Chương 3: Gặp Lại! Cậu Ta Thay Đổi Rồi
Vô Danh Thần Lang
28/10/2024
Sáng hôm sau, tôi cảm thấy lòng mình như có hàng triệu con bướm bay lượn trong lồng ngực. Một năm rồi, một năm mà tôi không thấy Minh, cậu em hàng xóm kém tôi một tuổi.
Đến hôm nay, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã nhớ cậu ấy, nhưng cảm giác hồi hộp này cũng thật kỳ lạ.
Sau tin nhắn hôm qua, tôi khá bất ngờ khi cậu ấy không hỏi gì thêm liền trực tiếp đòi gặp mặt. Dường như cậu ta không có chút trở ngại nào về việc trong quá khứ hay sau thời gian dài chúng tôi không nói chuyện.
Khi tôi mở cửa, hình ảnh Minh khiến tôi đứng khựng lại. Cậu ấy đứng đó, dưới ánh nắng buổi sáng, và mọi thứ xung quanh như mờ đi.
Minh đã thay đổi rất nhiều so với hình ảnh tôi vẫn nhớ. Kiểu tóc Mullet Layer thời thượng khẽ xô xát theo từng cơn gió, và hai bên tai cậu ấy đeo khuyên sáng lấp lánh.
Tôi phải thừa nhận, cậu ấy trông rất khác, rất thu hút. Thân hình cao lớn, khí chất phát ra vẻ lãnh đạm nhưng lại tiêu soái đến mức không thể rời mắt.
Ánh mắt Minh cũng đã đổi thay. Không còn ánh mắt ngây thơ trẻ con mà tôi từng biết, giờ đây ánh mắt ấy như ẩn chứa những suy tư sâu xa, như thể cậu ấy đã nếm trải nhiều điều trong cuộc sống.
Tôi không thể tin đây lại là Minh - cậu nhóc đã từng chạy nhảy bên cạnh tôi, từng gãi đầu ngại ngùng mỗi khi tôi trêu chọc.
Khoảng khắc cậu ta quay lại nhìn về phía tôi, trong thâm tâm tôi nổi lên một cảm giác gì đó.
“Đi thôi…chị!”
…
Xánh bước cùng nhau đi lên trạm xe buýt gần nhất, hình ảnh hai người nói chuyện đùa cợt thân mật của tôi và Minh trong quá khứ không xuất hiện.
Mặc dù đi bên cạnh nhau nhưng chúng tôi không nói năng gì. Thi thoảng tôi có liếc mắt nhìn cậu ta nhưng không hề bắt gặp ánh mắt cậu ta. Cậu ấy tập trung nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lúc lâu tôi quyết định phá vỡ khung cảnh mà tôi cho là không quen này. Tôi muốn lại gần cậu ta, như xưa bá vai, bá cổ nói câu”cậu em dạo này thế nào?” thân thiết như xưa với cậu ta.
Khoảng khắc tôi lại gần định dơ tay vỗ vào vai cậu ta…
“Thế chi tiết chuyện là như nào?” Minh lên tiếng
Tôi chợt khựng lại, có chút quê mùa rồi bình tĩnh lại bắt đầu kể về câu truyện của tôi…
Chiếc xe buýt rung lắc trên những con đường đông đúc, trong khi nắng hè ấm áp tràn vào qua cửa sổ.
Tôi và Minh ngồi cạnh nhau, bất chấp tiếng ồn ào xung quanh, tâm trí tôi vẫn đang xoay quanh câu chuyện về việc mất thẻ ngân hàng và số tiền bị mất trong quỹ lớp.
“Thật sự không thể tin nổi chuyện này,” tôi thở dài, thả lỏng hệt mình tựa vào ghế xe bus. “Tiền quỹ đi cắm trại, mà giờ lại không còn!”
Minh chăm chú lắng nghe, đôi mắt cậu ấy ánh lên sự trầm tư. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như thể đang cân nhắc một điều gì đó.
