Chương 5: Đâm thủng
Thủ Quyện Phao Thư
23/03/2022
Bạch Tiểu Hổ nương theo tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh mang gọng kính bạc đi về phía mình, trên tay còn có mấy tờ giấy cùng một quyển sách nhỏ.
Mấy nữ sinh mua nước xong đang muốn quay lại lớp nhìn thấy y lập tức giả vờ vẫn chưa chọn xong, ghé tai nhau nói nhỏ, mắt vẫn hướng về y, trên mặt còn có vẻ phấn khích đến đỏ bừng.
Bạch Tiểu Hổ không quen biết người này, chuyện vừa nãy trên hành lang dọa cậu hết hồn, giờ có chút thần hồn nát thần tính, không hiểu sao cả một buổi chiều lại thu hút chú ý như vậy.
Trước kia khi còn béo phì, chỉ cần người khác không muốn trêu chọc cậu thì phần lớn thời gian cậu đều là nhân vật không có cảm giác tồn tại, cũng không thích bị người khác chú ý.
Nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Bạch Tiểu Hổ, Lục Ngạn khó hiểu nhưng vẫn lấy tư thái giải quyết việc chung nói: "Tôi là tổ trưởng Lục Ngạn, đây là thời khóa biểu lựa chọn tiết giáo dục thể chất và ba phiếu đăng kí của nhóm sở thích, cầm đi."
Nghe nói y là tổ trưởng, Bạch Tiểu Hổ thả lỏng hơn không ít. Cậu cầm tài liệu đối phương đưa, nghi hoặc nói: "Danh sách tự chọn của giáo dục thể chất?" Không phải lớp thể dục tổ chức cùng nhau, chạy bộ rồi tự do hoạt động gì đó sao?
"Vừa đi vừa nói." Lục Ngạn khi nói chuyện rất tự nhiên và có khí chất cao lãnh, cảm giác cũng không quá thân cận.
Bạch Tiểu Hổ ngoan ngoãn đi theo, nghe giọng y lành lạnh giải thích: "Lớp thể chất của Bác Nhã mỗi học kì sẽ được thay đổi khác nhau. Trong trường có 37 nhóm sở thích, mỗi người có thể tham gia nhiều nhất ba nhóm. Hướng dẫn cụ thể có trong quyển sách đó đó, ba tờ phiếu còn lại cuối giờ học nhớ đưa cho tôi."
Bạch Tiểu Hổ mở sách ra lướt qua một lượt, bên trong quả nhiên có thông tin của mấy nhóm sở thích. Bạch Tiểu Hổ nhìn xuống phần mục lục, ngoại trừ nhạc khí truyền thống và cờ vây còn có nhóm thiết kế máy bay và người máy các loại.
"Cái này...Nhất định phải tham gia sao?" Bạch Tiểu Hổ nhỏ giọng hỏi, cậu cảm thấy không có cái nào trong đây hợp với mình cả.
"Mấy lớp giáo dục thể chất thì bắt buộc, còn nhóm sở thích thì dựa trên ý kiến cá nhân." Môi mỏng của Lục Ngạn khẽ mở, "Nhưng mà, muốn tham gia vào vào nhóm nào phải vượt qua kiểm tra của nhóm đó."
Bạch Tiểu Hổ gật gật đầu: "Được rồi, cảm ơn tổ trưởng."
Lúc về Bạch Tiểu Hổ cảm thấy thoải mái hơn không ít vì không còn ai chú ý đến cậu nữa. Lục Ngạn cứ như cây đèn biết đi, thu hút hết những ánh mắt ngưỡng mộ bao cô gái xung quanh.
Bạch Tiểu Hổ không khỏi ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh.
Vừa nãy trong lòng cậu có việc nên không chú ý tới, lúc này mới nhận ra Lục Ngạn thực sự rất đẹp trai. Đường viền góc cạnh mượt mà mà rõ nét, có thể nhìn thấy đôi mắt và lông mày thanh tú dọc theo sống mũi cao thẳng, chờ khi trưởng thành hoàn toàn chắn chắn sẽ càng thêm đẹp đến mê người.
Đột nhiên, chủ nhân của đôi mắt thanh tú kia liếc mắt xuống: "Còn gì không hiểu?"
"A? Ô ô, không có..." Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng lắc đầu, vừa lúc hai người cũng bước tới cửa.
Bọn họ cùng bước qua bục giảng, lại cùng hướng về hàng thứ ba tổ thứ tư đi xuống. Bạch Tiểu Hổ đi sau y, thấy y kéo cái ghế thứ ba đếm ngược từ dưới lên. Hóa ra hai người chỉ cách nhau một Phó Minh Cách và một cái lối đi.
Bạch Tiểu Hổ đứng cạnh người Phó Minh Cách, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn hắn. Hắn nghiện game tới mức không để ý đến cậu. Bạch Tiểu Hổ liền đứng bên cạnh nhìn hắn chơi.
