Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học
Chương 63: Hàn thực (4)
Thạch Đầu Dương
09/12/2021
Bên trong hội trường hội đàm kinh tế Châu Á thành phố Y, Lý Trung Lâm
mặc âu phục mang giày da đang mỉm cười trò chuyện với một vài nhân sĩ
xuất chúng giới kinh doanh ở trước mặt. Các nội dung về việc xây dựng
nội thành thành phố Y 6 tháng cuối năm và nhiều hạng mục đấu thầu chính
phủ đều sẽ được nghiên cứu và thương thảo thêm bước nữa vào ngày hôm
nay, những người ngồi ở đây tất nhiên cũng là người của mọi tầng lớp có ý định tham dự vào đó.
Lãnh đạo trên tỉnh hôm nay cũng đến vài người, vì luôn ở phía trước nói chuyện với một số ông chủ doanh nghiệp nước ngoài, nên Lý Trung Lâm vẫn còn chưa kịp đi sang chào hỏi. Hơn nữa liên tục mấy đêm liền y chẳng nghỉ ngơi tốt, bởi thế lúc đang trò chuyện với một thương nhân ngoại tịch trước mặt, thư ký của y đã dùng ánh mắt nhắc nhở y đừng thất thần những hai lần. Sau khi nâng tay xoa xoa mi tâm để che giấu sự mệt mỏi của bản thân, Lý Trung Lâm trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm vừa ngẩng đầu lên đã đúng lúc trông thấy một nam nhân thon gầy vận âu phục đen đứng cách đó không xa gật đầu hỏi thăm y.
Trong lòng không biết sao chợt thở phào nhẹ nhõm, Lý Trung Lâm suốt hai đêm liền đều mơ thấy mình bị Thái tuế hại cho chết không chỗ chôn sắc mặt hơi bình thường trở lại gật gật đầu với Tiêu Nam Chúc. Mà sau khi chào hỏi Lý Trung Lâm, Tiêu Nam Chúc một thân một mình đi vào hội trường đâu đâu cũng là tinh anh vừa định tìm đại một xó ngồi xuống, thì chợt trông thấy bóng dáng nam nhân có hơi kỳ quái ở trong đoàn người.
Khoảng ngoài 30, nhìn tướng mạo trái lại không tệ, trắng nõn cao gầy, âu phục thẳng thớm như một nhân sĩ thành công, thế nhưng toàn thân trên dưới sạch sẽ đến bất thường, vậy nên đứng giữa đám đông lại có vẻ dễ gây chú ý cực kỳ.
Người bình thường đến cùng vẫn sẽ để lại trên người chút tai họa, hoặc ghen tị, hoặc phẫn nộ, hoặc oán trách, hoặc chán ghét gì đó, nói chung chỉ cần không vượt quá tiêu chuẩn, còn nằm trong phạm vi cảm xúc bình thường thì nhiêu tai họa ấy chả là gì. Dẫu sao nói từ góc độ khoa học, thì trên người một người không thể không có một tí vi khuẩn nào, chỉ cần đi lại vài vòng ở môi trường bên ngoài thì thế nào cũng dính phải ít đồ. Tương tự, sự khống chế cảm xúc tâm lý của một người không lý nào lại tốt đến mức một chút dấu vết cũng không có. Cơ mà kỳ quái chính là người này không để người khác nhìn ra chút xíu sự bất thường nào thật. Song, ngay lúc Tiêu Nam Chúc đang nghi ngờ tận đáy lòng nhịn không được nhìn chằm chằm người này mấy bận, thì nam nhân trắng nõn kia lại quay đầu nhìn về phía anh tựa như cảm nhận được điều gì đó.
Một đôi mắt hoa đào, trông tà môn vl. Nam nhân đồng bóng lẳng lơ kia dường như biết ban nãy Tiêu Nam Chúc trộm nhìn mình, nên khi thấy rõ dáng dấp của anh còn híp híp mắt, sau đó đá lông nheo với anh một cái. Tiêu Nam Chúc thấy thế sững sờ, mỉm cười xong thì dứt khoát đút tay vào túi quần quay đầu chả thèm nhìn nam nhân kia nữa.
Dẫu sao đây cũng không phải gu của anh, gặp được kiểu tướng mạo như Trừ Tịch rồi nên cũng chẳng thấy hiếm lạ gì cái loại nam nhân giống như nam yêu tinh này. Thế nhưng phản ứng lạnh nhạt của anh lại vô tình khiến nam nhân kia để tâm đến anh nhiều chút, bởi lẽ rất nhanh Tiêu Nam Chúc đã phát hiện nam nhân ăn mặc tinh tế này đang trực tiếp đi về phía mình.
Đối với hoa đào (đào hoa – vận đào hoa) chả hiểu ra sao này, Tiêu Nam Chúc thật sự quá sa mạc lời, anh không định giao thiệp quá mức với người xa lạ, càng không muốn mượn việc này để dẫn tới chủ ý không cần thiết. Nhưng mặc cho anh có cau mày tỏ vẻ lạnh lùng không vui thì cũng chẳng dọa lùi được nam nhân kia, trái lại còn làm cho gã dứt khoát đứng trước mặt Tiêu Nam Chúc luôn.
"Ngài họ gì?"
Trong thanh âm mang theo ý cười đè nén, nam nhân duyên dáng(1) có vóc người thấp hơn Tiêu Nam Chúc một tí, lúc đứng trước mặt anh nhếch khóe môi nhìn anh còn có thể lờ mờ trông thấy xương quai xanh tinh xảo dụ người. Tiêu Nam Chúc thấy thế giả mù dời mắt, nhưng thấy dáng vẻ không có được đáp án thì không chịu đi của gã, anh chỉ có thể mặt không thay đổi đối diện với tầm mắt của gã, rồi kéo kéo khóe miệng trả lời.
[duyên dáng(1) gốc là mị khí (媚气): khí chất duyên dáng động lòng người]
"Tôi họ Tiêu."
"Ồ, ngài Tiêu... Chốc nữa có rảnh không?"
