Chương 114: Cô có thể làm phu nhân hội trưởng
Liễu Hạ Huy
04/09/2013
Hai bên đường đá trồng toàn ngô đồng. Ngô đồng rụng lá, khiến cho mặt đất như được trải lên một tầng thảm dày đặc.
Phong cảnh hoàn mỹ. Chẳng mấy khi có thể chậm bước trên con đường đầy lá ngô đồng rụng như thế này. Chỉ một bước chân nhẹ có thể làm cho lá rụng vỡ tan.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một mùi thơm ngát, là hương vị hoa quế.
Mùi hoa quế tháng mười, lúc này đã sau thu.
Công Tôn Tiễn đút hai tay ở túi quần, bước từng bước chắc chắn, tự nhiên hỏi:
- Nó là ai?
- Đường Trọng.
- Dám khiêu chiến với con chó điên như mày mà còn không bị cắn chết, nó có địa vị gì?
Công Tôn Tiễn hỏi.
Du Mục nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra.
Hắn biết rõ thằng này cố ý nói những lời này để kích thích mình.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tình hữu nghị trong đó vô cùng mỏng manh, cũng có người còn không thừa nhận có thứ như vậy tồn tại, người khác sẽ cho rằng ngươi là đồ ngu ngốc.
Việc gì phải biểu hiện ra bản thân không vui để làm trò cười cho kẻ khác?
- Khinh địch thôi.
Du Mục nói:
- Trước kia tao không coi nó vào đâu, mặc dù nói là muốn đánh gãy một chân nó nhưng cũng chưa từng để chuyện này trong lòng. Lần trước nó xảy ra chuyện phải tiến vào cục cảnh sát, tao đã để cho người phía dưới xử lý chuyện này rồi.
- Kết quả là bây giờ nó vẫn còn nguyện vẹn, không tổn hao gì đứng tại trước mặt mày. Có phải điều này khiến mày thấy thú vị đúng không?
Khóe miệng Công Tôn Tiễn hơi giật giật, cười không ra tiếng.
- Ai ra mặt bảo vệ nó?
- Giang Đào.
- A.
Công Tôn Tiễn hơi nhíu mày, nói:
- Phân lượng không nhẹ, mà từ đâu tới?
Bọn hắn ưa thích gọi những nhân vật cường thế đến từ các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc là Quá Giang Long. Người từ phía đông tới chính là Quá Giang Long phía đông, người từ phía tây tới dĩ nhiên là Quá Giang Long phía tây.
Phương hướng không là vấn đề, căn cứ phương hướng để phỏng đoán lai lịch, xuất thân bọn họ mới là mấu chốt.
- Tao đang điều tra.
Du Mục nói.
- Khó trách vừa rồi mày không động thủ. Tao còn tưởng rằng mày quả thật nể mặt tao, thì ra là còn có chuyện như vậy.
Du Mục giễu cợt nói:
- Rõ ràng nhìn thấy nó đi tìm Tô Sơn, sao mày còn nói chuyện vui vẻ với nó?
Công Tôn Tiễn cười to, hắn nói:
- Không phải mày đang cho rằng nó có thể tán đổ Tô Sơn đấy chứ?
- Tao không nghĩ như vậy.
Du Mục phủ nhận, cho dù nghĩ tới hắn cũng không thể thừa nhận bởi vì đối với những người quyền thế như bọn hắn, Tô Sơn nhất định là người của bọn hắn, một gã như Đường Trọng sao có thể xứng với cô.
Đối với bọn họ mà nói, ý nghĩ như vậy rất vớ vẩn.
- Cho dù nó không đoạt được Tô Sơn nhưng mày có thể dễ dàng tha thứ để nó tới gần cô ấy sao?
- Tô Sơn có thể dễ dàng tha thứ thì tao cũng có thể dễ dàng tha thứ. Chẳng lẽ vì một ít việc nhỏ này mà tao lại đi chọc giận cô ấy sao? Công Tôn Tiễn nói:
- Tao chỉ là coi Tô Sơn như em gái, tao không chiếm được cô ấy, mày cũng không chiếm được. Đừng quên Tô Sơn được người ta xưng là
‘Tiểu Kiều’, ngay cả Tham Lang cũng để ý đến cô ấy.
