Chương 6: Kẻ Lấy Thưc Sự Là Cậu Ấy Sao?
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi đã nhận được một tin nhắn. Màn hình điện thoại sáng lên với dòng chữ: "Tới trường đi, hôm nay anh sẽ phá án giúp em."
Điều đặc biệt hơn nữa là tên người gửi – "Bạn Trai." Tôi hơi ngẩn người, trái tim như nhảy một nhịp khi đọc hai chữ đó. “Anh ấy về rồi,” tôi thầm nghĩ, không giấu nổi niềm vui pha chút hồi hộp.
Đã nửa năm trôi qua kể từ khi tôi từ chối Minh, cậu em hàng xóm nhỏ hơn tôi một tuổi, và bây giờ, tôi đã có người yêu là anh, một người mà tôi đã thầm thích từ lâu vì tính cách tử tế, ấm áp của anh ấy.
Những ký ức về anh lướt qua trong đầu tôi. Thời gian này, anh xin nghỉ một tuần về quê để giải quyết việc gia đình, và hiển nhiên, trong những lần trò chuyện trước khi anh đi, tôi đã kể cho anh nghe về vụ việc mất thẻ ngân hàng – chiếc thẻ chứa tiền quỹ lớp mà tôi được giao giữ.
Tôi không ngờ hôm nay anh lại đột ngột nhắn tin nói sẽ giúp tôi điều tra vụ này.
Tôi nhanh háo hức nhanh chóng sửa soạn, lòng đầy háo hức. Mặc dù vẫn chưa hiểu anh định giúp bằng cách nào, nhưng tôi tin rằng anh đã có kế hoạch.
Đang vội vàng chuẩn bị để tới trường, tôi lại không thể ngăn được những suy nghĩ thoáng qua về Minh. Sáng nay Minh lại đợi tôi trước cửa, bất kể tôi có nói gì hay không. Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Khi tôi bước ra khỏi nhà, Minh đã đứng đó,một tay giữ nhẹ quai chiếc balo đang khoác tạm lên người mình.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nở một nụ cười nhạt như thường lệ. Tôi cảm thấy có chút bối rối, nhưng cố gắng giữ vẻ bình thản.
“Đi thôi…chị” – Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.
Tôi gật đầu, bước tới gần cậu. “Ừ, đi thôi.”
Trên đường đến trường, tôi và Minh nói bâng quơ vài câu. Cậu không hề nhắc lại những gì đã nói hôm qua trên xe buýt, và tôi cũng không muốn đào sâu thêm.
Thật lòng mà nói, tôi không biết phải đối diện với những suy nghĩ trong lòng mình thế nào. Minh luôn lạnh lùng, khó hiểu, nhưng sự xuất hiện thường xuyên của cậu gần đây lại khiến tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Có thể là tôi suy diễn quá nhiều, hoặc có thể Minh thực sự biết điều gì đó liên quan đến vụ mất thẻ.
"Vụ thẻ ngân hàng, chị có manh mối gì mới chưa?" – Minh đột ngột hỏi, ánh mắt cậu ấy hơi híp lại, như muốn thăm dò tôi.
Tôi giật mình trước câu hỏi bất ngờ đó. “Không, chưa có gì mới.” Tôi đáp nhanh, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể. "Nhưng mà không sao đâu, chắc sớm muộn gì cũng tìm ra thôi."
Minh im lặng không đáp, chỉ nhìn thẳng phía trước. Bầu không khí giữa chúng tôi lại trở nên yên lặng, có chút ngột ngạt. Tôi tự hỏi Minh có đang suy nghĩ gì về vụ việc này không, và liệu cậu có biết thêm gì mà tôi chưa rõ?
Khi đến trường, tôi nói lời tạm biệt Minh, nhưng lần này cậu ấy chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, không nói thêm câu nào. Nhìn theo bóng dáng Minh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể xác định rõ đó là gì.
Bước vào cổng trường, tôi nhanh chóng tìm kiếm anh. Đầu óc tôi rối rắm với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải, nhưng ít nhất hôm nay tôi sẽ gặp anh, và có thể chúng tôi sẽ tìm ra chút manh mối nào đó.
