Hộ Vệ Của Công Chúa 1

Chương 9: Thật Không Ngờ Thủ Phạm Lại Là Người Tôi Không Ngờ Tới Nhất

Vô Danh Thần Lang

28/10/2024

Bầu trời đêm phủ xuống con đường vắng, ánh đèn đường nhàn nhạt hắt lên đôi vai của tôi và Minh khi cả hai bước đi trong im lặng.

Hôm nay bọn tôi quyết định không đi xe buýt, có lẽ vì những sự kiện căng thẳng vừa xảy ra khiến cả hai cần khoảng không để thở.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của chúng tôi vang lên đều đặn trên vỉa hè, như nhịp đập của một trái tim đang loạn nhịp.

Tôi cảm thấy không khí giữa họ như dày đặc. Cô biết mình cần phải nói điều gì đó, làm sáng tỏ những hiểu lầm giữa hai người, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Minh bây giờ lạnh lùng, ít nói, và giờ đây càng trở nên khó tiếp cận hơn bao giờ hết sau những sự việc trong ngày.

Cố gắng phá tan sự im lặng ngột ngạt này, Tôi bâng quơ hỏi: “Hôm nay... em không định đi về cùng lớp à?”

Minh vẫn giữ vẻ hờ hững, đáp lại một cách qua loa: “Ừ.”

Tôi nhìn sang Minh, đôi mắt cậu ta vẫn dán chặt về phía trước.

Cậu ấy không hề nhìn tôi, và sự xa cách này khiến tôi cảm thấy lo lắng. Tôi đã nghi ngờ cậu, nhưng bây giờ lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác tội lỗi.

Cảm giác có lỗi vì đã nghĩ sai về cậu ta, dù tôi không muốn thừa nhận điều đó.

Tôi quyết định dứt khoát hơn. “Minh,” tôi cất tiếng, lần này giọng cô nghiêm túc hơn, “về chuyện lúc nãy... chị... chị xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.”

Minh vẫn giữ im lặng. Tôi thấy lòng mình chùng xuống một chút, nhưng cô biết mình phải tiếp tục. “Em... em có thể nói rõ hơn không? Về chuyện xảy ra hôm đó và tại sao cậu biết đoạn video bị cắt?”

Cuối cùng, Minh cũng ngước nhìn tôi, ánh mắt cậu ta vẫn sắc lạnh như thường lệ. “Chị thực sự muốn biết?”

Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Minh. “Ừ, chị muốn biết sự thật.”

Minh thở dài một hơi, không phải vì mệt mỏi mà dường như là để chuẩn bị cho một câu chuyện dài.

“Lúc đầu, em cũng cũng định để một thời cơ hợp để nói ra. Nhưng khi thấy cách chị phản ứng, và đặc biệt là khi Hân Nam đổ hết mọi nghi ngờ lên em, em biết có điều gì đó không đúng.”

“Điều gì khiến em chắc chắn đến vậy?” Tôi hỏi.

“Đầu tiên, là thời gian,” Minh nói, ánh mắt cậu nghiêm nghị hơn. “Em không có mặt tại nơi xảy ra vụ trộm vào thời điểm chị mất thẻ. Và khi xem đoạn video, em nhận ra có một sự nhảy thời gian không bình thường. Ban đầu, em chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là lỗi kỹ thuật, nhưng khi Hân Nam quyết tâm kết tội em, em bắt đầu nghĩ đến khả năng ai đó đã cố ý cắt đoạn video đó.”



Tôi mở to mắt ngạc nhiên. “Vậy... cậu đã làm gì sau khi phát hiện ra?”

Minh liếc nhìn tôi, như thể cậu đang cân nhắc xem có nên tiếp tục hay không. Nhưng rồi cậu quyết định kể hết. “Em đã tính toán khoảng thời gian trên video và thời điểm có thông báo rút tiền, rồi từ đó suy luận kẻ trộm có thể đã rời khỏi trường và đến một cây ATM xa hơn để rút tiền.”

“Nếu chị nhớ, hôm qua em đã không về bến xe buýt gần nhà. Đó là vì em đã đi kiểm tra camera tại cây ATM mà em cho là hung thủ có thể sẽ đến.”

Tôi lặng người một lúc. Tôi nhớ rõ, hôm qua Minh đã xuống xe bus trước khi đến bến gần nhà, nhưng lúc đó tôi không hỏi thêm gì. Giờ thì mọi chuyện bắt đầu sáng tỏ hơn. “Vậy em đã thấy gì ở cây ATM đó?”

Minh dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo. “Em đã thấy trong video một nam sinh mặc áo xám – giống như trong video tại lớp học của chị.”

“Cậu ta đang rút tiền từ cây ATM đó. Và từ đó, em bắt đầu nghi ngờ, cậu ta không phải là một ainh viên bình thường.”

Tôi nuốt khan, không chắc mình muốn nghe phần còn lại, nhưng cũng không thể dừng lại lúc này. “Vậy... em nghi ngờ ai?”

Minh dừng chân lại hẳn, quay người đối diện với Tôi, giọng cậu trầm xuống: “Em nghi ngờ thầy giáo chủ nhiệm của chị.”

Tôi giật mình, không thể tin vào tai mình. “Thầy giáo? Nhưng tại sao... sao có thể là thầy được?”

Minh nhìn Tôi chằm chằm, như thể cậu đang cân nhắc từng từ ngữ.

