Chương 85: Nhờ phu nhân ban cho
Người Qua Đường A
07/09/2013
Sau khi Steven dữ dội từ chối món quà của mẹ, dường như bà Wilson vẫn
không chùn bước. Ngày nào bà cũng đến tìm hắn trong giờ làm việc, khiến
Steven vô cùng bực mình. Ngay cả trưởng khoa cũng khuyên nhủ hắn nên
giải quyết việc cá nhân cuả mình cho thật tốt, thái độ hắn bây giờ đang
ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Ngọc Linh không nhận ra Steven sợ mẹ mình biết chừng nào. Hắn xin tạm nghỉ, dọn hẳn đến nhà cô mà ở. Bà Wilson đến bệnh viện tìm, thì được hay tin Steven đã xin nghỉ một tuần. Thế là bà đành án binh bất động, chờ đợi hắn trở về rồi tính kế tiếp.
Steven hằng ngày không có việc gì sẽ giúp Ngọc Linh dọn dẹp nhà cửa. Đống thùng giấy ngổn ngang từ từ đã được hắn khui ra hết. Quần áo thì bỏ vào tủ, sách vở thì lên kệ. Chỗ nào không với tới, Steven liền xếp đồ để nơi ấy chờ Ngọc Linh về cất. Ngoài ra hắn còn đi chợ, nấu cơm, hệt như một ông chồng đảm đang. Ngoại trừ khiêng vác nặng, thì ở nhà hắn cái thì cũng làm được. Quét dọn, lau nhà, cho đến giặt ủi quần áo. Chẳng bao lâu sau cái ổ lười của Ngọc Linh bị giải tán mất. Phòng khách chỉ còn lại sô pha; còn ti vi, nệm hơi thì trở vào trong phòng ngủ.
Sau khi cô tan ca sẽ chạy ngay về nhà để gặp mặt Steven, mà không chần chừ làm gì khác. Trước đây đều nhìn nhau lâu như vậy, bây giờ hắn không có ở bệnh viện, khiến Ngọc Linh có chút tơ tưởng. Trong ngôi nhà ấm cúng thơm mùi bữa cơm chiều đang chờ đợi. Ngọc Linh cứ đứng ngẩn ngơ ngay cửa, như không tin đây là hiện thực.
Ra chào đón cô là khuôn mặt rạng rỡ vô cùng hạnh phúc. Ngọc Linh chỉ muốn khóc thật to rồi nhào vào lòng hắn mà làm nũng thôi.
- Anh đúng là người đàn ông tốt nhất thế gian. - Nàng hét lên.
- Cũng nhờ em giáo dục ra anh thế này. - Steven cười cười. - Nếu em không lười dọn dẹp sao anh có thể cố gắng vượt mức. Thành tựu cuả vi phu hôm nay cũng là nhờ phu nhân ban cho.
Sau khi ăn cơm, hắn xem ti vi còn Ngọc Linh rửa chén. Cô chỉ còn việc hoàn thành hết những thứ Steven còn bỏ dở trong ngày nữa là cực kỳ hoàn hảo rồi. Cô mang quần áo ướt trong máy giặt ra phơi, đem những bộ ủi sẵn treo vào tủ quần áo, đống sách đã phân loại thì đã có chỗ kệ chờ sẵn. Ngọc Linh nhíu mày, suy nghĩ có nên hạ thấp hết toàn bộ nội thất trong nhà không.
- Sẽ đến lúc anh tự đứng lên cất đồ. - Steven chặn trước ý đồ của cô.
Ngọc Linh cười rạng rỡ, cực kỳ tin tưởng vào hắn. Steven đang rất lạc quan, thì dĩ nhiên cô phải ủng hộ hắn rồi. Ngọc Linh ngồi sà xuống sàn nhà, gối đầu trên chân hắn. Steven đưa tay vuốt ve mái tóc Ngọc Linh, dịu dàng như đối xử với vật cưng.
- Anh đã giúp em nhiều rồi, có phải lúc này nên trả ơn không? - Steven thì thào vào tai cô.