- Tiểu Kiều có thể so sánh với Tô Sơn sao?
Du Mục khinh thường nói.
- Tao mặc kệ cái gì chó má Sát Phá Lang tự thiếp vàng lên mặt như ba người bọn mày. Tô Sơn là của tao, ai dám đoạt cô ấy thì chính là địch nhân của tao.
- Tùy tiện.
Công Tôn Tiễn vẫn bình thản vươn thẳng bả vai.
- Tao ngược lại là rất hy vọng có cuộc cạnh tranh kịch liệt, vì hồng nhan mà tức sùi bọt mép, vì mỹ nhân huyết tẩy thành trì, tới lúc đó mới có thể đủ lưu thành giai thoại trong lịch sử.
- Sao mày không giận phát xông quan huyết tẩy thành trì đi?
Du Mục cười lạnh. Đàn bà với hắn chỉ là đồ trang trí, chỉ thế mà thôi.
Sở dĩ hắn muốn Tô Sơn là vì đồ trang trí này có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.
Một trận gió thổi đến, Công Tôn Tiễn nheo mắt lại, nói:
- Tao không thích đàn bà.
Du Mục kinh ngạc dừng bước, khoảng cách hai người xa hơn.
- Tao cũng không thích kẻ thọt.
- Giặc dã làm đảo loạn thế giới sao?
Đường Trọng suy nghĩ rất nghiêm túc về hình dáng Công Tôn Tiễn. Bề ngoài, ngoại trừ cao một chút thì không hề có khí thế kiêu hùng nào khác. Hắn lắc đầu nói:
- Thoạt nhìn không giống.
- Thoạt nhìn anh cũng không giống ngôi sao.
Tô Sơn quay người nhìn Đường Trọng, rất bình tĩnh nói.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Đúng là cô biết rất nhiều bí mật.
- Con gái xinh đẹp luôn chiếm được một chút ít ưu thế.
Tô Sơn nói nhưng không có vẻ khoe khoang mà chỉ là trần thuật một sự thật.
- Bởi vì có rất nhiều con trai thích dùng bí mật đến nịnh nọt con gái.
- Đúng vậy.
Đường Trọng rất đồng ý với những lời này.
- Công Tôn Tiễn là Thất Sát, vậy Phá Quân và Tham Lang là ai?
Tô Sơn không trả lời câu hỏi này của Đường Trọng. Cô di chuyển ánh mắt nhìn làn nước trong trẻo hồ Minh Lý Hồ, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Anh cách thế giới bọn tôi rất xa nhưng cũng rất gần. Vì sao lại không muốn vượt một bước về phía trước?
Đường Trọng cười rồi nói:
- Ý cô nói là khách?
- Không phải.
Đường Trọng nở nụ cười:
- Có phải tôi tương đối đặc biệt cho nên cô không nhịn được, muốn quan tâm đúng không?
- Tôi đã cho người điều tra qua về anh.
Tô Sơn thẳng thắn thành khẩn nói:
- Kết quả bất ngờ lại rất hợp tình, hợp lý.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
- Như vậy bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi rồi.
Tô Sơn nói:
- Anh có nguyện ý gia nhập Hồng Ưng không?
- Tôi nguyện ý làm hội trưởng Hồng Ưng.
Đường Trọng nói.
Tô Sơn nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, vẻ mặt Đường Trọng cũng thành thật nhìn Tô Sơn.
Đường Trọng không hay nói giỡn, Tô Sơn cũng biết Đường Trọng không hay nói giỡn.
- Có phải tất cả đàn ông đều tự đại, cuồng vọng như vậy không?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng hỏi:
- Du Mục cũng muốn làm hội trưởng. Dường như ở dưới một người con gái là một chuyện vô cùng sỉ nhục vậy.
- Không, cô ở phía trên tôi. Đường Trọng nói:
- Cô có thể làm phu nhân hội trưởng.
Từ hồ Minh Lý rời đi, chỉ còn nửa tiếng là đến giờ vào lớp, Đường Trọng cũng không muốn trở về phòng ngủ mà chuẩn bị tới phòng học. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại để cho Hoa Minh mang sách giáo khoa của hắn tới.