"Bạch Tiểu Hổ." Lục Ngạn ở phía sau gọi cậu, Bạch Tiểu Hổ quay đầu lại thấy y đang giơ cái điện thoại có mã QR lên: "Thêm vào nhóm lớp."
"Chờ, chờ một chút, điện thoại của tôi ở bên trong." Bạch Tiểu Hổ vốn muốn đợi ván game của Phó Minh Cách kết thúc rồi mới nhắc hắn, hiện tại chỉ có thể quấy rối hắn: "Phó Minh Cách, cho tôi vào một chút với."
Phó Minh Cách "Ờ ờ" vài lần, mắt dán lên điện thoại lùi về phía sau một chút. Lúc này khoảng cách chừa ra không lớn, Bạch Tiểu Hổ len vào, mông vô tình chạm vào cách tay Phó Minh Cách.
"Phắc phắc phắc!" Tiếng gào thét của sự tan vỡ vang lên từ phía sau.
Bạch Tiểu Hổ cứng đờ cả người, chưa kịp nói xin lỗi Phó Minh Cách đã điên cuồng lắc vai cậu: "Ván này tôi đã chơi tới bảy lần rồi đóooo! Vừa nãy suýt nữa là qua rồiiiii, sao cậu lại có cái mông to thế nàyyyy!"
"T-tôi không cố ý...."
"Phụt ha ha ha!" Vừa lúc mấy nam sinh phía sau nghe được tiếng thét thảm thiết của Phó Minh Cách thì không khách khí cười: "Đúng đó Bạch Tiểu Hổ, cậu có bao giờ để ý khi đi bộ cậu hay lắc mông không?"
"Lắc, lắc mông?" Bạch Tiểu Hổ ngẩn ra: "Tôi đâu có lắc mông..."
Phó Minh Cách đúng là không chú ý tới, chỉ là lần đầu Bạch Tiểu Hổ bước vào chỗ ngồi hắn có cảm thấy thể tích phía sau của cậu có hơi lớn, suýt nữa đã chạm cả vào mặt hắn khiến hắn có chút lúng túng. Thấy đám người phía sau cười nói vui vẻ, cau mày hỏi: "Ngoáy mông cái gì chứ?"
Nam sinh cười thành tiếng có chút lùn, cậu ta đẩy một bạn nam khác khá ngon trai cạnh mình, người bị đẩy vừa cười vừa tiến lên nói: "Thì là zị đó."
Sau đó bạn nam này còn nhiệt tình mô phỏng theo, hai tay nắm thành đấm, hai chân nhếch cao quá mức, chu môi vặn eo, bước đi lên xuống từng bước nhỏ, trông buồn cười như dáng vịt đi.
Mọi người đều cười, tuy không ồn ào nhưng đã có mấy người tò mò nhìn chằm chằm mông Bạch Tiểu Hổ.
"Nhìn kĩ đúng là có chút vểnh nha."
"Chời địu, còn to hơn cả nữ người mẫu trên bìa XX."
"Lúc bước đi thật sự không lố vậy đau, chí có hơi ngoáy một tí, chắc tại mông lớn ha?"
"Có chút giống Corgi?"
"Cái mông này tao chơi một năm cũng được..." Ai đó cười xấu xa.
Mấy người khác còn phụ họa: "Chơi rắm tới một năm ha ha ha, thật hề hước..."
"Tôi, tôi không có." Bạch Tiểu Hổ nhỏ giọng phản bác, sắc mặt tái nhợt. Cảnh tượng deja-vu khiến cậu quên cả ngồi xuống ngăn tầm mắt của mọi người. Những khuôn mặt giễu cợt từng quay về phía cậu hiện lên từng cái một. Bạch Tiểu Hổ trợn to hai mắt, hơi thở gấp gáp.
"Tưởng Lập Quân mày làm lố quá rồi." An Nhạc Lâu giọng trung tính xen vào, "Tiểu Hổ sao có thể đi được giống mày?"
Tưởng Lập Quân, người đã bắt chước dáng đi của Bạch Tiểu Hổ rút lại hành động của mình: "Này, đùa chút thôi, bạn học Bạch Tiểu Hổ đừng để ý nha."
Vai bị người nắm chặt môt chút, những khuôn mặt gớm ghiếc đó dần dần tiêu biến. Bạch Tiểu Hổ một lần nữa tập trung tiêu cự, thấy bộ dạng có phần khó hiểu của Phó Minh Cách: "Cậu không sao chứ, giống như bị mất hồn vậy."
"Không sao đâu." Bạch Tiểu Hổ lắc đầu nói với Tưởng Lập Quân: "Không sao đâu, nhưng tôi..." Bạch Tiểu Hổ gom hết can đảm của mình, không thể nhát gan ưng thuận theo nữa, làm vậy mọi người sẽ được nước lấn tới.