Ngọc Linh nhõm đầu dậy, nhìn gương mặt cười cười gian tà cuả hắn. Cô đã biết Steven yêu cầu vấn đề gì, và Ngọc Linh cũng vô cùng háo hức làm theo. Không uổng là căn nhà có tiền thuê cực mắc mà Ngọc Linh cắn răng trả. Trong nhà tắm rất đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là cái bồn rộng đủ cho cả hai người.
Steven nói, ngâm nước nóng hắn thấy vô cùng sảng khoá. Thân thể nhẹ nhàng mà máu huyết cũng dễ dàng lưu thông. Hắn ngoại trừ đã nhúc nhích được mấy ngón chân, thì cảm giác dạo này cũng tốt hơn. Khi Ngọc Linh mơn trớn trên đùi Steven, hắn sẽ đắc ý cười to.
Cô cũng đã đi tìm hiểu về biện pháp mát xa cùng bấm huyệt. Steven làm giúp việc trong nhà, thì đổi lại Ngọc Linh phải làm người hầu tuỳ thân cho hắn. Lão gia thoải mái, cao hứng thì mới chịu nằm ngửa ra cho cô vận động tuỳ thích. Tóm lại đôi bên hạnh phúc, cả ai cùng có lợi. Mặc cho sóng gió ngoài kia có lớn cỡ nào, cũng không ảnh hưởng bọn họ xem đá banh.
^_^
Cho đến hết một tuần nghỉ phép, Steven cũng phải đi làm lại. Bà Wilson lại xuất hiện, nhưng không phải tìm hắn mà là tìm Ngọc Linh.
- Xin mời bác.
Cô căn thẳng đặt tách trà xuống bàn. Bọn họ đang ở giữa căn tin ồn ào nhưng không hiểu sao Ngọc Linh thấy vô cùng lạnh giá. Lần trước lấy tư cách là y tá bệnh viện chỉ đường cho bà thì không sao. Nhưng lần này bà Wilson có vẻ đã nhận thức cô, nên Ngọc Linh thấy hơi căng thẳng.
- Thời gian qua Stev ở chỗ cô? - Bà ngay lập tức nói thẳng.
- Dạ?
- Mọi người đều nói cô là bạn gái của Steven.
- Dạ, đúng vậy. - Dù không làm gì sai, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cúi gầm mặt.
Cô nàng Claura khi nghe tin này tỏ vẻ bực bội phản ứng, nhưng bà Wilson đã đưa tay ra can ngăn, để bà giải quyết vụ này.
- Steven có từng nói qua cho cô biết gì về gia thế của mình không?
- Dạ, cháu không có hỏi.
- Kể cả điểm này nó cũng không thành thật với cô? - Bà Wison nhướng mày, nhìn cực kỳ giống Steven. Gia đình chúng tôi là sở hữu một nhà máy sản xuất rượu lớn nhất miền nam Đào Lan. Hơn nữa nó lại là hậu duệ thứ mười tám của nam tước Koyry danh tiếng.
- Dạ. - Ngọc Linh chỉ có thể đệm vào như vậy thôi.
- Mà thôi, chắc cô cũng không hiểu như vậy là thế nào đâu. Cái đất nước này làm gì có quý tộc để mà so sánh. Cô chỉ cần biết Steven là người thừa kế hãng rượu và tước hiệu là được. Nó sẽ là người rất giàu có và danh tiếng.
- Dạ. - Cô lại nhàm chán lập lại từ duy nhất mà mình có thể nói.
- Cái cô này, bộ chúng tôi nói cô không hiểu hả. Cả hai chúng tôi đều đã học qua tiếng Việt hết cấp 1 rồi. - Laura bực bội chen vào.
- Vâng. - Nói chuyện với người trẻ hơn thì Ngọc Linh thay đổi một chút.
- Cô hãy mau tránh xa Steven ra, thân phận và địa vị hai người không xứng với nhau.
Claura hét lên, khiến mấy người xung quanh cũng phải quay lại nhìn. Dù sao đây cũng là nơi làm việc của Ngọc Linh, cô không muốn bị người khác bàn tán, nói này, nói nọ.