Tôi biết Minh bây giờ không phải là người nói nhiều, bây giờ khi cậu ta im lặng tôi có cảm giác xa lạ so với Minh trước kia.
“Chị đã thử hỏi các bạn trong lớp chưa?” Minh cất giọng, nhưng vẫn giữ nét bình thản.
“Rồi” tôi lười biếng đáp. “Nhưng không có thông tin gì hữu ích. Nếu không tìm ra thẻ ngân hàng, chuyện này có thể ảnh hưởng đến chuyến đi của cả lớp.”
“Vậy còn thầy giáo?” Minh tiếp tục hoit, nhưng ánh mắt cậu ấy lại có chút gì đó lo lắng, như thể có một kế hoạch đang hình thành trong đầu cậu. “Thầy ấy có thể giúp chị.”
Tôi nhìn Minh,trong suy nghĩ ban đầu của tôi vốn chỉ trong khoảng khắc tôi qua tôi nghĩ mình muốn được quan tâm theo cách của cậu em khi xưa luôn xốt xắng lo lắng mỗi khi tôi bị chuyện giì đó hơn là thái độ như bây giờ của cậu ấy.
Nhưng bây giờ có gì đó khiến tôi cảm thấy cậu ấy đang âm thầm tính toán điều gì đó. Tôi có thể thấy cậu ấy xử xự trưởng thành hơn rất nhiều.
“Mà chị cũng không biết có ai đó có thể đã lấy thẻ của chị không nữa,” tôi nói, trong lòng dấy lên một nỗi hoài nghi. “Có thể là trong lúc ở hoặc chỗ nào đó.”
Minh vẫn im lặng, ánh mắt cậu ấy như đang ghi lại từng chi tiết. Tôi thấy có gì đó quyết liệt trong ánh nhìn ấy, và tự hỏi cậu đang nghĩ gì.
“Một khi chị tìm thấy thẻ, chị có thể báo ngân hàng khóa thẻ và lấy lại tiền,” Minh nói, giọng cậu vẫn điềm tĩnh như mọi khi. “Nhưng nếu có ai đó đã cố ý lấy tiền của chị, chúng ta cần phải tìm ra người đó trước.”
“Ý cậu là…” Tôi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói hết câu, Minh đã tiếp lời.
“Trước tiên chị chỉ cần tập trung vào việc tìm lại thẻ ngân hàng.” Minh nãy giờ vẫn khoanh tay đam chiêu, chợt lại gác chân phải lên đùi chân trái, người thả nhẹ về phía sau ghế.
“Cậu định làm thế nào?” tôi hỏi, lòng bỗng tràn đầy sự tò mò.
“Để xem các bạn trong lớp có ai có biểu hiện khả nghi không. Nếu có ai đó mà chị không tin tưởng, hãy nói hết với em.” Minh nói, quyết tâm trong ánh mắt khiến tôi không thể nghi ngờ.
“Nhưng cậu không cần phải làm việc này một mình đâu,” tôi thốt lên, cảm thấy trách nhiệm nặng nề dần dần đè lên vai mình. “Chị cũng phải tham gia.”
“Chị chỉ cần lo cho mình thôi.,” Minh đáp, giọng điệu cương quyết.
Tôi nhìn Minh, biết rằng con người xa lạ này hiện tại của cậu ta cho tôi cảm giác có chút tự tin, và có lẽ cách tốt nhất là để cậu ấy âm thầm điều tra.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, như một sự đe dọa không thể nhìn thấy. Dù sao đi nữa, tôi biết rằng tôi không đơn độc trong cuộc chiến này.
Khi xe buýt đến bến, tôi đứng dậy cùng với Minh, lòng quyết tâm đang lớn lên từng ngày. Tôi sẽ không để mất tiền một cách dễ dàng như vậy.
Cùng với Minh, tôi sẽ tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với ai hay điều gì. Hành trình tìm lại thẻ ngân hàng và tìm ra kẻ đã lấy tiền quỹ lớp bắt đầu từ đây.