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt tay nói: "Tôi không đi như vậy."
Tưởng Lập Quân có chút sững sờ, Bạch Tiểu Hổ mang lại cho người ta cảm giác nhát gan dễ bắt nạt, không ngờ rằng cậu sẽ phản bác lại mình, hơn nữa một đường sống cũng không cho cậu ta, tốt xấu gì cũng nên nói câu này với giọng điệu đùa giỡn chứ nhỉ? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng đâu phải chuyện lớn gì...
Tưởng Lập Quân trong lòng không thích, nhưng thấy Phó Minh Cách đang nắm vai Bạch Tiểu Hổ, An Nhac Lâu cười như không cười bên cạnh, hắn cũng chỉ nhún vai: "Ha ha ha, đúng là không như thế, vừa nãy diễn lố một chút thôi. Đùa ấy mà, mọi người quen rồi, tôi là Tưởng Lập Quân."
Hắn đi về phía Bạch Tiểu Hổ, cách họ cái ghế dựa của bàn sau, cười vui vẻ với họ.
Biểu cảm bằng phẳng như không có gì to tát của hắn làm Bạch Tiểu Hổ cảm thấy mình quá nhạy cảm. Mặc dù đã nếm qua vị đắng khi bị cô lập và bắt nạt nhưng mấy chuyện đó chỉ còn là quá khứ. Cậu đặt mua 'How to make a good friends.' của một tài khoản công khai trên mạng, trong đó nói không ai thích mội người có năng lượng tiêu cực, cậu không thể mắc kẹt trong quá khứ mãi được.
Bạch Tiểu Hổ duỗi tay, nở nụ cười chân thành, trên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ: "Chào bạn học Tưởng, rất vui được gặp cậu, sau này chúng ta sẽ là bạn với nhau nhé."
"..." Tên này không phải mới tốt nghiệp mẫu giáo đó chứ. Tưởng Lập Quân khóe miệng giật giật, trên trán viết hoa hai chữ xấu hổ. Nhưng khi thấy được nụ cười nghiêm túc và ngượng ngùng của cậu, giống như không biết bộ dáng của mình có vấn đề, Tưởng Lập Quân không còn cách nào khác cũng vươn tay ra.
Tay hắn nhịn không được sờ sờ chóp mũi, sau đó dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Tiểu Hồ đưa tay nắm lấy tay cậu, mềm mềm như bánh bao thịt vậy.
Tay hắn được Bạch Tiểu Hổ nắm lấy lắc lư lên xuống ba lần mới buông ra.
"......"
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Tưởng Lập Quân mặt đen như mực.
"Phìii hớ hớ hớ..." Phó Minh Cách cốc nhẹ vào đầu Bạch Tiểu Hổ: "Hai người là hợp tác làm ăn hay gặp chủ tịch nước thế?"
Bạch Tiểu Hổ bị hắn cốc đầu đến dúi người về phía trước, may là đúng lúc đỡ lấy lưng ghế dựa. Vẻ mặt ngu ngơ nhìn Phó Minh Cách, như kiểu đang hỏi 'ủa sao tự dưng oánh tui?'
Phó Minh Cách bị cậu nhìn bỗng dưng có loại cảm giác mang tên chột dạ. Hắn xoa xoa nơi vừa bị cốc, nói: "Nào, bổn phủ xoa xoa cho cưng, xoa xoa sẽ không đau."
Tưởng Lập Quân bên cạnh nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ vài giây. Đừng nhìn dáng vẻ luôn thẳng thắn thân thiện của Phó Minh Cách, thực ra hắn không phải là một người dễ kết bạn. Những người trong lớp được hắn xem là bạn bè thực ra chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng xét theo phản ứng vừa nãy của Phó Minh Cách thì có vẻ hắn rất thích cậu bạn mới này.
Kỳ thực chuyện trong lớp có người mới chuyển đến thì ai cũng biết, Tưởng Lập Quân còn có cả thông tin cá nhân của Bạch Tiểu Hổ. Vốn tưởng chuyển trường vào thời điểm này hẳn là gia đình cũng phải có lai lịch lắm, ai dè bố mẹ cậu cũng chỉ là những nhà động vật học bình thường.
Không phải Tưởng Lập Quân khinh thường phần tử tri thức, hắn ta vẫn luôn kính trọng những nhân viên nghiên cứu khoa học, chỉ là không có hứng thú lắm thôi, vì nó cũng chả có tác dụng gì trong chuyện phát triển mạng lưới quan hệ của hắn.
Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, không ngờ Bạch Tiểu Hổ với khuôn mặt trắng trẻo mềm mại lại bị bạn cùng bàn Thái Bằng Nghị để ý đến.
