Chương 28: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 28
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
“Được, được rồi. Lần này là tôi không đúng! Là tôi sai!” Tôi đau đầu thở dài, nhanh chóng đổi sang chuyện khác: “Vậy hồ sơ hướng đi tốt nghiệp của Chu Kiếm đâu? Cậu đã từng tìm qua chưa?”
“Bây giờ thứ đó cũng đang nằm thoải mái trong bàn học của tôi rồi. Người ta nghe theo lời cậu nói, trốn tiết đi tìm ra đó!”
“Dừng! Uổng công đi một chuyến.” Tôi khó chịu chậc chậc nói: “Kết thúc công việc, dẹp đường hồi phủ!”
Rồi lại nhanh chóng về lại phòng học, thật không dễ dàng mà, cuối cùng lại lấy được hai văn kiện mà tôi cần rồi sao...
Tôi lập tức lật giấy tờ nhập học của Lý Bình ra, rồi lấy hàng chữ đã được sao chép lại từ trên cột ra chậm rãi đối chiếu.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?” Tuyết Doanh buồn chán ngồi bên cạnh tôi, tay cô ấy chống đầu nhìn khuôn mặt vô cùng chuyên chú của tôi, sau đó nhịn không được tò mò hỏi.
Tôi hít vào sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi lại: “Cậu hiểu về tâm lý học chữ viết không?”
“Cấp độ quá cao, còn chưa từng nghe qua luôn.” Tuyết Doanh lắc đầu.
Tôi cười nhạt nhẽo, giải thích nói: “Đó là phương pháp có thể thông qua nét bút của người viết để đoán ra tính cách năng lực và các đặc trưng tâm lý khác của người đó. Nghe nói có một vài chuyện gia có thể thông qua một con chữ để phán đoán ra trạng thái tâm lý lúc đó của người viết, thậm chí có thể nhìn ra được người đó có khuynh hướng tự sát hay không.”
“Cậu có biết không?” Tuyết Doanh quay đầu hỏi.
Tôi lắc đầu, cười khổ nói: “Rất rắc rối, tôi cũng không biết.”
Cô ấy lập tức “phì phì” một tiếng rồi ôm miệng cười, sau khi cười khúc khích một trận đến lúc, rồi thở phì phò lên tiếng: “Buồn cười quá đi. Tiểu Dạ nói về nó đầy kỳ diệu như vậy, tôi còn tưởng cậu là một cao thủ nữa đấy.”
“Mặc dù tôi không hiểu về tâm lý học chữ viết, có điều tôi cũng có biết phân tích sơ sơ về những bút tích đơn giản.”
Tôi đẩy tờ khai nhập học của Lý Bình và dòng chữ được sao chép từ trên cột lại đến trước mặt cô ấy rồi nói: “Xem hai nét chữ này thật kỹ, nhất là phải chú ý nhiều vào hai cách viết chữ “Lý Bình”. Chúng để lại ấn tượng đầu tiên gì cho cậu?”
“Không nhìn ra được. Kiểu chữ của tờ giấy nhập học đều rất thanh tú, nhưng chữ được khắc trên cột lại rất cứng nhắc, không giống của cùng một người.” Tuyết Doanh ngừng cười và bắt đầu nhìn chăm chú.
Tôi lắc đầu, hai ngón trỏ lần lượt chỉ vào hai chữ “Lý Bình” khác nhau rồi nói: “Đương nhiên chữ được khắc trên cột thì sẽ cứng nhắc rồi, nét chữ cũng mất đi tính đồng nhất. Có điều cậu có phát hiện ra không, hai kiểu chữ này đều có phần hơi nghiêng về bên phải, hơn nữa nét thẳng đứng cuối cùng của chữ “Bình” càng giống như một thanh đao vậy.”
“Mặc dù chữ này ai cũng viết được, nhưng mà liên kết lại với nhau mà nghĩ thì có hai người như vậy, chữ mà mà hai người họ viết ra đồng thời đều có hai phong cách này, hơn nữa họ lại đều tên là Lý Bình, còn học trong cùng một ngôi trường, tôi thấy khả năng để xuất hiện chuyện ngẫu nhiên như vậy là rất nhỏ, thậm chí còn có thể bị bỏ qua.”
