Chương 18: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 18
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
“Người ta đâu có quên.” Tuyết Doanh nhìn cây cột không chớp mắt, ánh mắt chăm chú không lay động chút nào cả, cô ấy vừa xem vừa oán trách nói: “Cơ hội khó có được, bình thường hiếm khi lên đây. Bây giờ phải nhìn một lần cho đã, ha ha, ngày mai tôi có đề tài để nói chuyện với bạn bè rồi.”
“Con gái mấy cậu tám chuyện nhiều thật đấy (mặt tôi đầy vẻ cạn lời…), quên đi, cậu ở đây xem một mình cho thoải mái.” Tôi không có ý tốt giả vờ muốn đi đến rừng long não bên phải cái đình, lúc này đột nhiên Tuyết Doanh kinh ngạc “A” lên một tiếng kỳ quái.
“Tiểu Dạ, cậu mau nhìn chỗ này nè!” Sắc mặt cô ấy trắng bệch quay sang gọi tôi.
“Để làm gì? Tôi chẳng thích bới móc chuyện bí mật của người khác.” Tôi lẩm bẩm, không tình nguyện xoay người nhìn về phía tay cô ấy chỉ: “Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” Tên phía sau chữ đó bị người ta dùng dao cố gắng cạo đi mất.
Nhưng mà chuyện này đâu có gì đáng để kinh ngạc chứ, chỉ là một đoạn tâm sự bình thường thôi mà, có thể nhìn ra là một cô gái si tình, tâm hồn thiếu nữ. Cô ấy thích một chàng trai, sau đó hy vọng hai người bọn họ vĩnh viễn bên nhau, cũng hy vọng anh ta vĩnh viễn yêu mình.
Tôi nhìn Tuyết Doanh với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ hỏi: “Câu nói này có gì kỳ lạ đâu…”
“Đoạn trên quả thật bình thường, nhưng mà mấu chốt ở chỗ này, cậu nhìn cẩn thận mà coi.” Cô ấy chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên dưới rồi nói.
Tôi cũng không để ý chỉ đưa đầu qua nhìn, rồi thì thầm: “Trường trung học số 1 *hương Tuyết Tuyền, Lý Bình lưu lại - chữ này có gì đâu chứ.” Tôi chuẩn bị ngẩng đầu mắng cô ấy sợ hãi chuyện không đâu, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái xâm nhập vào đầu tôi, thoáng chốc toàn thân tôi cứng đờ.
*Hương: đơn vị hành chính Trung Quốc.
“Lý Bình.” Cô gái học lớp 12, hơn 10 năm trước, nghe nói bị con trai hiệu trưởng cưỡng gian sau đó lại đột nhiên mất tích cũng tên là “Lý Bình”, cô ấy và cô gái khắc chữ lên cột đình có phải cùng một người hay không?
Không phải chứ! Chẳng lẽ trùng hợp như vậy. Cái tên Lý Bình này rất phổ biến, trùng tên trùng họ trong trường có rất nhiều, với lại hầu như mỗi năm mỗi cấp đều có.
Tôi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ này.
Tuyết Doanh như thể đọc được suy nghĩ của tôi, không đầu không đuôi hỏi: “Chúng ta bây giờ đang ở *trấn Tuyết Tuyền đúng không?”
*Trấn: đơn vị hành chính Trung Quốc.
“Không tệ.” Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, chỉ đành gật đầu.
“Vậy cậu có biết tại sao chỗ này lại từ “hương Tuyết Tuyền” đổi thành “trấn Tuyết Tuyền” hay không?” Cô ấy cười thâm ý sâu xa: “Để xem sau này cậu còn dám nói tôi chỉ được gương mặt mà không có não hay không.”
Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này đã hiểu ra ý cô ấy nói: “10 năm trước.” Tôi khen ngợi giơ ngón tay cái với cô ấy rồi nói: “Tôi biết lời cậu nói có ý gì, nhưng mà chỉ mỗi cái này không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.”
“Nhưng mà thời gian ghi trên đây lại trùng khớp! Tôi nghĩ rằng cô gái khắc lên cột này và cô gái tên Lý Bình mất tích trong truyền thuyết ở trường học là cùng một người.” Tuyết Doanh không phục nói.
