Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học
Chương 64: Hàn thực (5)
Thạch Đầu Dương
18/12/2021
Nguy nan ngay trước mắt, cho dù là ai thì cũng cần thời gian phản ứng
nhất định. Lúc Lý Trung Lâm bị tên quái vật Tôn Ngang gần trong gang tấc kia bắt lấy, Tiêu Nam Chúc vừa khéo chạy tới từ trong đoàn người. Vì
cảm xúc bản thân đã xuất hiện tình trạng mất khống chế cực lớn, nên Lý
Trung Lâm luôn giữ được bình tĩnh lại bỗng như lạc mất sức sống, mặc Tôn Ngang giơ mình lên cao. Mắt thấy quái vật kia sắp đoạt đi tính mạng của Lý Trung Lâm, Tiêu Nam Chúc vẻ mặt nháy mắt trầm xuống cũng không dừng
lại, trực tiếp vớ lấy chiếc ghế gấp ngã trên mặt đất lên, hung hăng nện
vào đầu tên Tôn Ngang.
"A ——"
Tiếng va đập kịch liệt cùng với tiếng ghế sắt nện vào đầu gây ra một trận vang to, Tôn Ngang đôi mắt biến đỏ không ứng phó kịp bị trúng chiêu, lập tức phát ra tiếng gào thét đè nén. Dường như gã không ngờ bên trong hội trường đã hoàn toàn bị gã khống chế vẫn còn tồn tại người cản trở gã, thế nên chả hề phòng bị vị khách không mời – Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc đương nhiên chẳng quan tâm gã có chuẩn bị hay chưa, cứ thế cho gã một ghế thôi. Tôn Ngang căm tức chuyển ánh mắt đỏ bừng gần như sắp chảy máu về phương hướng phía sau, một chiếc ghế gập hung ác bất ngờ đánh vào sau ót gã, không chỉ lập tức đánh lật cuộn da thịt hoàn hảo trên nửa bên mặt gã, mà còn đánh cả người gã văng xuống dưới đài.
"Tốt! Lịch sư! Làm đẹp lắm!"
Xách ghế gấp dính máu chậm rãi bước xuống đài, Tiêu Nam Chúc xắn ống tay áo lên mặt không cảm xúc phất phất tay với Lý Trung Lâm kinh hồn chưa thôi, ra hiệu bảo y tìm một chỗ an toàn trốn một lát. Kiến Quân đang ấn hai nam nhân trung niên không ngừng kêu gào trên nền đất, thấy thế, miệng còn không quên hô một câu cổ động Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc trái lại vẫn tỏ vẻ không nghe thấy, trực tiếp hung hăng nện lên người Tôn Ngang đang giãy giụa muốn đứng lên kia thêm phát nữa.
"Á!!!"
Đau đớn kịch liệt khiến tà vật này không thể kiềm chế kêu lên thảm thiết, sự thương tổn máu thịt cũng khiến tà khí bên trong nội xác gã càng thêm dồi dào. Tiêu Nam Chúc thấy thế bèn nhặt một chiếc bút bi rơi trên mặt đất đâm vào máu thịt ở xương vai gã. Sau khi dùng tay bóp chặt cổ nam nhân này ấn trên nền đất tránh cho gã lại nhào lên cắn xé mình, Tiêu Nam Chúc tay bê bết máu có hơi thờ ơ nhíu nhíu mày, rồi ngẩng đầu lên nói với Kiến Quân một câu.
"Cmn đừng chơi nữa, mau gọi lính của cậu ra đây, lát nữa 110 tới tôi giải quyết."
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Kiến Quân chợt sững sờ, sau đó lại nhếch miệng đáp "được". Tiêu Nam Chúc thấy thế thu tầm mắt lại, móc một tờ lịch vừa chuẩn bị đêm qua ra khỏi túi, ấn lên đầu Tôn Ngang. Về phía cục Công an, dù sao Bành Đông cũng đã nắm rõ Tiêu Nam Chúc cả ngày đi làm những gì, lát nữa đến phần kết sẽ có chuyên gia tới lo việc nên làm sao để lấp liếm chuyện này. Điều mà Tiêu Nam Chúc cần làm hiện giờ là đánh con tai họa quỷ quyệt, trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì này đến mức hiện ra nguyên hình mới thôi.
