Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Chương 3: Duy Nhất xuất hiện

Người Qua Đường A

18/03/2013

Trong chiến dịch Hoài Đồng, đại quân của Tần Thời chia làm hai nhánh giáp công quân địch. Nhánh thứ nhất do Duệ Long vương dẫn đầu bọc đánh phía tây, đi theo đường núi Đại Lâm. Nhánh thứ hai do Minh Quang tướng quân dẫn binh, tập kích ở vùng Thiểm Hà. Đây là chiến dịch quan trọng nhất, có ý nghĩa sống còn đối với quân Tần Thời. Minh Quang tuy không hề muốn rời xa nàng chút nào, nhưng Thái Hương lại nhìn thẳng vào mắt y mà cười.

- Ngoài huynh ra, ta chẳng thể nào tin người nào khác.

Ba hôm trước, đại quân hơn bốn vạn ở Bắc Linh sụp bẫy, toàn bộ trận vong. Mà sự việc đằng sau, chắc chắn là bị người ta giăng kế hãm hại. Vì vậy Duệ Long vương vô cùng cẩn trọng khi tiến hành chiến dịch lần này. Nếu không giành được thành trì quan trọng ở Hoài Đồng, thế trận chắc chắn gãy vỡ, quân Tần Thời thua cuộc chỉ là chuyện trong nay mai.

- Thần tuân chỉ. – Minh Quang lập lức dập đầu lĩnh mạng.

Đôi mắt của nàng có bao nhiêu là chua chát lẫn bi thương. Tuy đại quân do Minh Quang dẫn đầu bách chiến bách thắng, nhưng với khả năng của một con người, y không thể nào khiến cho mọi trận chiến có quân Tần Thời tham dự đều có thể thắng theo.

Việc loài người tranh đấu, vốn không phải là thứ thần long để ý. Thứ duy nhất mà y quan tâm, chính là an nguy của công chúa Thái Hương. Việc nàng lo lắng bất an, y cũng phải tìm cách giải vây, phân ưu cùng công chúa. Xem ra, chỉ có thể tách ra, mới khiến nàng yên lòng.

Y sau khi nhận lệnh phân phó liền xoay lưng ra ngoài chuẩn bị. Nàng ở phía sau đột ngột gọi.

- Minh Quang.

Y chỉ có thể quay lại, nhìn nàng chờ đợi.

- Cẩn thận. – Nàng mấp máy môi, nói nhẹ như hơi thở.

Trong lòng y đột nhiên nổi lên một trận xôn xao kỳ lạ. Vài trăm năm bình yên, y đã quên mất cảm giác này gọi là gì. Chỉ là y không kềm được phải nhoẻn miệng cười với nàng một cái. Đôi mắt Thái Hương ngay lập tức lấp lánh, nụ cười cũng bất giác nở ra, chói lọi và sáng ngời như viên lưu li trên Thần Long điện. Y hoảng sợ quay đầu, không dám nhìn lâu vào gương mặt như hoa kia. Rốt cuộc là tại sao sâu trong tim y lại thắt lại một cái mạnh? Cảm giác ngột ngạt, khó thở này là do đâu mà có đây?

^_^

Đường sơn đạo cực kỳ khó đi và hiểm trở. Cộng thêm lớp tuyết dày đóng lại, đoàn quân của Tần Thời cũng khó có thể tiến nhanh hơn. Trời trong veo sau một đêm đổ tuyết lớn, Thái Hương cưỡi ngựa dẫn đầu, chẳng mấy chốc đã vượt trước một khoảng khá xa.

Bỗng nhiên nghe tiếng sấm vọng từ trời cao, nàng ngước đầu chỉ thấy một bóng trắng khổng lồ vừa vượt qua sau ngọn núi.

- Là rồng! – Thái Hương hét to.

Đám binh sĩ chỉ kịp thấy vương gia thúc ngựa thật mạnh. Hãn huyết bảo mã là con vật quý giá vô song mà hoàng thượng đã ban cho Duệ Long vương, không con vật nào trên đời có thể sánh được với sức mạnh và tốc độ của bảo mã. Dù đang ở trên vùng gập ghềnh hay núi cao, bảo mã cũng chỉ cần dùng vài bước đã phóng lên khỏi đồi dốc. Đám phó tướng sợ hãi lập tức thúc ngựa đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc đã mất dấu vương gia.