Vấn đề phải quay lại một phút trước, khi một đám người đang đứng tám chuyện trên hành lang, Thái Bằng Nghị đột nhiên chỉ vào Bạch Tiểu Hổ đang đi phía sau Lục Ngạn.
"Ê mày để ý thấy gì không?"
"Tao thấy từ hồi cậu ấy mới đến rồi." Người thân nhất với Thái Bằng Nghị sau khi nhập học là Lâm Bân, nhăn mi nói: "Một nam sinh mà đi còn ngoáy mông hơn cả gà, nhìn đũy ghê."
Thái Bằng Nghị hừ cười: "Nói chuyện văn minh tí đi, mày nghĩ đây là hộp đêm hả."
Lâm Bân nhún vai: "Này, cậu ta vô kìa."
"Đi đi đi, chúng ta cũng vào thôi." Ba người kia không biết là hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi hay chỉ là bản thân cảm thấy hứng thú, chen chút đi vào sau Thái Bằng Nghị.
Tưởng Lập Quân lúc đó đang đi bên tay phải gã, bị Thái Bằng Nghị đè vai lại: "Tao nhớ hồi tiểu học mày được ưu ái diễn Bạch Mã Hoàng Tử, giáo viên còn đắc biệt khen mày có thiên phú, mày nhìn tư thế đi đường của Bạch Tiểu Hổ này như nào?"
Tưởng Lập Quân trên mặt cười hì hì trong lòng thì đang kêu gào con mịe mày, đang muốn nhớ lại quá khứ mơ hồ kia đã nghe thấy tiếng gào của Phó Minh Cách, rồi bị đẩy ra thành bia đỡ đạn luôn.
# 脸上笑嘻嘻心里mmp: ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng đang chửi 'đũy mịe mài'.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu Phó Minh Cách có ý bao che cho Bạch Tiểu Hổ như vậy, Tưởng Lập Quân cảm thấy mừng vì mình chưa đem chuyện làm đến căng quá. Đương nhiên chủ yếu là do cái bắt tay cuối cùng của Bạch Tiểu Hổ có hơi quá...chân thành?
Lúc này tiếng chuông chuẩn bị vang lên, học sinh bên ngoài cũng lần lượt vào lớp, đám người Tưởng Lập Quân cũng tản ra về chỗ.
"Thực ra mày bắt chước nó quá khó coi rồi á."
Tưởng Lập Quân lấy sách giáo khoa ra, liếc mắt nhìn Thái Bằng Nghị cùng bàn: "Ừa, là tao chuẩn bị chưa xong."
Thái Bằng Nghị vuốt cằm lộ vẻ suy tư: "Nói chứ, cái mông mập như vậy lần đầu tiên tao thấy đó."
Tưởng Lập Quân trong lòng 'xì' một tiếng, lời nói ra ngoài miệng thì thành: "Khá hiếm."
Thái Bằng Nghị nghiêm túc: "Đáng tiếc lại là nam."
"Đúng vậy, phí của trời." Tưởng Lập Quân thuận miệng nói, trong lòng đối với lần cố ra vẻ này của Thái Bằng Nghị rất xem thường.
Cậu ta cùng Thái Bằng Nghị là bạn từ hồi tiểu học, đối phương còn là tiểu tùy tùng của cậu ta.
Sau lớp bốn Thái Bằng Nghị theo người nhà chuyển khỏi Trường Lâm, bọn họ gặp lại nhau trong một bữa sinh nhật của một cậu ấm sau khi cậu ta tốt nghiệp. Ba cậu ấm đó là Cục Trưởng mới nhậm chức của Cục Đất Đai.
Không biết có bao nhiêu phú nhị đại như cậu ta trong bữa tiệc nhưng tất cả đều không tiến thêm một bước được. Qua hai ba tầng người, cậu nhìn thấy cậu ấm đó và một bạn nam đang nói nói cười cười vui vẻ, bạn nam đó hóa ra lại là Thái Bằng Nghị.
Chuyện này liền như vậy chìm vào quá khứ, nhưng đối với chuyện mông Bạch Tiểu Hổ có hơi lớn hơn bình thường vẫn là một chuyện khá mới mẻ với mọi người trong lớp, trong âm thầm cả bọn sẽ thảo luận nhỏ nhỏ một hai câu rồi biến thành trò cười thú vị hồi nào không hay.
# 小开: /xiaokai/ phú nhị đại - tiếng địa phương cổ Thượng Hải chỉ thế hệ thứ hai của gia đình có tiền. (baidu)
Tác giả có lời muốn nhắn:
Cảm ơn Du Du bắn địa lôi ôm lấy hun một miếng nà~
Mông lớn của Tiểu Hổ nhìn có cảm giác giống mông lớn của Corgi đó, có người thường nói có thể thẩm du với cặp mung của Corgi trong một năm, nếu bạn có hứng quan tâm có thể lên weibo search vài tấm, rất thú vị đó.
