Chương 2: Kì Án Quỹ Lớp
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Mọi thứ đều có thể thay đổi trong một khoảnh khắc. Trước đây, cuộc sống của tôi tràn ngập tiếng cười và những kỉ niệm ngọt ngào bên cạnh Minh, cậu em hàng xóm kém tôi một tuổi.
Minh luôn là người đứng chờ tôi trước cổng mỗi sáng, hào hứng rủ tôi đi học, cùng nhau ăn trưa và chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. Chúng tôi là bạn bè, nhưng Minh lại có những tình cảm đặc biệt hơn dành cho tôi.
Sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của Minh và vô tình khiến cậu ấy ngã đập đầu vào bàn, mọi thứ dường như đã thay đổi mãi mãi.
Minh không còn là Minh mà tôi biết nữa. Cậu ấy trở nên trầm lặng, ít nói và dường như đã quyết định sẽ không theo đuổi tôi nữa.
Không còn những tin nhắn buổi sáng hay những buổi đi chơi, Minh đã lui về một góc riêng trong cuộc sống của mình.
Dù vậy, cuộc sống của tôi vẫn diễn ra bình thường. Tôi vẫn đến trường, gặp gỡ bạn bè và tham gia các hoạt động. Tâm trí tôi không bị đè nén bởi nỗi buồn vì sự thay đổi của Minh.
Thực ra, tôi thấy mình có thời gian hơn cho những việc khác. Tôi tham gia vào các câu lạc bộ, học tập chăm chỉ và khám phá những sở thích mới. Không có Minh bên cạnh, tôi cảm thấy tự do hơn.
Thỉnh thoảng, khi tôi đi lên giảng đường, tôi vẫn bắt gặp Minh. Cậu ấy có vẻ vẫn đang theo học, nhưng ánh mắt cậu ấy đã trở nên xa lạ, không còn cái nhìn thân thuộc mà tôi từng quen.
Minh từ đó dường như cũng ít cười nói với bạn bè, cậu ta như kiệm lời đi hẳn. Tôi không cảm thấy đau khổ khi nhìn cậu ấy, mà chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối. Cái cách mà chúng tôi từng gắn bó giờ đây đã biến mất.
Có hôm, tôi thấy Minh đứng một mình, chăm chú vào cuốn sách. Lúc đó, tôi tự hỏi không biết cậu ấy có nghĩ về những kỷ niệm của chúng tôi hay không.
Chàng trai từng có cái nhìn, nụ cười ngây ngô bây giờ như đã trở thành một người điềm đạm, trưởng thành đến xa lại
Tôi hy vọng cậu ấy đang hạnh phúc, tìm thấy những niềm vui mới bên những người bạn khác. Có lẽ, việc không còn theo đuổi tôi đã giúp Minh tìm lại bản thân, phát triển theo cách mà tôi không thể làm cho cậu ấy.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải lo lắng về việc đáp lại tình cảm của Minh. Có thể, đây là thời điểm cho cả hai chúng tôi khám phá những con đường riêng.
Dù chúng tôi không còn là bạn thân như trước, nhưng tôi vẫn dành cho Minh một góc nhỏ trong trái tim mình. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi quyết định sống trọn vẹn với những điều đang diễn ra.
Chỉ là dường như sau sự yên bình là rông bão.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình điện thoại. Thông báo từ ngân hàng hiện lên như một cú tát mạnh: “Tài khoản đã bị rút tiền.”
Quỹ lớp mà tôi giữ bấy lâu nay, dành cho chuyến cắm trại mong đợi, giờ đã không còn. Lòng tôi quặn thắt, nhưng không cho phép mình hoảng loạn. Hít một hơi sâu, tôi bắt đầu lập kế hoạch.
“Không thể nào,” tôi tự nhủ, “mình phải làm gì đó.” Tôi nhớ lại những ngày gần đây, những ai có thể tiếp cận thông tin tài khoản.
Từ đầu tháng, cả nhóm đã cùng nhau bàn bạc về chuyến đi, thảo luận sôi nổi về địa điểm và lịch trình. Ai có động cơ để làm điều này?
Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại, liên hệ với Lương Hoa, người bạn thân nhất của tôi. Lương Hoa đã cùng tôi làm việc trong quỹ lớp từ lâu, cũng rất nhiệt tình với chuyến cắm trại này.
