Chương 2: Hoàng Long Phi Quân
Người Qua Đường A
18/03/2013
Khi hắn trở thành thần được long vương ban cho tên Duy Nhất, hiệu là Bạch Quân. Ý muốn nhắc nhở, hắn là cá thể độc đáo nhất trong long tộc, là vị thần đặc biệt được long vương yêu mến.
Trong thời gian đầu ở thần giới, hắn ngất ngây men say chiến thắng, nhận được vô số quan tâm, chúc tụng của chúng thần. Mỗi ngày nhìn hàng ngàn thiên long bay lượn giữa bầu trời, thân thể tuyệt mỹ, hoàn hảo của long tộc làm hắn mê đắm. Duy Nhất làm thơ ca ngợi chúng thần. Những câu thơ hoa mỹ, trau chuốc, bay bổng của hắn làm long tộc vô cùng thích thú. Bọn họ càng cổ vũ, hắn lại sáng tác nhiều hơn các tác phẩm miêu tả vẻ đẹp của loài rồng. Long vương ban chức cho hắn chức Văn Tinh, chuyên nghề ca phú phục vụ cho thiên giới.
Cuộc sống hạnh phúc của Duy Nhất kéo dài được năm trăm năm. Một ngày nọ, trời đất lại xoay chuyển, thiên khiển lại giáng xuống, một con rồng mới lại phi thăng lên trời. Con lý ngư ngày đó còn sống sót trong hồ Tích Dã chỉ mất năm trăm năm lại có thể phi thăng. Kẻ tự hào mình là thiên tài như Duy Nhất lại mất một ngàn năm mới được độ kiếp. Chưa gặp con rồng mới, nhưng hắn đã quyết định vô cùng căm ghét kẻ này.
Ngày đó đứng trong điện Ngọc Tiêu, chứng kiến cảnh ban tên, phong hiệu cho con rồng mới, Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm. Kẻ hậu bối chỉ là một con rồng với lớp vảy màu vàng tầm thường của loài lý ngư. Hơn nửa, một chân trước của nó lại bị mất do sai sót trong lúc độ kiếp. Một con rồng tầm thường như vậy, làm sao có thể sánh bằng Duy Nhất Bạch Quân của loài rồng.
Hoàng long được đặt tên là Minh Quang, biểu thị ca ngợi màu vảy sáng lấp lánh của y. Long vương lại ban hiệu cho y là Phi Quân, khiến quần thần nổi lên một trận xôn xao bàn tán. Phi Bất Phi, hiệu Phi Quân cũng như là không phải thần, lẽ nào con rồng mới lại là kẻ không xứng đáng đứng trong hàng ngũ thần linh.
Mọi người sợ hãi nhìn vị Long vương khổng lồ như một ngọn núi, vị thái thần cổ đại này đã già lắm rồi, già tựa vũ trụ vậy. Sức mạnh của ông là tuyệt đối, ý chí của ông là bất diệt. Tuy chúng long rất tiếc cho một con rồng trẻ vừa khó khăn độ kiếp, nhưng Long vương đã gọi hắn là Phi Quân, thì còn ai có thể phản bác gì đây.
Trái với những con rồng khác, Minh Quang không thích thể hiện chân thân của mình. Y thường biến thành hình dáng của loài người và chỉ sống ngao du nơi hạ giới. Duy Nhất vẫn được chúng thần yêu mến và vẫn là kẻ đặc biệt nhất của loài rồng. Thế nhưng những bài thơ của hắn đã không còn động lòng, nhưng lời ca ngợi dần trở nên sáo rỗng và nhàm chán. Một ngàn năm, hắn đã đánh mất đi sự đặc sắc của bạch long.
Trong một ngàn năm đó, cũng không có con rồng mới nào xuất hiện. Mọi người dần chuyển sự chú ý sang con rồng khiếm khuyết Minh Quang. Y hoá thân thành một võ tướng và tham gia chiến tranh của loài người. Những trận đánh đánh chém chém, những chiến trường đẫm máu và tiếng la hét bi phẫn gây chú ý cho loài rồng. Long tộc có một sở thích mới là bay trên trời, ngắm nhìn những trận chiến có Minh Quang Phi Quân tham dự.