Kiến Quân ban nãy vẫn luôn nhẫn nhịn không đánh đập tàn nhẫn giờ đây đã có thể thoải mái thu dọn sạch sẽ đám đồ vật tà môn này.
"Vênh váo."
Kiến Đảng đang thu dọn tai họa ở cách đó không xa thấy Kiến Quân như thế thì hừ lạnh một tiếng. Kiến Quân nghe động tĩnh nhấc chân đá văng một con tai họa đang nhào lên, nhếch môi mặt dày cười cười đáp.
"Ông đây cứ thích vênh váo đấy."
Nói đoạn, Kiến Quân còn ngẩng đầu đá lông nheo với Kiến Đảng một cái. Kiến Đảng thấy thế nghiêm mặt không lên tiếng, hiển nhiên hết sức đau lòng nhức óc khi nội bộ Đảng ta lại xuất hiện một tên như vậy.
Sau khi cử động ngón tay ngứa ngáy của mình vài lần, vị lịch thần (Kiến Quân) khí thế kiêu ngạo bá đạo, tự có luồng khí chính trực này lập tức nâng nắm đấm hung hăng nện xuống sàn hội trường.
Ngày thành lập Quân đội, là lúc quân hồn ngưng tụ. Thời cổ có quân thần dũng tướng như Lữ Bố, Triệu Vân, Kiến Quân là một quân thần hiện đại, tất nhiên sở hữu, chỉ huy thần lực của mấy vạn quân hồn. Những quân hồn này đa số đến từ nhiều lần chiến tranh thuở cận hiện đại, những người lính khốn khổ đấu tranh trước bất hạnh hy sinh trong lịch sử khuất nhục sau khi chết đi hóa thành quân hồn bất diệt, sau đó lại cho thần minh của ngày kỉ niệm thành lập Quân đội sử dụng. Có điều loại sức mạnh nguy hiểm này Kiến Quân cũng không thường dùng, trừ phi có tình huống đặc biệt thì y mới ra tay. Mà vì quân hồn vốn là một loại phúc trạch chính khí rơi xuống từ trên thân người, nên trong nháy mắt cả hội trường hiện ra gần trăm quân hồn trang bị cực tốt, một trận uy áp đáng sợ, khiến người ta suýt nữa không nhịn được cúi đầu quỳ xuống cũng kéo đến. Ngay lúc đám tai họa lớn mạnh khó hiểu do sự điều khiển của Tôn Ngang kiêu ngạo làm loạn bên trong hội trường không chút kiêng dè, nhóm quân hồn đã lập tức tung những đòn đánh trả gọn gàng dứt khoát nhất.
Phúc trạch nuốt hết tai họa, quân hồn quán đỉnh, kim quang chói mắt, những người thường bị khống chế tinh thần cũng vì thế mà dừng tiếng xôn xao, sự hỗn loạn bên trong hội trường cuối cùng cũng được khống chế. Ở một bên khác, Tiêu Nam Chúc cũng đang tiến hành giao thiệp đơn phương với kẻ cầm đầu – Tôn Ngang, chỉ có điều rõ ràng so với bầu không khí vi diệu mà mập mờ khi nãy, lúc này đây trông Tôn Ngang thật sự chật vật thê thảm hơn rất nhiều.
"Nói, mày rốt cuộc là thứ gì?"
Lạnh lùng nhìn chằm chằm tà vật nhếch nhác gần trong gang tấc, Tiêu Nam Chúc giẫm lên cái cổ bê bết máu, lộ ra bên trong màu xám đen của gã, biểu tình trên mặt không hề thân thiện tẹo nào. Dẫu sao ban nãy thứ này thật sự muốn giết Lý Trung Lâm, anh chỉ cần chậm bước nữa là đã đúng với mong muốn của tà vật này. Thấy Tiêu Nam Chúc gần mình như thế, nam nhân diễm lệ ánh mắt sung huyết đỏ bừng tựa như sắp nghẹt thở, hít lấy hít để mấy hơi, sau đó u ám cười rộ lên, rồi đè nặng thanh âm nhìn Tiêu Nam Chúc nói.
"Mày... đoán xem... Có điều để tao đoán thử nhé, ngài Tiêu à, mày là lịch sư đúng không?"