Vừa mới cúp điện thoại, hắn đã nhìn thấy một đám con gái sóng vai từ ngoài trường đi vào.
Nữ sinh xinh đẹp nhất trong đó nhìn thấy Đường Trọng liền chạy nhanh tới, vừa cười vừa gọi:
- Đường Trọng, Đường Trọng.
Quần jean màu lam nhạt, áo lông kiểu dáng đơn giản màu đen, tóc dài được cột thành một cái đuôi ngựa. Trong lúc cô chạy, đuôi ngựa kia vung vẩy theo, băng cơ tuyết cốt, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt tươi đẹp, như là một tinh linh vui vẻ vậy.
- Đã lâu không gặp.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ nhìn cô nói. Sau khi từ núi Ngọc Nữ trở về, hắn chưa từng quay về trường học mà là tới Tử Viên để luyện tập khiêu vũ với Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản. Thậm chí sau khi kết thúc đợt nghỉ, hắn còn xin nghỉ thêm ba ngày, mãi cho đến khi đài truyền hình Minh Châu tổ chức tiệc kỷ niệm xong hắn mới quay trở về trường học.
Trong thời gian này, hắn không thấy Thu Ý Hàn gọi điện thoại tới, hắn cũng không có bất kỳ lý do gì để chủ động gọi cho cô.
Giống như có một thanh đao vô hình thoáng bổ một cái khiến bọn họ đã trở thành người xa lạ.
- Đúng vậy, thật sự đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vẫn vô cùng ngây thơ, cô cười:
- Ngày đó sau khi được anh Uy Liêm đưa trở về, bà ngoại tôi không cho phép tôi đi ra ngoài, giống như nếu tôi đi ra ngoài sẽ lại gặp phải chuyện như vậy.
Nhớ tới chuyện đã xảy ra ở đỉnh núi Ngọc Nữ, sắc mặt cô gái này thoáng có chút tái nhợt, ánh mắt trở nên hoảng sợ.
Đó là nguy hiểm lớn nhất trong đời nàng gặp được. Trước kia, bị một con chó nhỏ cắn một cái đã là đại sự trong nhà.
- Mọi chuyện đều đã qua. Đường Trọng an ủi nói.
- Ừ, tôi biết rồi.
Trải qua một thời gian ngắn hòa hoãn, sắc mặt Thu Ý Hàn lại khôi phục sáng rọi.
- Bà ngoại không đồng ý cho tôi đi ra ngoài nhưng tôi trường kỳ đấu tranh cho nên hôm nay mới được tự bà hộ tống tôi tới trường, bà nói không cho phép tôi ra khỏi cổng trường nhưng tôi mặc kệ. Bà vừa về, tôi liền lôi kéo Hoan Hoan, Bội Bội, Na Na đi dạo phố.
Vui vẻ trong chốc lát, Thu Ý Hàn mới nhớ tới chuyện chính, cô nhìn Đường Trọng hỏi:
- Anh không có sao chứ hả? Lúc ấy tôi vừa trở về đã muốn lấy ngay điện thoại gọi cho anh nhưng mà điện thoại di động của tôi bị ném đi, không cách nào tìm được số anh nên không gọi cho anh được.
- Không sao.
Đường Trọng vừa cười vừa nói
- Tôi cũng trở về ngay sau đấy.
- Ừ, không có chuyện là tốt rồi.
Thu Ý Hàn nói:
- Từ nay về sau không bao giờ đi tới núi Ngọc Nữ nữa.
- Không đi nữa.
Đường Trọng gật đầu.
- Không bao giờ đi nữa.
Ba bạn cùng phòng của Thu Ý Hàn là Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội cũng đã đi tới, họ chào hỏi Đường Trọng.
- Đường Trọng, mấy người cùng phòng anh đâu rồi?
Hà Na cười hỏi. Cô gái này không có hứng thú đối với Đường Trọng mà chỉ quan tâm tới Lương Đào.
- Bọn họ bận một chút chuyện riêng nên vẫn còn ở phòng ngủ, không đi học sớm, tôi đang chuẩn bị tới phòng học.