“Cô bạn ơi, tôi cũng tin dòng chữ này được khắc ít nhất 10 năm trước, nhưng mà cái tên Lý Bình này rất bình thường. Với lại cho dù là cô ấy khắc, vậy thì sao chứ? Chỉ đủ để chứng minh cô ấy rơi vào một cuộc tình tay ba, người cô ấy thích đã thay lòng mà thôi. Điều này hoàn toàn không giúp ích gì cho chuyện chúng ta đang điều tra cả!” Tôi bực mình ôm đầu.
“Không! Trức giác của con gái nói cho tôi biết trong hàng chữ này chắc chắn có bí mật gì đó.” Tuyết Doanh bướng bỉnh nói.
“Được rồi, cho dù đúng như cậu nói, chúng ta có thể đặt chuyện này sang một bên được không?” Tôi đầu hàng. Một cô gái khi cố chấp bướng bỉnh thật sự không thể giảng đạo lý mà, tranh luận với cô ấy, còn không bằng cứ hùa theo cô ấy.
“Giọng điệu cậu miễn cưỡng thế, căn bản chẳng tin tôi gì cả!” Tuyết Doanh tức giận vừa nói vừa xòe tay phải ra: “Đưa cho tôi bản sao của chìa khóa phòng tư liệu.”
“Cậu muốn làm gì?” Tôi ngẩn người.
Tuyết Doanh quay đầu lại… Hờn dỗi nói: “Tất nhiên là tìm bằng chứng cho cậu xem. Tôi muốn tìm xem rốt cuộc 10 năm trước có bao nhiêu người tên Lý Bình!”
“Cậu làm vậy để làm gì?” Đầu tôi muốn nổ luôn. Hầy! Con gái đúng là sinh vật làm việc theo cảm tính, xác thật thì một học sinh cấp 2 nông cạn như tôi chẳng thể hiểu nổi.
“Tất nhiên là có lý của tôi rồi, chí ít có thể đỡ tức giận hơi một chút.” Tuyết Doanh nhìn tôi rồi hừ một tiếng.
Tôi cười khổ không nói thêm, sau đó kéo cô ấy tiếp tục đi về phía bên phải của cái đình cổ. Nếu cứ tiếp tục tranh luận với cô ấy, biết đâu tranh luận đến sáng thì sao, đến khi đó còn điều tra cái rắm!
“Con gái mấy cậu tám chuyện nhiều thật đấy (mặt tôi đầy vẻ cạn lời…), quên đi, cậu ở đây xem một mình cho thoải mái.” Tôi không có ý tốt giả vờ muốn đi đến rừng long não bên phải cái đình, lúc này đột nhiên Tuyết Doanh kinh ngạc “A” lên một tiếng kỳ quái.
“Tiểu Dạ, cậu mau nhìn chỗ này nè!” Sắc mặt cô ấy trắng bệch quay sang gọi tôi.
“Để làm gì? Tôi chẳng thích bới móc chuyện bí mật của người khác.” Tôi lẩm bẩm, không tình nguyện xoay người nhìn về phía tay cô ấy chỉ: “Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” Tên phía sau chữ đó bị người ta dùng dao cố gắng cạo đi mất.
Nhưng mà chuyện này đâu có gì đáng để kinh ngạc chứ, chỉ là một đoạn tâm sự bình thường thôi mà, có thể nhìn ra là một cô gái si tình, tâm hồn thiếu nữ. Cô ấy thích một chàng trai, sau đó hy vọng hai người bọn họ vĩnh viễn bên nhau, cũng hy vọng anh ta vĩnh viễn yêu mình.
Tôi nhìn Tuyết Doanh với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ hỏi: “Câu nói này có gì kỳ lạ đâu…”
“Đoạn trên quả thật bình thường, nhưng mà mấu chốt ở chỗ này, cậu nhìn cẩn thận mà coi.” Cô ấy chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên dưới rồi nói.
Tôi cũng không để ý chỉ đưa đầu qua nhìn, rồi thì thầm: “Trường trung học số 1 *hương Tuyết Tuyền, Lý Bình lưu lại - chữ này có gì đâu chứ.” Tôi chuẩn bị ngẩng đầu mắng cô ấy sợ hãi chuyện không đâu, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái xâm nhập vào đầu tôi, thoáng chốc toàn thân tôi cứng đờ.