Nói đoạn, nam nhân tên Tôn Ngang run rẩy lau chùi hai má chảy máu liên tục. Gã vẫn luôn quý trọng thể xác của mình vô cùng, mắt thấy thể xác bị Tiêu Nam Chúc đánh đến gần như hỏng nát, tất nhiên đã lửa giận ngút trời. Nhưng người bình thường căn bản không thể đả thương gã một cách áp đảo như vậy, có thể trọng thương đến xác thịt bên ngoài của gã tất nhiên là một loại tồn tại gã cực kỳ chán ghét, cộng thêm Kiến Quân phát uy thế kia, gã cuối cùng cũng get được ban nãy là ai tổn thương mình. Nghĩ đến đây, tà vật chỉ có cái xác mới được gọi là Tôn Ngang này lập tức thay đổi ánh mắt, nhìn Tiêu Nam Chúc đầy hận thù và cân nhắc.
Gã tên Tôn Ngang, lại không tên Tôn Ngang. Là một tai họa, gã vốn không nên sở hữu tên gọi của loài người, nhưng vì từ khi sinh ra đã thông minh hơn hẵn đám tai họa tầm thường, nên gã có thể thuận lợi lẫn vào thế giới nhân loại, cuối cùng còn có được thân phận loài người ra hình ra dạng.
Ngược dòng về quá khứ, ở thời cổ, gã thường sở hữu một tên gọi khác. Khi đó, gã là một trong những nguồn mang đến vô số tai họa, thường đến cùng với chiến tranh, ôn dịch và đói khát, còn là tai họa được rất nhiều sách vở phong thủy như, v.v
ghi chép rõ ràng. Nam nhân tên Tôn Ngang này thực ra chính là Bát Nạn
trong "tam tai bát nạn" mà người xưa hay nói.
Tam tai bát nạn, tức tập hợp các kiếp nạn lớn của đời người mà hoàng lịch truyền thống thường hay nhắc tới. Tam tai gồm tam tai nhỏ và tam tai lớn. Chiến loạn, bệnh tật, nạn đói là ba loại tam tai nhỏ; nạn bão, hỏa hoạn, lũ lụt là ba loại tam tai lớn. Bát nạn đại biểu cho những dục vọng cực đoan nguyên thủy nhất của loài người. Trong các ghi chép trước đây, bát nạn lần lượt là: không bỏ đạo tâm, không phải minh sư, không từ rảnh rỗi, không màng sự đời, không cắt ân ái, không vì lợi ích, không trừ vui giận và không đoạn sắc dục.
Vì suy cho cùng vẫn là tai họa lớn thành hình, lại có thể gọi là tai nạn, nên trừ phi chính chúng chủ động để lộ, nếu không lịch thần cũng không thể phát hiện hơi thở của loại tai họa này. Bát Nạn vốn cũng dùng một thân phận loài người gần như lấy giả tráo thật để sống trên cõi đời này, thậm chí có thể nói gã sống còn tùy ý hưởng thụ hơn đại đa số người bình thường nhiều. Một mặt gã dùng danh nghĩa của công ty Đăng Phong để truyền bá tai vạ và vận rủi đi muôn nơi, mặt khác gã lại lợi dụng tư quyền của nhân loại để không ngừng thỏa mãn các loại dục vọng của bản thân. Cảm xúc tiêu cực càng nhiều, gã sẽ sống càng tốt, tương tự, thể xác của gã cũng càng ngày càng hoàn chỉnh chân thực. Mà ngay khi Bát Nạn gần như cho rằng gã đã một mình thống trị được quyền lực cao nhất mà một tai họa như gã có thể sở hữu, thì gã lại mơ hồ nhận ra một luồng hơi thở bất thường truyền đến từ khu vực dải đất duyên hải Đông Nam, mà đó rõ ràng chính là tiếng của Tuế tinh biến mất đã lâu chưa diện thế.
Tuế tinh đứng đầu tai họa, ngự trị trên tất cả tai họa, tuy nó không hình không tiếng, nhưng lại có thể dễ dàng hấp dẫn đám tai họa từ nhỏ đến lớn đi sang cho nó sử dụng liên tục. Bất Nạn đã rất lâu chưa thấy Tuế tinh xuất thế, dẫu sao trong thời đại hòa bình nếu không có chuyện lớn gì, thì Tuế tinh cũng sẽ không dễ dàng chui lên. Song, gã không hề biết mỗi một lần con người khai thác quặng sai cách, là lại một lần tạo thành tình huống Tuế tinh bị ép chui lên khỏi mặt đất trước thời hạn. Mà về tin tức Tuế tinh truyền đạt đến gã bảo gã phải bao trùm tai vạ vận rủi lên thành phố Y, Bát Nạn cũng không chậm trễ, trực tiếp đi đến thành phố Y, đích thân tìm tới Lý Trung Lâm.