- Xin hỏi cô là? - Nụ cười của Ngọc Linh đã bay biến từ lâu.
- Claura, hôn thê của Steven. Dĩ nhiên là được gia đình hai bên đồng ý rồi. - Cô gái tóc vàng kiêu ngạo hất mặt.
- À, vậy thì cô Claura, chuyện cô bảo tôi tránh xa Steven thì không được. Anh ấy đang chiếm đóng nhà tôi. Nếu tôi tránh xa chỗ đó, thì không còn nơi để ngủ rồi.
- Cô ... - Claura tức ngẹn họng. - Đồ không biết liêm sĩ.
- Vì sao tôi ‘không biết liêm sĩ’? - Ngọc Linh lạnh lùng hỏi lại.
- Cô bám theo Steven.
- Đúng vậy, tôi bám theo Steven, chuyện này cả thế giới đều biết. Họ cũng biết là anh ấy đồng ý cho tôi làm vậy. Chúng tôi là đôi bên đồng thuận, vậy không biết là ‘không liêm sĩ’ chỗ nào?
Claura tức nghẹn họng. Nơi này là quốc gia của Ngọc Linh, đây là chỗ làm việc của cô. Ngọc Linh dùng tiếng mẹ đẻ của mình nói chuyện, sao có thể thua người nước ngoài được. Trừ khi là tay yêu nghiệt như Steven, đã có thể dùng thành ngữ, văn cổ dạy đời thì cô chịu thua. Chứ hai người phụ nữ trước mắt là sao có thể là đối thủ của Ngọc Linh.
Cô gái tóc vàng liền xoay qua bàn bạc với bà Wilson. Ngọc Linh tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn làm bộ mặt kẻ chiến thắng không quan tâm đến bại tướng.
- Cô Lý à. - Lần này đến bà Wilson lên tiếng. - Tôi đến đây chỉ muốn nhờ cô khuyên Steven về nhà.
- Anh ấy có tay có chân. - Ngọc Linh bậm môi. - Steven thích đi đâu thì đi.
- Tôi rất cảm kích cô thời gian qua đã quan tâm chăm sóc cho nó. Steven ở đất nước xa lạ, không thân không thích. Nó lại tàn tật như vậy, cuộc sống lại muôn vàn khó khăn. Chúng tôi chỉ muốn gia đình được đoàn tụ, người thân đối xử với nhau chắn chắn vẫn hơn người ngoài nhiều lắm.
- Con là y tá chuyên nghiệp, con có thể chăm sóc tốt cho Steven. - Ngọc Linh nói lớn.
Bà Wilson thở dài, nhìn cô gái kiên cường trước mặt. Steven đã quyết liệt từ chối bà, nên chỉ còn hy vọng công kích ở chỗ Ngọc Linh thôi.
- Đứa con của tôi cứng đầu, tôi biết. Nuôi con lớn sao không hiểu tính con. Nó thà một mình vượt qua bệnh tật cũng không muốn người thân lo lắng, tính cách này thật giống cha nó y như đúc. - Bà Wilson đột nhiên lấy khăn tay ra chậm chậm, hốc mắt bà bỗng nhiên phím hồng. - Thật ra ông nhà tôi đã bị ung thư thời kỳ cuối. Ổng muốn giấu Steven, nhưng tôi không cam tâm để nó không được gặp cha mình lần cuối.
- Bác đừng như vậy. Cháu càng khó xử hơn. - Cô chỉ muốn ngăn cản bà diễn kịch.
Đột nhiên tách trà trước mặt bị hất thẳng vào mặt Ngọc Linh. Laura phùng mang trợn má mắng cô sa sả.
- Bác gái nói mà cô cũng không tin sao? Thật lì lợm quá mức. Rốt cuộc là cô muốn gì ở Steven hả? Nói đi, phải bao nhiêu tiền cô mới buông ảnh ra?