- -----
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^v^
Mấy nữ sinh mua nước xong đang muốn quay lại lớp nhìn thấy y lập tức giả vờ vẫn chưa chọn xong, ghé tai nhau nói nhỏ, mắt vẫn hướng về y, trên mặt còn có vẻ phấn khích đến đỏ bừng.
Bạch Tiểu Hổ không quen biết người này, chuyện vừa nãy trên hành lang dọa cậu hết hồn, giờ có chút thần hồn nát thần tính, không hiểu sao cả một buổi chiều lại thu hút chú ý như vậy.
Trước kia khi còn béo phì, chỉ cần người khác không muốn trêu chọc cậu thì phần lớn thời gian cậu đều là nhân vật không có cảm giác tồn tại, cũng không thích bị người khác chú ý.
Nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Bạch Tiểu Hổ, Lục Ngạn khó hiểu nhưng vẫn lấy tư thái giải quyết việc chung nói: "Tôi là tổ trưởng Lục Ngạn, đây là thời khóa biểu lựa chọn tiết giáo dục thể chất và ba phiếu đăng kí của nhóm sở thích, cầm đi."
Nghe nói y là tổ trưởng, Bạch Tiểu Hổ thả lỏng hơn không ít. Cậu cầm tài liệu đối phương đưa, nghi hoặc nói: "Danh sách tự chọn của giáo dục thể chất?" Không phải lớp thể dục tổ chức cùng nhau, chạy bộ rồi tự do hoạt động gì đó sao?
"Vừa đi vừa nói." Lục Ngạn khi nói chuyện rất tự nhiên và có khí chất cao lãnh, cảm giác cũng không quá thân cận.
Bạch Tiểu Hổ ngoan ngoãn đi theo, nghe giọng y lành lạnh giải thích: "Lớp thể chất của Bác Nhã mỗi học kì sẽ được thay đổi khác nhau. Trong trường có 37 nhóm sở thích, mỗi người có thể tham gia nhiều nhất ba nhóm. Hướng dẫn cụ thể có trong quyển sách đó đó, ba tờ phiếu còn lại cuối giờ học nhớ đưa cho tôi."
Bạch Tiểu Hổ mở sách ra lướt qua một lượt, bên trong quả nhiên có thông tin của mấy nhóm sở thích. Bạch Tiểu Hổ nhìn xuống phần mục lục, ngoại trừ nhạc khí truyền thống và cờ vây còn có nhóm thiết kế máy bay và người máy các loại.
"Cái này...Nhất định phải tham gia sao?" Bạch Tiểu Hổ nhỏ giọng hỏi, cậu cảm thấy không có cái nào trong đây hợp với mình cả.
"Mấy lớp giáo dục thể chất thì bắt buộc, còn nhóm sở thích thì dựa trên ý kiến cá nhân." Môi mỏng của Lục Ngạn khẽ mở, "Nhưng mà, muốn tham gia vào vào nhóm nào phải vượt qua kiểm tra của nhóm đó."
Bạch Tiểu Hổ gật gật đầu: "Được rồi, cảm ơn tổ trưởng."
Lúc về Bạch Tiểu Hổ cảm thấy thoải mái hơn không ít vì không còn ai chú ý đến cậu nữa. Lục Ngạn cứ như cây đèn biết đi, thu hút hết những ánh mắt ngưỡng mộ bao cô gái xung quanh.
Bạch Tiểu Hổ không khỏi ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn bên cạnh.
Vừa nãy trong lòng cậu có việc nên không chú ý tới, lúc này mới nhận ra Lục Ngạn thực sự rất đẹp trai. Đường viền góc cạnh mượt mà mà rõ nét, có thể nhìn thấy đôi mắt và lông mày thanh tú dọc theo sống mũi cao thẳng, chờ khi trưởng thành hoàn toàn chắn chắn sẽ càng thêm đẹp đến mê người.
Đột nhiên, chủ nhân của đôi mắt thanh tú kia liếc mắt xuống: "Còn gì không hiểu?"
"A? Ô ô, không có..." Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng lắc đầu, vừa lúc hai người cũng bước tới cửa.
Bọn họ cùng bước qua bục giảng, lại cùng hướng về hàng thứ ba tổ thứ tư đi xuống. Bạch Tiểu Hổ đi sau y, thấy y kéo cái ghế thứ ba đếm ngược từ dưới lên. Hóa ra hai người chỉ cách nhau một Phó Minh Cách và một cái lối đi.
Bạch Tiểu Hổ đứng cạnh người Phó Minh Cách, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn hắn. Hắn nghiện game tới mức không để ý đến cậu. Bạch Tiểu Hổ liền đứng bên cạnh nhìn hắn chơi.