Họ càng tập trung vào chiến trận, càng bị cuộc sống của con người thu hút. Có một số con rồng tò mò cũng can dự vào cuộc vui. Chúng long hoá thân thành người, tham gia vào trận chiến tranh đoạt giang sơn với Minh Quang. Chỉ có một quy ước duy nhất, không được sử dụng sức mạnh thần thánh trong chiến trận. Rất nhiều con rồng tham chiến, nhưng chưa có kẻ nào thắng được Tần Thời quốc và tướng quân Minh Quang. Long thần bắt đầu thích thú và đặt ra trò chơi cá cược, xem kẻ nào có thể soán được ngôi vô địch của Minh Quang Phi Quân.
Duy Nhất tức giận vì sự chú ý của mình bị con hoàng long kia cướp đi hết. Hắn hung hăn chạy đi cáo tội với long vương. Chẳng thể ngờ, vị thái thần cổ đại kia lại cười khùng khục, lão ban cho Minh Quang chức Võ Tinh, chuyên phụ trách toàn thể chiến long. Ngày y trở về thần giới nhậm chức, thậm chí vẫn giữ nguyên bộ dáng con người. Duy Nhất cười khinh khi, “Chẳng qua y không dám hiện thân, vì y là một con rồng không có đủ bốn chân.” Lời thì thầm của Duy Nhất, không ngờ bị Minh Quang nghe thấy, từ đây hai người chính thức kết oán với nhau.
^_^
Không gian giữa thần giới và nhân giới vốn tách biệt, thời gian giữa hai nơi cũng vận hành theo những quy luật riêng biệt khác nhau. Minh Quang sau khi nhậm chức Võ Tinh, ở lại thần giới ba trăm năm thực hiệm nhiệm vụ. Sau khi công việc đã đi vào quỹ đạo ổn định, y quay trở về nhân gian tiếp tục đội lốt con người tham dự chiến tranh của Tần Thời quốc.
Với sức mạnh của một vị thần, y có thể tuỳ ý lựa chọn địa điểm và thời gian xuất hiện. Dù có làm việc suốt ba trăm năm ở thần giới, nhưng khi quay trở lại, y chỉ như mới vừa đi được một khắc. Nhờ đó, Minh Quang dễ dàng sống được dưới hai thân phận, một là Võ Tinh của thần giới, một là tướng quân của đất nước Tần Thời.
Hành động của y vốn luôn gây tò mò thắc mắc cho chúng thần. “Lý gì một con rồng cao quý, một vị thần phải chịu hạ mình phục vụ nhân loại như thế này?” Đáp án chỉ có một, chính là vì tình.
- Tướng quân! – Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Minh Quang nhẹ nhàng xoay người lại. Y đã nhận ra người vừa tới từ đằng xa. Giọng nói đó, bước chân đó và cả hơi thở đó, Minh Quang đều vô cùng quen thuộc. Kề cận bên cạnh nàng suốt mười mấy năm trời, trông coi nàng từ tấm bé đến khi trưởng thành, hình bóng nàng đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí y, dù có trải qua trăm ngàn năm xa cách, y tin rằng mình vẫn có thể nhận ra nàng ở giữa biển người mênh mông .
- Tham kiến điện hạ! – Y vội vàng quỳ sụp xuống hành lễ.
- Ta vừa mới đi ngang qua phòng tướng quân, không thấy người. Cứ tưởng huynh đi đâu, hoá ra là đang dạo sân ngắm hoa. – Thái Hương công chúa mỉm cười nhè nhẹ. – Minh Quang, có nhớ lúc nhỏ chúng ta gặp nhau, cũng là lúc huynh đi ngắm hoa, vô tình đi dạo ngang qua chỗ ta không?
Trong mắt Minh Quang ảm đạm, y liếc nhìn cô gái vận võ trang trước mặt mình. Từ lúc nhỏ, nàng luôn ẩn mình sau bộ giáp sắt cứng ngắc, chưa bao giờ Thái Hương mặc nữ phục lần nào.