“Lương Hoa, cậu có rảnh không? Mình cần cậu giúp ngay!” Giọng tôi nghiêm túc, không thể để cho cậu bạn cảm thấy điều gì không ổn.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Lương Hoa hỏi, giọng có chút lo lắng.
“Quỹ lớp bị mất cắp,” tôi nói thẳng. “Mình đã nhận được thông báo từ ngân hàng. Tất cả số tiền đã biến mất.”
“Cái gì? Làm sao có thể?” Lương Hoa ngạc nhiên, giọng anh vang lên rõ ràng. “Cậu có chắc không? Có ai biết về tài khoản không?”
“Không nhiều người, chỉ có nhóm mình và thầy giáo chủ nhiệm.” Tôi nhanh chóng liệt kê. “Nhưng… mình cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Sau khi bàn bạc, tôi quyết định tới ngân hàng để tra cứu giao dịch. Tôi chậm rãi bước đi, trong lòng không chút hoảng loạn, chỉ là một cơn sóng ngầm đang gầm gừ.
Khi tới nơi, tôi yêu cầu kiểm tra lịch sử giao dịch. Người nhân viên ngân hàng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“Mình xin lỗi, nhưng cần có sự đồng ý của người mở tài khoản để xem thông tin,” nhân viên ngân hàng nhắc nhở.
“Được,” tôi đáp, “để mình gọi cho thầy giáo chủ nhiệm.” Tôi lập tức gọi điện, trong khi lòng đã chuẩn bị cho từng tình huống có thể xảy ra. Tôi biết mình không thể để vụ việc này dừng lại.
Nhưng đáng tiếp đáp lại tôi là sự bối dối của thầy giáo chủ nhiệm.
Thẻ ngân hàng chứa quỹ lớp là tài khoản được cấp bởi nhà trường, người đăng kí thẻ này là người của bộ phận kế toán của nhà trường.
Tuy nhiên thẻ ngân hàng đã được sử dụng suốt từ năm này qua năm khác, lớp này qua lớp khác, thông tin chính xác về người đăng kí tài khoản kia đã từ lâu không ai để ý đến.
Có thể người đó vẫn còn làm trong nhà trường, trường hợp tệ nhất người đó đã rời khỏi nhà trường từ lâu.
Để tra cứu thông tin về người ấy không phải không thể nhưng cần rất nhiều thời gia, đến lúc ấy thì thời gian tổ chức buổi cắm trại đã qua lâu.
Hơn nữa có tìm được anh ấy cũng chỉ có thể kiểm tra lịch sử giao dịch. Qủa thực qua khó khăn.
Tôi mệt mỏi bước ra ngoài ngân hang. Thầy giáo nói sẽ cố liên lạc sớm nhất với người đã đăng kí tài khoản kia. Thứ tôi phải làm bây giờ là tiếp tục điều tra.
Vì là việc nội bộ của nhà trường, nhà trường quyết định không báo cảnh sát, tuy nhiên nếu ba ngày nữa không thể tìm lại được số tiền có thể sự việc sẽ bị đưa tới cho cảnh sát.
Lúc đó tôi sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm lớn trong việc này.
Tối nay tôi liên tục nhắn tin cho những người bạn hay những người trong lớp hỏi về thông tin hay manh mối có liên quan đến cái thẻ ngân hang kia. Vì đích thực là nó đã bị lây đi lúc tôi mang nó trên lớp.
Những dòng nhin nhắn như “tôi không biết”, “tôi không để ý”… liên tục vang lên trong từng đoạn chat messenger của tôi làm tôi như càng cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ là hai giờ đêm, chợt tôi lướt điện thoại đến đoạn chat cuối cùng là của tôi với Minh. Chúng tôi đã không còn nhắn tin từ lâu.
Như có gì đó thôi thúc, sự can đảm từ đâu đó nổi lên trong tôi, trong cơn có chút tuyệt vọng tôi vậy mà nhắn cho cậu ấy một câu…
Tôi nghĩ muộn như thế này chắc đến mai cậu ta mới đáp lại, liền bỏ điện thoại xuống mắt nhắm ghiền, hôm nay tôi quá mệt và buồn ngủ nhưng đột nhiên điện thoại rung phá bĩnh sự yên tĩnh tôi muốn.