Dựa vào tường gật gật đầu, nam nhân nói xong ung dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nam Chúc, cái liếc mắt này dù Tiêu Nam Chúc có mù cũng nhìn ra được người này muốn rù quến mình. Nhưng kể từ lúc yên bề gia thất, Tiêu Nam Chúc cũng tự hiểu đạo lý phải làm người cho tốt, thế nên sau khi thoáng tiến về phía trước một bước hòng đến gần nam nhân kia một chút, Tiêu Nam Chúc – vốn hơi nghi ngờ thân phận của người này, định nhân cơ hội gần gũi để quan sát thử, tỉ mỉ đánh giá khí tức trên người gã, rồi dứt khoát nghiêng đầu lạnh mặt, dáng vẻ vô cùng không thành ý mở miệng nói.
"Xin lỗi, không rảnh thật."
Ý cự tuyệt trong lời nói rõ rành rành, nam nhân nọ hiển nhiên lần đầu ăn quả đắng, trong ánh mắt chợt để lộ chút kinh ngạc và không vui, nháy mắt đó trên người gã dường như có luồng sát khí hung ác không đúng lắm hiện ra trong phút chốc. Ngay khi ánh mắt Tiêu Nam Chúc đột ngột trầm xuống định bắt lấy lớp sương đen kia xem cho rõ ngọn ngành, thì giọng của một nam nhân nước ngoài nói chuyện bằng tiếng Trung dở tệ bỗng vang lên bên cạnh.
"Hi, Tôn Ngang, cậu còn ở đây làm gì? Không phải nói muốn qua kia bàn chuyện đầu tư sao?"
Nghe thấy giọng nói liền theo bản năng nâng mắt, Tiêu Nam Chúc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một củ khoai tây cao lớn âm trầm đứng cách đó không xa, dáng vẻ không vui hiển nhiên là đang nói chuyện với nam nhân trẻ tuổi trước mặt này. Nghe thấy nam nhân nước ngoài nọ gọi mình, ngài Tôn Ngang vốn còn đang nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc chợt nhíu nhíu mày như mất kiên nhẫn, sau đó mạnh mẽ đè xuống sự chán ghét giữa hai hàng lông mày, rồi quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi qua đó ngay, chờ chút."
Nói xong, nam nhân cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo của mình, Tiêu Nam Chúc nghĩ thầm chắc không còn chuyện của mình nữa, định tiếp tục đi sang bên cạnh làm ổ, nhưng anh còn chưa nhấc chân thì ngài Tôn Ngang kia đã nâng tay kéo cà vạt anh lại. Sau khi chú ý thấy nam nhân anh tuấn vốn còn trưng ra dáng vẻ hững hờ thoáng chốc đã để lộ ánh mắt nguy hiểm, nam nhân tên Tôn Ngang chợt dùng ánh mắt rất trầm ngâm nhướng nhướng mày nói.
"Ngài Tiêu, chờ lát nữa đi cùng tôi đi, anh sẽ rảnh thôi."
Lúc gã nói lời này, Tiêu Nam Chúc lại ngửi được mùi hương ghê tởm khó ngửi trên người Tôn Ngang một lần nữa, lần này còn rõ hơn cả lần trước, cảm giác không giống đống tai họa anh từng chạm mặt trước đây lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nói năng tự nhiên, thể xác hoàn chỉnh của người này, nhất thời Tiêu Nam Chúc cũng không đoán được rốt cuộc gã có phải là một tai họa đã thành hình hay không. Mà ngay lúc anh không nói tiếng nào cũng chẳng định tỏ thái độ thì ngài Tôn Ngang nọ đã xoay người gật gật đầu với nam nhân nước ngoài, rồi trực tiếp đi về phía trung tâm hội trường.
Trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân đi dần xa, nửa ngày sau Tiêu Nam Chúc mới mặt không thay đổi tháo cà vạt trên cổ mình xuống. Cái mùi khó ngửi gay mũi giống như vi khuẩn E.coli này dính trên người anh, anh chỉ ghé sát vào chút đã cảm thấy đường hô hấp chịu không nổi rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc nhíu chặt mày định tiện tay nhét cà vạt vào túi, nhưng anh còn chưa thực hiện thì giọng nói như âm hồn bất tán của Kiến Quân dạo quanh một vòng tìm địa hình xong trở lại đã vang lên cạnh lỗ tai anh.
"Lịch sư à lịch sư, anh nói coi anh á, không chỉ mắt đi mày lại với con gái người ta, mà ngay cả đực rựa cũng không tha luôn! Ban nãy tôi đứng trên kia nhìn thấy hết rồi há há. Úi cha, còn kéo cà vạt, anh đi cùng tôi tôi đi cùng anh, người ta khum muốn âu anh hư quó..."
Khi nói chuyện cứ toét miệng cười như đứa dở, cái nét nháy nháy mắt còn gợi đòn cực kỳ. May mà hai người họ đứng ở chỗ lệch, nên thấp giọng nói chuyện thế này cũng không mất mặt lắm. Sau khi Tiêu Nam Chúc tức giận nhìn y một cái, cũng lười giải thích, trực tiếp nhét cà vạt trong tay vào miệng y luôn. Kiến Quân kiêng kỵ bài xích tai họa cực kỳ ngậm cà vạt mà sững sờ, sau đó mặt mày nhăn nhó nhém chút phun phọt ra.
"Đệt mợ đệt mợ, ghê quá, mùi tất thối hả! Không đúng không đúng, là mùi quần lót thối ọe!! Không đúng, đây là mùi cống thối!!"
Miệng chửi rủa liên hồi, Kiến Quân ném cà vạt xuống đất còn hung tợn đạp hai cái, Tiêu Nam Chúc thấy thế được một trận cười to, rồi cũng mặc kệ Kiến Quân, trực tiếp chuyển đường nhìn đến Lý Trung Lâm đang ở trung tâm hội trường muốn xác định tình hình của y, may là hôm nay Thị trưởng Lý đến đâu cũng là tiêu điểm ở đó, nên tìm đại một cái là thấy ngay. Lúc chú ý đến Lý Trung Lâm đang ở trước đài phát biểu trò chuyện cùng người khác, Tiêu Nam Chúc chợt phát hiện đứng đối diện Lý Trung Lâm rõ ràng chính là Tôn Ngang ban nãy và mấy người nước ngoài nữa.