Nàng phóng như điên xuyên qua khu rừng ngập đầy tuyết. Mỗi lần ngước đầu nhìn, chỉ thấy được cái đuôi bạch long chực biến mất phía chân trời. Đến khi bình tĩnh nhìn lại, Thái Hương nhận ra mình đã rời xa đoàn quân binh như thế nào. Xung quanh nàng chỉ toàn là tuyết trắng và những thân cây đen trơ cành trong mùa đông giá.

Một tiếng thét vang, thu hút sự chú ý của nàng về phía đó. Tuy không biết là chuyện gì, nhưng Thái Hương liền thúc ngựa đi theo. Nghe tiếng kêu hình như là của người đang bị nạn. Tuy nơi đây là chiến địa, nhưng vẫn chưa tới phạm vi mà quân địch đang chiếm đóng. Rừng cây đột nhiên mở ra và một thảm cảnh la liệt xác chết đập ngay vào mắt nàng.

Một mũi tên bắn tới, Thái Hương liền đưa gươm lên gạt đỡ. Thế nhưng lực tên quá cường đại, tuy không bắn được vào đầu nàng, nhưng lại xuyên ngay qua khe giáp trên vai. Thái Hương không kêu một tiếng bẻ ngay mũi tên để lấy thân tên ra. Lớn lên giữa quân doanh, nàng đã sớm rèn luyện cho mình ý chí sắt đá và sự chịu đựng kiên cường cần có của một dũng tướng.



Đứng giữa đống xác chết là một nam nhân đang giương cung chờ đợi. Toàn thân hắn vận bạch y, thanh khiết như khu rừng phủ đầy tuyết xung quanh. Những xác chết có người là do tên bắn, có người là do loạn đao. Thế nhưng toàn bộ đều cách xa chỗ hắn đứng đúng năm bước. Máu me xung quanh, không thể nào vào được vòng tròn màu trắng tinh khôi kia được.

Thái Hương điều khiển ngựa lùi lại khỏi phạm vi chiến trường. Khi nàng di chuyển vòng tròn xung quanh, đầu mũi tên của hắn cũng bám sát theo nàng tới đó. Thái Hương dừng lại, quan sát thật kỹ người trước mặt. Dong dỏng dáng điệu như thư sinh, mái tóc đen dài ngang thắt lưng để xoã tung bay trong gió. Chiếc mũi cao, đôi môi mím chặt cương nghị. Trước mắt hắn có băng một tầng vải trắng. Do bị mái tóc che khuất, nên khó khăn lắm Thái Hương mới nhận ra hắn đang dò theo vị trí của mình hoàn toàn dựa vào thính giác mà thôi.

- Ta không phải kẻ địch. - Nàng lên tiếng.

- Một cô nương! – Hắn thảng thốt kêu lên. – Nàng là ai, vì sao lại ở chỗ này? Nàng có nhìn thấy những người mặc đồ đen, mang gia huy hình cánh cung xung quanh đây không? Chúng ta bị kẻ địch tập kích. Hiện nay, ta không còn nghe thấy tiếng nào của người quen nữa.

Quả thật xung quanh hắn các xác chết nằm la liệt cũng có vài người mặc đồ đen thêu gia huy. Bọn họ toàn bộ đều bị loạn đao chém chết, máu chảy lênh láng. Những xác chết còn lại chắc là phe địch, chỉ toàn người râu ria mặt thẹo cầm đại đao thuộc dạng cướp đường.Tiếng thét cuối cùng mà Thái Hương nghe được hẳn là của phe cướp đường, mà nguyên nhân không gì ngoài mũi tên trí mạng của hắn.

- Bọn họ chết hết cả rồi.

Nàng vừa nói xong, bạch y công tử hơi lảo đảo người. Hắn đánh rơi cây cung xuống đất, gương mặt tỏ vẻ bi thương. Nàng có thể nhìn ra được hắn có bao nhiêu là thất vọng cùng đau buồn. Kẻ sống sót cuối cùng của một cuộc thảm sát không phải là một anh hùng, hắn chỉ là một kẻ cô đơn bị mọi người bỏ lại.