Chỉ nghĩ đến việc anh đã quay lại và sẽ giúp tôi, tôi đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Đột nhiên tin nhắn trong điện thoại tôi vang lên, tin nhắn từ bạn trai khiến tôi không kìm được háo hức.
“Vào lớp chuyên ngành, anh tập hợp mọi người lại rồi.”
Chạy nhanh vào lớp chuyên ngành quả nhiên trong phòng đông người đến ngộp thở. Nhân vật chính đứng giữa đang là tiêu điểm của sự chú ý, không ai khác là Hân Nam bạn trai tôi.
Nhưng bất ngờ hơn nơi cuối lớp, Minh điềm tĩnh đứng đó khoanh tay. Cậu ta vội đi là vì đến đây sao?
“Em tới rồi” Hân Nam đến bên tôi nhẹ nhàng dắt tay tôi lên hang ghế đầu.
Anh ta nháy mắt với tôi một cái “Yên tâm nay anh sẽ tìm ra kẻ đã lấy tiền của em” rồi lại tiếp tục bước vào giữa tâm điểm.
Hân Nam đứng trước lớp, ánh mắt anh sắc lạnh, tập trung. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, lòng bồn chồn khi thấy anh sắp công khai những gì mình đã phát hiện.
Trong suốt thời gian qua, anh đã âm thầm thu thập manh mối và hôm nay anh sẽ đưa ra kết luận cuối cùng.
“Tôi có điều muốn nói với mọi người,” giọng Hân Nam vang lên, tự tin nhưng đầy căng thẳng. Cả lớp im phăng phắc, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Thầy giáo đứng bên cạnh, tỏ vẻ nghiêm túc và chờ đợi.
Hân Nam mở laptop, chiếu lên màn hình video mà anh đã thu thập từ camera lớp học ngày hôm tôi bị mất thẻ ngân hàng.
Trên màn hình hiện rõ hình ảnh một nam sinh mặc áo đen, lặng lẽ bước vào lớp trong khoảng thời gian mà mọi người đang ra ngoài giờ giải lao. Cả lớp bắt đầu xì xào, và tôi cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa trong không gian.
Mà tôi là cũng sửng sốt đây chính là video hôm đó ở phòng Cam tôi xem cùng thầy giám sát.
“Đây là hình ảnh được ghi lại ngày hôm Linh mất thẻ ngân hàng,” Hân Nam nói, mắt anh lướt qua tất cả mọi người. “Nam sinh áo đen này xuất hiện đúng vào thời điểm thẻ của Linh biến mất.”
Tôi nhìn kỹ hơn vào màn hình. Hình ảnh nam sinh áo đen không thể rõ ràng 100%, nhưng vóc dáng đó... giống Minh một cách kỳ lạ. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, và tôi thầm hy vọng những gì mình đang nghĩ chỉ là một sự nhầm lẫn.
Nhưng Hân Nam không dừng lại ở đó. Anh tiếp tục chiếu thêm một video khác – lần này là từ một cây ATM gần trường.
Trong đoạn video, một nam sinh với mái tóc Mullet và áo đen, không nghi ngờ gì, đang rút tiền từ cây ATM. Hình ảnh không quá rõ nét, nhưng vừa đủ để nhận diện.
“Tôi đã kiểm tra giao dịch rút tiền từ thẻ của Linh vào ngày hôm qua. Đây là bằng chứng cho thấy ai đó đã rút tiền từ tài khoản của cô ấy.” Hân Nam quay sang tôi với ánh mắt chắc chắn, rồi tiếp tục: “Và nhân vật này trùng khớp với người đã vào lớp hôm Linh bị mất thẻ.”
Anh ngừng lại, để mọi người có thời gian tiêu hóa thông tin. Cả lớp nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của anh. Rồi Hân Nam chốt lại, giọng điệu quyết đoán: “Hung thủ chính là Minh.”
Mọi người trong lớp nhìn Minh, mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang. Tôi quay sang cậu em hàng xóm, người lúc này đứng ở cuối lớp với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Minh không hề có phản ứng mạnh mẽ nào, chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn Hân Nam, như thể lời cáo buộc này không khiến cậu bận tâm.
