Chương 39: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 39
Dạ Bất Ngữ
22/03/2024
Không lâu sau đó, có một người cao chừng 1m75 bước vào, dáng người đàn ông ấy giống hệt tên trộm lúc nãy. Sắc mặt của anh ta tái, trông có vẻ hốc hác và tiều tuỵ, cũng có thể là vì cuộc sống quá khó khăn. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, chúng tôi đã suýt kêu lên vì kinh ngạc.
Không ngờ người đó lại là Chung Đạo.
Chung Đạo cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ngồi xổm trước đống tài liệu, cẩn thận tìm kiếm.
Tôi cảm thấy cả người Tuyết Doanh trở nên căng thẳng: “Không ổn rồi!” Nội tâm tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, tôi vội giữ chặt cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu tính làm gì?”
“Tất nhiên là tôi muốn ra đó chất vấn anh ta!” Tuyết Doanh trả lời với vẻ mặt đây là đạo lý nên làm.
“Cậu có bị điên không? Nếu anh ta thật sự là một tên giết người thì sao? Lỡ như thứ anh ta muốn tìm rất quan trọng đối với anh ta, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không để bụng về việc giết thêm hai mạng người đâu.” Tôi không hiểu nổi nhìn cô ấy, càng ngày tôi càng không hiểu nổi trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì.
Tuyết Doanh chu môi, bất mãn nói: “Tiểu Dạ, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Cậu có từng nghe qua câu nói của người xưa rằng không biết tận dụng cơ hội, nó sẽ không đến lần thứ hai chưa? Mở to hai mắt ra và nhìn xem màn trình diễn của bổn cô nương đây.” Cô ấy thoát khỏi vòng tay của tôi, nháy mắt với tôi một cái, sau đó đi ra ngoài.
“Chung Đạo, anh đang tìm thứ này sao?” Tuyết Doanh lớn tiếng hỏi, cô ấy giơ cao tập tài liệu về học sinh mang tên Chung Đạo.
Chung Đạo lập tức sửng người, anh ta chầm chậm quay đầu ra sau, gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai?” Anh ta sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
“Anh phải hỏi chúng tôi là ai mới đúng.” Tôi cố nặn ra một nụ cười trên môi, sau đó bước ra ngoài. Không còn cách nào khác, nếu như việc phục kích bị thất bại, chúng tôi đành phải thay đổi chiến lược và sử dụng phương thức đối đầu.
Tuyết Doanh gửi cho tôi một ánh mắt xin lỗi, cô ấy nói: “Có phải anh đến đây vì tập hồ sơ học sinh này không? Không lẽ bên trong đó đang chứa đựng bí mật mà anh không thể không tiêu huỷ? Hay là nó sẽ làm lộ chuyện anh đã từng cưỡng bức Lý Bình và bí mật giết chết cô ấy?”
“Tôi không cưỡng hiếp Lý Bình, tôi cũng không giết cô ấy.” Chung Đạo trả lời với vẻ mặt thất thần.
“Anh nói dối, nếu anh không cưỡng bức Lý Bình, tại sao anh lại ngồi tù?” Tuyết Doanh nhìn anh ta không chớp mắt.
Chung Đạo yếu ớt ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trở nên khô khốc: “Tôi không thể nói.”
Tuyết Doanh hừ một tiếng: “Tất nhiên là anh không thể nói rồi. Bởi vì anh chẳng có lý do nào để biện minh cho mình.”
Ta kéo mạnh Tuyết Doanh một cái, nói nhỏ với cô ấy: “Cậu không cảm thấy biểu hiện của anh ta rất kì lạ sao?”
“Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ đang giả vờ thôi.” Tuyết Doanh nói với vẻ khinh bỉ.
Tôi lắc đầu, chỉ về phía anh ta: “Thần trí của người đó không được ổn định, hình như đang phê thuốc.”