"Bạch Tiểu Hổ." Lục Ngạn ở phía sau gọi cậu, Bạch Tiểu Hổ quay đầu lại thấy y đang giơ cái điện thoại có mã QR lên: "Thêm vào nhóm lớp."
"Chờ, chờ một chút, điện thoại của tôi ở bên trong." Bạch Tiểu Hổ vốn muốn đợi ván game của Phó Minh Cách kết thúc rồi mới nhắc hắn, hiện tại chỉ có thể quấy rối hắn: "Phó Minh Cách, cho tôi vào một chút với."
Phó Minh Cách "Ờ ờ" vài lần, mắt dán lên điện thoại lùi về phía sau một chút. Lúc này khoảng cách chừa ra không lớn, Bạch Tiểu Hổ len vào, mông vô tình chạm vào cách tay Phó Minh Cách.
"Phắc phắc phắc!" Tiếng gào thét của sự tan vỡ vang lên từ phía sau.
Bạch Tiểu Hổ cứng đờ cả người, chưa kịp nói xin lỗi Phó Minh Cách đã điên cuồng lắc vai cậu: "Ván này tôi đã chơi tới bảy lần rồi đóooo! Vừa nãy suýt nữa là qua rồiiiii, sao cậu lại có cái mông to thế nàyyyy!"
"T-tôi không cố ý...."
"Phụt ha ha ha!" Vừa lúc mấy nam sinh phía sau nghe được tiếng thét thảm thiết của Phó Minh Cách thì không khách khí cười: "Đúng đó Bạch Tiểu Hổ, cậu có bao giờ để ý khi đi bộ cậu hay lắc mông không?"
"Lắc, lắc mông?" Bạch Tiểu Hổ ngẩn ra: "Tôi đâu có lắc mông..."
Phó Minh Cách đúng là không chú ý tới, chỉ là lần đầu Bạch Tiểu Hổ bước vào chỗ ngồi hắn có cảm thấy thể tích phía sau của cậu có hơi lớn, suýt nữa đã chạm cả vào mặt hắn khiến hắn có chút lúng túng. Thấy đám người phía sau cười nói vui vẻ, cau mày hỏi: "Ngoáy mông cái gì chứ?"
Nam sinh cười thành tiếng có chút lùn, cậu ta đẩy một bạn nam khác khá ngon trai cạnh mình, người bị đẩy vừa cười vừa tiến lên nói: "Thì là zị đó."
Sau đó bạn nam này còn nhiệt tình mô phỏng theo, hai tay nắm thành đấm, hai chân nhếch cao quá mức, chu môi vặn eo, bước đi lên xuống từng bước nhỏ, trông buồn cười như dáng vịt đi.
Mọi người đều cười, tuy không ồn ào nhưng đã có mấy người tò mò nhìn chằm chằm mông Bạch Tiểu Hổ.
"Nhìn kĩ đúng là có chút vểnh nha."
"Chời địu, còn to hơn cả nữ người mẫu trên bìa XX."
"Lúc bước đi thật sự không lố vậy đau, chí có hơi ngoáy một tí, chắc tại mông lớn ha?"
"Có chút giống Corgi?"
"Cái mông này tao chơi một năm cũng được..." Ai đó cười xấu xa.
Mấy người khác còn phụ họa: "Chơi rắm tới một năm ha ha ha, thật hề hước..."
"Tôi, tôi không có." Bạch Tiểu Hổ nhỏ giọng phản bác, sắc mặt tái nhợt. Cảnh tượng deja-vu khiến cậu quên cả ngồi xuống ngăn tầm mắt của mọi người. Những khuôn mặt giễu cợt từng quay về phía cậu hiện lên từng cái một. Bạch Tiểu Hổ trợn to hai mắt, hơi thở gấp gáp.
"Tưởng Lập Quân mày làm lố quá rồi." An Nhạc Lâu giọng trung tính xen vào, "Tiểu Hổ sao có thể đi được giống mày?"
Tưởng Lập Quân, người đã bắt chước dáng đi của Bạch Tiểu Hổ rút lại hành động của mình: "Này, đùa chút thôi, bạn học Bạch Tiểu Hổ đừng để ý nha."
Vai bị người nắm chặt môt chút, những khuôn mặt gớm ghiếc đó dần dần tiêu biến. Bạch Tiểu Hổ một lần nữa tập trung tiêu cự, thấy bộ dạng có phần khó hiểu của Phó Minh Cách: "Cậu không sao chứ, giống như bị mất hồn vậy."
"Không sao đâu." Bạch Tiểu Hổ lắc đầu nói với Tưởng Lập Quân: "Không sao đâu, nhưng tôi..." Bạch Tiểu Hổ gom hết can đảm của mình, không thể nhát gan ưng thuận theo nữa, làm vậy mọi người sẽ được nước lấn tới.