Lần đầu tiên y gặp nàng, chính là đến kỳ thiên kiếp đang kéo tới. Minh Quang đã cố tình chọn vùng núi rừng hoang vu vắng vẻ nhất, không muốn lặp lại sai lầm của Duy Nhất, làm liên luỵ tất cả mọi sinh vật xung quanh. Khi xưa, y cũng là một nạn nhân xém chết khi Duy Nhất độ kiếp, vì vậy Minh Quang hiểu rõ sự đáng sợ của mười tám đạo sấm sét và hoả vũ của thiên khiển. Nơi Thiên Luân mở ra, cả chục dặm xung quanh không thứ gì sống nổi.
Khi đó Thái Hương mới năm tuổi. Y không thể hiểu nổi tại sao một đứa trẻ như nàng lại xuất hiện ở chốn này. Nhưng mọi thứ đã quá trễ để có thể cứu vãn. Thiên Luân đã mở, đạo sấm sét đầu tiên đã giáng xuống.
Y dù cố hết sức bảo hộ cho Thái Hương thì nàng vẫn bị thiêu đốt. Trong quá trình phi thăng, y không ngừng truyền linh khí cho nàng. Khi vượt qua cửu bậc vũ môn, cơ thể thoát thai hoán cốt. Y vốn có thể trở thành một con rồng toàn chỉnh, nhưng lại chịu bỏ một cánh tay để cứu mạng đứa bé kia.
Đắc đạo thành thần, y mở cửa thời không trở về thời điểm ngay sau thiên kiếp. Thái Hương nằm trên mặt đất, toàn thân bị đốt cháy thành than. Y dùng sức mạnh thần thánh của mình để chữa thương, cứu nàng tỉnh lại. Lớp vỏ than tan ra, cơ thể nàng lại được tái tạo tinh khôi như mới. Tuy nhiên, trước ngực Thái Hương lại xuất hiện một quỷ đồ hình móng vuốt, toàn thân ẩn hiện nét vảy rồng. Đó chính là cánh tay của y, đã trở thành sinh mệnh mới cho nàng, là dấu hiệu ngay cả y cũng không thể nào xoá đi được.
“Ngươi là ai?” Nàng mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn y.
“Ta chỉ là một người tình cờ đi ngang qua đây.” Y cười nhẹ với nàng.
“Đây là đất của thánh thần, là vùng cấm địa của Tần Thời. Ngoài hoàng tộc không ai được bén mảng tới gần.”
Thì ra đất y chọn để độ kiếp lại là cấm địa của hoàng tộc. Hèn gì đúng là không có dấu chân người.
“Ta đi ngắm hoa, vô tình đi ngang qua. Tiểu oa nhi, muội đến đây làm gì?”
“Ta là công chúa Thái Hương. Ta đến đây vì muốn nhìn thấy các vị thần.”
Y ngạc nhiên nhìn nàng sững sờ. Thì ra nàng là long tử của loài người.
“Ca ca, lúc huynh đến đây, có nhìn thấy một con hoàng long bay lượn trên bầu trời không? Một con rồng rất đặc biệt, chỉ có ba chân.” Nàng đột nhiên giật mình, đưa mắt nhìn y chăm chú. “Ca ca, người có phải là thần linh hoá thân thành không vậy?”
“Không, ta chỉ là một người bình thường.” Y lắc đầu chối biến.
Mới đó mà đã mười ba năm trôi qua, đời người thật sự ngắn ngủi. Minh Quang mang Thái Hương về trả về hoàng cung, nhưng trong lòng y vẫn còn cảm thấy lo lắng cùng bất an, thế nên y vẫn luôn ghé mắt trông chừng nàng công chúa nhỏ.
Nàng sau khi chết đi sống lại, có một thời gian dài chìm trong kinh hoàng và hoảng loạn. Thái Hương giữa lúc đêm khuya luôn lăn lộn trong mê sảng, vẫn bị nhấn chìm trong trận lôi hoả vũ khủng khiếp kia. Nhìn gương mặt nhăn nhó, đau đớn của nàng trong giấc ngủ, y không thể cầm lòng, đành phải đi vào giấc mơ của nàng mỗi đêm.
Ngày qua ngày, y vẫn phải biến thành hoàng long đi cứu nàng trong cơn bão lửa. Dần dần, y đã trở thành bạn của nàng, trở thành anh hùng của nàng, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng. Và công việc bảo vệ nàng, không biết từ khi nào đã trở thành trách nhiệm thuộc về y.