"Xin chào, Thị trưởng Lý, tôi là Tôn Ngang, người phụ trách hiện nay của công ty Thương mại Đăng Phong ở Trung, công ty chúng tôi luôn có kế hoạch xây dựng khu nhà máy và phát triển nghiệp vụ ở thành phố Y, lúc trước trợ lý của tôi cũng đã liên lạc với ngài, ngài còn nhớ không?"
Mỉm cười mở miệng, nam nhân trẻ tuổi nhìn qua vừa có giáo dưỡng lại rất có thủ đoạn, thái độ lúc nói chuyện với Lý Trung Lâm cũng xem như đúng mực. Do thành phố Y luôn làm không được tốt về mặt công nghiệp, nên những năm qua Lý Trung Lâm vẫn liên tục tìm kiếm các công ty thương mại đối tác phù hợp, hôm nay vừa đúng là hội đàm tâm tình kế hoạch phát triển 6 tháng cuối năm, ngài Tôn Ngang này chủ động tìm đến mình Lý Trung Lâm cũng không quá bất ngờ. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên "Đăng Phong" rõ ràng quen tai đến không thể nào quen hơn, thì Lý Trung Lâm vốn còn thái độ ôn hoà bỗng tối sầm mặt.
Công ty Thương mại Đăng Phong, công ty thương mại xuất nhập khẩu trứ danh, mười mấy năm trước đã xây dựng nhà máy ở vùng duyên hải nước ta. Lúc ấy Đăng Phong với tư cách là một xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được chính phủ phê chuẩn đặc biệt đã thúc đẩy kinh tế của vùng duyên hải lạc hậu lên không ít, rất nhiều thợ thủ công phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp bởi nền kinh tế nước nhà đã giành được công việc lần nữa dưới sự giúp đỡ của công ty Đăng Phong. Điều này cũng đồng thời giúp công ty có được danh tiếng hiển hách, phía chính phủ dành cho họ nhiều hạng mục tiện lợi, cũng khiến công ty phát triển vượt bậc chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi.
Song, tiệc vui thì chóng tàn, đi đôi với sự phát triển không ngừng của xí nghiệp, tình trạng ô nhiễm công nghiệp hoá nghiêm trọng do các khu nhà máy của họ gây ra cũng dần dần hiện rõ. Nhưng rất nhiều chính quyền địa phương lại lo sợ đắc tội ông thần tài có thể mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế kếch xù này, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở trước những lời kêu ca ngày càng tăng của người dân nơi đây vì vấn đề ô nhiễm và chất lượng nước.
Mà thành phố Y cũng thuộc loại thành phố phát triển của vùng duyên hải, thực ra từ mấy năm trước Lý Trung Lâm đã liên tục nhận được các bản kế hoạch từ công ty này, nhưng với tư cách là một Thị trưởng của thành phố, y khắc ghi rõ rằng một khi giao khu vực duyên hải này cho công ty kia chỉ vì lợi ích bản thân, thì thứ mang đến cho cả thành phố Y sẽ là ô nhiễm và thương tổn gây hoạ cho đời sau không biết bao nhiêu năm. Mà nghĩ đến tin tức về các căn bệnh ngoài da và khối u ác tính của công nhân do ô nhiễm kim loại nặng từ phía Đăng Phong gây ra mà mình từng cố ý tra tìm, ánh mắt Lý Trung Lâm chợt lạnh lẽo, mở miệng nói.
"Xin lỗi, tôi thấy mình không cần thiết phải nói chuyện với công ty các cậu, xây dựng nhà máy gần biển đòi hỏi chứng nhận và giấy phép an toàn rõ ràng. Xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài phát thải các chất ô nhiễm kim loại nặng trong suốt thời gian dài như quý công ty đây, tôi thấy vẫn nên chỉnh đốn và cải cách nội bộ xong trước đã rồi hẵng bàn lại vấn đề phát triển. Dẫu sao lúc trước các cậu liên lạc với tôi tôi cũng đã nói rồi, trong nhiệm kỳ của tôi tuyệt đối không thể cho phép..."
"Thị trưởng Lý."
Đột nhiên cất cao giọng đánh gãy lời nói chứa đựng tâm tình kích động của Lý Trung Lâm, nam nhân tên Tôn Ngang kia dường như cảm thấy phản ứng của Lý Trung Lâm nằm trọn trong dự liệu của mình, thế nên khóe miệng cũng mang theo nụ cười trào phúng. Lý Trung Lâm thấy thế nhìn gã không rõ nguyên do. Tôn Ngang nhận lấy túi tài liệu được niêm phong từ chỗ của thư ký ngoại tịch đứng bên cạnh, sau đó đưa vào tay Lý Trung Lâm.
"Chắc ngài hiểu lầm rồi, giờ tôi không phải đang thương lượng với ngài chuyện này, mà là truyền đạt một tin tốt đến cho ngài... Ngài còn chưa biết nhỉ? Về cơ bản thì tỉnh đã đồng ý đơn xin xây dựng khu nhà máy mới của Đăng Phong ở thành phố Y, 6 tháng cuối năm thành phố Y sẽ trở thành một nội thành Đăng Phong mới tiếp theo. Dù sao nhiệm kỳ của ngài vẫn còn nửa năm, đến lúc đó có thể tận mắt chứng kiến khu nhà máy được xây dựng ở thành phố Y, chiến tích to lớn này được tính trên đầu của Thị trưởng Lý, đúng là đáng mừng, đáng mừng nha..."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lý Trung Lâm liền trắng, đầu y trống rỗng, trong lòng càng thêm hoảng loạn không hề báo trước. Y đột nhiễn tỉnh ngộ chuyện nào đó mình vẫn luôn lo lắng đã xảy ra, sự trả thù của Thái tuế dành cho y cuối cùng cũng từ cá nhân y lan rộng đến cả thành phố. Nghĩ đến cảnh nước bẩn không cách nào khống chế sẽ cứ thế thải ra biển, cư dân trong toàn thành phố Y cũng có thể vì vậy mà mắc bệnh, thậm chí là mất mạng, vẻ mặt Lý Trung Lâm liền trở nên tái nhợt.
"Chuyện này không thể nào! Tôi sẽ bác bỏ đề nghị này với tỉnh, chỉ cần tôi không ký, các cậu không thể ở đây..."
"Ai bảo không thể chứ?"
