Chương 7: Cả Lớp Đều Nghĩ Thủ Phạm Là Cậu, Nhưng Sao Cậu Lại Bình Thản Đến Thế
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Minh đứng cuối lớp, lặng im suốt từ đầu đến giờ. Nhưng rồi, bất ngờ, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi cậu.
Cả lớp vẫn đang xì xào sau lời buộc tội của Hân Nam, nhưng ngay khi Minh bước tới, tất cả đều dần im lặng, chờ đợi màn đối chất căng thẳng tiếp theo.
“Cậu có gì muốn nói không, Minh?” Hân Nam hỏi, giọng đầy sự tự tin và dứt khoát, như thể mọi chứng cứ đã chỉ ra sự thật không thể chối cãi.
Minh dừng lại ở giữa lớp, đối diện với Hân Nam, ánh mắt cậu lạnh lùng nhưng điềm tĩnh. “Có,” cậu nói, giọng trầm nhưng vang vọng khắp căn phòng. “Tôi có điều muốn nói, và có lẽ cậu sẽ muốn nghe.”
Cả lớp nín thở. Minh liếc mắt qua màn hình vẫn đang hiển thị video, rồi quay lại đối diện Hân Nam.
“Đầu tiên, về video cậu cho rằng tôi đã lẻn vào lớp hôm Linh mất thẻ ngân hàng. Cậu có chắc chắn rằng người trong video đó là tôi không?”
Hân Nam không hề dao động, anh đáp lại ngay: “Cậu đang cố phủ nhận sao? Dáng người, quần áo, mọi thứ đều trùng khớp. Cậu nghĩ chỉ cần im lặng là qua được chuyện này à?”
Minh nhếch mép cười nhẹ. “Quần áo? Thật sao? Tôi nghĩ lớp này không chỉ mình tôi có áo đen, đúng không?”
Cậu quay sang các bạn cùng lớp, rồi tiếp tục: “Trong video không thể thấy rõ mặt, đúng không? Và ai cũng có thể mặc áo đen, đi ngang qua lớp vào giờ giải lao.
Đừng quên rằng, tôi cũng có giờ học ở phòng kế bên. Việc tôi đi ngang qua đó hoàn toàn không có gì bất thường.”
Tôi có chút cau mày và một số suy nghĩ đang nhen nhóm trong đầu tôi từ qua đến giờ, tôi muốn làm rõ mọi thứ, lúc này là thời điểm thích hợp nhất.
“Sự thực chị cũng đã xem video này cùng thầy giám sát camera. Thầy ấy cũng xác nhận là có một người như em sau hôm chị bị mất có đến kiểm tra video”. Tôi mạnh mẽ đứng trước Minh.
Lúc này Hân Nam thầy tôi lên tiếng liền mừng rỡ nhìn về phía tôi vì quả thật anh ta đang có chút đuối lí.
“Sao cậu còn gì để nói?” Hân Nam lấy lại sự tự tin.
Minh nghe thế nhìn về phía tôi một cái có chút suy nghĩ gì đó rồi nhẹ cười sau đó liền quay ngoắt nhìn về phía Hân Nam.
“Vậy sao ta không mới thầy giám sát đến đối chất?” Minh nói với tâm trạng vẫn không suy chuyển.
“Được, tôi cũng có ý này.” Hân Nam cao giọng.
Thầy giám sát hôm đó nhanh chóng đến lớp chuyên ngành của tôi, thầy đứng đối diện với Minh cố gắng quan sát Minh thật kí như không muốn bỏ soys đặc điểm nào của cậu.
“Không sai, chính là cậu này đã đến kiểm tra video.” Thầy giám sát chắc chắn.
“Cậu còn gì để nói”. Minh tiếp tục lập lại câu trên nhưng với ngữ điệu cao hứng hơn bao giờ hết.
Nếu lần phá án này thành công đối với cậu ấy không phải sẽ trở thành anh hung trong mắt cả lớp sao. Lại có thể trước mắt bạn gái ra oai.
Lần này được thầy giám sát khẳng định trắc nịch như vậy không cao hứng mới lạ.
Tôi cũng như không thể tin được vào tại mình. Thật sự là Minh sao? Vì sao cậu ấy phải làm vậy chứ?
“Nhưng…” Bỗng câu nói tiếp theo của thầy giám sát sẽ thay đổi hoàn toàn thế cục.
Thầy giám sát quay mặt về phía tôi nói:
“Cậu ta là tới sau khi em rời đi”
“Hả!!!” Hân Nam làm ra vẻ thất thố trước mặt cả lớp.
Như đã nói người người vào check video mà tôi nói lần trước là một nam sinh đã vào trước tôi vào check đoạn video này.
Minh chỉ vào sau khi tôi đi ra phòng cam để check video, căn bản không cùng một người.
“Hơn nữa đoạn video mà cậu ta check cũng không phải đoạn này.” Thầy giám sát càng khẳng định.
Phải việc cậu ta không check video này cũng khẳng định Minh không phải có tật giật mình mới đi check video xem có ghi lại cảnh cậu ta ăn trộm hay không. Nhưng tôi vẫn có chút thắc mắc.
“Thầy giám sát chẳng phải thầy bảo đặc điểm nhận dạng của cậu ấy là mặc áo đen và tóc Mullet sao? Người vào trước và người vào sau có thể cùng một người mà thầy không để ý chăng.
Thầy giám sát định nói gì đó nhưng bỗng bị hành động cười nhạt của Minh chặn lại.
Cả lớp vẫn không biết vì sao Minh là có hành động như vậy. Nhưng rồi cậu lại trở lại dáng vẻ bình thường điềm đạm của cậu ấy nhìn tôi.
“Quả thật mặc áo đen và để kiểu tóc Mullet là một đặc điểm khá nổi bật để nhận diện một người nhưng chị à, nếu thực sự em là người đầu tiên đến check thì thầy giám thị sẽ cho một đặc điểm nhận diện khác?”
“Cậu nói vậy có ý gì?” Không hiểu vì sao, nghe cậu ta nói vậy tôi có chút bực tức, trong mỗi một con người ai cũng có một chấp niệm khao khát mình luôn đúng, nghe cậu ta nói vậy tôi như đang bị xụp đổ tư tưởng và suy nghĩ của mình.
“Khuyên tai” Minh điềm đạm ngữ khí chỉ vào chiếc khuyên tai của mình.
Tôi như hiểu ra điều gì đó nhưng giờ mới hiểu thì đã muộn, thầy giám cũng nhanh chóng tả lời:
“Đúng vậy nếu cậu ấy là người đến đầu tiên đặc điểm nhận dạng tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là việc nam sinh này đeo khuyên tai”
Phải, áo đen hay tóc Mullet quả thực nổi bật nhưng có không ít nam sinh để kiểu tóc hay ăn mặc như vậy.
Nhưng nam sinh đeo khuyên tai quả thực hiếm hơn rất nhiều. Nếu nói đặc điểm chú ý nhận diện để ý nổi bật nhất phải là Minh đeo khuyên tai.
Mà cậu nam sinh đầu tiên đến không đeo khuyên tai.
“Hơn nữa cậu đến đầu tiên ấy không đẹp trai, cao to được như cậu này đâu” Thầy giám sát phì cười.
Tôi hối hận chứa đầy vẻ tội lỗi trong lòng lén nhìn Minh, nhưng có vẻ cậu ấy không quan tân đến tôi.
Hân Nam cau mày, nhưng vẫn kiên định: “Đi ngang qua thì sao? Cậu còn trong video rút tiền từ cây ATM! Cậu sẽ giải thích điều này thế nào?”
Minh không vội đáp ngay, cậu thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi điềm tĩnh trả lời: “À, video ATM. Đúng, người đó mặc áo đen, tóc Mullet, giống tôi thật.
Nhưng cậu có biết trong trường mình có bao nhiêu người để tóc Mullet không? Không ít đâu, Nam. Cậu nghĩ chỉ cần vài đặc điểm bề ngoài mà có thể khẳng định tôi là thủ phạm sao?”
Cả lớp bắt đầu xì xào, một số bạn nhìn nhau như đang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của Hân Nam.
Tôi ngồi đó, cảm giác căng thẳng không ngừng tăng lên. Lý lẽ của Minh, dù nghe có vẻ hợp lý, nhưng tại sao cậu lại luôn xuất hiện đúng những lúc quan trọng như vậy?