Minh Quang dứt khoát đội lốt người, gia nhập vào Tần triều làm thị vệ. Thái Hương cũng đã từ trong trăm ngàn tinh binh mới tuyển, chọn ra Minh Quang, để y trở thành cận thân hộ vệ của mình. Từ ngày có y đứng gác ngoài điện Ngọc Dung, công chúa Thái Hương không còn bị ác mộng hành hạ nữa. Trong tiềm thức của nàng, Thái Hương cảm nhận được sự bảo vệ che chở của một vị anh hùng quen thuộc.
Thái Hương vì dấu vết khủng khiếp trên cơ thể, trở nên tự ti cùng lo sợ. Từ ngày đó nàng chưa từng chịu mặc nữ phục mà luôn chui vào bộ võ giáp cồng kềnh có miếng chắn lớn trước ngực. Nàng bới tóc cao như nam nhân, chuyên học cung tên kiếm kích. Nàng lớn lên thật sự là một mỹ nhân tuyệt đại, nhưng lại với bộ dáng nam nhi kiên cường. Thậm chí Tần hoàng còn quên mất nàng là công chúa, ra chiếu chỉ phong Thái Hương là Duệ Long vương, nắm một nửa binh quyền trong Tần quốc.
Minh Quang từ nhỏ là cận vệ cho Thái Hương, được nàng cất nhắc làm tướng quân, là tâm phúc bên cạnh vương gia.
- Huynh mau đứng dậy. – Thái Hương kéo tay y. – Giữa chúng ta không cần đa lễ.
- Tạ ơn điện hạ đã chiếu cố. Nhưng lễ quân thần tuyệt đối không được xem thường.
Y lùi lại, tránh xa khỏi cái nắm tay của Thái Hương, tự mình đứng dậy. Mười ba năm chứng kiến nàng lớn lên, Thái Hương nghĩ gì, chẳng lẽ y còn chưa rõ. Tại Tần Thời, họ là quân thần cách biệt, trong nhân gian, người và rồng càng xa cách nhau hơn.
- Tại sao từ khi ta được phong làm vương, huynh lại trở nên thay đổi vậy? – Thái Hương thở dài.
- Thần chưa bao giờ thay đổi. Đời này khiếp này, tuyệt đối trung thành với điện hạ. – Y cứng nhắc cúi đầu.
- Trong lòng không còn ai khác?
- Thần quyết không hai lòng. – Y lại dõng dạt tuyên bố lớn.
- Tốt. – Thái Hương mỉm cười hài lòng. – Vậy tướng quân cứ tiếp tục ngắm hoa, bổn vương trở về trước đây.
- Cung tiễn điện hạ.
Bóng dáng giáp y đã đi khuất, người còn lại vẫn bần thần nhìn mãi phía sau. Cái Minh Quang có thể cho nàng, chỉ là một vài lời hứa hẹn phù phiếm. Đời này kiếp này của con người, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt của thần thánh. Người và tiên vốn cách biệt, định sẵn trước là họ chẳng thể nào có thể ở mãi bên nhau.
Gió thổi rào qua, mặt nước lay lay, vài bông hoa đào rớt xuống Thuỷ Kính của Duy Nhất. Hắn đã quan sát hết tất cả biểu tình nãy giờ của Minh Quang. Thật là một con rồng ấu trĩ, y vì nhân loại mà hạ thấp thân phận của long tộc quá rồi.
- Đào hoa lão, ta thấy con rồng kia rất không vừa mắt. Có lẽ, phải đích thân dạy dỗ y một phen.
Duy Nhất dựa vào gốc cây đào cổ thụ. Nơi hạ giới, hắn chỉ thấy được chỗ cây đào này là tương đối sạch sẽ. Lão bằng hữu của hắn tuy trải qua ba ngàn năm tu hành vẫn là một gốc đào trơ trơ, chỉ tản mác ra một chút ít linh khí. Lão chưa từng trả lời hay hiện thân với hắn lần nào. Thế nhưng Tiểu Bạch luôn thích nói chuyện với lão, cũng chính bởi vì lão sẽ không đem chuyện của hắn đi nói lung tung khắp nơi.