“Nghe có vẻ điên rồ, nhưng em đã suy luận kỹ. Thầy là người duy nhất có thể dễ dàng tiếp cận và can thiệp phòng camera mà không bị nghi ngờ, và thầy cũng có thể dễ dàng biết mật khẩu thẻ ngân hàng của chứa quỹ lớp của chị. Thầy là người quản lý nội bộ tiền quỹ lớp, nên việc thầy biết mật khẩu của cậu là hoàn toàn hợp lý.”

Tôi chợt cảm thấy lạnh người. “Nhưng... tại sao thầy lại làm thế?”

“Đây là phần khó tin nhất,” Minh nói, đôi mắt cậu vẫn lạnh lùng như thường.

“Em đã tìm hiểu, và phát hiện ra rằng thầy đang nợ một khoản tiền với tín dụng đen. Có vẻ như thầy không định lấy luôn tiền quỹ lớp ấy.”

“Thầy chỉ định lấy tạm số tiền đó để giải quyết khoản nợ khẩn cấp, rồi khi nhận lương, thầy sẽ trả lại cho cậu. Nhưng tình hình có vẻ đã phức tạp hơn, và bây giờ chúng ta phải đối mặt với sự thật.”

“Tôi cảm thấy đất trời như đảo lộn. Tôi không thể tin rằng người mà cô luôn tôn trọng, tin tưởng lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng tất cả những gì Minh vừa nói đều hợp lý một cách đáng sợ.

“Vậy nam sinh mặc áo xám trong video ATM là...” Tôi lắp bắp.

“Con trai của thầy,” Minh đáp ngay. “Cậu ta không học ở trường chúng ta, nhưng thầy đã nhờ cậu ta đến để lấy thẻ của chị trong thời gian video bị cắt.”

“Nam sinh đó là người mặc áo xám đi qua lớp của chị trong video, và cũng là người rút tiền từ cây ATM.”



Tôi đứng đó, cảm thấy mọi chuyện quá sức tưởng tượng. “Vậy bây giờ... chúng ta phải làm gì?”

“Tha cho thầy ấy thôi.” Minh bâng khuâ nói, như biết điều gì đó sắp xảy ra.

Ánh đèn từ những ngôi nhà bên đường dần nhạt đi, bóng tối len lỏi giữa những hàng cây cao lớn. Mỗi bước chân đều vang vọng trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới chân chúng tôi.

Tôi và Minh đang trên đường về nhà, không khí có chút căng thẳng nhưng vẫn quen thuộc. Minh luôn điềm tĩnh, như thể bất cứ điều gì cũng không thể khiến cậu ấy nao núng.

Bỗng nhiên, hình dáng quen thuộc của thầy giáo xuất hiện ở cuối con đường, nơi mà chỉ có bóng tối bao trùm.

Thầy đứng đó, khuôn mặt nhợt nhạt trong ánh sáng yếu ớt, ánh mắt ngập tràn sự hoảng loạn. Tôi cảm thấy một sự lo lắng dâng lên, nhưng Minh lại nắm lấy tay tôi, khẽ kéo tôi về phía trước.

Sự chạm tay ấy khiến tôi xấu hổ, nhưng tôi cũng biết rằng đây không phải là lúc để cảm xúc lấn át. Cậu ấy lạnh lùng dẫn tôi đi qua thầy giáo.

Khi chúng tôi đến gần, thầy bỗng quỳ xuống, hai tay chắp lại như cầu xin. Giọng thầy nghẹn ngào, “Minh ơi, làm ơn… đừng nói cho ai biết về chuyện này. Thầy xin con!”

Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cảnh tượng này thật khó tin: thầy giáo, người mà chúng tôi luôn kính trọng, giờ đây lại quỳ gối cầu xin một học sinh.

Minh đứng đó, đôi mắt cậu ấy lạnh lùng nhưng không thiếu sự thấu hiểu. “Thầy đã trộm tiền quỹ lớp, đúng không?”

Cậu ấy hỏi, giọng điềm tĩnh. “Chẳng lẽ thầy không biết rằng việc này có thể phá hủy tất cả mọi thứ hay sao?”

Ánh mắt Minh không rời khỏi thầy, trong khi tôi đứng cạnh, cảm thấy như mình đang chứng kiến một cuộc đối đầu căng thẳng.

Thầy giáo lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Thầy chỉ làm vậy vì… vì thầy gặp khó khăn. Thầy không biết phải làm sao!”

Minh thở dài, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết. “Vì thầy đã chuyển khoản lại số tiền đã lấy, như đã hứa. Em sẽ không nói cho ai biết về chuyện này.”

Câu nói của Minh như một quyết định, vừa dứt khoát vừa có chút an ủi. Tôi không thể ngờ rằng cậu ấy có thể bình tĩnh đến vậy trong một tình huống khó khăn như thế.

Tôi nhìn thầy, thấy thầy gật đầu, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn.

“Đi thôi, chị,”

Minh nói, rồi tiếp tục dắt tôi đi qua thầy giáo, hướng về phía nhà. Mặc dù lòng tôi vẫn nặng trĩu bởi những gì vừa diễn ra, nhưng tôi biết rằng, có Minh bên cạnh, tôi sẽ không bao giờ phải đối mặt với những điều khó khăn một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hộ Vệ Của Công Chúa 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook