Chương 4: Nam Sinh Áo Đen, Liệu Có Phải Cậu Ấy
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Ngồi trong phòng giám sát camera của trường, tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng với hàng giờ đồng hồ kiểm tra video.
Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên mặt tôi, tạo nên những vệt sáng nhạt trên làn da. Tôi đã tìm thấy một số đoạn video từ ngày hôm đó, nhưng việc lướt qua mỗi tiết học để tìm kiếm hình ảnh của mình đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Từ sau lúc tới căng tin tôi có tổng cộng còn lại ba tiết học, may thay cả ba tiết đều có Cam lắp trong phòng.
“Em có cần giúp gì không?” Một giọng nói vang lên bên cạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang, nhận ra đó là thầy Vinh, nhân viên giám sát camera.
Thầy đứng đó với vẻ mặt thân thiện, nụ cười ấm áp khiến không khí bớt căng thẳng. “Hôm nay có vẻ em đang gặp khó khăn với công việc này.”
“Dạ, em đang tìm một đoạn video, nhưng kiểm tra từng tiết học thật sự khá tốn thời gian,” tôi thừa nhận, nỗi chán nản trào dâng trong lòng. “Em phải tìm xem có ai đã thấy thẻ ngân hàng của mình không.”
“À, thẻ ngân hàng?” Thầy Vinh gật đầu. “Thật tiếc khi nghe chuyện này. Em có thể cho thầy biết chi tiết hơn về thời điểm xảy ra không?”
“Dạ, là hôm qua, em để quên thẻ ở đâu đó. Em nghĩ có thể ai đó đã lấy nó, và bây giờ thì mất luôn số tiền trong quỹ lớp,” tôi nói, cố gắng truyền đạt tình huống của mình.
“Em không lo, chúng ta sẽ tìm ra thôi.” Thầy Vinh động viên, rồi dừng lại một chút như đang suy nghĩ. “Vừa nãy, có một cậu nam sinh đến đây kiểm tra video. Cậu ấy chỉ xem một lúc rồi rời đi.”
“Cậu nam sinh nào vậy thầy?” Tôi hỏi, lòng bỗng nhiên trở nên hồi hộp. Có thể cậu ấy đã thấy điều gì đó quan trọng?
“Thầy không nhớ tên, nhưng có vẻ như cậu ấy là một học sinh năm nhất, đúng rồi có một đặc điểm rất dễ nhận ra là cậu ta mặc áo phông đen. Chắc em sẽ nhận ra,” thầy Vinh trả lời.
Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Áo phông đen… hình ảnh một nam sinh chợt lướt qua tâm trí tôi. Chỉ có thể đó là Minh, nhưng cậu ta đến đây xem video làm gì?
“Thầy có thể cho em xem đoạn video đó được không?” Tôi đề nghị, hy vọng tìm ra manh mối.
“Được chứ, nhưng chị nhớ là chúng ta chỉ được xem video trong vòng một giờ,” thầy Vinh nói, dẫn tôi đến một máy tính khác. Tôi ngồi xuống, tim đập nhanh khi thầy bắt đầu lục lọi trong hệ thống.
Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi hộp đợi đợi những hình ảnh hiện lên. Một số đoạn video hiện ra với những cảnh quen thuộc từ lớp học, giáo viên đang giảng bài, học sinh đang chăm chú lắng nghe. Mỗi khung hình trôi qua đều khiến tôi cảm thấy thêm lo lắng.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, thầy Vinh đã tìm ra đoạn video mà tôi cần. “Đây rồi, chúng ta bắt đầu từ đây nhé,” thầy nói.
Tôi nín thở, cảm giác như mình đang tham gia vào một cuộc điều tra bí ẩn. Màn hình hiện lên cảnh lớp học vào chiều hôm đó. Tôi quan sát từng học sinh, cố gắng nhớ lại khuôn mặt và những hành động của họ.
“Em thấy gì không?” Thầy Vinh hỏi khi chúng tôi lướt qua từng khung hình.
“Chưa… vẫn chưa thấy gì đặc biệt,” tôi đáp, lòng hồi hộp cứ đè nặng. Bỗng nhiên, có một cậu nam sinh bước vào khung hình, mặc áo đen như thầy nói. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, muốn ghi nhớ từng chi tiết.
“Đó là cậu ấy, đúng không?” Thầy Vinh chỉ vào màn hình.
“Có lẽ là… nhưng không rõ lắm,” tôi thì thào, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Cậu nam sinh đó đang nói chuyện với một nhóm bạn, nhưng không có dấu hiệu gì lạ lùng.