Cả người tôi như đóng băng. Tôi không thể nào tin được... Minh có thật sự là người đã lấy thẻ của tôi sao?
Điều đặc biệt hơn nữa là tên người gửi – "Bạn Trai." Tôi hơi ngẩn người, trái tim như nhảy một nhịp khi đọc hai chữ đó. “Anh ấy về rồi,” tôi thầm nghĩ, không giấu nổi niềm vui pha chút hồi hộp.
Đã nửa năm trôi qua kể từ khi tôi từ chối Minh, cậu em hàng xóm nhỏ hơn tôi một tuổi, và bây giờ, tôi đã có người yêu là anh, một người mà tôi đã thầm thích từ lâu vì tính cách tử tế, ấm áp của anh ấy.
Những ký ức về anh lướt qua trong đầu tôi. Thời gian này, anh xin nghỉ một tuần về quê để giải quyết việc gia đình, và hiển nhiên, trong những lần trò chuyện trước khi anh đi, tôi đã kể cho anh nghe về vụ việc mất thẻ ngân hàng – chiếc thẻ chứa tiền quỹ lớp mà tôi được giao giữ.
Tôi không ngờ hôm nay anh lại đột ngột nhắn tin nói sẽ giúp tôi điều tra vụ này.
Tôi nhanh háo hức nhanh chóng sửa soạn, lòng đầy háo hức. Mặc dù vẫn chưa hiểu anh định giúp bằng cách nào, nhưng tôi tin rằng anh đã có kế hoạch.
Đang vội vàng chuẩn bị để tới trường, tôi lại không thể ngăn được những suy nghĩ thoáng qua về Minh. Sáng nay Minh lại đợi tôi trước cửa, bất kể tôi có nói gì hay không. Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Khi tôi bước ra khỏi nhà, Minh đã đứng đó,một tay giữ nhẹ quai chiếc balo đang khoác tạm lên người mình.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nở một nụ cười nhạt như thường lệ. Tôi cảm thấy có chút bối rối, nhưng cố gắng giữ vẻ bình thản.
“Đi thôi…chị” – Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.
Tôi gật đầu, bước tới gần cậu. “Ừ, đi thôi.”
Trên đường đến trường, tôi và Minh nói bâng quơ vài câu. Cậu không hề nhắc lại những gì đã nói hôm qua trên xe buýt, và tôi cũng không muốn đào sâu thêm.
Thật lòng mà nói, tôi không biết phải đối diện với những suy nghĩ trong lòng mình thế nào. Minh luôn lạnh lùng, khó hiểu, nhưng sự xuất hiện thường xuyên của cậu gần đây lại khiến tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Có thể là tôi suy diễn quá nhiều, hoặc có thể Minh thực sự biết điều gì đó liên quan đến vụ mất thẻ.
"Vụ thẻ ngân hàng, chị có manh mối gì mới chưa?" – Minh đột ngột hỏi, ánh mắt cậu ấy hơi híp lại, như muốn thăm dò tôi.
Tôi giật mình trước câu hỏi bất ngờ đó. “Không, chưa có gì mới.” Tôi đáp nhanh, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể. "Nhưng mà không sao đâu, chắc sớm muộn gì cũng tìm ra thôi."
Minh im lặng không đáp, chỉ nhìn thẳng phía trước. Bầu không khí giữa chúng tôi lại trở nên yên lặng, có chút ngột ngạt. Tôi tự hỏi Minh có đang suy nghĩ gì về vụ việc này không, và liệu cậu có biết thêm gì mà tôi chưa rõ?
Khi đến trường, tôi nói lời tạm biệt Minh, nhưng lần này cậu ấy chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, không nói thêm câu nào. Nhìn theo bóng dáng Minh, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể xác định rõ đó là gì.
Bước vào cổng trường, tôi nhanh chóng tìm kiếm anh. Đầu óc tôi rối rắm với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải, nhưng ít nhất hôm nay tôi sẽ gặp anh, và có thể chúng tôi sẽ tìm ra chút manh mối nào đó.
Chỉ nghĩ đến việc anh đã quay lại và sẽ giúp tôi, tôi đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Đột nhiên tin nhắn trong điện thoại tôi vang lên, tin nhắn từ bạn trai khiến tôi không kìm được háo hức.