Nhưng lúc Bát Nạn bị hơi thở của Thái tuế hấp dẫn mà đến thành phố Y, gã cũng chẳng để ý những tồn tại có thể gây cản trở mình, vì tham lam quá mức và tự tin mù quáng mà đã lỡ mất cơ hội biết được thân phận thực sự của Tiêu Nam Chúc. Mặc dù gã quả thật cảm thấy nam nhân nhân loại này trông hơi bị mlem quá đáng nên mới chủ động tiếp xúc với anh, nhưng gã đếch thể ngờ được đây lại là hoàng lịch sư tiếng tăm vang dội đó. Nghĩ vậy, Bát Nạn đem hai mắt đỏ bừng đối diện với tầm mắt của Tiêu Nam Chúc, sau đó dùng một giọng điệu u ám cực kỳ, nói.
"Mày sẽ làm gì tao đây, lịch sư? Giết tao? Mày không giết được tao! Tao là Bát Nạn, đếch phải mấy con tai họa nhỏ nhí bị đám thần giấy của mày khua tay múa chân bậy bạ vài cái là sẽ biến mất, Thái tuế bảo tao tới là muốn để cho tất cả chúng mày chết không có chỗ chôn. Mày không giết được tao, mày không giết được tao... Á!!"
Bát Nạn còn chưa dứt lời đã bị ăn ngay một cước. Tiêu Nam Chúc rõ ràng không muốn nghe gã phí lời, trực tiếp đá chặn miệng gã. Dẫu sao tai họa này cũng đã tuồn ra câu quan trọng nhất, tính ra thì cũng là Thái tuế kia dụ Bát Nạn đến đây nên mới tạo thành hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc liền muốn trực tiếp giết quách cái gọi là tai họa không giết chết được này ngay tại chỗ. Nhưng anh còn chưa kịp động thủ, bên ngoài hội trường đã truyền đến tiếng còi cảnh sát inh ỏi, kèm theo động tĩnh quen thuộc, tiếng thằng nhóc Bành Đông cầm loa phóng thanh cao giọng hô hoán cũng bắt đầu vang lên.
"Tên côn đồ bên trong! Anh đã bị cảnh sát bao vây! Hãy mau thả con tin ra!! Hãy mau thả con tin ra!! Anh không còn đường lui đâu!!"
"A ——"
Tiếng va đập kịch liệt cùng với tiếng ghế sắt nện vào đầu gây ra một trận vang to, Tôn Ngang đôi mắt biến đỏ không ứng phó kịp bị trúng chiêu, lập tức phát ra tiếng gào thét đè nén. Dường như gã không ngờ bên trong hội trường đã hoàn toàn bị gã khống chế vẫn còn tồn tại người cản trở gã, thế nên chả hề phòng bị vị khách không mời – Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc đương nhiên chẳng quan tâm gã có chuẩn bị hay chưa, cứ thế cho gã một ghế thôi. Tôn Ngang căm tức chuyển ánh mắt đỏ bừng gần như sắp chảy máu về phương hướng phía sau, một chiếc ghế gập hung ác bất ngờ đánh vào sau ót gã, không chỉ lập tức đánh lật cuộn da thịt hoàn hảo trên nửa bên mặt gã, mà còn đánh cả người gã văng xuống dưới đài.
"Tốt! Lịch sư! Làm đẹp lắm!"
Xách ghế gấp dính máu chậm rãi bước xuống đài, Tiêu Nam Chúc xắn ống tay áo lên mặt không cảm xúc phất phất tay với Lý Trung Lâm kinh hồn chưa thôi, ra hiệu bảo y tìm một chỗ an toàn trốn một lát. Kiến Quân đang ấn hai nam nhân trung niên không ngừng kêu gào trên nền đất, thấy thế, miệng còn không quên hô một câu cổ động Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc trái lại vẫn tỏ vẻ không nghe thấy, trực tiếp hung hăng nện lên người Tôn Ngang đang giãy giụa muốn đứng lên kia thêm phát nữa.