Bạch Tiểu Hổ nắm chặt tay nói: "Tôi không đi như vậy."
Tưởng Lập Quân có chút sững sờ, Bạch Tiểu Hổ mang lại cho người ta cảm giác nhát gan dễ bắt nạt, không ngờ rằng cậu sẽ phản bác lại mình, hơn nữa một đường sống cũng không cho cậu ta, tốt xấu gì cũng nên nói câu này với giọng điệu đùa giỡn chứ nhỉ? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng đâu phải chuyện lớn gì...
Tưởng Lập Quân trong lòng không thích, nhưng thấy Phó Minh Cách đang nắm vai Bạch Tiểu Hổ, An Nhac Lâu cười như không cười bên cạnh, hắn cũng chỉ nhún vai: "Ha ha ha, đúng là không như thế, vừa nãy diễn lố một chút thôi. Đùa ấy mà, mọi người quen rồi, tôi là Tưởng Lập Quân."
Hắn đi về phía Bạch Tiểu Hổ, cách họ cái ghế dựa của bàn sau, cười vui vẻ với họ.
Biểu cảm bằng phẳng như không có gì to tát của hắn làm Bạch Tiểu Hổ cảm thấy mình quá nhạy cảm. Mặc dù đã nếm qua vị đắng khi bị cô lập và bắt nạt nhưng mấy chuyện đó chỉ còn là quá khứ. Cậu đặt mua 'How to make a good friends.' của một tài khoản công khai trên mạng, trong đó nói không ai thích mội người có năng lượng tiêu cực, cậu không thể mắc kẹt trong quá khứ mãi được.
Bạch Tiểu Hổ duỗi tay, nở nụ cười chân thành, trên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ: "Chào bạn học Tưởng, rất vui được gặp cậu, sau này chúng ta sẽ là bạn với nhau nhé."
"..." Tên này không phải mới tốt nghiệp mẫu giáo đó chứ. Tưởng Lập Quân khóe miệng giật giật, trên trán viết hoa hai chữ xấu hổ. Nhưng khi thấy được nụ cười nghiêm túc và ngượng ngùng của cậu, giống như không biết bộ dáng của mình có vấn đề, Tưởng Lập Quân không còn cách nào khác cũng vươn tay ra.
Tay hắn nhịn không được sờ sờ chóp mũi, sau đó dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Tiểu Hồ đưa tay nắm lấy tay cậu, mềm mềm như bánh bao thịt vậy.
Tay hắn được Bạch Tiểu Hổ nắm lấy lắc lư lên xuống ba lần mới buông ra.
"......"
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Tưởng Lập Quân mặt đen như mực.
"Phìii hớ hớ hớ..." Phó Minh Cách cốc nhẹ vào đầu Bạch Tiểu Hổ: "Hai người là hợp tác làm ăn hay gặp chủ tịch nước thế?"
Bạch Tiểu Hổ bị hắn cốc đầu đến dúi người về phía trước, may là đúng lúc đỡ lấy lưng ghế dựa. Vẻ mặt ngu ngơ nhìn Phó Minh Cách, như kiểu đang hỏi 'ủa sao tự dưng oánh tui?'
Phó Minh Cách bị cậu nhìn bỗng dưng có loại cảm giác mang tên chột dạ. Hắn xoa xoa nơi vừa bị cốc, nói: "Nào, bổn phủ xoa xoa cho cưng, xoa xoa sẽ không đau."
Tưởng Lập Quân bên cạnh nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ vài giây. Đừng nhìn dáng vẻ luôn thẳng thắn thân thiện của Phó Minh Cách, thực ra hắn không phải là một người dễ kết bạn. Những người trong lớp được hắn xem là bạn bè thực ra chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng xét theo phản ứng vừa nãy của Phó Minh Cách thì có vẻ hắn rất thích cậu bạn mới này.
Kỳ thực chuyện trong lớp có người mới chuyển đến thì ai cũng biết, Tưởng Lập Quân còn có cả thông tin cá nhân của Bạch Tiểu Hổ. Vốn tưởng chuyển trường vào thời điểm này hẳn là gia đình cũng phải có lai lịch lắm, ai dè bố mẹ cậu cũng chỉ là những nhà động vật học bình thường.
Không phải Tưởng Lập Quân khinh thường phần tử tri thức, hắn ta vẫn luôn kính trọng những nhân viên nghiên cứu khoa học, chỉ là không có hứng thú lắm thôi, vì nó cũng chả có tác dụng gì trong chuyện phát triển mạng lưới quan hệ của hắn.
Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, không ngờ Bạch Tiểu Hổ với khuôn mặt trắng trẻo mềm mại lại bị bạn cùng bàn Thái Bằng Nghị để ý đến.
Vấn đề phải quay lại một phút trước, khi một đám người đang đứng tám chuyện trên hành lang, Thái Bằng Nghị đột nhiên chỉ vào Bạch Tiểu Hổ đang đi phía sau Lục Ngạn.