Chỉ là…
Khi vừa bước xuống xe bus trái ngược với quyết tâm vừa mới thốt lên trong đầu tôi rằng bọn tôi sẽ cùng nhau tìm ra kẻ đã lấy cắp đống tiền kia cậu ta chợt biến mất trong tích tắc, bỏ tôi một mình trơ trọi dưới cổng trường.
Không nhịn được, tôi quăng mạnh túi xách xuống đất, hai tay xiết lại trong miệng gầm gừ rồi không kìm được:
“Đỗ Minhhhhhh… uổng công tôi nãy giờ còn thầy cậu đáng tin”
…
Bước vào lớp học, tiết này là chuyên ngành nên hầu như học sinh trong lớp đểu là những thành viên sẽ tham gia chuyến cắm trại và ít nhiều cũng biết được truyện tôi đã làm mất quỹ lớp.
Cũng phải tôi đã làm rùm beng như thế nào lúc phát hiện quỹ lớp bị mất chứ.
Tôi có thể cảm nhận được dù khồng trực diện nhưng có những cái nhìn không mấy thiện cảm đang dán lên người tôi.
Tôi nằm bò ra bàn vẻ uể oải, các thông tin đang đi vào ngõ cụt, manh mối dường như là không có.
Trong lúc nằm bò và không chú ý nghe giảng mắt tôi đảo qua lại và chợt, tôi đã nhìn thấy một thứ có thể cứu mình.
Camera
Chính vậy, sao tôi có thể không để ý đến nó chứ. Tuy Đại Học Hoa Đô của tôi trang thiết bị còn kém nhưng một số phòng quan trọng vẫn được lắp Cam.
Lục tìm trong suy nghĩ, hôm phát hiện bị mất thẻ, trước lúc bị mất tôi có xuống căng tin trường học để nua đồ ăn, lúc đó ví và thẻ vẫn bình thường nhưng sau đó liền bị mất.
Vậy là sau tiết đó là một tiết thực hành, mà phong thực hành vô cùng quan trọng nên sẽ có Cam.
Tôi vui mừng liền không nhịn được mà cố thêm vài phút nữa để hết tiết liền xin ra ngoài.
…
Đến hôm nay, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã nhớ cậu ấy, nhưng cảm giác hồi hộp này cũng thật kỳ lạ.
Sau tin nhắn hôm qua, tôi khá bất ngờ khi cậu ấy không hỏi gì thêm liền trực tiếp đòi gặp mặt. Dường như cậu ta không có chút trở ngại nào về việc trong quá khứ hay sau thời gian dài chúng tôi không nói chuyện.
Khi tôi mở cửa, hình ảnh Minh khiến tôi đứng khựng lại. Cậu ấy đứng đó, dưới ánh nắng buổi sáng, và mọi thứ xung quanh như mờ đi.
Minh đã thay đổi rất nhiều so với hình ảnh tôi vẫn nhớ. Kiểu tóc Mullet Layer thời thượng khẽ xô xát theo từng cơn gió, và hai bên tai cậu ấy đeo khuyên sáng lấp lánh.
Tôi phải thừa nhận, cậu ấy trông rất khác, rất thu hút. Thân hình cao lớn, khí chất phát ra vẻ lãnh đạm nhưng lại tiêu soái đến mức không thể rời mắt.
Ánh mắt Minh cũng đã đổi thay. Không còn ánh mắt ngây thơ trẻ con mà tôi từng biết, giờ đây ánh mắt ấy như ẩn chứa những suy tư sâu xa, như thể cậu ấy đã nếm trải nhiều điều trong cuộc sống.
Tôi không thể tin đây lại là Minh - cậu nhóc đã từng chạy nhảy bên cạnh tôi, từng gãi đầu ngại ngùng mỗi khi tôi trêu chọc.
Khoảng khắc cậu ta quay lại nhìn về phía tôi, trong thâm tâm tôi nổi lên một cảm giác gì đó.
“Đi thôi…chị!”