Đường Trọng giải thích.
- Thảo nào tôi nói mấy người các anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hà Na trêu chọc nói.
Đường Trọng chỉ mấy bọc trong tay các cô nói:
- Xem ra các cô đều thu hoạch không nhỏ.
- Đều là lễ vật Ý Hàn đưa cho chúng tôi.
Lạc Hoan khoe khoang quơ quơ mấy túi trong tay trước mặt Đường Trọng, mặt mày cô hớn hở nói:
- Cô ấy nói đây là lễ vật xin lỗi chúng tôi, ai bảo cô ấy sớm chạy khỏi núi Ngọc Nữ?
Mọi người cứng đờ, sắc mặt đều có chút không được tự nhiên.
Thành Bội vụng trộm giật giật ống tay áo Lạc Hoan, nhắc nhở nàng bớt lắm lời đi.
Đường Trọng làm bộ không chú ý tới chi tiết này, hắn nói:
- Các cô ăn cơm chưa? Hiện tại chỉ sợ căn tin không có gì ăn rồi.
- Chúng tôi đã ăn rồi.
Hà Na vừa cười vừa nói.
- Buổi chiều bọn tôi không phải học nên bây giờ chuẩn bị trở về phòng ngủ ngon.
- Tôi đi tới lớp đây.
Đường Trọng nói.
- Ừ, có cơ hội gặp lại.
Hà Na nói.
Đường Trọng gật nhẹ đầu với Thu Ý Hàn rồi quay người về hướng phòng học lầu hai.
Gió bắt đầu thổi.
Lá rụng bay tán loạn, diễn tấu ở trên tóc Đường Trọng.
Ý thu thấm vào thân thể, thật đúng là có vẻ lạnh lẽo tới mức làm tổn thương người.
- Đường Trọng.
Tiếng nói của Thu Ý Hàn từ phía sau lưng truyền đến.
Đường Trọng dừng bước, quay người lại.
- Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của tôi, anh đến dự tiệc sinh nhật của tôi nhé!
Mặt Thu Ý Hàn tươi cười như hoa, cô phất tay gọi Đường Trọng.
Phong cảnh hoàn mỹ. Chẳng mấy khi có thể chậm bước trên con đường đầy lá ngô đồng rụng như thế này. Chỉ một bước chân nhẹ có thể làm cho lá rụng vỡ tan.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một mùi thơm ngát, là hương vị hoa quế.
Mùi hoa quế tháng mười, lúc này đã sau thu.
Công Tôn Tiễn đút hai tay ở túi quần, bước từng bước chắc chắn, tự nhiên hỏi:
- Nó là ai?
- Đường Trọng.
- Dám khiêu chiến với con chó điên như mày mà còn không bị cắn chết, nó có địa vị gì?
Công Tôn Tiễn hỏi.
Du Mục nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra.
Hắn biết rõ thằng này cố ý nói những lời này để kích thích mình.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy tình hữu nghị trong đó vô cùng mỏng manh, cũng có người còn không thừa nhận có thứ như vậy tồn tại, người khác sẽ cho rằng ngươi là đồ ngu ngốc.
Việc gì phải biểu hiện ra bản thân không vui để làm trò cười cho kẻ khác?
- Khinh địch thôi.
Du Mục nói:
- Trước kia tao không coi nó vào đâu, mặc dù nói là muốn đánh gãy một chân nó nhưng cũng chưa từng để chuyện này trong lòng. Lần trước nó xảy ra chuyện phải tiến vào cục cảnh sát, tao đã để cho người phía dưới xử lý chuyện này rồi.
- Kết quả là bây giờ nó vẫn còn nguyện vẹn, không tổn hao gì đứng tại trước mặt mày. Có phải điều này khiến mày thấy thú vị đúng không?
Khóe miệng Công Tôn Tiễn hơi giật giật, cười không ra tiếng.
- Ai ra mặt bảo vệ nó?
- Giang Đào.
- A.
Công Tôn Tiễn hơi nhíu mày, nói:
- Phân lượng không nhẹ, mà từ đâu tới?
