Chương 1976
Giang Long
04/03/2024
Điêu mà Vương Kiệt không bao giờ ngờ tới là Sử Tường bạn thân nhất.
của anh ta lại măng anh ta là trẻ mồ côi, đây là có ý gì?
Vương Kiệt vừa bị sốc vừa tức giận, ánh mất nhìn Dương Tiêu dân thay đổi.
Dương Tiêu câm gậy bóng chày nhìn Vương Kiệt: “Gọi người! Tiếp tục gọi người đil Hôm nay tôi tuyệt đồi sẽ không đi, tôi ngược lại muốn xem anh có thê làm gì!”
“Anh… anh đừng bắt nạt người quá đáng!” Vương Kiệt nhìn chăm chằm Dương Tiêu, trong mắt dân dần hiện lên vẻ sợ hãi.
Tuy ăn chơi nhưng anh ta không ngu, thái độ của Sử Tường đổi với anh ta gián tiệp cho thây thân phận đặc biệt của Dương Tiêu.
Vì quá ham chơi nên Vương Kiệt không đề ý đên chuyện ở Đề Đô, việc Dương Tiêu trở về đã gây chắn động lớn ở Đề Đô như vậy, anh ta cũng không biệt.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ở Đé Đô không có một nhân vật tàn nhẫn tên Dương Tiêu!
Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi bắt nạt người quá đảng? Tôi thầy là anh bắt nạt người quá đáng mới đúng!”
“Nói cho anh biết, tôi là cậu chủ nhà họ Hoàng, anh dám đánh tôi bố nuôi sẽ không tha cho anh!” Vương Kiệt trừng mất nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu vui đùa: “Cậu chủ nhà họ Hoàng? Vương Kiệt? Xem ra anh thật sự là trẻ mô côi!”
Vừa nãy Vương Kiệt gọi điện thoại cho Sử Tường, với thính lực của Dương Tiêu anh đương nhiên nghe thấy, nhưng khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là Vương Kiệt lại là con nuôi của nhà họ Hoàng.
“Anh mắng ai là trẻ mồ côi hả?”
Vương Kiệt nghe xong, anh ta xù lông tại chô.
Dương Tiêu giễu cợt: “Nếu thật sự là trẻ mồ côi, nhà họ Hoàng có thể cho anh địa vị như ngày hôm nay là bởi vì anh được kỳ ỳ vọng trở thành người tài, mà không phải đề anh ngang ngược hông hách không ai bì nỗi.”
“Còn dám nói tôi là trẻ mô côi? Đậu phông!” Vương Kiệt nghe vậy, anh ta nội giận tung năm đầm hung hăng lao về phía Dương Tiêu.
Anh ta ghét người ta nói anh ta là trẻ mô côi nhật, Dương Tiêu nói anh ta là trẻ mồ côi hai lần liên tiếp, Vương Kiệt hoàn toàn bị kích thích thần kinh não, anh ta không quan tâm gì cả lao tới đánh Dương Tiêu.
“Dương Tiêu, mau tránh ra!” Đường Đường sững sờ.
Vương Kiệt hung dữ điên cuồng còn hung ác hơn trước, cảnh tượng đó thực sự khá đáng sợ.
Mặt Dương Tiêu không thay đổi, anh câm gậy bóng chày đập mạnh vào năm đâm của Vương Kiệt.
Bị gậy bóng chày đập vào nắm đấm, Vương Kiệt đau đớn suýt khóc.
Dương ` Tiêu không cho Mini Kiệt quá nhiều cơ hội, anh giơ chân đá Vào người Vương Kiệt. Vương Kiệt hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của Dương Tiêu, trong ánh mắt của mọi người anh ta ngã như một con chó gặm bùn.
Dương Tiêu giễu cọt: “Biết tại sao Sử Tường không giúp anh không?”
“Tại… tại sao?” Vương Kiệt hỏi với vẻ mặt khó coi.
Dương Tiêu hài hước nói: “Bởi vì biểu tượng đàn ông của Sử Tường đã bị tôi phê, anh nghĩ anh ta còn có tâm trạng quan tâm tới anh không?”
Cái gì!