Nếu là Minh thì rất dễ nhận biết vì kiểu tóc của cậu ta có phần gáy dài nhưng chất lượng video quá tệ, tôi chỉ có thể biết được tóc cậu nam sinh kia màu đen và tóc trông cũng khá rậm, dáng cũng hao hao là Minh.
Tôi cảm thấy sự thất vọng dâng lên trong lòng, nhưng thầy Vinh vẫn không từ bỏ. “Em hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm ra.”
Chúng tôi tiếp tục xem video, từng khung hình một, nhưng không có gì quá nổi bật. Cảm giác chán nản dần dần lan tỏa trong tôi, nhưng bên trong lại âm thầm hy vọng rằng chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, một manh mối nào đó có thể dẫn tôi đến sự thật.
“Em đừng lo lắng quá, có thể chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó trong những đoạn video tiếp theo,” thầy Vinh khuyến khích.
“Cảm ơn thầy,” tôi nói, cố gắng giữ vững tinh thần. Mặc dù mọi thứ có vẻ ảm đạm, nhưng tôi biết rằng mình phải tiếp tục.
Việc tìm lại thẻ ngân hàng và số tiền trong quỹ lớp không chỉ là trách nhiệm của tôi, mà còn là một thử thách mà tôi không thể bỏ cuộc. Chắc chắn, sự thật sẽ sớm được sáng tỏ.
Vả lại tôi cũng có một ít manh mối mặc dù không mong nó theo chiều hướng mà tôi nghĩ.
Cậu nam sinh áo đen kia rất có thể là Minh.
Và nếu…là cậu ấy thì vì sao lại vậy?
Nhưng tôi chưa hề nói cho cậu ấy vụ có thể có video ghi lại kẻ đánh cắp thẻ của tôi và sự thực là cậu ta đến kiểm tra video trước cả tôi.
Từ những biểu hiện trên nếu đánh giá trên góc độ một người bình thường không quen cậu ấy thì chỉ có thể nói là:
“Cậu ta chột dạ nên mới quay lại kiểm tra Camera” Tôi lí trí suy luận.
Thêm một sự thực video cậu ta kiểm tra quả thật có khung hình một cậu nam sinh áo đen trông rất giống cậu ấy đến lớp của tôi mặc dù không có biểu hiện gì bất thường.
Dù gì cũng có uẩn khúc sau sự việc này.
Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên mặt tôi, tạo nên những vệt sáng nhạt trên làn da. Tôi đã tìm thấy một số đoạn video từ ngày hôm đó, nhưng việc lướt qua mỗi tiết học để tìm kiếm hình ảnh của mình đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Từ sau lúc tới căng tin tôi có tổng cộng còn lại ba tiết học, may thay cả ba tiết đều có Cam lắp trong phòng.
“Em có cần giúp gì không?” Một giọng nói vang lên bên cạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang, nhận ra đó là thầy Vinh, nhân viên giám sát camera.
Thầy đứng đó với vẻ mặt thân thiện, nụ cười ấm áp khiến không khí bớt căng thẳng. “Hôm nay có vẻ em đang gặp khó khăn với công việc này.”
“Dạ, em đang tìm một đoạn video, nhưng kiểm tra từng tiết học thật sự khá tốn thời gian,” tôi thừa nhận, nỗi chán nản trào dâng trong lòng. “Em phải tìm xem có ai đã thấy thẻ ngân hàng của mình không.”
“À, thẻ ngân hàng?” Thầy Vinh gật đầu. “Thật tiếc khi nghe chuyện này. Em có thể cho thầy biết chi tiết hơn về thời điểm xảy ra không?”
“Dạ, là hôm qua, em để quên thẻ ở đâu đó. Em nghĩ có thể ai đó đã lấy nó, và bây giờ thì mất luôn số tiền trong quỹ lớp,” tôi nói, cố gắng truyền đạt tình huống của mình.
“Em không lo, chúng ta sẽ tìm ra thôi.” Thầy Vinh động viên, rồi dừng lại một chút như đang suy nghĩ. “Vừa nãy, có một cậu nam sinh đến đây kiểm tra video. Cậu ấy chỉ xem một lúc rồi rời đi.”
“Cậu nam sinh nào vậy thầy?” Tôi hỏi, lòng bỗng nhiên trở nên hồi hộp. Có thể cậu ấy đã thấy điều gì đó quan trọng?
“Thầy không nhớ tên, nhưng có vẻ như cậu ấy là một học sinh năm nhất, đúng rồi có một đặc điểm rất dễ nhận ra là cậu ta mặc áo phông đen. Chắc em sẽ nhận ra,” thầy Vinh trả lời.
Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Áo phông đen… hình ảnh một nam sinh chợt lướt qua tâm trí tôi. Chỉ có thể đó là Minh, nhưng cậu ta đến đây xem video làm gì?
“Thầy có thể cho em xem đoạn video đó được không?” Tôi đề nghị, hy vọng tìm ra manh mối.
“Được chứ, nhưng chị nhớ là chúng ta chỉ được xem video trong vòng một giờ,” thầy Vinh nói, dẫn tôi đến một máy tính khác. Tôi ngồi xuống, tim đập nhanh khi thầy bắt đầu lục lọi trong hệ thống.
Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, hồi hộp đợi đợi những hình ảnh hiện lên. Một số đoạn video hiện ra với những cảnh quen thuộc từ lớp học, giáo viên đang giảng bài, học sinh đang chăm chú lắng nghe. Mỗi khung hình trôi qua đều khiến tôi cảm thấy thêm lo lắng.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, thầy Vinh đã tìm ra đoạn video mà tôi cần. “Đây rồi, chúng ta bắt đầu từ đây nhé,” thầy nói.
Tôi nín thở, cảm giác như mình đang tham gia vào một cuộc điều tra bí ẩn. Màn hình hiện lên cảnh lớp học vào chiều hôm đó. Tôi quan sát từng học sinh, cố gắng nhớ lại khuôn mặt và những hành động của họ.
“Em thấy gì không?” Thầy Vinh hỏi khi chúng tôi lướt qua từng khung hình.
“Chưa… vẫn chưa thấy gì đặc biệt,” tôi đáp, lòng hồi hộp cứ đè nặng. Bỗng nhiên, có một cậu nam sinh bước vào khung hình, mặc áo đen như thầy nói. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, muốn ghi nhớ từng chi tiết.
“Đó là cậu ấy, đúng không?” Thầy Vinh chỉ vào màn hình.
“Có lẽ là… nhưng không rõ lắm,” tôi thì thào, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Cậu nam sinh đó đang nói chuyện với một nhóm bạn, nhưng không có dấu hiệu gì lạ lùng.
Nếu là Minh thì rất dễ nhận biết vì kiểu tóc của cậu ta có phần gáy dài nhưng chất lượng video quá tệ, tôi chỉ có thể biết được tóc cậu nam sinh kia màu đen và tóc trông cũng khá rậm, dáng cũng hao hao là Minh.
Tôi cảm thấy sự thất vọng dâng lên trong lòng, nhưng thầy Vinh vẫn không từ bỏ. “Em hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm ra.”
Chúng tôi tiếp tục xem video, từng khung hình một, nhưng không có gì quá nổi bật. Cảm giác chán nản dần dần lan tỏa trong tôi, nhưng bên trong lại âm thầm hy vọng rằng chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, một manh mối nào đó có thể dẫn tôi đến sự thật.
“Em đừng lo lắng quá, có thể chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó trong những đoạn video tiếp theo,” thầy Vinh khuyến khích.
“Cảm ơn thầy,” tôi nói, cố gắng giữ vững tinh thần. Mặc dù mọi thứ có vẻ ảm đạm, nhưng tôi biết rằng mình phải tiếp tục.
Việc tìm lại thẻ ngân hàng và số tiền trong quỹ lớp không chỉ là trách nhiệm của tôi, mà còn là một thử thách mà tôi không thể bỏ cuộc. Chắc chắn, sự thật sẽ sớm được sáng tỏ.
Vả lại tôi cũng có một ít manh mối mặc dù không mong nó theo chiều hướng mà tôi nghĩ.
Cậu nam sinh áo đen kia rất có thể là Minh.
Và nếu…là cậu ấy thì vì sao lại vậy?
Nhưng tôi chưa hề nói cho cậu ấy vụ có thể có video ghi lại kẻ đánh cắp thẻ của tôi và sự thực là cậu ta đến kiểm tra video trước cả tôi.
Từ những biểu hiện trên nếu đánh giá trên góc độ một người bình thường không quen cậu ấy thì chỉ có thể nói là:
“Cậu ta chột dạ nên mới quay lại kiểm tra Camera” Tôi lí trí suy luận.
Thêm một sự thực video cậu ta kiểm tra quả thật có khung hình một cậu nam sinh áo đen trông rất giống cậu ấy đến lớp của tôi mặc dù không có biểu hiện gì bất thường.
Dù gì cũng có uẩn khúc sau sự việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.