"Á!!!"
Đau đớn kịch liệt khiến tà vật này không thể kiềm chế kêu lên thảm thiết, sự thương tổn máu thịt cũng khiến tà khí bên trong nội xác gã càng thêm dồi dào. Tiêu Nam Chúc thấy thế bèn nhặt một chiếc bút bi rơi trên mặt đất đâm vào máu thịt ở xương vai gã. Sau khi dùng tay bóp chặt cổ nam nhân này ấn trên nền đất tránh cho gã lại nhào lên cắn xé mình, Tiêu Nam Chúc tay bê bết máu có hơi thờ ơ nhíu nhíu mày, rồi ngẩng đầu lên nói với Kiến Quân một câu.
"Cmn đừng chơi nữa, mau gọi lính của cậu ra đây, lát nữa 110 tới tôi giải quyết."
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Kiến Quân chợt sững sờ, sau đó lại nhếch miệng đáp "được". Tiêu Nam Chúc thấy thế thu tầm mắt lại, móc một tờ lịch vừa chuẩn bị đêm qua ra khỏi túi, ấn lên đầu Tôn Ngang. Về phía cục Công an, dù sao Bành Đông cũng đã nắm rõ Tiêu Nam Chúc cả ngày đi làm những gì, lát nữa đến phần kết sẽ có chuyên gia tới lo việc nên làm sao để lấp liếm chuyện này. Điều mà Tiêu Nam Chúc cần làm hiện giờ là đánh con tai họa quỷ quyệt, trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì này đến mức hiện ra nguyên hình mới thôi.
Kiến Quân ban nãy vẫn luôn nhẫn nhịn không đánh đập tàn nhẫn giờ đây đã có thể thoải mái thu dọn sạch sẽ đám đồ vật tà môn này.
"Vênh váo."
Kiến Đảng đang thu dọn tai họa ở cách đó không xa thấy Kiến Quân như thế thì hừ lạnh một tiếng. Kiến Quân nghe động tĩnh nhấc chân đá văng một con tai họa đang nhào lên, nhếch môi mặt dày cười cười đáp.
"Ông đây cứ thích vênh váo đấy."
Nói đoạn, Kiến Quân còn ngẩng đầu đá lông nheo với Kiến Đảng một cái. Kiến Đảng thấy thế nghiêm mặt không lên tiếng, hiển nhiên hết sức đau lòng nhức óc khi nội bộ Đảng ta lại xuất hiện một tên như vậy.
Sau khi cử động ngón tay ngứa ngáy của mình vài lần, vị lịch thần (Kiến Quân) khí thế kiêu ngạo bá đạo, tự có luồng khí chính trực này lập tức nâng nắm đấm hung hăng nện xuống sàn hội trường.
Ngày thành lập Quân đội, là lúc quân hồn ngưng tụ. Thời cổ có quân thần dũng tướng như Lữ Bố, Triệu Vân, Kiến Quân là một quân thần hiện đại, tất nhiên sở hữu, chỉ huy thần lực của mấy vạn quân hồn. Những quân hồn này đa số đến từ nhiều lần chiến tranh thuở cận hiện đại, những người lính khốn khổ đấu tranh trước bất hạnh hy sinh trong lịch sử khuất nhục sau khi chết đi hóa thành quân hồn bất diệt, sau đó lại cho thần minh của ngày kỉ niệm thành lập Quân đội sử dụng. Có điều loại sức mạnh nguy hiểm này Kiến Quân cũng không thường dùng, trừ phi có tình huống đặc biệt thì y mới ra tay. Mà vì quân hồn vốn là một loại phúc trạch chính khí rơi xuống từ trên thân người, nên trong nháy mắt cả hội trường hiện ra gần trăm quân hồn trang bị cực tốt, một trận uy áp đáng sợ, khiến người ta suýt nữa không nhịn được cúi đầu quỳ xuống cũng kéo đến. Ngay lúc đám tai họa lớn mạnh khó hiểu do sự điều khiển của Tôn Ngang kiêu ngạo làm loạn bên trong hội trường không chút kiêng dè, nhóm quân hồn đã lập tức tung những đòn đánh trả gọn gàng dứt khoát nhất.