Biểu tượng đàn ông của Sử Tường đã bị tên trước mặt này phế?
của anh ta lại măng anh ta là trẻ mồ côi, đây là có ý gì?
Vương Kiệt vừa bị sốc vừa tức giận, ánh mất nhìn Dương Tiêu dân thay đổi.
Dương Tiêu câm gậy bóng chày nhìn Vương Kiệt: “Gọi người! Tiếp tục gọi người đil Hôm nay tôi tuyệt đồi sẽ không đi, tôi ngược lại muốn xem anh có thê làm gì!”
“Anh… anh đừng bắt nạt người quá đáng!” Vương Kiệt nhìn chăm chằm Dương Tiêu, trong mắt dân dần hiện lên vẻ sợ hãi.
Tuy ăn chơi nhưng anh ta không ngu, thái độ của Sử Tường đổi với anh ta gián tiệp cho thây thân phận đặc biệt của Dương Tiêu.
Vì quá ham chơi nên Vương Kiệt không đề ý đên chuyện ở Đề Đô, việc Dương Tiêu trở về đã gây chắn động lớn ở Đề Đô như vậy, anh ta cũng không biệt.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ở Đé Đô không có một nhân vật tàn nhẫn tên Dương Tiêu!
Dương Tiêu giễu cọt: “Tôi bắt nạt người quá đảng? Tôi thầy là anh bắt nạt người quá đáng mới đúng!”
“Nói cho anh biết, tôi là cậu chủ nhà họ Hoàng, anh dám đánh tôi bố nuôi sẽ không tha cho anh!” Vương Kiệt trừng mất nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu vui đùa: “Cậu chủ nhà họ Hoàng? Vương Kiệt? Xem ra anh thật sự là trẻ mô côi!”
Vừa nãy Vương Kiệt gọi điện thoại cho Sử Tường, với thính lực của Dương Tiêu anh đương nhiên nghe thấy, nhưng khiến Dương Tiêu ngạc nhiên là Vương Kiệt lại là con nuôi của nhà họ Hoàng.
“Anh mắng ai là trẻ mồ côi hả?”
Vương Kiệt nghe xong, anh ta xù lông tại chô.
Dương Tiêu giễu cợt: “Nếu thật sự là trẻ mồ côi, nhà họ Hoàng có thể cho anh địa vị như ngày hôm nay là bởi vì anh được kỳ ỳ vọng trở thành người tài, mà không phải đề anh ngang ngược hông hách không ai bì nỗi.”
“Còn dám nói tôi là trẻ mô côi? Đậu phông!” Vương Kiệt nghe vậy, anh ta nội giận tung năm đầm hung hăng lao về phía Dương Tiêu.
Anh ta ghét người ta nói anh ta là trẻ mô côi nhật, Dương Tiêu nói anh ta là trẻ mồ côi hai lần liên tiếp, Vương Kiệt hoàn toàn bị kích thích thần kinh não, anh ta không quan tâm gì cả lao tới đánh Dương Tiêu.
“Dương Tiêu, mau tránh ra!” Đường Đường sững sờ.
Vương Kiệt hung dữ điên cuồng còn hung ác hơn trước, cảnh tượng đó thực sự khá đáng sợ.
Mặt Dương Tiêu không thay đổi, anh câm gậy bóng chày đập mạnh vào năm đâm của Vương Kiệt.
Bị gậy bóng chày đập vào nắm đấm, Vương Kiệt đau đớn suýt khóc.
Dương ` Tiêu không cho Mini Kiệt quá nhiều cơ hội, anh giơ chân đá Vào người Vương Kiệt. Vương Kiệt hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của Dương Tiêu, trong ánh mắt của mọi người anh ta ngã như một con chó gặm bùn.
Dương Tiêu giễu cọt: “Biết tại sao Sử Tường không giúp anh không?”
“Tại… tại sao?” Vương Kiệt hỏi với vẻ mặt khó coi.
Dương Tiêu hài hước nói: “Bởi vì biểu tượng đàn ông của Sử Tường đã bị tôi phê, anh nghĩ anh ta còn có tâm trạng quan tâm tới anh không?”
Cái gì!
Biểu tượng đàn ông của Sử Tường đã bị tên trước mặt này phế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.