Gió lại thổi qua, vài cành cây lay động. Cái lắc lư đó không đủ để hắn hiểu rằng, thật sai lầm khi chen vào chuyện của người ta.
Trong thời gian đầu ở thần giới, hắn ngất ngây men say chiến thắng, nhận được vô số quan tâm, chúc tụng của chúng thần. Mỗi ngày nhìn hàng ngàn thiên long bay lượn giữa bầu trời, thân thể tuyệt mỹ, hoàn hảo của long tộc làm hắn mê đắm. Duy Nhất làm thơ ca ngợi chúng thần. Những câu thơ hoa mỹ, trau chuốc, bay bổng của hắn làm long tộc vô cùng thích thú. Bọn họ càng cổ vũ, hắn lại sáng tác nhiều hơn các tác phẩm miêu tả vẻ đẹp của loài rồng. Long vương ban chức cho hắn chức Văn Tinh, chuyên nghề ca phú phục vụ cho thiên giới.
Cuộc sống hạnh phúc của Duy Nhất kéo dài được năm trăm năm. Một ngày nọ, trời đất lại xoay chuyển, thiên khiển lại giáng xuống, một con rồng mới lại phi thăng lên trời. Con lý ngư ngày đó còn sống sót trong hồ Tích Dã chỉ mất năm trăm năm lại có thể phi thăng. Kẻ tự hào mình là thiên tài như Duy Nhất lại mất một ngàn năm mới được độ kiếp. Chưa gặp con rồng mới, nhưng hắn đã quyết định vô cùng căm ghét kẻ này.
Ngày đó đứng trong điện Ngọc Tiêu, chứng kiến cảnh ban tên, phong hiệu cho con rồng mới, Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm. Kẻ hậu bối chỉ là một con rồng với lớp vảy màu vàng tầm thường của loài lý ngư. Hơn nửa, một chân trước của nó lại bị mất do sai sót trong lúc độ kiếp. Một con rồng tầm thường như vậy, làm sao có thể sánh bằng Duy Nhất Bạch Quân của loài rồng.
Hoàng long được đặt tên là Minh Quang, biểu thị ca ngợi màu vảy sáng lấp lánh của y. Long vương lại ban hiệu cho y là Phi Quân, khiến quần thần nổi lên một trận xôn xao bàn tán. Phi Bất Phi, hiệu Phi Quân cũng như là không phải thần, lẽ nào con rồng mới lại là kẻ không xứng đáng đứng trong hàng ngũ thần linh.
Mọi người sợ hãi nhìn vị Long vương khổng lồ như một ngọn núi, vị thái thần cổ đại này đã già lắm rồi, già tựa vũ trụ vậy. Sức mạnh của ông là tuyệt đối, ý chí của ông là bất diệt. Tuy chúng long rất tiếc cho một con rồng trẻ vừa khó khăn độ kiếp, nhưng Long vương đã gọi hắn là Phi Quân, thì còn ai có thể phản bác gì đây.
Trái với những con rồng khác, Minh Quang không thích thể hiện chân thân của mình. Y thường biến thành hình dáng của loài người và chỉ sống ngao du nơi hạ giới. Duy Nhất vẫn được chúng thần yêu mến và vẫn là kẻ đặc biệt nhất của loài rồng. Thế nhưng những bài thơ của hắn đã không còn động lòng, nhưng lời ca ngợi dần trở nên sáo rỗng và nhàm chán. Một ngàn năm, hắn đã đánh mất đi sự đặc sắc của bạch long.
Trong một ngàn năm đó, cũng không có con rồng mới nào xuất hiện. Mọi người dần chuyển sự chú ý sang con rồng khiếm khuyết Minh Quang. Y hoá thân thành một võ tướng và tham gia chiến tranh của loài người. Những trận đánh đánh chém chém, những chiến trường đẫm máu và tiếng la hét bi phẫn gây chú ý cho loài rồng. Long tộc có một sở thích mới là bay trên trời, ngắm nhìn những trận chiến có Minh Quang Phi Quân tham dự.