Nhất thời Tuyết Doanh không thể hiểu được ý của tôi, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên “a” lên một tiếng rồi đứng lên, cao giọng nói: “Ý cậu muốn nói là cái người Lý Bình khắc chữ trên cột ở đình cổ chính là Lý Bình bị con trai hiệu trưởng cưỡng hiếp trong truyền thuyết của trường ở 13 năm trước sao? Phán đoán của tôi ngày hôm đó chính xác 100%!”
“Tôi nghĩ chắc là không sai.” Tôi chống cằm suy ngẫm, rồi lại cười khổ.
Những nghi vấn lại tăng thêm.
“Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” 13 năm trước, Lý Bình khắc lời cầu nguyện của mình lên cái cột này. Rất rõ ràng, cô ấy còn khắc cái tên người con trai khiến cho cô ấy khắc cốt ghi tâm, người cô ấy yêu tha thiết. Nhưng tại sao có người lại cạo mất chữ này, và người này là ai?
Từ trong những lời mà Lý Bình khắc lại đó có thể nhìn ra được tình yêu của cô ấy đã có sự lưu luyến xen lẫn uy hiếp, thậm chí đã vào giai đoạn sụp đổ. Nguyên nhân, là vì người mà cô ấy yêu đã đi thích một người khác.
Vậy thì, kết quả cuối cùng của chuyện tình cảm tay ba này sẽ như thế nào? Lẽ nào là vì con trai của hiệu trưởng Chung Đạo đã cưỡng hiếp cô ấy, cuối cùng khiến cho tình yêu này lặng lẽ chết đi?
Đột nhiên cảm thấy người Lý Bình yêu có phải Chu Kiếm hay không, nếu như là anh ta thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.
Bởi vì khi đang rất buồn bực vì hàng loạt thông tin vẫn chưa xử lý được thì Cẩu Hùng và Trương Văn đã đi tới.
“Tiểu Dạ, 10 giờ rưới tối nay cậu và Tuyết Doanh có thể tới phòng học không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với các cậu. Liên quan đến chuyện của Áp Tử.” Bây giờ trên mặt Trương Văn lộ ra sự kỳ quái rồi cười hì hì với tôi.
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau một cái, đều bày ra cái dáng vẻ cảm thấy “hai tên nhóc này lại định làm cái quỷ gì nữa vậy” rồi đành gật đầu.
“Bây giờ thứ đó cũng đang nằm thoải mái trong bàn học của tôi rồi. Người ta nghe theo lời cậu nói, trốn tiết đi tìm ra đó!”
“Dừng! Uổng công đi một chuyến.” Tôi khó chịu chậc chậc nói: “Kết thúc công việc, dẹp đường hồi phủ!”
Rồi lại nhanh chóng về lại phòng học, thật không dễ dàng mà, cuối cùng lại lấy được hai văn kiện mà tôi cần rồi sao...
Tôi lập tức lật giấy tờ nhập học của Lý Bình ra, rồi lấy hàng chữ đã được sao chép lại từ trên cột ra chậm rãi đối chiếu.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?” Tuyết Doanh buồn chán ngồi bên cạnh tôi, tay cô ấy chống đầu nhìn khuôn mặt vô cùng chuyên chú của tôi, sau đó nhịn không được tò mò hỏi.
Tôi hít vào sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi lại: “Cậu hiểu về tâm lý học chữ viết không?”
“Cấp độ quá cao, còn chưa từng nghe qua luôn.” Tuyết Doanh lắc đầu.
Tôi cười nhạt nhẽo, giải thích nói: “Đó là phương pháp có thể thông qua nét bút của người viết để đoán ra tính cách năng lực và các đặc trưng tâm lý khác của người đó. Nghe nói có một vài chuyện gia có thể thông qua một con chữ để phán đoán ra trạng thái tâm lý lúc đó của người viết, thậm chí có thể nhìn ra được người đó có khuynh hướng tự sát hay không.”
“Cậu có biết không?” Tuyết Doanh quay đầu hỏi.
Tôi lắc đầu, cười khổ nói: “Rất rắc rối, tôi cũng không biết.”
Cô ấy lập tức “phì phì” một tiếng rồi ôm miệng cười, sau khi cười khúc khích một trận đến lúc, rồi thở phì phò lên tiếng: “Buồn cười quá đi. Tiểu Dạ nói về nó đầy kỳ diệu như vậy, tôi còn tưởng cậu là một cao thủ nữa đấy.”