Ngọc Linh lấy tay vuốt hết nước trà trước mặt. Cô đứng dậy, hai bàn tay đập xuống mặt bàn một cái mạnh, tự ngăn mình không được đánh cô gái kia. Ngọc Linh hít một hơi sâu sau đó bỏ đi trong giận dữ. Với tư cách là chủ nhà, cô đã tận lực chiêu đãi bọn họ rồi.
^_^
Cả buổi chiều Ngọc Linh cũng không thể nở nụ cười như thường lệ. Steven nhắn tin hỏi thăm, cô cũng không buồn trả lời. Cho đến khi hết giờ làm việc, hắn mới có thể tìm gặp.
- Ngọc Linh, đừng giận nữa em. Anh nghe mọi người nói chuyện ở căn tin rồi. - Hắn dịu giọng an ủi cô.
- Hôm nay em trực đêm, anh về trước đi. - Ngọc Linh nằm dài trên bàn làm việc, vẻ mệt mỏi hết sức sống.
- Trước khi bắt đầu ca trực đêm vẫn có giờ nghỉ mà. Bây giờ chúng ta đi ăn một chút.
- Không đi, tức no rồi.
- Thôi mà em, đứng vì mấy chuyện nhỏ đó mà tức giận. - Hắn nắm lấy tay nàng kéo đi. - Hay đi ăn ở Tài Ký nha, em nói dù tâm trạng thế nào ăn mì Tài Ký cũng sẽ vui lại mà.
Cô vẫn một mực lười biếng như miếng rau câu bị đổ. Steven ở bên cạnh lay lắc thế nào, Ngọc Linh cũng không chịu đứng lên. Khi cô đang chuẩn bị hồi tâm chuyển ý thì lại thấy hai người chướng mắt xuất hiện, Bạch bà bà và Kim hung hăng lại đến nữa rồi.
- Steven, con hãy nghe mẹ nói. - Bà Wilson lên tiếng gọi.
Steven thở dài.
- Em không muốn đi thì cứ ở đây chờ một lát. Anh mua đồ ăn mang tới cho em.
Nói xong hắn quay về phía hai người ngoài cửa.
- Mẹ à, chúng ta cũng phải nói chuyện một lần cho xong.
Steven lăn bánh xe đi trước còn hai người kia lẽo đẽo theo. Ngọc Linh bễu môi nhìn theo bóng họ. Nếu là cô thì nãy giờ đã đẩy xe giùm Steven rồi.
Ngọc Linh không nhận ra Steven sợ mẹ mình biết chừng nào. Hắn xin tạm nghỉ, dọn hẳn đến nhà cô mà ở. Bà Wilson đến bệnh viện tìm, thì được hay tin Steven đã xin nghỉ một tuần. Thế là bà đành án binh bất động, chờ đợi hắn trở về rồi tính kế tiếp.
Steven hằng ngày không có việc gì sẽ giúp Ngọc Linh dọn dẹp nhà cửa. Đống thùng giấy ngổn ngang từ từ đã được hắn khui ra hết. Quần áo thì bỏ vào tủ, sách vở thì lên kệ. Chỗ nào không với tới, Steven liền xếp đồ để nơi ấy chờ Ngọc Linh về cất. Ngoài ra hắn còn đi chợ, nấu cơm, hệt như một ông chồng đảm đang. Ngoại trừ khiêng vác nặng, thì ở nhà hắn cái thì cũng làm được. Quét dọn, lau nhà, cho đến giặt ủi quần áo. Chẳng bao lâu sau cái ổ lười của Ngọc Linh bị giải tán mất. Phòng khách chỉ còn lại sô pha; còn ti vi, nệm hơi thì trở vào trong phòng ngủ.
Sau khi cô tan ca sẽ chạy ngay về nhà để gặp mặt Steven, mà không chần chừ làm gì khác. Trước đây đều nhìn nhau lâu như vậy, bây giờ hắn không có ở bệnh viện, khiến Ngọc Linh có chút tơ tưởng. Trong ngôi nhà ấm cúng thơm mùi bữa cơm chiều đang chờ đợi. Ngọc Linh cứ đứng ngẩn ngơ ngay cửa, như không tin đây là hiện thực.