Họ càng tập trung vào chiến trận, càng bị cuộc sống của con người thu hút. Có một số con rồng tò mò cũng can dự vào cuộc vui. Chúng long hoá thân thành người, tham gia vào trận chiến tranh đoạt giang sơn với Minh Quang. Chỉ có một quy ước duy nhất, không được sử dụng sức mạnh thần thánh trong chiến trận. Rất nhiều con rồng tham chiến, nhưng chưa có kẻ nào thắng được Tần Thời quốc và tướng quân Minh Quang. Long thần bắt đầu thích thú và đặt ra trò chơi cá cược, xem kẻ nào có thể soán được ngôi vô địch của Minh Quang Phi Quân.
Duy Nhất tức giận vì sự chú ý của mình bị con hoàng long kia cướp đi hết. Hắn hung hăn chạy đi cáo tội với long vương. Chẳng thể ngờ, vị thái thần cổ đại kia lại cười khùng khục, lão ban cho Minh Quang chức Võ Tinh, chuyên phụ trách toàn thể chiến long. Ngày y trở về thần giới nhậm chức, thậm chí vẫn giữ nguyên bộ dáng con người. Duy Nhất cười khinh khi, “Chẳng qua y không dám hiện thân, vì y là một con rồng không có đủ bốn chân.” Lời thì thầm của Duy Nhất, không ngờ bị Minh Quang nghe thấy, từ đây hai người chính thức kết oán với nhau.
^_^
Không gian giữa thần giới và nhân giới vốn tách biệt, thời gian giữa hai nơi cũng vận hành theo những quy luật riêng biệt khác nhau. Minh Quang sau khi nhậm chức Võ Tinh, ở lại thần giới ba trăm năm thực hiệm nhiệm vụ. Sau khi công việc đã đi vào quỹ đạo ổn định, y quay trở về nhân gian tiếp tục đội lốt con người tham dự chiến tranh của Tần Thời quốc.
Với sức mạnh của một vị thần, y có thể tuỳ ý lựa chọn địa điểm và thời gian xuất hiện. Dù có làm việc suốt ba trăm năm ở thần giới, nhưng khi quay trở lại, y chỉ như mới vừa đi được một khắc. Nhờ đó, Minh Quang dễ dàng sống được dưới hai thân phận, một là Võ Tinh của thần giới, một là tướng quân của đất nước Tần Thời.
Hành động của y vốn luôn gây tò mò thắc mắc cho chúng thần. “Lý gì một con rồng cao quý, một vị thần phải chịu hạ mình phục vụ nhân loại như thế này?” Đáp án chỉ có một, chính là vì tình.
- Tướng quân! – Một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Minh Quang nhẹ nhàng xoay người lại. Y đã nhận ra người vừa tới từ đằng xa. Giọng nói đó, bước chân đó và cả hơi thở đó, Minh Quang đều vô cùng quen thuộc. Kề cận bên cạnh nàng suốt mười mấy năm trời, trông coi nàng từ tấm bé đến khi trưởng thành, hình bóng nàng đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí y, dù có trải qua trăm ngàn năm xa cách, y tin rằng mình vẫn có thể nhận ra nàng ở giữa biển người mênh mông .
- Tham kiến điện hạ! – Y vội vàng quỳ sụp xuống hành lễ.
- Ta vừa mới đi ngang qua phòng tướng quân, không thấy người. Cứ tưởng huynh đi đâu, hoá ra là đang dạo sân ngắm hoa. – Thái Hương công chúa mỉm cười nhè nhẹ. – Minh Quang, có nhớ lúc nhỏ chúng ta gặp nhau, cũng là lúc huynh đi ngắm hoa, vô tình đi dạo ngang qua chỗ ta không?
Trong mắt Minh Quang ảm đạm, y liếc nhìn cô gái vận võ trang trước mặt mình. Từ lúc nhỏ, nàng luôn ẩn mình sau bộ giáp sắt cứng ngắc, chưa bao giờ Thái Hương mặc nữ phục lần nào.
Lần đầu tiên y gặp nàng, chính là đến kỳ thiên kiếp đang kéo tới. Minh Quang đã cố tình chọn vùng núi rừng hoang vu vắng vẻ nhất, không muốn lặp lại sai lầm của Duy Nhất, làm liên luỵ tất cả mọi sinh vật xung quanh. Khi xưa, y cũng là một nạn nhân xém chết khi Duy Nhất độ kiếp, vì vậy Minh Quang hiểu rõ sự đáng sợ của mười tám đạo sấm sét và hoả vũ của thiên khiển. Nơi Thiên Luân mở ra, cả chục dặm xung quanh không thứ gì sống nổi.