Thấp giọng mở miệng, Tôn Ngang ghé sát vào Lý Trung Lâm hơn chút, sau khi hạ giọng đến mức chỉ còn gã và Lý Trung Lâm nghe thấy, lúc này nam nhân mới nở nụ cười xấu xa, chậm rãi mở miệng nói.
"Chỉ cần ngài chết theo vợ con ngài, vậy không phải xong rồi sao?"
"Cậu... cậu..."
Đôi mắt trừng lớn hoảng sợ, Lý Trung Lâm nhất thời cứ như mất tiếng chẳng nói được câu nào. Mà vào vài phút ngắn ngủi y chuyện trò với Tôn Ngang, hội đàm kinh tế Châu Á lần này đã sắp bắt đầu.
"Thị trưởng Lý, chúng ta... chúng ta phải chuẩn bị lên đài phát biểu rồi..."
Thư ký bên cạnh cất giọng lo lắng nói với Lý Trung Lâm, Lý Trung Lâm nghe vậy hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thư ký một cái, nửa ngày sau mới run rẩy nhận lấy bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn trước đó. Tôn Ngang thấy thế chủ động lùi về sau một bước nhường đường cho Lý Trung Lâm. Mắt thấy nam nhân trung niên bỗng chốc như mất hồn, đến cả bước chân cũng có vẻ lộn xộn nhấc chân bước lên đài, nam nhân da dẻ trắng nõn, tướng mạo diễm lệ mới cùng những tinh anh trong giới kinh doanh bên cạnh vỗ tay phối hợp với ánh đèn flash của các phóng viên, trong ánh mắt lại lơ đãng hiện lên một tia sáng đỏ sậm.
"Có chuyện rồi."
Nhạy cảm nhận ra một luồng hơi thở bất thường trong không khí, Tiêu Nam Chúc đứng sau đoàn người mặt không thay đổi nhíu mày, miệng bỗng bật ra một câu. Kiến Quân và Kiến Đảng đồng thời cảm nhận được vấn đề không đúng giống anh, trước khoảng cách tầng một và hai trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh đèn của cả hội trường chợt tắt lịm.
Máy chiếu khổng lồ trên tầng cao nhất của hội trường chiếu xuống một hình chiếu tuyệt đẹp màu lam đậm liên quan đến việc xây dựng thành phố Y trong tương lai lên bức tường phía sau lưng Lý Trung Lâm. Vì để tránh sự quấy rối từ bên ngoài, lúc này, tất cả các lối đi an toàn chung quanh đều đã tạm thời đóng lại, nhân viên an ninh canh giữ ở bốn phía cũng hơi buông lỏng chú ý tình hình bên trong hội trường. Mà gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi không ai chú ý đến, bên trong hội trường tối tăm đầy người này đã bất thình lình xảy ra rối loạn tưng bừng.
Một nam nhân trung niên mang dáng vẻ của quan viên chính phủ bỗng ngã xuống đất không dậy nổi, cùng với sự gào thét đau đớn của ông, một vòng người chung quanh đều không rõ nguyên do. Khi xảy ra tình huống bất ngờ như thế, điều mọi người lập tức nghĩ đến chính là nhanh chóng đưa đi bệnh viện, nhưng một người này ngã xuống chỉ mới là sự bắt đầu, bởi lẽ rất nhanh trên người tất cả mọi người đứng trong hội trường đều đã bắt đầu xuất hiện đủ loại phản ứng không bình thường.
Một vị lãnh đạo lớn nào đó của tỉnh thần chí mơ hồ ôm lấy nữ tiếp tân giở trò, hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty IT đánh đấm chửi bới nhau trên mặt đất như bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Sự dơ bẩn đê hèn ẩn dưới lớp da dẻ con người đột nhiên tăng vọt trong không gian bịt kín này như bỗng được lên men bởi một thứ gì đó. Các loại cảm xúc tiêu cực không ngừng va chạm vào nhau, cuối cùng dẫn đến một trận chém giết giống như địa ngục. Nhưng do trong hội trường vẫn luôn phát nhạc nền, nên bên ngoài không ai chú ý đến trong này đang xảy ra chuyện gì, vì thế những người duy nhất còn duy trì được ý thức tỉnh táo giữa cuộc hỗn loạn hoang đường này cũng chỉ có đám của Tiêu Nam Chúc.
"Đệt mợ! Củ lạc giòn tan!! Kiến Đảng! Anh ở trển tiêu diệt đám tai họa đó! Tôi đi cứu người!! Lịch sư! Lịch sư đâu rồi!!"
Miệng vừa chửi bới vừa dốc hết sức cứu những người thần chí mơ hồ ở lầu một, Kiến Quân là một quân nhân được huấn luyện bài bản tất nhiên có thể phát huy năng lực của mình ở trình độ cao nhất, về mặt này lại càng chuyên nghiệp đến không thể chuyên nghiệp hơn. Hội trường có gần ba, bốn trăm người, trong lúc nhất thời chỉ có mình Kiến Quân hô to gọi nhỏ, hai đấm đánh ngã đám người đã phát điên này xuống đất. Còn Kiến Đảng thì từ lúc bắt đầu đã tìm được vị trí bắn tốt nhất ở lầu hai, vào giây phút xảy ra rối loạn bấy giờ, y phụ trách chém giết từng con tai họa mặt người tung bay trong không khí kêu gào liên tục. Song, cùng với mùi máu tanh càng ngày càng đậm trong không khí, Tiêu Nam Chúc mà Kiến Quân tìm kiếm khắp nơi đang cố gắng đến gần Lý Trung Lâm đã hoàn toàn bị dọa sợ.
"Lý Trung Lâm! Ngài đâu rồi! Lý Trung Lâm!"
Hô to trong tiếng khóc la hỗn loạn, lúc Tiêu Nam Chúc tìm thấy Lý Trung Lâm, y đang ở trên đài chiếu phim quy hoạch đô thị, có điều lúc này y lại không phải đứng một mình ở đó, bởi vì dù là trong bóng tối, Tiêu Nam Chúc chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy Tôn Ngang nọ đang đứng trước mặt Lý Trung Lâm, dùng tay bóp chặt cổ y. Cùng với ánh đèn của máy chiếu rơi xuống trên người họ, bóng người cũng được chiếu lên bức tường phía sau, Tiêu Nam Chúc chỉ trông thấy một cái bóng quái vật khổng lồ dữ tợn tựa như dạng sương lại có chút hình người đang lôi kéo cơ thể của một nhân loại. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Ngang trông hệt như dáng vẻ của một con người chính là quái vật kia.