Ra chào đón cô là khuôn mặt rạng rỡ vô cùng hạnh phúc. Ngọc Linh chỉ muốn khóc thật to rồi nhào vào lòng hắn mà làm nũng thôi.
- Anh đúng là người đàn ông tốt nhất thế gian. - Nàng hét lên.
- Cũng nhờ em giáo dục ra anh thế này. - Steven cười cười. - Nếu em không lười dọn dẹp sao anh có thể cố gắng vượt mức. Thành tựu cuả vi phu hôm nay cũng là nhờ phu nhân ban cho.
Sau khi ăn cơm, hắn xem ti vi còn Ngọc Linh rửa chén. Cô chỉ còn việc hoàn thành hết những thứ Steven còn bỏ dở trong ngày nữa là cực kỳ hoàn hảo rồi. Cô mang quần áo ướt trong máy giặt ra phơi, đem những bộ ủi sẵn treo vào tủ quần áo, đống sách đã phân loại thì đã có chỗ kệ chờ sẵn. Ngọc Linh nhíu mày, suy nghĩ có nên hạ thấp hết toàn bộ nội thất trong nhà không.
- Sẽ đến lúc anh tự đứng lên cất đồ. - Steven chặn trước ý đồ của cô.
Ngọc Linh cười rạng rỡ, cực kỳ tin tưởng vào hắn. Steven đang rất lạc quan, thì dĩ nhiên cô phải ủng hộ hắn rồi. Ngọc Linh ngồi sà xuống sàn nhà, gối đầu trên chân hắn. Steven đưa tay vuốt ve mái tóc Ngọc Linh, dịu dàng như đối xử với vật cưng.
- Anh đã giúp em nhiều rồi, có phải lúc này nên trả ơn không? - Steven thì thào vào tai cô.
Ngọc Linh nhõm đầu dậy, nhìn gương mặt cười cười gian tà cuả hắn. Cô đã biết Steven yêu cầu vấn đề gì, và Ngọc Linh cũng vô cùng háo hức làm theo. Không uổng là căn nhà có tiền thuê cực mắc mà Ngọc Linh cắn răng trả. Trong nhà tắm rất đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là cái bồn rộng đủ cho cả hai người.
Steven nói, ngâm nước nóng hắn thấy vô cùng sảng khoá. Thân thể nhẹ nhàng mà máu huyết cũng dễ dàng lưu thông. Hắn ngoại trừ đã nhúc nhích được mấy ngón chân, thì cảm giác dạo này cũng tốt hơn. Khi Ngọc Linh mơn trớn trên đùi Steven, hắn sẽ đắc ý cười to.
Cô cũng đã đi tìm hiểu về biện pháp mát xa cùng bấm huyệt. Steven làm giúp việc trong nhà, thì đổi lại Ngọc Linh phải làm người hầu tuỳ thân cho hắn. Lão gia thoải mái, cao hứng thì mới chịu nằm ngửa ra cho cô vận động tuỳ thích. Tóm lại đôi bên hạnh phúc, cả ai cùng có lợi. Mặc cho sóng gió ngoài kia có lớn cỡ nào, cũng không ảnh hưởng bọn họ xem đá banh.
^_^
Cho đến hết một tuần nghỉ phép, Steven cũng phải đi làm lại. Bà Wilson lại xuất hiện, nhưng không phải tìm hắn mà là tìm Ngọc Linh.
- Xin mời bác.
Cô căn thẳng đặt tách trà xuống bàn. Bọn họ đang ở giữa căn tin ồn ào nhưng không hiểu sao Ngọc Linh thấy vô cùng lạnh giá. Lần trước lấy tư cách là y tá bệnh viện chỉ đường cho bà thì không sao. Nhưng lần này bà Wilson có vẻ đã nhận thức cô, nên Ngọc Linh thấy hơi căng thẳng.
- Thời gian qua Stev ở chỗ cô? - Bà ngay lập tức nói thẳng.
- Dạ?
- Mọi người đều nói cô là bạn gái của Steven.
- Dạ, đúng vậy. - Dù không làm gì sai, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cúi gầm mặt.
Cô nàng Claura khi nghe tin này tỏ vẻ bực bội phản ứng, nhưng bà Wilson đã đưa tay ra can ngăn, để bà giải quyết vụ này.
- Steven có từng nói qua cho cô biết gì về gia thế của mình không?
- Dạ, cháu không có hỏi.
- Kể cả điểm này nó cũng không thành thật với cô? - Bà Wison nhướng mày, nhìn cực kỳ giống Steven. Gia đình chúng tôi là sở hữu một nhà máy sản xuất rượu lớn nhất miền nam Đào Lan. Hơn nữa nó lại là hậu duệ thứ mười tám của nam tước Koyry danh tiếng.
- Dạ. - Ngọc Linh chỉ có thể đệm vào như vậy thôi.
- Mà thôi, chắc cô cũng không hiểu như vậy là thế nào đâu. Cái đất nước này làm gì có quý tộc để mà so sánh. Cô chỉ cần biết Steven là người thừa kế hãng rượu và tước hiệu là được. Nó sẽ là người rất giàu có và danh tiếng.
- Dạ. - Cô lại nhàm chán lập lại từ duy nhất mà mình có thể nói.
- Cái cô này, bộ chúng tôi nói cô không hiểu hả. Cả hai chúng tôi đều đã học qua tiếng Việt hết cấp 1 rồi. - Laura bực bội chen vào.
- Vâng. - Nói chuyện với người trẻ hơn thì Ngọc Linh thay đổi một chút.
- Cô hãy mau tránh xa Steven ra, thân phận và địa vị hai người không xứng với nhau.
Claura hét lên, khiến mấy người xung quanh cũng phải quay lại nhìn. Dù sao đây cũng là nơi làm việc của Ngọc Linh, cô không muốn bị người khác bàn tán, nói này, nói nọ.
- Xin hỏi cô là? - Nụ cười của Ngọc Linh đã bay biến từ lâu.
- Claura, hôn thê của Steven. Dĩ nhiên là được gia đình hai bên đồng ý rồi. - Cô gái tóc vàng kiêu ngạo hất mặt.
- À, vậy thì cô Claura, chuyện cô bảo tôi tránh xa Steven thì không được. Anh ấy đang chiếm đóng nhà tôi. Nếu tôi tránh xa chỗ đó, thì không còn nơi để ngủ rồi.
- Cô ... - Claura tức ngẹn họng. - Đồ không biết liêm sĩ.
- Vì sao tôi ‘không biết liêm sĩ’? - Ngọc Linh lạnh lùng hỏi lại.
- Cô bám theo Steven.
- Đúng vậy, tôi bám theo Steven, chuyện này cả thế giới đều biết. Họ cũng biết là anh ấy đồng ý cho tôi làm vậy. Chúng tôi là đôi bên đồng thuận, vậy không biết là ‘không liêm sĩ’ chỗ nào?
Claura tức nghẹn họng. Nơi này là quốc gia của Ngọc Linh, đây là chỗ làm việc của cô. Ngọc Linh dùng tiếng mẹ đẻ của mình nói chuyện, sao có thể thua người nước ngoài được. Trừ khi là tay yêu nghiệt như Steven, đã có thể dùng thành ngữ, văn cổ dạy đời thì cô chịu thua. Chứ hai người phụ nữ trước mắt là sao có thể là đối thủ của Ngọc Linh.
Cô gái tóc vàng liền xoay qua bàn bạc với bà Wilson. Ngọc Linh tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn làm bộ mặt kẻ chiến thắng không quan tâm đến bại tướng.
- Cô Lý à. - Lần này đến bà Wilson lên tiếng. - Tôi đến đây chỉ muốn nhờ cô khuyên Steven về nhà.
- Anh ấy có tay có chân. - Ngọc Linh bậm môi. - Steven thích đi đâu thì đi.
- Tôi rất cảm kích cô thời gian qua đã quan tâm chăm sóc cho nó. Steven ở đất nước xa lạ, không thân không thích. Nó lại tàn tật như vậy, cuộc sống lại muôn vàn khó khăn. Chúng tôi chỉ muốn gia đình được đoàn tụ, người thân đối xử với nhau chắn chắn vẫn hơn người ngoài nhiều lắm.