“Vào lớp chuyên ngành, anh tập hợp mọi người lại rồi.”
Chạy nhanh vào lớp chuyên ngành quả nhiên trong phòng đông người đến ngộp thở. Nhân vật chính đứng giữa đang là tiêu điểm của sự chú ý, không ai khác là Hân Nam bạn trai tôi.
Nhưng bất ngờ hơn nơi cuối lớp, Minh điềm tĩnh đứng đó khoanh tay. Cậu ta vội đi là vì đến đây sao?
“Em tới rồi” Hân Nam đến bên tôi nhẹ nhàng dắt tay tôi lên hang ghế đầu.
Anh ta nháy mắt với tôi một cái “Yên tâm nay anh sẽ tìm ra kẻ đã lấy tiền của em” rồi lại tiếp tục bước vào giữa tâm điểm.
Hân Nam đứng trước lớp, ánh mắt anh sắc lạnh, tập trung. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, lòng bồn chồn khi thấy anh sắp công khai những gì mình đã phát hiện.
Trong suốt thời gian qua, anh đã âm thầm thu thập manh mối và hôm nay anh sẽ đưa ra kết luận cuối cùng.
“Tôi có điều muốn nói với mọi người,” giọng Hân Nam vang lên, tự tin nhưng đầy căng thẳng. Cả lớp im phăng phắc, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Thầy giáo đứng bên cạnh, tỏ vẻ nghiêm túc và chờ đợi.
Hân Nam mở laptop, chiếu lên màn hình video mà anh đã thu thập từ camera lớp học ngày hôm tôi bị mất thẻ ngân hàng.
Trên màn hình hiện rõ hình ảnh một nam sinh mặc áo đen, lặng lẽ bước vào lớp trong khoảng thời gian mà mọi người đang ra ngoài giờ giải lao. Cả lớp bắt đầu xì xào, và tôi cảm nhận được sự căng thẳng lan tỏa trong không gian.
Mà tôi là cũng sửng sốt đây chính là video hôm đó ở phòng Cam tôi xem cùng thầy giám sát.
“Đây là hình ảnh được ghi lại ngày hôm Linh mất thẻ ngân hàng,” Hân Nam nói, mắt anh lướt qua tất cả mọi người. “Nam sinh áo đen này xuất hiện đúng vào thời điểm thẻ của Linh biến mất.”
Tôi nhìn kỹ hơn vào màn hình. Hình ảnh nam sinh áo đen không thể rõ ràng 100%, nhưng vóc dáng đó... giống Minh một cách kỳ lạ. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, và tôi thầm hy vọng những gì mình đang nghĩ chỉ là một sự nhầm lẫn.
Nhưng Hân Nam không dừng lại ở đó. Anh tiếp tục chiếu thêm một video khác – lần này là từ một cây ATM gần trường.
Trong đoạn video, một nam sinh với mái tóc Mullet và áo đen, không nghi ngờ gì, đang rút tiền từ cây ATM. Hình ảnh không quá rõ nét, nhưng vừa đủ để nhận diện.
“Tôi đã kiểm tra giao dịch rút tiền từ thẻ của Linh vào ngày hôm qua. Đây là bằng chứng cho thấy ai đó đã rút tiền từ tài khoản của cô ấy.” Hân Nam quay sang tôi với ánh mắt chắc chắn, rồi tiếp tục: “Và nhân vật này trùng khớp với người đã vào lớp hôm Linh bị mất thẻ.”
Anh ngừng lại, để mọi người có thời gian tiêu hóa thông tin. Cả lớp nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của anh. Rồi Hân Nam chốt lại, giọng điệu quyết đoán: “Hung thủ chính là Minh.”
Mọi người trong lớp nhìn Minh, mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang. Tôi quay sang cậu em hàng xóm, người lúc này đứng ở cuối lớp với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Minh không hề có phản ứng mạnh mẽ nào, chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn Hân Nam, như thể lời cáo buộc này không khiến cậu bận tâm.
Cả người tôi như đóng băng. Tôi không thể nào tin được... Minh có thật sự là người đã lấy thẻ của tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.