…
Xánh bước cùng nhau đi lên trạm xe buýt gần nhất, hình ảnh hai người nói chuyện đùa cợt thân mật của tôi và Minh trong quá khứ không xuất hiện.
Mặc dù đi bên cạnh nhau nhưng chúng tôi không nói năng gì. Thi thoảng tôi có liếc mắt nhìn cậu ta nhưng không hề bắt gặp ánh mắt cậu ta. Cậu ấy tập trung nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau một lúc lâu tôi quyết định phá vỡ khung cảnh mà tôi cho là không quen này. Tôi muốn lại gần cậu ta, như xưa bá vai, bá cổ nói câu”cậu em dạo này thế nào?” thân thiết như xưa với cậu ta.
Khoảng khắc tôi lại gần định dơ tay vỗ vào vai cậu ta…
“Thế chi tiết chuyện là như nào?” Minh lên tiếng
Tôi chợt khựng lại, có chút quê mùa rồi bình tĩnh lại bắt đầu kể về câu truyện của tôi…
Chiếc xe buýt rung lắc trên những con đường đông đúc, trong khi nắng hè ấm áp tràn vào qua cửa sổ.
Tôi và Minh ngồi cạnh nhau, bất chấp tiếng ồn ào xung quanh, tâm trí tôi vẫn đang xoay quanh câu chuyện về việc mất thẻ ngân hàng và số tiền bị mất trong quỹ lớp.
“Thật sự không thể tin nổi chuyện này,” tôi thở dài, thả lỏng hệt mình tựa vào ghế xe bus. “Tiền quỹ đi cắm trại, mà giờ lại không còn!”
Minh chăm chú lắng nghe, đôi mắt cậu ấy ánh lên sự trầm tư. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như thể đang cân nhắc một điều gì đó.
Tôi biết Minh bây giờ không phải là người nói nhiều, bây giờ khi cậu ta im lặng tôi có cảm giác xa lạ so với Minh trước kia.
“Chị đã thử hỏi các bạn trong lớp chưa?” Minh cất giọng, nhưng vẫn giữ nét bình thản.
“Rồi” tôi lười biếng đáp. “Nhưng không có thông tin gì hữu ích. Nếu không tìm ra thẻ ngân hàng, chuyện này có thể ảnh hưởng đến chuyến đi của cả lớp.”
“Vậy còn thầy giáo?” Minh tiếp tục hoit, nhưng ánh mắt cậu ấy lại có chút gì đó lo lắng, như thể có một kế hoạch đang hình thành trong đầu cậu. “Thầy ấy có thể giúp chị.”
Tôi nhìn Minh,trong suy nghĩ ban đầu của tôi vốn chỉ trong khoảng khắc tôi qua tôi nghĩ mình muốn được quan tâm theo cách của cậu em khi xưa luôn xốt xắng lo lắng mỗi khi tôi bị chuyện giì đó hơn là thái độ như bây giờ của cậu ấy.
Nhưng bây giờ có gì đó khiến tôi cảm thấy cậu ấy đang âm thầm tính toán điều gì đó. Tôi có thể thấy cậu ấy xử xự trưởng thành hơn rất nhiều.
“Mà chị cũng không biết có ai đó có thể đã lấy thẻ của chị không nữa,” tôi nói, trong lòng dấy lên một nỗi hoài nghi. “Có thể là trong lúc ở hoặc chỗ nào đó.”
Minh vẫn im lặng, ánh mắt cậu ấy như đang ghi lại từng chi tiết. Tôi thấy có gì đó quyết liệt trong ánh nhìn ấy, và tự hỏi cậu đang nghĩ gì.
“Một khi chị tìm thấy thẻ, chị có thể báo ngân hàng khóa thẻ và lấy lại tiền,” Minh nói, giọng cậu vẫn điềm tĩnh như mọi khi. “Nhưng nếu có ai đó đã cố ý lấy tiền của chị, chúng ta cần phải tìm ra người đó trước.”