Hân Nam không dễ dàng bỏ cuộc, anh tiến lên một bước, đối mặt với Minh. “Cậu đang cố đánh lạc hướng mọi người bằng những giả thuyết không rõ ràng. Dù người trong video không rõ mặt, nhưng sự trùng hợp này quá lớn để cậu có thể chối bỏ hoàn toàn. Cậu luôn xuất hiện xung quanh Linh, từ khi cô ấy mất thẻ cho tới giờ.”
Minh không lùi bước, cậu giữ vững lập trường của mình. “Tôi không chối bỏ việc mình có mặt trong lớp hay gần đó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã lấy thẻ của Linh. Cậu có bằng chứng nào khác ngoài việc dựa vào dáng người và kiểu tóc? Đừng quên, tất cả chỉ là suy đoán của cậu.”
Không khí trong lớp càng trở nên ngột ngạt. Những bạn học bắt đầu bàn tán nhỏ tiếng với nhau, rõ ràng không ai chắc chắn về điều gì nữa.
Hân Nam, mặc dù đã bị phản biện, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Cậu không thể phủ nhận sự trùng hợp này, Minh. Nếu không phải cậu, vậy thì là ai?”
Minh không trả lời ngay, cậu nhìn sâu vào mắt Hân Nam, ánh mắt sắc bén nhưng đầy bí ẩn. “Tôi không biết, và cũng không phải trách nhiệm của tôi phải tìm ra thủ phạm. Nhưng tôi biết một điều: nếu cậu thực sự muốn tìm ra ai là người đã lấy thẻ của Linh, cậu nên nhìn kỹ hơn, thay vì chỉ dựa vào vài manh mối mờ nhạt để buộc tội tôi.”
Hân Nam dừng lại, như đang cân nhắc từng lời nói của Minh. Cả lớp vẫn im lặng, sự căng thẳng bao trùm lấy không gian, như một sợi dây đàn căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Minh quay lại, bước lùi về phía cuối lớp. “Nếu cậu muốn tiếp tục tìm ra kẻ lấy cắp, hãy nhờ thầy giám sát ấy.”
Thầy giám sát!
Cả lớp vẫn đang xì xào sau lời buộc tội của Hân Nam, nhưng ngay khi Minh bước tới, tất cả đều dần im lặng, chờ đợi màn đối chất căng thẳng tiếp theo.
“Cậu có gì muốn nói không, Minh?” Hân Nam hỏi, giọng đầy sự tự tin và dứt khoát, như thể mọi chứng cứ đã chỉ ra sự thật không thể chối cãi.
Minh dừng lại ở giữa lớp, đối diện với Hân Nam, ánh mắt cậu lạnh lùng nhưng điềm tĩnh. “Có,” cậu nói, giọng trầm nhưng vang vọng khắp căn phòng. “Tôi có điều muốn nói, và có lẽ cậu sẽ muốn nghe.”
Cả lớp nín thở. Minh liếc mắt qua màn hình vẫn đang hiển thị video, rồi quay lại đối diện Hân Nam.
“Đầu tiên, về video cậu cho rằng tôi đã lẻn vào lớp hôm Linh mất thẻ ngân hàng. Cậu có chắc chắn rằng người trong video đó là tôi không?”
Hân Nam không hề dao động, anh đáp lại ngay: “Cậu đang cố phủ nhận sao? Dáng người, quần áo, mọi thứ đều trùng khớp. Cậu nghĩ chỉ cần im lặng là qua được chuyện này à?”
Minh nhếch mép cười nhẹ. “Quần áo? Thật sao? Tôi nghĩ lớp này không chỉ mình tôi có áo đen, đúng không?”
Cậu quay sang các bạn cùng lớp, rồi tiếp tục: “Trong video không thể thấy rõ mặt, đúng không? Và ai cũng có thể mặc áo đen, đi ngang qua lớp vào giờ giải lao.
Đừng quên rằng, tôi cũng có giờ học ở phòng kế bên. Việc tôi đi ngang qua đó hoàn toàn không có gì bất thường.”
Tôi có chút cau mày và một số suy nghĩ đang nhen nhóm trong đầu tôi từ qua đến giờ, tôi muốn làm rõ mọi thứ, lúc này là thời điểm thích hợp nhất.
“Sự thực chị cũng đã xem video này cùng thầy giám sát camera. Thầy ấy cũng xác nhận là có một người như em sau hôm chị bị mất có đến kiểm tra video”. Tôi mạnh mẽ đứng trước Minh.
Lúc này Hân Nam thầy tôi lên tiếng liền mừng rỡ nhìn về phía tôi vì quả thật anh ta đang có chút đuối lí.
“Sao cậu còn gì để nói?” Hân Nam lấy lại sự tự tin.
Minh nghe thế nhìn về phía tôi một cái có chút suy nghĩ gì đó rồi nhẹ cười sau đó liền quay ngoắt nhìn về phía Hân Nam.
“Vậy sao ta không mới thầy giám sát đến đối chất?” Minh nói với tâm trạng vẫn không suy chuyển.
“Được, tôi cũng có ý này.” Hân Nam cao giọng.
Thầy giám sát hôm đó nhanh chóng đến lớp chuyên ngành của tôi, thầy đứng đối diện với Minh cố gắng quan sát Minh thật kí như không muốn bỏ soys đặc điểm nào của cậu.
“Không sai, chính là cậu này đã đến kiểm tra video.” Thầy giám sát chắc chắn.
“Cậu còn gì để nói”. Minh tiếp tục lập lại câu trên nhưng với ngữ điệu cao hứng hơn bao giờ hết.
Nếu lần phá án này thành công đối với cậu ấy không phải sẽ trở thành anh hung trong mắt cả lớp sao. Lại có thể trước mắt bạn gái ra oai.
Lần này được thầy giám sát khẳng định trắc nịch như vậy không cao hứng mới lạ.
Tôi cũng như không thể tin được vào tại mình. Thật sự là Minh sao? Vì sao cậu ấy phải làm vậy chứ?
“Nhưng…” Bỗng câu nói tiếp theo của thầy giám sát sẽ thay đổi hoàn toàn thế cục.
Thầy giám sát quay mặt về phía tôi nói:
“Cậu ta là tới sau khi em rời đi”
“Hả!!!” Hân Nam làm ra vẻ thất thố trước mặt cả lớp.
Như đã nói người người vào check video mà tôi nói lần trước là một nam sinh đã vào trước tôi vào check đoạn video này.
Minh chỉ vào sau khi tôi đi ra phòng cam để check video, căn bản không cùng một người.
“Hơn nữa đoạn video mà cậu ta check cũng không phải đoạn này.” Thầy giám sát càng khẳng định.
Phải việc cậu ta không check video này cũng khẳng định Minh không phải có tật giật mình mới đi check video xem có ghi lại cảnh cậu ta ăn trộm hay không. Nhưng tôi vẫn có chút thắc mắc.
“Thầy giám sát chẳng phải thầy bảo đặc điểm nhận dạng của cậu ấy là mặc áo đen và tóc Mullet sao? Người vào trước và người vào sau có thể cùng một người mà thầy không để ý chăng.
Thầy giám sát định nói gì đó nhưng bỗng bị hành động cười nhạt của Minh chặn lại.
Cả lớp vẫn không biết vì sao Minh là có hành động như vậy. Nhưng rồi cậu lại trở lại dáng vẻ bình thường điềm đạm của cậu ấy nhìn tôi.
“Quả thật mặc áo đen và để kiểu tóc Mullet là một đặc điểm khá nổi bật để nhận diện một người nhưng chị à, nếu thực sự em là người đầu tiên đến check thì thầy giám thị sẽ cho một đặc điểm nhận diện khác?”
“Cậu nói vậy có ý gì?” Không hiểu vì sao, nghe cậu ta nói vậy tôi có chút bực tức, trong mỗi một con người ai cũng có một chấp niệm khao khát mình luôn đúng, nghe cậu ta nói vậy tôi như đang bị xụp đổ tư tưởng và suy nghĩ của mình.
“Khuyên tai” Minh điềm đạm ngữ khí chỉ vào chiếc khuyên tai của mình.