“Đúng vậy, tôi đang phê thuốc.” Chung Đạo ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía chúng tôi, anh ta nói: “Tôi mặc kệ các người có tin hay không. Thật ra tôi không cưỡng bức Bình Nhi, tôi cũng không giết cô ấy. Tôi không đi tù, tôi đã đến trại cai nghiện ma tuý.”
Sau khi cô ấy chết, tôi đã tự chuốc say mình bằng men rượu, sau đó học cách dùng ma tuý!” Anh ta thẫn thờ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói tiếp: “Đây là nơi cô ấy chết, cô ấy dùng chiếc khăn lụa tôi tặng để thắt cổ tự sát.”
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau. Tôi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: “Người anh đang nói đến có phải là cô giáo trẻ tuổi đã tự sát trong căn phòng này, cách đây hơn mười mấy năm về trước?”
“Đúng vậy. Hai người không thể tưởng tượng được đâu… Tôi đã yêu cô giáo của mình!”
Chung Đạo bật cười, cười rất lớn, những giọt nước mắt bắt đầu giàn giụa: “Tôi là con trai của thầy hiệu trưởng. Tôi không cần chăm chỉ học hành mà vẫn có được điểm số cao như mình mong muốn. Tất cả những thành tích mà tôi có được là giả, tất cả giáo viên bộ môn đều muốn lấy lòng bố tôi,cho dù tôi thi cử như thế nào, thậm chí nộp giấy trắng, tôi vẫn được điểm tuyệt đối. Chỉ có cô giáo Cao Tú đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, không quan tâm bố tôi là ai, thân phận ở trường của tôi đặc biệt như thế nào… Cô ấy nói một là một, hai là hai, dần dần tôi phát hiện rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi người cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy, yêu chính cô giáo của mình! Hừ, các người nói xem, đó có phải là một chuyện rất vô lý không?”
“Khi ấy, mối quan hệ của anh và Lý Bình là gì?” Tôi ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi anh ta.
Chung Đạo nhớ lại: “Bình Nhi là bạn gái của tôi.”
Không ngờ người đó lại là Chung Đạo.
Chung Đạo cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó ngồi xổm trước đống tài liệu, cẩn thận tìm kiếm.
Tôi cảm thấy cả người Tuyết Doanh trở nên căng thẳng: “Không ổn rồi!” Nội tâm tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành, tôi vội giữ chặt cô ấy, thấp giọng hỏi: “Cậu tính làm gì?”
“Tất nhiên là tôi muốn ra đó chất vấn anh ta!” Tuyết Doanh trả lời với vẻ mặt đây là đạo lý nên làm.
“Cậu có bị điên không? Nếu anh ta thật sự là một tên giết người thì sao? Lỡ như thứ anh ta muốn tìm rất quan trọng đối với anh ta, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không để bụng về việc giết thêm hai mạng người đâu.” Tôi không hiểu nổi nhìn cô ấy, càng ngày tôi càng không hiểu nổi trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì.
Tuyết Doanh chu môi, bất mãn nói: “Tiểu Dạ, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Cậu có từng nghe qua câu nói của người xưa rằng không biết tận dụng cơ hội, nó sẽ không đến lần thứ hai chưa? Mở to hai mắt ra và nhìn xem màn trình diễn của bổn cô nương đây.” Cô ấy thoát khỏi vòng tay của tôi, nháy mắt với tôi một cái, sau đó đi ra ngoài.
“Chung Đạo, anh đang tìm thứ này sao?” Tuyết Doanh lớn tiếng hỏi, cô ấy giơ cao tập tài liệu về học sinh mang tên Chung Đạo.
Chung Đạo lập tức sửng người, anh ta chầm chậm quay đầu ra sau, gương mặt vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai?” Anh ta sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
“Anh phải hỏi chúng tôi là ai mới đúng.” Tôi cố nặn ra một nụ cười trên môi, sau đó bước ra ngoài. Không còn cách nào khác, nếu như việc phục kích bị thất bại, chúng tôi đành phải thay đổi chiến lược và sử dụng phương thức đối đầu.