- Ta là Thái Hương. Chẳng hay công tử tôn tính là gì? Tại sao chàng lại đến đây?

- Tại hạ là Duy Nhất, môn chủ của Thiên Cơ các. Chúng ta vừa mới vượt biên từ Hoài Đồng trở về, vì có thông tin quan trọng muốn báo cho Duệ Long vương.

Thái Hương giật mình. “Thì ra hắn là môn chủ của tổ chức kỳ bí trong giang hồ. Nghe nói Thiên Cơ các chuyên thu thập tin tức khắp nơi, mua bán bí mật là kế sinh nhai, bất chính bất tà, hành sự vô cùng khó đoán”.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao Thái hương lại bỏ qua mọi nghi ngờ. Nếu có tin tức quan trọng từ Hoài Đồng, liên quan tới thắng bại chung cuộc, nàng không thể không mạo hiểm.

- Ta chính là Duệ Long vương.

Duy Nhất nghe nàng nói thì liền nhíu mày đắn đo. Cũng giống như nàng, hắn không thể nào tin tưởng vào người lạ dễ dàng được.

- Nàng có gì để chứng minh?

- Đây là lệnh bài của bổn vương. - Nàng đưa ra lệnh bài hoàng gia bằng vàng để chứng tỏ thân phận.

Thế nhưng, Duy Nhất chỉ xoè tay ra chờ đợi. Nàng giật mình, sao lại quên mất dải băng trắng trên mắt người kia. Thái Hương xuống ngựa, băng qua khu đất la liệt xác chết xung quanh. Nàng để khối lệnh bài vào giữa lòng bàn hắn. Những ngón tay thon dài lần theo nét hổ phù chạm nổi trên kim bài, hắn lầm bầm ba chữ chữ khắc phía sau.

- Duệ Long vương. – Đại danh như sấm rền bên tai, hắn ngay lập tức phục người xuống hành lễ. - Tiểu dân xin bái kiến điện hạ.

Nàng lại theo thói quen lấy tay nâng Duy Nhất lên, quên mất bả vai vừa bị một tiễn xuyên qua. Thái Hương bị động thương, không kềm được rên một tiếng.

- Điện hạ đã trúng tên? – Hắn sợ hãi kêu lên. – Tiểu nhân quả thật mắt mù không thấy đường, lỡ tay ngộ thương điện hạ. Thật đáng chết.



- Môn chủ chỉ là do vô tình. – Nàng cười khổ, làm sao có thể trách tội một kẻ mù cho được.

- Điện hạ, có thể cho phép tiểu dân ... – Hắn lo lắng nắm tay nàng.

Thái Hương biết hắn muốn chữa trị cho mình, nhưng nàng dự định phải từ chối khéo. Vừa hay vào lúc máu đột nhiên từ vết thương tràn ra ướt áo, chẳng mấy chốc từng dòng từng dòng đỏ thắm chảy dọc theo cánh tay nàng, làm ướt đẫm cả tay Duy Nhất.

Không đợi nàng cho phép, hắn đã nhanh tay lần về phía vai bị thương. Đầu ngón tay thon thả chọt vào khe giáp khiến nàng kêu lên đau đớn.

- Điện hạ đừng lo, tiểu dân chỉ điểm huyệt cầm máu mà thôi.

Nói xong hắn đỡ Thái Hương ngồi xuống. Đột ngột mất máu nhiều, nàng thật sự cảm thấy hơi choáng váng mất rồi. Hắn lần tay muốn tháo giáp nàng xuống, Thái Hương giật mình, giơ tay ngăn cản hắn ngay.

- Điểm huyệt chỉ cầm máu được trong tức thời. Phải mau chóng băng bó lại, nếu không máu sẽ tiếp tục chảy, rất nguy hiểm.