Tôi như hiểu ra điều gì đó nhưng giờ mới hiểu thì đã muộn, thầy giám cũng nhanh chóng tả lời:
“Đúng vậy nếu cậu ấy là người đến đầu tiên đặc điểm nhận dạng tôi nghĩ đến nhiều nhất chính là việc nam sinh này đeo khuyên tai”
Phải, áo đen hay tóc Mullet quả thực nổi bật nhưng có không ít nam sinh để kiểu tóc hay ăn mặc như vậy.
Nhưng nam sinh đeo khuyên tai quả thực hiếm hơn rất nhiều. Nếu nói đặc điểm chú ý nhận diện để ý nổi bật nhất phải là Minh đeo khuyên tai.
Mà cậu nam sinh đầu tiên đến không đeo khuyên tai.
“Hơn nữa cậu đến đầu tiên ấy không đẹp trai, cao to được như cậu này đâu” Thầy giám sát phì cười.
Tôi hối hận chứa đầy vẻ tội lỗi trong lòng lén nhìn Minh, nhưng có vẻ cậu ấy không quan tân đến tôi.
Hân Nam cau mày, nhưng vẫn kiên định: “Đi ngang qua thì sao? Cậu còn trong video rút tiền từ cây ATM! Cậu sẽ giải thích điều này thế nào?”
Minh không vội đáp ngay, cậu thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi điềm tĩnh trả lời: “À, video ATM. Đúng, người đó mặc áo đen, tóc Mullet, giống tôi thật.
Nhưng cậu có biết trong trường mình có bao nhiêu người để tóc Mullet không? Không ít đâu, Nam. Cậu nghĩ chỉ cần vài đặc điểm bề ngoài mà có thể khẳng định tôi là thủ phạm sao?”
Cả lớp bắt đầu xì xào, một số bạn nhìn nhau như đang bắt đầu nghi ngờ phán đoán của Hân Nam.
Tôi ngồi đó, cảm giác căng thẳng không ngừng tăng lên. Lý lẽ của Minh, dù nghe có vẻ hợp lý, nhưng tại sao cậu lại luôn xuất hiện đúng những lúc quan trọng như vậy?
Hân Nam không dễ dàng bỏ cuộc, anh tiến lên một bước, đối mặt với Minh. “Cậu đang cố đánh lạc hướng mọi người bằng những giả thuyết không rõ ràng. Dù người trong video không rõ mặt, nhưng sự trùng hợp này quá lớn để cậu có thể chối bỏ hoàn toàn. Cậu luôn xuất hiện xung quanh Linh, từ khi cô ấy mất thẻ cho tới giờ.”
Minh không lùi bước, cậu giữ vững lập trường của mình. “Tôi không chối bỏ việc mình có mặt trong lớp hay gần đó, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã lấy thẻ của Linh. Cậu có bằng chứng nào khác ngoài việc dựa vào dáng người và kiểu tóc? Đừng quên, tất cả chỉ là suy đoán của cậu.”
Không khí trong lớp càng trở nên ngột ngạt. Những bạn học bắt đầu bàn tán nhỏ tiếng với nhau, rõ ràng không ai chắc chắn về điều gì nữa.
Hân Nam, mặc dù đã bị phản biện, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Cậu không thể phủ nhận sự trùng hợp này, Minh. Nếu không phải cậu, vậy thì là ai?”
Minh không trả lời ngay, cậu nhìn sâu vào mắt Hân Nam, ánh mắt sắc bén nhưng đầy bí ẩn. “Tôi không biết, và cũng không phải trách nhiệm của tôi phải tìm ra thủ phạm. Nhưng tôi biết một điều: nếu cậu thực sự muốn tìm ra ai là người đã lấy thẻ của Linh, cậu nên nhìn kỹ hơn, thay vì chỉ dựa vào vài manh mối mờ nhạt để buộc tội tôi.”
Hân Nam dừng lại, như đang cân nhắc từng lời nói của Minh. Cả lớp vẫn im lặng, sự căng thẳng bao trùm lấy không gian, như một sợi dây đàn căng đến mức có thể đứt bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Minh quay lại, bước lùi về phía cuối lớp. “Nếu cậu muốn tiếp tục tìm ra kẻ lấy cắp, hãy nhờ thầy giám sát ấy.”
Thầy giám sát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.