Lãnh đạo trên tỉnh hôm nay cũng đến vài người, vì luôn ở phía trước nói chuyện với một số ông chủ doanh nghiệp nước ngoài, nên Lý Trung Lâm vẫn còn chưa kịp đi sang chào hỏi. Hơn nữa liên tục mấy đêm liền y chẳng nghỉ ngơi tốt, bởi thế lúc đang trò chuyện với một thương nhân ngoại tịch trước mặt, thư ký của y đã dùng ánh mắt nhắc nhở y đừng thất thần những hai lần. Sau khi nâng tay xoa xoa mi tâm để che giấu sự mệt mỏi của bản thân, Lý Trung Lâm trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm vừa ngẩng đầu lên đã đúng lúc trông thấy một nam nhân thon gầy vận âu phục đen đứng cách đó không xa gật đầu hỏi thăm y.
Trong lòng không biết sao chợt thở phào nhẹ nhõm, Lý Trung Lâm suốt hai đêm liền đều mơ thấy mình bị Thái tuế hại cho chết không chỗ chôn sắc mặt hơi bình thường trở lại gật gật đầu với Tiêu Nam Chúc. Mà sau khi chào hỏi Lý Trung Lâm, Tiêu Nam Chúc một thân một mình đi vào hội trường đâu đâu cũng là tinh anh vừa định tìm đại một xó ngồi xuống, thì chợt trông thấy bóng dáng nam nhân có hơi kỳ quái ở trong đoàn người.
Khoảng ngoài 30, nhìn tướng mạo trái lại không tệ, trắng nõn cao gầy, âu phục thẳng thớm như một nhân sĩ thành công, thế nhưng toàn thân trên dưới sạch sẽ đến bất thường, vậy nên đứng giữa đám đông lại có vẻ dễ gây chú ý cực kỳ.
Người bình thường đến cùng vẫn sẽ để lại trên người chút tai họa, hoặc ghen tị, hoặc phẫn nộ, hoặc oán trách, hoặc chán ghét gì đó, nói chung chỉ cần không vượt quá tiêu chuẩn, còn nằm trong phạm vi cảm xúc bình thường thì nhiêu tai họa ấy chả là gì. Dẫu sao nói từ góc độ khoa học, thì trên người một người không thể không có một tí vi khuẩn nào, chỉ cần đi lại vài vòng ở môi trường bên ngoài thì thế nào cũng dính phải ít đồ. Tương tự, sự khống chế cảm xúc tâm lý của một người không lý nào lại tốt đến mức một chút dấu vết cũng không có. Cơ mà kỳ quái chính là người này không để người khác nhìn ra chút xíu sự bất thường nào thật. Song, ngay lúc Tiêu Nam Chúc đang nghi ngờ tận đáy lòng nhịn không được nhìn chằm chằm người này mấy bận, thì nam nhân trắng nõn kia lại quay đầu nhìn về phía anh tựa như cảm nhận được điều gì đó.
Một đôi mắt hoa đào, trông tà môn vl. Nam nhân đồng bóng lẳng lơ kia dường như biết ban nãy Tiêu Nam Chúc trộm nhìn mình, nên khi thấy rõ dáng dấp của anh còn híp híp mắt, sau đó đá lông nheo với anh một cái. Tiêu Nam Chúc thấy thế sững sờ, mỉm cười xong thì dứt khoát đút tay vào túi quần quay đầu chả thèm nhìn nam nhân kia nữa.
Dẫu sao đây cũng không phải gu của anh, gặp được kiểu tướng mạo như Trừ Tịch rồi nên cũng chẳng thấy hiếm lạ gì cái loại nam nhân giống như nam yêu tinh này. Thế nhưng phản ứng lạnh nhạt của anh lại vô tình khiến nam nhân kia để tâm đến anh nhiều chút, bởi lẽ rất nhanh Tiêu Nam Chúc đã phát hiện nam nhân ăn mặc tinh tế này đang trực tiếp đi về phía mình.
Đối với hoa đào (đào hoa – vận đào hoa) chả hiểu ra sao này, Tiêu Nam Chúc thật sự quá sa mạc lời, anh không định giao thiệp quá mức với người xa lạ, càng không muốn mượn việc này để dẫn tới chủ ý không cần thiết. Nhưng mặc cho anh có cau mày tỏ vẻ lạnh lùng không vui thì cũng chẳng dọa lùi được nam nhân kia, trái lại còn làm cho gã dứt khoát đứng trước mặt Tiêu Nam Chúc luôn.
"Ngài họ gì?"
Trong thanh âm mang theo ý cười đè nén, nam nhân duyên dáng(1) có vóc người thấp hơn Tiêu Nam Chúc một tí, lúc đứng trước mặt anh nhếch khóe môi nhìn anh còn có thể lờ mờ trông thấy xương quai xanh tinh xảo dụ người. Tiêu Nam Chúc thấy thế giả mù dời mắt, nhưng thấy dáng vẻ không có được đáp án thì không chịu đi của gã, anh chỉ có thể mặt không thay đổi đối diện với tầm mắt của gã, rồi kéo kéo khóe miệng trả lời.
[duyên dáng(1) gốc là mị khí (媚气): khí chất duyên dáng động lòng người]
"Tôi họ Tiêu."
"Ồ, ngài Tiêu... Chốc nữa có rảnh không?"
Dựa vào tường gật gật đầu, nam nhân nói xong ung dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nam Chúc, cái liếc mắt này dù Tiêu Nam Chúc có mù cũng nhìn ra được người này muốn rù quến mình. Nhưng kể từ lúc yên bề gia thất, Tiêu Nam Chúc cũng tự hiểu đạo lý phải làm người cho tốt, thế nên sau khi thoáng tiến về phía trước một bước hòng đến gần nam nhân kia một chút, Tiêu Nam Chúc – vốn hơi nghi ngờ thân phận của người này, định nhân cơ hội gần gũi để quan sát thử, tỉ mỉ đánh giá khí tức trên người gã, rồi dứt khoát nghiêng đầu lạnh mặt, dáng vẻ vô cùng không thành ý mở miệng nói.
