Chương 19: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 19
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
Không biết từ khi nào, gió càng ngày càng thổi mạnh hơn. Vừa tiến vào rừng cây long não thì có một luồng không khí lạnh lẽo ướt át thổi đến, tối giữ chặt áo khoác, cẩn thận đi về phía trước. Bốn phía tối đen như mực, đèn đường vàng cam mờ nhạt chỉ chiếu được hơn mười mét, khi đến chỗ chúng tôi đứng đã leo lắt không đủ sáng nữa rồi.
Hai ngôi mộ cổ thì đang ở cách đây không xa, lặng lẽ hiện ra trong màn đêm của rừng cây, cho người ta một cảm giác quỷ dị và tang thương không nói nên lời.
Tuyết Doanh vốn đang tức giận với tôi thì bây giờ đã sợ đến mức áp sát vào người tôi.
“Chỗ này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.” Cô ấy lẩm bẩm nói bên tai tôi.
Tôi không trả lời cô ấy, chỉ luôn quan sát bốn phía xung quanh, đang nhớ lại những gì mà Lữ Doanh đêm đó gặp phải rồi kể cho tôi.
Chầm chậm đi đến ngôi mộ đầu tiên, tôi dùng tay đào một nắm đất, xoa xoa trong lòng bàn tay, rồi sau đó ném đi, rồi cẩn thận nhìn về sáu cây long não ở phía bắc.
“Cậu còn nhớ tôi kể cho cậu nghe câu chuyện kia không? Lữ Doanh nói bọn họ đã đào được một thi thể trẻ sơ sinh ở dưới một gốc cây chương?” Tôi vừa nhìn chằm chằm hai ngôi mộ vừa hỏi Tuyết Doanh.
Cô ấy cố gắng nhớ lại rồi trả lời: “Cậu ta nói đó là chỗ đất tốt, lại không lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Vậy có lẽ là gốc cây thứ tư tính từ bên trái qua. Chỉ có gốc cây kia mới vừa vặn giữa bóng của hai ngọn đèn đường, đào lên chắc chắn không bị ai phát hiện ra.” Tôi nhíu mày nói: “Chỉ là không rõ chỗ đất đó có phải rất xốp và mềm hay không.” Nói xong thì tôi đi qua đó, lấy tay cố gắng đào đất dưới gốc cây đó lên.
“Không đúng, đất ở đây vừa cứng vừa khô y như ở bên mộ vậy.” Tôi thất vọng trả nắm đất vừa đào về, rồi lau lên quần áo: “Với lại xung quanh gốc cây này không có dấu hiệu bị đào bới gì cả, kỳ lạ…”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.
“Cậu có tin trên đời này có chuyện thôi miên tập thể hay không?” Tôi lấy đèn pin chiếu lên ngọn cây, vừa chiếu đèn từ từ nhìn xem và tìm tòi vừa hỏi cô ấy.
“Thôi miên tập thể?” Tuyết Doanh bĩu môi nói: “Cậu nói mấy chuyện hay chiếu trên TV à, một nhóm người đồng thời bị ảo giác? Mặc dù được người ta thổi phòng có vẻ rất kỳ diệu, nhưng mà tôi chẳng tin.”
Tôi cười rồi đứng dậy: “Tôi cũng chẳng tin. Tôi nhớ có một chuyên gia tâm lý rất nổi tiếng từng nói, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, tất nhiên tần số tư duy cũng khác nhau, vậy nên có thể làm hai người đồng thời sinh ra ảo giác giống nhau đã rất khó rồi, xác suất rất thấp. Nếu một ảo giác mà cả ba người đều thấy, vậy chỉ có một khả năng: Những gì ba người kia thấy là chuyện đã thật sự xảy ra.”
Tôi cúi đầu xuống nhìn cô ấy, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Lữ Doanh từng thề thốt rằng bọn họ đã từng đào gốc cây này, còn tốn sức đập một lớp bê tông. Vậy mà hôm sau, cậu ta đi đến lần nữa, thế mà dưới gốc cây long não chẳng có dấu vết đã từng đào bới gì cả… Cậu thấy chuyện này thế nào?”
“Chẳng phải cậu chê người ta ngốc à, người ngốc thì làm sao đoán được vấn đề khó khăn thế này?” Tuyết Doanh trừng mắt nhìn tôi.
“Có hai khả năng.” Thấy cô ấy chẳng hiểu thế nào lại tức giận lần nữa, tôi chẳng thể làm gì hơn là tự hỏi tự trả lời: “Một là bọn họ thật sự đã từng đào một chỗ nào đó, nhưng mà chắc chắn không phải gốc cây ở dây. Hai là tất cả bọn họ đang nói dối.”
Đột nhiên Tuyết Doanh giật mình, cô ấy kéo mạnh áo khoác của tôi, chỉ lên trên đầu rồi nói: “Tôi thấy bọn họ không nói dối đâu, không tin thì cậu nhìn lên trên đi.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía đèn pin đang chiếu, trên tán cây xanh rậm rạp, trên một nhánh cây, có thể lờ mò thấy được một cái túi màu xanh dương không lớn lắm. Cổ họng tôi khô khốc, nhất thời tôi cảm thấy căng thẳng.
Tôi và Tuyết Doanh liếc nhìn nhau, hít sâu một hơi rồi tôi nói: “Xem ra đây chính là mục tiêu tối nay của tôi.” Đưa đèn pin cho cô ấy, tôi xoa hai tay rồi muốn trèo lên cây.
“Cậu thật sự muốn trèo lên đó à? Quá nguy hiểm, cái cây này có rất ít cành!” Tuyết Doanh vội vàng kêu lên.