Bọn hắn ưa thích gọi những nhân vật cường thế đến từ các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc là Quá Giang Long. Người từ phía đông tới chính là Quá Giang Long phía đông, người từ phía tây tới dĩ nhiên là Quá Giang Long phía tây.
Phương hướng không là vấn đề, căn cứ phương hướng để phỏng đoán lai lịch, xuất thân bọn họ mới là mấu chốt.
- Tao đang điều tra.
Du Mục nói.
- Khó trách vừa rồi mày không động thủ. Tao còn tưởng rằng mày quả thật nể mặt tao, thì ra là còn có chuyện như vậy.
Du Mục giễu cợt nói:
- Rõ ràng nhìn thấy nó đi tìm Tô Sơn, sao mày còn nói chuyện vui vẻ với nó?
Công Tôn Tiễn cười to, hắn nói:
- Không phải mày đang cho rằng nó có thể tán đổ Tô Sơn đấy chứ?
- Tao không nghĩ như vậy.
Du Mục phủ nhận, cho dù nghĩ tới hắn cũng không thể thừa nhận bởi vì đối với những người quyền thế như bọn hắn, Tô Sơn nhất định là người của bọn hắn, một gã như Đường Trọng sao có thể xứng với cô.
Đối với bọn họ mà nói, ý nghĩ như vậy rất vớ vẩn.
- Cho dù nó không đoạt được Tô Sơn nhưng mày có thể dễ dàng tha thứ để nó tới gần cô ấy sao?
- Tô Sơn có thể dễ dàng tha thứ thì tao cũng có thể dễ dàng tha thứ. Chẳng lẽ vì một ít việc nhỏ này mà tao lại đi chọc giận cô ấy sao? Công Tôn Tiễn nói:
- Tao chỉ là coi Tô Sơn như em gái, tao không chiếm được cô ấy, mày cũng không chiếm được. Đừng quên Tô Sơn được người ta xưng là
‘Tiểu Kiều’, ngay cả Tham Lang cũng để ý đến cô ấy.
- Tiểu Kiều có thể so sánh với Tô Sơn sao?
Du Mục khinh thường nói.
- Tao mặc kệ cái gì chó má Sát Phá Lang tự thiếp vàng lên mặt như ba người bọn mày. Tô Sơn là của tao, ai dám đoạt cô ấy thì chính là địch nhân của tao.
- Tùy tiện.
Công Tôn Tiễn vẫn bình thản vươn thẳng bả vai.
- Tao ngược lại là rất hy vọng có cuộc cạnh tranh kịch liệt, vì hồng nhan mà tức sùi bọt mép, vì mỹ nhân huyết tẩy thành trì, tới lúc đó mới có thể đủ lưu thành giai thoại trong lịch sử.
- Sao mày không giận phát xông quan huyết tẩy thành trì đi?
Du Mục cười lạnh. Đàn bà với hắn chỉ là đồ trang trí, chỉ thế mà thôi.
Sở dĩ hắn muốn Tô Sơn là vì đồ trang trí này có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.
Một trận gió thổi đến, Công Tôn Tiễn nheo mắt lại, nói:
- Tao không thích đàn bà.
Du Mục kinh ngạc dừng bước, khoảng cách hai người xa hơn.
- Tao cũng không thích kẻ thọt.
- Giặc dã làm đảo loạn thế giới sao?
Đường Trọng suy nghĩ rất nghiêm túc về hình dáng Công Tôn Tiễn. Bề ngoài, ngoại trừ cao một chút thì không hề có khí thế kiêu hùng nào khác. Hắn lắc đầu nói:
- Thoạt nhìn không giống.
- Thoạt nhìn anh cũng không giống ngôi sao.
Tô Sơn quay người nhìn Đường Trọng, rất bình tĩnh nói.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Đúng là cô biết rất nhiều bí mật.
- Con gái xinh đẹp luôn chiếm được một chút ít ưu thế.
Tô Sơn nói nhưng không có vẻ khoe khoang mà chỉ là trần thuật một sự thật.
- Bởi vì có rất nhiều con trai thích dùng bí mật đến nịnh nọt con gái.
- Đúng vậy.