"Xin lỗi, không rảnh thật."
Ý cự tuyệt trong lời nói rõ rành rành, nam nhân nọ hiển nhiên lần đầu ăn quả đắng, trong ánh mắt chợt để lộ chút kinh ngạc và không vui, nháy mắt đó trên người gã dường như có luồng sát khí hung ác không đúng lắm hiện ra trong phút chốc. Ngay khi ánh mắt Tiêu Nam Chúc đột ngột trầm xuống định bắt lấy lớp sương đen kia xem cho rõ ngọn ngành, thì giọng của một nam nhân nước ngoài nói chuyện bằng tiếng Trung dở tệ bỗng vang lên bên cạnh.
"Hi, Tôn Ngang, cậu còn ở đây làm gì? Không phải nói muốn qua kia bàn chuyện đầu tư sao?"
Nghe thấy giọng nói liền theo bản năng nâng mắt, Tiêu Nam Chúc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một củ khoai tây cao lớn âm trầm đứng cách đó không xa, dáng vẻ không vui hiển nhiên là đang nói chuyện với nam nhân trẻ tuổi trước mặt này. Nghe thấy nam nhân nước ngoài nọ gọi mình, ngài Tôn Ngang vốn còn đang nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc chợt nhíu nhíu mày như mất kiên nhẫn, sau đó mạnh mẽ đè xuống sự chán ghét giữa hai hàng lông mày, rồi quay đầu lạnh lùng nói.
"Tôi qua đó ngay, chờ chút."
Nói xong, nam nhân cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo của mình, Tiêu Nam Chúc nghĩ thầm chắc không còn chuyện của mình nữa, định tiếp tục đi sang bên cạnh làm ổ, nhưng anh còn chưa nhấc chân thì ngài Tôn Ngang kia đã nâng tay kéo cà vạt anh lại. Sau khi chú ý thấy nam nhân anh tuấn vốn còn trưng ra dáng vẻ hững hờ thoáng chốc đã để lộ ánh mắt nguy hiểm, nam nhân tên Tôn Ngang chợt dùng ánh mắt rất trầm ngâm nhướng nhướng mày nói.
"Ngài Tiêu, chờ lát nữa đi cùng tôi đi, anh sẽ rảnh thôi."
Lúc gã nói lời này, Tiêu Nam Chúc lại ngửi được mùi hương ghê tởm khó ngửi trên người Tôn Ngang một lần nữa, lần này còn rõ hơn cả lần trước, cảm giác không giống đống tai họa anh từng chạm mặt trước đây lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nói năng tự nhiên, thể xác hoàn chỉnh của người này, nhất thời Tiêu Nam Chúc cũng không đoán được rốt cuộc gã có phải là một tai họa đã thành hình hay không. Mà ngay lúc anh không nói tiếng nào cũng chẳng định tỏ thái độ thì ngài Tôn Ngang nọ đã xoay người gật gật đầu với nam nhân nước ngoài, rồi trực tiếp đi về phía trung tâm hội trường.
Trầm mặc nhìn chằm chằm nam nhân đi dần xa, nửa ngày sau Tiêu Nam Chúc mới mặt không thay đổi tháo cà vạt trên cổ mình xuống. Cái mùi khó ngửi gay mũi giống như vi khuẩn E.coli này dính trên người anh, anh chỉ ghé sát vào chút đã cảm thấy đường hô hấp chịu không nổi rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc nhíu chặt mày định tiện tay nhét cà vạt vào túi, nhưng anh còn chưa thực hiện thì giọng nói như âm hồn bất tán của Kiến Quân dạo quanh một vòng tìm địa hình xong trở lại đã vang lên cạnh lỗ tai anh.
"Lịch sư à lịch sư, anh nói coi anh á, không chỉ mắt đi mày lại với con gái người ta, mà ngay cả đực rựa cũng không tha luôn! Ban nãy tôi đứng trên kia nhìn thấy hết rồi há há. Úi cha, còn kéo cà vạt, anh đi cùng tôi tôi đi cùng anh, người ta khum muốn âu anh hư quó..."
Khi nói chuyện cứ toét miệng cười như đứa dở, cái nét nháy nháy mắt còn gợi đòn cực kỳ. May mà hai người họ đứng ở chỗ lệch, nên thấp giọng nói chuyện thế này cũng không mất mặt lắm. Sau khi Tiêu Nam Chúc tức giận nhìn y một cái, cũng lười giải thích, trực tiếp nhét cà vạt trong tay vào miệng y luôn. Kiến Quân kiêng kỵ bài xích tai họa cực kỳ ngậm cà vạt mà sững sờ, sau đó mặt mày nhăn nhó nhém chút phun phọt ra.
"Đệt mợ đệt mợ, ghê quá, mùi tất thối hả! Không đúng không đúng, là mùi quần lót thối ọe!! Không đúng, đây là mùi cống thối!!"
Miệng chửi rủa liên hồi, Kiến Quân ném cà vạt xuống đất còn hung tợn đạp hai cái, Tiêu Nam Chúc thấy thế được một trận cười to, rồi cũng mặc kệ Kiến Quân, trực tiếp chuyển đường nhìn đến Lý Trung Lâm đang ở trung tâm hội trường muốn xác định tình hình của y, may là hôm nay Thị trưởng Lý đến đâu cũng là tiêu điểm ở đó, nên tìm đại một cái là thấy ngay. Lúc chú ý đến Lý Trung Lâm đang ở trước đài phát biểu trò chuyện cùng người khác, Tiêu Nam Chúc chợt phát hiện đứng đối diện Lý Trung Lâm rõ ràng chính là Tôn Ngang ban nãy và mấy người nước ngoài nữa.
"Xin chào, Thị trưởng Lý, tôi là Tôn Ngang, người phụ trách hiện nay của công ty Thương mại Đăng Phong ở Trung, công ty chúng tôi luôn có kế hoạch xây dựng khu nhà máy và phát triển nghiệp vụ ở thành phố Y, lúc trước trợ lý của tôi cũng đã liên lạc với ngài, ngài còn nhớ không?"