Tuyết Doanh gửi cho tôi một ánh mắt xin lỗi, cô ấy nói: “Có phải anh đến đây vì tập hồ sơ học sinh này không? Không lẽ bên trong đó đang chứa đựng bí mật mà anh không thể không tiêu huỷ? Hay là nó sẽ làm lộ chuyện anh đã từng cưỡng bức Lý Bình và bí mật giết chết cô ấy?”
“Tôi không cưỡng hiếp Lý Bình, tôi cũng không giết cô ấy.” Chung Đạo trả lời với vẻ mặt thất thần.
“Anh nói dối, nếu anh không cưỡng bức Lý Bình, tại sao anh lại ngồi tù?” Tuyết Doanh nhìn anh ta không chớp mắt.
Chung Đạo yếu ớt ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trở nên khô khốc: “Tôi không thể nói.”
Tuyết Doanh hừ một tiếng: “Tất nhiên là anh không thể nói rồi. Bởi vì anh chẳng có lý do nào để biện minh cho mình.”
Ta kéo mạnh Tuyết Doanh một cái, nói nhỏ với cô ấy: “Cậu không cảm thấy biểu hiện của anh ta rất kì lạ sao?”
“Hừ, tôi nghĩ anh ta chỉ đang giả vờ thôi.” Tuyết Doanh nói với vẻ khinh bỉ.
Tôi lắc đầu, chỉ về phía anh ta: “Thần trí của người đó không được ổn định, hình như đang phê thuốc.”
“Đúng vậy, tôi đang phê thuốc.” Chung Đạo ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía chúng tôi, anh ta nói: “Tôi mặc kệ các người có tin hay không. Thật ra tôi không cưỡng bức Bình Nhi, tôi cũng không giết cô ấy. Tôi không đi tù, tôi đã đến trại cai nghiện ma tuý.”
Sau khi cô ấy chết, tôi đã tự chuốc say mình bằng men rượu, sau đó học cách dùng ma tuý!” Anh ta thẫn thờ nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói tiếp: “Đây là nơi cô ấy chết, cô ấy dùng chiếc khăn lụa tôi tặng để thắt cổ tự sát.”
Tôi và Tuyết Doanh nhìn nhau. Tôi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: “Người anh đang nói đến có phải là cô giáo trẻ tuổi đã tự sát trong căn phòng này, cách đây hơn mười mấy năm về trước?”
“Đúng vậy. Hai người không thể tưởng tượng được đâu… Tôi đã yêu cô giáo của mình!”
Chung Đạo bật cười, cười rất lớn, những giọt nước mắt bắt đầu giàn giụa: “Tôi là con trai của thầy hiệu trưởng. Tôi không cần chăm chỉ học hành mà vẫn có được điểm số cao như mình mong muốn. Tất cả những thành tích mà tôi có được là giả, tất cả giáo viên bộ môn đều muốn lấy lòng bố tôi,cho dù tôi thi cử như thế nào, thậm chí nộp giấy trắng, tôi vẫn được điểm tuyệt đối. Chỉ có cô giáo Cao Tú đối xử tốt với tôi. Cô ấy rất nghiêm khắc, không quan tâm bố tôi là ai, thân phận ở trường của tôi đặc biệt như thế nào… Cô ấy nói một là một, hai là hai, dần dần tôi phát hiện rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi người cô ấy. Tôi đã yêu cô ấy, yêu chính cô giáo của mình! Hừ, các người nói xem, đó có phải là một chuyện rất vô lý không?”
“Khi ấy, mối quan hệ của anh và Lý Bình là gì?” Tôi ngẫm nghĩ, lên tiếng hỏi anh ta.
Chung Đạo nhớ lại: “Bình Nhi là bạn gái của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.