Phúc trạch nuốt hết tai họa, quân hồn quán đỉnh, kim quang chói mắt, những người thường bị khống chế tinh thần cũng vì thế mà dừng tiếng xôn xao, sự hỗn loạn bên trong hội trường cuối cùng cũng được khống chế. Ở một bên khác, Tiêu Nam Chúc cũng đang tiến hành giao thiệp đơn phương với kẻ cầm đầu – Tôn Ngang, chỉ có điều rõ ràng so với bầu không khí vi diệu mà mập mờ khi nãy, lúc này đây trông Tôn Ngang thật sự chật vật thê thảm hơn rất nhiều.
"Nói, mày rốt cuộc là thứ gì?"
Lạnh lùng nhìn chằm chằm tà vật nhếch nhác gần trong gang tấc, Tiêu Nam Chúc giẫm lên cái cổ bê bết máu, lộ ra bên trong màu xám đen của gã, biểu tình trên mặt không hề thân thiện tẹo nào. Dẫu sao ban nãy thứ này thật sự muốn giết Lý Trung Lâm, anh chỉ cần chậm bước nữa là đã đúng với mong muốn của tà vật này. Thấy Tiêu Nam Chúc gần mình như thế, nam nhân diễm lệ ánh mắt sung huyết đỏ bừng tựa như sắp nghẹt thở, hít lấy hít để mấy hơi, sau đó u ám cười rộ lên, rồi đè nặng thanh âm nhìn Tiêu Nam Chúc nói.
"Mày... đoán xem... Có điều để tao đoán thử nhé, ngài Tiêu à, mày là lịch sư đúng không?"
Nói đoạn, nam nhân tên Tôn Ngang run rẩy lau chùi hai má chảy máu liên tục. Gã vẫn luôn quý trọng thể xác của mình vô cùng, mắt thấy thể xác bị Tiêu Nam Chúc đánh đến gần như hỏng nát, tất nhiên đã lửa giận ngút trời. Nhưng người bình thường căn bản không thể đả thương gã một cách áp đảo như vậy, có thể trọng thương đến xác thịt bên ngoài của gã tất nhiên là một loại tồn tại gã cực kỳ chán ghét, cộng thêm Kiến Quân phát uy thế kia, gã cuối cùng cũng get được ban nãy là ai tổn thương mình. Nghĩ đến đây, tà vật chỉ có cái xác mới được gọi là Tôn Ngang này lập tức thay đổi ánh mắt, nhìn Tiêu Nam Chúc đầy hận thù và cân nhắc.
Gã tên Tôn Ngang, lại không tên Tôn Ngang. Là một tai họa, gã vốn không nên sở hữu tên gọi của loài người, nhưng vì từ khi sinh ra đã thông minh hơn hẵn đám tai họa tầm thường, nên gã có thể thuận lợi lẫn vào thế giới nhân loại, cuối cùng còn có được thân phận loài người ra hình ra dạng.
Ngược dòng về quá khứ, ở thời cổ, gã thường sở hữu một tên gọi khác. Khi đó, gã là một trong những nguồn mang đến vô số tai họa, thường đến cùng với chiến tranh, ôn dịch và đói khát, còn là tai họa được rất nhiều sách vở phong thủy như
Tam tai bát nạn, tức tập hợp các kiếp nạn lớn của đời người mà hoàng lịch truyền thống thường hay nhắc tới. Tam tai gồm tam tai nhỏ và tam tai lớn. Chiến loạn, bệnh tật, nạn đói là ba loại tam tai nhỏ; nạn bão, hỏa hoạn, lũ lụt là ba loại tam tai lớn. Bát nạn đại biểu cho những dục vọng cực đoan nguyên thủy nhất của loài người. Trong các ghi chép trước đây, bát nạn lần lượt là: không bỏ đạo tâm, không phải minh sư, không từ rảnh rỗi, không màng sự đời, không cắt ân ái, không vì lợi ích, không trừ vui giận và không đoạn sắc dục.