“Ý cậu là…” Tôi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói hết câu, Minh đã tiếp lời.
“Trước tiên chị chỉ cần tập trung vào việc tìm lại thẻ ngân hàng.” Minh nãy giờ vẫn khoanh tay đam chiêu, chợt lại gác chân phải lên đùi chân trái, người thả nhẹ về phía sau ghế.
“Cậu định làm thế nào?” tôi hỏi, lòng bỗng tràn đầy sự tò mò.
“Để xem các bạn trong lớp có ai có biểu hiện khả nghi không. Nếu có ai đó mà chị không tin tưởng, hãy nói hết với em.” Minh nói, quyết tâm trong ánh mắt khiến tôi không thể nghi ngờ.
“Nhưng cậu không cần phải làm việc này một mình đâu,” tôi thốt lên, cảm thấy trách nhiệm nặng nề dần dần đè lên vai mình. “Chị cũng phải tham gia.”
“Chị chỉ cần lo cho mình thôi.,” Minh đáp, giọng điệu cương quyết.
Tôi nhìn Minh, biết rằng con người xa lạ này hiện tại của cậu ta cho tôi cảm giác có chút tự tin, và có lẽ cách tốt nhất là để cậu ấy âm thầm điều tra.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, như một sự đe dọa không thể nhìn thấy. Dù sao đi nữa, tôi biết rằng tôi không đơn độc trong cuộc chiến này.
Khi xe buýt đến bến, tôi đứng dậy cùng với Minh, lòng quyết tâm đang lớn lên từng ngày. Tôi sẽ không để mất tiền một cách dễ dàng như vậy.
Cùng với Minh, tôi sẽ tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với ai hay điều gì. Hành trình tìm lại thẻ ngân hàng và tìm ra kẻ đã lấy tiền quỹ lớp bắt đầu từ đây.
Chỉ là…
Khi vừa bước xuống xe bus trái ngược với quyết tâm vừa mới thốt lên trong đầu tôi rằng bọn tôi sẽ cùng nhau tìm ra kẻ đã lấy cắp đống tiền kia cậu ta chợt biến mất trong tích tắc, bỏ tôi một mình trơ trọi dưới cổng trường.
Không nhịn được, tôi quăng mạnh túi xách xuống đất, hai tay xiết lại trong miệng gầm gừ rồi không kìm được:
“Đỗ Minhhhhhh… uổng công tôi nãy giờ còn thầy cậu đáng tin”
…
Bước vào lớp học, tiết này là chuyên ngành nên hầu như học sinh trong lớp đểu là những thành viên sẽ tham gia chuyến cắm trại và ít nhiều cũng biết được truyện tôi đã làm mất quỹ lớp.
Cũng phải tôi đã làm rùm beng như thế nào lúc phát hiện quỹ lớp bị mất chứ.
Tôi có thể cảm nhận được dù khồng trực diện nhưng có những cái nhìn không mấy thiện cảm đang dán lên người tôi.
Tôi nằm bò ra bàn vẻ uể oải, các thông tin đang đi vào ngõ cụt, manh mối dường như là không có.
Trong lúc nằm bò và không chú ý nghe giảng mắt tôi đảo qua lại và chợt, tôi đã nhìn thấy một thứ có thể cứu mình.
Camera
Chính vậy, sao tôi có thể không để ý đến nó chứ. Tuy Đại Học Hoa Đô của tôi trang thiết bị còn kém nhưng một số phòng quan trọng vẫn được lắp Cam.
Lục tìm trong suy nghĩ, hôm phát hiện bị mất thẻ, trước lúc bị mất tôi có xuống căng tin trường học để nua đồ ăn, lúc đó ví và thẻ vẫn bình thường nhưng sau đó liền bị mất.
Vậy là sau tiết đó là một tiết thực hành, mà phong thực hành vô cùng quan trọng nên sẽ có Cam.
Tôi vui mừng liền không nhịn được mà cố thêm vài phút nữa để hết tiết liền xin ra ngoài.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.