Chương 116: Yêu tinh này là dì nhỏ sao?
Liễu Hạ Huy
04/09/2013
Phản kích một cô gái muốn dùng lực lượng yếu ớt của mình để báo thù rửa hận cho bạn trai hoặc trút giận cho mình, đối với Đường Trọng mà nói thật sự là một chuyện chẳng quan trọng. Sau khi học xong hai tiết buổi chiều, hắn và Hoa Minh liền nhanh chóng đi về phía phòng ăn số ba. Đi muộn là phải xếp hàng đó.
Lúc đi tới cửa phòng ăn, hắn liền cảm thấy điện thoại trong túi rung động.
Tay hắn thò vào túi trái, đúng là cái điện thoại kia đang rung.
Đường Trọng hiện giờ có hai điện thoại di động, một là máy iphone do Bạch Tố mua cho, một cái khác là máy Nokia do Đường Tâm trước kia sử dụng.
Không biết xuất phát từ lo lắng hay gì mà Bạch Tố cũng giao cả chiếc điện thoại của Đường Tâm cho Đường Trọng. Có lẽ cô cho rằng Đường Trọng và Đường Tâm là người một nhà, hắn có tư cách này. Đối với người hiện đại mà nói, điện thoại di động cũng là một đồ vật rất riêng tư đó.
Điện thoại di động của Đường Tâm chỉ lưu có hai mươi mấy số điện thoại. Điều này đối với một ngôi sao mà nói thì đúng là quá ít. Không nói tới một ngôi sao, chỉ so với một người bình thường thì di động cũng phải có hai ba trăm số rồi. Bởi vậy có thể thấy cuộc sống bình thường của cô khép kín, đơn thuần bao nhiêu.
Cũng thường có những người mà hắn không biết gọi điện thoại tới hoặc nhắn tin hỏi thăm ân cân. Đường Trọng cũng chẳng thèm xem. Bởi hắn biết nếu có yêu cầu công việc hoặc chuyện gì quan trọng thì bọn họ sẽ liên ệ với Bạch Tố.
Hắn để di động ở trạng thái rung, vừa biết là có người gọi điện nhắn tin tới nhưng cũng không làm rối loạn cuộc sống của mình.
Hiện tại cái đang rung là của Đường Tâm.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy trên đó có một dãy số xa lạ, không được lưu trên điện thoại. Đường Trọng tắt máy không chút do dự.
Còn chưa kịp cất vào túi, điện thoại lại rung.
Vẫn là một số đó. Đường Trọng lại tắt luôn.
Lúc này điện thoại cũng không rung nữa.
Hoa Minh lần đầu thấy trong tay Đường Trọng có một cái di động khác, kỳ quái hỏi:
- Lão nhị, mày dùng nhiều điện thoại thế làm gì? Con Nokia này mới mua à?
- Không, của một người bạn, tạm thời nhờ tao giữ hộ. Tao cũng không tiện nhận điện thoại của cô ấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cũng không muốn nói dối với bạn bè nhưng có một số việc giải thích cũng khó rõ được.
Nếu để Hoa Minh hay người trong trường biết mình giả trang thành Đường Tâm thì sẽ gây nên chấn động gì chứ?
- Hắc hắc, tôi cũng từng nghe nói đàn ông kết hôn rồi mà có tình nhân thì sẽ mua hai điện thoại. Không ngờ mày còn trẻ thế mà đã được hưởng cảnh này. Hai điện thoại di động để liên lạc với mấy người phụ nữ phải không? Cao, thật là cao đó, cao còn hơn cả tháp sắt của Minh Châu.
Quả nhiên Hoa Minh không tin lời giải thích của Đường Trọng, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô bờ của hắn để xây dựng lên một câu chuyện như thật.
- Thế mà cũng bị mày đoán trúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Quả thật hắn dùng hai điện thoại này để liên lạc với những người khác nhau.
Thậm chí hắn còn có hai cuộc sống khác nhau.
- Mẹ kiếp.
Đường Trọng vừa “ thừa nhận “ , Hoa Minh liền bắt đầu kêu rên:
- Lão nhị, mày vừa không đẹp trai lại vừa không có tiền, ngoài việc đánh nhau giỏi ra thì cũng chẳng có gì, sao lại có nhiều phụ nữ thích mày thế?
- Nhân phẩm.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đi tới cửa sổ phòng ăn số hai, còn chưa kịp chọn thức ăn thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, thấy không phải là một cuộc gọi mà là một tin nhắn ngắn.
Khi hắn mở tin, bên trong chỉ có chín chữ: Đường Trọng đi ra ngoài của trường chờ cậu.
Chín chữ liền tù tì, chả có chấm phẩy gì.
Đường Trọng do dự một chút, đẩy bát của mình trở lại rồi nói với Hoa Minh.
- Mày ăn trước đi, ta phải ra ngoài một chuyến.
- Hắc hắc.
Hoa Minh cười đê tiện:
- Đi đi, đi đi, buổi tối có cần để cửa cho mày không?
Vì thế Đường Trọng liền sút cho hắn một cú.
Nam Đại mặc dù không phải loại trường về nghệ thuật như Học viện âm nhạc nhưng hiện giờ đã là giờ tan học, cửa trường cũng đang có không ít xe chờ đón các cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Có cha ruột, cũng có cha nuôi.
Chỉ cần mấy cô gái gật đầu là các cô có thể vào trong xe đi ăn tiệc, uống rượu tây, mặc quần áo đẹp hoặc được mua đồ trang sức. Mà đổi lại các cô cũng chỉ phải cúi đầu liếm “ trứng “ của mấy cha nuôi chú nuôi này.
Già cặp với trẻ, đây là trào lưu hiện nay.
Xe cộ quá nhiều, người nhắn tin nặc danh kia không biết ở đâu. Đường Trọng đứng ở cổng nhìn vài vòng, chẳng thấy ai. Mà càng kỳ quái hơn là người kia chủ động hẹn hắn nhưng cũng chưa xuất hiện.
Chẳng qua cách đó không xa đang truyền tới tiếng một người phụ nữ mắng mỏ ác độc, hấp dẫn không ít người tới vây xem.
- Sao hả? Mắng ông không phục à? Nhìn cái mặt ông thì cũng biết không già không tới một trăm thì cũng phải tám mươi rồi? Lớn tuổi thế rồi không ở nhà nằm giả chết đi, còn chạy tới trường học tán gái à?
- Giờ là cái thời đại gì rồi chứ? Đã là thế kỷ mới rồi mà còn có người nạm răng vàng cho đẹp à? Ông không biết là trông ông rất nhà quê không? Ông không biết hay thật sự ông là đồ nhà quê hả? Không biết à? Đến đây tự soi gương vào kính xe tôi xem. Mỉm cười xem. Đấy, khi cười liền lộ ra răng vàng to tướng, trông có buồn nôn không? Có buồn nôn không?
Nghe người phụ nữ này nói, những người đứng xem cười to. Ngay cả Đường Trọng cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một bộ sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc váy đỏ, không đi tất chân, lộ cả bắp đùi thon dài thẳng tắp ra.
Trời lạnh như vậy mà còn có phụ nữ dám lộ bắp đùi thì đúng là yêu tinh rồi.
Chân cô đi một đôi giày thể thao, có vẻ như thường xuyên ra khỏi nhà vậy.
Mái tóc màu đỏ mận tung bay, phủ qua vai khiến cô lại càng có vẻ trưởng thành quyến rũ.
Đây là một phụ nữ quyến rũ và ngang bướng dung hợp một cách hoàn mỹ, cũng khó trách lão già “ không một trăm cũng tới tám mươi “ kia không khống chế được tâm tình mà chạy tới.
Đường Trọng nhìn người phụ nữ nọ đang lôi một người đàn ông buồn bã tới gần kính xe Land Rover, sau đó nhìn kĩ. Mặt người đàn ông kia vàng ệch, liều mạng giãy dụa nhưng người phụ nữ kia túm lấy hắn lôi đi khiến hắn không thể chạy thoát nổi.
- Còn nữa. Ông cưa gái kiểu gì mà lại chạy tới chọc bà đây. Nhìn bà đây đường đường chính chính, mặt hoa da phấn, vóc người ma quỷ như thế này mà lại có đồ háo sắc dám tới tìm chết. Tôi cho ông nhìn lại mình xem. Ông có thể làm cha tôi được rồi ấy. Sao ông lại không biết xấu hổ mà chạy tới quyến rũ tôi hả? Ông không tự ti sao? Ông về gặp con gái ông không thấy áy náy sao?
- Chị à, tôi sai rồi.
- Mù mắt chó rồi hay, gọi ai là chị đấy?
- Tiểu thư.
- Mẹ ông mới là tiểu thư.
- Phu nhân.
- Nhổ nước bọt ngay. Bà đây còn chưa kết hôn, ông dựa vào đâu mà dám gọi tôi là phu nhân hả?
...
Người đàn ông ục ịch kia không nói lên lời, tủi thân rơi nước mắt.
Người phụ nữ này giờ mới buông hắn ra, khinh thường nói:
- Loại gấu mèo như ông mà cũng không biết xấu hổ đi tán gái. Con gái nhà ai mắt chó mà lại đi với ông chứ? Hiện giờ con gái lại không biết thưởng thức như vậy à?
Nghe người phụ nữ này nói thế, có hai cô gái thanh tú ở gần đấy dường như bị người ta tát mạnh một cái, vội vàng lùi lại phía sau đám người.
Cô lấy một chai nước suối khỏi cửa xe ra rửa tay, dường như túm tên mập kia làm bẩn tay cô vậy, mắng:
- Cút đi. Đừng chướng mắt trước mặt tôi nữa. Bà đây còn phải giả trang làm thục nữ chứ.
Người đàn ông ục ịch kia vội vàng bỏ chạy. Mấy cô gái trốn trong đám người kia cũng lặng lẽ đi tới.
Đường Trọng nhìn rồi lắc đầu.
Người phụ nữ rửa tay xong liền lấy khăn tay ra lau nước.
Sau đó cô soi gương, chỉnh lại tóc tai một chút, lấy son môi ra bôi loạn lên môi, híp mắt cười, đầu còn lắc trái lắc phải.
Cô nắm tay, cảm thấy mình thật xinh đẹp.
Sau đó cô liền bỏ kính đen xuống, hai mắt đảo khắp xung quanh.
Nhìn trái, rồi lại nhìn phải.
Tầm mắt cô đảo về phía Đường Trọng liền dừng lại.
- Lại đây.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười hòa ái dễ gần, ngoắc về phía Đường Trọng.
Đường Trọng sửng sốt.
Chẳng lẽ người cô ta gọi là mình?
Đường Trọng xoay người sang chỗ khác, thấy cũng có mấy người đàn ông vẻ mặt vừa mê hoặc vừa kích động đi về phía người phụ nữ kia.
Hiển nhiên bọn họ cũng không rõ là yêu tinh này đang gọi ai.
- Đường Trọng.
Người phụ nữ này kêu.
Quả nhiên đúng là tìm mình rồi.
Đường Trọng không hiểu ra sao, vẫn bước về phía người phụ nữ này.
Hắn đứng trước mặt cô, vẻ mặt cảnh giác đánh giá cô, hỏi:
- Cô tìm tôi sao?
- Đúng vậy.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, cười vui vẻ:
- Không làm phiền cậu chứ?
Giọng nói êm ái dễ nghe, rất động lòng người. Nếu không phải vừa chứng kiến biểu hiện vừa rồi của cô thì Đường Trọng nhất định tin rằng cô đúng là một cô gái tinh tế đến từ gia đình gia giáo đấy.
Nhưng hiện giờ cô có ngụy trang cũng chỉ phí công. Hiện giờ Đường Trọng đã biết toàn bộ cảnh cô túm đầu người khác rồi kéo tới trước gương, bắt cười lộ răng vàng rồi mắng.
- Cô là?
Đường Trọng hỏi. Hắn căn bản không nhận ra nhân vật này, cũng chưa gặp bao giờ.
Nhưng người phụ nữ này có số của Đường Tâm, hơn nữa vừa rồi còn chủ động gọi tên hắn, chứng tỏ cô đã biết nhiều hơn rất nhiều so với những thứ mình tưởng tượng.
Điều này cũng là nguyên nhân Đường Trọng muốn đi gặp cô. Mặc dù hắn không biết “ cô “ là một người phụ nữ.
- Tôi là Khương Khả Khanh.
Người phụ nữ nói êm ái, ánh mắt nhìn Đường Trọng lộ rõ tình thương của mẹ.
- Nếu như cậu đồng ý thì có thể gọi tôi là dì nhỏ.
Lúc đi tới cửa phòng ăn, hắn liền cảm thấy điện thoại trong túi rung động.
Tay hắn thò vào túi trái, đúng là cái điện thoại kia đang rung.
Đường Trọng hiện giờ có hai điện thoại di động, một là máy iphone do Bạch Tố mua cho, một cái khác là máy Nokia do Đường Tâm trước kia sử dụng.
Không biết xuất phát từ lo lắng hay gì mà Bạch Tố cũng giao cả chiếc điện thoại của Đường Tâm cho Đường Trọng. Có lẽ cô cho rằng Đường Trọng và Đường Tâm là người một nhà, hắn có tư cách này. Đối với người hiện đại mà nói, điện thoại di động cũng là một đồ vật rất riêng tư đó.
Điện thoại di động của Đường Tâm chỉ lưu có hai mươi mấy số điện thoại. Điều này đối với một ngôi sao mà nói thì đúng là quá ít. Không nói tới một ngôi sao, chỉ so với một người bình thường thì di động cũng phải có hai ba trăm số rồi. Bởi vậy có thể thấy cuộc sống bình thường của cô khép kín, đơn thuần bao nhiêu.
Cũng thường có những người mà hắn không biết gọi điện thoại tới hoặc nhắn tin hỏi thăm ân cân. Đường Trọng cũng chẳng thèm xem. Bởi hắn biết nếu có yêu cầu công việc hoặc chuyện gì quan trọng thì bọn họ sẽ liên ệ với Bạch Tố.
Hắn để di động ở trạng thái rung, vừa biết là có người gọi điện nhắn tin tới nhưng cũng không làm rối loạn cuộc sống của mình.
Hiện tại cái đang rung là của Đường Tâm.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy trên đó có một dãy số xa lạ, không được lưu trên điện thoại. Đường Trọng tắt máy không chút do dự.
Còn chưa kịp cất vào túi, điện thoại lại rung.
Vẫn là một số đó. Đường Trọng lại tắt luôn.
Lúc này điện thoại cũng không rung nữa.
Hoa Minh lần đầu thấy trong tay Đường Trọng có một cái di động khác, kỳ quái hỏi:
- Lão nhị, mày dùng nhiều điện thoại thế làm gì? Con Nokia này mới mua à?
- Không, của một người bạn, tạm thời nhờ tao giữ hộ. Tao cũng không tiện nhận điện thoại của cô ấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cũng không muốn nói dối với bạn bè nhưng có một số việc giải thích cũng khó rõ được.
Nếu để Hoa Minh hay người trong trường biết mình giả trang thành Đường Tâm thì sẽ gây nên chấn động gì chứ?
- Hắc hắc, tôi cũng từng nghe nói đàn ông kết hôn rồi mà có tình nhân thì sẽ mua hai điện thoại. Không ngờ mày còn trẻ thế mà đã được hưởng cảnh này. Hai điện thoại di động để liên lạc với mấy người phụ nữ phải không? Cao, thật là cao đó, cao còn hơn cả tháp sắt của Minh Châu.
Quả nhiên Hoa Minh không tin lời giải thích của Đường Trọng, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô bờ của hắn để xây dựng lên một câu chuyện như thật.
- Thế mà cũng bị mày đoán trúng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Quả thật hắn dùng hai điện thoại này để liên lạc với những người khác nhau.
Thậm chí hắn còn có hai cuộc sống khác nhau.
- Mẹ kiếp.
Đường Trọng vừa “ thừa nhận “ , Hoa Minh liền bắt đầu kêu rên:
- Lão nhị, mày vừa không đẹp trai lại vừa không có tiền, ngoài việc đánh nhau giỏi ra thì cũng chẳng có gì, sao lại có nhiều phụ nữ thích mày thế?
- Nhân phẩm.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đi tới cửa sổ phòng ăn số hai, còn chưa kịp chọn thức ăn thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, thấy không phải là một cuộc gọi mà là một tin nhắn ngắn.
Khi hắn mở tin, bên trong chỉ có chín chữ: Đường Trọng đi ra ngoài của trường chờ cậu.
Chín chữ liền tù tì, chả có chấm phẩy gì.
Đường Trọng do dự một chút, đẩy bát của mình trở lại rồi nói với Hoa Minh.
- Mày ăn trước đi, ta phải ra ngoài một chuyến.
- Hắc hắc.
Hoa Minh cười đê tiện:
- Đi đi, đi đi, buổi tối có cần để cửa cho mày không?
Vì thế Đường Trọng liền sút cho hắn một cú.
Nam Đại mặc dù không phải loại trường về nghệ thuật như Học viện âm nhạc nhưng hiện giờ đã là giờ tan học, cửa trường cũng đang có không ít xe chờ đón các cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Có cha ruột, cũng có cha nuôi.
Chỉ cần mấy cô gái gật đầu là các cô có thể vào trong xe đi ăn tiệc, uống rượu tây, mặc quần áo đẹp hoặc được mua đồ trang sức. Mà đổi lại các cô cũng chỉ phải cúi đầu liếm “ trứng “ của mấy cha nuôi chú nuôi này.
Già cặp với trẻ, đây là trào lưu hiện nay.
Xe cộ quá nhiều, người nhắn tin nặc danh kia không biết ở đâu. Đường Trọng đứng ở cổng nhìn vài vòng, chẳng thấy ai. Mà càng kỳ quái hơn là người kia chủ động hẹn hắn nhưng cũng chưa xuất hiện.
Chẳng qua cách đó không xa đang truyền tới tiếng một người phụ nữ mắng mỏ ác độc, hấp dẫn không ít người tới vây xem.
- Sao hả? Mắng ông không phục à? Nhìn cái mặt ông thì cũng biết không già không tới một trăm thì cũng phải tám mươi rồi? Lớn tuổi thế rồi không ở nhà nằm giả chết đi, còn chạy tới trường học tán gái à?
- Giờ là cái thời đại gì rồi chứ? Đã là thế kỷ mới rồi mà còn có người nạm răng vàng cho đẹp à? Ông không biết là trông ông rất nhà quê không? Ông không biết hay thật sự ông là đồ nhà quê hả? Không biết à? Đến đây tự soi gương vào kính xe tôi xem. Mỉm cười xem. Đấy, khi cười liền lộ ra răng vàng to tướng, trông có buồn nôn không? Có buồn nôn không?
Nghe người phụ nữ này nói, những người đứng xem cười to. Ngay cả Đường Trọng cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc một bộ sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc váy đỏ, không đi tất chân, lộ cả bắp đùi thon dài thẳng tắp ra.
Trời lạnh như vậy mà còn có phụ nữ dám lộ bắp đùi thì đúng là yêu tinh rồi.
Chân cô đi một đôi giày thể thao, có vẻ như thường xuyên ra khỏi nhà vậy.
Mái tóc màu đỏ mận tung bay, phủ qua vai khiến cô lại càng có vẻ trưởng thành quyến rũ.
Đây là một phụ nữ quyến rũ và ngang bướng dung hợp một cách hoàn mỹ, cũng khó trách lão già “ không một trăm cũng tới tám mươi “ kia không khống chế được tâm tình mà chạy tới.
Đường Trọng nhìn người phụ nữ nọ đang lôi một người đàn ông buồn bã tới gần kính xe Land Rover, sau đó nhìn kĩ. Mặt người đàn ông kia vàng ệch, liều mạng giãy dụa nhưng người phụ nữ kia túm lấy hắn lôi đi khiến hắn không thể chạy thoát nổi.
- Còn nữa. Ông cưa gái kiểu gì mà lại chạy tới chọc bà đây. Nhìn bà đây đường đường chính chính, mặt hoa da phấn, vóc người ma quỷ như thế này mà lại có đồ háo sắc dám tới tìm chết. Tôi cho ông nhìn lại mình xem. Ông có thể làm cha tôi được rồi ấy. Sao ông lại không biết xấu hổ mà chạy tới quyến rũ tôi hả? Ông không tự ti sao? Ông về gặp con gái ông không thấy áy náy sao?
- Chị à, tôi sai rồi.
- Mù mắt chó rồi hay, gọi ai là chị đấy?
- Tiểu thư.
- Mẹ ông mới là tiểu thư.
- Phu nhân.
- Nhổ nước bọt ngay. Bà đây còn chưa kết hôn, ông dựa vào đâu mà dám gọi tôi là phu nhân hả?
...
Người đàn ông ục ịch kia không nói lên lời, tủi thân rơi nước mắt.
Người phụ nữ này giờ mới buông hắn ra, khinh thường nói:
- Loại gấu mèo như ông mà cũng không biết xấu hổ đi tán gái. Con gái nhà ai mắt chó mà lại đi với ông chứ? Hiện giờ con gái lại không biết thưởng thức như vậy à?
Nghe người phụ nữ này nói thế, có hai cô gái thanh tú ở gần đấy dường như bị người ta tát mạnh một cái, vội vàng lùi lại phía sau đám người.
Cô lấy một chai nước suối khỏi cửa xe ra rửa tay, dường như túm tên mập kia làm bẩn tay cô vậy, mắng:
- Cút đi. Đừng chướng mắt trước mặt tôi nữa. Bà đây còn phải giả trang làm thục nữ chứ.
Người đàn ông ục ịch kia vội vàng bỏ chạy. Mấy cô gái trốn trong đám người kia cũng lặng lẽ đi tới.
Đường Trọng nhìn rồi lắc đầu.
Người phụ nữ rửa tay xong liền lấy khăn tay ra lau nước.
Sau đó cô soi gương, chỉnh lại tóc tai một chút, lấy son môi ra bôi loạn lên môi, híp mắt cười, đầu còn lắc trái lắc phải.
Cô nắm tay, cảm thấy mình thật xinh đẹp.
Sau đó cô liền bỏ kính đen xuống, hai mắt đảo khắp xung quanh.
Nhìn trái, rồi lại nhìn phải.
Tầm mắt cô đảo về phía Đường Trọng liền dừng lại.
- Lại đây.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười hòa ái dễ gần, ngoắc về phía Đường Trọng.
Đường Trọng sửng sốt.
Chẳng lẽ người cô ta gọi là mình?
Đường Trọng xoay người sang chỗ khác, thấy cũng có mấy người đàn ông vẻ mặt vừa mê hoặc vừa kích động đi về phía người phụ nữ kia.
Hiển nhiên bọn họ cũng không rõ là yêu tinh này đang gọi ai.
- Đường Trọng.
Người phụ nữ này kêu.
Quả nhiên đúng là tìm mình rồi.
Đường Trọng không hiểu ra sao, vẫn bước về phía người phụ nữ này.
Hắn đứng trước mặt cô, vẻ mặt cảnh giác đánh giá cô, hỏi:
- Cô tìm tôi sao?
- Đúng vậy.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, cười vui vẻ:
- Không làm phiền cậu chứ?
Giọng nói êm ái dễ nghe, rất động lòng người. Nếu không phải vừa chứng kiến biểu hiện vừa rồi của cô thì Đường Trọng nhất định tin rằng cô đúng là một cô gái tinh tế đến từ gia đình gia giáo đấy.
Nhưng hiện giờ cô có ngụy trang cũng chỉ phí công. Hiện giờ Đường Trọng đã biết toàn bộ cảnh cô túm đầu người khác rồi kéo tới trước gương, bắt cười lộ răng vàng rồi mắng.
- Cô là?
Đường Trọng hỏi. Hắn căn bản không nhận ra nhân vật này, cũng chưa gặp bao giờ.
Nhưng người phụ nữ này có số của Đường Tâm, hơn nữa vừa rồi còn chủ động gọi tên hắn, chứng tỏ cô đã biết nhiều hơn rất nhiều so với những thứ mình tưởng tượng.
Điều này cũng là nguyên nhân Đường Trọng muốn đi gặp cô. Mặc dù hắn không biết “ cô “ là một người phụ nữ.
- Tôi là Khương Khả Khanh.
Người phụ nữ nói êm ái, ánh mắt nhìn Đường Trọng lộ rõ tình thương của mẹ.
- Nếu như cậu đồng ý thì có thể gọi tôi là dì nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.