Tôi nhìn lên đằng xa, cười khổ nói: “Tôi cũng không muốn trèo lên, nhưng nếu tối nay không cầm cái túi xuống, có lẽ tôi sẽ không thể ngủ ngon trong thời gian dài.”
Hai ngôi mộ cổ thì đang ở cách đây không xa, lặng lẽ hiện ra trong màn đêm của rừng cây, cho người ta một cảm giác quỷ dị và tang thương không nói nên lời.
Tuyết Doanh vốn đang tức giận với tôi thì bây giờ đã sợ đến mức áp sát vào người tôi.
“Chỗ này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.” Cô ấy lẩm bẩm nói bên tai tôi.
Tôi không trả lời cô ấy, chỉ luôn quan sát bốn phía xung quanh, đang nhớ lại những gì mà Lữ Doanh đêm đó gặp phải rồi kể cho tôi.
Chầm chậm đi đến ngôi mộ đầu tiên, tôi dùng tay đào một nắm đất, xoa xoa trong lòng bàn tay, rồi sau đó ném đi, rồi cẩn thận nhìn về sáu cây long não ở phía bắc.
“Cậu còn nhớ tôi kể cho cậu nghe câu chuyện kia không? Lữ Doanh nói bọn họ đã đào được một thi thể trẻ sơ sinh ở dưới một gốc cây chương?” Tôi vừa nhìn chằm chằm hai ngôi mộ vừa hỏi Tuyết Doanh.
Cô ấy cố gắng nhớ lại rồi trả lời: “Cậu ta nói đó là chỗ đất tốt, lại không lộ ra ngoài ánh sáng.”
“Vậy có lẽ là gốc cây thứ tư tính từ bên trái qua. Chỉ có gốc cây kia mới vừa vặn giữa bóng của hai ngọn đèn đường, đào lên chắc chắn không bị ai phát hiện ra.” Tôi nhíu mày nói: “Chỉ là không rõ chỗ đất đó có phải rất xốp và mềm hay không.” Nói xong thì tôi đi qua đó, lấy tay cố gắng đào đất dưới gốc cây đó lên.
“Không đúng, đất ở đây vừa cứng vừa khô y như ở bên mộ vậy.” Tôi thất vọng trả nắm đất vừa đào về, rồi lau lên quần áo: “Với lại xung quanh gốc cây này không có dấu hiệu bị đào bới gì cả, kỳ lạ…”
“Kỳ lạ chỗ nào?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.
“Cậu có tin trên đời này có chuyện thôi miên tập thể hay không?” Tôi lấy đèn pin chiếu lên ngọn cây, vừa chiếu đèn từ từ nhìn xem và tìm tòi vừa hỏi cô ấy.
“Thôi miên tập thể?” Tuyết Doanh bĩu môi nói: “Cậu nói mấy chuyện hay chiếu trên TV à, một nhóm người đồng thời bị ảo giác? Mặc dù được người ta thổi phòng có vẻ rất kỳ diệu, nhưng mà tôi chẳng tin.”
Tôi cười rồi đứng dậy: “Tôi cũng chẳng tin. Tôi nhớ có một chuyên gia tâm lý rất nổi tiếng từng nói, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, tất nhiên tần số tư duy cũng khác nhau, vậy nên có thể làm hai người đồng thời sinh ra ảo giác giống nhau đã rất khó rồi, xác suất rất thấp. Nếu một ảo giác mà cả ba người đều thấy, vậy chỉ có một khả năng: Những gì ba người kia thấy là chuyện đã thật sự xảy ra.”
Tôi cúi đầu xuống nhìn cô ấy, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Lữ Doanh từng thề thốt rằng bọn họ đã từng đào gốc cây này, còn tốn sức đập một lớp bê tông. Vậy mà hôm sau, cậu ta đi đến lần nữa, thế mà dưới gốc cây long não chẳng có dấu vết đã từng đào bới gì cả… Cậu thấy chuyện này thế nào?”
“Chẳng phải cậu chê người ta ngốc à, người ngốc thì làm sao đoán được vấn đề khó khăn thế này?” Tuyết Doanh trừng mắt nhìn tôi.
“Có hai khả năng.” Thấy cô ấy chẳng hiểu thế nào lại tức giận lần nữa, tôi chẳng thể làm gì hơn là tự hỏi tự trả lời: “Một là bọn họ thật sự đã từng đào một chỗ nào đó, nhưng mà chắc chắn không phải gốc cây ở dây. Hai là tất cả bọn họ đang nói dối.”
Đột nhiên Tuyết Doanh giật mình, cô ấy kéo mạnh áo khoác của tôi, chỉ lên trên đầu rồi nói: “Tôi thấy bọn họ không nói dối đâu, không tin thì cậu nhìn lên trên đi.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía đèn pin đang chiếu, trên tán cây xanh rậm rạp, trên một nhánh cây, có thể lờ mò thấy được một cái túi màu xanh dương không lớn lắm. Cổ họng tôi khô khốc, nhất thời tôi cảm thấy căng thẳng.
Tôi và Tuyết Doanh liếc nhìn nhau, hít sâu một hơi rồi tôi nói: “Xem ra đây chính là mục tiêu tối nay của tôi.” Đưa đèn pin cho cô ấy, tôi xoa hai tay rồi muốn trèo lên cây.
“Cậu thật sự muốn trèo lên đó à? Quá nguy hiểm, cái cây này có rất ít cành!” Tuyết Doanh vội vàng kêu lên.
Tôi nhìn lên đằng xa, cười khổ nói: “Tôi cũng không muốn trèo lên, nhưng nếu tối nay không cầm cái túi xuống, có lẽ tôi sẽ không thể ngủ ngon trong thời gian dài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.