“Mặc dù tôi không hiểu về tâm lý học chữ viết, có điều tôi cũng có biết phân tích sơ sơ về những bút tích đơn giản.”
Tôi đẩy tờ khai nhập học của Lý Bình và dòng chữ được sao chép từ trên cột lại đến trước mặt cô ấy rồi nói: “Xem hai nét chữ này thật kỹ, nhất là phải chú ý nhiều vào hai cách viết chữ “Lý Bình”. Chúng để lại ấn tượng đầu tiên gì cho cậu?”
“Không nhìn ra được. Kiểu chữ của tờ giấy nhập học đều rất thanh tú, nhưng chữ được khắc trên cột lại rất cứng nhắc, không giống của cùng một người.” Tuyết Doanh ngừng cười và bắt đầu nhìn chăm chú.
Tôi lắc đầu, hai ngón trỏ lần lượt chỉ vào hai chữ “Lý Bình” khác nhau rồi nói: “Đương nhiên chữ được khắc trên cột thì sẽ cứng nhắc rồi, nét chữ cũng mất đi tính đồng nhất. Có điều cậu có phát hiện ra không, hai kiểu chữ này đều có phần hơi nghiêng về bên phải, hơn nữa nét thẳng đứng cuối cùng của chữ “Bình” càng giống như một thanh đao vậy.”
“Mặc dù chữ này ai cũng viết được, nhưng mà liên kết lại với nhau mà nghĩ thì có hai người như vậy, chữ mà mà hai người họ viết ra đồng thời đều có hai phong cách này, hơn nữa họ lại đều tên là Lý Bình, còn học trong cùng một ngôi trường, tôi thấy khả năng để xuất hiện chuyện ngẫu nhiên như vậy là rất nhỏ, thậm chí còn có thể bị bỏ qua.”
Nhất thời Tuyết Doanh không thể hiểu được ý của tôi, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên “a” lên một tiếng rồi đứng lên, cao giọng nói: “Ý cậu muốn nói là cái người Lý Bình khắc chữ trên cột ở đình cổ chính là Lý Bình bị con trai hiệu trưởng cưỡng hiếp trong truyền thuyết của trường ở 13 năm trước sao? Phán đoán của tôi ngày hôm đó chính xác 100%!”
“Tôi nghĩ chắc là không sai.” Tôi chống cằm suy ngẫm, rồi lại cười khổ.
Những nghi vấn lại tăng thêm.
“Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” 13 năm trước, Lý Bình khắc lời cầu nguyện của mình lên cái cột này. Rất rõ ràng, cô ấy còn khắc cái tên người con trai khiến cho cô ấy khắc cốt ghi tâm, người cô ấy yêu tha thiết. Nhưng tại sao có người lại cạo mất chữ này, và người này là ai?
Từ trong những lời mà Lý Bình khắc lại đó có thể nhìn ra được tình yêu của cô ấy đã có sự lưu luyến xen lẫn uy hiếp, thậm chí đã vào giai đoạn sụp đổ. Nguyên nhân, là vì người mà cô ấy yêu đã đi thích một người khác.
Vậy thì, kết quả cuối cùng của chuyện tình cảm tay ba này sẽ như thế nào? Lẽ nào là vì con trai của hiệu trưởng Chung Đạo đã cưỡng hiếp cô ấy, cuối cùng khiến cho tình yêu này lặng lẽ chết đi?
Đột nhiên cảm thấy người Lý Bình yêu có phải Chu Kiếm hay không, nếu như là anh ta thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.
Bởi vì khi đang rất buồn bực vì hàng loạt thông tin vẫn chưa xử lý được thì Cẩu Hùng và Trương Văn đã đi tới.
“Tiểu Dạ, 10 giờ rưới tối nay cậu và Tuyết Doanh có thể tới phòng học không? Chúng tôi có chuyện muốn nói với các cậu. Liên quan đến chuyện của Áp Tử.” Bây giờ trên mặt Trương Văn lộ ra sự kỳ quái rồi cười hì hì với tôi.
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau một cái, đều bày ra cái dáng vẻ cảm thấy “hai tên nhóc này lại định làm cái quỷ gì nữa vậy” rồi đành gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.