Vì suy cho cùng vẫn là tai họa lớn thành hình, lại có thể gọi là tai nạn, nên trừ phi chính chúng chủ động để lộ, nếu không lịch thần cũng không thể phát hiện hơi thở của loại tai họa này. Bát Nạn vốn cũng dùng một thân phận loài người gần như lấy giả tráo thật để sống trên cõi đời này, thậm chí có thể nói gã sống còn tùy ý hưởng thụ hơn đại đa số người bình thường nhiều. Một mặt gã dùng danh nghĩa của công ty Đăng Phong để truyền bá tai vạ và vận rủi đi muôn nơi, mặt khác gã lại lợi dụng tư quyền của nhân loại để không ngừng thỏa mãn các loại dục vọng của bản thân. Cảm xúc tiêu cực càng nhiều, gã sẽ sống càng tốt, tương tự, thể xác của gã cũng càng ngày càng hoàn chỉnh chân thực. Mà ngay khi Bát Nạn gần như cho rằng gã đã một mình thống trị được quyền lực cao nhất mà một tai họa như gã có thể sở hữu, thì gã lại mơ hồ nhận ra một luồng hơi thở bất thường truyền đến từ khu vực dải đất duyên hải Đông Nam, mà đó rõ ràng chính là tiếng của Tuế tinh biến mất đã lâu chưa diện thế.
Tuế tinh đứng đầu tai họa, ngự trị trên tất cả tai họa, tuy nó không hình không tiếng, nhưng lại có thể dễ dàng hấp dẫn đám tai họa từ nhỏ đến lớn đi sang cho nó sử dụng liên tục. Bất Nạn đã rất lâu chưa thấy Tuế tinh xuất thế, dẫu sao trong thời đại hòa bình nếu không có chuyện lớn gì, thì Tuế tinh cũng sẽ không dễ dàng chui lên. Song, gã không hề biết mỗi một lần con người khai thác quặng sai cách, là lại một lần tạo thành tình huống Tuế tinh bị ép chui lên khỏi mặt đất trước thời hạn. Mà về tin tức Tuế tinh truyền đạt đến gã bảo gã phải bao trùm tai vạ vận rủi lên thành phố Y, Bát Nạn cũng không chậm trễ, trực tiếp đi đến thành phố Y, đích thân tìm tới Lý Trung Lâm.
Nhưng lúc Bát Nạn bị hơi thở của Thái tuế hấp dẫn mà đến thành phố Y, gã cũng chẳng để ý những tồn tại có thể gây cản trở mình, vì tham lam quá mức và tự tin mù quáng mà đã lỡ mất cơ hội biết được thân phận thực sự của Tiêu Nam Chúc. Mặc dù gã quả thật cảm thấy nam nhân nhân loại này trông hơi bị mlem quá đáng nên mới chủ động tiếp xúc với anh, nhưng gã đếch thể ngờ được đây lại là hoàng lịch sư tiếng tăm vang dội đó. Nghĩ vậy, Bát Nạn đem hai mắt đỏ bừng đối diện với tầm mắt của Tiêu Nam Chúc, sau đó dùng một giọng điệu u ám cực kỳ, nói.
"Mày sẽ làm gì tao đây, lịch sư? Giết tao? Mày không giết được tao! Tao là Bát Nạn, đếch phải mấy con tai họa nhỏ nhí bị đám thần giấy của mày khua tay múa chân bậy bạ vài cái là sẽ biến mất, Thái tuế bảo tao tới là muốn để cho tất cả chúng mày chết không có chỗ chôn. Mày không giết được tao, mày không giết được tao... Á!!"
Bát Nạn còn chưa dứt lời đã bị ăn ngay một cước. Tiêu Nam Chúc rõ ràng không muốn nghe gã phí lời, trực tiếp đá chặn miệng gã. Dẫu sao tai họa này cũng đã tuồn ra câu quan trọng nhất, tính ra thì cũng là Thái tuế kia dụ Bát Nạn đến đây nên mới tạo thành hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc liền muốn trực tiếp giết quách cái gọi là tai họa không giết chết được này ngay tại chỗ. Nhưng anh còn chưa kịp động thủ, bên ngoài hội trường đã truyền đến tiếng còi cảnh sát inh ỏi, kèm theo động tĩnh quen thuộc, tiếng thằng nhóc Bành Đông cầm loa phóng thanh cao giọng hô hoán cũng bắt đầu vang lên.
"Tên côn đồ bên trong! Anh đã bị cảnh sát bao vây! Hãy mau thả con tin ra!! Hãy mau thả con tin ra!! Anh không còn đường lui đâu!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.