Mỉm cười mở miệng, nam nhân trẻ tuổi nhìn qua vừa có giáo dưỡng lại rất có thủ đoạn, thái độ lúc nói chuyện với Lý Trung Lâm cũng xem như đúng mực. Do thành phố Y luôn làm không được tốt về mặt công nghiệp, nên những năm qua Lý Trung Lâm vẫn liên tục tìm kiếm các công ty thương mại đối tác phù hợp, hôm nay vừa đúng là hội đàm tâm tình kế hoạch phát triển 6 tháng cuối năm, ngài Tôn Ngang này chủ động tìm đến mình Lý Trung Lâm cũng không quá bất ngờ. Nhưng sau khi nghe thấy cái tên "Đăng Phong" rõ ràng quen tai đến không thể nào quen hơn, thì Lý Trung Lâm vốn còn thái độ ôn hoà bỗng tối sầm mặt.
Công ty Thương mại Đăng Phong, công ty thương mại xuất nhập khẩu trứ danh, mười mấy năm trước đã xây dựng nhà máy ở vùng duyên hải nước ta. Lúc ấy Đăng Phong với tư cách là một xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được chính phủ phê chuẩn đặc biệt đã thúc đẩy kinh tế của vùng duyên hải lạc hậu lên không ít, rất nhiều thợ thủ công phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp bởi nền kinh tế nước nhà đã giành được công việc lần nữa dưới sự giúp đỡ của công ty Đăng Phong. Điều này cũng đồng thời giúp công ty có được danh tiếng hiển hách, phía chính phủ dành cho họ nhiều hạng mục tiện lợi, cũng khiến công ty phát triển vượt bậc chỉ trong vòng 10 năm ngắn ngủi.
Song, tiệc vui thì chóng tàn, đi đôi với sự phát triển không ngừng của xí nghiệp, tình trạng ô nhiễm công nghiệp hoá nghiêm trọng do các khu nhà máy của họ gây ra cũng dần dần hiện rõ. Nhưng rất nhiều chính quyền địa phương lại lo sợ đắc tội ông thần tài có thể mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế kếch xù này, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở trước những lời kêu ca ngày càng tăng của người dân nơi đây vì vấn đề ô nhiễm và chất lượng nước.
Mà thành phố Y cũng thuộc loại thành phố phát triển của vùng duyên hải, thực ra từ mấy năm trước Lý Trung Lâm đã liên tục nhận được các bản kế hoạch từ công ty này, nhưng với tư cách là một Thị trưởng của thành phố, y khắc ghi rõ rằng một khi giao khu vực duyên hải này cho công ty kia chỉ vì lợi ích bản thân, thì thứ mang đến cho cả thành phố Y sẽ là ô nhiễm và thương tổn gây hoạ cho đời sau không biết bao nhiêu năm. Mà nghĩ đến tin tức về các căn bệnh ngoài da và khối u ác tính của công nhân do ô nhiễm kim loại nặng từ phía Đăng Phong gây ra mà mình từng cố ý tra tìm, ánh mắt Lý Trung Lâm chợt lạnh lẽo, mở miệng nói.
"Xin lỗi, tôi thấy mình không cần thiết phải nói chuyện với công ty các cậu, xây dựng nhà máy gần biển đòi hỏi chứng nhận và giấy phép an toàn rõ ràng. Xí nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài phát thải các chất ô nhiễm kim loại nặng trong suốt thời gian dài như quý công ty đây, tôi thấy vẫn nên chỉnh đốn và cải cách nội bộ xong trước đã rồi hẵng bàn lại vấn đề phát triển. Dẫu sao lúc trước các cậu liên lạc với tôi tôi cũng đã nói rồi, trong nhiệm kỳ của tôi tuyệt đối không thể cho phép..."
"Thị trưởng Lý."
Đột nhiên cất cao giọng đánh gãy lời nói chứa đựng tâm tình kích động của Lý Trung Lâm, nam nhân tên Tôn Ngang kia dường như cảm thấy phản ứng của Lý Trung Lâm nằm trọn trong dự liệu của mình, thế nên khóe miệng cũng mang theo nụ cười trào phúng. Lý Trung Lâm thấy thế nhìn gã không rõ nguyên do. Tôn Ngang nhận lấy túi tài liệu được niêm phong từ chỗ của thư ký ngoại tịch đứng bên cạnh, sau đó đưa vào tay Lý Trung Lâm.
"Chắc ngài hiểu lầm rồi, giờ tôi không phải đang thương lượng với ngài chuyện này, mà là truyền đạt một tin tốt đến cho ngài... Ngài còn chưa biết nhỉ? Về cơ bản thì tỉnh đã đồng ý đơn xin xây dựng khu nhà máy mới của Đăng Phong ở thành phố Y, 6 tháng cuối năm thành phố Y sẽ trở thành một nội thành Đăng Phong mới tiếp theo. Dù sao nhiệm kỳ của ngài vẫn còn nửa năm, đến lúc đó có thể tận mắt chứng kiến khu nhà máy được xây dựng ở thành phố Y, chiến tích to lớn này được tính trên đầu của Thị trưởng Lý, đúng là đáng mừng, đáng mừng nha..."
Vừa nghe lời này, sắc mặt Lý Trung Lâm liền trắng, đầu y trống rỗng, trong lòng càng thêm hoảng loạn không hề báo trước. Y đột nhiễn tỉnh ngộ chuyện nào đó mình vẫn luôn lo lắng đã xảy ra, sự trả thù của Thái tuế dành cho y cuối cùng cũng từ cá nhân y lan rộng đến cả thành phố. Nghĩ đến cảnh nước bẩn không cách nào khống chế sẽ cứ thế thải ra biển, cư dân trong toàn thành phố Y cũng có thể vì vậy mà mắc bệnh, thậm chí là mất mạng, vẻ mặt Lý Trung Lâm liền trở nên tái nhợt.
"Chuyện này không thể nào! Tôi sẽ bác bỏ đề nghị này với tỉnh, chỉ cần tôi không ký, các cậu không thể ở đây..."
"Ai bảo không thể chứ?"
Thấp giọng mở miệng, Tôn Ngang ghé sát vào Lý Trung Lâm hơn chút, sau khi hạ giọng đến mức chỉ còn gã và Lý Trung Lâm nghe thấy, lúc này nam nhân mới nở nụ cười xấu xa, chậm rãi mở miệng nói.
"Chỉ cần ngài chết theo vợ con ngài, vậy không phải xong rồi sao?"
