Chương 38: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 38
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
“Cậu có nghe thấy gì không? Hình như có người đang tìm đồ vật ở căn phòng bên cạnh.”
Tôi đứng lên và đẩy Tuyết Doanh ra, cô ấy xấu hổ đến đỏ mặt, bất đắc dĩ mở mắt nhìn tôi: “Đã muộn thế này rồi, làm gì có ai điên đến mức lại chạy đến khu dạy học?”
Cô ấy bĩu môi nhìn tôi, trong ánh mắt hiện rõ vài chữ mắng tôi là “Đồ hèn”, “Đồ ngốc”, “Đồ đầu heo” và tất cả những từ ngữ để miêu tả kẻ không hiểu phong tình thế thái.
Tôi chỉ biết cười khổ, kéo tay cô ấy lặng lẽ đến phía cửa sổ bên ngoài căn phòng ấy, cẩn thận đưa mắt nhìn vào trong.
Tôi thấy một người đàn ông cao khoảng 1m75 ngồi xổm bên góc phải của căn phòng, anh ta đang tìm tài liệu được đổ ra từ trong ngăn kéo của các tủ.
Tôi đặt ngón tay lên giữa môi và gật đầu với Tuyết Oanh, sau đó từ từ nhẹ nhàng di chuyển sang trái một chút để cố gắng nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, vô tình đá phải sọt rác ở dưới chân.
Người đàn ông giật mình đứng bật dậy, anh ta không chút do dự chạy như bay ra khỏi văn phòng, mất hút không thấy tăm hơi.
“Chết tiệt!” Tôi tức giận ôm đầu, đá một cái vào cái sọt rác đã vướng chân tôi lúc nãy.
“Tên ăn trộm đó thật xui xẻo, không ngờ lại vào trộm đúng căn phòng bị bỏ hoang!” Tuyết Doanh nhẹ nhàng nói.
“Tên ăn trộm ngu ngốc sao? Hừm, tôi không nghĩ như vậy đâu.” Tôi bực mình đi vào căn phòng đã bị tên trộm cạy cửa, quay sang hỏi cô ấy: “Cậu biết tại sao căn phòng này bị bỏ hoang không?”
Tuyết Doanh ngẫm nghĩ, nói: “Tôi nghe nói cách đây mười mấy năm về trước có một cô giáo trẻ tuổi vì không chịu nổi việc bị học sinh của mình bắt nạt, nên cô ấy đã treo cổ tự tử trong văn phòng này. Nơi từng có người tự sát, người có gan lớn thế nào cũng né xa. Các thầy cô khác nói rằng không khí bên trong rất u ám, hơn nữa buổi tối thường xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ không thể lý giải. Cuối cùng họ đã liên kết với nhau, yêu cầu nhà trường niêm phong nơi này. Theo như tôi nhớ là vì lý do này.”
“Không tệ.” Tôi mở đèn pin, vừa kiểm tra chỗ tên trộm đã ngồi, vừa nói với Tuyết Doanh: “Tòa nhà này có tổng cộng bốn văn phòng đúng không? Vừa rồi cậu có để ý các căn phòng khác không? Nó không có dấu vết bị phá huỷ, tại sao tên trộm lại cố tình lựa chọn một căn phòng có vị trí khá bất tiện như thế này? Tôi nghĩ chắc chắn phải có vấn đề."
“Tiểu Dạ, tớ nghĩ cậu đa nghi quá rồi.” Tuyết Doanh bĩu môi, cô ấy nghi ngờ suy đoán của tôi. Tôi từ từ lật xem từng tập tài liệu này đến tập tài liệu khác, đột nhiên toàn thân tôi chấn động, cả người cứng đờ, tôi ngẩng đầu nói với cô ấy: “Chỉ sợ lần này tôi không muốn đa nghi cũng không được.”
Tôi đưa tập tài liệu đưa cho Tuyết Doanh xem, cô ấy chỉ đọc lướt một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc: “Không ngờ, con trai của thầy hiệu trưởng, Chung Đạo cũng học lớp 12-3 khoá 62 ở trường này! Anh ta học chung lớp với Chu Kiếm và Lý Bình, người từng bị anh ta cưỡng hiếp!”
Tôi tìm thêm được một cuốn hồ sơ học sinh nói về Chung Đạo.
Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy đã đến rất gần chân tướng rồi, toàn thân tôi run lên, kích động nhìn Tuyết Doanh.
Tuyết Doanh khổ não suy tư, cô ấy nói: “Đúng vậy. Ít ra bây giờ chúng ta đã tìm ra manh mối rõ ràng nhất, đó là Chu Kiếm, Chung Đạo và Lý Bình là bạn học. Nếu nhìn rộng ra từ mối quan hệ này, tôi tự hỏi, liệu rằng bọn họ có xảy ra mối tình tay ba với Lý Bình hay không?”
“Thông minh!” Tôi có lời khen thưởng đối với suy đoán của cô ấy, tôi bổ sung thêm: “Chúng ta không những phải chứng minh lời cậu nói là đúng, ngoài ra còn phải chứng minh thêm các vấn đề khác. Thứ nhất, bộ đồng phục học sinh bị rách và đồ nội y đó có phải của Lý Bình hay không? Thứ hai, tại sao tấm phù hiệu của Chu Kiếm lại nằm lẫn trong đống đồng phục rách đó? Thứ ba, mối quan hệ giữa ba người đó có thật sự là mối tình tay ba hay không?”
“Cậu thử nghĩ xem, đầu tiên là Lý Bình yêu say đắm một chàng trai, nhưng chàng trai cô ấy yêu lại đem lòng thích một cô nữ sinh khác nên đã bỏ rơi cô ấy. Hừ, phân tích sâu vào vấn đề này, tôi có căn cứ để tự hỏi mình rằng liệu có một chàng trai nào khác cũng đang si mê Lý Bình hay không. Thật ra trường hợp này cũng giống như câu hỏi trắc nghiệm điền vào chỗ trống, chúng ta đã tìm ra hai đáp án, chỉ cần điền nó vào đúng chỗ là xong.”
Khi tôi đang thao thao bất tuyệt về những nghi ngờ trong đầu mình cho Tuyết Doanh nghe, bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng bước chân nho nhỏ, chầm chậm từ xa tiến lại gần nơi này.
Tôi đưa tay ra hiệu với Tuyết Doanh, sau đó kéo cô ấy trốn vào phía sau một dãy tủ, nơi có thể quan sát được toàn bộ căn phòng.
Tôi đứng lên và đẩy Tuyết Doanh ra, cô ấy xấu hổ đến đỏ mặt, bất đắc dĩ mở mắt nhìn tôi: “Đã muộn thế này rồi, làm gì có ai điên đến mức lại chạy đến khu dạy học?”
Cô ấy bĩu môi nhìn tôi, trong ánh mắt hiện rõ vài chữ mắng tôi là “Đồ hèn”, “Đồ ngốc”, “Đồ đầu heo” và tất cả những từ ngữ để miêu tả kẻ không hiểu phong tình thế thái.
Tôi chỉ biết cười khổ, kéo tay cô ấy lặng lẽ đến phía cửa sổ bên ngoài căn phòng ấy, cẩn thận đưa mắt nhìn vào trong.
Tôi thấy một người đàn ông cao khoảng 1m75 ngồi xổm bên góc phải của căn phòng, anh ta đang tìm tài liệu được đổ ra từ trong ngăn kéo của các tủ.
Tôi đặt ngón tay lên giữa môi và gật đầu với Tuyết Oanh, sau đó từ từ nhẹ nhàng di chuyển sang trái một chút để cố gắng nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, vô tình đá phải sọt rác ở dưới chân.
Người đàn ông giật mình đứng bật dậy, anh ta không chút do dự chạy như bay ra khỏi văn phòng, mất hút không thấy tăm hơi.
“Chết tiệt!” Tôi tức giận ôm đầu, đá một cái vào cái sọt rác đã vướng chân tôi lúc nãy.
“Tên ăn trộm đó thật xui xẻo, không ngờ lại vào trộm đúng căn phòng bị bỏ hoang!” Tuyết Doanh nhẹ nhàng nói.
“Tên ăn trộm ngu ngốc sao? Hừm, tôi không nghĩ như vậy đâu.” Tôi bực mình đi vào căn phòng đã bị tên trộm cạy cửa, quay sang hỏi cô ấy: “Cậu biết tại sao căn phòng này bị bỏ hoang không?”