*Hương: đơn vị hành chính Trung Quốc.
“Lý Bình.” Cô gái học lớp 12, hơn 10 năm trước, nghe nói bị con trai hiệu trưởng cưỡng gian sau đó lại đột nhiên mất tích cũng tên là “Lý Bình”, cô ấy và cô gái khắc chữ lên cột đình có phải cùng một người hay không?
Không phải chứ! Chẳng lẽ trùng hợp như vậy. Cái tên Lý Bình này rất phổ biến, trùng tên trùng họ trong trường có rất nhiều, với lại hầu như mỗi năm mỗi cấp đều có.
Tôi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ này.
Tuyết Doanh như thể đọc được suy nghĩ của tôi, không đầu không đuôi hỏi: “Chúng ta bây giờ đang ở *trấn Tuyết Tuyền đúng không?”
*Trấn: đơn vị hành chính Trung Quốc.
“Không tệ.” Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, chỉ đành gật đầu.
“Vậy cậu có biết tại sao chỗ này lại từ “hương Tuyết Tuyền” đổi thành “trấn Tuyết Tuyền” hay không?” Cô ấy cười thâm ý sâu xa: “Để xem sau này cậu còn dám nói tôi chỉ được gương mặt mà không có não hay không.”
Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này đã hiểu ra ý cô ấy nói: “10 năm trước.” Tôi khen ngợi giơ ngón tay cái với cô ấy rồi nói: “Tôi biết lời cậu nói có ý gì, nhưng mà chỉ mỗi cái này không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.”
“Nhưng mà thời gian ghi trên đây lại trùng khớp! Tôi nghĩ rằng cô gái khắc lên cột này và cô gái tên Lý Bình mất tích trong truyền thuyết ở trường học là cùng một người.” Tuyết Doanh không phục nói.
“Cô bạn ơi, tôi cũng tin dòng chữ này được khắc ít nhất 10 năm trước, nhưng mà cái tên Lý Bình này rất bình thường. Với lại cho dù là cô ấy khắc, vậy thì sao chứ? Chỉ đủ để chứng minh cô ấy rơi vào một cuộc tình tay ba, người cô ấy thích đã thay lòng mà thôi. Điều này hoàn toàn không giúp ích gì cho chuyện chúng ta đang điều tra cả!” Tôi bực mình ôm đầu.
“Không! Trức giác của con gái nói cho tôi biết trong hàng chữ này chắc chắn có bí mật gì đó.” Tuyết Doanh bướng bỉnh nói.
“Được rồi, cho dù đúng như cậu nói, chúng ta có thể đặt chuyện này sang một bên được không?” Tôi đầu hàng. Một cô gái khi cố chấp bướng bỉnh thật sự không thể giảng đạo lý mà, tranh luận với cô ấy, còn không bằng cứ hùa theo cô ấy.
“Giọng điệu cậu miễn cưỡng thế, căn bản chẳng tin tôi gì cả!” Tuyết Doanh tức giận vừa nói vừa xòe tay phải ra: “Đưa cho tôi bản sao của chìa khóa phòng tư liệu.”
“Cậu muốn làm gì?” Tôi ngẩn người.
Tuyết Doanh quay đầu lại… Hờn dỗi nói: “Tất nhiên là tìm bằng chứng cho cậu xem. Tôi muốn tìm xem rốt cuộc 10 năm trước có bao nhiêu người tên Lý Bình!”
“Cậu làm vậy để làm gì?” Đầu tôi muốn nổ luôn. Hầy! Con gái đúng là sinh vật làm việc theo cảm tính, xác thật thì một học sinh cấp 2 nông cạn như tôi chẳng thể hiểu nổi.
“Tất nhiên là có lý của tôi rồi, chí ít có thể đỡ tức giận hơi một chút.” Tuyết Doanh nhìn tôi rồi hừ một tiếng.
Tôi cười khổ không nói thêm, sau đó kéo cô ấy tiếp tục đi về phía bên phải của cái đình cổ. Nếu cứ tiếp tục tranh luận với cô ấy, biết đâu tranh luận đến sáng thì sao, đến khi đó còn điều tra cái rắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.