- Con là y tá chuyên nghiệp, con có thể chăm sóc tốt cho Steven. - Ngọc Linh nói lớn.
Bà Wilson thở dài, nhìn cô gái kiên cường trước mặt. Steven đã quyết liệt từ chối bà, nên chỉ còn hy vọng công kích ở chỗ Ngọc Linh thôi.
- Đứa con của tôi cứng đầu, tôi biết. Nuôi con lớn sao không hiểu tính con. Nó thà một mình vượt qua bệnh tật cũng không muốn người thân lo lắng, tính cách này thật giống cha nó y như đúc. - Bà Wilson đột nhiên lấy khăn tay ra chậm chậm, hốc mắt bà bỗng nhiên phím hồng. - Thật ra ông nhà tôi đã bị ung thư thời kỳ cuối. Ổng muốn giấu Steven, nhưng tôi không cam tâm để nó không được gặp cha mình lần cuối.
- Bác đừng như vậy. Cháu càng khó xử hơn. - Cô chỉ muốn ngăn cản bà diễn kịch.
Đột nhiên tách trà trước mặt bị hất thẳng vào mặt Ngọc Linh. Laura phùng mang trợn má mắng cô sa sả.
- Bác gái nói mà cô cũng không tin sao? Thật lì lợm quá mức. Rốt cuộc là cô muốn gì ở Steven hả? Nói đi, phải bao nhiêu tiền cô mới buông ảnh ra?
Ngọc Linh lấy tay vuốt hết nước trà trước mặt. Cô đứng dậy, hai bàn tay đập xuống mặt bàn một cái mạnh, tự ngăn mình không được đánh cô gái kia. Ngọc Linh hít một hơi sâu sau đó bỏ đi trong giận dữ. Với tư cách là chủ nhà, cô đã tận lực chiêu đãi bọn họ rồi.
^_^
Cả buổi chiều Ngọc Linh cũng không thể nở nụ cười như thường lệ. Steven nhắn tin hỏi thăm, cô cũng không buồn trả lời. Cho đến khi hết giờ làm việc, hắn mới có thể tìm gặp.
- Ngọc Linh, đừng giận nữa em. Anh nghe mọi người nói chuyện ở căn tin rồi. - Hắn dịu giọng an ủi cô.
- Hôm nay em trực đêm, anh về trước đi. - Ngọc Linh nằm dài trên bàn làm việc, vẻ mệt mỏi hết sức sống.
- Trước khi bắt đầu ca trực đêm vẫn có giờ nghỉ mà. Bây giờ chúng ta đi ăn một chút.
- Không đi, tức no rồi.
- Thôi mà em, đứng vì mấy chuyện nhỏ đó mà tức giận. - Hắn nắm lấy tay nàng kéo đi. - Hay đi ăn ở Tài Ký nha, em nói dù tâm trạng thế nào ăn mì Tài Ký cũng sẽ vui lại mà.
Cô vẫn một mực lười biếng như miếng rau câu bị đổ. Steven ở bên cạnh lay lắc thế nào, Ngọc Linh cũng không chịu đứng lên. Khi cô đang chuẩn bị hồi tâm chuyển ý thì lại thấy hai người chướng mắt xuất hiện, Bạch bà bà và Kim hung hăng lại đến nữa rồi.
- Steven, con hãy nghe mẹ nói. - Bà Wilson lên tiếng gọi.
Steven thở dài.
- Em không muốn đi thì cứ ở đây chờ một lát. Anh mua đồ ăn mang tới cho em.
Nói xong hắn quay về phía hai người ngoài cửa.
- Mẹ à, chúng ta cũng phải nói chuyện một lần cho xong.
Steven lăn bánh xe đi trước còn hai người kia lẽo đẽo theo. Ngọc Linh bễu môi nhìn theo bóng họ. Nếu là cô thì nãy giờ đã đẩy xe giùm Steven rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.