Khi đó Thái Hương mới năm tuổi. Y không thể hiểu nổi tại sao một đứa trẻ như nàng lại xuất hiện ở chốn này. Nhưng mọi thứ đã quá trễ để có thể cứu vãn. Thiên Luân đã mở, đạo sấm sét đầu tiên đã giáng xuống.
Y dù cố hết sức bảo hộ cho Thái Hương thì nàng vẫn bị thiêu đốt. Trong quá trình phi thăng, y không ngừng truyền linh khí cho nàng. Khi vượt qua cửu bậc vũ môn, cơ thể thoát thai hoán cốt. Y vốn có thể trở thành một con rồng toàn chỉnh, nhưng lại chịu bỏ một cánh tay để cứu mạng đứa bé kia.
Đắc đạo thành thần, y mở cửa thời không trở về thời điểm ngay sau thiên kiếp. Thái Hương nằm trên mặt đất, toàn thân bị đốt cháy thành than. Y dùng sức mạnh thần thánh của mình để chữa thương, cứu nàng tỉnh lại. Lớp vỏ than tan ra, cơ thể nàng lại được tái tạo tinh khôi như mới. Tuy nhiên, trước ngực Thái Hương lại xuất hiện một quỷ đồ hình móng vuốt, toàn thân ẩn hiện nét vảy rồng. Đó chính là cánh tay của y, đã trở thành sinh mệnh mới cho nàng, là dấu hiệu ngay cả y cũng không thể nào xoá đi được.
“Ngươi là ai?” Nàng mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn y.
“Ta chỉ là một người tình cờ đi ngang qua đây.” Y cười nhẹ với nàng.
“Đây là đất của thánh thần, là vùng cấm địa của Tần Thời. Ngoài hoàng tộc không ai được bén mảng tới gần.”
Thì ra đất y chọn để độ kiếp lại là cấm địa của hoàng tộc. Hèn gì đúng là không có dấu chân người.
“Ta đi ngắm hoa, vô tình đi ngang qua. Tiểu oa nhi, muội đến đây làm gì?”
“Ta là công chúa Thái Hương. Ta đến đây vì muốn nhìn thấy các vị thần.”
Y ngạc nhiên nhìn nàng sững sờ. Thì ra nàng là long tử của loài người.
“Ca ca, lúc huynh đến đây, có nhìn thấy một con hoàng long bay lượn trên bầu trời không? Một con rồng rất đặc biệt, chỉ có ba chân.” Nàng đột nhiên giật mình, đưa mắt nhìn y chăm chú. “Ca ca, người có phải là thần linh hoá thân thành không vậy?”
“Không, ta chỉ là một người bình thường.” Y lắc đầu chối biến.
Mới đó mà đã mười ba năm trôi qua, đời người thật sự ngắn ngủi. Minh Quang mang Thái Hương về trả về hoàng cung, nhưng trong lòng y vẫn còn cảm thấy lo lắng cùng bất an, thế nên y vẫn luôn ghé mắt trông chừng nàng công chúa nhỏ.
Nàng sau khi chết đi sống lại, có một thời gian dài chìm trong kinh hoàng và hoảng loạn. Thái Hương giữa lúc đêm khuya luôn lăn lộn trong mê sảng, vẫn bị nhấn chìm trong trận lôi hoả vũ khủng khiếp kia. Nhìn gương mặt nhăn nhó, đau đớn của nàng trong giấc ngủ, y không thể cầm lòng, đành phải đi vào giấc mơ của nàng mỗi đêm.
Ngày qua ngày, y vẫn phải biến thành hoàng long đi cứu nàng trong cơn bão lửa. Dần dần, y đã trở thành bạn của nàng, trở thành anh hùng của nàng, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng. Và công việc bảo vệ nàng, không biết từ khi nào đã trở thành trách nhiệm thuộc về y.