Tuyết Doanh ngẫm nghĩ, nói: “Tôi nghe nói cách đây mười mấy năm về trước có một cô giáo trẻ tuổi vì không chịu nổi việc bị học sinh của mình bắt nạt, nên cô ấy đã treo cổ tự tử trong văn phòng này. Nơi từng có người tự sát, người có gan lớn thế nào cũng né xa. Các thầy cô khác nói rằng không khí bên trong rất u ám, hơn nữa buổi tối thường xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ không thể lý giải. Cuối cùng họ đã liên kết với nhau, yêu cầu nhà trường niêm phong nơi này. Theo như tôi nhớ là vì lý do này.”
“Không tệ.” Tôi mở đèn pin, vừa kiểm tra chỗ tên trộm đã ngồi, vừa nói với Tuyết Doanh: “Tòa nhà này có tổng cộng bốn văn phòng đúng không? Vừa rồi cậu có để ý các căn phòng khác không? Nó không có dấu vết bị phá huỷ, tại sao tên trộm lại cố tình lựa chọn một căn phòng có vị trí khá bất tiện như thế này? Tôi nghĩ chắc chắn phải có vấn đề."
“Tiểu Dạ, tớ nghĩ cậu đa nghi quá rồi.” Tuyết Doanh bĩu môi, cô ấy nghi ngờ suy đoán của tôi. Tôi từ từ lật xem từng tập tài liệu này đến tập tài liệu khác, đột nhiên toàn thân tôi chấn động, cả người cứng đờ, tôi ngẩng đầu nói với cô ấy: “Chỉ sợ lần này tôi không muốn đa nghi cũng không được.”
Tôi đưa tập tài liệu đưa cho Tuyết Doanh xem, cô ấy chỉ đọc lướt một lượt, vẻ mặt lập tức trở nên kinh ngạc: “Không ngờ, con trai của thầy hiệu trưởng, Chung Đạo cũng học lớp 12-3 khoá 62 ở trường này! Anh ta học chung lớp với Chu Kiếm và Lý Bình, người từng bị anh ta cưỡng hiếp!”
Tôi tìm thêm được một cuốn hồ sơ học sinh nói về Chung Đạo.
Chẳng biết tại sao, tôi cảm thấy đã đến rất gần chân tướng rồi, toàn thân tôi run lên, kích động nhìn Tuyết Doanh.
Tuyết Doanh khổ não suy tư, cô ấy nói: “Đúng vậy. Ít ra bây giờ chúng ta đã tìm ra manh mối rõ ràng nhất, đó là Chu Kiếm, Chung Đạo và Lý Bình là bạn học. Nếu nhìn rộng ra từ mối quan hệ này, tôi tự hỏi, liệu rằng bọn họ có xảy ra mối tình tay ba với Lý Bình hay không?”
“Thông minh!” Tôi có lời khen thưởng đối với suy đoán của cô ấy, tôi bổ sung thêm: “Chúng ta không những phải chứng minh lời cậu nói là đúng, ngoài ra còn phải chứng minh thêm các vấn đề khác. Thứ nhất, bộ đồng phục học sinh bị rách và đồ nội y đó có phải của Lý Bình hay không? Thứ hai, tại sao tấm phù hiệu của Chu Kiếm lại nằm lẫn trong đống đồng phục rách đó? Thứ ba, mối quan hệ giữa ba người đó có thật sự là mối tình tay ba hay không?”
“Cậu thử nghĩ xem, đầu tiên là Lý Bình yêu say đắm một chàng trai, nhưng chàng trai cô ấy yêu lại đem lòng thích một cô nữ sinh khác nên đã bỏ rơi cô ấy. Hừ, phân tích sâu vào vấn đề này, tôi có căn cứ để tự hỏi mình rằng liệu có một chàng trai nào khác cũng đang si mê Lý Bình hay không. Thật ra trường hợp này cũng giống như câu hỏi trắc nghiệm điền vào chỗ trống, chúng ta đã tìm ra hai đáp án, chỉ cần điền nó vào đúng chỗ là xong.”
Khi tôi đang thao thao bất tuyệt về những nghi ngờ trong đầu mình cho Tuyết Doanh nghe, bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng bước chân nho nhỏ, chầm chậm từ xa tiến lại gần nơi này.
Tôi đưa tay ra hiệu với Tuyết Doanh, sau đó kéo cô ấy trốn vào phía sau một dãy tủ, nơi có thể quan sát được toàn bộ căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.