"Cậu... cậu..."
Đôi mắt trừng lớn hoảng sợ, Lý Trung Lâm nhất thời cứ như mất tiếng chẳng nói được câu nào. Mà vào vài phút ngắn ngủi y chuyện trò với Tôn Ngang, hội đàm kinh tế Châu Á lần này đã sắp bắt đầu.
"Thị trưởng Lý, chúng ta... chúng ta phải chuẩn bị lên đài phát biểu rồi..."
Thư ký bên cạnh cất giọng lo lắng nói với Lý Trung Lâm, Lý Trung Lâm nghe vậy hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thư ký một cái, nửa ngày sau mới run rẩy nhận lấy bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn trước đó. Tôn Ngang thấy thế chủ động lùi về sau một bước nhường đường cho Lý Trung Lâm. Mắt thấy nam nhân trung niên bỗng chốc như mất hồn, đến cả bước chân cũng có vẻ lộn xộn nhấc chân bước lên đài, nam nhân da dẻ trắng nõn, tướng mạo diễm lệ mới cùng những tinh anh trong giới kinh doanh bên cạnh vỗ tay phối hợp với ánh đèn flash của các phóng viên, trong ánh mắt lại lơ đãng hiện lên một tia sáng đỏ sậm.
"Có chuyện rồi."
Nhạy cảm nhận ra một luồng hơi thở bất thường trong không khí, Tiêu Nam Chúc đứng sau đoàn người mặt không thay đổi nhíu mày, miệng bỗng bật ra một câu. Kiến Quân và Kiến Đảng đồng thời cảm nhận được vấn đề không đúng giống anh, trước khoảng cách tầng một và hai trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh đèn của cả hội trường chợt tắt lịm.
Máy chiếu khổng lồ trên tầng cao nhất của hội trường chiếu xuống một hình chiếu tuyệt đẹp màu lam đậm liên quan đến việc xây dựng thành phố Y trong tương lai lên bức tường phía sau lưng Lý Trung Lâm. Vì để tránh sự quấy rối từ bên ngoài, lúc này, tất cả các lối đi an toàn chung quanh đều đã tạm thời đóng lại, nhân viên an ninh canh giữ ở bốn phía cũng hơi buông lỏng chú ý tình hình bên trong hội trường. Mà gần như chỉ trong vài giây ngắn ngủi không ai chú ý đến, bên trong hội trường tối tăm đầy người này đã bất thình lình xảy ra rối loạn tưng bừng.
Một nam nhân trung niên mang dáng vẻ của quan viên chính phủ bỗng ngã xuống đất không dậy nổi, cùng với sự gào thét đau đớn của ông, một vòng người chung quanh đều không rõ nguyên do. Khi xảy ra tình huống bất ngờ như thế, điều mọi người lập tức nghĩ đến chính là nhanh chóng đưa đi bệnh viện, nhưng một người này ngã xuống chỉ mới là sự bắt đầu, bởi lẽ rất nhanh trên người tất cả mọi người đứng trong hội trường đều đã bắt đầu xuất hiện đủ loại phản ứng không bình thường.
Một vị lãnh đạo lớn nào đó của tỉnh thần chí mơ hồ ôm lấy nữ tiếp tân giở trò, hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty IT đánh đấm chửi bới nhau trên mặt đất như bọn lưu manh đầu đường xó chợ. Sự dơ bẩn đê hèn ẩn dưới lớp da dẻ con người đột nhiên tăng vọt trong không gian bịt kín này như bỗng được lên men bởi một thứ gì đó. Các loại cảm xúc tiêu cực không ngừng va chạm vào nhau, cuối cùng dẫn đến một trận chém giết giống như địa ngục. Nhưng do trong hội trường vẫn luôn phát nhạc nền, nên bên ngoài không ai chú ý đến trong này đang xảy ra chuyện gì, vì thế những người duy nhất còn duy trì được ý thức tỉnh táo giữa cuộc hỗn loạn hoang đường này cũng chỉ có đám của Tiêu Nam Chúc.
"Đệt mợ! Củ lạc giòn tan!! Kiến Đảng! Anh ở trển tiêu diệt đám tai họa đó! Tôi đi cứu người!! Lịch sư! Lịch sư đâu rồi!!"
Miệng vừa chửi bới vừa dốc hết sức cứu những người thần chí mơ hồ ở lầu một, Kiến Quân là một quân nhân được huấn luyện bài bản tất nhiên có thể phát huy năng lực của mình ở trình độ cao nhất, về mặt này lại càng chuyên nghiệp đến không thể chuyên nghiệp hơn. Hội trường có gần ba, bốn trăm người, trong lúc nhất thời chỉ có mình Kiến Quân hô to gọi nhỏ, hai đấm đánh ngã đám người đã phát điên này xuống đất. Còn Kiến Đảng thì từ lúc bắt đầu đã tìm được vị trí bắn tốt nhất ở lầu hai, vào giây phút xảy ra rối loạn bấy giờ, y phụ trách chém giết từng con tai họa mặt người tung bay trong không khí kêu gào liên tục. Song, cùng với mùi máu tanh càng ngày càng đậm trong không khí, Tiêu Nam Chúc mà Kiến Quân tìm kiếm khắp nơi đang cố gắng đến gần Lý Trung Lâm đã hoàn toàn bị dọa sợ.
"Lý Trung Lâm! Ngài đâu rồi! Lý Trung Lâm!"
Hô to trong tiếng khóc la hỗn loạn, lúc Tiêu Nam Chúc tìm thấy Lý Trung Lâm, y đang ở trên đài chiếu phim quy hoạch đô thị, có điều lúc này y lại không phải đứng một mình ở đó, bởi vì dù là trong bóng tối, Tiêu Nam Chúc chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy Tôn Ngang nọ đang đứng trước mặt Lý Trung Lâm, dùng tay bóp chặt cổ y. Cùng với ánh đèn của máy chiếu rơi xuống trên người họ, bóng người cũng được chiếu lên bức tường phía sau, Tiêu Nam Chúc chỉ trông thấy một cái bóng quái vật khổng lồ dữ tợn tựa như dạng sương lại có chút hình người đang lôi kéo cơ thể của một nhân loại. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Ngang trông hệt như dáng vẻ của một con người chính là quái vật kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.