Từ: Đỗ Minh
“Sáng mai gặp”
…
Minh luôn là người đứng chờ tôi trước cổng mỗi sáng, hào hứng rủ tôi đi học, cùng nhau ăn trưa và chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. Chúng tôi là bạn bè, nhưng Minh lại có những tình cảm đặc biệt hơn dành cho tôi.
Sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của Minh và vô tình khiến cậu ấy ngã đập đầu vào bàn, mọi thứ dường như đã thay đổi mãi mãi.
Minh không còn là Minh mà tôi biết nữa. Cậu ấy trở nên trầm lặng, ít nói và dường như đã quyết định sẽ không theo đuổi tôi nữa.
Không còn những tin nhắn buổi sáng hay những buổi đi chơi, Minh đã lui về một góc riêng trong cuộc sống của mình.
Dù vậy, cuộc sống của tôi vẫn diễn ra bình thường. Tôi vẫn đến trường, gặp gỡ bạn bè và tham gia các hoạt động. Tâm trí tôi không bị đè nén bởi nỗi buồn vì sự thay đổi của Minh.
Thực ra, tôi thấy mình có thời gian hơn cho những việc khác. Tôi tham gia vào các câu lạc bộ, học tập chăm chỉ và khám phá những sở thích mới. Không có Minh bên cạnh, tôi cảm thấy tự do hơn.
Thỉnh thoảng, khi tôi đi lên giảng đường, tôi vẫn bắt gặp Minh. Cậu ấy có vẻ vẫn đang theo học, nhưng ánh mắt cậu ấy đã trở nên xa lạ, không còn cái nhìn thân thuộc mà tôi từng quen.
Minh từ đó dường như cũng ít cười nói với bạn bè, cậu ta như kiệm lời đi hẳn. Tôi không cảm thấy đau khổ khi nhìn cậu ấy, mà chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối. Cái cách mà chúng tôi từng gắn bó giờ đây đã biến mất.
Có hôm, tôi thấy Minh đứng một mình, chăm chú vào cuốn sách. Lúc đó, tôi tự hỏi không biết cậu ấy có nghĩ về những kỷ niệm của chúng tôi hay không.
Chàng trai từng có cái nhìn, nụ cười ngây ngô bây giờ như đã trở thành một người điềm đạm, trưởng thành đến xa lại
Tôi hy vọng cậu ấy đang hạnh phúc, tìm thấy những niềm vui mới bên những người bạn khác. Có lẽ, việc không còn theo đuổi tôi đã giúp Minh tìm lại bản thân, phát triển theo cách mà tôi không thể làm cho cậu ấy.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải lo lắng về việc đáp lại tình cảm của Minh. Có thể, đây là thời điểm cho cả hai chúng tôi khám phá những con đường riêng.
Dù chúng tôi không còn là bạn thân như trước, nhưng tôi vẫn dành cho Minh một góc nhỏ trong trái tim mình. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi quyết định sống trọn vẹn với những điều đang diễn ra.
Chỉ là dường như sau sự yên bình là rông bão.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình điện thoại. Thông báo từ ngân hàng hiện lên như một cú tát mạnh: “Tài khoản đã bị rút tiền.”
Quỹ lớp mà tôi giữ bấy lâu nay, dành cho chuyến cắm trại mong đợi, giờ đã không còn. Lòng tôi quặn thắt, nhưng không cho phép mình hoảng loạn. Hít một hơi sâu, tôi bắt đầu lập kế hoạch.
“Không thể nào,” tôi tự nhủ, “mình phải làm gì đó.” Tôi nhớ lại những ngày gần đây, những ai có thể tiếp cận thông tin tài khoản.
Từ đầu tháng, cả nhóm đã cùng nhau bàn bạc về chuyến đi, thảo luận sôi nổi về địa điểm và lịch trình. Ai có động cơ để làm điều này?
Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại, liên hệ với Lương Hoa, người bạn thân nhất của tôi. Lương Hoa đã cùng tôi làm việc trong quỹ lớp từ lâu, cũng rất nhiệt tình với chuyến cắm trại này.
“Lương Hoa, cậu có rảnh không? Mình cần cậu giúp ngay!” Giọng tôi nghiêm túc, không thể để cho cậu bạn cảm thấy điều gì không ổn.
“Có chuyện gì vậy, Linh?” Lương Hoa hỏi, giọng có chút lo lắng.
“Quỹ lớp bị mất cắp,” tôi nói thẳng. “Mình đã nhận được thông báo từ ngân hàng. Tất cả số tiền đã biến mất.”
“Cái gì? Làm sao có thể?” Lương Hoa ngạc nhiên, giọng anh vang lên rõ ràng. “Cậu có chắc không? Có ai biết về tài khoản không?”
“Không nhiều người, chỉ có nhóm mình và thầy giáo chủ nhiệm.” Tôi nhanh chóng liệt kê. “Nhưng… mình cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Sau khi bàn bạc, tôi quyết định tới ngân hàng để tra cứu giao dịch. Tôi chậm rãi bước đi, trong lòng không chút hoảng loạn, chỉ là một cơn sóng ngầm đang gầm gừ.
Khi tới nơi, tôi yêu cầu kiểm tra lịch sử giao dịch. Người nhân viên ngân hàng nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“Mình xin lỗi, nhưng cần có sự đồng ý của người mở tài khoản để xem thông tin,” nhân viên ngân hàng nhắc nhở.
“Được,” tôi đáp, “để mình gọi cho thầy giáo chủ nhiệm.” Tôi lập tức gọi điện, trong khi lòng đã chuẩn bị cho từng tình huống có thể xảy ra. Tôi biết mình không thể để vụ việc này dừng lại.
Nhưng đáng tiếp đáp lại tôi là sự bối dối của thầy giáo chủ nhiệm.
Thẻ ngân hàng chứa quỹ lớp là tài khoản được cấp bởi nhà trường, người đăng kí thẻ này là người của bộ phận kế toán của nhà trường.
Tuy nhiên thẻ ngân hàng đã được sử dụng suốt từ năm này qua năm khác, lớp này qua lớp khác, thông tin chính xác về người đăng kí tài khoản kia đã từ lâu không ai để ý đến.
Có thể người đó vẫn còn làm trong nhà trường, trường hợp tệ nhất người đó đã rời khỏi nhà trường từ lâu.
Để tra cứu thông tin về người ấy không phải không thể nhưng cần rất nhiều thời gia, đến lúc ấy thì thời gian tổ chức buổi cắm trại đã qua lâu.
Hơn nữa có tìm được anh ấy cũng chỉ có thể kiểm tra lịch sử giao dịch. Qủa thực qua khó khăn.
Tôi mệt mỏi bước ra ngoài ngân hang. Thầy giáo nói sẽ cố liên lạc sớm nhất với người đã đăng kí tài khoản kia. Thứ tôi phải làm bây giờ là tiếp tục điều tra.
Vì là việc nội bộ của nhà trường, nhà trường quyết định không báo cảnh sát, tuy nhiên nếu ba ngày nữa không thể tìm lại được số tiền có thể sự việc sẽ bị đưa tới cho cảnh sát.
Lúc đó tôi sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm lớn trong việc này.
Tối nay tôi liên tục nhắn tin cho những người bạn hay những người trong lớp hỏi về thông tin hay manh mối có liên quan đến cái thẻ ngân hang kia. Vì đích thực là nó đã bị lây đi lúc tôi mang nó trên lớp.
Những dòng nhin nhắn như “tôi không biết”, “tôi không để ý”… liên tục vang lên trong từng đoạn chat messenger của tôi làm tôi như càng cảm thấy mệt mỏi.
Bây giờ là hai giờ đêm, chợt tôi lướt điện thoại đến đoạn chat cuối cùng là của tôi với Minh. Chúng tôi đã không còn nhắn tin từ lâu.
Như có gì đó thôi thúc, sự can đảm từ đâu đó nổi lên trong tôi, trong cơn có chút tuyệt vọng tôi vậy mà nhắn cho cậu ấy một câu…
Tôi nghĩ muộn như thế này chắc đến mai cậu ta mới đáp lại, liền bỏ điện thoại xuống mắt nhắm ghiền, hôm nay tôi quá mệt và buồn ngủ nhưng đột nhiên điện thoại rung phá bĩnh sự yên tĩnh tôi muốn.
Từ: Đỗ Minh
“Sáng mai gặp”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.