Đường Trọng rất đồng ý với những lời này.
- Công Tôn Tiễn là Thất Sát, vậy Phá Quân và Tham Lang là ai?
Tô Sơn không trả lời câu hỏi này của Đường Trọng. Cô di chuyển ánh mắt nhìn làn nước trong trẻo hồ Minh Lý Hồ, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Anh cách thế giới bọn tôi rất xa nhưng cũng rất gần. Vì sao lại không muốn vượt một bước về phía trước?
Đường Trọng cười rồi nói:
- Ý cô nói là khách?
- Không phải.
Đường Trọng nở nụ cười:
- Có phải tôi tương đối đặc biệt cho nên cô không nhịn được, muốn quan tâm đúng không?
- Tôi đã cho người điều tra qua về anh.
Tô Sơn thẳng thắn thành khẩn nói:
- Kết quả bất ngờ lại rất hợp tình, hợp lý.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
- Như vậy bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi rồi.
Tô Sơn nói:
- Anh có nguyện ý gia nhập Hồng Ưng không?
- Tôi nguyện ý làm hội trưởng Hồng Ưng.
Đường Trọng nói.
Tô Sơn nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, vẻ mặt Đường Trọng cũng thành thật nhìn Tô Sơn.
Đường Trọng không hay nói giỡn, Tô Sơn cũng biết Đường Trọng không hay nói giỡn.
- Có phải tất cả đàn ông đều tự đại, cuồng vọng như vậy không?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng hỏi:
- Du Mục cũng muốn làm hội trưởng. Dường như ở dưới một người con gái là một chuyện vô cùng sỉ nhục vậy.
- Không, cô ở phía trên tôi. Đường Trọng nói:
- Cô có thể làm phu nhân hội trưởng.
Từ hồ Minh Lý rời đi, chỉ còn nửa tiếng là đến giờ vào lớp, Đường Trọng cũng không muốn trở về phòng ngủ mà chuẩn bị tới phòng học. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại để cho Hoa Minh mang sách giáo khoa của hắn tới.
Vừa mới cúp điện thoại, hắn đã nhìn thấy một đám con gái sóng vai từ ngoài trường đi vào.
Nữ sinh xinh đẹp nhất trong đó nhìn thấy Đường Trọng liền chạy nhanh tới, vừa cười vừa gọi:
- Đường Trọng, Đường Trọng.
Quần jean màu lam nhạt, áo lông kiểu dáng đơn giản màu đen, tóc dài được cột thành một cái đuôi ngựa. Trong lúc cô chạy, đuôi ngựa kia vung vẩy theo, băng cơ tuyết cốt, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt tươi đẹp, như là một tinh linh vui vẻ vậy.
- Đã lâu không gặp.
Đường Trọng đứng nguyên tại chỗ nhìn cô nói. Sau khi từ núi Ngọc Nữ trở về, hắn chưa từng quay về trường học mà là tới Tử Viên để luyện tập khiêu vũ với Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản. Thậm chí sau khi kết thúc đợt nghỉ, hắn còn xin nghỉ thêm ba ngày, mãi cho đến khi đài truyền hình Minh Châu tổ chức tiệc kỷ niệm xong hắn mới quay trở về trường học.
Trong thời gian này, hắn không thấy Thu Ý Hàn gọi điện thoại tới, hắn cũng không có bất kỳ lý do gì để chủ động gọi cho cô.
Giống như có một thanh đao vô hình thoáng bổ một cái khiến bọn họ đã trở thành người xa lạ.
- Đúng vậy, thật sự đã lâu không gặp.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vẫn vô cùng ngây thơ, cô cười:
- Ngày đó sau khi được anh Uy Liêm đưa trở về, bà ngoại tôi không cho phép tôi đi ra ngoài, giống như nếu tôi đi ra ngoài sẽ lại gặp phải chuyện như vậy.
Nhớ tới chuyện đã xảy ra ở đỉnh núi Ngọc Nữ, sắc mặt cô gái này thoáng có chút tái nhợt, ánh mắt trở nên hoảng sợ.
Đó là nguy hiểm lớn nhất trong đời nàng gặp được. Trước kia, bị một con chó nhỏ cắn một cái đã là đại sự trong nhà.