Minh Quang dứt khoát đội lốt người, gia nhập vào Tần triều làm thị vệ. Thái Hương cũng đã từ trong trăm ngàn tinh binh mới tuyển, chọn ra Minh Quang, để y trở thành cận thân hộ vệ của mình. Từ ngày có y đứng gác ngoài điện Ngọc Dung, công chúa Thái Hương không còn bị ác mộng hành hạ nữa. Trong tiềm thức của nàng, Thái Hương cảm nhận được sự bảo vệ che chở của một vị anh hùng quen thuộc.
Thái Hương vì dấu vết khủng khiếp trên cơ thể, trở nên tự ti cùng lo sợ. Từ ngày đó nàng chưa từng chịu mặc nữ phục mà luôn chui vào bộ võ giáp cồng kềnh có miếng chắn lớn trước ngực. Nàng bới tóc cao như nam nhân, chuyên học cung tên kiếm kích. Nàng lớn lên thật sự là một mỹ nhân tuyệt đại, nhưng lại với bộ dáng nam nhi kiên cường. Thậm chí Tần hoàng còn quên mất nàng là công chúa, ra chiếu chỉ phong Thái Hương là Duệ Long vương, nắm một nửa binh quyền trong Tần quốc.
Minh Quang từ nhỏ là cận vệ cho Thái Hương, được nàng cất nhắc làm tướng quân, là tâm phúc bên cạnh vương gia.
- Huynh mau đứng dậy. – Thái Hương kéo tay y. – Giữa chúng ta không cần đa lễ.
- Tạ ơn điện hạ đã chiếu cố. Nhưng lễ quân thần tuyệt đối không được xem thường.
Y lùi lại, tránh xa khỏi cái nắm tay của Thái Hương, tự mình đứng dậy. Mười ba năm chứng kiến nàng lớn lên, Thái Hương nghĩ gì, chẳng lẽ y còn chưa rõ. Tại Tần Thời, họ là quân thần cách biệt, trong nhân gian, người và rồng càng xa cách nhau hơn.
- Tại sao từ khi ta được phong làm vương, huynh lại trở nên thay đổi vậy? – Thái Hương thở dài.
- Thần chưa bao giờ thay đổi. Đời này khiếp này, tuyệt đối trung thành với điện hạ. – Y cứng nhắc cúi đầu.
- Trong lòng không còn ai khác?
- Thần quyết không hai lòng. – Y lại dõng dạt tuyên bố lớn.
- Tốt. – Thái Hương mỉm cười hài lòng. – Vậy tướng quân cứ tiếp tục ngắm hoa, bổn vương trở về trước đây.
- Cung tiễn điện hạ.
Bóng dáng giáp y đã đi khuất, người còn lại vẫn bần thần nhìn mãi phía sau. Cái Minh Quang có thể cho nàng, chỉ là một vài lời hứa hẹn phù phiếm. Đời này kiếp này của con người, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt của thần thánh. Người và tiên vốn cách biệt, định sẵn trước là họ chẳng thể nào có thể ở mãi bên nhau.
Gió thổi rào qua, mặt nước lay lay, vài bông hoa đào rớt xuống Thuỷ Kính của Duy Nhất. Hắn đã quan sát hết tất cả biểu tình nãy giờ của Minh Quang. Thật là một con rồng ấu trĩ, y vì nhân loại mà hạ thấp thân phận của long tộc quá rồi.
- Đào hoa lão, ta thấy con rồng kia rất không vừa mắt. Có lẽ, phải đích thân dạy dỗ y một phen.
Duy Nhất dựa vào gốc cây đào cổ thụ. Nơi hạ giới, hắn chỉ thấy được chỗ cây đào này là tương đối sạch sẽ. Lão bằng hữu của hắn tuy trải qua ba ngàn năm tu hành vẫn là một gốc đào trơ trơ, chỉ tản mác ra một chút ít linh khí. Lão chưa từng trả lời hay hiện thân với hắn lần nào. Thế nhưng Tiểu Bạch luôn thích nói chuyện với lão, cũng chính bởi vì lão sẽ không đem chuyện của hắn đi nói lung tung khắp nơi.
Gió lại thổi qua, vài cành cây lay động. Cái lắc lư đó không đủ để hắn hiểu rằng, thật sai lầm khi chen vào chuyện của người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.