Rồi dường như cảm nhận được sự đắn đo do dự của nàng, hắn giơ tay tháo đi dải băng buộc trên mắt mình ra. Lần đầu tiên nàng có thể nhìn thấy rõ dung mạo toàn chỉnh của người này, thật sự là rất tuấn tú, rất cuốn hút. Gương mặt thanh nhã, mũi cao mày kiếm, chỉ là trong mắt hắn hoàn toàn là một màn sương mù, đôi con ngươi chỉ còn là một nét mờ đục trong rõ hình dạng.

- Vì sao? – Nàng không nén được tò mò hỏi.

- Ba tháng trước ở Hoài Đồng trúng độc, đã không còn cách gì chữa trị được nữa rồi. Thật ra tiểu dân đã phát hiện có gian tế ở bên ta chuyên cung cấp tin tức cho kẻ địch. Duy Nhất vội vã trở về, là muốn chỉ chứng người này với Duệ Long vương?

- Đó là kẻ nào? – Nàng ngay lập tức chú ý. Quả nhiên là có gian tế, nếu không sao đại binh có thể thua dễ dàng.

- Tiểu dân không biết tên y, nhưng tiểu nhân đã có gặp mặt qua.

Thái Hương thở dài thất vọng, bây giờ Duy Nhất đã không còn thấy đường, làm sao chỉ chứng kẻ phản bội được đây. Nghe tiếng thở dài của nàng, hắn hình như đã đoán được ý. Duy Nhất nở nụ cười sáng bóng như trân châu.

- Tiểu dân có thể nhận ra kẻ đó qua giọng nói.

Trong lúc Thái Hương bị phân tán sự chú ý vào việc gian tế, hắn đã thành công tháo đi lớp giáp trên vai nàng. Bộ giáp rời xuống, chiếc cổ áo trễ bên trong lộ ra lớp da trắng muốt, vằn vện những vết bớt đỏ hình vảy cá. Thái Hương mỗi lần nhìn thấy thân thể mình thì đều căm ghét, chán nản. Nàng không biết năm xưa mình bị bệnh gì, đột nhiên nổi lên rất nhiều vết bớt đáng sợ. Nhất là ở phần ngực trước, có quỷ ký như móng vuốt, ghê tởm vô cùng.

Thế nhưng trước mắt kẻ mù như Duy Nhất thì chẳng có gì là đáng sợ. Hắn bạo dạng kéo áo nàng ra, rồi dùng sợi dây vải trắng băng bó xung quanh. Không hiểu sao Thái Hương cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khi cơ thể nàng nổi bớt, cả cung nữ, thái giám đều kinh hãi không dám nhìn, mẫu phi của Thái Hương cũng tránh xa nàng như bệnh dịch. Tần hoàng thậm chí đã mời đến rất nhiều pháp sư, thầy phép về chữa trị. Các đạo sĩ cao tay đều đoán chắc là mạng của công chúa đã tận mất rồi. Thế nhưng Thái Hương vẫn cứ khoẻ mạnh sống sót đến giờ này, ngoại trừ những dấu vết xấu xí, sức khoẻ của nàng vẫn tráng kiện.

Giấu mình phía sau giáp bào vì bản thân nàng cũng sợ phải nhìn cơ thể của chính mình. Lần đầu tiên, có một kẻ hoàn toàn bình thản khi ‘nhìn’ Thái Hương. “Phải rồi, hắn bị mù mà.” Không hiểu sao nàng lại quái ác, cười vào khiếm khuyết của kẻ khác.

Trong lúc Thái Hương không để ý, đôi mắt trắng của Duy Nhất đột nhiên xuất hiện một khe đồng tử hẹp. Cho dù hắn không bị mù thì nhân loại làm sao có được con ngươi sọc đứng như loài rắn như thế này. Tiểu Bạch thích thú nhìn long vân trên cơ thể Thái Hương. Hắn đang cố đoán Minh Quang đang giấu bí mật gì trên người tiểu nữ tử.

“Hèn gì lại bám cô ta không rời một bước. Trên người Thái Hương quả thật tản mác ra long khí. Chẳng lẽ cô ta là một nguồn năng lượng bồi bổ cho loài rồng?” Hắn kín đáo giấu đi ý cười thích thú của mình. “Xem ra cuộc chơi này lại càng lúc càng thú vị hơn rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Đào Có Phải Nở Vì Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook