ăn bữa khuya nhé?”
Hiểu Hiểu: “…”
Anh lại bắt đầu đưa ra ý kiến để được ăn no.
Khang Hi thôi vào tai cô, tay cũng không chịu yên, “Anh có mua còng tay bằng lông, là màu tím em thích nhất, chúng ta thử một chút? Không phải em thích phá án sao?”
Anh có rất nhiều tò mò chuyện chuyện này, ham học tới không biết mệt.
Hiểu Hiểu không ngờ anh lại hăng hái tới vậy, thậm chí còn dùng tới mấy món đồ chơi tình dục này nữa.
“Thay đổi khẩu vị mọt chút, giúp vợ chồng hài hòa!” Anh nói tới đàng hoàng trịnh trọng.
“Sao anh không mua luôn roi về?” Cô rất muốn quất chết anh.
Khang Hi ra vẻ giật mình, “Hiểu Hiểu, thì ra là em ưa thích mấy kiểu kích thích như vậy, em cho anh suy nghĩ lại, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, nếu như em thật muốn, anh cũng cố gắng làm…”
Hiểu Hiểu tàn nhẫn đá một cái, trực tiếp đạp anh lăn xuống đất.
Khang Hi cười hì hì bò trở lại, ôm cô hôn mạnh, “Đừng giận, lần sau anh nhất định sẽ mua!”
“Anh còn nói!”
Đối với sự nhiệt tình của anh, đúng là cô vừa sung sướng, nhưng cũng khổ không tả nổi.
“Bố anh còn để mẹ mang thai anh năm 41 tuổi, anh phải mạnh hơn ông ấy mới được. Có điều em yên tâm, anh cũng không đần như ông ấy, tự mình tìm khổ! Một đứa con là được. Nhịn một lần nửa năm cũng đủ thảm rồi, thêm một lần nữa chẳng phải là tự ngược à.”
Hiểu Hiểu: “…”
Sao tự nhiên hôm nay anh lại nói chuyện con cái vậy nè?
“Hiểu Hiểu…” Anh ôm cô vào trong ngực, “Ra tết anh muốn dẫn em đi Thụy Sĩ…”
Cô sửng sốt, “Lại du lịch?”
Cô có tâm bệnh sợ pháo hoa, không hề dễ chữa, chắc chắn mấy ngày tết là ác mộng của cô. Có lẽ anh muốn đưa cô sang nước ngoài để tránh đi, dù sao luật lệ bắn pháo bông ở Thụy Sĩ rất nghiêm.
“Gặp bố mẹ anh!” Đương nhiên một phần nguyên nhân cũng là để giúp cô tránh pháo hoa.
Cô lại sửng sốt, cảm thấy hơi mông lung.
Anh thở dài nói, “Yêu nhau cũng lâu như vậy rồi…”
Lâu cái gì mà lâu, mới được một tháng thiếu ba ngày, hình như giờ mà gặp phụ huynh là hơi sớm. Cũng không phải không nguyện ý, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị xong.
Cô thành thật nói: “Em… Em còn chưa chuẩn bị xong.”
“Không cần chuẩn bị, em yên tâm, em có thể trực tiếp bỏ qua bố anh, cho dù anh có muốn cưới đầu heo ông ấy cũng thấy không vấn đề gì. Còn về mẹ anh, em lại càng yên tâm hơn, bà ấy rất ngốc…”
Hiểu Hiểu toát mồ hôi, mẹ ruột sinh ra anh mà anh dám nói bà ấy ngốc à.
“Có điều, hai người cũng hơi giống nhau đó.”
Cô nhíu mày, “Em không ngốc!”
Anh nở nụ cười xấu xa, “Anh không có nói đầu óc, anh nói là…” anh luôn tay vào trong chăn, xoa bánh bao thịt của cô, “Chỗ này!”
“Khang Hi!”
Cô xấu hổ đỏ mặt kêu lên, lại bị anh một hơi nuốt hết, không thể kháng cự.
Tới lúc giường rung lên, Hiểu Hiểu thở hổn hển chống lên ngực của anh, “Anh có nghe thấy tiếng gì không…”
Anh còn đang ở bên trong cô, ngoài tiếng hít thở của cô ra nào còn nghe được gì nữa, “Không có…”
“Không đúng, thật sự có tiếng gì đó…”
Khang Hi phiền muộn nói, “hơn nửa đêm chắc là Nếp đang mài răng!”
Nói đến Nếp, hao người đồng thời run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng động kì là, hình như Vừng đang cào cửa.
Hai người lập tức mặc quần áo xuống gường, mở cửa. Vừng vừa thấy hai người lập tức sủa to, còn cào móng vuốt lên sàn nhà, bộ dạng nôn nóng, quay người liền chạy về phía Nếp.
Hiểu Hiểu vọt ngay tới bên cạnh ổ của Nếp, thấy chân sau của nó ướt đẫm, đau đớn thở hổn hển, trông có vẻ cực kì khó chịu. Nó rên ư ử mấy tiếng, tựa như dùng hết sức lực để ngẩng đầu lên, thế nhưng lại kiệt sức ngã xuống ổ. Nó dùng lưỡi để tự liếm bên dưới của mình, sau đó lại rên ư ử tiếp, trông rất đau đớn.
“Khang Hi, Nếp sắp sinh rồi!”
“Đáng lẽ phải còn một tuần mới đúng!” Thai kỳ của chó là 68 ngày, vẫn chưa tới ngày sinh.
Hiểu Hiểu sốt ruột nói, “Có lẽ do đi cắm trại dã ngoại nên nó mệt, làm sao bây giờ? Hình như là nó không tự sinh được.”
Vừng ở bên cạnh nôn nóng đi lòng vòng, Nếp lại ư ử vài tiếng, ngày càng đau đớn.
“Đúng là con bé ngốc, ngay cả con mình mà cũng không tự sinh được.” Khang Hi cũng sốt ruột đi vòng quanh, đầu tiên di chuyển ổ chó ra, dựa theo chỉ bảo của bác sỹ thú y trong lần kiểm tra vừa rồi để đấm bóp, massage bụng Nếp.
Chưa massage xong, vừa mới đè lên thì Nếp đã rú lên thảm thiết.
Đột nhiên bên dưới nó phun một chất lỏng nóng hổi ra, bắn lên mặt Hiểu Hiểu. Cô đưa tay lên sờ, sền sệt nóng hổi, còn có mùi máu tanh.
Là máu!
Hiểu Hiểu tái mặt: “Khang Hi, Nếp khó sinh!”
“Anh lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện!” Anh xông vào phòng ngủ lấy điện thoại.
Lúc này tình huống của Nếp ngày càng tệ, lúc thì kêu sủa, lúc sau lại thở hổn hển.
“Hiểu Hiểu, mặc quần áo, chúng ta đưa Nếp đi viện!”
“Được!”
Cô chạy nhanh vào phòng rửa mặt, lau sạch sẽ máu trên mặt rồi tìm đại một bộ quần áo mặc vào.
Khang Hi cẩn thận ôm Nếp vào lòng rồi chạy ra cửa, Vừng vội vàng đuổi theo.
Đến nhà để xe, Hiểu Hiểu mở cửa xe sau Khang Hi liền đặt Nếp vào, Vừng cũng nhảy lên xe.
Khang Hi ngồi phía trước lái xe, Hiểu ngồi ghế sau liên tục quan sát động tĩnh của Nếp.
“Nếp không sao đâu, ngoan, lát nữa là tới bệnh viện rồi.”
Đột nhiên Nếp sủa liên tục, dường như là vô cùng đau đớn, máu cũng chảy không ngừng.
Hiểu Hiểu lập tức vỗ đầu gối ghế lái, “Khang Hi lái nhanh lên!”
Khang Hi đạp mạnh chân ga, chiếc xe Audi xám bạc lao vút đi như viên đạn xuyên thẳng qua con đường yên tĩnh.
Y tá của bệnh viện thú y đã đứng chờ ở cửa, vừa nhìn lấy xe tới lập tức đẩy cáng cứu thương Ra, sau khi chuyển Nếp lên cáng cứu thương, mọi người lập tức mang cáng chạy tới phòng phẫu thuật. Trên đường, Khang Hi muốn xoa Nếp nhưng lại bị hai chân sau dính đầy máu của nó dọa sợ.
Nếp được anh nuôi từ nhỏ, đương nhiên có rất nhiều tình cảm.
“Con gái ngoan, đừng sợ, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.” Anh xoa đầu của nó, hôn lên trán nó một cái.
Vì đau nên suýt nữa Nếp cắn anh một cái. Thấy nó sủa liên tục, anh rất đau lòng, mắt tối sầm lườm Vừng đang sủa gâu gâu.
Vừng bị anh trừng đến cụp đầu, ngồi chồm hổm một chỗ không dám động đậy.
Hai người đưa thẳng Nếp tới phòng bệnh, Nếp như sắp chết tới nơi, không kêu nữa, Khang Hi sốt ruột không chịu được, chỉ thấy cáng cứu thương ướt đẫm, máu đang nhỏ từng giọt xuống đất.
Nếp được đưa vào phòng giải phẫu, bọn họ không được vào, phải chờ ở bên ngoài.
Đèn giải phẫu sáng lên, đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện không bóng người, sự yên tĩnh vắng lặng ấy khiến thời gian chờ đợi càng trở nên giày vò hơn.
Khang Hi nhìn xuống bàn tay dính đầy máu của Nếp, trong đầu nhớ tới từng kỷ niệm của mình với Nếp. Lúc nó mới ra đời chỉ bé như con chuột, làn da màu đỏ nhìn qua như trong suốt, bởi vì Bánh Bao (Mẹ của Nếp) không thích cho bú, anh đành phải dùng ống nhỏ từng giọt từng giọt sữa cho nó ăn thay bú sữa mẹ, chờ tới lúc nó mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là anh, buổi tối nhất định phải ngủ trên người anh, nếu không sẽ sủa không ngừng.
Lúc nó bắt đầu ăn đồ cứng, tha cái bát ăn của mình vung vãi lung tung, sau đó cũng vậy đuôi chạy theo ăn.
Lần đầu tiên chơi trò ném bắt, nó không tìm thấy bóng, nằm rạp trên đất không chịu dậy, mỗi khi anh quay phim về nhà, lúc nào người đầu tiên chào đón anh là Nếp.
Suốt ba năm, nó lớn lên trở một nàng chó có bộ lông bóng mượt, ham ăn, nghịch ngợm, thích làm nũng, xấu tính là vậy nhưng cũng do anh chiều mà ra.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Nếp nằm trên cáng cứu thương một cách kiệt sức như vậy.
Tuổi thọ của chó rất ngắn, anh cũng biết điều này.
‘Con có thể có nhiều con chó trong cuộc sống của mình, nhưng con là duy nhất trong cuộc đời của con chó’, đây là lời mà khi còn bé mẹ hay nói với anh, anh cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng, tuyệt đối không thể nào ngắn ngủi như vậy.
Tay anh lạnh ngắt, sợ bác sĩ đi ra nói không cứu được Nếp.
Nếu như không cứu được nó… Anh vừa nghĩ là hai mắt đã đỏ hoe …
Thì anh sẽ lái đâm sập cả nhà bọn họ!! (Danh ngôn của Khang Duật, kế thừa hoàn hảo). (*lời tác giả)
Hiểu Hiểu vươn bàn tay ấm áp của mình tới, anh ngẩng đầu thấy mắt của cô cũng đỏ hoe. Khang Hi lập tức ôm lấy, dồn tất cả trọng lượng cơ thể lên người cô, “Hiểu Hiểu…”
Lúc này anh vừa nhát gan vừa yếu đuối, chỉ có thể dựa vào chút ấm áp cô mang tới cho anh.
Không biết qua bao lâu, hai người dựa sát vào nhau chờ đợi kết quả.
Bổng nhiên đèn phòng phẫu thuật tắt, hai người lập tức đứng lên, đi về cửa phòng phẫu thuật.
Cửa mở, bác sỹ thú y trong bộ đồng phục màu lam cởi khẩu trang, cười nói: “Phẫu thuật rất thành công!”
Hai người vui mừng, đồng thanh nói: “Là con trai hay con gái?”
“Con trai! Cún con rất lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy một chú chó mới sinh mà lớn như thế!” Bác sỹ miêu tả kích thước.
Trên cơ bản chó con mới ra đời chỉ to bằng con chuột, con của Nếp rõ ràng to hơn nhiều.
Khó trách Nếp khó sinh, chính là do nó ăn quá nhiều.
“Hiện tại Nếp thế nào?”
“Vết thương đã được khâu lại, tuy nhiên nó bị mất khá nhiều máu nên bây giờ còn đang truyền máu, đúng rồi, hai người hình như còn một con chó…”
Khang Hi lập tức túm Vừng sang, “Nếu không đủ máu thì lấy của nó!”
Máu của chó không giống loài người phân chia nhóm máu, có thể truyền trực tiếp cho nhau.
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn đang lo lắng kho máu không đủ…”
Vừng đáng thương bị y tá mang đi, Khang Hi còn ở phía sau dặn dò, “Lấy nhiều máu một chút, thằng lỏi đó phải được dạy dỗ một chút mới được!”
Nếp được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc tê còn chưa hết tác dụng nên vẫn lấy lại sức. Thấy hô hấp của nó đều đều Khang Hi mới chính thức thở dài một hơi, anh đột nhiên ôm lấy Hiểu Hiểu.
“Sao vậy?” Đừng nói là khóc nhé.
“Hiểu Hiểu, chúng ta đừng sinh con…” Chó sinh còn khổ sở như vậy, nguy hiểm như vậy, anh không muốn Hiểu Hiểu phải chịu những khổ sở này.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lỡ như khó sinh thì phải làm sao… Anh không dám tưởng tượng nữa.
Hiểu Hiểu: “…”
Sức liên tưởng của anh cũng quá phong phú rồi.
Thế là, một tiểu ác ma kế thừa huyết thống ưu việt của bố mẹ ra đời.
Tên của nó là Trôi Nước.
Đúng vậy, chủ nhân tương lai của nó chính là đại ác ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.