- Mọi chuyện đều đã qua. Đường Trọng an ủi nói.
- Ừ, tôi biết rồi.
Trải qua một thời gian ngắn hòa hoãn, sắc mặt Thu Ý Hàn lại khôi phục sáng rọi.
- Bà ngoại không đồng ý cho tôi đi ra ngoài nhưng tôi trường kỳ đấu tranh cho nên hôm nay mới được tự bà hộ tống tôi tới trường, bà nói không cho phép tôi ra khỏi cổng trường nhưng tôi mặc kệ. Bà vừa về, tôi liền lôi kéo Hoan Hoan, Bội Bội, Na Na đi dạo phố.
Vui vẻ trong chốc lát, Thu Ý Hàn mới nhớ tới chuyện chính, cô nhìn Đường Trọng hỏi:
- Anh không có sao chứ hả? Lúc ấy tôi vừa trở về đã muốn lấy ngay điện thoại gọi cho anh nhưng mà điện thoại di động của tôi bị ném đi, không cách nào tìm được số anh nên không gọi cho anh được.
- Không sao.
Đường Trọng vừa cười vừa nói
- Tôi cũng trở về ngay sau đấy.
- Ừ, không có chuyện là tốt rồi.
Thu Ý Hàn nói:
- Từ nay về sau không bao giờ đi tới núi Ngọc Nữ nữa.
- Không đi nữa.
Đường Trọng gật đầu.
- Không bao giờ đi nữa.
Ba bạn cùng phòng của Thu Ý Hàn là Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội cũng đã đi tới, họ chào hỏi Đường Trọng.
- Đường Trọng, mấy người cùng phòng anh đâu rồi?
Hà Na cười hỏi. Cô gái này không có hứng thú đối với Đường Trọng mà chỉ quan tâm tới Lương Đào.
- Bọn họ bận một chút chuyện riêng nên vẫn còn ở phòng ngủ, không đi học sớm, tôi đang chuẩn bị tới phòng học.
Đường Trọng giải thích.
- Thảo nào tôi nói mấy người các anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hà Na trêu chọc nói.
Đường Trọng chỉ mấy bọc trong tay các cô nói:
- Xem ra các cô đều thu hoạch không nhỏ.
- Đều là lễ vật Ý Hàn đưa cho chúng tôi.
Lạc Hoan khoe khoang quơ quơ mấy túi trong tay trước mặt Đường Trọng, mặt mày cô hớn hở nói:
- Cô ấy nói đây là lễ vật xin lỗi chúng tôi, ai bảo cô ấy sớm chạy khỏi núi Ngọc Nữ?
Mọi người cứng đờ, sắc mặt đều có chút không được tự nhiên.
Thành Bội vụng trộm giật giật ống tay áo Lạc Hoan, nhắc nhở nàng bớt lắm lời đi.
Đường Trọng làm bộ không chú ý tới chi tiết này, hắn nói:
- Các cô ăn cơm chưa? Hiện tại chỉ sợ căn tin không có gì ăn rồi.
- Chúng tôi đã ăn rồi.
Hà Na vừa cười vừa nói.
- Buổi chiều bọn tôi không phải học nên bây giờ chuẩn bị trở về phòng ngủ ngon.
- Tôi đi tới lớp đây.
Đường Trọng nói.
- Ừ, có cơ hội gặp lại.
Hà Na nói.
Đường Trọng gật nhẹ đầu với Thu Ý Hàn rồi quay người về hướng phòng học lầu hai.
Gió bắt đầu thổi.
Lá rụng bay tán loạn, diễn tấu ở trên tóc Đường Trọng.
Ý thu thấm vào thân thể, thật đúng là có vẻ lạnh lẽo tới mức làm tổn thương người.
- Đường Trọng.
Tiếng nói của Thu Ý Hàn từ phía sau lưng truyền đến.
Đường Trọng dừng bước, quay người lại.
- Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của tôi, anh đến dự tiệc sinh nhật của tôi nhé!
Mặt Thu Ý Hàn tươi cười như hoa, cô phất tay gọi Đường Trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.