Chương 1: Anh Không Theo Đuổi Em Nữa
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Nắng ngoài sân mỗi lúc một chuyển sang đỏ thẫm báo hiệu cho buổi xế chiều và cũng là thời gian thích hợp để làm một số quyết định quan trọng nào đó.
Lớp học hôm nay vắng tanh, ngoài Linh và Minh ra thì không có ai. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày len qua cửa sổ, in những vệt sáng dài lên bàn ghế, tạo nên bầu không khí tĩnh mịch và có phần nặng nề.
Linh ngồi ở bàn cuối, đang lướt điện thoại, trong khi Minh đứng cách đó không xa, mắt cậu vẫn chăm chú nhìn về phía cô.
Hôm nay là lần thứ bao nhiêu Minh tỏ tình với Linh, cả hai đều không nhớ rõ, nhưng Linh biết lần này cậu ấy lại chuẩn bị nói ra điều mà cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần.
Minh bước đến gần, ngập ngừng một chút trước khi nói. “Chị Linh, em... em vẫn muốn nói với chị lần nữa, em thực sự thích chị.”
Linh ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, thở dài. Ánh mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi. “Minh, chị đã nói bao nhiêu lần rồi? Chị không có tình cảm với em. Chị không thích em kiểu đó.”
Cô đứng dậy, cầm cặp sách và chuẩn bị rời khỏi lớp, nhưng Minh vội bước tới chắn trước cửa. Cậu vẫn nhìn cô với ánh mắt đó, ánh mắt tràn đầy hy vọng và mong chờ, như thể cậu đang bám víu vào một tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Chị Linh, chỉ cần một cơ hội thôi,” Minh van nài, giọng cậu run rẩy. “Em đã thi vào trường này chỉ vì chị. Chị biết không? Từ khi còn nhỏ, em đã thích chị rồi, em làm tất cả mọi thứ chỉ để được gần chị hơn…”
“Minh, đủ rồi!” Linh cảm thấy bực tức dâng lên. Cô đã quá quen với những lời này, nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô không còn kiên nhẫn nữa. “Chị không yêu em! Và sẽ không bao giờ yêu em! Đừng cố gắng thay đổi điều đó nữa!”
Minh vẫn không bỏ cuộc, giọng cậu đầy sự tuyệt vọng. “Nhưng tại sao? Chị thậm chí chưa từng thử...”
Linh không kiềm chế được nữa. Cô bước tới gần Minh, giọng nói sắc lạnh. “Chị không cần phải thử gì cả. Chị đã nói rõ ràng rồi, đừng làm khó chị nữa!”
Cô đẩy mạnh cậu ra khỏi lối đi, nhưng do không may, cú đẩy quá mạnh khiến Minh mất thăng bằng.
Minh loạng choạng lùi lại, và trước khi kịp lấy lại thăng bằng, cậu đập mạnh đầu vào cạnh bàn học. Tiếng va chạm khô khốc vang lên khiến cả hai đều khựng lại.
Linh sững sờ đứng đó, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. "Minh!" Cô vội lao tới, cúi xuống cạnh cậu. Minh nằm trên sàn, tay ôm đầu, hơi thở yếu ớt. Lòng Linh tràn ngập cảm giác hối hận và lo lắng.
“Minh, em không sao chứ?” Linh hoảng loạn hỏi, đôi mắt cô lộ rõ sự hối hận.
Minh từ từ ngồi dậy, đôi mắt cậu mở to, nhưng có gì đó rất khác. Ánh mắt cậu giờ đây không còn là ánh mắt ngây thơ, yếu đuối thường ngày nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, xa cách đến rợn người. Linh chợt lùi lại một bước, cảm giác bất an bao trùm lấy cô.
“Minh…?” Linh gọi tên cậu, giọng nói run rẩy.
Minh đứng dậy, tay vẫn chạm nhẹ lên vết thương nơi trán, nhưng dường như cậu không cảm thấy đau đớn nữa.
Thay vì cậu nhóc luôn theo đuổi cô một cách tuyệt vọng, giờ đây trước mắt Linh là một người hoàn toàn khác. Đôi mắt cậu nhìn cô, nhưng không còn tia hy vọng nào, mà chỉ là một sự bình thản đến lạ lùng.
“Yên tâm đi, chị Linh,” Minh cất giọng, giọng nói trầm tĩnh và bình thản, khác xa với giọng điệu van nài của cậu trước đây. “Từ giờ, em sẽ không theo đuổi chị nữa.”
Linh sững sờ, không thể tin vào tai mình. Ánh mắt của Minh, giọng nói của cậu, tất cả đều như thể cậu đã biến thành một con người hoàn toàn khác. “Minh… em đang nói gì vậy? Sao lại…”
“Em nói là em sẽ không theo đuổi chị nữa,” Minh nhắc lại, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cậu. Nhưng đó không phải là nụ cười hiền lành thường ngày, mà là một nụ cười lạnh lẽo khiến Linh cảm thấy khó chịu trong lòng.
Linh lùi lại thêm một bước, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cô. Cô đã quen với sự bám đuổi kiên trì của Minh, với đôi mắt luôn tràn đầy yêu thương và mong mỏi, nhưng giờ đây tất cả điều đó đã biến mất. Thay vào đó, trước mặt cô là một người mà cô không còn nhận ra.
“Em… không sao chứ?” Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô vẫn không giấu được sự lo lắng.
Minh bước tới gần cô, nụ cười vẫn không biến mất. “Đừng lo lắng, chị. Em ổn mà. Nhưng từ nay, sẽ không còn chuyện em theo đuổi chị nữa. Em đã nghĩ thông rồi.”
Linh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô chưa từng thấy Minh như thế này bao giờ. Cậu luôn là cậu em hàng xóm ngoan ngoãn, đáng yêu, luôn dành tình cảm cho cô. Nhưng bây giờ, trước mặt cô là một người hoàn toàn xa lạ.
“Minh, chị... chị không cố ý làm em ngã. Chị chỉ muốn...”
“Không sao,” Minh ngắt lời cô, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng có gì đó đầy sự quyết đoán. “Chị không cần phải lo lắng về điều đó nữa. Từ nay, chị sẽ không phải phiền lòng vì em nữa.”
Nói xong, Minh quay người bước ra khỏi lớp học, bỏ lại Linh đứng đó, hoang mang và sợ hãi. Lòng cô tràn ngập cảm giác bất an. Cô không thể hiểu được sự thay đổi đột ngột trong Minh – cậu em trai hàng xóm đã luôn theo đuổi cô suốt bao năm. Điều gì đã thực sự xảy ra?
Linh đứng im trong lớp học trống vắng, bóng tối dần phủ xuống căn phòng. Và trong lòng cô, một nỗi lo lắng mơ hồ bắt đầu nhen nhóm. Minh đã thay đổi – nhưng liệu đó có phải là điều cô thực sự muốn?
Lớp học hôm nay vắng tanh, ngoài Linh và Minh ra thì không có ai. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày len qua cửa sổ, in những vệt sáng dài lên bàn ghế, tạo nên bầu không khí tĩnh mịch và có phần nặng nề.
Linh ngồi ở bàn cuối, đang lướt điện thoại, trong khi Minh đứng cách đó không xa, mắt cậu vẫn chăm chú nhìn về phía cô.
Hôm nay là lần thứ bao nhiêu Minh tỏ tình với Linh, cả hai đều không nhớ rõ, nhưng Linh biết lần này cậu ấy lại chuẩn bị nói ra điều mà cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần.
Minh bước đến gần, ngập ngừng một chút trước khi nói. “Chị Linh, em... em vẫn muốn nói với chị lần nữa, em thực sự thích chị.”
Linh ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, thở dài. Ánh mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi. “Minh, chị đã nói bao nhiêu lần rồi? Chị không có tình cảm với em. Chị không thích em kiểu đó.”
Cô đứng dậy, cầm cặp sách và chuẩn bị rời khỏi lớp, nhưng Minh vội bước tới chắn trước cửa. Cậu vẫn nhìn cô với ánh mắt đó, ánh mắt tràn đầy hy vọng và mong chờ, như thể cậu đang bám víu vào một tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Chị Linh, chỉ cần một cơ hội thôi,” Minh van nài, giọng cậu run rẩy. “Em đã thi vào trường này chỉ vì chị. Chị biết không? Từ khi còn nhỏ, em đã thích chị rồi, em làm tất cả mọi thứ chỉ để được gần chị hơn…”
“Minh, đủ rồi!” Linh cảm thấy bực tức dâng lên. Cô đã quá quen với những lời này, nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô không còn kiên nhẫn nữa. “Chị không yêu em! Và sẽ không bao giờ yêu em! Đừng cố gắng thay đổi điều đó nữa!”
Minh vẫn không bỏ cuộc, giọng cậu đầy sự tuyệt vọng. “Nhưng tại sao? Chị thậm chí chưa từng thử...”
Linh không kiềm chế được nữa. Cô bước tới gần Minh, giọng nói sắc lạnh. “Chị không cần phải thử gì cả. Chị đã nói rõ ràng rồi, đừng làm khó chị nữa!”
Cô đẩy mạnh cậu ra khỏi lối đi, nhưng do không may, cú đẩy quá mạnh khiến Minh mất thăng bằng.
Minh loạng choạng lùi lại, và trước khi kịp lấy lại thăng bằng, cậu đập mạnh đầu vào cạnh bàn học. Tiếng va chạm khô khốc vang lên khiến cả hai đều khựng lại.
Linh sững sờ đứng đó, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. "Minh!" Cô vội lao tới, cúi xuống cạnh cậu. Minh nằm trên sàn, tay ôm đầu, hơi thở yếu ớt. Lòng Linh tràn ngập cảm giác hối hận và lo lắng.
“Minh, em không sao chứ?” Linh hoảng loạn hỏi, đôi mắt cô lộ rõ sự hối hận.
Minh từ từ ngồi dậy, đôi mắt cậu mở to, nhưng có gì đó rất khác. Ánh mắt cậu giờ đây không còn là ánh mắt ngây thơ, yếu đuối thường ngày nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, xa cách đến rợn người. Linh chợt lùi lại một bước, cảm giác bất an bao trùm lấy cô.
“Minh…?” Linh gọi tên cậu, giọng nói run rẩy.
Minh đứng dậy, tay vẫn chạm nhẹ lên vết thương nơi trán, nhưng dường như cậu không cảm thấy đau đớn nữa.
Thay vì cậu nhóc luôn theo đuổi cô một cách tuyệt vọng, giờ đây trước mắt Linh là một người hoàn toàn khác. Đôi mắt cậu nhìn cô, nhưng không còn tia hy vọng nào, mà chỉ là một sự bình thản đến lạ lùng.
“Yên tâm đi, chị Linh,” Minh cất giọng, giọng nói trầm tĩnh và bình thản, khác xa với giọng điệu van nài của cậu trước đây. “Từ giờ, em sẽ không theo đuổi chị nữa.”
Linh sững sờ, không thể tin vào tai mình. Ánh mắt của Minh, giọng nói của cậu, tất cả đều như thể cậu đã biến thành một con người hoàn toàn khác. “Minh… em đang nói gì vậy? Sao lại…”
“Em nói là em sẽ không theo đuổi chị nữa,” Minh nhắc lại, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cậu. Nhưng đó không phải là nụ cười hiền lành thường ngày, mà là một nụ cười lạnh lẽo khiến Linh cảm thấy khó chịu trong lòng.
Linh lùi lại thêm một bước, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cô. Cô đã quen với sự bám đuổi kiên trì của Minh, với đôi mắt luôn tràn đầy yêu thương và mong mỏi, nhưng giờ đây tất cả điều đó đã biến mất. Thay vào đó, trước mặt cô là một người mà cô không còn nhận ra.
“Em… không sao chứ?” Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô vẫn không giấu được sự lo lắng.
Minh bước tới gần cô, nụ cười vẫn không biến mất. “Đừng lo lắng, chị. Em ổn mà. Nhưng từ nay, sẽ không còn chuyện em theo đuổi chị nữa. Em đã nghĩ thông rồi.”
Linh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô chưa từng thấy Minh như thế này bao giờ. Cậu luôn là cậu em hàng xóm ngoan ngoãn, đáng yêu, luôn dành tình cảm cho cô. Nhưng bây giờ, trước mặt cô là một người hoàn toàn xa lạ.
“Minh, chị... chị không cố ý làm em ngã. Chị chỉ muốn...”
“Không sao,” Minh ngắt lời cô, giọng nói của cậu nhẹ nhàng nhưng có gì đó đầy sự quyết đoán. “Chị không cần phải lo lắng về điều đó nữa. Từ nay, chị sẽ không phải phiền lòng vì em nữa.”
Nói xong, Minh quay người bước ra khỏi lớp học, bỏ lại Linh đứng đó, hoang mang và sợ hãi. Lòng cô tràn ngập cảm giác bất an. Cô không thể hiểu được sự thay đổi đột ngột trong Minh – cậu em trai hàng xóm đã luôn theo đuổi cô suốt bao năm. Điều gì đã thực sự xảy ra?
Linh đứng im trong lớp học trống vắng, bóng tối dần phủ xuống căn phòng. Và trong lòng cô, một nỗi lo lắng mơ hồ bắt đầu nhen nhóm. Minh đã thay đổi – nhưng liệu đó có phải là điều cô thực sự muốn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.