"Ê mày để ý thấy gì không?"
"Tao thấy từ hồi cậu ấy mới đến rồi." Người thân nhất với Thái Bằng Nghị sau khi nhập học là Lâm Bân, nhăn mi nói: "Một nam sinh mà đi còn ngoáy mông hơn cả gà, nhìn đũy ghê."
Thái Bằng Nghị hừ cười: "Nói chuyện văn minh tí đi, mày nghĩ đây là hộp đêm hả."
Lâm Bân nhún vai: "Này, cậu ta vô kìa."
"Đi đi đi, chúng ta cũng vào thôi." Ba người kia không biết là hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi hay chỉ là bản thân cảm thấy hứng thú, chen chút đi vào sau Thái Bằng Nghị.
Tưởng Lập Quân lúc đó đang đi bên tay phải gã, bị Thái Bằng Nghị đè vai lại: "Tao nhớ hồi tiểu học mày được ưu ái diễn Bạch Mã Hoàng Tử, giáo viên còn đắc biệt khen mày có thiên phú, mày nhìn tư thế đi đường của Bạch Tiểu Hổ này như nào?"
Tưởng Lập Quân trên mặt cười hì hì trong lòng thì đang kêu gào con mịe mày, đang muốn nhớ lại quá khứ mơ hồ kia đã nghe thấy tiếng gào của Phó Minh Cách, rồi bị đẩy ra thành bia đỡ đạn luôn.
# 脸上笑嘻嘻心里mmp: ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng đang chửi 'đũy mịe mài'.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu Phó Minh Cách có ý bao che cho Bạch Tiểu Hổ như vậy, Tưởng Lập Quân cảm thấy mừng vì mình chưa đem chuyện làm đến căng quá. Đương nhiên chủ yếu là do cái bắt tay cuối cùng của Bạch Tiểu Hổ có hơi quá...chân thành?
Lúc này tiếng chuông chuẩn bị vang lên, học sinh bên ngoài cũng lần lượt vào lớp, đám người Tưởng Lập Quân cũng tản ra về chỗ.
"Thực ra mày bắt chước nó quá khó coi rồi á."
Tưởng Lập Quân lấy sách giáo khoa ra, liếc mắt nhìn Thái Bằng Nghị cùng bàn: "Ừa, là tao chuẩn bị chưa xong."
Thái Bằng Nghị vuốt cằm lộ vẻ suy tư: "Nói chứ, cái mông mập như vậy lần đầu tiên tao thấy đó."
Tưởng Lập Quân trong lòng 'xì' một tiếng, lời nói ra ngoài miệng thì thành: "Khá hiếm."
Thái Bằng Nghị nghiêm túc: "Đáng tiếc lại là nam."
"Đúng vậy, phí của trời." Tưởng Lập Quân thuận miệng nói, trong lòng đối với lần cố ra vẻ này của Thái Bằng Nghị rất xem thường.
Cậu ta cùng Thái Bằng Nghị là bạn từ hồi tiểu học, đối phương còn là tiểu tùy tùng của cậu ta.
Sau lớp bốn Thái Bằng Nghị theo người nhà chuyển khỏi Trường Lâm, bọn họ gặp lại nhau trong một bữa sinh nhật của một cậu ấm sau khi cậu ta tốt nghiệp. Ba cậu ấm đó là Cục Trưởng mới nhậm chức của Cục Đất Đai.
Không biết có bao nhiêu phú nhị đại như cậu ta trong bữa tiệc nhưng tất cả đều không tiến thêm một bước được. Qua hai ba tầng người, cậu nhìn thấy cậu ấm đó và một bạn nam đang nói nói cười cười vui vẻ, bạn nam đó hóa ra lại là Thái Bằng Nghị.
Chuyện này liền như vậy chìm vào quá khứ, nhưng đối với chuyện mông Bạch Tiểu Hổ có hơi lớn hơn bình thường vẫn là một chuyện khá mới mẻ với mọi người trong lớp, trong âm thầm cả bọn sẽ thảo luận nhỏ nhỏ một hai câu rồi biến thành trò cười thú vị hồi nào không hay.
# 小开: /xiaokai/ phú nhị đại - tiếng địa phương cổ Thượng Hải chỉ thế hệ thứ hai của gia đình có tiền. (baidu)
Tác giả có lời muốn nhắn:
Cảm ơn Du Du bắn địa lôi ôm lấy hun một miếng nà~
Mông lớn của Tiểu Hổ nhìn có cảm giác giống mông lớn của Corgi đó, có người thường nói có thể thẩm du với cặp mung của Corgi trong một năm, nếu bạn có hứng quan tâm có thể lên weibo search vài tấm, rất thú vị đó.
- -----
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ^v^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.